View Single Post
  #21  
Old 06-01-2004, 05:03 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Ngày hai mươi tháng năm là một ngày bình thường như bao nhiêu ngày khác. Thời tiết nóng bức, Yên Nhiên đến sở sớm, nàng chú ý thấy hoa lựu đã nở rộ trong vườn hoa. Hoa lựu đỏ rực như lửa.

Đến sở làm Yên Nhiên cảm thấy lòng trống trải mênh mông. Trối qua mẹ đi thăm Hiểu My, lúc về nàng thấy mẹ lắc đầu thở dài. Không cần hỏi mẹ, Yên Nhiên cũng biết là Hiểu My không khỏe và Khang cũng thế. Vì tình cảm vui buồn của Khang đều gắn bó một thiết với nỗi buồn vui của Hiểu My, nên Hiểu My buồn chàng cũng không vui là phải. Cuộc đời quả thật nhiều rắc rối quá. Hai người yêu nhau rồi lấy nhau, tại sao vẫn không tìm thấy hạnh phúc? Không lẽ hôn nhân là nấm mồ của tình yêu? Cũng chính vì vậy mà Yên Nhiên không dám lấy chồng. Mặc dù Viễn đã chính thức đưa lời cầu hôn, cái gương trước mắt của Hiểu My làm nàng dè dặt e ngại.

Vừa ngồi xuống ghế Yên Nhiên đã cảm nhận ngay nụ cười bí mật của cô bạn đồng nghiệp họ Phương.

- Có chuyện gì thế?

Phương là một cô gái rất lạc quan, thích cười thích nói. Yên Nhiên vẫn thường ái mộ sự vô tư của cô bạn gái này. Yên Nhiên nhìn lên bàn, chợt phát hiện một lọ hoa với những cánh bá hạp màu vàng, trên có tấm danh thiếp nhỏ:

"Đừng quên ngày hôm nay 20 tháng 5. Đã có ba trăm sáu mươi lăm ngày vui sướng và yêu thương. Một năm với bao nhiêu chuyện buồn vui, để cuối cùng ANH YÊU EM. Có nhớ chăng ngày đáng yêu này?"

Yên Nhiên ngẩng lên. Lại bắt gặp những nụ cười, hình như tất cả nhân viên trong thư viện này đều đã đọc qua tấm danh thiếp. Yên Nhiên đỏ mặt giả vờ cúi xuống sắp xếp những tấm phiếu mượn sách. Nhưng lòng nàng lại ngập đầy hạnh phúc. Khuôn mặt của An Công Tử với nụ cười tinh nghịch đã từng làm nàng vui buồn xốn xang, như hiện ra trước mặt nàng. Bất chợt nàng lại nhớ đến Hiểu My, nàng cố xua đuổi và tự nhủ thôi hôm nay là ngày vui, đừng nên nghĩ đến chuyện buồn đó nữa.

Buổi chiều sắp hết giờ làm việc, Yên Nhiên đang cúi xuống điền tên vào phiếu mượn sách, thì nàng nghe có tiếng gọi:

- Cô ơi, cô có cho mượn sách ra ngoài đọc không? Tôi không thích đọc sách ở trong thư viện.

Đúng là giọng nói của Viễn, Yên Nhiên ngẩng đầu lên, Viễn đang nhìn nàng cười. Yên Nhiên hóm hỉnh nói tỉnh bơ:

- Anh muốn mượn quyển nào?

- Mượn một quyển rất đặc biệt, đọc mãi mà vẫn không hiểu. Quyển Vệ Yên Nhiên, cô có thể cho mượn không?

Yên Nhiên đáp tỉnh bơ:

- Sợ không được, nếu tôi nhớ không lầm thì hình như anh đã mượn quyển đó nhiều lần rồi, sao bây giờ còn mượn nữa?

- Đọc chưa xong cô ạ. Quyển này lại chỉ có ở thư viện của cô. Nếu không mượn được chắc tôi phải đánh cắp mang về nhà.

Yên Nhiên quay lại, nàng để ý thấy hình như cô Phương và những người khác đang lắng nghe chuyện của hai người. Vậy là không được. Nàng tằng hắng một tiếng, thu xếp hồ sơ rồi nói với Viễn:

- Được rồi, thôi chúng ta đi.

Ra khỏi thư viện, ngồi vào xe cà tàng của Viễn, Yên Nhiên nói:

- Chiếc xe của anh cũng ngộ thật, lúc đầu em cứ tưởng chỉ ba tháng là nó sẽ vào viện bảo tàng, thế mà không ngờ nó lại chạy tốt thế này.

Viễn không nói gì, chàng quay sang ôm lấy Yên Nhiên. Không để ý đến mọi vật xung quanh, chàng đặt lên môi nàng một cái hôn đắm đuối. Yên Nhiên đỏ mặt đẩy chàng ra:

- Anh làm kỳ quá hà, giữa đường phố mà không sợ người ta nhìn sao?

Viễn vừa cho nổ máy vừa nói:

- Em có biết cái khuyết điểm của em ở chỗ nào không? Lúc nào em cũng để ý đến người khác, chị em của em sao giống nhau quá chừng, nhất cử nhất động gì đều sợ bị người ta dị nghị. Không dám sống thật cho chính mình, do đó cuộc sống của em không thoải mái, bị gò bó quá. Tội gì phải sống như vậy chứ?

Yên Nhiên thừ người ra. Viễn nói đúng, đó là lý do khiến Hiểu My không vui, muốn làm một người dâu ngoan, một người vợ hiền nhưng lúc nào trong con người nàng cũng có hai cái tôi, mà thậm chí hai cái tôi đó bây giờ cũng không còn nữa. Lúc nào cũng phải sống theo ý của mọi người, riết rồi bản thân nàng trở thành một cái xác không hồn...

Viễn nhìn thấy Yên Nhiên yên lặng khá lâu bèn hỏi:

- Em nghĩ gì thế? Giận anh à? Anh nói không đúng sao? Hôm nay không cho phép giận đâu nhé.

- À! Hôm nay là ngày kỷ niệm...

Nét mặt Yên Nhiên tươi hẳn lên, nàng cười quay lại hỏi Viễn:

- Thế bây giờ chúng ta đi đâu?

Viễn nói:

- Anh định hỏi em đây, cái đó tùy em quyết định, để kỷ niệm chúng ta đi dùng cơm, đi khiêu vũ hay đến bờ biển ngắm trăng?

Yên Nhiên nhíu mày suy nghĩ:

- Vậy thì chúng tra về rủ Hiểu My và Khang rồi cùng đi dùng cơm được chứ?

Viễn không trả lời, rồ ga cho xe chạy thẳng.

- Thế mà anh tưởng hôm nay chỉ dành riêng cho hai đứa mình thôi.

- Lúc đầu em cũng định như vậy, nhưng nghĩ lại em nhớ hồi bốn đứa chúng mình cùng đùa vui nên em muốn sống lại với những kỷ niệm êm đẹp cũ. Nhưng mà hình như anh sợ đối diện với Hiểu My lắm phải không?

Viễn thở dài:

- Thôi được rồi, chúng ta gọi điện thoại trước xem họ có nhà không đã nào.

Viễn cho xe dừng lại trước một trạm điện thoại công cộng. Yên Nhiên nhanh :Dng bước xuống xe gọi điện tới nhà Khang, Viễn ngồi lại trên xe bần thần khó chịu, như vậy là đi tong một ngày kỷ niệm. Viễn chỉ muốn buổi tối hôm nay là của riêng chàng với một mình Yên Nhiên thôi. Yên Nhiên nói đúng, Viễn có phần nào áy náy khi đối diện với Hiểu My, chàng cũng không hiểu tại sao như vậy.

Yên Nhiên đã gọi điện xong, quay về xe:

- Xong rồi họ đứng trước cửa đợi ta.

- Thế dự định kế tiếp của em là làm gì?

- Đến nhà hàng "Pháp Quốc" ăn bít- tết.

Viễn nói ra điều thắc mắc:

- Em có nghĩ là liệu Hiểu My có thể sử dụng được nĩa muỗng không? Lại còn ra biển để ngắm trăng nữa?

- Được chứ, nếu không làm được như vậy thì Hiểu My sẽ trở thành một người tù trong nhà của Khang, nếu Hiểu My ra được bên ngoài, nó có thể sống cuộc đời bình thường như mọi người.

Viễn nhìn Yên Nhiên, trực giác như mách bảo cho chàng biết sự sống chung giữa Hiểu My với Khang không được tốt đẹp lắm. Có lẽ Hiểu My không tìm được hạnh phúc. Nhưng chàng ngại không dám hỏi Yên Nhiên, chàng không dám hỏi đến bất cứ điều gì có liên quan tới Hiểu My.

Viễn lái xe đến rước Khang và Hiểu My, cả bốn người cùng đi đến nhà hàng Pháp Quốc. Dưới ánh đèn bạch lạp, Viễn không thể trốn tránh sự đối mặt với Hiểu My. Hiểu My ngồi đó, gương mặt xanh xao xa vắng, một nụ cười miễn cưỡng nở trên môi làm nàng có một vẻ đẹp liêu trai huyền bí khiến Viễn không dám nhìn thẳng nàng. Chàng nhìn Khang, Khang cũng gầy hẳn đi, điếu thuốc lúc nào cũng đỏ lửa liên tục trên môi chàng. Khang cũng có vẻ trầm tư ít nói.

Bít-tết được mang ra, bốn người ngồi im lặng ăn, không ai nói với ai lời nào. Yên Nhiên nhìn Hiểu My rồi nhìn Khang, không dằn lòng được, nàng nói:

- Anh Khang, sao không xắt nhỏ bít-tết cho Hiểu My? Còn Hiểu My, em nên cầm nĩa bên tay phải, dao bên tay trái, nhưng em khỏi cần xài dao vì anh Khang đã cắt thịt giúp em rồi, em hãy lấy tay trái vịn vào dĩa, dĩa trơn lắm đấy nhé. Xong dùng nĩa lấy thịt ăn. Ăn nhiều lên em ơi, ráng ăn cho nhiều lên, ở xứ Đài Loan này chưa ai phải chết vì thiếu dinh dưỡng đâu đấy nhé.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn