Hiểu My bắt đầu ăn và Viễn nhìn Yên Nhiên với đôi mắt kinh ngạc. Yên Nhiên sao đáng yêu quá chừng, chàng muốn hôn nàng quá nhưng không lẽ hôn trước mặt mọi người? Bây giờ Viễn mới hiểu tại sao Yên Nhiên muốn đưa Hiểu My ra đây, nàng muốn cứu lấy người em gái đáng thương đang sống cuộc đời cô đơn bất hạnh.
Khang cũng có vẻ vui hẳn lên, chàng liếc nhanh Yên Nhiên như chợt tỉnh ra. Chàng ngoan ngoãn làm theo lời chỉ bảo của Yên Nhiên, xắt nhỏ thịt cho Hiểu My, ghim thêm xà lách vào nĩa, trải khăn ăn cho nàng... Vừa làm Khang vừa nói:
- Hiểu My, không khí trong phòng ăn này đầy vẻ thi vị Châu Âu. Chắc em không hiểu vẻ thi vị Châu Âu là gì đâu, anh kể em nghe nhé: nó ngập đầy màu sắc nghệ thuật cổ điển, giống như ngọn đèn treo trên trần trong phòng của chúng ta, ánh sáng lờ mờ, kính cửa sổ lại có hoa văn, hẳn em vẫn còn cái ký ức về màu sắc đó? Khăn trải bàn thì màu trắng sọc đỏ, em thử sờ xem.
Hiểu My đưa tay sờ và nói nhỏ:
- Hình như nó bằng vải thô phải không anh?
- Ừ đúng rồi. Trên bàn chúng ta còn có một ly bên trong cắm một cây đèn bạch lạp, cạnh đó là một bình hoa bằng bạc có một bông hồng nhung.
Hiểu My đưa tay sờ.
Dạ, dạ, em cũng nghe được mùi của hoa hồng, cánh hồng này dường như mới nở, nhà hàng này hẳn sang trọng lắm phải không anh?
Yên Nhiên xen vào:
- Ừ đây là nhà hàng sang trọng nhất đấy. Ở đây nổi tiếng nhất là món bánh mì, em ăn thử một miếng nhé. Anh Khang, anh phết bơ giùm Hiểu My đi. Ở đây ánh sáng lờ mờ, em đừng sợ ai nhìn thấy cả, người vào đây cũng chẳng ai thèm chú ý đến ai. Lần này chúng ta dùng món bít-tết nhưng lần sau anh Khang sẽ đưa em đi an món ốc sên. Đó là một loại động vật có vỏ cứng thịt ngon lắm. Đó là món đặc sản người Pháp ưa thích nhất.
Hiểu My ăn bánh mì rồi ăn bít-tết với xà lách, nét muộn phiền trên mặt nàng đã biến mất, hình như có một chút màu hồng của thẹn thùng trên má. Viễn ngồi đấy mà lòng bàng hoàng, chàng xúc động vô cùng. Chàng quay sang người bồi bàn bên cạnh nói nhỏ. Một lúc sau gã bồi bàn đã mang rượu vang đỏ của Pháp. Rót đầy ly cho mọi người, Viễn nâng ly lên nói:
- Anh Khang với Hiểu My có biết hôm nay là ngày gì không?
- Ngày gì? Chắc là sinh nhật của anh?
Viễn nói:
- Không phải, mà là ngày kỷ niệm tôi và Yên Nhiên quen nhau tròn một năm chẵn. Anh có nhớ ngày bốn chúng ta gặp mặt nhau lần đầu tiên cũng nốc cạn chai rượu vang đỏ như thế này. Từ đó đến nay đã trên ba trăm ngày...
Mọi người nâng ly kể cả Hiểu My. Có rượu vào, Viễn như đánh mất những lúng túng ban đầu.
- Anh Khang với Hiểu My, đúng ra không có phần của hai người, nhưng do sự yêu cầu của Yên Nhiên tôi đã mời hai người đến. Lúc đầu tôi rất bực mình vì muốn hưởng một buổi tối chỉ có riêng tôi với Yên Nhiên thôi. Nhưng bây giờ thì tôi hiểu. Tôi thấy sự xum họp của chúng ta lại vui hơn, có ý nghĩa hơn. Anh Khang, tôi biết chúng ta ở đây đều có những suy nghĩ riêng tư, có những điều thầm kín, đắn đo ngại ngần. Và điều đó bắt đầu từ đêm mưa mùa đông năm rồi...
- Anh Viễn!
Yên Nhiên định chận lời nhưng Viễn đã nói một cách xúc động:
- Đừng chận lời anh, hãy để cho anh nói vì câu chuyện hôm đó đã làm chúng ta nghi kỵ, ngượng ngùng. Khi gặp nhau lẽ ra bây giờ không nên nhắc lại chuyện đó nữa, nhưng chúng ta không thể không làm sáng tỏ vấn đề này. Còn để kéo dài tình trạng nghi kỵ nhau, rõ ràng không tốt chút nào. Vì vậy tôi phải nói. Tất cả những sự kiện xảy ra hôm ấy chỉ nói lên một điều, đó là bản tính của con người vừa tham lam vừa yếu đuối, vừa thánh thiện vừa lỗi lầm. Những con người bình thường như chúng ta thì không làm sao tránh khỏi và... và... chuyện đó...
Đang nói say sưa Viễn chợt kêu lên:
- Ối! bỗng nhiên sao tôi mất ý, Yên Nhiên em làm ơn tiếp lời anh đi, được không?
Bực ông này thật! Yên Nhiên bỗng thấy tức giận, ai bảo ông ham nói cho nhiều rồi nửa chừng không diễn đạt được, Yên Nhiên hớp một hớp rượu nói:
- Điều đó cũng chứng minh là tôi có một đứa em gái tuyệt vời mà ai nhìn thấy cũng muốn yêu. Anh Khang, đó là vợ anh và anh phải kiêu hãnh cũng như anh cần phải đề phòng khi anh có một anh bạn xấu hơi có một chút lãng mạn như...
Yên Nhiên chưa kịp nói tiếp thì đã bị Viễn nhét một cục bánh mì vào miệng. Khang cười lớn, tay nâng ly đưa về phía Viễn:
- Anh Viễn, không làm sao tôi giận anh được, mình là đàn ông với nhau mà! Thôi được rồi, coi như hôm nay nợ cũ đã thanh toán xong, mọi chuyện đều bỏ qua, chúng ta đừng nhắc đến nó nữa. Xóa hết những áy náy ngại ngần trong lòng. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi tuần bốn chúng ta nên gặp nhau một lần để vừa tán dóc vừa cười đùa vui vẻ, cho quên đi những nỗi bực bội trong lòng.
- Vâng, chúng ta cùng cạn ly bỏ hết chuyện cũ.
Viễn nói và quay sang Hiểu My nói tiếp:
- Hiểu My, cô đừng ngồi yên như pho tượng vậy, nếu cô không cạn hết ly rượu này, tôi sẽ không tha cho cô đâu. Mỗi người chúng ta coi như có một định mệnh riêng, một nỗi khắc khoải buồn phiền riêng, nhưng nếu chúng ta không cố gắng phấn đấu, cố gắng vươn lên thì có nghĩa là chính ta đã tự chà đạp mình, tự làm khổ, tự giày vò lấy mình... Và nếu cô làm như vậy là cô có lỗi với Khang với Yên Nhiên và với cha mẹ cô. Thật ra thì không ai có quyền tự hành hạ thân xác mình, ta phải sống vì người ta yêu, đó là nghĩa vụ chứ không phải quyền lợi, con người có thể bỏ qua quyền lợi của mình nhưng không thể không làm tròn nghĩa vụ...
Quay sang Yên Nhiên, Viễn nói:
- Ồ! Yên Nhiên này, hôm nay anh có lắm mồm quá không?
- Này An Công Tử, anh nên uống nhiều rượu hơn và ít nói thì tốt hơn.
Yên Nhiên nói trong lúc mắt không rồi nhìn Hiểu My, nàng đã trông thấy trên gương mặt đó hiện lên nét cảm động, nét sống động đã hồi sinh mà bấy lâu rồi không có. Bấy giờ nghĩ lại chuyện xảy ra đêm hôm ấy, nàng mới cảm nhận và thấu hiểu được cái cảm giác của Viễn lúc đó ra sao và cả tâm trạng của Hiểu My nữa. Đó chỉ là cái vòng tay yếu đuối bất chợt giữa người với người trong một lúc cô đơn. Đó là ngụm nước tràn ra khi chiếc ly được rót quá đầy. Yên Nhiên muốn rơi nước mắt, nàng nắm lấy tay của Viễn siết mạnh:
- Con người của anh thật là kỳ cục.
- Sao vậy em?
- Em tức lắm, anh giành hết những điều em muốn nói.
Khang quay sang Hiểu My, chàng bóp nhẹ tay vợ:
- Hiểu My, lúc nãy em có nghe An Công Tử nói gì không? Những lời của anh ấy cũng là những lời anh muốn nói với em từ lâu. Em có biết là hiện em đang gầy yếu xanh xao, điều đó làm cho những người yêu em đều đau khổ. Em không có quyền làm như vậy. Em phải tự đứng lên mới cứu được mình, em có hiểu không?
Khang xúc động nói tiếp:
- Em có biết là nếu em cứ buồn rầu mãi thì dần dần em sẽ mất hết tất cả, vì em có biết là muốn yêu một người như em là cả một sự đau khổ sở không? Anh và mọi người đã làm hết sức mình, em phải biết tình yêu anh dành cho em suýt làm anh chết mất. Vì sự tự sát từ từ của em trong những ngày qua, trước sau gì cũng lôi anh xuống đáy mồ.
Hiểu My nhắm mắt có những giọt lệ lăn dài trên má nàng, rồi đột nhiên Hiểu My bưng ly rượu vang lên uống cạn. Nàng nắm lấy tay Khang, nói với giọng cương quyết:
- Hôm nay là một ngày đáng ghi nhớ và mọi người nên nghĩ rằng, Hiểu My yếu đuôi ủy mị của ngày hôm qua không còn nữa. Hiểu My đa sầu đa cảm đã lột xác. Bắt đầu từ hôm nay, em xin nghe lời tất cả mọi người, em sẽ hoàn toàn mới. Chị Nhiên, anh Khang, anh Viễn hãy làm nhân chứng cho em, sự hồi sinh này không chỉ là ý chí mà còn đòi hỏi một kỹ thuật. Vậy thì tất cả hãy giúp đỡ em. Hãy làm con mắt, làm cánh tay cho em, giúp em sống một cách độc lập. Bắt đầu ngày mai em sẽ ghi danh trở vô trường mù để học, em sẽ cố gắng sống cuộc đời bình thường. Chị Nhiên, chị có bổn phận tìm những quyển sách in chữ nổi về văn học cho em, để em chuẩn bị có thể tranh luận với anh Khang, để có thể đọc được Đường thi ba trăm bài, để có thể đọc được Sở Cuồng Ca... Em sẽ mạnh dạn bước vào đời sống bình thường, bước vào thế giới của anh Khang. Hẹn các anh chị một năm sau, sang năm đúng ngày này quí vị sẽ thấy một Hiểu My hoàn toàn đổi mới.
Viễn nâng ly lên với đôi mắt đỏ hoe:
- Nào chúng ta cùng cạn ly. Nào, cạn ly để mừng "chim lửa"
- Chim Lửa?
Khang lẩm bẩm lặp lại, một niềm phấn chấn rạng rỡ hiện lên trên mặt chàng.
Những gọt nước mắt cũng lăn dài trên má Yên Nhiên:
- Nghe nói từ lâu lắm rồi có một loài chim lửa mà cuộc sống của nó kéo dài đến năm trăm năm, khi hết hạn kỳ, nó tự lao vào đám lửa để cháy tan thành tro bụi, những hạt tro từ thân xác sẽ tích tụ lại để trở thành một con chim lửa mới đẹp đẽ hơn xưa. Nếu không bị hỏa thiêu, nếu không trải qua các thời kỳ đau khổ thì nó sẽ không sống lại được...
Và Yên Nhiên cầm ly của mình nâng lên:
- Nào chúng ta cùng nâng ly lên để mừng chim lửa tái sinh.
- Vâng.
Hiểu My nâng ly lên với sự động viên cổ vũ của Khang, của Viễn, của Yên Nhiên. Nàng cảm thấy thật sự như mình đang bị đốt nóng. Nàng biết rằng phải sống lại, phải làm lại từ đầu. Như tro bụi của thân xác loài chim lửa đang kết tụ lại, nàng thấy tâm hồn mình bừng lên một sức sống mãnh liệt. Nàng muốn quên, quên hết tất cả những phiền muộn, những lo âu, những mặc cảm về kiếp sống tật nguyền.
Hiểu My cầm ly rượu đưa lên môi, nắm lấy tay Khang rồi nói:
- Chúng ta cùng cạn ly để sống lại, để đi về phía miền vĩnh cửu.
Mọi người cùng cạn ly. Viễn nhìn Yên Nhiên say đắm và tay trong tay, mắt họ nhìn nhau đầy tình thương mến.
Tối hôm đó trời như say, đất như say và tâm hồn bốn người bạn trẻ lại còn say hơn nữa. Họ say vì rượu đã đành, lại còn say vì men hạnh phúc đang dâng đầy.
__________________
|