Ðề tài: Bá Vương Thương
View Single Post
  #1  
Old 06-03-2004, 06:09 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Tiểu Mã hình như không biết trên đời này còn có ai khác, Hồng Hạnh Hoa cũng không thấy đâu.

Từ lúc hai cô thiếu nữ bước vào nhà, bà ta đã biến đi đâu mất.

Đinh Hỷ thở ra, nói:

- Ông có muốn đánh nhau không?

Đặng Định Hầu nói:

- Không.

Đinh Hỷ nói:

- Ta cũng không.

Đặng Định Hầu nói:

- Chỉ tiếc là xem ra chúng ta không đánh không được rồi.

"Vù" lên một tiếng, bọn người đó còn chưa xông lại, ba bốn cái chén đã bay lại trước.

Đinh Hỷ còn chưa làm gì, bỗng nghe "tinh, tinh, tinh" ba tiếng vang lên, ba cái chén đã bị đánh vỡ tan tành giữa không trung.

Ám khí và những mãnh vụn mấy cái chén đều rớt xuóng đất cùng một lượt, lộ ra rõ ràng ba cục ngân thoa lóng lánh rực rỡ.

Kim Thương Ngân Thoa Dư Tam Gia đã đến.

Một người trung niên mặt dài ốm o, mủi ưng trán cao, ăn mặc rất giảng cứu, khí phái rất lớn, hai tay chắp sau lưng, đi ung dung vào nhà, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trông rất oai nghiêm.

Hai gã đại hán vạm vỡ mặc đồ chẽn, gánh theo một bao đồ trông rất dài, đi sau lưng y.

Bao đồ hình như cũng rất nặng, trong đó, hiển nhiên có đựng cây Kim thương của y.

Bọn người lúc nãy đang tính nhào lại đánh nhầu, thấy y, bèn lập tức yên tĩnh lại.

Kim Thương Dư oai danh bấy lâu nay, xưng bá một phương, dựa vào cây Kim thương trong tay, một bọc ám khí Ngân Thoa, đã từng đánh bại không biết bao nhiêu cao nhân, trước giờ ít gặp địch thủ.

Dưới ánh mắt của những tay hào kiệt giang hồ, y vốn là nhân vật rất được tôn kính.

- Dư Tam gia đã lại, chuyện này xem như dễ tính rồi.

Kim Thương Dư sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:

- Chuyện gì vậy? Các ngươi lại đây xem ta đánh nhau, hay lại đánh nhau cho ta xem?

Một gã trẻ tuổi thân hình vạm vỡ lớn tiếng nói:

- Chúng tôi có muốn đánh nhau đâu, nhưng chúng tôi không thể ngồi đó nhìn Quách lão đại bị người ta khinh lờn.

Gã thiếu niên tên là Tào Hổ, y là anh em kết nghĩa huynh đệ với Quách Thông, Quách Thông ăn đòn, y là người tức giận nhất.

Kim Thương Dư nói:

- Có phải ngươi muốn đánh cho đại ca ngươi hả tức?

Tào Hổ nắm chặt nắm tay, nói:

- Nhất định phải đánh mới xong.

Kim Thương Dư nói:

- Thế thì tốt nhất ngươi lại tìm cái người mặc áo lam đang ngồi trong góc kia kìa.

Tào Hổ hỏi:

- Y chẳng phải là người gây lộn, tại sao chúng tôi tìm lại y?

Kim Thương Dư hững hờ nói:

- Bởi vì các ngươi muốn chết, thì chi bằng chết cho lẹ một chút, các ngươi tìm y, ta bảo đảm nhất định sẽ chết lẹ làng nhất.

Tào Hổ thay đổi nét mặt hỏi:

- Y là ai?

Kim Thương Dư cười nhạt nói:

- Y cũng chẳng phải là ai cao siêu, chỉ bất quá là một người bảo tiêu, tên là Đặng Định Hầu.

Tào Hổ biến hẳn sắc mặt.

Mọi người ai ai cũng biến hẳn sắc mặt.

Danh tiếng Thần Quyền Tiểu Gia Cát, dĩ nhiên bọn họ không phải là không biết.

Mấy năm nay Khai Hoa Ngủ Khuyển nổi tiếng như cồn, thế lực lớn mạnh, ai mà chọc vào bọn họ, không khác gì là leo lên đầu Thái Tuế mà động thổ.

Những tay giang hồ nãy giờ còn đang hung hăng, bỗng nhiên biến thành như bong bóng bị xì hơi.

Kim Thương Dư chẳng thèm nhìn bọn họ đến nửa mắt, y bước lại ôm quyền thi lễ chào hỏi Đặng Định Hầu.

Đặng Định Hầu cũng đứng dậy chào hỏi trả lễ, y vốn trước giờ là một người rất tùy hòa, chẳng cho tý gì là ra vẻ ta đây.

Kim Thương Dư nói:

- Lâu ngày không gặp, Đặng huynh phong thái cũng như xưa, thật là đáng quý đáng mừng.

Đặng Định Hầu nói:

- Mới gặp đây mà đã mấy năm rồi, không ngờ Dư huynh còn nhớ đến tôi, chẳng qua, lần tới nếu có người muốn tìm chỗ chết, xin Dư huynh chớ khuyên họ lại tôi.

Y mỉm cười nói tiếp:

- Bởi vì tôi có thể bảo đảm, một người muốn chết cách lẹ nhất, tìm tôi nhất định không bằng tìm hai vị bằng hữu này.

Kim Thương Dư hỏi:

- Hai vị bằng hữu này là ...

Đinh Hỷ nói:

- Tôi họ Đinh, Đinh Hỷ.

Kim Thương Dư nhìn lên nhìn xuống mấy lần, rồi hỏi:

- Đinh Hỷ ai ai cũng mê thích?

Đinh Hỷ cười nói:

- Có lúc còn gọi là Đinh Hỷ xúi quẩy.

Kim Thương Dư nói:

- Các hạ là Đinh Hỷ, vị này chắc là Phẫn Nộ Đích Tiểu Mã phải không?

Y chuyển đầu qua nhìn Tiểu Mã, Tiểu Mã không nhìn y.

Trừ cô thiếu nữ uống trà đó ra, y chẳng còn để người nào vào trong mắt.

Kim Thương Dư sa sầm nét mặt.

Đặng Định Hầu lập tức nói chận:

- Nghe nói Dư huynh hẹn Bá Vương Thương lại đây quyết đấu?

Kim Thương Dư nói:

- Không phải tôi hẹn y lại, chính y hẹn tôi lại.

Đặng Định Hầu chau mày hỏi:

- Y lại tìm huynh sao?

Kim Thương Dư cười nhạt nói:

- Đặng huynh không chừng cho rằng tôi không đáng cho y lại tìm, chính tôi cũng biết địch không lại, có điều y đã lại tìm, tôi chẳng cách nào từ chối được.

Gương mặt y lộ một nét biểu tình kỳ quái, y nói tiếp:

- Một người sử thương, được chết dưới tay Bá Vương Thương, không phải là thống khoái một đời sao?

Đinh Hỷ lập tức đưa ngón tay cái lên, nói:

- Hay, hảo hán tử.

Kim Thương Dư nhìn y, ánh mắt lạnh lùng tàn bạo bỗng đượm vẻ ấm áp, y chầm chậm nói:

- Hạng người qua lại trong giang hồ như tôi, không phải nên chết dưới đao thương, thảm cỏ bọc thây hay sao?

Đinh Hỷ mỉm cười nói:

- Tôi chết mà được có miếng cỏ bọc thây lại, là đã quá lắm rồi, muốn làm chuyện cho khoái một đời, dù cho chết trong vũng bùn cho chó ăn, tôi cũng chẳng oán ai.

Gương mặt y tuy còn có nụ cười, nhưng nét mặt phẫn nộ và bi thương không thể bị nụ cười che dấu được đi.

Cô thiếu nữ uống rượu quay đầu lại nhìn y một cái, ánh mắt xem ra có vẻ ôn nhu.

Kim Thương Dư cũng đưa ngón cái lên, lớn tiếng nói:

- Hay, hảo hán tử.

Đinh Hỷ nói:

- Ông đến đây hơi sớm, tại sao không ngồi xuống làm vài ly trước đã.

Kim Thương Dư nói:

- Tôi đến cũng không sớm, tôi bị trễ mất nửa tiếng đồng hồ, bởi vì ...

Gương mặt của y lại lộ một nét biểu tình kỳ quái, y chầm chậm nói tiếp:

- Bởi vì tôi còn phải lo liệu vài chuyện hậu sự, tôi sinh ra không có gì, thì ra đi cũng không nên có gì vướng bận.

Một người biết chắc mình chết, mà vẫn lại chỗ ước hẹn, cái dũng khí đó không phải là ai ai cũng có thể ngồi khơi khơi đó mà hiểu.

Sống được là vẫn tốt rồi, nhưng chết thì chẳng qua cần cổ có thêm một vết thương thế thôi, có gì mà phải tính toán?

Gương mặt của Đinh Hỷ lộ vẻ kỳ quái, một hồi lâu y mới hỏi:

- Còn Bá Vương Thương đâu?

Kim Thương Dư nói:

- Không biết.

Đinh Hỷ hỏi:

- Ông và lão ta có thù hằn gì với nhau?

Kim Thương Dư nói:

- Không.

Đinh Hỷ hỏi:

- Ông chưa gặp qua lão ta lần nào?

Kim Thương Dư nói:

- Trước giờ chưa biết nhau.

Đinh Hỷ hỏi:

- Vậy mà lão ta tìm ông?

Kim Thương Dư hững hờ nói:

- Không chừng vì tôi cũng sử thương.

Đinh Hỷ cười nhạt nói:

- Trừ lão ta ra, không lẽ không cho người khác sử thương sao?

Kim Thương Dư hững hờ nói:

- Dù có sử thương, cũng không nên nổi danh quá.

Ánh mắt của Đinh Hỷ đã có nét giận dữ, đối với những chuyện bất bình trên thế gian này, y đều cảm thấy phẫn nộ.

Kim Thương Dư lại nói:

- Chẳng qua tôi chỉ lấy làm lạ, y đã hẹn tôi lại đây, tại sao bây giờ y còn chưa lại?

Câu nói ấy vừa thốt xong, sau lưng y bỗng có tiếng người lạnh lùng nói:

- Ta đã lại rồi.

Giọng nói tuy rất lạnh lùng, nhưng nghe rất êm tai, rất thánh thót.

Người nói câu đó là một người đàn bà.

Kim Thương Dư quay phắt người lại, lập tức thấy ngay cặp mắt làm cho trái tim người ta đập mạnh, đang nhìn y trừng trừng.

Trên tay cô còn cầm ly rượu, hai bàn tay mềm mại như không có xương cốt.

Chỉ có hai bàn tay đó mà sử được cây Bá Vương thương nặng bảy mươi ba cân bảy lượng ba tiền sao?

Kim Thương Dư chau mày lại, hỏi:

- Vị cô nương này có phải đang nói đùa không?

Cô thiếu nũ uống rượu vênh mặt lên, nét mặt lạnh lẽo như sương.

Cô không nói đùa tý nào.

Kim Thương Dư nhìn cây thương để trên bàn, hỏi:

- Không lẽ cô là ...

Cô thiếu nữ uống rượu ngắt lời y, nói từng tiếng một:

- Ta chính là Bá Vương Thương!
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn