Ðề tài: Đảo mộng mơ
View Single Post
  #11  
Old 12-27-2011, 01:39 AM
may4phuong's Avatar
may4phuong may4phuong is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2011
Bài gởi: 154
Default

Nó cảm thấy bị thuyết phục.
Nó nghĩ: ờ, nếu mình thực lòng tin một cái này là một cái khác thì biết đâu nó sẽ là một cái khác.
Một lý do nữa là nó chưa bao giờ nhìn thấy đảo, càng chưa bao giờ đặt chân lên một hòn đảo.
Nhưng bây giờ, theo lời Tin và Bảy thì nó đang ở trên một hòn đảo. Đó là một cơ hội hiếm hoi mà nó không muốn bỏ lỡ
Từng chút một, con Thắm dần dần làm quen với cảm giác của một người lạc vào hoang đảo, và nó thấy đó cũng không có gì khó khăn lắm. Còn thú vị là đằng khác.
Chuyện đó dễ dàng hơn việc làm quen với một đứa bạn kênh kiệu nhiều.
Và nó hoàn toàn bị đánh gục khi Bảy kéo nó lại chỗ cây cọ.
- Mày thấy gì đây không? - Bảy chỉ tay vào các vết khắc.
- Gì thế?
Bảy nghiêm trang:
- Đó là cách tình thời gian của những người lọt vào đảo hoang. Cứ mỗi ngày khắc một vệt...
- Mình hiểu rồi. - Trước khi thằng Bảy nói hết, con Thắm đã reo lên. Nó dán chặt mắt vào các vết khắc, nhẳm đếm rồi reo lên lần hai - Thế tụi mình đã lạc vào đây nữa tháng rồi phải không Bảy?
- Ừ. - Bảy gật đầu, nghĩ là thằng Tin cố tình khắc ăn gian chứ thực ra đống cát này xuất hiện trong sân nhà Tin mới có mười ngày. Nhưng dù sao đi lạc nữa tháng vẫn đáng tự hào hơn là đi lạc mười ngày! Bảy nhủ bụng, và quyết định sẽ không bắt bẻ thằng Tin về chuyện gian lận này.
Con Thắm quay đầu nhìn quanh, vẻ lo lắng:
- Vậy làm sao để trở về đất liền? Chẳng lẽ tụi mình ở suốt đời ngoài này?
Bảy bối rối gãi đầu, trước đây nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
- Ờ, làm sao nhỉ:
- Đốt lửa lên! Thế là tàu bè ngoài khơi sẽ thấy.
Thằng Tín nói, không biết nó chạy vào nhà từ hồi nào mà bây giờ nó đang ôm một mớ củi trên tay từ từ tiến lại.
Củi khô nổ lép bép.
Thêm sự trợ giúp của gió, ngọn lửa lớn dần.
Mặt con Thắm lộ vẻ hân hoan:
- Thế là tàu bè ngoài xa sẽ nhìn thấy phải không Tin?
- Ờ.
- Nếu không có tàu bè quanh đây thì sao? - Đột nhiên con Thắm chột dạ.
- Nêu không có tàu bè hở? - Tin khụt khịt mũi, bối rối đáp - Thì tụi mình sẽ tiếp tục ở lại trên hòn đảo này chứ sao.
Con Thắm mếu máo:
- Ôi , tụi mình sẽ ở đây tới già sao?
- Mày đừng lo! - Thằng Tin trấn an - Cứ vài ngày mình đốt lửa một lần. Thế nào cũng có lúc tàu bè đi ngang qua đây.
Bảy hớn hở phụ họa:
- Và họ sẽ nhìn thấy khói bốc lên.
Con Thắm lo xa quá.
Ngay khi tụi nó đốt lên đống lửa đầu tiên, đã có người nhìn thấy rồi.
Chị Hai đứng chỗ bếp nhìn ra, hớt hải:
- Em nghịch gì đó, Tin?
- Em có nghịch gì đâu!
_ Đốt lửa mà không nghịch à? - Chị hai cao giọng - Em có dập tắt ngay đi không! Có ngày cháy nhà cho coi!
Con Thắm nơm nớp thò tay giật áo Tin:
- Dập lửa đi Tin!
- Không dập được! - Tin bướng bỉnh, nó trả lời chị Hai nhưng cũng là đáp lời con Thắm - Dập lửa thì tàu bè sẽ không biết tụi em đang ở trên hòn đảo này!
Chị hai thở hắt ra, tay phác một cử chỉ cho biết chị ngán ngẩm:
- Lại hòn đảo! Chị méc mẹ bây giờ!
Dọa xong một câu, chị Hai biến mất sau cửa bếp.
- Chết rồi! - Con Thắm nhớn nhác nhìn vào trong nhà - Chị Hai vào kêu mẹ bạn ra đấy.
Tin thản nhiên:
- Người vừa rồi không phải chị Hai mình.
Con Thắm có cảm giác như vừa nghe nhầm. nó ngơ ngác nhìn bạn:
_ Chị Hai bạn mà.
- Không phải đâu! - Tin toét miệng cười - Đó là hải tặc. Hải tặc không bao giờ muốn cứu ai. nó vờ làm chị Hai kêu mình dập lửa để mình mắc kẹt mãi mãi trên hòn đảo này đó thôi.
Mãi vẫn không thấy mẹ xuất hiện.
Tin đoán mẹ đi chợ hoặc đi đâu đó, chị Hai không tìm được.
Nó quay sang con Thắm, sung sướng giải thích theo kiểu chúa đảo:
- Mày thấy chưa. Hải tặc chỉ hù dọa thế thôi nhưng đã bỏ đi rồi.
- Tuyệt quá!
Con Thắm gật đầu, mặt rạng ra, dĩ nhiên nó khen "tuyệt" không phải vì hải tặc bỏ đi mà vì không thấy chị Hai lẫn mẹ thằng Tin đâu hết.
Hải tặc đi một lát thì mưa đến.
Nếu như mọi lần, chúa đảo và phó chúa đảo sẽ quýnh quíu chạy vào nhà ngay khi hạt mưa đầu tiên sờ vào người.
Nhưng lần này thì khác.
Có phụ nữ, chúa đảo và phó chúa đảo không hở một tí là bỏ chạy khỏi đảo.
Trả Lời Với Trích Dẫn