View Single Post
  #142  
Old 01-29-2012, 06:06 PM
vuongminhthy vuongminhthy is offline
Đường Tam Tạng
 
Tham gia ngày: Dec 2011
Nơi Cư Ngụ: Ngũ Đài Sơn - Nam Thiếu Lâm
Bài gởi: 1,955
Default

(tiếp theo)

Tần Thiên Nhân hiểu hàm ý ẩn trong câu hỏi đó. Chắc Lâm Tố Đình đã phát giác cảm tình sâu nặng của chàng đối với Nữ Thần Y. Không chút do dự, Tần Thiên Nhân quyết định trả lời chân thật:

- Trong suốt thời gian qua, ngày nào huynh cũng muốn nói ra nhưng Tây Hồ ngăn cản.

Lâm Tố Đình không tin vào đôi tai nàng. Trí óc nặng như chì, trái tim âm u uất ức. “Thì ra huynh ấy đã có tình ý với Nữ Thần Y từ xưa. Tại sao trước đây mình không phát hiện?” Những ý nghĩ cay đắng đè nén lòng ngực khiến nàng hụt hẫng, nhưng Lâm Tố Đình cố lấy lại bình tĩnh để hỏi câu quyết định:

- Huynh sẽ làm sao?

Tần Thiên Nhân không trả lời thẳng mà ngụ ý:

- Đời này của huynh ngoài Tây Hồ sẽ không lập thê tử khác.

Lời nói loáng thoáng như mây gió, phảng phất bên tai Lâm Tố Đình. Nàng hiểu nghĩa đen trong câu đó là “miễn cưỡng sống chung không hạnh phúc, thôi thì chúng ta nên giải trừ hôn ước để huynh được danh chánh ngôn thuận đến đề thân với Nữ Thần Y!”

Lâm Tố Đình cắn chặt môi cố kìm tiếng nấc. Nàng không ngờ tình yêu của Tần Thiên Nhân dành cho Nữ Thần Y sâu đậm đến vậy. Tần Thiên Nhân sẵn sàng bỏ ngoài tai lời dị nghị, chấp nhận làm kẻ vô tình, mang tiếng phụ bạc từ hôn. Và để được sống trọn kiếp bên Nữ Thần Y, chàng mặc kệ người đời nguyền rủa.

“Nữ Thần Y thật là diễm phúc,” Lâm Tố Đình âm thầm thán phục, “tại sao người có số phần may phước đó không phải là ta?”

Không thốt lên một lời nào cả, Lâm Tố Đình bưng mặt chạy ra khỏi thư phòng để người còn lại ái ngại trông theo.

Sau khi Lâm Tố Đình đi khỏi, Tần Thiên Nhân chống cằm nhìn chung quanh. Chiếc áo bông còn nằm dưới đất. Chàng cũng không định nhặt lên.

Bất chợt ở tít đằng kia nơi chiếc giường, cái mềnh tự nhiên nhúc nhích rồi dựng dậy. Tần Thiên Nhân tưởng có quái vật nên lập tức vận quyền thủ thế, định khử trừ thứ tà ma ngoại đạo hoặc là tên thích khách của triều đình không chừng. Chàng chưa ra tay chế ngự thì nửa cái đầu xinh xắn thò ra, vụt một cái biến mất. Thần quyền Nam hiệp bật cười khẽ. Chàng thu hồi nội công.

- Muội nấp lại bao lâu chắc đã nghe biết hết? - Tần Thiên Nhân tra khảo tên thích khách trùm mềnh.

Không có tiếng trả lời. Tần Thiên Nhân chỉ thấy cái chỏm của tấm chăn quay bên phải rồi sang bên trái, lòng đoán kẻ đó lắc đầu.

- Muội không nghe nhưng cũng phải nhìn thấy chứ? – Chàng hỏi câu thứ hai.

Cái mềnh lại lúc lắc bên này bên kia.

- Muội nằm trong đó hoài không nóng hay sao? - Tần Thiên Nhân lại to tiếng hỏi.

Và như một mãnh hổ săn mồi, chàng lặng lẽ tiến lại gần. Lần này, tấm chăn im ru, rồi gật gật. Tần Thiên Nhân vung tay giựt phắt. Con mồi mất nơi ẩn trốn, gương mặt bắt đầu đỏ ửng, nét sượng sùng lan rần đến mang tai.

Nữ Thần Y xấu hổ khi bị phát hiện đã nghe trộm câu chuyện tình dài lòng thòng. Chẳng những vậy, chiếc lò sưởi bên cạnh còn hừng hực cháy, mới trùm chăn chút xíu vầng trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

- Muội đến để tặng món quà gì cho huynh đây? - Tần Thiên Nhân lên tiếng giúp người yêu phá vỡ nỗi ngại ngùng xấu hổ.

Mãi cho đến lúc đó, Nữ Thần Y mới sực nhớ nguyên do mà nàng cất công rình rập trong thư phòng riêng tư của chàng. Nàng thò vô tay áo lấy món quà nhưng tìm không ra. “Rõ ràng mình cất giấu trong người,” nàng thầm bảo. Nỗi lo ngại mất món vật khiến Nữ Thần Y phát hoảng. Nàng liền dùng đôi tay rờ rẫm khắp cơ thể cố tìm cho được. Có lẽ nó rơi đâu trong áo.

Phía đối diện, Tần Thiên Nhân chứng kiến cảnh Nữ Thần Y sờ mó tứ tung. Chàng ngẩn ngơ một hồi, rồi giơ bàn tay đã từng dãi nắng dầm mưa và xông pha sương gió nựng cằm sư muội.

- Huynh biết muội sắp trao cái gì cho huynh rồi! - Tần Thiên Nhân cười cười.

Không để cho nàng tra hỏi, chàng gật gù nói luôn:
- Muội định trao… thân cho huynh.

Nữ Thần Y hất cánh tay phong trần sang một bên. Nàng dẩu mỏ:
- Còn khuya!
- Khuya nay hay là khuya mai?

Tần Thiên Nhân nói giọng nhẹ nhàng mà Nữ Thần Y ngỡ như núi lở. Chiêu độc địa này vốn do Cữu Dương sáng tạo. Gia Cát tái lai chuyên môn sử dụng để trêu chọc gái nhà lành, hệt một dụng cụ tán tỉnh nhăng nhít. Nữ Thần Y nghe Cữu Dương ca cẩm riết rồi quen, không thèm e thẹn nữa. Nay lại khác. Bị điểm trúng tim đen, Nữ Thần Y trợn mắt một cái rồi cúi đầu không dám nhìn.

Tần Thiên Nhân thấy nàng ngây ngô, trái tim đã yêu thương càng si mê vô bờ bến. Chàng ôm người yêu vào lòng, thì thầm bên tai:

- Chắc muội định tìm cái này?

Và chàng hất tấm chăn qua một bên, tay chỉ món quà đặc biệt. Nữ Thần Y sáng mắt:
- Huynh có thích không?

Tần Thiên Nhân gật đầu xúc động. Chàng siết chặt trong tay món quà ngàn lượng vàng cũng đổi không ra. Món quà đặc biệt không phải ngọc ngà châu báo, mà là một bức tượng gỗ đã được ai đó điêu khắc công phu, đường nét chạm trổ cầu kỳ chi tiết. Nhưng điều quan trọng trên hết là hình nộm này trông giống hệt người chàng yêu. Nụ cười y chang. Đôi mắt mơ màng như từ khuôn đúc.

(còn tiếp)

thay đổi nội dung bởi: vuongminhthy, 05-20-2012 lúc 08:00 PM.
Trả Lời Với Trích Dẫn