Ðề tài: Đảo mộng mơ
View Single Post
  #18  
Old 02-06-2012, 05:10 AM
may4phuong's Avatar
may4phuong may4phuong is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2011
Bài gởi: 154
Default

Con Thắm hân hoan, hai tay năng chiếc ống dòm lên mắt.
Bảy theo dõi nét mặt rạng rỡ của con Thắm, háo hức khi nghe nhỏ bạn luôn miệng xuýt xoa.
- Ôi, mình thấy cá mập nè. Hàng đàn cá mập. Eo ôi, ghê quá!
Bảy liếm môi:
- Chúng đang làm gì thế?
- Chúng đang rượt theo một con cá voi.
- Thế chúng rượt kịp không?
- Gần kịp rồi.
Bảy nhíu mày:
- Cá voi mà đánh không lại cá mập à?
- Mình không biết. Nhưng con cá voi có một mình, còn cá mập có một bầy.
Bảy nôn nao quá. Nó giật phắt chiếc ống dòm trên tay con Thắm, bất chấp con nhỏ này đang là chúa đảo phu nhân;
- Đưa tao xem thử nào!
Bảy reo ầm:
- Ha ha, bây giờ thì cá voi đang rượt đuổi cá mập.
- Thật không?
- Thật. – Bảy vừa đáp vừa rê ống dòm từ trái qua phải rồi từ phải qua trái, nó đang quan sát trận thủy chiến ,à- Cá voi có quân tiếp viện. Hai chục con cá voi đang kéo đến cứu bồ.
- Thế là đàn cá mập quay đầu bỏ chạy hở?
- Ờ, chạy cuống cuồng.
Con Thắm vỗ tay, thích chí:
- Hay quá! Mình ghét cá mập. Mình theo phe cá voi.
Bảy gật đầu:
- Tao cũng theo phe cá voi. Cá voi hay cứu người gặp nạn trên biển. Còn bọn cá mập thì chỉ lăm le xơi tái tụi mình thôi.
Con Thắm nuốt nước bọt, tò mò:
- Thế cá voi có đuổi kịp cá mập chưa, Bảy?
- Chưa. – Bảy toét miệng cười – Bọn cá mập lặn xuống đáy biển rồi.
Tin đứng bên cạnh Bảnh và Thắm nghe hai đứa bạn rìu rít nãy giờ, bụng đã bồn chồn lắm.
Nó cố ép mình đóng vai một chúa đảo rộng lượng, nhưng đến phút cuối nó đành phải dẹp bỏ ý định cao đẹp đó. Nó chìa tay về phía Bảy:
- Tụi mày xem thế đủ rồi. Tới lượt tao.
Tới lượt chú đảo áp ống dòm vào mắt nhìu mày quan sát thì biển đang cuồn cuộn sóng. Cá voi và cá mập lúc này chẳng còn một mòng. Mây vần vũ, và bầu trời như sập xuống trên biển, đùng đục, chẳng mấy chốc đen kịt, giống như ai đứng cao giũ xuống một tấm màn.
- Biển động! – Tin lẩm bẩm.
Bảy hồi hộp:
- Sóng lớn lắm hở Tin?
- Ờ. Sóng cao bằng tòa nhà chung cư. Hết ngọn sóng này đến ngọn sóng khác. Mặt biển giống như một tấm chăn, có ai đó đang cố cuộn lại.
Con Thắm lo lắng:
- Có sóng thần không?
Tin nhìn nhỏ bạn giọng trách móc:
- Có sóng thần thì tụi mình đã chết từ lâu rồi!
- Tin nhìn kỹ xem. – Con Thắm chép miệng, chuyển mối quan tâm của mình qua chỗ khác – Có con tàu nào gặp nạn không vậy?
- Chắc là không đâu. Chẳng con tàu nào dám đi vào vùng biển nguy hiểm này.
Tin đáp, nhưng vẫn rê ống dòm theo dõi.
Tất nhiên là Tin chẳng thấy con tàu nào.
Tin cũng chẳng thấy biển.
Nó thấy vườn ổi nhà thằng Bảy bên kia đường. Cạnh nhà bảy là nhà dì Sáu Dừa. Vườn nhà dì Sáu Dừa không có lấy một cây dừa. Tin không hiểu tại sao dì có cái tên đó. Nó chỉ thấy thằng cu Mít, con dì Sáu Dừa, đang chơi trong vườn. Vườn cũng chả có cây mít nào. Ngộ ghê!
Tin căng mắt cố tìm nhà con Thắm. Qua ống dòm, cảnh vật trước mắt gần lại đáng kể nhưng Tin vẫn không thể thấy nhà con Thắm. Nhà nhỏ bạn nó bị nhà thằng Bảy che khuất, chỉ thấy một thẻo mái tôn lấp lánh trong nắng.
- Tin nhìn gì lâu thế? Biển còn động không Tin?
Tiếng con Thắm vang lên kéo Tin về với vai trò chúa đảo. Nó nghiêm nghị:
- Còn. Bảo sắp đến rồi. Tụi mình nhanh nhanh dựng lều thôi.
Cuộc sống của ba đứa nhóc trên hòn đảo Robinson thật yên bình, dù thỉnh thoảng có vài tận bão lớn quét ngang qua đảo, và gần đây có cả sư tử xuất hiện trên đảo nữa.
Nhưng điều đó không ngăn được tai họa ập đến với chúa đảo, chúa đảo phu nhân và phó chúa đảo.
Tất nhiên, ngay trên đảo thì chẳng có gì xảy ra. Như chúng ta đã biết, sống trên đảo toàn là những kẻ can trường. Đàn ông thì khỏe mạnh và dũng cảm. Phụ nữ vừa khỏe mạnh dũng cảm vùa xinh đẹp.
Nhưng khi rời khỏi đảo để đi một nơi có tên là trường học cách đó một cây số lại là câu chuyện khác. Ở chốn đó. những bậc vĩ nhân đáng kính của chúng ta tạm thời thôi làm vĩ nhân để làm những cô bé cậu bé học trò.
Các cô bé cậu bé đó cũng phải chép bài, làm bài như những cô bé cậu bé khác.
Trả Lời Với Trích Dẫn