Hồi 32: Tiền trảm hậu tấu
Giang Nam. Phủ Tri Huyện.
Sau khi trừ khử hai sào huyệt tối thiểu của bang phái phản Thanh ở Giang Nam, tri huyện lão gia sai người in ấn hàng trăm cáo thị. Binh sĩ đi khắp thị trấn, nơi đâu cũng dán lên hòng đe dọa dân chúng không nên chứa chấp phản tặc.
Tri huyện lão gia còn ra lệnh cho quân lính mang nhiều thi thể của các huynh đệ bang hội đem treo ngoài chợ Đông Ba, phơi sương gió, và tuyệt cấm bất cứ thân nhân nào đến gần. Sau nhiều hôm thi hài thối rửa thì tri huyện lão gia truyền lệnh khai hỏa rồi đem tro cốt vứt xuống Tây hồ. Việc làm này đã khiến rất nhiều bá tánh phẫn nộ.
Dương Tiêu Phong phái phó tướng quân Tô Khất đi một vòng thị trấn xem xét tình hình. Quả nhiên, dân chúng khiếp đảm, không ai dám thốt nửa lời khiêu khích triều đình Mãn Châu. Tô Khất hài lòng trở về bẩm báo.
Dương Tiêu Phong liền ra lệnh kêu binh lính truyền triệu tri huyện lão gia vào thư phòng. Khi tri huyện lão gia bước vào thi lễ thì thấy Phủ Doãn đại tướng quân Dương Tiêu Phong đang ngồi lừ lừ trên ghế. Phó tướng quân Tô Khất đứng khoanh tay kế bên.
Tri huyện lão gia quỳ xuống thỉnh an:
- Tham kiến Phủ Doãn đại tướng quân và phó tướng Mai Lặc Chương Kinh.
- Miễn lễ.
Tô Khất phất tay ra hiệu. Tri huyện lão gia đứng lên. Dương Tiêu Phong vẫn im lìm an tọa, mặt lạnh hơn tiền. Tri huyện lão gia tưởng Phủ Doãn đại tướng quân sắp sửa mở lời khen thưởng nên lật đật chạy đến chiếc bàn gần đó rót tách trà sen, rồi hai tay dâng lên khỏi đầu:
- Mời đại nhân dùng trà.
Dương Tiêu Phong giơ một tay ra nhận tách trà, không nói năng, cũng chẳng ừ hử. Tri huyện lão gia hơi khiếp vía trước thái độ lạnh nhạt nhưng vẫn cố tỏ vẻ hòa nhã. Lão biết chàng thanh niên này có địa vị trọng vọng, quan chức lớn lao, không ngờ tuổi còn trẻ mà tài tình như vậy. Lão đã từng nghe danh tiếng nổi như cồn của Bắc quan đại nhân, trong triều đình là người nghiêm nghị, rất có quyền quy. Ngoài thái hoàng thái hậu và hoàng thượng thì Dương Tiêu Phong không coi ai ra gì. Mà cũng chẳng ai làm gì được, kể cả các vị tứ mệnh đại thần. Ngạo Bái đương nhiên đã nhiều lần lập mưu trừ khử nhưng chưa bao giờ thành công bứt được cọng lông chân.
Thật là ngoài dự liệu của tri huyện lão gia. Lão đâu có ngờ gặp mặt Dương Tiêu Phong tướng quân ngoài đời còn đáng hãi hơn là nghe kể chuyện. Dương Tiêu Phong tướng tá chắc nịch, cao lớn phi thường, lại còn hùng dũng như Nhị Lang Thần Dương Tiễn trong thần thoại Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân tiên sinh. Tri huyện lão gia sợ muốn vãi mật nhưng vẫn làm bộ tươi cười nịnh nọt:
- Đại nhân quả thật anh minh, vừa ra tay đã gặt thành quả.
Đợi lão tri huyện tía lia xong, Dương Tiêu Phong lên tiếng hỏi:
- Ngươi làm tri huyện bao lâu?
Nghe tiếng nói của Dương Tiêu Phong tướng quân, tri huyện lão gia rùng mình mấy chập. Nội nhìn diện mạo bề ngoài đã rét rồi mà giọng nói còn buốt hơn. Hệt từ cõi âm vọng về. Tri huyện lão gia lễ phép cúi đầu:
- Dạ bẩm đại nhân, hạ thần đã khâm chức khoảng gần mười năm nay.
Phó tướng quân Tô Khất nghe vậy liền giơ tay chỉ mặt lão tri huyện, giọng giận dữ:
- Ngươi lại để cho bọn Giang Nam bát phỉ hành động hết lần này đến lần khác. Sào huyệt của chúng mà ngươi cũng nhận không ra?
Tri huyện lão gia lập tức cảm giác có làn gió độc thổi qua đầu. Lão vội vàng quỳ mọp xuống sàn cầu khẩn, miệng mồm méo mó, nước mắt nước mũi lã chã.
- Hạ thần biết lỗi! – Tri huyện lão gia tự trách – Xin đại nhân tha mạng!
(còn tiếp)
thay đổi nội dung bởi: vuongminhthy, 06-12-2012 lúc 12:03 PM.
|