Ðề tài: Nko...!
View Single Post
  #6  
Old 04-01-2012, 07:03 AM
da1uhate's Avatar
da1uhate da1uhate is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Oct 2007
Bài gởi: 605
Default


Hơn 2 năm rồi đó ư? Biết bao nhiêu chuyện đã thay đổi.

Nàng, nhân vật nữ chính ở phía trên đã không còn gặp hay nghe tin tức về nhân vật "anh" lâu lắm lắm rồi. Nhiều khi nàng nghĩ cuộc đời sao như giấc mơ. Những gì qua là sẽ qua luôn, không bao giờ trở lại nữa.

Kỳ nghỉ lễ kéo dài 3 ngày. Đủ dài để mọi người lục tục kéo nhau đi khỏi thành phố đổi gió. Nàng từ chối đi. Bởi vì mệt. Từ sau Tết, nàng làm việc gần như quá sức. Đi công tác liên miên. Chạy "deadline" như điên. Hễ ngày nào đi công tác thì phải dậy từ 4g sáng, đi 120 km đường bộ để đến nơi làm việc và cố gắng quay về để kịp giờ lớp học buổi tối. Thằng bạn nàng bảo "học nhiều làm gì?" Nàng cười hì hì "học để ế chồng chứ có làm gì đâu".

Trời mưa lê thê. Gió giật mái tôn nhà hàng xóm nghe rầm rập. Nàng nghe thứ âm thanh này sao giống cái âm thanh trong quá khứ của nàng. Nó làm nàng nhớ lại khoảng sân có 2 cây tùng cổ thụ cao ngất ngưỡng, nhớ hàng rào dâu tằm trái chín rụng đầy đất, nhớ mái hiên rộng như bãi giữ xe mà nàng thường chơi đá cầu với thằng em hàng xóm mỗi lần trời mưa, nhớ cả bờ tường loang lổ có cái vòng tròn đường kính 30 cm do chú nàng vẽ để nàng tập tâng bóng. Cái tuổi 17 đáng nhớ. Ký ức của nàng đậm nhất là chuỗi ngày dài u ám vì mưa bão. Nàng sẽ không đi đâu vào những ngày ướt át đó, chỉ đứng ở mái hiên nhìn ra đường, nhìn những cây dù mấp mô trên phố, nhìn những chiếc áo mưa chạy xoẹt qua xoẹt lại. Sau này, có người thắc mắc vì sao nàng hay nhìn xa xăm dường như đang suy nghĩ gì ghê lắm, người ta còn đoán nàng đang nghĩ về 1 mối tình cũ. Thật ra nàng chẳng hề nghĩ gì, chỉ nhìn 1 cách vô hồn. Thỉnh thoảng, nàng cần những lúc lặng như vậy, đó là lúc tâm hồn nàng đi hoang, chẳng cần bận tâm về hiện tại, về công việc, về học hành, về gia đình, về tương lai.

Gió vẫn giật mặc dù mưa không lớn. Nàng đưa tay cài cửa sổ. Nàng không muốn nước mưa với tới những quyển sách của nàng. Người ta nói tuổi như nàng mà chưa lập gia đình thì đã là ế rồi. Nàng không sợ ế. Nàng chỉ sợ mình biến thành một bà cô già khó chịu. Khi mà nhỏ em nàng ngày càng bừa bộn, ngày càng cẩu thả thì nàng ngày càng thấy gai mắt vì những thứ đó. Nàng không thích nhỏ em vác sách của nàng vào trong toilet, nàng không thích áo quần thay ra treo đầy trong nhà tắm hay ăn xong để cả đống chén đó cho lũ kiến được dịp kiếm chác. Nàng muốn mọi thứ gọng gàng trong cái trật tự của nó. Không quá chi li tỉ mỉ nhưng cũng đừng quá bừa bãi. Có phải chỉ những bà cô già mới có cái đòi hỏi này không?

Nàng vẫn đang đọc Lolita. Thỉnh thoảng nàng phát ngấy muốn gấp sách, quẳng lên giá sách trở lại. Không hiểu sao phần một nàng đọc chăm chú là thế mà qua phần hai lại thấy hơi chùng. Lối văn của Lolita quá hay, không cần phải tán dương hay bàn cãi gì nữa, chỉ là mạch truyện ở phần 2 hơi lộn xộn. Nó không gây cho người đọc sự hứng thú từ đầu đến cuối như quyển "Con Nhân Mã Ở Trong Vườn". Sau đợt hội sách, kệ sách nhà nàng bổ sung thêm gần 20 quyển. Chủ yếu là sách dành cho phái nữ của nhỏ em nàng. Nàng nhìn tựa sách mà chợt phì cười. "Xin cạch đàn ông" "Đôi mắt ấy vẫn ở trên giường" "Giờ mình là bạn gái của thần nóng bỏng"... Không hiểu con bé sẽ tìm thấy gì trong những quyển loại này chứ?


thay đổi nội dung bởi: da1uhate, 04-01-2012 lúc 10:25 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn