Cột đồng chưa xanh (tt)
Thong thả bước chân trên con đường đất đỏ khô khan tốc bụi mù quen thuộc, chàng thoáng nghĩ ngợi về nàng tiểu thư tài ba trong trang phục nam nhi màu trắng, người đã ra tay giúp đỡ chàng và Trúc Mai thoát khỏi tay bọn cướp núi hôm nào. Nước da trắng hồng, mặt trái xoan, sống mũi cao, cặp mắt sáng long lanh dưới đôi chân mày cong lá liễu, nàng mang một vẻ thanh tú tuyệt vời. Bất giác chàng đưa tay vào túi lấy đôi vòng Thuỷ Bình trao tặng ra ngắm nhìn. Đôi vòng làm bằng ngọc có nước xanh ánh lên rất đẹp, một chiếc chạm hình con rồng nhe nanh múa vút, chiếc kia là hình chim phượng xoè cánh tạo dáng khoe duyên. Đôi vòng nàng đã tặng chàng để làm lễ đính hôn với tiểu thư họ Dương. So sánh giữa hai người với nhau, cả hai đều sở hữu một nhan sắc nguyệt thẹn hoa nhường, nhưng mỗi người mỗi vẻ, đàng này thì sắc sảo uy nghi, đàng kia lại yêu kiều tha thướt. Chàng tự hỏi không biết giữa Mạc Quân Tử và Lý Thuỷ Bình quan hệ ra sao, hình như họ rất là thân thiết. Dù sao đã đính hôn với Trúc Mai rồi, nghĩ về người con gái khác không tiện, chàng cố gắng xua đuổi hình ảnh Thuỷ Bình ra khỏi tâm trí và nhớ những tình cảm tha thiết của Dương tiểu thư dành cho chàng.
Mãi nghĩ nên quên hẳn đường xa, Long Vân đã về tới đầu làng thì chợt nghe tiếng huyên náo vọng ra từ phía nhà ông Đồ Cam. Gặp một người làng đang vội vã đi đến, chàng lên tiếng chào và hỏi thăm, người ấy đáp:
_ Dường như binh phủ xuống bắt người trong nhà ông Đồ. Anh nên trốn đi kẻo mang hoạ.
Chàng nói:
_ Tôi đâu có làm gì phạm luật vua phép nước đâu mà phải trốn? Chắc chỉ là sự nhầm lẫn! Vả chăng nếu tôi trốn đi thì Cam tiên sinh sẽ mắc tội, làm trò ai nỡ để thầy chịu thay được?
Người ấy cười nhạt:
_ Ở vào buổi nhiễu nhương này đâu cần làm nên tội mới bị lên cửa quan? Mà quan đối với dân cứ chờ dịp mà đục khoét, vô tội cũng thành có tội! Tôi thấy quan binh thì cứ tránh xa cho chắc!
Rồi người ấy vội vã đi mất. Lòng lo âu cho thầy, Long Vân rảo bước về nhà. Trong nhà đã nghe tiếng quát tháo của bọn quan binh và tiếng trả lời của ông Đồ Cam. Bọn lính lục soát từ trước ra sau nhà, tiếng gà kêu oang oác, chó sủa oăng oẳng, trẻ con lân cận la khóc um sùm, các bà mẹ phải ráng bịt mồm con để tránh làm cho bọn lính nổi giận. Tìm mãi không thấy, tên Cai đội cầm đầu bọn lính quát hỏi ông Đồ:
_ Thằng Đào Long Vân, ông giấu nó ở đâu?
Ông Đồ bình tĩnh đáp:
_ Tôi đã nói với các quan nhiều lần, thằng học trò tôi đi lên thị trấn lo việc cho tôi từ sớm, chốc nữa sẽ về. Có chuyện gì thế?
_ Chẳng phải ông xui nó bỏ trốn rồi sao? Nó đi đến nhà ai? Nói nhanh lên, không thì tao trói cổ!
Ái Hoa
(còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ
Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)
|