Đang nói chuyện, bỗng phía trước có hơn hai chục người Hồi chạy tới, mười mấy tên lính Thanh hò hét xách đao đuổi theo. Đám dân Hồi này vừa thấy ông râu cưỡi lừa đã mừng rỡ vô cùng, vội kêu lớn:
- “Nạp Tư Nhĩ Linh A Phàm Đề!(10) Mau cứu chúng tôi với!”
Từ Thiên Hoằng không hiểu họ nói gì, nhưng nghe mấy chữ “Nạp Tư Nhĩ Linh A Phàm Đề”
lặp đi lặp lại, đoán đó là tên của ông ta.
A Phàm Đề la lên:
- “Mọi người chạy trốn đi!”
Rồi ông kéo dây cương cho con lừa chạy vào sa mạc, đám người Hồi và quân Thanh cũng chạy theo sau.
Chạy khỏi thị trấn một quãng xa, mấy nữ nhân Hồi tộc chậm chân đã bị bọn lính Thanh bắt được. Chu Ỷ nhịn không nổi nữa, liền rút đao thúc ngựa xông tới chém giết. Mới hai đao, nàng đã vạt mất nửa cái đầu của một gã lính Thanh. Bọn còn lại giận dữ vô cùng, kéo tới bao vây nàng. Từ Thiên Hoằng, Dư Ngư Đồng, Lý Nguyên Chỉ đồng thời xông tới.
Đột nhiên Chu Ỷ cảm thấy khó chịu muốn nôn, trước mắt nhấp nháy đầy sao. Nàng phải thu đao về đưa tay ôm ngực. Một tên lính Thanh thấy vậy, liền phóng tới định bắt. Chu Ỷ ọe một tiếng rồi nôn vọt ra, xối từ trên đầu xuống mặt của hắn. Tên lính Thanh không thấy đường phải vội vàng đưa tay chùi mặt, Chu Ỷ tiện tay đưa một đao chém chết.
Tay chân nàng bủn rủn hẳn đi, thân mình lắc lư ngồi không vững. Từ Thiên Hoằng vội chạy tới dìu vợ, kinh hãi hỏi:
- “Sao vậy?”
Lúc này Dư Ngư Đồng và Lý Nguyên Chỉ mỗi người đã giết hai ba tên lính. Số còn lại la lên một tiếng, quay lưng bỏ chạy tứ tán. A Phàm Đề liền tháo cái chảo sắt trên lưng xuống cầm trong tay, vừa đưa ra đã chụp trúng đầu một tên lính thanh, la lên:
- “Trong chảo có một quả bí thối.”
Lý Nguyên Chỉ phóng kiếm đâm tới. Tên lính kia bị che mắt, không sao tránh né được, lập tức mất mạng. A Phàm Đề xách cái chảo sắt chụp xuống một tên khác, Lý Nguyên Chỉ lại chạy theo tặng cho một kiếm. Không biết ông dùng thủ pháp gì mà chụp chảo xuống phát nào trúng phát đó, đám lính không sao tránh được.
Một người dùng chảo, một người dùng kiếm, trong chốc lát đã giết xong mười mấy tên lính. Lý Nguyên Chỉ cả mừng la lên:
- “Đại thúc râu! Cái chảo của đại thúc nấu bí thật là tốt.”
A Phàm Đề mỉm cười nói:
- “Con dao xắt bí của cô cũng bén lắm.”
Dư Ngư Đồng thấy Lý Nguyên Chỉ giết nhiều Thanh binh, bất giác nghĩ thầm:
- “Gia gia của nàng là đề đốc Mãn Thanh, thế mà nàng lại giết bọn này chẳng kiêng kị gì. Thế thì nàng đã quyết định theo ta thật rồi.”
Chàng vừa vui mừng vừa rầu rĩ, không khỏi buông tiếng thở dài.
Tên lính Thanh cuối cùng đã bị Từ Thiên Hoằng bắt sống, vặn hỏi đội quân này từ đâu đến đây. Hắn quì xuống xin tha mạng, ấp úng hồi lâu mới nói được rõ ràng. Thì ra chúng là viện quân từ phía đông kéo đến, nghe nói đại quân của Triệu Tuệ bị thảm bại nên chia thành từng nhóm gấp rút đến giải vây.
Từ Thiên Hoằng chọn trong đám người Hồi ra hai hán tử khỏe mạnh, nhờ họ lập tức đến thành Diệp Nhĩ Khương báo cho Mộc Trác Luân biết, để lão anh hùng tiện bề đối phó. Hai người này vâng lệnh đi ngay.
Từ Thiên Hoằng phóng chân đá cho tên lính một cước vào mông, hét lên:
- “Cút con bà mày đi!”
Hắn lập tức quàng chân lên cổ mà chạy trốn.
Họ Từ quay lại nhìn ái thê, thấy thần sắc nàng đã trở lại bình thường. Chàng không biết tại sao nàng đột nhiên chóng mặt, liền hỏi:
- “Muội không được khỏe ư?”
Mặt Chu Ỷ đỏ lên một chút, quay đi không đáp. A Phàm Đề mỉm cười nói:
- “Trâu mẹ sắp sinh nghé con rồi. Trâu đực ăn cỏ thì vui mừng mà chạy xung quanh trâu cái. Còn trâu đực ăn cơm chỉ biết đứng đó hỏi lung tung.”
Từ Thiên Hoằng cả mừng, mỉm cười hỏi:
- “Sao tiền bối lại biết?”
A Phàm Đề đáp:
- “Chuyện này mới là cổ quái! Trâu cái sắp đẻ nghé con, lừa già đã biết rồi mà trâu đực lại chưa biết.”
Mọi người đều cười ha hả. Dư Ngư Đồng chạy tới chúc mừng.
Cả đoàn người đông đúc lên ngựa, đi vòng qua thị trấn. Đến xế chiều, mọi người mới dựng lều trại để nghỉ ngơi. Từ Thiên Hoằng lén hỏi vợ mình:
- “Mấy tháng rồi? Sao ta không biết?”
Chu Ỷ cười đáp:
- “Trâu đực ngốc thì làm sao biết được?”
Hồi lâu nàng mới nói tiếp:
- “Nếu chúng ta có một đứa con trai thì nó sẽ mang họ Chu, gia gia cùng má má nhất định sẽ rất vui. Tốt nhất là nó đừng cổ quái điêu ngoa giống ca ca.”
Từ Thiên Hoằng nói:
- “Sau này muội phải cẩn thận hơn, đừng động đao thương nữa.”
Chu Ỷ gật đầu rồi nói:
- “Lúc nãy mới giết một tên mà mùi máu xông lên tanh không chịu nổi, chỉ muốn nôn mửa. Thật là khổ sở.”
Sáng hôm sau, A Phàm Đề nói với Từ Thiên Hoằng:
- “Đi thêm ba chục dặm nữa là đến nhà của ta. Ta có một bà vợ rất đẹp đang sống ở đó…”
Lý Nguyên Chỉ nói xen vào:
- “Thật ư? Thế thì vãn bối nhất định phải đi gặp bà ấy, hỏi sao bà ấy lại thích hàm râu rậm rạp này?”
A Phàm Đề cười phá lên rồi đáp:
- “Ha ha! Đó là một bí mật cực lớn.”
Ông lại bảo Từ Thiên Hoằng:
- “Vợ của lão đệ cưỡi ngựa chạy tới chạy lui, vung tay múa chân, không tốt cho nghé con trong bụng. Hay là nghỉ lại ở nhà ta, đợi chúng ta tìm được mấy tên khốn kia, xử lý chúng rồi sẽ quay lại đón.”
Từ Thiên Hoằng lập tức đa tạ. Chu Ỷ không muốn vậy, nhưng nghĩ đến hai người huynh trưởng và một đứa em trai đã chết, đứa con trong bụng phải nối nghiệp nhà họ Chu, nên cuối cùng cũng đồng ý.
* * *
Qua khỏi một thị trấn, A Phàm Đề dẫn mọi người về nhà mình. Ông xách cái chảo lên khua lẻng kẻng một tràng, trong nhà lập tức có một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi bước ra. Quả nhiên bà ta rất xinh đẹp, da dẻ trơn tru trắng trẻo. Nhìn thấy A Phàm Đề, bà vui mừng như bắt được của, nhưng miệng lại không ngớt mắng nhiếc:
- “Lão râu kia! Biến đi đâu, đến tận bây giờ mới về? Có nhớ ta ở nhà hay không?”
A Phàm Đề mỉm cười nói:
- “Thôi, đừng la nữa. Chẳng phải ta đã về rồi hay sao? Lấy gì ra ăn đi, hàm râu của bà đã đói đến cong queo rồi đây này.”
Vợ của A Phàm Đề vừa cười vừa nói:
- “Ông nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của ta còn chưa đủ no hay sao?”
A Phàm Đề nói:
- “Bà nói đúng lắm. Khuôn mặt trái xoan diễm lệ của bà chính là món ăn. Chỉ cần có thêm một ít mì hay bánh gì đó để ăn với món ăn này, thế là tuyệt lắm rồi.”
Bà ta đưa tay kéo tai A Phàm Đề một cái rồi nói:
- “Ta không cho ông đi ra ngoài nữa.”
Bà quay vào trong, lát sau bưng ra rất nhiều thức ăn, nào là mì, bánh, dưa, mật ong, thịt dê để đãi khách.
Lý Nguyên Chỉ không hiểu hai người Hồi đó nói những gì, nhưng chỉ nhìn họ đùa giỡn cũng thấy được tình cảm thâm sâu. Trong lòng nàng nổi lên một cơn khổ sở.
Đang ăn uống thì bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào, một đám đông kéo vào nhà. Người này một câu người kia một câu tố cáo nhau, khiếu nại với A Phàm Đề, rồi kéo ông ta ra chợ để làm trọng tài. Từ Thiên Hoằng cùng với mọi người bèn đi theo để xem náo nhiệt.
A Phàm Đề vừa giỡn vừa cười, giải quyết cho họ rất nhiều tranh chấp, không ngừng trích dẫn kinh Koran để làm bằng chứng, ai cũng hài lòng. Dư Ngư Đồng thấy ông này bụng đầy kinh sách, mở miệng là trích dẫn thao thao bất tuyệt, không sao nén nổi thán phục.
Cuối cùng, A Phàm Đề kết luận:
- “Chỉ cần theo đúng lời dạy của chân thánh A-la và tiên tri Muslim, chắc chắn giải quyết chuyện gì cũng không bị sai lầm.”
Đột nhiên phía sau có người gọi lớn:
- “Lão râu kia! Ngươi lại làm chuyện gì ngu ngốc nữa đây?”
A Phàm Đề quay đầu lại nhìn thấy Thiên trì quái hiệp Viên Sĩ Tiêu, mừng rỡ vô cùng. Hai người này một Hồi một Hán, một ở Bắc một ở Nam Thiên Sơn, làm toàn những việc cứu khổn phò nguy, hành hiệp trượng nghĩa, vì thế mà xưa nay có giao tình rất tốt.
A Phàm Đề nắm chặt cánh tay Viên Sĩ Tiêu mà nói:
- “Hà hà! Lão đã đến rồi thì mau mau đến nhà ta, vừa nhìn vợ ta vừa ăn cơm.”
Viên Sĩ Tiêu hỏi:
- “Vợ của ngươi có gì đẹp đâu?”
Nói chưa dứt câu, Từ Thiên Hoằng và Dư Ngư Đồng đã chạy tới bái kiến. Viên Sĩ Tiêu gạt đi:
- “Thôi, thôi! Ta không phải sư phụ của các ngươi, đa lễ làm gì? Gia Lạc đâu?”
Từ Thiên Hoằng đáp:
- “Tổng đà chủ đã đi trước một bước… À, thì ra hai vị lão gia cũng đã đến rồi.”
Chàng quay lại thi lễ với Thiên Sơn Song Ưng đứng sau lưng Viên Sĩ Tiêu.
Thấy Quan Minh Mai đang dẫn con ngựa trắng mà Trần Gia Lạc cưỡi, họ Từ kinh hãi hỏi ngay:
- “Lão tiền bối gặp con ngựa này ở đâu vậy?”
Quan Minh Mai nói:
- “Ta từng nhìn thấy tổng đà chủ của các ngươi cưỡi con ngựa này, thấy là nhận ra ngay. Vừa rồi gặp nó chạy lung tung trong sa mạc, ba người chúng ta khó khăn lắm mới bắt được.”
Từ Thiên Hoằng lo lắng hỏi:
- “Chẳng lẽ tổng đà chủ đã gặp nguy hiểm hay sao? Chúng ta phải mau mau đi cứu.”
Mọi người lại trở về nhà A Phàm Đề, ăn no một bụng rồi tạm biệt Chu Ỷ mà đi. Vợ chồng Từ Thiên Hoằng và Chu Ỷ từ khi thành thân đến nay mới phải xa nhau, bịn rịn là chuyện dĩ nhiên. Vợ của A Phàm Đề cũng thế, thấy chồng mình vừa về nhà chút xíu đã lại đi ngay, bèn túm lấy bộ râu của ông mà la khóc om sòm.
A Phàm Đề vừa cười vừa an ủi:
- “Ta đã tìm một vị thái thái đến ở chung với bà. Cô ấy cũng đẹp đẽ như bà vậy, lại còn đang mang một đứa bé trong người, thế thì có đến hai người làm bạn với bà rồi. Cả hai người đó đều không có râu, dĩ nhiên ăn đứt lão già râu ria đầy mặt này.”
Bà vợ vẫn khóc không chịu nín, la lên:
- “Nhưng ta yêu hàm râu của ông! Ta quyết giữ bộ râu này lại!”
A Phàm Đề mỉm cười hỏi:
- “Bà quyết giữ bộ râu này lại phải không? Được!”
Ông đưa tay vặt một nắm mười mấy sợi râu, nhét vào trong tay bà vợ, rồi chạy thẳng ra ngoài cửa.
Con lừa của A Phàm Đề chỉ cao bằng một con chó lớn. Ông cưỡi nó mà hai chân gần chạm đất, đứng xa mà nhìn thì giống như con lừa đó có sáu chân vậy. Viên Sĩ Tiêu hỏi:
- “Lão râu kia! Ngươi đang cưỡi giống gì vậy? Chuột hay mèo?”
A Phàm Đề hỏi lại:
- “Chuột thì làm sao có thể lớn như thế được?”
Viên Sĩ Tiêu nói:
- “Vậy thì chắc là một con chuột đầu to rồi.”
Lý Nguyên Chỉ cưỡi con ngựa trắng của Lạc Băng đi đầu. Nàng buông lỏng dây cương, để nó tự tìm đường đến chỗ Trần Gia Lạc.
Con lừa của A Phàm Đề đi quá chậm, mọi người cứ đi một đoạn lại phải đứng lại chờ. Nửa ngày mà chỉ đi được ba chục dặm đường, ai cũng thấy nóng ruột. Từ Thiên Hoằng bèn nói với A Phàm Đề:
- “E rằng tổng đà chủ của bọn vãn bối đang gặp nguy hiểm. Bọn vãn bối muốn đi trước một bước.”
A Phàm Đề nói:
- “Được thôi, được thôi! Tới thị trấn phía trước, ta sẽ mua một con lừa khác giỏi hơn con lừa này. Con lừa này ngốc thật, mà lại tưởng rằng mình giỏi.”
Ông bèn thúc con lừa tiến lên một chút, đi cạnh Lý Nguyên Chỉ. Con ngựa trắng cao gấp đôi con lừa, A Phàm Đề phải ngửa cổ lên mà nói chuyện:
- “Lý cô nương! Sao lúc nào cô cũng không vui vậy?”
Lý Nguyên Chỉ thầm nghĩ:
- “Vị quái hiệp này giả bộ khờ dại, nhưng thật sự thông minh tuyệt đỉnh. Người Hồi thỉnh giáo việc khó khăn nào, ông ấy cũng lập tức giải quyết được ngay.”
Nàng bèn hỏi:
- “Đại thúc râu này, đối với loại người không biết tốt xấu, đại thúc có cách nào đối phó không?”
A Phàm Đề nói:
- “Thì ta dùng cái chảo này chụp vào đầu hắn, cô tặng thêm một kiếm.”
Lý Nguyên Chỉ lắc đầu:
- “Không được! Giả tỉ như chàng… Chàng là người… là người mà mình rất thương mến, nhưng mình đối đãi với người ta càng tốt, người ta lại càng bướng bỉnh như lừa.”
A Phàm Đề vuốt râu một cái, hình như đã hiểu. Ông mỉm cười nói:
- “Ngày nào ta cũng cưỡi lừa. Đối với tính khí của bọn lừa ngốc, ta hiểu rất rõ. Nhưng phương pháp này không thể tùy tiện dạy cho cô được.”
Lý Nguyên Chỉ xuống giọng năn nỉ:
- “Đại thúc râu! Vậy phải thế nào đại thúc mới chịu dạy?”
A Phàm Đề nói:
- “Chúng ta phải đánh cược. Nếu cô thắng, ta sẽ dạy cho cô.”
Lý Nguyên Chỉ mỉm cười nói:
- “Được! Chúng ta chạy đua nữa đi.”
A Phàm Đề lắc đầu:
- “Thôi, hãy đánh cược chuyện khác. Chạy đua thì cô thua chắc rồi.”
Ông lấy cái đuôi lừa ra, vừa cầm phe phẩy vừa nói:
- “Phen này ta không để cô gạt nữa đâu.”
Lý Nguyên Chỉ nói:
- “Nếu đại thúc chắc ăn thì cứ thử xem.”
A Phàm Đề nói:
- “Được! Để xem cô còn quỉ kế gì nữa không.”
Ông chỉ vào thị trấn nhỏ trước mặt, nói:
- “Ai đến được căn nhà đầu tiên là người đó thắng.”
Lý Nguyên Chỉ đáp:
- “Được! Đại thúc râu lại thua nữa rồi.”
Nàng kẹp hai đùi lại, giật cương một cái, con ngựa trắng lập tức phóng vèo như một mũi tên.
A Phàm Đề vác con lừa lên, co giò chạy theo. Nhưng con ngựa trắng này là thần mã có một không hai trên đời, chạy nhanh như điện chớp, ông không sao đuổi kịp. Con lừa chưa tới nửa đường, con ngựa trắng đã đến thị trấn rồi.
A Phàm Đề liền bỏ con lừa xuống, cười rộ lên ha hả:
- “Lại bị con bé này gạt rồi! Ta đã biết con ngựa đó chạy nhanh, nhưng không ngờ nó chạy nhanh đến thế.”
Thấy võ công của ông râu này tuyệt cao, mọi người đều kinh hãi. Vác con lừa mấy chục cân trên vai không phải là chuyện lạ, mà lạ ở chỗ khinh công của ông ta. Chỉ vì con ngựa này là thần mã, chứ loại ngựa bình thường thì chắc chắn đã bị ông đuổi kịp rồi.
Qua khỏi thị trấn chưa được bao lâu, đột nhiên con ngựa trắng hí dài một tiếng rồi nhảy dựng lên, sải vó chạy như điên. Lý Nguyên Chỉ vội ghìm cương lại, nhưng không sao quản thúc được nó. Mọi người kinh hãi tản ra, rồi vội đuổi theo.
Họ thấy con ngựa trắng chạy thẳng vào sa mạc, tới chỗ một nhóm người đột nhiên dừng lại, Lý Nguyên Chỉ xuống ngựa nói chuyện. Khoảng cách rất xa, nhóm người đó là ai thì nhìn không rõ được. Lát sau lại thấy con ngựa trắng quay đầu chạy về. Nó chạy đến giữa đường, Từ Thiên Hoằng và Dư Ngư Đồng mới nhận ra người cưỡi trên lưng ngựa là Lạc Băng, đều mừng rỡ chạy lên tiếp đón.
Phía sau Lạc Băng là Vệ Xuân Hoa, Văn Thái Lai, Chương Tấn, Tâm Nghiễn. Sau cùng là một ông lão đầu tóc bạc phơ, lưng đeo trường kiếm, nắm tay Lý Nguyên Chỉ hỏi han không ngớt, chính là lão tiền bối Miên lý châm Lục Phi Thanh. Thì ra con ngựa trắng quyến luyến chủ cũ, trong lòng đã có linh tính, từ xa ngửi thấy Lạc Băng liền chạy tới ngay.
Dư Ngư Đồng chạy tới trước mặt Lục Phi Thanh quì xuống, vừa khóc lóc thảm thiết vừa gọi:
- “Sư thúc…”
Lục Phi Thanh vội đưa tay đỡ chàng dậy. Ông cũng không kìm nổi nước mắt, nghẹn ngào nói:
- “Ta biết chuyện sư phụ của ngươi rồi… Vừa nhận được tin là ta không kể ngày đêm tìm đến đây… Giữa đường gặp nhóm Văn tứ gia, họ cũng đang truy lùng tên gian tặc đó. Ngươi yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ trả thù cho sư phụ của ngươi.”
Hai bên gặp nhau chào hỏi. Văn Thái Lai cùng với mọi người nghe chuyện, đều lo lắng cho Trần Gia Lạc.
|