tiếp theo...
Những tháng ngày chị Tư yếu đuối nhất chồng không ở bên cạnh. Từng giọt nước mắt theo nhau rơi rát bỏng gò má. Vinh đi biệt không về, giờ chỉ còn cách mẹ con ôm nhau tự lực cánh sinh.
Chị Tư bán cái máy may của mẹ lấy chút tiền mua ly tách ghế bàn bán cà phê thuốc lá. Hai mẹ con hẩm hiu chui ra chui vô, đời sống tạm ổn, không đến nổi quá khổ cực. Mỗi ngày sớm chiều thanh niên thiếu nữ ghé ngang uống nước nghe nhạc, xem truyền hình hay phim bộ. Trong số những người thanh niên đàn ông, Lộc là người luôn đến sớm về trễ, có lúc anh ta phụ chị nâng cây dù hoặc xếp bàn ghế. Lộc nhỏ hơn chị tới bốn tuổi, so ra chị vẫn trẻ hơn vì vóc dáng chị nhỏ thó, mi nhon. Thằng Tý được chú khách ẳm bồng, cho quà cáp nên bu chú khách suốt. Chị Tư cảm thấy bớt cô đơn, chị bắt đầu trang điểm, may vài bộ áo quần cho tươm tất hơn. Chị có tình yêu mới !
Lộc là một thanh niên mới lớn, chưa vợ chưa con, anhh có tiệm hàn đồ, chuyên về làm cửa sắt. Thấy chị Tư chịu khó sớm tối bán buôn, nuôi đứa con nhỏ thì thấy thương lắm. Còn nghe nói chị Tư có gia đình ở nước ngoài, sớm muộn gì cũng đón chị qua bển. Lộc lân la giúp đở rồi từ đó hai người yêu thương nhau, đi đến với nhau thành vợ chồng. Đám cưới thứ hai của chị Tư lớn hơn đám cưới với ba thằng Tý. Hàng xóm ai cũng mừng cho chị Tư và thằng Tý. Hôm trước khi đám cưới thằng Tý tập gọi chú khách hàng tên Lộc là ba. Thế là thằng Tý có ba, nó vui lắm, nó không còn nhớ ba ruột nó, nó chỉ nghe lâu lâu mẹ nó nhắc Ba Vinh. Ba Vinh mới ra khỏi tù, nghe đâu trong lúc nhậu chung đánh nhau với anh em giang hồ, gây nên thương tích trầm trọng cho một bé trai bảy tuổi nên vào tù mới ra. Ngoài ra nó gần như quên mất mặt của Ba Vinh nó nhìn ra sao.
Chị Tư rất hạnh phúc bên Lộc, người chồng mới cưới, trẻ hơn, vui tánh hơn, chịu làm ăn hơn, mọi thứ đều hơn Vinh. Mẹ của chị qua Mỹ thường gởi tiền về, chị và Lộc xây được căn nhà 2 tầng ngoài mặt tiền, xây thêm phía hiên, làm thêm 1 căn để máy vi tính. Bụng mang dạ chửa, chị Tư vẫn cố thức khuya dậy sớm lo cơm nước, tiệm internet kèm theo cà phê giải khát, chị quần quật suốt ngày. Cũng từ khi có máy vi tính, Lộc không còn ham hố cái tiệm hàn đồ sắt cực khổ, anh về nhà, miệng thì nói coi tiệm, tay thì bấm chữ chít chát với bạn bè trên mạng. Chị Tư cũng lao vào những cuộc chít chát, làm quen bạn trên yahoo. Hai vợ chồng đồng lòng, tát núi tiền cũng cạn ! Giận qua hờn lại, phần không đủ tiền mướn thợ máy về sửa vi rút, phần lại bị tụi công an phạt hết tiền vi phạm này tới tiền vi phạm kia. Tiệm vi tính đã dần dần không cánh mà bay, còn loe nghoe vài cái. Bụng chị Tư ngày càng bự, chị sanh thằng Tèo xong, không còn ngồi chít chát trên mạng nữa, nhưng anh chồng thì tánh nào tật nấy, sáng tối ôm computer, không phụ địu gì cho vợ con. Sau khi sanh máu huyết và sự thay đổi của hoóc môn khiến cho chị Tư hay quạu quọ. Chị năn nĩ chồng giúp việc xung quanh nhà không xong, chị bắt đầu chửi chó mắn mèo. Thấy cũng chẳng nhằm nhò gì, chị bắt đầu mạt sát chồng. Anh Lộc thấy vợ cau có thì sáng đi uống cà phê tiệm khác, chơi internet ở tiệm khác, chiều nhậu cho tới tối mới về. Có khi không mang tiền, ký sổ rồi sai thằng Tý mang tiền đi trả.
- Ba Lộc mày có ghệ nhí đó Tý, mày nói má mày liệu nghen...
- Ghệ nhí là cái gì hả Dì?
- Là con gà móng đỏ, mày nói má mày, bả biết liền hà, nhưng đừng nói tao nói..
- Dạ
Thằng Tý nghe xong chạy về la ỏm tỏi.
- Mẹ ơi mẹ, Dì Lan nói ba Lộc có ghệ nhí là gà móng đỏ !
- Im cái miệng lại, sao mà nói bạy, ba mày nghe được mày ăn đòn, biết chưa !
Chị Tư tát thằng Tý vô cái miệng, vừa khóc vừa dặn dò.
- Tao không đánh mày thì mày cũng bị ba mày đánh, mày hiểu chưa? Tao chưa đủ khổ hay sao?
Cái tuổi nhỏ xíu, đầu óc bé xíu, thằng Tý biết gì là đúng là sai. Nó luôn bị những trận đòn mà chính bản thân nó không hiểu nổi. Chị Tư thừa biết nhưng có khi không kềm chế được đánh lây thằng con rồi ôm nó khóc lóc kể lể. Chị Tư đã biết anh Lộc mèo mỡ với những người trên mạng, thì đã sao, người ta bảo mạng ảo, khi nào thấy tận mắt thì hẵn hay.
Cách ba bốn bữa chị Tư lại thấy Lộc diện đồ đẹp, áo quần ủi lán cón, xách xe đi chơi. Mùi dầu thơm, dấu môi son trên lưng trên vai , chị Tư vặn vẹo hỏi không ra. Chị ôm con khóc chờ chồng về mỗi ngày. Hàng xóm không ai xa lạ với chuyện anh Lộc có bồ nhí trên mạng, ngoài đời.
Ở nhà với vợ chả có lúc nào vui, anh Lộc lại lấy phôn ra nhắn tin, sang tiệm Nét khác để tự do chít chát, hò hẹn. Có nhiều hôm hai vợ chồng giận nhau, hai anh em thằng Tý thằng Tèo ôm nhau ngủ, chị Tư thức tới ba bốn giờ sáng tâm sự với những người bạn ở đẩu ở đâu nửa vòng trái đất. Anh Lộc đi nhậu nhẹt rồi ngủ luôn bên nhà hàng xóm. Sáng dậy, bà Tám bên kia đường chửi rủa om xòm.
- Con Tư, thằng chồng mày nó lấy bậy chưa đã giờ nó gian díu với con Út nhà tao. Mày qua lôi cổ nó về, nó đang ôm con Út nhà tao ngủ kìa.
- Dì Tám, Dì nói gì kỳ vậy, con tin tưởng Dì và gia đình con mới để ảnh qua lại ăn nhậu, giờ Dì nói vậy làm sao con ngẩng mặt lên nhìn người ta?
- Mày qua coi đi, tao nói oan tao làm con mày !
Bà Tám xốc cổ áo chị Tư, lôi qua nhà bà. Anh Lộc và con Út lật đật mặc quần áo vào, mạnh ai nấy lủi. Chị Tư hoa cả mắt, lòng ngực tức muốn vỡ tung. Chị té vô hàng dâm bụt, lủ kiến lửa vừa bị động leo lên chân lên người chị cắn tới tấp. Chị không còn biết nói gì, làm gì, chị ngồi thừ người ra đó. Bà Tám được dịp tru tréo anh Lộc sở khanh, chửi rủa con gái út là dân chơi không lấy tiền. Bà con hàng xóm đổ xô lại, kẻ cười, người chê. Chị Lan xô người đứng chận hai bên ngõ ra, vừa đuổi họ về vừa đở chị Tư dậy.
- Tao nói với mày rồi, không nghe, bây giờ ra nông nổi này, mày thấy khổ chưa? Má mày bên Mỹ biết được bả cũng nhục giùm mày.
- Chị chửi em đi, chị đánh em đi, chị Lan ơi, em còn thiết tha gì để sống nữa?!
- Chuyện đâu còn có đó, mày về ngồi xuống nói chuyện với nó, nó thay đổi thì tiếp tục vợ chồng, không thì mạnh ai nấy đi cho xong, hơi đâu khổ vì nó?
- Hai đứa con, làm sao em lo đây?
- Tao thấy có nó, nó cũng có lo cái gì đâu? Mày đầu tắt mặt tối lo trong lo ngoài, nó ăn dầm nằm dề mấy cái tiệm Net. Nói cho mày biết nó nợ tao hơn 3 triệu đồng rồi. Nghe nói nó nợ tiệm con Ngọc mấy triệu tiền nhậu nhẹt nữa đó. Mày cứ trả đi rồi không còn đồng nào ăn.
- Trời ơi, con có làm gì nên tội mà phải bắt con chịu đựng .. Có lẽ cha ăn mặn con khát nước... Hồi xưa ba em ổng ác với má em, giờ em lảnh nhận lấy cái tội lỗi của ổng?
- Mày tào lao. Không có cái chuyện nào vô duyên như vậy. Ai làm nấy chịu, huống chi đàn ông có ai được mấy ai tốt , mày lấy thằng nào không tốt cũng nói là lỗi ba mày sao? Tào lao !
Hơn một tuần chị Tư nằm mẹp, không mở cửa bán giải khát cũng không cho ai vào mượn máy vi tính lên mạng. Anh Lộc không thay đổi, sáng lên đầu xóm uống cà phê, trưa đi tiệm Net chít chát, chiều nhậu nhẹt nhà hàng xóm. Con Út bị bắt quả tang thì bỏ nhà đi bụi, bà Tám chửi bao nhiêu cũng chẳng còn ai để ý.
Đống chén to tướng vừa rửa xong, đóng đồ chờ giặt mà điện bị cúp. Nhịn hết nổi chị bảo thằng Tý gọi ba Lộc nó về lại có chuyện. Bây giờ anh Lộc ẳm thằng Tèo đi đâu chị cũng không biết. Chị Tư lại đổ giận lên thằng Tý, xong hai mẹ con ôm nhau khóc.
Làm sao? Làm sao cho đặng lòng chồng, đặng lòng mình? Làm gì làm, phải lo cho con cái trước. Mai mốt Ngoại nó về thì xin Ngoại nó làm giấy tờ gấp rút đưa mẹ con chị sang Mỹ. Bỏ mặc thằng chồng trời đánh này. Chị Tư chợt nhớ đến thằng Tèo, tới giờ ăn mà cha nó ẳm đi đâu không biết. Chị vừa chạy ra đường vừa réo.
- Tèo ơi, con đâu rồi? Tèo ơi?
Thằng Tý chạy theo phía sau cũng phụ họa ơi ới.
Nhà ông Ngân không có, nhà bà Tám dĩ nhiên là không, chị Tư chạy từ nhà này sang nhà kia không thấy. Đến lúc chị chạy sang nhà anh Hai Tuyền thì thấy thằng Tèo bò dưới đất đỏ. Cha nó đang chén thù chén tạc với anh em, cá độ đá banh.
Bồng thằng Tèo lên, bàn tay thằng Tèo bị đứt có lẽ vì mãnh chai hay gì đó. Chị điên tiết chạy vô nhà anh Hai Tuyền, thảy thằng Tèo vô lòng cha nó, rồi nắm áo anh Lộc.
- Anh về ngay, về ngay, tui không thể nào chịu đựng được nữa, con anh mà anh thả nó bò ra ngoài đất, lỡ nó bò ra ngoài đường xe cán thì sao?
- Bà về đi, lộn xộn tui đập bây giờ.
- Không, tui phải giải quyết ngay hôm nay. Anh đi về !
- Cái con quỷ cái, mày không nể mặt tao? Tao đánh cho mày thấy nè, nè nè...
Vừa chửi thề, Lộc vừa nắm tóc vợ giật ra đằng sau, tay đấm lia lịa vào mặt vào đầu vợ. Chị Tư đau quá hét lên khan cả giọng mà anh Lộc không thả chị ra. Mấy người ngồi nhậu chung thấy mà không cản, để xem hai vợ chồng diễn màn kịch mà cười khan. Vợ anh Hai Tuyền đang làm cá phía dưới bếp chạy lên, tay chưa kip thả con dao xuống la quát quát.
- Tụi đàn ông các người đứng đó mà ngó cho thằng Lộc giết con Tư chết thì vừa lòng mấy ông nhậu các người phải không?
Lộc còn đang thoi vợ tới tấp, chị Tư nửa nằm nửa ngồi loay hoay không biết sao đứng dậy thì chị Hai Tuyền lao lại thả con dao xuống đất, chụp lấy tay của Lộc cắn. Lộc thả tóc của chị Tư ra thì cũng vừa lúc chị Tư chụp con dao dưới đất nhè đầu Lộc bủa tới. Một phát một, vừa đủ để phạt Lộc vừa đủ để phạt mình. Máu tuôn đầm đìa trên mặt Lộc nhìn thật ghê rợn. Bọn đàn ông như tỉnh rượu, người đở Lộc, người nổ xe máy kè nhau đi cấp cứu. Chị Tư cầm con dao trên tay mình, mắt mở nhưng chết trân như người không hồn.
- Mày ngu vừa thôi, nó đánh mày bao nhiêu mày cũng chịu đòn, mày chém nó một nhát mà mày tưởng mày làm chuyện động trời hả? Nó giết mày nó cũng không có tiếc đâu. Đi về, về mà nuôi con mày cho khôn lớn. Nó có chết tao cũng không xót thương, cái lũ đàn ông khốn nạn !
Chị Hai Tuyền như chửi nhắn luôn cả anh Hai Tuyền. Chị Tư như người mất hồn ôm thằng Tèo lửng thửng về nhà.
- Trời ơi, tui đã làm gì? Tui mới chém chồng, tui mới giết người?.... Anh Lộc ơi, xin tha thứ cho em !
Mang con vào tắm rửa, chị cũng tắm sơ mình. Đầu chị tóc bị xói vài chỗ, sưng cục bên này, tím vài cục bên kia. Máu trên môi chưa hết chảy, một bên con mắt bụp không thấy đường có lẽ bị đụng phải tuyến máu vỡ nào đó. Chị cho thằng Tèo bú mà không nằm nghiêng một bên vì hai vai đau rêm. Cho thằng Tèo tự nắm lấy núm vú tự bú, chị nằm dủi người đau đớn.
Công an tới ngoài ngõ. Thằng Tý sợ hãi chui dưới gầm cầu thang.
- Chị Tư, chúng tôi mời chị ngồi xuống điều tra sự việc...
- Tay tui nè, các anh còng đi, tui có tội, tội giết chồng !
Chị Lan, bà Tám, chị Hai tuyền và nhiều người khác xông vào.
- Các ông không biết gì thì đừng giở giọng cấp trên cấp dưới, cái thằng đó đáng chết...
- Xin vui lòng đừng can thiệp vào , chúng tôi có bổn phận trách nhiệm của chúng tôi, với dân...
- Đi về mà có trách nhiệm với vợ ông kìa, nó lên mạng cặp mấy thằng, hôm rồi đi Vũng Tàu chụp hình ôm ấp đăng tải đầy mạng đó...
Tiếng cãi vả ồn ào không chịu được. Chị Tư lặng lẽ đi tới từng người bảo họ ra về và cảm ơn họ đã có lòng bênh vực chị.
Trong nhà còn lại Bà Tám chị Hai Tuyền và chị Lan với 4 gã công an. Bà Tám đứng lên làm như chủ tòa.
- Chuyện xày ra đã xãy ra rồi, hai vợ chồng nó tới lúc không thể sống chung được nữa, nói ra thêm đau lòng, các anh có điều tra gì đi nữa thì cùng lắm là bỏ tù con Tư, ai nuôi con cho tụi nó? Thằng Lộc đánh con Tư chết đi sống lại , con Tư không thưa, thằng Lộc không đi tù, mà thằng Lộc đi tù thì còn con Tư lo cho 2 đứa nhỏ, chớ con Tư mà đi tù 2 đứa nhỏ chết đói nhăn răn. Các anh về đi, đừng có làm khổ con Tư nữa. Xong rồi !
- Tui là Hai Tuyền, tui không có lỗi, tui không có đưa dao cho chị Tư, chị Tư cũng không có cố ý giết hại anh Lộc, tự tui đang làm cá, thấy họ đánh lộn nên can... chuyện xãy ra ngoài ý muốn. Các anh tha cho chị Tư đi, bắt tui đi.
- Bắt cái gì mà bắt, cái thằng Lộc nó không có chết đâu, chém sợt cái mái tóc, cùng lắm hù cho nó bỏ cái tật ăn hiếp đàn bà yếu đuối thôi. Tốt nhất là khi nó lành xong, may vài mủi cho nó vô tù cho nó khỏi về đây giết con Tư.
4 gã công an không cách nào thi hành nhiệm vụ. Viết đi viết lại không xong bản tường trình, cái gì mà toàn là đàn ông đánh vợ, giết vợ..... Họ xem xét từng vết tương trên mặt và những chỗ có thể xem qua được, lấy khẩu cung chút đỉnh rồi đi ra khỏi nhà chị Tư. Một trong bốn gã luôn miệng " cái thằng ác thật ! "
Lộc may 7 mủi trên đầu, mất đi ít tóc nhưng tánh mạng không hề nguy hiểm. Anh nằm trong phòng dưởng vài tiếng thì bác sỹ cho công an vào lấy khẩu cung. Họ hỏi Lộc có muốn thưa kiện gì không. Anh nói để từ từ xem sao. Ai dè một trong bốn gã công an đó chỉ thẳng mặt Lộc mà nói :
- Mày mà còn mặt thưa kiện vợ mày sao? Tao mà thấy mày đánh phụ nữ một lần nữa tao không tha cho mạng sống của mày, biết chưa thằng đểu cáng !
Lộc cuối mặt xuống, hơi hoảng nhưng không dám nói gì phật lòng mấy gã công an.
- Dạ chuyện xãy ra ngoài ý muốn, tui không có kiện tụng gì đâu. Vợ chồng mà, có gì không giải quyết được chứ.
Chị Tư đứng ngoài phòng do dự mãi rồi cũng bước vào.
- Không, mọi sự đã giải quyết xong rồi, anh đấm tui bao nhiêu lần, đánh tôi bao nhiêu bận, một nhát dao đó là tui đã đền và đã trả cho anh ân oán. Giấy tờ này là giấy tờ ly dị. Anh ký đi !
Hết !
TTTT
__________________
|