A Thanh vỗ tay cười:
- Nhà ông có vườn cỏ rộng ư? Thế thì tốt quá. Nhưng tôi không bắt đền ông, vì có phải ông giết dê của tôi đâu.
Nói xong cô gái ngồi sụp xuống đất, vỗ về con dê bị cắt thành hai mảnh, giọng bùi ngùi:
- Lão Bạch ơi, tội nghiệp mày, người ta giết mày mà tao... không cứu mày sống lại được.
Phạm Lãi sai vệ sĩ:
- Đem hai mảnh con Lão Bạch gói lại, chôn tại bên nhà cô gái, nghe chưa!
A Thanh đứng lên, trên gò má vẫn hai hàng lệ rơi nhưng trong mắt đã hiện nỗi mừng, nói:
- Phạm Lãi, ông... ông không đem Lão Bạch làm thịt ăn đấy chứ?
Phạm Lãi nòi:
- Dĩ nhiên là không rồi. Đây là con Lão Bạch ngoan ngoãn, yêu quí của cô, ai lại ăn thịt nó.
A Thanh thở dài:
- Ông tốt bụng quá. Tôi rất ghét ai đem dê của tôi xẻ ra ăn thịt. Nhưng mà má tôi bảo là không bán dê cho người ta thì mình đâu có tiền mua gạo.
Phạm Lãi nói:
- Thôi từ giờ trở đi, để ta cho người mang gạo, vải tới cho mẹ cô, dê cô nuôi không cần phải bán cho ai nữa.
A Thanh mừng quá, ôm chặt lấy Phạm Lãi, kêu lên:
- Ông tốt bụng quá!
Bọn vệ sĩ thấy cô gái ngây thơ, lại cứ gọi đích danh tên Phạm Lãi, ngay giữa đường ôm chặt lấy ông ta, nực cười quá đều quay đầu ra chỗ khác, nhưng không dám cười thành tiếng.
Phạm Lãi nắm tay cô, tưởng chừng cô là tiên nữ trên trời xuống trần, chỉ thoắt một cái đã có thể biến mất. Hai người đi giữa đàn dê kêu be be, cùng lững thững đi về phủ.
A Thanh lùa dê đi vào phủ đệ Phạm Lãi, kinh hãi kêu lên:
- Nhà ông sao mà lớn thế, một mình ông ở sao cho hết được?
Phạm Lãi mỉm cười:
- Chính là ta thấy nhà rộng quá, nên định mời má cô và cô đến ở luôn, có được không? Trong nhà cô còn ai nữa?
A Thanh đáp:
- Chỉ có má tôi với tôi hai người thôi. Nhưng không biết má tôi có chịu không. Má tôi thường dặn tôi là đừng nói chuyện nhiều với đàn ông. Nhưng ông là người tốt, không định làm hại chúng tôi đâu.
Phạm Lãi bảo A Thanh lùa dê vào vườn hoa, rồi gọi đầy tớ dọn bánh trái, hoa quả điểm tâm ra nhà mát khoản đãi cô gái. Bọn người nhà thấy đàn dê tha hồ ăn mẫu đơn, thược dược, chi lan, hồng... cùng các loại kỳ hoa dị thảo khác mà Phạm Lãi chỉ cười khì khì, đều ngạc nhiên.
A Thanh uống trà, ăn bánh, rất lấy làm thích thú. Phạm Lãi nói chuyện với cô hồi lâu, thấy cô ngôn ngữ ấu trĩ, hoàn toàn chẳng hiểu việc đời, sau cùng mới hỏi:
- A Thanh cô nương, vị sư phụ nào dạy cô kiếm thuật thế?
A Thanh trợn tròn đôi mắt, hỏi lại:
- Kiếm thuật nào? Tôi làm gì có sư phụ.
Phạm Lãi nói:
- Cô chỉ dùng một thanh trúc mà đâm mù mắt tám tên đê tiện, cái đó là kiếm thuật đấy, ai dạy cô vậy?
A Thanh lắc đầu:
- Không ai dạy tôi hết, tôi tự biết đấy thôi.
Phạm Lãi thấy cô thái độ chân thực, không tỏ vẻ gì là dối trá, trong lòng lấy làm lạ: “Không lẽ dị nhân giáng trần thật sao?” nên hỏi tiếp:
- Thế cô từ bé đã biết múa gậy ư?
A Thanh đáp:
- Thực ra thì tôi không biết đâu, năm tôi mười ba tuổi, ông Bạch lại cưỡi dê, tôi không cho ông ấy cưỡi, lấy gậy trúc ngăn lại. Ông ấy cũng lấy một cây gậy đánh tôi, hai bên đánh lẫn nhau. Lúc đầu ông ấy đánh trúng tôi, tôi không đánh được ông ấy. Ngày nào tôi và ông ấy cũng lấy gậy đùa chơi, gần đây tôi đánh trúng được ông Bạch rồi, đánh ông ấy đau lắm mà ông ấy không đánh tôi được. Thành ra hồi này ông ấy không thèm tới đùa với tôi nữa.
Phạm Lãi vừa mừng vừa sợ, nói:
- Ông Bạch ông ấy ở đâu? Cô dẫn ta tới gặp ông Bạch được không nào?
A Thanh nói:
- Ông ấy sống ở trong núi, kiếm không được đâu. Ông ấy lại kiếm tôi được mà tôi không kiếm ra ông ấy.
Phạm Lãi hỏi:
- Thế ta muốn gặp ông ấy thì làm cách nào?
A Thanh ngẫm nghĩ một hồi:
- À, chỉ có cách ông đi chăn dê với tôi, mình cùng đi đến chân núi đợi ông ấy ra. Thế nhưng đâu có biết ông ấy ra lúc nào đâu.
Nói rồi thở dài:
- Đã lâu lắm rồi không thấy ông ấy ra chơi.
|