View Single Post
  #7  
Old 08-16-2012, 07:17 AM
Nie_Nie's Avatar
Nie_Nie Nie_Nie is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2012
Nơi Cư Ngụ: Ho Chi Minh city
Bài gởi: 288
Default

Đầu tôi bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, tôi gán tai nạn mà chú Bình đã gặp lên cô: "chết trong phòng tắm".
Tôi đập cửa rồi kêu liên tiếp:
"Cô Hiền ơi, Cô Hiền, có sao không? Cô Hiền?"
Giọng cô Hiền từ trên gác vọng xuống:
"ai?"
Tôi hoảng hồn chạy thục mạng ra cửa, cô Hiền từ trên gác ló đầu nhìn xuống cầu thang, tay cô ôm chặt con chó, có lẽ để bớt sợ. Tôi đứng ngoài cửa thở hồng hộc một lúc mới đáp:
"Con Thanh nè"
Cô Hiền chạy một mạch từ cầu thang xuống dưới cửa rồi chạy hẳn ra khỏi nhà, con chó cũng bỏ chạy theo chủ. Cô Hiền hốt hoảng:
"Sao con mở cửa được? giờ này đến đây làm gì?"
Tôi ngạc nhiên:
"Hồi chiều cô nhắn con 8h tối qua đây có chuyện mà?"
Cô Hiền còn ngạc nhiên hơn:
"Đâu có, cô nhắn hồi nào?"
Tôi móc điện thoại ra cho cô Hiền xem tin thì quả thật nó phát ra từ máy di động của cô. Tôi bảo:
"Cô lấy điện thoại ra con xem thử! Mà ai đang ở trong nhà tắm vậy cô?"
Cô Hiền giật bắn mình:
"Làm gì có ai? điện thoại cô để trên lầu. Mà con chưa nói tại sao con mở cửa được?"
Tôi không rảnh giải thích vụ cái cửa, giọng tôi gấp gáp:
"Có, lúc nãy còn tưởng cô tắm ở trỏng!"
Cô Hiền dường như không đứng vững nữa, càng lúc cô càng lùi xa căn nhà khiến tôi và con chó cũng không tự chủ được bước lùi theo sau. Tôi bắt đầu tin rằng có cái gì đó không bình thường trong căn nhà này, rõ ràng bây giờ con chó không còn sủa tôi mà nhìn vào căn nhà sủa tiếp. Như vậy, trước lúc tôi chạy xe đến thì nó đã sủa rồi, tôi tự hỏi:
"Nó sủa người trong nhà tắm?"
Tôi xoay qua cô Hiền thì thấy sắc mặt cô trắng bệch, tôi hỏi giọng run run:
"Thực sự là không có ai khác ở trong nhà hở cô?"
Cô Hiền giọng lắp bắp:
"Cô nói...nói rồi, nhà này...cô...nhà cô bị cái gì ám đó!"
Tôi rùng mình một cái, nghĩ đến khuôn mặt quen thuộc giống hệt cô Hiền trong phòng tắm rồi hốt hoảng kêu lên:
"Chính nó hại thằng Hữu"
Tôi vừa la lên thì cô Hiền ngồi bệt xuống đất, tôi cảm nhận được có cái gì đó, dường như là tia nhìn của ai đó đằng sau mình, tôi đột ngột xoay lại.
Bà Tư Sương đang chầm chậm bước từng bước tiến về phía chúng tôi


Hoảng loạn, phải nói lúc này tâm trạng của tôi không khác gì một bác sĩ nhìn thấy đâu cũng thấy khuẩn. Tôi nhìn bà Sương đang bước chậm rãi mà đoán rằng đó là hiện thân của kẻ trong nhà tắm. Giọng bà Sương vang lên phá vỡ không khí căng thẳng:
"Có chuyện gì thế cô Hiền?"
Tôi thở phào tiến lại chào bà Sương rồi kể hết đầu đuôi chuyện lúc nãy. Bà Sương tỏ vẻ nghi ngờ:
"Giờ nó còn tắm không?"
Tôi đáp:
"Còn, lúc con chạy ra nước vẫn mở xối xả".
Bà Sương bảo:
"Đi vô coi sao. Chả lẽ cô cậu định ở ngoài đường đêm nay à?"
Ngần ngừ một lát chúng tôi cũng từ từ vào nhà, cô Hiền không quên vớ cây chổi làm tôi suýt bật cười.
Tôi và cô Hiền cùng bà Tư Sương tến đến phòng tắm, không một ai trong chúng tôi dám đủ can đảm để mở chiếc cửa ra, tiếng nước vẫn xối xả nhưng tự nhiên lại từ từ không chảy nữa.... cô Hiền nói :
- Có người tắt nước, chắc chắn có người bên trong.
Tôi liên dùng hết can đảm đá văng cánh cửa ra thì không có ai bên trong, nhìn thấy van nước vẫn mở, thì ra chắc cô Hiền không tắt nước nên nó cứ chảy, đến lúc nãy thì hết nước nên không còn chảy được nữa. Cô Hiền nói :
- À.. cô quên mất lúc nãy đi ỉa xong quên không vặn nước.
Tôi nói :
- Thế cô đã rửa tay chưa, cháu cứ thấy mùi thôi thối.
Cô Hiền đưa tay lên ngửi thì sặc một phát.. bà Tư Sương cũng tí nôn :
- Đệch Kờ Mờ con Hiền mày đi ị xong không chùi đích rửa tay à ...
Tôi thấy nhạt phèo như nước ống liền bỏ về, trước khi về tôi không quên hỏi ngày thắng năm sinh của chồng Cô Hiền, giờ đã quá 7h30 nên không làm gì được, tôi hơi tiếc lên lủi thủi đi về, hôm sau tôi đánh con 54 ( ngày sinh của chồng Cô Hiền ) 400 điểm, còn 45 cũng chơi hẳn 100 phát. đến 7h30 tôi vào trang ketqua.net mà lòng hồi hộp đến nghẹn ngào.. không cần phải chờ lâu. đúng con đầu tiên nó về ngay 54. Số nó về mà dễ không tưởng. tôi cứ nghĩ như mọi lần hồi hộp lắm nhưng lần này cứ thoải mái vì chắc chắn đã huề vốn do có nháy đầu. tổng cộng hôm đó con 54 về tận bốn nháy, con 45 cũng về 1 nháy. tôi vui sướng đến tột độ và sang báo với cô Hiền, sang đến nhà thấy cô Hiền mặc một bộ bikini áo dây và quần bó sát ngắn tũn để lộ cặp đùi nhăn nheo mà quyến rũ của cô. Tôi nói :
- Wao. hôm nay cô thật đẹp, các đường cong thật quyễn rũ, duy chỉ nhất vòng 2 khá gồ ghề và cá tính.
Cô Hiền ngượng đỏ mặt và nói :
- Em biết hôm nay anh sang nên mặc thế này, anh có thấy thích không.
Tôi cũng đổi giọng :
- Anh thấy em cũng ngon lắm, hôm nay anh đánh 400 điểm ngày sinh thằng chồng em, nó về 4 nháy em ạ. anh sang đây để rủ em đi chơi cho quên đi nỗi buồn .
Cô Hiền nói :
- Buồn gì anh, lúc nó mới mất em còn buồn chứ bây giờ khác rồi.
Tôi nói :
- Sao lại khác hả em.
Cô Hiển rơm rơm nước mắt nhìn thấy thương vừa nói vừa nghẹn ngào :
- Nó vừa mất được mấy tuần đã lòi ra mấy con người yêu của nó, em thương nó sao được, giờ đây em chỉ yêu mình anh thôi.
Tôi sung sương reo len và nói :
- Được đấy, thôi chúng mình lên phòng nói chuyện và tâm sự, ngày mai chúng mình đi xem ngày cưới, Tiền thì giờ anh không thiếu đâu em ạ..
Thề là tôi cũng Cô Hiên lên lầu trên để Tâm Sự "Bầu Bí". hôm sau tôi đến thăm anh Tuấn và nói :
- Thôi anh ạ, không thôi miên gì nữa, dẹp mịe hết đi, em thấy cóng vl lắm rồi, không tìm hiểu gì nữa.
Anh Tuần cũng nói :
- Chú nói đúng ý anh, thật ra anh đ' khoái từ đầu rồi tại chú cứ ép, tìm hiểu mấy cái này ghê lắm em ạ, không biết thì hơn..
Nói xong tôi ra về, không quên lót tay anh Tuấn 1 Củ bảo là lộc của chồng cô Hiền :"> . Tôi cũng không quên sang nhà bà Tư Sương để hú hí lần cuối trước khi lấy em Hiền về Dinh sẽ không được thỏa mãn thú vui máy bay bà già với nhiều người nữa. Tôi với em Hiền sống với nhau đến đầu bạc răng long, trăm năm hanh phúc.
Bên trong nhà nếu không có tiếng nước chảy thì hoàn toàn tĩnh lặng.

3 người bọn tôi tiến về phía nhà tắm mà lòng vô cùng hồi hộp pha lẫn lo sợ nhưng thực sự thì chả biết chính xác là sợ cái gì cả.

Trong ba người có mình tôi là đàn ông nên tôi xung phong phụ trách mở cửa nhưng chả hiểu sao tim đau nhói. Hồi hộp gần 10 giây sau tôi mới dám vặn nắm đấm cửa nhưng nó cứng ngắc.

"Chắc là khóa bên trong rồi".

Tôi thở phào vì mở cửa không được.

Cô Hiền cùng bà Sương vội chạy lên lầu lấy chìa khóa, tôi chả dám đứng chắn ngay cửa nhà tắm nên lùi tít về phía cầu thang dù chả có việc gì làm ở đó.

Chả hiểu cô Hiền với bà Sương lục với chả tìm gì mà đến gần 5 phút sau mới moi ra được cái chìa khóa cửa nhà tắm.

Cửa nhà tắm từ từ mở ra, bên trong mù mịt hơi nước, vòi sen của máy nước nóng vẫn chảy đều đều,

lãng phí không thua gì mấy ông cấp nước. Ba người bọn tôi cố trố mắt nhìn nhưng mờ quá chả thấy gì mà xông vào kiểm tra thì lại không dám. Một lúc sau, bà Tư Sương gan dạ lên tiếng:

"Ba người vào cùng một lúc, để xem nó là cái gì! Mình đông người, nhà lại là của mình, nó không sợ mình thì thôi chứ việc gì mình phải sợ nó?"


Tôi và cô Hiền miễn cưỡng gật đầu rồi bước vào chung với bà Tư Sương.

Hơi nước đã tan bớt, bên trong chẳng có gì ngoài cái máy nước nóng đang mở độ nóng max nhưng áp lực nước mở

minimum khiến cho nước từ vòi sen tuôn ra nóng đến đáng sợ, hơi nước bao trùm cả phòng. Bà Sương thắc mắc:


"Nóng thế sao mà tắm được? Bộ lạnh lắm sao?"

Cô Hiền với tay tắt máy nước nóng, cả ba người bọn tôi đang loay hoay kiểm tra thì điện cúp cái rụp, mọi thứ tối đen.

Tôi hoảng hồn chạy ra ngoài thì thấy cô Hiền và bà Sương còn chạy ra trước cả tôi, không thấy rõ mặt nhưng chắc chắn một điều là vẻ mặt ai cũng hoảng hốt. Cô Hiền trấn an:

"Không sao đâu, điện lực chuyển tải nên cúp thôi, hồi trưa cúp một lần rồi!"


Cả ba người mò lên lầu tìm đèn pin,

con chó đứng ngay cầu thang sủa um sùm làm cô Hiền phải đá nhẹ nó mới tránh. Chưa bước tới bậc thang cuối cùng thì cô Hiền chợt khựng lại nói:

"Phải rồi, chắc chắn có người thứ tư trong nhà".

Tôi hỏi:
"Sao cô Hiền biết? Lúc nãy phòng tắm có ai đâu?"

Cô Hiền đáp giọng sợ sợ:

"Hồi trưa cô đang coi ti vi thì cúp điện nên cô khóa cửa đi siêu thị mua sắm. Lúc về thì điện đã có từ lâu nhưn máy lạnh lại tắt!"

Bà Sương thắc mắc:

"Máy lạnh tắt có gì lạ? Nó tự mở mới lạ chứ cô Hiền!"

Cô Hiền run giọng:

"Lúc cúp điện thì máy lạnh đang mở. Mà cái máy lạnh hiệu DaiKin này con xài gần 4 năm rồi con rõ lắm dì ạ, khi có điện thì tự động nó bật lại ngay!"

Tôi tuy hơi run nhưng ráng hài hước một câu:
"Chả lẽ ma sợ lạnh?"

Câu đùa không đúng lúc nên chẳng ai cười dù là lấy lệ. Bà Sương la:
"Đừng có nói bậy"

Tôi im re bước theo cô Hiền. Phòng trên lầu tối quá nên cả ba phải chia nhau mò cho ra cái đèn pin mà theo cô Hiền là hồi trưa cô nhớ để nó ở góc tủ

. Đang loay hoay thì chợt gió lạnh lùa từ cửa sổ vào khiến tôi lạnh gáy.

Cô Hiền dường như cũng hơi rợn người nên nắm vội tay tôi.

Tay cô Hiền khá lạnh và hơi run nhưng các bạn cũng biết, khi đang sợ mà có người nắm tay mình thì cũng đỡ sợ hơn, tôi cũng vậy.

Bà Tư Sương chợt la lên:
"Thấy rồi!"

Cô Hiền vội buông tay tôi ra, tích tắc 2 giây sau thì đèn pin bật lên tỏa sáng cả một góc phòng nhưng ngay tức khắc tôi tối tăm mặt mũi, đầu óc choáng váng. Cô Hiền đang ngồi tìm đèn pin cạnh cái bàn gần lối đi xuống cầu thang, nói cho chính xác hơn thì tôi và cô Hiền ngồi cách nhau gần 4 thước.
Trả Lời Với Trích Dẫn