View Single Post
  #13  
Old 09-09-2012, 03:46 AM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Hậu cuốn theo chiều gió - Chương 33, 34, 35

HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ


Chương 33


Scarlett vỗ tay khi cỗ xe ngựa ngừng lại trước ngôi nhà của ông ngoại Robillard: ngôi nhà màu hồng đúng như bà Eleano Butler đã tả. Thế mà mình chẳng bao giờ để ý. Từ lâu, mình đã không đến đây. Nói thực, đây gần như là một sự khám phá.
Một gia nhân ra mở cửa. Tò mò, Scarlett leo nhanh lên các bậc thềm hình cung có tay vịn bằng sắt và đi vào bên trong, để mặc Pansy và các dì lo cất hành lý.
Đúng, chỗ nào cũng màu hồng, viền màu trắng và hoàng kim: tường, rèm cửa, vải bọc ghế đều màu hồng, gỗ bọc tường và trụ tường màu trắng được tôn lên bằng những hoạ tiết mạ vàng. Khác với phần lớn nhà cửa ở Charleston và Atlanta, ở đó nàng chỉ thấy những bức tranh bị tróc lở và các lớp vải bạc màu, còn ở đây mọi thứ đều được chăm sóc kỹ lưỡng - một cảnh tuyệt vời để gây ấn tượng mạnh cho Rhett khi chàng đến tìm nàng. Ít nhất ở đây, chàng cũng thấy nàng xuất thân từ một gia đình danh gia vọng tộc không kém gì gia đình chàng.
Lại giàu có nữa chứ! Thoáng nhìn với vẻ sành sỏi, Scarlett lượng được giá đồ đạc sang trọng mà nàng trông thấy, qua cửa phòng khách. Chỉ riêng những lá vàng gắn vào các đường uốn của trần nhà cũng đủ để sơn phết lại toàn bộ các bức tường của Tara bên ngoài lẫn bên trong.
Bố già keo kiệt. Khi mình nghĩ đến việc ông đã không bao giờ gửi giúp cho mình lấy một xu sau hồi chiến tranh và cũng chẳng hề làm gì cho các con gái ông.
Scarlett giậm chân như chực gây gổ. Các à dì của nàng đã bị bố họ làm cho khiếp sợ, còn nàng thì không?
Nỗi cô đơn khủng khiếp mà nàng phải chịu đựng ở Atlanta đã làm cho nàng rụt rè, sẵn sàng tự hạ mình để làm vừa lòng mọi người ở Charleston. Giờ đây, khi nàng đã làm chủ trở lại đời mình, nàng lại cảm thấy tràn trề sinh lực và tính chiến đấu. Từ nay, không ai có thể áp đặt được gì cho nàng! Rhett yêu nàng, nàng là nữ hoàng của thế giới.
Trong gian tiền sảnh, sau khi đã lơ đãng ném chiếc áo choàng lông thú và chiếc mũ trên chiếc bàn cẩm thạch, Scarlett cởi đôi găng da dê màu xanh lá cây và ngắm mình trong gương với vẻ hài lòng. Bộ y phục đi đường vải ca rô màu nâu và xanh lá đã thay đổi nàng khác hẳn khi phải mặc những bộ áo quần thảm đạm hồi còn ở Charleston.
Dưới cái nhìn kinh khủng của hai bà dì, nàng sửa lại chiếc nơ lụa màu lục thẫm dùng làm nổi đôi mắt rồi khi đôi găng tay đã vứt chung vào đống mũ, áo, nàng ung dung chỉ cho Pansy:
- Mang những thứ nầy lên xếp vào phòng nào đó đẹp nhất! Và đừng đứng run ở một góc như thế, không ai ăn thịt em đâu.
Các bà dì cứ xoắn tay.
- Scarlett, con không thể…
- Ít nhất con cũng phải chờ…
- Bởi vì ông ngoại rất bủn xỉn không chịu đón chúng ta, chúng ta phải tự thu xếp lấy thôi!
Quái quỷ thật! Dì Eulalie, dì đã lớn lên trong căn nhà nầy cả dì Pauline nữa! Có gì ngăn cản các dì cư xử ở đây như ở nhà các dì nào!
Tuy thế, dưới vẻ táo bạo bề ngoài, Scarlett cũng cảm thấy hai bàn tay rịn mồ hôi khi nghe lên tiếng sang sảng gọi: "Jérome". Đột nhiên, nàng nhớ lại cái nhìn của ông ngoại, một cái nhìn sắc lẻm, đến nỗi người ta cứ muốn chạy trốn, hơn là đứng lại chịu trận.
Lão quản gia da đen nghiêm trang dẫn ba người vào nhà, đưa tay chỉ một cánh cửa mở cuối tiền sảnh.
Scarlett để cho bà Pauline và bà Eulalie vào trước.
Phòng của ông ngoại nàng được đặt trong một phòng khách cũ. Trong căn phòng rộng và trần rất cao nầy, người ta hầu như không còn chỗ cựa quậy, vì ngoài những trường kỷ, ghế bành và bàn là đồ đạc xưa kia ở đây, còn thêm chiếc giường lớn có bốn cột ở bốn góc, trên mỗi cột là một con đại bàng thếp vàng đang giương đôi cánh. Ở góc phòng, bên cạnh lá cờ Pháp, một hình mẫu thợ may khoác bộ đồng phục có cầu vai mạ vàng, lấp lánh những huy chương mà Pierre Robillard đã mang khi ông còn là một sĩ quan trẻ tuổi trong Đại quân của Hoàng đế Napoleon.
Từ trên giường, tựa lưng vào chồng gối, ông già ném cái nhìn ít thiện cảm lên mấy người phụ nữ. Scarlett khó nhận ra ông. Giữa chiếc giường rộng lớn, ông có vẻ bé người lại. Ngày trước to lớn, oai vệ là thế, nay Pierre Robillard chỉ còn da bọc xương!
- Chào ông ngoại, con đến để mừng sinh nhật ông đây! Con là Scarlett, con gái của mẹ Ellen con.
- Ta không quên, ông già nói, giọng mạnh mẽ trái ngược với vẻ yếu ớt bên ngoài của ông. Ta thấy như trí nhớ của con kém đấy. Trong nhà nầy, khi người lớn chưa mở lời, thì trẻ con phải im lặng, đừng quên điều nầy.
Scarlett cắn môi để kiềm chế một câu trả lời sống sượng. Mình không còn là một đứa trẻ, để nghe người ta nói với cái giọng ấy! Như thế. Đáng ra ông phải tỏ lòng biết ơn đối với những người đã chịu khó đến thăm ông.
- Mình hiểu tại sao mẹ mình rất sung sướng khi cha mình đưa mẹ đi khỏi nơi nầy!
- Còn mấy cô, lần nầy đến đòi hỏi gì đây! Pierre Robillard gầm gừ với các bà, con mình.
Bà Eulalie và bà Pauline cùng chạy đến đầu giường, vừa đồng thanh nói.
- Chúa ơi, mình làm gì ở đây! Scarlett tự nhủ khi buông mình xuống chiếc trường kỷ bọc gấm. Mình muốn đi nơi khác bất kỳ đâu! Miễn là Rhett sớm đến tìm mình. Mình sẽ điên lên mất nếu như phải ở lại trong ngôi nhà nầy.
Hoàng hôn dần dần tràn ngập căn phòng với bóng tối đáng lo ngại. Tên lính không đầu dường như sắp động đậy Scarlett tưởng chừng có những ngón tay lạnh giá khẽ chạm vào lưng nàng, nhưng nàng cố không run.
Nàng nhẹ người khi thấy Jérome bước vào, theo sau là một cô hầu da đen to lớn mang đèn. Người đàn bà kéo rèm, Jérome đi quanh phòng châm các ngọn đèn ga trên tường, và lễ phép yêu cầu Scarlett dịch sang bên, để ông ta có thể lách qua giữa bức tường và chiếc trường kỷ.
Scarlett đứng dậy; cảm thấy ông ngoại đang chăm chú nhìn mình, nàng quay đi, và thấy ngay trước mặt một bức chân dung lồng khung thếp vàng, chạm trổ tỉ mỉ.
Khi Jérome đốt ngọn đèn kế bên, bức tranh như sinh động hẳn lên. Mặc dù bức tranh nầy khác xa với bức ở Tara, Scarlett vẫn nhận ra ngay, đó là bà ngoại nàng. Solange Pobillard không bới tóc lên cao mà để xoã xuống vai và đôi tay trần, bọc trong lưới bao tóc có dát ngọc trai. Nếu chiếc mũi thanh tú của bà vẫn nhọn lên một cách khiêu khích, thì đôi môi bà lại thoảng một nụ cười quyến rũ chứ không phải cái nhếch mép cao ngạo. Bà như đang chăm chú nhìn Scarlett với đôi mắt hình bầu dục có sức hút mãnh liệt làm say đắm những kẻ đến gần. Bà còn rất trẻ, nhưng bức chân dung nầy là của một phụ nữ hơn là của một thiếu nữ. Trong bức chân dung ở Tara ngực bà hé mở khêu gợi còn ở đây thì được che giấu dưới một lớp lụa mỏng, nhưng vẫn khiến người ta mường tượng được đường cong khêu gợi của đôi vú và màu trắng như sữa của làn da khiến Scarlett cảm thấy đỏ mặt. Bà ngoại Robillard của mình không có vẻ gì đứng đắn, đàng hoàng cả! Nàng chợt thấy mình đã trách cứ theo phản xạ của nếp giáo dục nàng đã được thừa hưởng. Thế nhưng, những phản ứng của chính màng trong vòng tay của Rhett, lòng ham muốn như thiêu đốt khi tay chàng đặt trên thân thể nàng, vẫn còn hằn sâu trong ký ức. Bà ngoại nàng hẳn cũng cảm thấy những thèm muốn, khao khát những khoái cảm ấy như người ta đọc được trong cái nhìn và nụ cười của bà. Nàng có sai lầm không khi chính nàng cũng cảm thấy những đợt sóng ham muốn như thế! Nàng có mang trong dòng máu mình những tật xấu thừa kế của người đàn bà đang mỉm cười trơ tráo với nàng từ trên bức tranh không! Scarlett ngắm nhìn bà như bị quyến rũ.
- Scarlett, dì Pauline nói thầm, ông ngoại muốn chúng ta đi ra. Con chào ông đi.
***
- Bữa tối thật quá tiết kiệm. Không đủ no cho mấy con chim sặc sỡ trang trí trên các đĩa ăn, Scarlett tức tối nói.
- Bà bếp đang bận chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật của ông, bà Eulalie thì thầm giải thích.
- Từ bốn ngày trước! - Scarlett lớn tiếng phản đối - Bà ta làm những gì! Nhìn những con gà vỗ béo à? Chúa ơi, nàng càu nhàu rồi ta cũng sẽ ốm o, gầy mòn như ông ngoại, nếu cứ uống theo kiểu nầy cho đến thứ năm.
Khi cả nhà đã ngủ yên, nàng lặng lẽ đi xuống bếp, lục tủ đựng thức ăn, và nhai ngấu nghiến những chiếc bánh bắp và bánh kem. Giờ thì đến lượt bọn gia nhân phải nhịn thôi! Nàng tự nhủ khi thấy nỗi hoài nghi của mình có cơ sở. Có lẽ Pierre Robillard có tưởng nắm chắc được lòng trung thành của các bà con gái bằng cách để cho bụng họ trống rỗng nếu không được ăn uống đầy đủ.
Sáng hôm sau, nàng ra lệnh cho Jérome mang lại trứng ướp muối và bánh mì nướng rồi nói rõ: "Tôi đã thấy ở nhà bếp có thừa mấy thứ đó". Nàng hả dạ, điều nầy giúp nàng nguôi ngoai sự nhút nhát của nàng hôm trước. Mình không quen tự buông trôi như thế đâul
Nàng tự nhủ. Không phải vì dì Pauline và Eulalie run rẩy như cầy sấy trước ông bố mà mình lại cứ phải sợ ông già hà tiện nầy. Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa!
Tuy nhiên, trong bước đầu, nàng không thấy bực là đã đọ sức với gia nhân chứ không phải với ông chủ. Vẻ mặt khó chịu của Jérome khiến nàng thích thú. Từ lâu, nàng đã không kiếm chuyện gây gổ được với ai! Và nàng lại thích lấn lướt người khác, nên chẳng chịu bỏ lỡ dịp.
- Quí bà đây cũng sẽ dùng trứng ướp muối, nàng xẵng giọng bảo Jérome. Bánh mì nướng lại thiếu bơ đây.
Cảm thấy bị thương tổn, Jérome trịnh trọng đi báo cho các gia nhân khác. Đối với họ, những đòi hỏi nầy là một sự xúc phạm. Chẳng phải vì chúng buộc họ phải làm gì thêm: Scarlett không yêu cầu họ cái gì nhiều hơn những gì mà họ luôn chuẩn bị cho bữa điểm tâm. Điều làm họ khó chịu, là sự trẻ trung và nghị lực quá rõ nơi con người nàng.
Cô cháu gái của ông chủ đã làm rối loạn cái không khí gần như tu viện của ngôi nhà. Vì thế, các gia nhân đều muốn nàng đi khuất mắt cho nhanh, trước khi gây thêm tai hoạ.
Sau bữa điểm tâm, bà Pauline và bà Eulalie đưa Scarlett đi xem những căn phòng ở tầng trệt. Vừa uốn nắn cho nhau vừa cãi nhau về những chi tiết vô nghĩa, họ tả cho nàng nghe những buổi tiếp tân thời thanh xuân của ba cô gái nhỏ và cố tìm lại những đường nét của mẹ nàng trong khuôn mặt phinh phính của đứa bé năm tuổi.
Ở Charleston, nàng cảm thấy cô độc, xa lạ với cả một hệ thống họ hàng trong đó người ta kết hôn với người cùng họ từ nhiều thế hệ nay. Nàng cảm thấy thoải mái hơn trong ngôi nhà mà mẹ nàng đã sinh ra và lớn lên, trong thành phố gốc rễ của nàng.
- Hai dì nhắc phải có đến hàng nghìn anh em họ ở Savannah nầy, nàng bảo. Hãy nói cho con biết về họ đi, họ cũng là những người thân của con mà! Con có thể làm quen với họ được không?
Bà Pauline và bà Eulalie bối rối nhìn nhau. Anh em họ hàng à! Vâng, có gia đình Prudhomme, bà con bên mẹ của hai bà nhưng giờ chỉ còn lại có một người, một ông già, chồng người chị đã qua đời của mẹ hai bà.
Những người khác, từ lâu đã sang New Orléans "bởi vì ở đấy mọi người đều nói tiếng Pháp", bà Pauline nói thêm. Về phía gia đình Pobillard, chỉ còn bố họ và hai bà thôi!
- Ông ngoại có bà con bên Pháp. Hai người anh thì phải. Ông là người duy nhất trong gia đình sang Mỹ.
- Ngược lại, các dì có rất nhiều bạn ở Savannah, bà Eulalie nói xen vào. Con sẽ có dịp gặp họ. Nếu hôm nay ông ngoại không cần gì đến chúng ta, dì Pauline và dì sẽ đi thăm các gia đình quen biết ấy và để lại danh thiếp.
- Con chắc phải trở về lúc ba giờ, Scarlett vội vã nói.
Không thể vắng mặt lúc Rhett đến và nhất là nàng muốn dành thời gian để tắm, thay áo quần, và trang điểm để đón chàng đi từ Charleston đến.
***
Rhett không đến. Khi nàng quyết định rời chiếc ghế băng đã chọn kỹ trong khu vườn kiểu Pháp đàng sau nhà, nơi nàng đã hoài công chờ chàng, người Scarlett lạnh cóng.
Nàng đã thoái thác lời đề nghị của các dì muốn nàng đến dự một dạ hội âm nhạc họ có giấy mời. Nếu như dạ hội ấy cũng giống như những lời kể lại của những bà già mà nàng đến thăm sáng nay, thì nàng hẳn phải chết vì buồn chán! Nhưng khi Pierre Robillard hạ cố tiếp các bà con gái và cô cháu gái khoảng chừng mười phút trước bữa ăn trưa, thì cái nhìn ác độc của ông, đã làm nàng thay đổi ý kiến. Thà đi dự dạ hội còn hơn ở lại nhà một mình với ông già dễ ghét nầy.
Ở Savannah, chị em nhà Telfair, Mary và Margaret được công nhận là những người canh giữ ngọn cờ văn hoá, và những buổi dạ hội âm nhạc của họ không giống với những dạ hội mà Scarlett từng tham dự. Theo thường lệ, người ta quay vòng tròn chung quanh các bà đang hát theo tiếng đệm dương cầm của các bà khác.
Đến phiên họ, những người nầy đứng lên hát những khúc tình ca vì họ buộc phải phô bày nàng khiếu đa dạng của họ. Thiếu tài năng âm nhạc, họ gỡ lại bằng hội hoạ hay bằng cả những công việc kim chỉ tinh tế. Tại nhà chị em Telfair trên quảng trường Saint-James, người ta tuân giữ những phép tắc rất nghiêm ngặt.
Những hàng ghế sơn thếp vàng sắp đầy thành dẫy trong hai phòng khách lớn. Ở tận cùng của một trong hai phòng, có đặt một cây dương cầm, một đàn hạc, sáu chiếc ghế và sáu giá nhạc hứa hẹn một cuộc biểu diễn được chuẩn bị chu đáo, Scarlett tự ghi nhận. Nàng dễ dàng theo cách nầy sắp xếp lại phòng khách ghép đôi rộng rãi của gia đình Butler để tổ chức những buổi dạ hội chưa hề có ở Charleston, và dễ dàng nổi tiếng là một nữ chủ nhân danh giá. Có điều, nàng không già và nhăn nheo như chị em Telfair, không ăn mặc luộm thuộm như số ít phụ nữ trẻ có mặt ở đây. Tại sao ở miền Nam người ta cứ nghĩ là phải mang vẻ mặt khổ sở và khoác những bộ áo quần tơi tả thì mới chứng tỏ mình đáng kính nhỉ!
Bộ tứ đàn dây làm nàng ngáp và nàng tưởng là người chơi đàn hạc cứ chơi mãi những hợp âm rải. Phần thanh nhạc làm nàng thích hơn, dù nàng chưa hề được nghe Opera. Một nam và một nữ cùng hát, điều ấy làm thay đổi những bài song tấu dai dẳng của các cặp nữ. Sau những khúc nhạc bằng tiếng nước ngoài mà Scarlett không hiểu gì cả, họ trình diễn một loạt các bài hát quen thuộc với nàng. Người đàn ông có giọng ca truyền cam và trầm ấm tỏ ra xuất sắc trong những bản ballade Ireland. Khi ông ta cất tiếng hát bài Hãy trở lại miền Erin xanh tươi; Mavoureen, Mavoureen, Scarlett phải nhìn nhận là ông ta vượt hơn hẳn Gerald O'Hara, nhất là sau khi cha nàng đã quá chén.
Cha sẽ làm gì nhỉ! Scarlett tự hỏi. Nếu ông có mặt ở đây chắc là ông đang hát hoà nhịp với họ sau khi dốc hết cái bình mang theo rượu punch thêm nồng. Tiếp theo chắc là ông đòi người ta cho nghe bài Peg bỏ đi bằng xe ngựa như ông đã yêu cầu Rhett tối hôm nào…
Âm nhạc, phòng khách và những người tham dự như tan biến đi trong lúc Scarlett nghe vang lên giọng của Rhett trong chiếc thuyền bị lật úp và nàng cảm thấy đôi tay chàng đang siết chặt nàng. Nàng không nhận ra mình mỉm cười ngây dại trong lúc người ta đang biểu diễn một khúc bi ca đặc biệt buồn thảm.
Sáng hôm sau, nàng gửi điện cho bác Henry biết địa chỉ của nàng ở Savannah. Rồi nàng do dự thêm vào một câu hỏi, Rhett có chuyển tiền đến cho nàng không! Một mối lo hiện ra trong trí nàng: Rhett có chơi ác, ngừng gửi tiền để chăm sóc ngôi nhà ở phố Cây Đào không?
Không, không thể được! Trong thư, chàng đã nói rõ ý định chuyển nửa triệu đôla đã hứa mà. Về phần cuối thư thì nàng chẳng tin. Chàng lòe nàng đó thôi. "Em như thuốc phiện…" Rõ ràng là chàng vẫn còn cần đến nàng! Chắc chắn chàng sẽ trở về. Thật ra, với chàng sẽ gay go hơn là với bất kỳ người đàn ông nào khi phải dẹp bỏ lòng kiêu hãnh nhưng rồi chàng cũng sẽ quyết định được thôi! Chàng không thể làm khác… nhất là sau những gì đã xảy ra giữa họ trên bãi biển…
Bị mối ưu tư êm đềm xâm chiếm, Scarlett chợt nhớ là nàng đang ở trong phòng điện tín. Nàng trả tiền cho nhân viên bưu điện, rồi sau khi đã ghi chú những chỉ dẫn đường đi đến tu viện của các nữ tu Dòng Chúa Nhân từ, nàng rảo bước nhanh đến nỗi Pansy khó khăn lắm mới theo kịp. Trong khi chờ Rhett đến, nàng chỉ có đủ thời gian tìm Mẹ bề trên của Carreen và xin sự can thiệp của Đức giám mục như Rhett đã gợi ý với nàng.
***
Tu viện Dòng Chúa Nhân từ ở Savannah là một toà nhà đồ sộ màu trắng, có hàng rào song sắt bao quanh.
Scarlett bước chậm lại và ngừng hẳn. Ngôi nhà khó thương nầy khác hẳn với những ngôi nhà gạch dễ thương ở Charleston.
- Vào trong chứ, thưa bà Scarlett? - Pansy hỏi, giọng rung run. Còn em thì tốt hơn em nên đợi ở ngoài nầy, em là người Tin Lành.
Sự e dè của Pansy làm nàng thêm can đảm.
- Đừng ngốc thế! Đây không phải là nhà thờ mà là một ngôi nhà cho các bà như em Carreen của cô ở.
Scarlett đẩy cánh cổng sắt, đi qua ngôi vườn nhỏ và bấm chuông ở một cánh cửa cao bên trên có gắn cây thánh giá.
Nghe tiếng chuông, một nữ tu lớn tuổi bước ra nói với nàng là Mẹ bề trên Charleston đang cấm phòng.
Không, không thể yêu cầu mẹ tiếp bà Butler ngay được vì lúc nầy đang có một cuộc họp dòng. Không biết cuộc họp kéo dài bao lâu, cũng không biết là sau đó Mẹ có thể tiếp bà Butler được không. Trong lúc chờ, liệu bà Butler có thích đi thăm các lớp học không! Dòng rất hãnh diện về các cơ sở trường học. Hay bà thích đi ngắm ngôi nhà thờ mới đang xây dựng! Sau đó, nếu cuộc họp kết thúc, mới có thể báo tin cho Mẹ bề trên biết.
Scarlett nuốt giận và cố mỉm cười. Nàng không hề muốn nghe những cô bé ấp úng đọc bài cũng như đi thăm nhà thờ. Nàng định trả lời là sẽ trở lại, song đề nghị cuối cùng của sơ phụ trách tiếp khách bên ngoài đã gợi cho nàng một ý. Xây dựng một ngôi thánh đường thì phí tổn rất lớn. Như vậy, đề nghị chuộc lại phần của Carreen ở đây có cơ dễ được đón nhận hơn là ở Charleston như Rhett dự đoán. Vả lại, Tara nằm trong bang Géorgie, ngay trong cùng giáo phận của Đức giám mục. Sao không đề nghị với ngài là sẽ trả chi phí cho một tấm cửa kính màu ở ngôi thánh đường mới nầy!
Chi phí nầy chắc chắn phải cao hơn số tiền hồi môn của Carreen nhiều, nhưng Scarlett sẽ nói rõ là số tiền tặng cho tấm cửa kính màu sẽ thay thế cho tiền chuộc, chứ không phải là món tiền trả thêm. Đức giám mục hẳn là con người biết điều, ngài sẽ hiểu được và chỉ thị cho Mẹ bề trên…
Nụ cười Scarlett nồng hậu hơn.
- Thưa sơ, con rất vinh hạnh được viếng ngôi thánh đường, dĩ nhiên là nếu không làm phiền sơ quá.
Mồm há hốc, Pansy đưa mắt nhìn lên những mũi tên bao quanh công trình kiến trúc tân gô tích sắp hoàn thành. Nhìn từ bên dưới, những người thợ đu mình trên những giàn giáo của mấy ngọn tháp, giống như những con sóc khéo léo chuyền trên những cây cổ thụ. Scarlett không buồn nhìn điệu vũ ba lê trên không của họ. Trong cảnh náo động của công trường, mạch nàng đập rộn ràng theo tiếng động của cưa, búa và hơn nữa, bởi mùi gỗ mới xẻ quen thuộc. Nàng nhở đến không khí của các xưởng cưa. Nàng sẽ yêu thích biết bao được vuốt ve những tấm ván, cảm thấy mình có ích, ra lệnh cho người nầy người nọ, thay vì ngồi ucng trà nói chuyện nhảm với những con mụ già dơ dáy.
Nàng không nghe một lời giải thích nào của vị linh mục trẻ hướng dẫn. Nàng cũng không để ý đến những cái nhìn ngưỡng mộ của bọn thợ khi họ ngưng công việc trong giây lát, để cho vị linh mục và nữ khách quý đi qua. Nàng đang nghĩ đến chuyện khác. Người ta có thể dùng loại cây nào để đẽo được những phiến gỗ thẳng như thế nhỉ! Nàng chưa bao giờ thấy ruột gỗ bách đẹp hơn thế. Xưởng cưa nằm ở đâu, sử dụng dụng cụ nào, nguồn năng lượng nào! À, phải chi nàng là đàn ông nhỉ!
Nàng có thể tìm hiểu và đi thăm xưởng cưa hơn là đi viếng ngôi thánh đường nầy! Scarlett dùng chân hất một đống mạt cưa còn tươi và nàng say mê hít mùi thơm.
- Tôi phải trở về ký túc xá để dùng cơm. Vị linh mục xin lỗi và nói.
- Thưa vâng, xin cha cứ tự nhiên.
Nàng chưa xem được một nửa những gì nàng muốn, nhưng làm sao nói với cha được! Nàng bước ra đường theo vị linh mục…
- Xin cha thứ lỗi.
Một người rất cao lớn, mặt đỏ gay áo sơ mi đỏ đầy vệt vôi hồ, gọi vị linh mục. Bên cạnh con người nầy, vị linh mục trông nhỏ bé và tái nhợt.
- Thưa cha, xin cha hãy ban phép lành cho công trường. Chúng con vừa mới đặt lanhtô cửa cho nhà nguyện Thánh tâm.
Chúa ơi, sao nghe cứ ngỡ như nghe giọng nói Ireland của cha mình! Scarlett thầm nghĩ. Trong lúc vị linh mục ban phép lành, nàng đến nhập bọn với những người thợ tụ họp lại trên sân ngôi thánh đường và cùng họ cúi đầu. Mùi hăng nồng của gỗ bách mới xẻ không làm nàng cay mắt bằng những giọt nước mắt nàng đang cố sức giữ lại.
Mĩnh sẽ đi thăm những người anh của cha! Nàng quyết định. Họ phải một trăm tuổi là ít, nhưng không sao. Cha hẳn hài lòng là mình đã đến chào các bác.
Nàng trở lại tu viện cùng với vị linh mục. Lời nàng yêu cầu được gặp Mẹ bề trên lại bị sơ phụ trách tiếp khách từ khước một cách rất lịch sự nhưng cũng rất cương quyết.
Ánh mắt bừng giận, Scarlett cố tự chủ.
- Xin cho Mẹ bề trên biết là tôi sẽ trở lại chiều nay! - Nàng nói ngắn gọn.
Cánh cửa nặng nề khép lại sau lưng nàng khi Scarlett nghe những tiếng chuông quanh đấy vang lên.
- Quái quỷ, nàng thốt lên.
Nàng lại trễ bữa cơm trưa rồi!


HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ


Chương 34


Vừa mở cánh cửa ngôi nhà lớn màu hồng, Scarlett đã ngửi thấy mùi thịt gà rán hấp dẫn. Cảm thấy đói, nàng vội vã bỏ áo choàng, mũ và găng tay.
- Xếp mấy thứ đó lại, nàng vừa nói với Pansy vừa hấp tấp bước tới phòng ăn.
Bà Eulalie đón nàng ở đây với bộ mặt thảm thiết mà chỉ có bà mới có tài thể hiện.
- Ông muốn gặp con, Scarlett ạ.
- Cứ để ông đợi đến xong bữa. Con đói lả người.
- Ông nói là con đến ngay sau khi về.
Scarlett nhón trong giỏ một cái bánh nhỏ nóng hổi và nhai ngấu nghiến trước khi bước vào phòng ông ngoại.
Ông già đặt cái khay lên gối và nghiêm khắc nhìn nàng. Scarlett thấy trên đĩa của ông chỉ có món khoai tây nghiền đặc sánh, và cà rốt nấu nhừ. Thảo nào ông luôn cau có, nàng tự nhủ. Trong đĩa khoai nghiền của ông chẳng có cả bơ nữa. Dù ông không còn cái răng nào, bọn gia nhân đáng ra có thể cho ông ăn uống khá hơn chứ.
- Ta không dung được trong nhà ta những kẻ không biết tôn trọng giờ giấc, ông nói giọng vang như sấm.
- Thưa ông, cháu rất tiếc.
- Chính kỷ luật đã tạo ra sức mạnh cho đại quân của Hoàng đế. Không có kỷ luật, thì hỗn loạn ngay.
Ông nói to mạnh, giọng đáng sợ nhưng Scarlett thấy xương ông nổi lên dưới lớp vải dày của chiếc áo ngủ và nàng không thấy gì đáng sợ cả.
- Cháu đã xin lỗi. Còn giờ thì cháu đi được chứ! Cháu đói rồi.
- Đứng xấc láo, con bé kia.
- Đói thì chẳng có gì là xấc láo cả, thưa ông ngoại. Ông có ăn không thì tuỳ ông, nhưng như thế không có nghĩa là kẻ khác cũng cứ phải nhịn theo.
Pierre Robillard giận dữ hất cái khay ra.
- Hừ! Heo cũng không thèm ăn nữa là, ông gắt.
Scarlett lẳng lặng bước một bước ra phía cửa.
- Ta chưa cho cháu đi mà.
Bụng Scarlett cồn cào phản đối. Những chiếc bánh nhỏ chắc nguội ngắt rồi, còn cứ cái tật háu ăn của dì Eulalie thì món gà rán sợ đã biến sạch. Nàng sôi máu:
- Ơ nầy, ông ngoại, cháu không phải là lính của ông đâu nhé! Nếu như các dì sợ thì sợ chứ cháu thì không! Ông tưởng có cách phạt cháu ư? Xử bắn cháu như một tên lính đào ngũ ư? Nếu ông cứ tự để mình đói lả thì chuyện ấy là do ông thôi. Còn cháu, cháu đói lắm rồi và cháu tính chuyện đi ăn đấy - giá như có còn chút gì.
Nàng sắp bước đến cửa thì một tiếng òng ọc kỳ lạ khiến nàng quay phắt lại. Chúa ơi! Ông bị nghẹt thở!
- Mình đã gây ra cho ông cơn nhồi máu cơ tim! Mong sao ông đừng chết trong đôi tay…
Pierre Robillard cười vang.
Tay chống lên sườn, Scarlett ném về phía ông cái nhìn giận dữ. Ông đã làm cho nàng một phen hết hồn!
Ông già giơ ngón tay khô đét, xua xua:
- Đi mà ăn đi, ông nói giữa hai tiếng nấc cụt. Đồ phàm ăn!
Và ông bật cười vang nhà.
- Chuyện gì xảy ra thế! Pauline tò mò muốn biết.
- Em không nghe bố kêu gì cả, Eulalie nhận xét.
Họ đang đợi món tráng miệng. Bàn ăn đã dọn sạch.
- Chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả. Scarlett nghiến răng càu nhàu.
Nàng chụp lấy cái chuông bằng bạc và lắc như điên.
Khi cô hầu xuất hiện, mang lên hai phần bánh nhỏ xíu, Scarlett túm lấy hai vai và quay ngoắt người cô ta lại.
- Trở lại nhà bếp ngay và dọn bữa ăn trưa lên cho tôi. Phải cho nóng và thịnh soạn! Tôi không muốn biết ai trong các người đã ăn hết cả phần tôi, nhưng kẻ đó chỉ đáng được ăn cánh và xương xẩu thôi. Còn tôi, tôi muốn một cái đùi gà, rượu vang trắng và nước sốt, thật nhiều nước sốt rưới trên khoai tây, một hũ bơ và bánh mì nhỏ thật nóng. Nào nhanh lên!
Nói rồi, nàng ngồi xuống, vẫn còn giận run, cứ chực đổ trút lên hai bà dì nếu họ có hó hé gì. Im lặng kéo dài mãi cho đến lúc bữa ăn được dọn lên.
Pauline vẫn cố kiềm chế. Nhưng rồi khi Scarlett đã ăn hết nửa đĩa, bà không sao giữ mồm được nữa.
- Các dì có thể biết ông đã nói gì với cháu không?
Scarlett chậm rãi lau miệng rồi nói:
- Ông chỉ muốn nhát con thôi, cũng như ông đã làm với Eulalie và dì. Con nói cho ông nghe điều con nghĩ và điều ấy làm ông phì cười.
Hai chị em nhìn nhau sững sờ trong lúc Scarlett vừa phết bơ lên món khoai tây vừa mỉm cười hả dạ. Ôi thật khờ khạo, những bà dì tội nghiệp của ta! Họ chẳng biết là nếu không muốn để cho những bạo chúa trong nhà như kiểu cha họ đây chà đạp thì cần phải đương đầu lại sao?
Nàng không nghĩ ra nếu như nàng đã có thể cự nự lại ông, chính bởi vì bản thân nàng cũng độc đoán như thế, và việc ông phá lên cười xuất phát từ chỗ ông nhận ra ở nàng chính tính cách của ông.
Khi món tráng miệng được đem đến, các phần bánh đã lớn thêm một cách lạ lùng. Eulalie mỉm cười với cô cháu gái, vẻ biết ơn.
- Hai dì vừa nói với nhau là hai dì vui mừng biết bao vì con đã có mặt trong ngôi nhà thời thơ ấu của các dì, Scarlett ạ. Savannah là một thành phố xinh xắn, quyến rũ phải không! Con đã nhìn thấy vòi phun nước ở quảng trường Chippewa chưa! Rồi còn nhà hát nữa! Nó cũng cổ kính gần như nhà hát ở Charleston. Pauline và dì đã thích thú nhìn những diễn viên đi qua đi lại từ cửa sổ phòng học của hai dì. Chị còn nhớ không, Pauline!
Pauline còn nhớ chứ. Bà cũng nhớ cả chuyện đứa cháu gái của hai bà đã không báo gì cho hai bà rằng nàng đi ra ngoài sáng hôm ấy cũng như không hề nói nàng đi đâu. Mãi đến khi Scarlett kể lại cho họ nghe nàng đến viếng ngôi thánh đường thì dì Pauline ra dấu cho nàng ngừng lại. Bà giải thích ông ngoại là một kẻ chống điên cuồng đạo Thiên chúa. Thái độ hung hăng của ông có điểm gì đó liên can đến lịch sử nước Pháp, bà cũng không rõ chính xác điều ấy là gì, nhưng ông công khai bày tỏ lòng ác cảm mãnh liệt đối với Giáo hội Roma. Bởi vậy, Eulalie và bà đã phảỉ rời Charleston sau thánh lễ và định rời Savannah vào thứ bảy để kịp quay về trước sáng chủ nhật. Thế nhưng, năm nay, họ lại gặp phải một vấn đề nan giải. Lễ Phục sinh đến thật sớm, mà họ vẫn còn bị kẹt lại ở Savannah vào ngày thứ tư Lễ Tro. Tất nhiên, họ sẽ đi lễ sớm để không ai để ý. Nhưng làm sao giấu cha họ vệt tro quệt trên trán!
- Vậy thì hai dì cứ lau mặt sạch đi. Scarlett nói, không hề biết rằng nàng đã tự tố cáo việc mình mới trở lại với Giáo hội và còn chưa biết gì về đạo.
Nàng đứng dậy và ném cái khăn ăn lên bàn.
- Con phải đi đây, nàng tuyên bố. Con phải đến thăm các bác, các cô bên họ O'Hara.
Bằng mọi giá, nàng không muốn lộ ra ý định muốn chuộc lại một phần Tara đang thuộc về Hội dòng của các nữ tu. Nhất là không lộ ra với các dì. Các dì quá bẻm mép, không khéo lại viết thư báo cho Suellen và làm bộ bí mật hết!
- Sáng thứ tư chúng ta sẽ đi lễ mấy giờ! Nàng nói thêm với nụ cười thơ ngây.
Nàng sẽ không khoe khoang điều đó trước mặt Mẹ bề trên. Ít hơn ai hết, bà ta không sao nghi ngờ nổi thái độ khinh miệt của nàng đối với ngày thứ tư Lễ Tro.
Đáng tiếc là nàng đã bỏ quên chuỗi tràng hạt ở Charleston. Chậc! Nàng sẽ mua một chuỗi khác ở cửa hiệu của ông bác O'Hara. Nếu như nàng còn nhớ chính xác thì người ta có thể mua mọi thứ ở đó, từ mũ nón cho đến cày bừa.
- Khi nào chúng ta quay về Atlanta, thưa bà Scarlett! - Pansy rên rỉ. - Em không chút thoải mái với những người trong bếp của ông ngoại cô. Họ già lão quá! Còn đôi giầy của em đã mòn hết vì đi miết. Khi nào chúng ta về nhà mình, nơi có những cỗ xe độc mã xinh đẹp!
- Đừng có mà càu nhàu mãi như thế, Pansy! Chúng ta sẽ đi nơi nào và vào lúc nào, cô sẽ nói với em.
Dù vậy, câu trả lời của Scarlett chẳng có gì chắc chắn. Nàng cố thử nhưng không sao tìm lại được cửa hiệu của các ông bác đến nỗi nàng tự hỏi liệu chứng hay quên của người già có lây lan sang nàng không. Về điểm nầy, Pansy nói đúng, nàng tự nhủ. Ở Savannah, nàng chỉ toàn quen biết những người già cả, ông ngoại, các dì, bạn bè của họ. Còn hai người anh của cha nàng, chắc họ còn tệ hơn nữa. Ta sẽ chào họ, sẽ để cho họ ôm hôn lên má nếu họ thích, sẽ mua chuỗi tràng hạt nhưng ta sẽ chỉ dừng ở đó thôi. Chẳng cần gì phải gặp vợ họ. Nếu họ thực sự muốn gặp ta, thì từ bao lâu nay, họ đã có chút cố gắng rồi. Ta có thể đã chết, đã được đem đi chôn mà họ cũng chẳng thèm cất công gửi một lời chia buồn cho chồng ta, cho các con ta nếu như ta có chồng con.
Tinh thần họ hàng gì mà kỳ cục! Rốt cuộc, không đến thăm họ là hơn cả. Sau khi chẳng thèm biết đến ta như họ đã làm, họ cũng chẳng xứng đáng để ta đến thăm.
Scarlett đã quên không nhớ lại thôi chứ nàng đã vứt bỏ không hề trả lời hàng chục bức thư gửi từ Savannah cho đến khi, chán ngán, gia đình bên phía cha nàng không viết thư nữa.
Họ hàng O'Hara đã hoàn toàn chìm ào quên lãng trong ký ức của nàng, Scarlett chỉ còn muốn tập trung vào hai điểm: dành lại quyền sở hữu Tara và hoàn thành việc chinh phục lại Rhett. Hai mục tiêu nầy có hoà hợp với nhau được không, điều ấy không quan trọng, nàng cứ cố làm hết sức để đạt cho bằng được.
Nhưng điều đó đòi hỏi toàn bộ thời gian, khả năng suy nghĩ và hành động của nàng. Mình sẽ không lê thân khắp các phố để lần tìm cái cửa hiệu cổ xưa và bụi bặm ấy làm gì! Nàng quyết định như thế. Tốt hơn hết là tiếp tục vây hãm Mẹ bề trên và thuyết phục Đức giám mục.
Mình thật hối hận đã bỏ quên cỗ tràng hạt ở Charleston. Nàng liếc mắt nhìn hàng họ bày ở mặt tiền các cửa hiệu ở Broughton Street, đường phố buôn bán sầm uất của Savannah. Chắc là có một cửa hiệu nữ trang trong khu nầy bán các thứ ấy thôi…
Bên kia đường, phía trên năm tủ kính lộng lẫy, bảng hiệu O'HARA chạy dài trước mặt nàng bằng chữ vàng lớn. Trời đất, nàng nghĩ thầm, họ đã khấm khá dữ kể từ lần cuối cùng nàng đến thăm! Chẳng có vẻ gì là cổ lỗ và bụi bặm. Nàng bảo Pansy theo mình rồi lao vào giữa dòng xe ngựa, xe bò, xe chở hàng, và xe đẩy đang cuồn cuộn đổ ùn trên đường.
Thay vì sặc mùi bụi bặm và hấp hơi, cửa hàng O'Hara lại thơm mùi nước sơn mới. Trong cùng cửa hàng, chiếm hết bề ngang là một băng biểu ngữ màu xanh dòng chữ vàng: KHAI TRƯƠNG CỬA HÀNG.
Scarlett liếc mắt nhìn quanh vẻ thèm thuồng. Cửa hàng ít ra cũng lớn gấp đôi cửa tiệm của nàng ở Atlanta, hàng hoá xem ra mới và đa dạng hơn. Những cái hộp được dán nhãn rõ ràng và những cuộn vải xếp đầy ắp trên kệ đến tận trần nhà, những thùng ngũ cốc và bột xếp hàng dài trên sàn nhà gần cái lò sưởi lớn nằm chễm chệ giữa nhà, những bầu thuỷ tinh lớn đầy ắp các loại kẹo hấp dẫn nằm san sát trên quầy hàng. Phải, các ông bác của nàng đã làm ăn khấm khá đấy. Cửa tiệm nàng đã đến thăm năm 1861 không toạ lạc trong khu trung tâm tráng lệ của Broughton Street, lại tăm tối và bừa bộn hơn cửa tiệm của nàng ở Atlanta. Thật cũng lý thú nếu biết được các ông bác của nàng đã đầu tư bao nhiêu để có thể phất lên phát đạt như thế nầy. Thậm chí nàng có thể học hỏi đôi điều cho công việc làm ăn của mình.
Scarlett bước đến gần một quầy hàng ở đó một anh chàng to lớn mặc áo blouse đang đong dầu thắp đèn cho một khách hàng.
- Xin cho tôi gặp ông O'Hara.
- Xin chờ một chút, thưa bà, anh chàng trả lời, mắt vẫn không ngước lên. Xin bà chịu khó chờ cho một lát.
Anh ta nói với giọng mũi đặc sệt. Cũng là hợp lý thôi khi những nhân viên người Ireland làm việc trong một cửa hàng do người Ireland điều hành, Scarlett nghĩ thầm.
Trong khi người làm công gói chai dầu và thối tiền, Scarlett đưa mắt quan sát những nhãn hiệu dán trên những cái hộp xếp trên giá. Á, à! Lẽ ra nàng cũng phải xếp găng tay theo cùng một kiểu và theo cùng kích cỡ hơn là theo màu sắc. Khi mở hộp, người ta nhìn thấy ngay màu sắc, chứ còn tìm kích cỡ thích hợp trong một cái hộp gồm toàn những đôi găng màu đen thì đúng là một cực hình. Sao nàng lại không nghĩ ra điều đó sớm hơn nhỉ!
Mải ngắm nhìn, nàng không nghe tiếng người đứng sau quầy hàng, ông ta phải nhắc lại:
- Tôi là O'Hara. Tôi có thể giúp được gì, thưa bà!
Thế là nàng đã không đến đúng nhà cái ông bác của nàng rồi. Thật đáng tiếc. Chắc họ còn đang chết dí trong những căn nhà ổ chuột của họ. Scarlett nói rằng nàng đã lầm lẫn, rằng nàng tìm hai ông Andrew và James O'Hara, và họ đã lớn tuổi kia. Ông có thể chỉ cho tôi cửa hàng của họ ở đâu được không?
- Bà đang ở nhà họ đây, thưa bà. Tôi là cháu của họ.
- Chúa ơi! Vậy ra… anh là anh họ của tôi! Tôi là Katie Scarlett, con gái của Gerald ở Atlanta đây.
Nụ cười rạng rỡ, nàng chìa tay ra cho anh. Đúng là một người anh họ như nàng mong muốn. Cao lớn, mạnh khỏe lại trẻ trung! Có cảm tưởng như nàng được tặng một món quà bất ngờ.
- Còn tôi là Jamie người kia đáp, vừa lắc mạnh tay nàng vừa cười phấn khởi. Jamie O'Hara sẵn sàng phục vụ cô, cô Scarlett O'Hara ạ. Thật ngạc nhiên hết sức! Ôi cô đẹp như bình minh, như sao băng từ trời bay xuống!… Nhưng sao cô lại đến đúng vào dịp khai trương cửa hàng mới thế nầy! Nào đến đây, để tôi đi tìm cho cô chiếc ghế.
Scarlett chẳng còn nghĩ gì đến việc mua chuỗi hạt cũng như gặp Mẹ bề trên. Nàng quên luôn cả Pansy đang ngủ ngon lành trên ghế đẩu trong góc cửa hàng, úp mặt trên một chồng tấm phủ lưng ngựa.
Jamie O'Hara lấy từ phòng sau cửa hàng một cái ghế mang lại, rồi cáo lỗi với Scarlett: bốn người khách đang chờ anh phục vụ. Đến nửa giờ sau, cửa hàng vẫn không ngớt khách mua, đến nỗi họ không sao nói với nhau được một lời. Chốc chốc, Jamie lại mỉm cười xin lỗi và Scarlett cũng mỉm cười đáp lại ngầm bảo anh đừng bận tâm. Nàng thật hài lòng đã có mặt ở đây, trong một cửa hàng ngăn nắp đang làm ăn khấm khá, với một người anh họ vượt quá sức mong đợi, có tay nghề thành thạo và khéo chìu khách đến rất ưa nhìn.
Khi chỉ còn một bà mẹ và ba cô con gái đang mải mê tìm chọn những loại ren hợp màu với nhau, Jamie vội tranh thủ ngay giây lát tương đối rảnh rang ấy.
- Tôi sẽ nói rất nhanh thôi. Bác James mà được gặp cô chắc là mừng như lên mây, Katie Scarlett ạ. Bây giờ ông già rồi, nhưng cũng còn khỏe mạnh chán. Mỗi sáng ông đều đến đây cho mãi đến giờ ăn trưa mới về. Cô chắc không biết chuyện nầy: bác gái đã qua đời xin Chúa cứu rỗi linh hồn bà - và bác Andrew gái cũng vậy. Tội nghiệp bác Andrew, ông đã đau buồn đến nỗi chỉ một tháng sau, ông cũng đi theo bà luôn. Bác James hiện sống với tôi và vợ con tôi. Nhà không xa đây là bao. Tí nữa mời cô đến dùng trà. Damel, con tôi đi giao hàng về, tôi sẽ cùng đi với cô. Hôm nay, chúng tôi tổ chức sinh nhật cho cháu gái, cả nhà sẽ đông đủ.
Scarlett nhận lời ngay. Rồi, nhanh tay cởi áo choàng, bỏ mũ, nàng bước ra sau quầy hàng nơi bà khách và các cô gái bà vẫn chưa quyết định chọn mầu ren nào. Trên đời nầy, không lẽ chỉ có một người họ O'Hara biết buôn bán. Dẫu sao, Scarlett vẫn quá nôn nao không thể đứng yên một chỗ. Ôi, sinh nhật con gái của người anh em con chú con bác mình! Nào, vậy là con bé sẽ là cháu nàng con mình…
Mặc dù không lớn lên trong mạng lưới cá quan hệ gia đình hoà quyện bao thế hệ đặc trưng cho miền Nam, nhưng Scarlett vẫn tỏ ra mình xứng là con gái miền Nam. Nàng vẫn không chút lầm lẫn, nàng biết định hướng trong cái mớ bòng bong của quan hệ anh chị em họ đến bậc chít, chắt. Nàng cảm thấy thực sự thích thú khi ngắm nhìn Jamie làm việc, bởi anh ta giống mọi mặt với những gì mà Gerald O'Hara, đã nói với nàng về dòng họ mình. Người anh họ của nàng có những lọn tóc đen và đôi mắt xanh của dòng họ O'Hara, cái miệng háu ăn và cái mũi hếch thanh thanh trên khuôn mặt bầu bĩnh, hồng hào. Đặc biệt anh ta có bộ vai đồ sộ, người to lớn, đôi chân như hai thân cây lực lưỡng, vững vàng trước mọi bão tố. Đúng, Jamie là một chàng trai thứ thiệt của dòng họ O'Hara đây! Cha của con là đứa trẻ còi cọc trong gia đình, ông Gerald nói không chút xấu hổ hão, bởi ông rất tự hào về những người anh của mình. Bà nội con có tám người còn, tất cả đều là con trai. Cha là út và và đứa duy nhất không được to con. Scarlett tự hỏi không biết ai trong số tám ông bác ấy là cha của Jamie. Ừ nhỉ! Nàng sẽ biết được điều ấy vào lúc đến nhà anh dùng trà. Không, vào lúc tham gia ngày vui của gia đình qua sinh nhật của cô cháu họ.


HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ


Chương 35


Scarlett quan sát Jamie với vẻ tò mò khó giấu giếm, là anh em họ, nàng cứ tưởng hai người trạc tuổi nhau. Thế mà, Jamie đã là một người luống tuổi, xem ra có phần đẫy đà. Ở ngoài đường, lúc sáng rõ, có thể nhận ra những nếp nhăn và những túi mỡ dưới mắt mà ánh sáng lờ mờ trong cửa hàng đã khoả lấp mất. Khi nhìn thấy Daniel, con trai anh, Scarlett đã sững sờ nhận ra đó không phải là cậu thiếu niên như nàng chờ đợi, mà là một chàng trai ở tuổi tráng niên, lại được thừa hưởng thêm mái tóc đỏ hoe như cà rốt! Nàng thấy khó mà làm quen được với điều ấy.
Nàng không sao cam chịu nổi cái vẻ bề ngoài của người anh họ. Jamie không phải là một con người lịch thiệp! Trong cách ăn mặc của anh có những cái dở hơi mà Rhett không bao giờ mắc phải. Chẳng hạn, bộ complê xanh da trời của anh thì màu lại quá sáng và may vụng. Còn Rhett thì lịch sự không chê trách vào đâu được, không phải nhờ vào tài khéo tay của người thợ may mà chính vì ở chàng có một sự đòi hỏi chi li.
Scarlett chưa hề thấy một người đàn ông nào ăn mặc đẹp hơn chàng ở mọi nơi, mọi lúc. Rõ ràng Jamie không thể sánh với chàng, nhưng anh cũng có thể cố lên một chút để đừng có vẻ tầm thường như thế chứ! Thậm chí khi mặc những bộ quần áo đã sờn, Gerald O'Hara cũng vẫn ra vẻ lắm chứ. Tất nhiên, Scarlett không hề nghi ngờ mẹ có vai trò quyết định biến cha nàng thành một gentleman farmer (1). Nàng chỉ phàn nàn sao niềm vui tìm gặp được người anh em lại sớm héo tàn bởi nỗi thất vọng. Ta sẽ dùng một tách trà và một miếng bánh, nhưng ta sẽ không nán lại làm gì, nàng nhủ thầm và mỉm cười thật tươi với Jamie.
- Tôi thật hạnh phúc đến choáng váng khi được biết gia đình anh, Jamie ạ! Lẽ ra tôi phải nghĩ đến việc mua quà sinh nhật cho cháu gái.
- Tôi đang mang đến cho nó một món quà đẹp nhất mà nó có thể mơ ước bởi vì cô đang ở bên tôi đây, Scarlett ạ.
Trong cái nhìn của anh cũng ánh lên nét vui vẻ ở cha, trong giọng nói của anh cũng hao giọng ông cụ. Giá như anh đừng có đội cái mũ quả dưa nầy. Ôi. Ai đời lại đội lên đầu một quả dưa nhỉ? Đột nhiên, Scarlett giật nảy mình, hoảng hốt.
- Chúng ta sẽ tới gần nhà ông ngoại cô, Jamie nói.
Chúa ơi! Nếu như gặp các dì, nàng sẽ phải giới thiệu anh với các bà. Các bà lúc nào cũng nghĩ mẹ nàng đã kết hôn không xứng khi lấy Gerald. Dáng dấp Jamie sẽ cung cấp cho họ bằng chứng không phủ nhận nổi! Anh còn nói gì nữa với nàng đây!
- Khi ngang qua đó, cô hãy cho cô hầu về nhà. Ở nhà chúng tôi không có chỗ cho cô ta, bởi không có kẻ hầu người hạ gì cả.
Lạy Chúa, không hề có kẻ hầu, người hạ ư? Hết thảy mọi người đều có đấy thôi! Trời đất ơi, họ sống ở đâu vậy! Trong nhà ổ chuột ư? Scarlett nghiến răng: nào cứ phản ứng đi, Jamie là anh họ mi, cha anh ta lại là anh của bố mi! Ta đến thăm bác James, bác là anh ruột cha ta. Ta sẽ không lăng nhục tiếng tăm của cha khi ta từ chối không uống trà với họ, dù sàn nhà của họ lúc nhúc chuột bọ đi nữa!
- Em về nhà đi, Pansy Scarlett nói. Em báo cho nhà biết cô cũng sắp về. Anh sẽ đưa tôi về chứ, Jamie!
Scarlett thà đương đầu với cả một đàn chuột còn hơn bị mất danh giá khi đi đủng đỉnh trên các phố mà không có ai đi hộ vệ. Không một phu nhân đứng đắn nào lại dám đánh liều như thế!

***

Scarlett nhẹ hẳn người khi cả hai đi qua phía sau ngôi nhà ông ngoại chứ không đi qua quảng trường nhiều cây mà các dì của nàng thường thích lđi dạo cho khỏe! Pansy đẩy cánh cổng sắt khu vườn và ngáp khoan khoái khi nghĩ đến việc lại được nghỉ trưa.
Scarlett cố kiềm giữ nỗi lo âu của mình, bởi nàng đã nghe Jérome phàn nàn công khai trước mặt các dì về sự xuống cấp ngày một tăng của khu vực chung quanh.
Cách đấy vài căn phố về phía cảng, những toà nhà đồ sộ xinh đẹp đã biến thành những cư xá thuỷ thủ nổi tiếng là xấu xí hay thành nhà ở của đám người nhập cư đang tràn đến đây từng đợt đông đảo. Cũng đua đòi như phần đông các bếp trưởng, lão da đen đã cho biết rõ đại bộ phận những người nầy là dân Ireland vô học và bẩn thỉu.
Bởi vậy, Scarlett thấy yên tâm khi Jamie đưa nàng đi theo hướng ngược lại. Đi một đỗi ngắn, anh đã rẽ vào một đại lộ rộng sạch sẽ và dừng lại trước một ngôi nhà gạch có bề ngoài sang trọng.
- Chúng ta đã đến nơi, anh loan báo.
- Tôi thật hài lòng. Nàng nói thật bụng.
Đó gần như là lời sau cùng mà từ lâu nay Scarlett mới thốt lên được.
Thay vì bước lên bậc thềm dẫn đến cửa chính như nàng chờ đợi, Jamie lại mở một cánh cửa nhỏ ngang với mặt đường và dẫn nàng vào nhà bếp. Vừa bước qua ngưỡng cửa, Scarlett đã bị bao quanh bởi đám đông, già trẻ, lớn bé có đủ, tóc đều đỏ hoe, đang thi nhau hò reo mãi cho đến lúc Jamie có thể cất tiếng nói được trong sự huyên náo:
- Đây là Scarlett, con gái chú Gerald O'Hara, đến từ mãi tận Atlanta để thăm bác James!
Có bao nhiêu người nhỉ! Scarlett hoảng hốt tự hỏi, khi nhìn thấy họ đổ xô đến nàng. Một bé trai và một bé gái đeo lấy chân Jamie và cười hét ầm ĩ khiến không sao nghe được anh nói gì. Một phụ nữ cao lớn và mạnh khỏe, tóc còn đỏ hoe hơn cả mọi người ở đây, chìa bàn tay hộ pháp cho Scarlett:
- Hân hạnh được cô đến chơi, chị ta nói một cách điềm tĩnh. Tôi là Maureen, vợ của Jamie. Cô đừng để tâm đến lũ lâu la ấy làm gì, xin mời đến đây uống trà.
Chị nắm lấy tay Scarlett, đẩy kẻ nầy gạt người khác mở lối cho nàng bước đi.
- Yên nào, bọn nhóc buồn cười nầy, ít nhất cũng để cho bố thở một chút chứ! Đi rửa mặt đi, rồi đến chào cô Scarlett, từng đứa một!
Vừa nói, chị vừa cất cái áo choàng lông thú trên vai Scarlett.
- Mary Kate! Con hãy đem treo vào chỗ chắc chắn kẻo em bé lại ngỡ là một con mèo lông êm quá, và em nó lại muốn kéo cái đuôi.
Cô gái lớn nhất trong đám, cúi chào và vừa cầm lấy cái áo lông thú vừa giương to đôi mắt xanh nhìn Scarlett vẻ thán phục, Scarlett mỉm cười với cô gái và cả với chị Maureen, mặc dầu chị đang đẩy nàng đến một cái ghế bành và ấn nàng ngồi xuống y như nàng là một trong những đứa con của chị.
Trong nháy mắt, Scarlett đã ngồi xuống, tay cầm cái tách khổng lồ nàng chưa hề nhìn thấy trong đời, còn tay kia nắm chặt một bé gái xinh đẹp đang thì thầm với mẹ: "Trông như một công chúa" rồi cô bé tự giới thiệu: Cháu tên là Helen!
- Em phải sờ đến cái áo lông thú nầy mới được Helen ạ - Mary Kate tuyên bố với cô em gái vẻ quan trọng.
- Helen có phải là khách không, mà con phải thưa gửi với nó trước! Thật xấu hổ cho một người mẹ có những đứa con thiếu giáo dục đến thế! - Maureen nói xen vào mà không sao giấu nổi cơn buồn cười.
Mary Kate cúi chào, mặt ửng đỏ.
- Cháu xin lỗi, cô Scarlett ạ, cháu quên mất khi mải ngắm vẻ thanh lịch của cô. Cháu tên là Mary Kate và cháu rất tự hào là cháu gái một phu nhân xinh đẹp như cô.
Scarlett định chữa lại là cháu không cần xin lỗi, nhưng không kịp nữa. Jamie chỉ còn mặc mỗi chiếc áo sơ mi, áo gilê đã cởi nút, đang bước lại gần, tay nắm một đứa bé tóc đỏ hoe, má phính, đang giãy giụa như choi choi và reo cười vui vẻ.
- Đây là Sean, thằng út, Jamie thông báo. Là dân Mỹ chính cống, lẽ ra phải gọi nó là Jhon, bởi vì nó sinh ra ở Savannah, nhưng hết thảy chúng tôi lại cứ vẫn gọi nó là Jacky. Chào cô của con đi, Jacky, nếu như con còn mở miệng được!
- Chào cô! - Cậu bé kêu lên rồi cứ thế hét thật to cho đến khi cha cậu ấn đầu cậu xuống.
- Kìa, chuyện gì mà ồn ào dữ vậy! Một giọng nói yếu ớt nhưng đầy uy quyền bỗng vang lên.
Ngoại trừ tiếng cười của Jacky, như có phép mầu, tất cả im bặt. Một ông già to lớn và oai vệ xuất hiện ở đầu bên kia nhà bếp, theo sau là một thiếu nữ xinh xinh, tóc xoăn màu nâu, vẻ mặt rụt rè, sợ sệt. Scarlett nhận ra ngay ông bác của mình.
- Jacky đã làm bác James mất cả ngủ trưa. Cô thiếu nữ rụt rè nói. Không biết nó đau ốm gì mà hét to đến thế và làm bác James phải về nhà quá sớm
- Nào có chuyện gì đâu, Maureen nói. Bác có người đến thăm đấy, bác James! - Chị cao giọng nói tiếp. Cô Scarlett từ xa đến thăm bác, Jamie đã giao cửa hàng cho Daniel để dẫn cô ấy về nhà, gặp bác. Trà đã dọn sẵn, mời bác đến gần bếp lửa.
Scarlett đứng dậy mỉm cười.
- Chào bác James. Bác có nhận ra cháu không?
- Tất nhiên là nhận ra chứ! Lần cuối cùng bác gặp cháu, lúc ấy cháu đang để tang chồng. Cháu đã kiếm được ai khác chưa?
- Rồi, bác ạ, nàng đáp.
Scarlett vội lục tìm trong trí nhớ của mình: James O'Hara nói đúng. Nàng đã đến Savannah sau khi sinh Wade, khi đó nàng đang để tang Charles Hamilton. Nếu như ta nói ta đã có thêm hai đời chồng kể từ ngày ấy thì ông bác tò mò nầy sẽ nghĩ gì nhỉ!
- Vậy là tốt đấy, cháu ạ, ông bác tuyên bố. Ở nhà nầy, có quá nhiều phụ nữ không chồng.
Cô gái rụt rè bỏ chạy khỏi nhà bếp.
- Bác không nên hành hạ nó giống như bác đã làm, bác James ại! - Jamie nghiêm giọng nói.
Ông già bước đến gần bếp lửa và xoa tay trên ngọn lửa.
- Nó không thể cứ than vãn suốt ngày. Dòng họ O'Hara không phải là những kẻ rên rỉ mãi về những bất hạnh của mình. Maureen, cháu đem trà đến giùm bác, trong lúc bác nói chuyện với con gái Gerald, ông đến ngồi cạnh Scarlett và nói tiếp. Còn cháu, hãy cho bác biết, cháu có chôn cất bố cháu tử tế không đấy! Chú Andrew đã có được một đám ma linh đình mà từ nhiều năm nay người ta chưa hề được chứng kiến ở thành phố nầy.
Scarlett nhớ lại số người thân ít ỏi đã tụ họp ở Tara quanh mộ Gerald. Có quá nhiều người, lẽ ra có mặt ở đấy, thì đã chết quá sớm… Nàng nhìn thẳng vào mắt ông bác và quyết định phải gây cho ông xúc động.
- Một cỗ xe tang lắp kiếng do bốn con ngựa ô có bờm đen trên đầu kéo, hoa phủ đầy quan tài và một đoàn đưa tang đến hai trăm người. Ông an giấc nghìn thu không phải trong một mộ huyệt mà trong một lăng mộ bằng cẩm thạch, bên trên có tượng thiên thần cao hơn hai mét. Đấy! Bác thấy hài lòng chưa! Nàng nén lại không nói thêm. Giờ thì hãy để cho linh hồn cha được yên nghỉ.
James xoa xoa tay thật mạnh.
- Xin Chúa đón lấy linh hồn chú ấy! Ông bác vui vẻ nói. Gerald là người có địa vị cao nhất trong đám chúng tôi, bác vẫn luôn nghĩ như thế, phải không Jamie! Dầu chú ấy thể chất yếu đuối nhất, chú ấy cũng không hề bỏ qua một thách thức nào mà không đương đầu. Chú ấy đúng là một người đàn ông, một người đàn ông thực sự, chú Gerald của anh. Cháu ít nhất cũng đã biết ông ấy đã dành được cái đồn điền như thế nào chứ! Bằng cách chơi bài poker với tiền của bác đấy. Và cháu nghĩ là cha cháu đã đề nghị chia cho bác một đồng xu trong số lãi ấy ư?
Già James phá lên cười, một cái cười dòn thẳng thắn, một cái cười trẻ trung.
- Bác hãy kể ông ấy đã rời Ireland bằng cách nào đi, bác James, Maureen nói và rót đầy tách cho ông. Scarlett chắc chưa biết chuyện ấy đâu.
- Ồ, không! Đừng trở lại chuyện buồn thảm ấy làm gì.
Scarlett thầm nghĩ, mệt nhoài và vặn vẹo người trên ghế.
- Cháu đã nghe chuyện ấy hàng trăm lần rồi, Scarlett kêu lên.
Gerald O'Hara không thích gì hơn là khoe khoang việc ông đã trốn khỏi Ireland bởi cái đầu của ông đã được treo giá vì chỉ với một cú đấm, ông đã giết chết tươi tên quản lý của một chủ đất người Anh. Nếu như cả quận Clayton thuộc lòng chuyện ấy, thì cũng không một ai chịu tin. Ai cũng biết Gerald chỉ có khả năng chọc cho người ta nổi giận đùng đùng lên thôi, nhưng ông thật sự lại quá hiền lành để có thể làm hại đến một con ruồi.
- Cháu vẫn nghe nói về chú Gerald như một anh hùng, Maureen mỉm cười, nói. Một phụ nữ có thể tự hào có người cha như ông ấy.
Scarlett cảm thấy cay cay trong mắt.
- Đúng là như vậy, James thêm vào. À, còn ổ bánh sinh nhật nầy, khi nào thì mới tính, Maureen! Và Patricia, nó trốn đâu rồi!
Scarlett nhìn những mái tóc bù xù màu đỏ tía đang vây quanh nàng mà không sao nhớ được tên Patricia thuộc về cô gái nào. Có lẽ là cô gái tóc nâu đã bỏ chạy ra ngoài!
- Nó đang lo chăm chút, bác James ạ, Maureen đáp. Bác biết đấy nó đỏm dáng lắm. Chúng ta sẽ qua bên cạnh khi Stephen báo cho chúng ta biết con bé đã sẵn sàng.
Patricia là ai! Stephen là ai! Ở bên cạnh là chỗ nào!
- Ôi bao nhiêu là điều bí ẩn! Maureen như dự đoán được những thắc mắc của Scarlett.
- Jamie chưa hề nói gì với cô sao! Dòng họ ta có ba ngôi nhà chung liền với ngôi nhà nầy. Cô còn lâu mới gặp được hết mọi người trong gia đình O'Hara, Scarlett.
Chúng đông quá, mình không làm sao nhận biết hết được, Scarlett thầm nghĩ, chán nản. Giá như đừng đổi chỗ luôn nhỉ!
Thật cũng bằng như muốn bắt cơn sóng lừng của đại dương ngưng lại! Pitricia tiếp mọi người tại nhà mình, trong một phòng khách đôi với những cánh cửa lớn, mở toang. Những đứa trẻ - ít nhất cũng đến một tá - đang chơi trò ú tim sau những bàn ghế và những tấm rèm, và chạy hết phòng nầy đến phòng khác. Đôi khi, một đứa lớn lại giữ một đứa nào nghịch ngợm quá mức hoặc đỡ một đứa khác bị ngã đau cần phải dỗ dành. Hình như chẳng có gì quan trọng việc đứa bị phạt hay đứa bị ngã là con ai. Những đứa lớn đều cư xử như ruột thịt của những đứa nầy cũng như của những đứa khác.
Scarlett chỉ có mỗi một điểm làm mốc là mái tóc hoe đỏ của Maureen. Những đứa con của chị - những đứa ở bên cạnh, cộng với Patricia đang tiếp khách Daniel mà nàng đã gặp ngoài cửa hàng và một cậu bé trai nữa mà nàng đã quên mất tên - nàng đều nhận ra được. Những đứa khác dưới mắt nàng tạo thành một nhóm không sao phân biệt nổi.
Scarlett cũng không sao phân biệt được cha mẹ chúng. Nàng biết một người trong số họ là Gerald, nhưng là ai! Họ tất cả đều giống nhau, cao lớn, mái tóc nâu xoắn, đôi mắt xanh và những nụ cười rạng rỡ.
- Khó mà lần ra thật, phải không! Maureen thì thào bên tai nàng. Hãy yên tâm, cô Scarlett ạ, rồi cô sẽ nhanh chóng nhận ra chúng thôi.
Scarlett lịch sự thừa nhận bằng cách mỉm cười và gật đầu, nhưng nàng không hề có ý định mất thời giờ vào việc tìm hiểu điều bí ấn ấy. Ngay khi có thể cáo lui mà không khiếm lễ nàng sẽ yêu cầu Jamie đưa nàng trở về nhà. Ở đây quá ồn ào, quá nhiều tiếng la hét, quá đông trẻ con. Ngôi nhà màu hồng trên quảng trường, đối với nàng lại có tác dụng như một chốn nương náu bình yên. Ở đó, ít ra nàng còn có các dì để chuyện trò. Còn ở đây, nàng không sao nói được một lời. Họ dành hết thời gian để đuổi theo các đứa trẻ, để ôm hôn Patricia và chúc mừng sinh nhật nó - tệ hơn cả là thăm hỏi khi nào thì lại sinh nữa. Làm sao người ta lại có thể nói những chuyện như vậy nhỉ! Thế không ai biết người có giáo dục thì không nên để ý nhận xét phụ nữ nầy phụ nữ kia có thai hay sao! Ở đây nàng cảm thấy như một người xa lạ, một hạng người không đáng kể. Cũng giống như ở Charleston. Ngược lại, biết mình đang ở ngay giữa dòng họ mình chẳng giải quyết được gì. Lại càng tệ hại hơn…
- Sắp đến lúc cắt bánh rồi, Maureen vừa nói vừa cầm lấy cánh tay nàng. Sau đó, chúng ta sẽ chơi nhạc một chút.
Scarlett nghiến răng. Nàng đã chịu đựng một buổi hoà nhạc ở Savannah, vậy là quá đủ rồi. Họ không thể nghĩ ra chuyện gì khác hơn! Song nàng vẫn bước theo Maureen đến chiếc trường kỷ bọc nhung đỏ và ngồi thẳng người trên mép ghế.
Có tiếng dao nghiến trên thuỷ tinh. Cử toạ tương đối giữ im lặng.
- Xin cảm ơn tất cả, chừng nào tất cả còn im lặng, - Jamie vừa nói vừa dứ dứ con dao vẻ đe doạ để chấm dứt những tiếng củời giỡn vừa lại nổ ra sau câu nói của anh. - Chúng ta cùng nhau ăn mừng sinh nhật của Patricia mặc dù tuần tới mới đến ngày. Nhưng tốt nhất là chén đẫy hôm nay, ngày Thứ Ba béo hơn là đến giữa mùa Chay…
Tiếng cười vui lại nhao nhao lên. Jamie chờ cho im lặng trở lại, mới nói tiếp:
- Chúng ta còn một lý do khác để vui mừng! Một người cô họ đã bặt tin nay vừa tìm lại được. Nhân danh dòng họ O'Hara, tôi xin nâng cốc chúc mừng cô Scarlett, người mà chúng ta hân hạnh đón nhận vào trái tim và ngôi nhà của chúng ta!
Jamie uống một hơi cạn ly.
- Và bây giờ, anh vung tay nói tiếp, vào tiệc! Nổi nhạc lên!
Tiếng la hét, tiếng cười lại oà vỡ, những tiếng "Suỵt" dội lại. Patricia đến ngồi cạnh Scarlett. Cây violon dạo đoạn đầu bài "sinh nhật vui". Helen, cô gái xinh đẹp nhất trong các cô gái của Jamie, bước vào, bưng một đĩa bánh paté nhân thịt đến trình với Patricia và Scarlett trước khi đem đặt trên cái bàn tròn lớn giữa phòng. Kế đến là Mary Kate, rồi cả cô tóc nâu đã đi theo bác James, và cô gái trẻ nhất trong các con dâu lần lượt đến trình các món ăn cho những nữ hoàng của ngày lễ là Patricia và Scarlett, trước khi đặt chúng lên bàn.
Scarlett nhìn thấy diễu qua trước mặt nàng nào thịt bò rô-ti, dăm bông, nào gà mái tây. Helen lại xuất hiện với một đĩa khoai tây, còn các cô gái khác mang theo món cà rốt có rưới bơ, hành củ và khoai lang nghiền. Vũ điệu vòng tròn cứ tiếp diễn gần như bất tận, mãi cho đến lúc trên bàn đầy ắp đủ thứ món ăn và gia vị. Người chơi đàn violon - Scarlett nhận ra là Damel, nàng đã gặp ở cửa hàng - cử một hợp âm rải đón chào Maureen xuất hiện, tay khệ nệ một cái bánh khổng lồ trên có trang trí những bông hồng bằng đường, làm không khí chung thêm huyên náo. Jamie đi bọc hậu mỗi tay cầm ba chai rượu Whisky. Cây violon bắt vào một điệu dồn dập, vui tươi, mọi người cười vang và cùng vỗ tay đánh nhịp, kể cả Scarlett mà cuộc rước thức ăn vừa qua là một cảnh tượng đầy quyến rũ.
- Brian! Jamie gọi. Billy và con: đưa các nữ hoàng lên ngồi, gần lò sưởi.
Trước khi Scarlett kịp hiểu điều gì xảy ra cho mình thì nàng đã cảm thấy bị nhấc bổng lên cao cùng với chiếc trường kỷ và còn kịp ôm chầm lấy Patricia trong lúc chiếc ghế của họ được khênh đi dập dềnh qua căn phòng và hạ xuống bên lò sưởi.
- Đến lượt bác James! Jamie ra lệnh.
Ông già cũng được khênh như vậy đến bên lò sưởi, miệng cười vang.
Cô gái trẻ đi theo ông - Scarlett lại quên mất tên - bèn xua đám trẻ qua phòng khác. Ở đó, Mary Kate đã trải xuống đất cho chúng một tấm khăn bàn. Đám trẻ vừa đi khỏi, căn phòng trở lại im lặng. Rồi khi mọi người đã ngồi vào bàn để ăn và chuyện trò, Scarlett mới thử nhận diện từng người.
Hai con trai của Jamie giống nhau đến mức nàng không sao tin được Daniel, 21 tuổi, lại chỉ lớn hơn Brian có ba tuổi. Khi nàng mỉm cười đưa ra lời nhận xét nầy thì Brian đỏ mặt tía tai. Thế là anh chàng rút về phía mình những lời chế giễu của một chàng trai khác, và anh chàng nầy cũng chỉ dừng lại khi một cô gái có đôi má hồng ngồi kế bên nhắc anh ta:
- Đủ rồi, Gerald.
Vậy ra đây là Gerald. Cha chắc phải hài lòng khi biết được chàng thanh niên to lớn điển trai nầy đã hân hạnh được mang tên ông. Cô gái ngồi cạnh anh là Polly; Gerald và cô xem chừng rất yêu nhau, mà có lẽ họ đã phải đính hôn hoặc vừa cưới nhau xong. Còn Patricia lại đang xỏ mũi một chàng trai khác mà Jamie gọi là Billy, xem chừng là cả hai cũng đã cưới nhau rồi.
Dầu vậy, Scarlett cũng không có thời gian để biết tên hết những người khác. Họ cứ muốn chuyện trò với nàng cùng lúc, những gì nàng nói đều được họ tấm tắc khen ngợi và hỏi thêm đủ điều. Bởi thế, nàng nói với Damel và Jamie về cửa hàng của nàng với Polly và Patricia về cô thợ may của nàng, và với bác James về những tên lính Yankee đốt cháy Tara. Nàng nhắc lại công việc làm ăn của mình, kể cho họ nghe cách thức xưởng cưa ban đầu của nàng được nhân lên thành hai xưởng cưa, rồi thành những công trường và thành cả một ngôi làng gồm những ngôi nhà mới ở ngoại ô Atlanta. Ai nấy đều tấm tắc. Cuối cùng thì Scarlett cũng gặp được những con người mà nói chuyện tiền bạc với họ không hề là một trọng tội! Hết thảy họ cùng một bản lĩnh, sẵn sàng làm lụng cực nhọc để kiếm tiền và tận hưởng hoa trái từ những cố gắng của mình, và họ nhiệt tình chúc mừng nàng đã làm được như thế. Scarlett không hiểu nổi vì sao nàng lại muốn rời cuộc họp mặt tuyệt vời của những con người vui vẻ và nhiệt tình nầy để tìm lại sự im lặng não nề trong ngôi nhà của ông ngoại.
- Nầy Daniel, khi nào con ăn xong phần bánh của em con, con chịu khó chơi một bản nhạc được không? - Maureen hỏi, trong lúc Jamie mở chai rượu Whisky.
Trừ bác James, còn mọi người đều đứng dậy và rộn ràng trong một điệu múa rất tề chỉnh. Daniel dạo ngay một khúc nhạc lôi cuốn chẳng thèm để tâm đến những lời chê trách tới tấp như mưa. Phụ nữ dọn bàn, đàn ông dẹp bàn ghế vào sát tường chỉ để cho Scarlett và ông bác ngồi yên chỗ. Jamie mời ông già James nếm một ly rượu Whisky và chờ sự phán xét của ông.
- Cũng đáng hài lòng đấy, ông bác buông lời.
- Phải vậy chứ, Jamie mỉm cười, nói, không gì hơn được nữa đâu!
Scarlett chỉ hoài công thu hút sự chú ý của Jamie. Nàng phải đi ngay thôi. Nàng nhìn thấy mọi người kéo đến bên cạnh ghế của nàng và tạo thành một vòng tròn quanh lò sưởi. Trẻ nhỏ ngồi bệt xuống đất, dưới chân người lớn. Một khi cuộc hoà nhạc bắt đầu, nàng sẽ không sao bỏ đi được mà lại không tỏ ra là quá ư vô lễ.
Cuối cùng rồi Jamie cũng bước đến gần, ngang qua đầu một đứa trẻ.
- Còn đây là dành cho cô, cô em họ ạ! Anh nói và chìa cho Scarlett một ly đầy đến phân nửa rượu Whisky.
Scarlett mỉm cười.
- Tôi phải về thôi, Jamie ạ. Tôi đã được dự một buổi tối tuyệt vời nhưng giờ thì đã muộn rồi và…
- Cô không thể bỏ chúng tôi được Scarlett ạ, cuộc vui chỉ mới bắt đầu thôi mà. Daniel, anh quay về phía cậu con trai và nói thêm, con đã đuổi khéo cô của con bằng những âm thanh cò cưa của con đấy! Chơi bản nhạc gì hay hay chứ đừng chơi thứ mèo gừ gừ đánh nhau ấy!
Scarlett muốn đáp lại nhưng lời nàng nói đã chìm ngay trong tiếng kêu la vang lên cả bốn phía: "Đúng rồi, chơi cho hay lên kìa, Daniel. "Một bản Ballade đi" "Điệu Gic đi, anh ơi"!
- Tôi không nghe gì hết! - Jamie vừa hét lên, vừa cười ngất với Scarlett trong tiếng huyên náo. Khi ai nói với tôi rằng, họ bỏ về thì tai tôi lại như điếc đặc!
Scarlett đã dợm người đứng dậy chực đi, nhưng chưa kịp thì Daniel đã dạo bài Peg bỏ đi bằng xe ngựa, bài hát yêu thích nhất của cha nàng mà nàng tưởng đã trông thấy lại dáng hình trên những nét hao hao ở gương mặt rạng rỡ của Jamie. Nếu cha nàng ở đây lúc nầy, cha sẽ vui sướng biết chừng nào… Đôi mắt gần như nhoà lệ, Scarlett ngồi xuống, và cố mỉm cười với Jamie.
Điệu nhạc quá lôi cuốn và không khí vui nhộn không cho nỗi buồn của nàng có thể kéo dài. Mọi người đều hát và vỗ tay theo nhịp. Scarlett chợt nhận ra là nàng đang nhịp chân.
- Billy, cùng chơi với anh đi! - Daniel hát theo nhịp.
Billy lấy trong hộp ra một cây đàn accordéon mà những ống hơi giãn ra thành những tiếng rên rỉ nghe chói tai.
- Đồng ý, chơi nhạc thứ thiệt đi!
Anh ta bước đến gần lò sưởi. Scarlett nhìn thấy anh ta lấy tay cầm lên những ống dài, và vung lên quanh anh ta.
- Stelthen, cầm lấy! Brian nữa, cũng cầm lấy đi! Còn đây là của mẹ, nhạc mẫu yêu quí của con, anh vừa nói, vừa buông một vật gì đó trên gối Maureen.
- Các xương ngón! Thím Maureen sẽ chơi trò các xương ngón, một cậu bé trai vừa kêu, vừa vỗ tay dồn dập.
Scarlett không còn muốn bỏ đi nữa! Lễ hội nầy chẳng có gì giống với không khí trịnh trọng trong buổi hoà nhạc của hai chị em Telfair. Ở đây, mọi thứ đều vui vẻ tự nhiên và nhiệt tình. Sự lộn xộn lại diễn ra trong các phòng khách vài giây trước đó đã được sắp xếp thật ngăn nắp. Lúc nầy đây, mỗi người di chuyển ghế tuỳ thích. Maureen giơ cao một tay và tạo ra những tiếng lốp bốp. Scarlett thấy "những cái xương ngón" thực ra chỉ là những miếng gỗ bào nhẵn.
Jamie vẫn tiếp tục phục vụ rượu Whisky. Ôi, kỳ quá! Scarlett sửng sốt nhủ thầm. Đám phụ nữ cứ uống mà chẳng cần giấu giếm và hổ thẹn gì cả. Họ cũng cười đùa y như đám đàn ông! Ta, ta cũng uống vì giòng họ O'Hara… Nàng đang định ra dấu cho Jamie thì nàng chợt nhớ là phải trở về nhà ông ngoại và không được để hơi thở có mùi rượu. Mặc kệ, ta chẳng cần, dù có uống, ta vẫn cảm thấy tỉnh táo như thường.Daniel vung cần đàn và thông báo tên bài hát mới: Cô gái đứng sau quầy rượu, làm mọi người cười vang; cả Scarlett nữa dù không hiểu tại sao. Một lát sau, những người tham dự cũng quay cuồng theo tiết tấu dồn dập của điệu gic Ireland. Những âm thanh thánh thót của những ống sáo của Stephen và bà Brian đối âm với cây đàn accordéon của Billy. Jamie nhịp chân, những người khác cũng vỗ tay đánh nhịp, lối ngắt âm đầy ám ảnh của "các xương ngón" của Maureen nâng giữ và điều khiển nhịp. Khoảng năm, sáu đứa trẻ nhảy cẫng và quay tròn, hai bàn tay Scarlett nóng ran vì vỗ tay liên tục, hai chân nàng cũng nhịp nhịp như muốn kéo nàng vào nhảy cùng lũ trẻ. Khi điệu gic kết thúc, Scarlett thả người tựa trên lưng ghế, mệt nhoài nhưng thú vị.
- Matt, hãy chỉ cho đám nhỏ cách nhảy đi! Maureen vừa nói vừa khua vang các xương ngón.
Scarlett nhìn thấy người bên cạnh đứng lên.
- Nào, xin đừng nhanh thế - Billy năn nỉ - Những ngón tay tội nghiệp của tôi cũng cần nghỉ ngơi chứ. Katie, hát cho chúng tôi nghe bài gì đi, anh nói thêm và thử dạo một khúc nhạc trên bàn phím.
Một cô gái tóc nâu đứng dậy, đưa ly lại cho Jamie và cất tiếng ngâm nga một bài buồn bã bằng giọng nữ cao, trong, rất bất ngờ. Đoản khúc chưa chấm dứt thì Bill, Daniel, Brian và Stephen đã vừa phụ hoạ theo, vừa tuôn ra những nét hoa mỹ.
Anh sinh ra và lớn lên ở Ireland.
Trong ngôi nhà quen gọi là Castlemaine…
Mọi người đồng thanh lập lại. Scarlett không thuộc lời nhưng nàng lắng nghe say sưa điệu ballade buồn buồn ấy. Khi âm thanh cuối cùng vừa dứt, không phải chỉ riêng nàng rơm rớm nước mắt. Jamie lại xướng lên một bài hát vui, rồi thêm một bài nữa làm Scarlett đỏ mặt cười vang vì lời bài hát có hai nghĩa.
- Giờ đến lượt tôi, Gerald nói. Tôi sẽ hát "khúc nhạc Londonderry" tặng Polly yêu dấu và dịu dàng của tôi.
- Ồ Gerald!… Polly vừa nói vùa giấu khuôn mặt đỏ ửng trong lòng bàn tay.
Brian bấm những nốt nhạc, đầu tiên của giai điệu, thì Gerald cất tiếng hát. Scarlett từng nghe danh những người Ireland hát giọng nam cao, nhưng lần đầu tiên nàng mới được nghe một người như thế hát, và nàng như nín thở. Chất giọng thiên thần nầy phát ra từ chàng trai mang tên cha nàng. Tình yêu trong sáng của anh ta, phản ánh trên khuôn mặt thơ ngây, thể hiện qua những âm thanh trong như pha lê đang dâng lên trong cổ. Xúc động đến muốn khóc, Scarlett thật ra cũng chỉ mong muốn một tình yêu đơn sơ và chân thành. Rhett! Trái tim nàng thốt lên, trong tâm trí nàng lại không chịu nghĩ đến sự giản dị và sự chân thành nơi một con người có bản chất tăm tối và phức tạp như chàng.
Bài hát vừa dứt, Polly nhào đến bá lấy cổ Gerald và vùi đầu vào ngực anh ta. Maureen lại khua vang các xương ngón.
- Còn bây giờ thì chơi điệu gic chứ! - Chị nói giọng chắc nịch - chân tôi ngứa lắm rồi đấy!
Daniel lại bắt đầu.
Scarlett đã nhảy đến hàng trăm lần điệu gic theo kiểu ở Virginic, nhưng nàng chưa hề nhìn thấy điều gì đang diễn ra trước mắt nàng. Như một người lính đi diễu binh, Matt O'Hara bước vào vòng tròn, hai vai thẳng, tay xuôi theo thân mình. Rồi đột nhiên, đôi chân anh cử động thật nhanh như chực bay lên. Sàn nhà rền vang như mặt trống dưới những cú gót chân, anh ta tới, lui, rồi sang bên, nhanh nhẹn khó tưởng tượng nổi, tạo thành những bước những hình phức tạp đến nỗi Scarlett cứ há hốc mồm thán phục. Nàng không nghi ngờ gì đó là một vũ công giỏi nhất thế giới, khi Katie kéo váy lên đến bắp chân và thực hiện đối lại chàng nhiều kiểu hình không kém ngoạn mục. Mary Kate cũng tiếp theo như nhận lời thách thức, rồi cha cô, rồi Helen, rồi một cậu bé khoảng tám tuổi, cũng hoà nhảy theo. Họ giống như những nhà ảo thuật: Scarlett thầm nghĩ. Và âm nhạc cũng giống như trò ảo thuật: Vẫn ngồi yên một chỗ, nàng cảm thấy đôi chân mình nhịp nhịp theo điệu nhạc như thể muốn bắt chước những đôi chân kia: Mình phải học nhảy giống như họ mới được. Có cảm giác như cứ xoay tròn mà bay lên đến tận trời cao.
Cảnh ồn ào làm đứa bé nằm ngủ dưới tràng kỷ thức dậy và cất tiếng khóc. Những đứa bé khác cũng khóc theo và chẳng mấy chốc, các tiếng khóc nhè trở thành một hợp xướng khiến nhạc và điệu nhảy phải ngừng lại.
- Mang gối ôm và chăn đắp qua phòng khách kia, - Maureen thản nhiên nói.- Đóng kín cửa và chúng sẽ ngủ lại thôi!
- Jamie, em chết khát mất!
- Mary Kate, hãy đưa cái ly của mẹ cho bố con.
Patricia giao cho Billy đứa con trai ba tuổi của họ và bế đứa gái đang ngủ lên tay.
- Kéo các tấm rèm cho kín, Helen, cô nói thêm. Đêm nay trăng rằm.
Cái nhìn qua cửa sổ đột ngột đưa Scarlett trở về thực tại Đêm đã xuống. Định đến uống một chén trà thôi, thế mà nàng đã ở lại hàng giờ liền mà không hề biết.
- Em phải về thôi, chị Maureen, nàng kêu lên. Đã trễ bữa ăn tối. Ông ngoại em chắc sẽ giận lắm.
- Cứ để cho ông ta càu nhàu, ông bố khỉ! Cô cứ ở lại đi, cuộc vui mới chỉ bắt đầu mà!
- Em muốn lắm, em chưa từng tham dự một buổi lễ hội nào vui đến thế bao giờ! Nhưng em đã hứa là phải về…
- Vậy thì phải giữ hứa thôi. Cô có trở lại thăm chúng tôi không?
- Rất vui được như thế. Chị mời em chứ!
Maureen bật cười.
- Không, nhưng, cô hiểu chứ! Chị nói trống không chẳng cần mời mọc gì hết. Chúng ta như một nhà, cô là thành viên, cô cứ đến khi nào cô muốn. Cửa nhà bếp của chị không hề khoá và trong lò sưởi lúc nào cũng có lửa.
- Anh Jamie! Cô Scarlett phải về đó. Anh đi mặc áo và đưa cô ấy về.
Họ chưa rẽ qua góc đường thì Scarlett lại đã nghe tiếng nhạc lại nổi lên. Tường gạch và cửa sổ đóng kín đã cản hết âm thanh, nhưng nàng cũng nhận ra không chút do dự một trong những bài hát ưa thích của nàng, đang được cả nhà O'Hara đồng ca. Với lại chỉ cần nghe một lần, là ta đã thuộc hết các lời. Thật đáng tiếc, phải về sớm thế nầy…
Vừa đi, nàng vừa tự nhiên bước theo điệu gic. Jamie cười vang cũng bắt bước theo.
- Lần tới, anh sẽ dạy cô điệu gic chính gốc của Ireland theo đứng những quy tắc nghệ thuật, anh hứa.

Chú thích:
(1) Trại chủ quí tộc.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn