HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ
Chương 78
Lần nầy, Charlotte và nàng thuê một căn hộ không phải ở Gresham mà ở khách sạn Shelbourne, nơi hai người sẽ nghỉ tại Dublin trong suốt ngày hội. Lần trước Scarlett đã không bước vào toà nhà đồ sộ bằng gạch nầy. "Chúng ta sẽ chọn dịp để được mọi người nhìn thấy", bà Montague đã giải thích cho nàng. Và lúc nầy đây nàng đang nhìn quanh phòng khách ra vào rộng thênh thang và hiểu vì sao Charlotte muốn hai người đến ở đây. Mọi thứ đều vĩ đại và đồ sộ - không gian, - số nhân viên phục vụ, khách mời, cảnh tuy nhộn nhịp nhưng không huyên náo. Scarlett ngước cằm rồi đi theo người phu khuân vác lên đến lầu một phòng sang trọng nhất. Nàng không hề biết điều đó, nhưng nàng đã làm đúng y như bà Charlotte đã mô tả cho người giữ cửa:
"Ông sẽ nhận ra ngay thôi. Bà ấy cực kỳ đẹp và dáng đầu của bà ta giống y như hoàng hậu".
Ngoài căn phòng, còn có một phòng khách dành riêng cho Scarlett. Charlotte đã chỉ cho nàng trước khi hai người xuống tầng dưới dùng trà. Bức chân dung đã hoàn thành, được đặt trên một cái giá bằng đồng trong góc phòng có căng gấm xanh. Scarlett ngắm nhìn, sửng sốt.
Có thật nàng giống người phụ nữ nầy không! Cô ta xem chừng chẳng biết sợ là gì. Còn bản thân nàng thì lúc nào cũng bứt rứt như một con mèo. Nàng theo Charlotte xuống dưới, vẻ ngây dại.
Bà Montague chỉ cho nàng nhiều nhân vật ngồi ở những bàn khác.
- Rồi cô sẽ gặp gỡ mọi người. Sau khi cô được yết kiến, cô sẽ mời trà và cà phê buổi chiều, trong căn phòng của cô Người nầy lại kéo người khác cùng đến thăm cô nữa.
Những ai thế! Scarlett muốn hỏi cho biết. Ai dẫn ai đến vậy! Nhưng nàng chẳng hề bận tâm. Charlotte luôn biết phải làm gì. Việc duy nhất mà Scarlett phải có trách nhiệm là đừng để vướng chân mình vào gấu áo lúc bước ra, sau khi đã được yết kiến. Charlotte và bà Sims đã bắt nàng lặp đi, lặp lại mãi kiểu ấy, hàng ngày cho đến khi Ngày trọng đại ấy đến.
***
Bức thư dày cộm màu trắng mang ấn chỉ của Quan đại thần đến khách sạn vào hôm sau. Cứ nhìn Charlotte, chẳng ai còn nghi ngờ là bà đã thở phào nhẹ nhõm. Những kế hoạch được chuẩn bị kỹ lưỡng nhất, không phải bao giờ cũng chắc chắn cả. Bà vững tâm mở chiếu chỉ ra xem. "Phòng triều yết thứ nhất, bà nói. Như dự định. Ngày kia".
***
Scarlett đứng chờ giữa một đám phụ nữ và các cô gái mặc áo dài trắng, trước những cánh cửa đóng kín của Đại điện. Nàng có cảm giác như đã đứng đó từ một thế kỷ việc quái gì mà nàng phải chịu làm thế nhỉ! Nàng không sao trả lời nổi, câu hỏi khá phức tạp: Một mặt, nàng là Bà O'Hara với quyết tâm muốn chinh phục người Anh. Mặc khác, nàng lại là một phụ nữ Mỹ bị loá mắt trước bản sưu tập vũ khí trong cung cấm của Vương quốc Anh. Nhưng, thật tâm, cả đời mình, Scarlett chưa bao giờ chùn bước trước một thách thức, và nàng sẽ không bao giờ lùi bước.
Người ta gọi một cái tên khác. Không phải tên nàng. Chúa toàn năng! Họ định để nàng vào triều yết sau cùng chăng! Charlotte đã không lưu ý nàng điều ấy. Cho đến phút cuối bà cũng không nói với nàng, rằng nàng sẽ phải ở một mình khá lâu. "Tôi sẽ gặp lại cô trong phòng ăn, khi nghi thức triều yết kết thúc". Bà ta rõ khéo dễ thương khi ném nàng vào giữa bầy sư tử như thế nầy. Nàng liếc nhìn trộm phía trước áo để hở hang quá thể. Điều đó có tác dụng tốt trên biến cố nầy như Charlotte đã nói ư? "Một kinh nghiệm mà nàng sẽ nhớ mãi".
- Bà Scarlett O'Hara.
Chúa ơi, con đây! Nàng lập lại đúng như những điều mà Charlotte Montague đã lải nhải với nàng. Cô cứ bước tới trước, dừng lại trước cánh cửa. Một người theo hầu sẽ nhấc đuôi áo mà cô đã đặt lên cánh tay trái của mình và thả cho nó lất phất phía sau cô. Người môn lại sẽ mở cửa. Hãy đợi ông ta giới thiệu.
- Scarlett O'Hara, Bà O'Hara ở Ballihara.
Scarlett ngắm nhìn Đại điện. Nầy nhé, cha nghĩ gì về Katie Scarlett của cha đây! Nàng thầm nhủ. Con sắp bước chân lên tấm thảm đỏ rộng mênh mông, chắc phải đến năm mươi dặm, và ôm hôn ngài Phó vương Ireland, anh họ của Nữ hoàng Anh. Nàng liếc nhìn người môn lại ăn mặc lộng lẫy và nàng chớp đôi mi dễ làm cho người ta nghĩ đến một cái nháy mắt thông cảm.
Bà O'Hara cứ bước đến, dáng đi khoan thai như Nữ hoàng, hướng về phía dung nhan có bộ râu hoe của vị
Phó vương và chìa má cho ngài hôn như một lời chào theo nghi lễ bắt buộc.
Bây giờ, thì hãy quay sang bà phó để chào bà. Hãy cúi mình. Nhưng đừng sâu quá. Hãy ngước lên. Bây giờ, thì hãy lùi ra sau, sau nữa, và sau nữa, đúng ba bước và đừng lo lắng gì cả, trọng lượng của đuôi áo vẫn giữ cho nó còn ở xa cô. Bây giờ, thì cô đưa tay trái ra, và hãy chờ. Cứ để cho người hầu có đủ thời gian để xếp gọn đuôi áo trên cánh tay cô. Bây giờ thì hãy quay người lại.
Hãy bước ra.
Hai đầu gối Scarlett buộc phải chờ cho đến khi nàng ngồi xuống một cái bàn trong phòng ăn mới run lên lẩy bẩy.
***
Charlotte không che giấu vẻ hài lòng. Bà bước vào phòng Scarlett, tay cầm những tấm giấy bìa cứng màu trắng.
Scarlett yêu dấu, cô đã thành công rực rỡ. Nhưng thiệp mời nầy đã đến trước khi tôi thức dậy và mặc quần áo. Vũ hội quốc gia, một sự kiện ngoại lệ đấy! Còn phải chờ vũ hội Thánh Patrick. Ở phòng triều yết thứ hai cô có thể nhìn thấy bao người khác còn phải thử thách. Rồi một vũ hội thu hẹp trong Đại điện. Ba phần tư thượng nghị sĩ của Ireland cũng không bao giờ được mời tham dự đâu.
Scarlett cười rúc rích. Nỗi sợ hãi được triều yết từ nay đã ở phía sau nàng, và nàng đã gây ấn tượng mạnh mẽ!
- Tôi nghĩ rằng giờ thì tôi sẽ chẳng còn phải lo lắng gì khi nghĩ là đã dành cả vụ mùa bội thu năm qua cho tất cả những thứ áo quần mới nầy! Nào, chúng ta hãy đi dạo một chút, chúng ta sẽ tiêu xài những hoa lợi của năm nay!
- Cô không còn thời gian nữa đâu! Mười vị trong đó có cả viên môn lại, đã gửi thiệp xin được gặp cô. Cộng với mười bốn quý bà không kể các cô con gái của họ. Dọn trà là không được. Cô phải tiếp cả trà và cà phê buổi sáng. Các cô hầu sẽ mở cửa phòng khách của cô ngay lúc nầy.
- Tôi đã cho đặt mua hoa hồng. Cô cũng phải mặc chiếc áo dài bằng lụa trơn màu nâu và hồng vào buổi sáng và áo dài nhung xanh lục với phía trước màu hồng vào buổi chiều. Evans sẽ có mặt để chải tóc cho cô, ngay khi cô thức dậy.
***
Scarlett trở thành sự kiện nóng bỏng của Mùa Chơi.
Nhiều vị nườm nượp kéo đến để tìm gặp cho được bà quả phụ giàu có và cực kỳ xinh đẹp nầy. Các bà mẹ ngồi chật cả phòng khách của nàng, kéo theo cả các cô con gái để gặp các quí ông. Sau ngày đầu tiên, Charlotte không còn phải đặt mua hoa nữa. Những kẻ hâm mộ đã tấp nập gửi hoa cho nàng đến mức không còn biết để vào đâu. Cùng với hoa là những hộp tư trang bằng đồng do người thợ kim hoàn nổi tiếng nhất của Dublin làm ra, nhưng Scarlett, tỏ ra không bằng lòng, đã gửi trả lại nào ghim cài, nào vòng đeo tay, nào nhẫn, nào hoa tai:
- Ngay một cô bé Mỹ của quận Clayton miền Géorgie, cũng còn biết phải trả lễ cho những gì đã nhận. Bằng cách ấy, tôi sẽ không phải hàm ơn ai cả!
Chuyên mục về xã hội thượng lưu trên tờ Trish Times đều đặn kể lại và đôi khi còn thật tỉ mỉ đến lối đi, ngả về của nàng. Nhiều chủ cửa hiệu mặc áo choàng đích thân đến giới thiệu với nàng những mặt hàng hảo hạng của họ để mong làm nàng hài lòng và mua cho số nữ trang mà nàng đã từ chối không nhận. Vị Phó vương đã khiêu vũ với nàng hai lần trong vũ hội quốc gia.
Tất cả khách mời đến trầm trồ khen ngợi bức chân dung nàng ở phòng khách. Buổi sáng và buổi chiều Scarlett thường ngắm nghía nó trước khi tiếp khách.
Nàng trở nên quen thuộc với chính mình. Charlotte Montague thích thú quan sát sự biến đổi ấy ở nàng. Cô gái xinh đẹp sành sỏi đã biến mất, thay vào đó là một phụ nữ thanh thản, hơi nhí nhảnh một chút. Nàng chỉ cần liếc đôi mắt xanh thì ai đó dù là đàn ông, đàn bà, trẻ em - đã có thể bị quyến rũ, bị lôi kéo về phía nàng.
Ngày xưa, mình phải làm việc cật lực như một con lừa để có thể được ngưỡng mộ, Scarlett thầm nghĩ, còn giờ thì mình chẳng còn phải làm gì. Nàng không hiểu vì sao, nhưng nàng đón nhận sự ngưỡng mộ nầy với lòng biết ơn không kiểu cách.
- Charlotte, bà nói là hai trăm người! Thế mà bà còn nói là một vũ hội thu hẹp ư?
- Đó là một cách nói. Ở vũ hội quốc gia và vũ hội Thánh Patrick luôn có đến năm, sáu trăm người, còn trong các phòng triều yết có đến cả ngàn người đấy! Chắc chắn là cô đã quen biết đến một nửa số người sẽ đến đây, và có thể còn hơn thế nữa!
- Tôi thấy có chút gì đó ti tiện nếu như bà không được mời.
- Chuyện phải xảy ra như vậy thôi. Tôi không cảm thấy bị xúc phạm gì cả.
Charlotte thích thú chờ đợi buổi dạ vũ. Bà đã định xem lại sổ sách kế toán. Thành công của Scarlett cũng như những chi phí của nàng đã vượt xa dự đoán lạc quan nhất của bà. Bà có cảm giác như đang trở thành một kẻ giàu có huênh hoang và thích đắm chìm vào sự giàu có của mình. Chỉ riêng việc đồng ý tiếp người nầy, người nọ vào giờ thăm viếng cũng đã mang lại cho bà những "tặng phẩm" lên đến gần trăm bảng mỗi tuần.
Và Mùa chơi sẽ kết thúc trong mười lăm ngày nữa. Bởi vậy bà nhìn Scarlett đi dự dạ hội mà lòng nhẹ nhõm.
***
Scarlett dừng lại ở trước của Đại điện để thưởng ngoạn cảnh trí.
- Ông biết đấy, Jeffrey ạ, nàng nói với viên môn lại.
- Tôi không sao quen được với chốn nầy. Tôi có cảm giác mình là cô bé lọ lem đi dự dạ hội.
- Tôi không hề có ý nghĩ so sánh cô với nàng, Scarlett ạ ông ta đáp vẻ ngưỡng mộ.
Cái nháy mắt của Scarlett, lần đầu tiên khi nàng bước vào phòng triều yết, đã đủ để lấy lòng ông ta.
- Đừng nghĩ thế! Nàng nói.
Nàng gật đầu, lơ đễnh lại những cái cúi mình và nụ cười của những khuôn mặt quen biết. Mọi thứ đều thích thú biết bao! Không thể tin rằng đây là sự thật, không thể nghĩ rằng nàng lại đang có mặt ở đây. Mọi chuyện diễn ra nhanh quá! Phải có thời gian để nhìn nhận lại thôi.
Gian phòng lớn lấp lánh vàng. Những hàng cột mạ vàng đỡ lấy trần nhà, những khung song trải dài trên tường giữa những cửa sổ lớn bọc nhung màu đỏ tía viền vàng. Những ghế bành mạ vàng có nệm nhồi màu hồng điều bao quanh những cái bàn mà ở mỗi giữa bàn, lại được trang trí một cây nến nhiều ngọn mạ vàng. Vàng được dát lên những ngọn đèn chùm đốt bằng ga có chạm trổ cũng như trên cái tán to che trên những ngai sơn son thếp vàng. Những dải đăng ten vàng thêu trên bộ triều phục - áo veste bằng lụa và gấm, quần cụt bằng xa tanh trắng - cũng như trên những đôi giầy khiêu vũ đính khuyên vàng. Nút áo, cầu vai, nẹp áo, quân hàm mạ vàng lấp lánh trên bộ quân phục của các sĩ quan cũng như trên triều phục của các viên quan chức phục vụ Phó vương.
Rất nhiều người đeo vòng qua ngực những dải băng chéo màu sắc sặc sỡ trên đó gắn những huy chương nạm châu báu. Đai mt bao quanh chân vị Phó vương. Trang phục của quý ông có phần lộng lẫy hơn quý bà.
Hầu như, nhưng không phải là hoàn toàn như thế quý bà đều mang trang sức trên cổ và ngực, trên tai và nơi cổ tay, một số còn mang cả mũ miện. Áo dài được may bằng những vải lộng lẫy - xa tanh, nhung, gấm, lụa thường được thêu chỉ lụa lấp lánh vàng và bạc.
Chỉ nhìn thôi cũng đã đủ chói mắt; tốt hơn cả là ta đến tận nơi để không bao giờ quên những phong cách của giới thượng lưu. Scarlett bước vào phòng và đến chào vị Phó vương, các Phó hậu. Nàng vừa kịp chào xong thì nhạc đã trỗi lên.
- Tôi có thể?
Một cánh tay màu đỏ có đeo dây quận công đưa ra chờ bàn tay nàng đặt lên. Scarlett mỉm cười, đó là Charlest Ragland. Nàng đã gặp anh trong một cuộc tiếp tân ở nông thôn và anh đến thăm nàng hàng ngày, từ khi nàng đến Dublin. Anh không hề giấu sự ngưỡng mộ của mình. Khuôn mặt duyên dáng của Charles cứ đỏ rần lên mỗi khi nàng nói chuyện với anh. Anh cực kỳ dễ thương và lôi cuốn, dầu là một người lính Anh. Cho dù Colum có nói gì đi nữa, họ không hề giống chút nào với bọn Yankee. Trước hết là họ ăn mặc đẹp hơn. Nàng đặt nhẹ bàn tay mình trên cánh tay Ragland và bắt đầu nhảy điệu quadrille với anh ấy.
- Tối nay cô xinh đẹp quá. Scarlett ạ.
- Anh cũng thế, Charles ạ. Tôi xin nói ngay rằng cánh đàn ông ăn mặc đẹp hơn cánh phụ nữ đấy.
- Cám ơn trời vì những bộ quân phục. Thật ghê tởm khi phải mặc quần cụt. Phải là đứa ngu xuẩn mới đi hài khiêu vũ.
- Điều đó là tốt cho đàn ông. Đã bao thế kỷ nay họ cứ liếc nhìn chân quý bà. Bây giờ, chúng tôi sẽ chứng tỏ cho họ thấy điều ấy như thế nào khi quý bà nhìn lại chân quý ông.
- Scarlett, cô định chế nhạo tôi ư?
- Đổi bạn nhảy thì anh cũng biến mất.
- Phải, đúng thôi, Scarlett thầm nghĩ. Charles đôi khi cũng thơ ngây như một cậu học trò. Nàng ngước mắt nhìn người bạn nhảy mới.
- Chúa ơi, nàng thốt lên. Đúng là Rhett.
- Thật thú vị, chàng nói với nụ cười mỉm quỷ quyệt.
Không ai khác biết cười kiểu như thế, Scarlett bỗng cảm thấy người nhẹ tênh. Nàng có cảm giác như đang bồng bềnh trên sàn đánh xi, và tràn ngập hạnh phúc.
Và rồi trước khi nàng kịp nói với chàng điều gì đó thì điệu nhảy quadrille lại đã lôi cuốn phăng Rhett đi xa.
Nàng bất giác mỉm cười với người bạn nhảy mới. Anh ta như ngừng thở khi nhìn thấy tình yêu ánh lên trong đôi mắt nàng. Đầu óc Scarlett chuyển động cực nhanh: tại sao Rhett lại ở đây nhỉ! Có phải vì chàng muốn gặp nàng chăng! Bởi vì chàng phải gặp mình hay bởi vì chàng không thể sống xa mình!
Điệu nhảy quadrile vẫn chưa lơi mà nàng thì đã phát điên lên vì nôn nao trong lòng. Khi điệu nhảy kết thúc, nàng chợt lại đối mặt với Charles Ragland. Phải thật tự chủ, nàng mới có thể mỉm cười và thì thào lời xin lỗi vội vàng để quay ngoắt lại tìm Rhett.
Đôi mắt nàng lập tức bắt gặp đôi mắt chàng. Chàng ở sát bên nàng.
Niềm kiêu hãnh ngăn Scarlett đưa tay chạm vào chàng. Chàng biết ta sẽ tìm chàng, nàng giận dữ tự nhủ. Chàng tự cho mình là ai mà cứ lảng vảng trong cái thế giới của ta và cứ đứng đó, chờ cho đến khi ta ngã vào vòng tay chàng! Ở Dublin - và ngay cả trong căn phòng nầy - có bao người săn đón ta! Họ kéo đến tràn ngập phòng khách của ta, hằng ngày gửi tặng ta những bó hoa, thiệp mời và đồ trang sức. Cái gì có thể khiến cho Tướng công Rhett Butler tưởng rằng chỉ cần giơ ngón tay út lên là ta đã vội vàng chạy đến!
- Cuộc hội ngộ bất ngờ thật là thú vị, nàng thích thú nói với giọng lạnh lùng.
Rhett đưa tay ra và nàng đặt tay mình trên tay chàng không kịp suy nghĩ.
- Em có thể dành cho anh điệu nhảy nầy chứ, bà… ơ… O'Hara!
Scarlett lấy lại hơi thở, vẻ lo lắng:
- Rhett, anh đừng có mách lẻo chuyện của em đấy nhé! Ai cũng tưởng em là goá phụ!
Chàng mỉm cười và ôm nàng trong tay khi nhạc đã trỗi lên.
- Scarlett ạ, với anh điều bí ẩn của em luôn được giữ gìn cẩn thận.
Nàng cảm thấy trên da thịt mình giọng nói cứng cỏi cũng như hơi thở ấm áp của chàng. Điều ấy bỗng làm nàng mềm lòng.
- Anh làm quái gì ở đây vậy!
Nàng cần phải biết. Bàn tay Rhett đặt trên da thịt nàng, ấm áp, mạnh mẽ, vững chắc, nó đang hướng dẫn chính thân thể nàng khi cả hai cùng bước theo nhịp nhảy. Scarlett không còn hay biết gì nữa, nàng mê mệt vì sức mạnh của chàng, nàng nổi loạn chống lại uy quyền của chàng, mặc dù nàng đang say sưa với mềm vui được cùng chàng quay cuồng như cơn lốc ngất ngây của điệu Valse.
Rhett cười rúc rích.
- Anh không sao cưỡng lại tính tò mò. Anh đi London lo chuyện làm ăn ở đó ai ai cũng nói đến một phụ nữ Mỹ đang tấn công vào lâu đài của Dublin. "Có phải là cô nàng Scarlett đi vớ sọc ấy không!" Anh tự hỏi. Anh thấy cần phải biết. Bart Morland đã xác nhận những ngờ vực của anh. Rồi anh ta quay qua nói về em và anh không sao kềm nổi anh ta. Anh ta thậm chí còn dẫn anh đi ngựa xem thành phố của em nữa! Theo anh ta, em đã xây dựng lại nó bằng chính đôi tay của em.
Đôi mắt Rhett nhìn khắp người nàng từ chân lên đầu - Em đã thay đổi. Scarlett ạ, chàng bình thản nói. Cô gái trẻ quyến rũ đã trở thành một phụ nữ trưởng thành duyên dáng nhất. Anh xin chúc mừng em, thật mà.
Vẻ nhiệt tình thẳng thắn không hoa mĩ trong giọng nói của chàng đã làm Scarlett quên đi những cơn giận xưa cũ.
- Cám ơn anh, Rhett ạ.
- Em đang hạnh phúc ở Ireland phải không, Scarlett!
- Phải.
- Anh sung sướng vì điều ấy.
Những lời của chàng đầy ý nghĩa.
Lần đầu tiên, sau bao năm, từ lúc biết chàng, Scarlett mới thật sự hiểu được Rhett phần nào. Quả là chàng đã đến tìm mình, nàng hiểu ra, lúc nào chàng cũng nghĩ đến mình, chàng lo lắng muốn biết mình ở đâu và sống ra sao. Chàng không bao giờ hết yêu mình, dù cho chàng có nói gì đi nữa! Chàng yêu mình, chàng mãi mãi yêu mình cũng như mình mãi mãi yêu chàng.
Nàng tràn trề hạnh phúc, khi hiểu được điều ấy. Và tận hưởng nó như thể người ta nhấm nháp rượu champagne để cố kéo dài, Rhett đang ở đây, bên cạnh nàng, và trong lúc nầy, chàng và nàng đều cảm thấy gần nhau hơn bao giờ hết.
Một sĩ quan tuỳ tùng tiến đến gần họ khi điệu valse kết thúc.
- Đức Ngài xin được vinh hạnh khiêu vũ cùng bà trong điệu nhảy tới, thưa bà O'Hara.
Rhett nheo mắt vẻ giễu cợt mà Scarlett nhớ rất rõ, và đôi môi chàng hơi mỉm cười đồng ý.
- Thưa với đức Ngài là tôi rất lấy làm vinh dự, nàng đáp.
Nàng đưa mắt nhìn Rhett trước khi vịn tay viên sĩ quan tuỳ tùng.
- Ở quận Clayton, nàng thì thầm với Rhett, người ta sẽ nói rằng em đang ăn diện đấy!
Tiếng cười của Rhett cứ bám theo nàng, trong lúc nàng bước đi.
Mình đã được tha thứ, nàng tự nhủ và ngoái lại nhìn để thấy chàng đang cười. Hơi quá lố rồi, nàng thầm nghĩ, không đúng vậy đâu! Chàng trông có vẻ tự hào, ngay cả khi mặc quần cụt và đi đôi hài khiêu vũ quái đản bằng xa tanh.
Đôi mắt xanh của Scarlett lấp lánh niềm vui khi nàng cúi chào vị Phó vương, trước khi cả hai bắt đầu khiêu vũ.
Scarlett không mấy ngạc nhiên là Rhett đã biến đâu mất khi nàng lại có dịp đưa mắt tìm chàng. Kể từ lúc nàng biết chàng, chàng vẫn thế xuất hiện và lại biến mất không một lời giải thích. Lẽ ra, mình không nên ngạc nhiên khi nhìn thấy chàng xuất hiện tối nay, ở chốn nầy, nàng thầm nghĩ. Mình có cảm giác mình là cô bé Lọ Lem, vậy thì chàng Hoàng tử đẹp trai duy nhất lại không phải là chàng ở đây sao! Nàng còn cảm thấy vòng tay Rhett ôm nàng như thể vòng tay ấy để lại dấu vết trên da thịt nàng, nếu không, nàng đã tưởng đó chỉ là một giấc mơ - căn phòng vàng rực, âm nhạc, sự hiện diện của Rhett và cả của nàng.
Khi trở về phòng mình ở Shelbourne, Scarlett thắp ngạn đèn ga, và trong ánh sáng rực rỡ, nàng ngồi bất động trước tấm gương lớn để ngắm nhìn mình, và khám phá xem Rhett đã có thể nhìn thấy gì ở nàng! Trông nàng rất xinh đẹp và tự tin như bức chân dung của nàng, như bức chân dung của bà ngoại Robillard.
Tim nàng nhói đau. Sao nàng lại không thể giống như bức chân dung của bà ngoại, bức chân dung trong đó nàng trông dịu dàng, đáng yêu và được yêu! Bởi vì nàng nhận thấy trong những lời yêu đương của Rhett còn có cả nỗi buồn, và giống như lời từ biệt.
Giữa khuya, Scarlett O'Hara chợt thức giấc trong căn phòng lộng lẫy thơm ngát, trên lầu thựợng hạng của một khách sạn thượng hạng ở Dublin, và bật khóc nức nở. "Nếu như… nếu như" nàng cứ lặp đi, lặp lại mãi, và những lời ấy vang lên như tiếng búa nện vào trán nàng.
HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ
Chương 79
Những lo âu đêm qua không để lại dấu vết gì. Sáng hôm sau, khuôn mặt Scarlett vẫn mịn màng và thanh thản, và những nụ cười của nàng còn quyến rũ hơn bao giờ, khi nàng mời dùng cà phê và trà những người đàn ông, đàn bà đang chen chúc trong phòng khách của mình. Giữa đêm khuya khoắt, nàng như tìm được lòng dũng cảm để chấp nhận việc Rhett bỏ đi.
Nếu như mình yêu chàng, lúc nầy nàng đã hiểu ra, thì mình không nên giữ chàng lại. Mình cần phải biết dành tự do cho chàng cũng giống như mình đang dành cho Cat vậy, bởi vì mình yêu nó.
Nếu như mình đã nói với Rhett về con bé, chàng sẽ tự hào biết bao.
Nếu như Mùa chơi đã kết thúc. Mình nhớ Cat biết chừng nào. Mình tự hỏi giờ nầy Cat đang làm gì đây.
***
Cat chạy băng băng qua những cánh rừng của Ballihara với sức mạnh của nỗi tuyệt vọng. Sương mai vướng chỗ nầy chỗ nọ, và bé không biết mình đi đâu đấy Bé cần phải tiếp tục chạy dù lúc nầy bé đã thở dốc vì đã chạy quá nhiều. Bé cảm thấy một hòn đá bay tới, và để tự vệ, bé vội nấp sau một thân cây. Bọn trẻ đuổi theo bé, đang la hét và reo hò. Chúng đã suýt bắt được bé, mặc dù trước đó, chúng chưa bao giờ dám lai vãng đến cánh rừng gần Toà nhà lớn. Nhưng lúc nầy, chúng chẳng còn gì phải sợ hết. Chúng biết rằng bà O'Hara đang ở Dublin, chỗ những người Anh. Cha mẹ chúng đã không nói đến điều gì khác hơn là chuyện ấy.
- Nó kia kìa! Một đứa trong bọn kêu lên, và bọn nhóc vung tay ném đá tới tấp.
Nhưng không phải Cat bước ra từ sau thân cây. Chính là Cailleach đang đưa ngón tay nhăn nheo chỉ vào chúng. Bọn trẻ sợ hãi hét vang và bỏ chạy.
- Đến đây với bà! Grainne nói. Bà sẽ cho con uống trà.
Cat đặt bàn tay mình trong tay bà. Grainne bước chậm chạp, và cô bé lẽo đẽo theo sau không mấy khó khăn.
- Với bánh nữa chứ! Cat hỏi.
- Với cả bánh nữa,Cailleach đáp Mặc dầu Scarlett càng lúc càng nhớ Ballihara, nàng vẫn ở Dublin cho đến hết Mùa Lâu đài. Nàng đã hứa với Charlotte Montague. Cũng giống như ở Mùa chơi ở Charleston thôi, nàng nghĩ thầm. Mình tự hỏi, tại sao giới thượng lưu lại bỏ công vui chơi lâu đến thế nhỉ!
Nàng dành được hết sự hoan nghênh nầy đến sự hoan nghênh khác, và bà Fitz đã lợi dụng một cách tài tình những bài báo mê hồn trên tờ Irish Time đã tán tụng nàng. Mỗi tối, bà cầm tờ báo đến quán rượu của Kennedy để chỉ cho mọi người ở Ballihara thấy Bà O'Hara đã trở nên nổi tiếng như thế nào. Ngày qua ngày, thái độ không bằng lòng của họ về sự yếu đuối của Scarlett đối với người Anh nhường chỗ cho niềm kiêu hãnh là Bà O'Hara được tán tụng hơn bất cứ người phụ nữ Anh nào.
Colum không tán thành sự khôn ngoan của Rosaleen Fitzpatrick. Anh quá rầu rĩ để có thể nhìn thấy bà hả hê.
- Bọn Anh đang làm hư cô ấy, cũng giống như chúng đã làm với John Devoy, anh nói.
Colum vừa lầm lẫn lại vừa có lý. Ở Dublin ai cũng được mong cho Scarlett vẫn là người Ireland. Điều đó tạo ra phần lớn vẻ hấp dẫn của nàng: Bà O'Hara là một người độc đáo. Nhưng Scarlett đã phát hiện ra một sự thật hơi đáng ngại. Những người Anh - Ireland tự coi mình cũng là người Ireland như những người thuộc dòng họ O'Hara ở Adamstown. Có lần, Charlotte giận dữ nói với nàng.
- Những gia đình nầy đã sống ở Ireland từ thời nước Mỹ còn chưa là thuộc địa cơ! Làm sao họ khác người Ireland được!
Một vấn đề phức tạp mà Scarlett không sao giải quyết nổi và nàng muốn lảng tránh. Nàng không thấy gì cần thiết nàng quyết định thế. Nàng có thể tách bạch hai chuyện Ireland của những trang trại ở Ballihara và Ireland của lâu đài ở Dublin. Cat cũng sẽ hành động như thế khi bé lớn lên. Và sẽ tốt hơn với bé nếu ta ở lại Charleston, nàng cương quyết tự nhủ.
***
Vào lúc bốn giờ sáng, khi vũ hội Thánh Patrick kết thúc, cũng là lúc kết thúc Mùa Lâu đài. Sự kiện sắp tới của giới thượng lưu sẽ diễn ra cách đây vài dặm trong quận Kildare. Charlotte nói với nàng là, mọi người sẽ đến dự cuộc đua ngựa ở Punchestown. Ai cũng mong nàng có mặt ở đó.
Scarlett khước từ lời mời:
- Charlotte, tôi rất mê đua ngựa và ngựa nhưng tôi đang rất mong về nhà. Tôi đã bê trễ phần nghĩa vụ của mình trong tháng nầy rồi. Tôi sẽ thanh toán phòng khách sàn mà bà đã đặt trước.
Charlotte giải thích là điều ấy không cần thiết: bà có thể bán lại với giá cao gấp bốn. Còn bản thân bà cũng không mê gì đua ngựa.
Bà cám ơn Scarlett đã giúp bà trở thành một phụ nữ độc lập - Và cả cô nữa, từ nay trở đi, Scarlett ạ. Cô không còn cần đến tôi nữa. Hãy làm bạn với bà Sims và để bà ta phụ trách trang phục cho cô. Khách sạn Shelbouren đã dành phòng cho cô vào Mùa chơi năm tới. Ngôi nhà của cô có thể đón mọi loại khách mà cô muốn, và bà quản gia của cô là người phụ nữ giỏi giang nhất trong cương vị ấy mà tôi đã thấy. Giờ thì cô đã thuộc về giới thượng lưu. Hãy làm những gì mà cô thích.
- Bà sẽ làm gì, Charlotte!
- Đạt được điều mà tôi đã từng mong ước: một căn nhà nhỏ trong một dinh thự La Mã. Thức ăn ngon, rượu ngon và ánh nắng mặt trời Địa Trung Hải mỗi ngày. Tôi rất ghét trời mưa.
***
Ngay cả Charlotte cũng không thể phàn nàn về một thời tiết như thế nầy, Scarlett thầm nghĩ. Chưa bao giờ người ta thấy một mùa xuân nắng ráo như thế. Cỏ mọc cao và xanh rì, lúa mì gieo từ ba tuần trước, vào ngày lễ
Thánh Patrick, đã phủ khắp cánh đồng một màu xanh dịu mắt và mát rượi. Vụ thu hoạch năm nay sẽ bù đắp cho những thất bại của năm ngoái, và hơn thế nữa.
Đúng là tuyệt vời khi trở về nhà mình.
- Ree thế nào! Nàng hỏi Cat.
Đúng ra con gái nàng gọi con ngựa nhỏ của mình là "Roi", Scarlett tự nhủ với sự độ lượng. Cat không mặc cả những tình cảm của bé. Bé cũng rất vui mừng là nó đã sử dụng một từ gaélique. Scarlett thích nhìn thấy ở nó một bé gái Ireland thực sự cho dù bé giống như một cô bé du mục. Bím tóc của bé khó mà giữ nổi mái tóc đen, và mặt trời lại càng làm làn da bé nâu hơn. Cat bỏ mũ, cởi giầy mỗi khi đi ra ngoài.
- Ngựa không thích thắng yên đâu.
- Con cũng chẳng thích cái yên nữa. Không còn yên thì tốt hơn.
- Ồ không, con yêu quý. Con phải học và Ree cũng thế. Cám ơn trời đất, đó không phải là một cái yên ngồi một bên.
- Giống như cái yên mà mẹ dùng để đi săn không?
- Giống. Một ngày nào đó, con sẽ có một cái, nhưng còn lâu, lâu lắm.
Cat sẽ được bốn tuổi vào tháng mười nầy, nhỏ hơn một chút với Bonnie khi bị ngã ngựa. Cái yên ngồi một bên có thể cứ chờ đấy. Giá như Bonnie đã leo lên cái yên ngồi hai bên nhỉ, thay vì là… không, không nên nghĩ đến những chuyện như thế làm gì. Hai tiếng "giá như" đủ làm trái tim ta tan nát.
- Nào, chúng ta đi ngựa lên thành phố, Cat nhé. Con có thích thế không! Chúng ta có thể ghé qua thăm bác Colum.
- Cat không thích thành phố đâu. Mình có thể đến sông không?
- Được thôi. Cũng đã lâu mẹ không đến đó, ý của con hay đấy.
- Con có thể leo lên ngọn tháp không?
- Không. Cánh cửa ở mãi cao chót vót, và ngọn tháp chắc có nhiều dơi lắm đấy.
- Mình có đi thăm bà Grainne không?
Đôi tay Scarlett bấu chặt dây cương.
- Sao con biết bà ấy!
Bà lão đã dặn nàng không được rời xa Cat và giữ bé ở quanh toà nhà. Vậy thì ai đã dẫn bé đến đó! Và tại sao?
- Bà ấy đã cho Cat uống sữa.
Scarlett không lo âu khi nghe con nói như thế. Cat chỉ nói về mình ở ngôi thứ ba một khi có cái gì làm bé sợ hãi hoặc tức giận.
- Cái gì con không thích ở nhà bà Grainne, hở Cat!
- Bà ấy tưởng Cat là một cô gái khác tên là Dara. Cat nói với bà ấy, nhưng bà ấy không nghe.
- Nào, cưng ơi, bà ấy biết rõ con là ai mà. Đó là một cái tên rất đặc biệt bà ấy đặt cho con khi con còn bé tí teo. Tiếng gaélique, giống như Ree, hoặc Ocras vậy. Dara có nghĩa là cây sồi, loại cây vững vàng và tốt nhất.
- Bậy quá. Con gái gì sao mà gọi là cây được. Con gái thì đâu có lá.
Scarlett thở phào. Nàng cảm thấy vui đến phát cuồng lên khi Cat thích nói: Con bé thường hay im lặng.
Nhưng không phải dễ tranh luận với bé. Đó là một cô bé có suy nghĩ dứt khoát, nàng thầm nghĩ, và nó luôn nhận thấy khi người ta tìm cách lừa nó. Phải là sự thật, và toàn bộ sự thật, nếu không bé sẽ ném cho ta một cái nhìn như muốn ăn tươi, nuốt sống ta.
- Nhìn kìa, Cat, ngọn tháp đấy. Mẹ đã nói cho con biết nó có từ bao giờ chưa nhỉ!
- Rồi.
Scarlett buồn cười. Người ta sẽ sai lầm khi khuyên một đứa bé nói dối, nhưng đôi khi nói dối một chút cho lịch sự cũng tốt thôi.
- Con thích ngọn tháp ấy, Cat nói.
- Mẹ cũng thế, cưng ạ.
Scarlett tự hỏi vì sao đã quá lâu nàng không đến đây.
Nàng hầu như quên tác dụng kỳ lạ mà những phiến đá cổ xưa ấy! tạo ra cho mình. Điều ấy vừa trấn an vừa làm nàng run rẩy. Nàng thầm hứa sẽ thường xuyên đến đây.
Nói cho cùng, đó là trái tim của Ballihara, ở đó mọi sự đã bắt dầu.
Cây đào gai đã nở trên các hàng giậu, và lúc nầy vẫn đang còn là tháng tư. Thời tiết gì mà lạ vậy! Scarlett cho cỗ xe ngựa bốn bánh chạy chậm lại để hít thở thật sâu không khí ngát hương. Không cần thiết phải vội vàng, những bộ áo dài sẽ chờ đợi nàng thôi. Nàng đến Trim để nhận một kiện hàng trang phục mùa hè mà bà Sims đã giữ giùm nàng. Trên bàn làm việc của nàng có sáu thiệp mời cho tháng sáu. Rõ ràng là còn quá sớm, nhưng nàng cần lui tới với những người lớn. Nàng yêu thương Cat hơn mọi thứ, nhưng… và bà Fitz lại quá bận để quản lý Toà nhà lớn đến nỗi bà không bao giờ có thời gian ngồi uống với nàng một tách trà. Colum đi Galway đón Stephen. Scarlett chẳng biết nghĩ điều gì khác hơn là hình dung anh ta đang đến Ballihara.
Stephen, một bóng ma… Có lẽ anh ta sẽ bớt như thế một khi đến Ireland. Có lẽ ở Savannah anh ta đã tỏ ra kỳ quái và trầm lặng đến thế bởi vì anh ta mải mua vũ khí thôi.
Ít ra, chuyện ấy đã chấm dứt! Những lợi tức phụ nàng thu được, những lợi tức của những căn nhà nhỏ ở Atlanta, từ nay được dành cho nàng. Nàng hẳn đã cho những người Fanian cả một tài sản lớn. Giờ đây, tốt hơn cả là tiêu xài tài sản ấy vào những bộ áo dài - chúng chẳng làm hại đến ai cả.
Stephen lại cũng có những tin tức của Savannah. Nàng nóng lòng muốn biết họ hàng mình sống ra sao. Maureen cũng lười viết thư gần như nàng. Đã mấy tháng rồi Scarlett không biết họ O'Hara ở Savannah đã ra thế nào. Cũng như chẳng còn biết ai khác nữa. Mà đúng thế thật, khi nàng quyết định bán hết mọi thứ ở Atlanta, nàng cũng đã quyết định bỏ lại sau lưng nàng tất cả và không bao giờ ngoái nhìn lại.
Dẫu sao, cũng thật dễ chịu khi được biết tin tức của những người ở Atlanta. Nhìn những nguồn lợi tức nàng thu được, nàng biết rằng những căn nhà nhỏ đã bán được giá, và công việc kinh doanh của Ashley cũng tiến hành tốt.
Nhưng còn dì Pittypat! Và India! Cô ta có khô quắt lại đến mức rơi xuống thành bụi chưa nhỉ! Và mọi người khác có tầm quan trọng đối với mình, đã quá lâu rồi còn gì! Giá như mình vẫn giữ liên lạc với các dì thay vì giao tiền cho viên luật sư để anh ta chu cấp cho họ nhỉ!
- Mình có lý khi không cho họ biết mình ở đâu, để bảo vệ Cat tránh khỏl Rhett. Nhưng bây giờ, có lẽ chàng sẽ chẳng làm gì cả, chỉ cần nhìn cách chàng xử sự ở Lâu đài cũng đủ rõ. Nếu mình viết thư cho Eulalie, mình sẽ nhận được ở dì đủ mọi tin tức ở Charleston. Mình sẽ biết, cả tin tức của Rhett. Mình có thể chịu đựng khi nghe biết Anne và chàng đang thật hạnh phúc, rằng họ đang chăm sóc những con ngựa đua và những đứa con họ Butler không! Mình không nghĩ là mình thích đâu.
- Mình sẽ cứ để cho các dì ở yên chỗ ấy thôi.
Dù sao đi nữa, mình chỉ có quyền được nghe cả triệu lời trách cứ, và chỉ riêng về điểm nầy thôi, bà Fitz đã quá đủ với mình rồi! Có lẽ bà đúng khi nói rằng minh phải tổ chức các buổi dạ hội; thật nhục nhã khi có một Toà nhà lớn đến thế, với chừng ấy gia nhân mà lại không để làm gì cả. Nhưng nếu xét chung, bà ta lại sai khi có liên quan đến Cat. Mình cóc cần biết những bà mẹ Anh làm gì, không thể có chuyện để cho một bà bảo mẫu quản lý cả cuộc đời nó. Mình lại ít khi nhìn thấy con bé lúc nầy đây: Bé luôn ở ngoài, trong chuồng ngựa, trong nhà bếp, đi lang thang chẳng biết ở đâu, hoặc leo cây Ý nghĩ gửi con vào trường dòng là hoàn toàn phi lý!
Khi bé đã khá lớn, trường của Ballihara vẫn còn phù hợp với bé. Ở đó, bé sẽ có bạn bè. Đôi khi mình lo lắng thấy bé không bao giờ muốn chơi với những đứa trẻ khác… Nhưng chuyện gì đang xảy ra thế kia! Không phải ngày chợ phiên mà sao trên cầu lại đông nghẹt người vậy!
Scarlett cúi xuống và đụng vai một người đàn bà đang chạy.
- Có chuyện gì thế!
Bà nầy nhướng đôi mắt sáng, nhìn nàng vẻ kích động.
- Người ta đang đánh ai đó! Bà phải nhanh chân lên kẻo lỡ việc.
Người ta dùng roi đánh người. Scarlett chẳng hề muốn nhìn một tên lính tội nghiệp nào đó bị quất roi.
Nàng định quay lại cùng với cỗ xe, nhưng đám đông hiếu kỳ cứ lôi nàng đi. Con ngựa của nàng bị cuốn đi trong dòng người, còn cỗ xe bị đẩy tới, lắc lư. Nàng chỉ còn biết xuống xe và cầm cương, vuốt ve và nhỏ nhẹ trấn an con vật vừa bước vội theo đám người vây quanh.
Khi mọi người đã ngừng bước, Scarlett nghe tiếng roi vun vút cùng âm thanh rợn người khi roi quất trên da thịt người. Nàng muốn bịt tai nhưng hai tay nàng lại đang bận vỗ về con vật đang khiếp sợ. Điều ấy chừng như kéo dài đến bất tận…
"và một trăm. Đủ rồi!", nàng nghe rõ, rồi tiếng càu nhàu thất vọng của những người bu quanh. Đám đông tản mát và Scarlett bấu chặt lấy dây cương, người ta xô đẩy nhau còn mạnh hơn bao giờ hết.
Nàng nhắm mắt được thì đã quá trễ. Nàng đã nhìn thấy một thân hình bị biến dạng và hình ảnh ấy khắc ghi trong trí nàng. Anh ta bị cột vào một bánh xe để nằm ngang, chân tay bị trói bằng dây da. Chiếc áo sơ mi xanh lốm đóm máu, trùm từ thân trên xuống đến cái quần dài bằng len thô, để hở, phần có lẽ là tấm lưng rộng. Đó chỉ còn là một đống bầy nhầy đỏ lòm với những mảnh thịt, da dính lủng lẳng.
Scarlett lợm giọng buồn nôn, nàng quay đầu và chúi mặt vào bờm ngựa. Con vật bứt rứt lắc đầu đẩy nàng ra. Trong không khí nực lên một mùi tởm lợm.
Nàng nghe thấy tiếng ai đó nôn mửa, và dạ dầy nàng cuộn lên. Nàng cúi gập người, tay vẫn không rời dây cương và nôn thốc, nôn tháo trên mặt đường lát đá.
- Tốt lắm, chàng trai, giờ thì đi ăn đi, chẳng việc gì mà phải xấu hổ. Đến quán rượu làm một li Whisky đi. Marbury sẽ giúp tôi tháo hắn xuống.
Scarlett ngẩng đầu lên nhìn người vừa nói. Đó là một người lính Anh, mặc quân phục trung sĩ thuộc Lực lượng phòng vệ. Ông ta nói với người lính trơn, mặt mày tái nhợt. Người nầy lảo đảo bước đi. Một người lính khác đến giúp viên trung sĩ. Họ cắt dây da đằng sau bánh xe và thân người đổ quỵ xuống đám bùn ngập ngụa máu.
Tuần trước, ở đây còn là bãi cỏ, Scarlett nghĩ thầm, mình không sao hình dung được! Lại cỏ xanh nữa chứ.
- Còn vợ anh ta, thưa trung sĩ!
Hai người lính nắm tay một người đàn bà mặc áo choàng đen có mũ che đang im lặng vùng vẫy.
- Thả chị ta ra! Xong rồi. Nào, đi thôi. Xe bò sẽ đem anh ta đi sau.
Người phụ nữ chạy theo họ và nắm lấy tay áo có đính quân hàm của viên hạ sĩ quan.
- Ông sĩ quan đã hứa cho tôi chôn cất anh ấy mà! Chị ta kêu lên. Ông ta đã hứa mà!
Viên trung sĩ xô chị ta ra:
- Tôi chỉ được lệnh cho quất roi anh ta thôi, còn lại thì chẳng liên can gì đến tôi! Để cho tôi yên, cái mụ nầy!
Bóng người mặc đồ đen đứng bất động một mình, trên đường, dõi mắt nhìn theo những người lính bước vào quán rượu. Chị ta khóc nức nở làm mọi người rùng mình. Rồi chị quay lại, và chạy vội đến chỗ bánh xe, và cái xác đẫm máu. "Danny ơi, Danny ơi, anh thân yêu…" chị ta khom người rồi quì gối trong đám bùn, cố ôm lấy đôi vai trơ thịt và cái đầu lủng lẳng. Mũ trùm đầu của chị ta rơi xuống để lộ khuôn mặt nhợt nhạt, mái tóc vàng óng được búi lại, đôi mắt xanh lõm sâu và phiền muộn. Scarlett đứng sững tại chỗ. Tiến lên nghiến bánh xe trên mặt đường lát đá sẽ là xâm nhập thô bạo vào tấn thảm kịch mà người phụ nữ kia đang trải qua.
Một thằng bé cáu bẩn, chân không, vụt chạy đến.
- Nầy bà, tôi có thể lấy một cái nút hay một cái gì đó được không! Mẹ tôi muốn có một kỷ vật, nó vừa nói, vừa lay mạnh vai chị ta.
Scarlett chạy trên nền đá lát, mặt cỏ lốm đốm máu và bùn bị giẫm nát rồi chụp lấy thằng bé. Nó ngước mắt, miệng há hốc, sửng sốt. Nàng dùng hết sức giáng cho nó một cái tát. Âm thanh vang lên khô khốc như tiếng súng nổ.
- Cút đi con quái vật bẩn thỉu! Cút đi.
Thằng bé thét lên, rồi cuống cuồng lủi mất.
- Cám ơn, vợ người đàn ông bị đánh roi cho đến chết lên tiếng.
Scarlett hiểu rằng từ lúc nầy nàng không thể lùi bước được nữa. Phải làm chút gì đó mà mình có thể.
- Tôi biết một bác sĩ ở Trim. Tôi sẽ đi tìm ông ta.
- Một bác sĩ ư? Để băng cho anh ấy ư?
Người phụ nữ thốt lên những lời cay đắng và tuyệt vọng ấy với giọng Anh hơi giống với giọng của những người ở Lâu đài.
- Để ông ta lo sửa lại thân hình và chôn cất anh ấy, Scarlett dịu dàng nói.
Chị ta nắm lấy gấu váy Scarlett bằng bàn tay đẫm máu và hạ mình ôm lấy nó như để đội ơn nàng. Mắt Scarlett bỗng nhoà lệ. Chúa ơi, con không xứng đáng được như thế. Đúng là con đã định quay xe lại.
- Đừng, nàng nói, đừng làm thế…
Người phụ nữ tên là Harriet Stewart và chồng chị ta là Daniel Kelli. Đó là tất cả những gì Scarlett biết được mãi cho đến khi cái xác được liệm vào hòm đóng kín đặt trong ngôi nhà nguyện công giáo. Người goá phụ, đến lúc nầy chỉ hé miệng để trả lời các câu hỏi của vị linh mục, bỗng dáo dác nhìn quanh, đôi mắt như điên loạn.
- Billi! Billi đâu rồi! Nó phải có mặt ở đây.
Vị linh mục biết được chị ta có một đứa con trai bị nhốt trong một phòng khách sạn để nó đừng chứng kiến cảnh tượng vừa qua.
- Họ rất tử tế, người phụ nữ nói, họ đã chấp nhận cho tôi thanh toán bằng chiếc nhẫn cưới cho dù nó không phải bằng vàng.
- Tôi đi tìm nó đây, Scarlett nói. Con thưa cha, cha chăm sóc giúp bà Kelli nhé!
- Tất nhiên. Và nhớ mang về chai rượu vang Brandy đấy! Bà O'Hara. Người phụ nữ đáng thương nầy sắp ngã gục đến nơi rồi!
- Tôi sẽ không ngã gục đâu, Harriet Kelli nói. Tôi không thể. Tôi cần phải chăm sóc con tôi. Nó còn bé lắm, chỉ mới tám tuổi. - Giọng chị ta sắc và lạnh như băng.
Scarlett vội vã. Billi Kelli là một cậu bé tóc vàng, mập mạp, to lớn so với tuổi, đang giận dữ. Chống lại những người đang bắt giữ nó sau cánh cửa nặng nề khoá chặt, chống lại bọn lính Anh. Chủ quán trọ, dù thật vạm vỡ, cũng phải cố hết sức mới giữ nổi nó.
- Tao sẽ đến chỗ thợ rèn kiếm một cây sắt, đập vỡ đầu chúng nó cho đến khi nào chúng nó bắn tao chết mới thôi, cậu bé hét lên.
- Billi Kelli, ngừng cái trò ngu xuẩn ấy lại!
Những lời trách cứ của Scarlett như gáo nước lạnh giội thẳng vào mặt cậu bé.
- Mẹ cháu đang cần cháu, và cháu lại còn muốn mẹ cháu buồn phiền hơn nữa sao. Vậy cháu là hạng đàn ông như thế nào!
Chủ quán trọ thả Billi ra. Cậu bé đứng yên.
- Mẹ cháu ở đâu! Nó hỏi, giọng lộ rõ vẻ thơ ngây và sợ hãi.
- Đi theo cô, Scarlett nói.
HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ
Chương 80
Câu chuyện của Harriet Stewart Kelli được người ta biết dần dần. Chị ta và đứa con trai đã đến Ballihara từ hơn một tuần nay, mà Scarlett cũng mới chỉ biết những nét chính. Là con gái một mục sư Tin Lành, Harnet đã trở thành gia sư trong gia đình của huân tước Witley. Cô mười chín tuổi, được học hành nhiều so với một phụ nữ, và không còn biết gì khác ở trên đời.
Một trong những công việc của cô là đi theo những đứa trẻ trong những cuộc dạo chơi bằng ngựa trước bữa điểm tâm. Cô đã si mê nụ cười rạng rỡ cùng giọng nói du dương vui tươi của anh chàng giữ ngựa cùng đi theo họ. Khi anh ta yêu cầu cô cùng bỏ trốn với anh, thì điều ấy đối với cô giống như một cuộc phiêu lưu lãng mạn tuyệt vời nhất trên đời nầy.
Cuộc phiêu lưu kết thúc trong cái trang trại nhỏ bé của cha Daniel Kelli: Một chàng giữ ngựa và một cô gia sư bỏ trốn thì không thể hy vọng có được giấy chứng nhận, nghĩa là cũng không thể có việc làm. Danny ra đồng cầy cấy cùng với cha và các anh mình, còn Harriet ở nhà làm những gì mẹ anh chỉ vẽ, chủ yếu là giặt rửa và may vá. Cô rất giỏi thêu thùa một trong những tài khéo rất cần cho một phu nhân. Billi là đứa con độc nhất của họ, và điều ấy đủ cho thấy thiên diễm tình của họ đã sớm chấm dứt. Danny Kelli lại tiếc nuối thế giới loài ngựa, những chuồng ngựa thênh thang, cái áo gi lê sọc thanh lịch, cái mũ cao, những đôi giầy bốt cao bằng da làm nên chế phục của người giữ ngựa. Anh ta đổ cho Harriet đã gây nên điều bất hạnh cho anh ta và tìm sự an ủi trong rượu Whisky. Gia đình anh ta đâm ra thù ghét người thiếu phụ bởi vì cô ta là người Anh, lại theo đạo Tin Lành.
Danny bị bắt vì đã tấn công một sĩ quan Anh trong một quán rượu. Gia đình anh ta xem anh ta như đã chết từ khi anh ta bị kết án một trăm roi. Họ đã bắt đầu phát tang cho anh ta trong lúc Harriet nắm tay Billi cùng với một ổ bánh mì, lội bộ hai mươi dặm đường đến tận Trim, nơi có doanh trại của người sĩ quan bị lăng nhục. Chị biện hộ cho chồng mình. Người ta đồng ý cho chị được phép chôn cất chồng.
- Thưa bà O'Hara, tôi sẽ đem con về Anh quốc, nếu như bà tạm ứng cho tôi tiền tàu xe. Cha mẹ tôi đã chết, nhưng tôi còn anh em họ có thể cho chúng tôi tá túc. Tôi sẽ trả lại cho bà bằng tiền lương của tôi. Tôi sẽ kiếm được một việc làm nào đó thôi.
- Nói gì lạ lùng vậy! Scarlett đáp. Cô không nhận thấy là tôi có một đứa con gái nghịch phá như một chú ngựa hoang nhỏ sao! Cat cần một cô gia sư. Hơn nữa, bé lại đã quyến luyến Billi như hình với bóng. Bé còn cần một người bạn. Cô sẽ làm ơn cho tôi nếu như cô ở lại, bà Kelli ạ.
Nàng không nói dối, nhưng nàng giữ kẽ để không nói thêm răng nàng rất lo là Harriet không có khả năng lên một con tàu đàng hoàng để trở về Anh quốc, càng ít có khả năng sống nổi một khi về bên ấy. Như Scarlett đã nói về cô ta: người đàn bà nầy có cái gan nhưng không có cái đầu. Những điều cô ta biết cô ta chỉ lấy từ trong sách vở. Scarlett chẳng hề đánh giá cao loại người như vậy bao giờ.
Dù sao, tuy chê trách người phụ nữ trẻ nầy là thiếu thực tế nàng cũng sung sướng được có cô trong nhà. Từ khi nàng ở Dublin trở về, ngôi nhà đối với nàng lại thiếu vắng bà Montague đến thế, nhưng sự thật là vậy.
Harriet bù đắp vào chỗ trống nầy. Về nhiều mặt, đó cũng là một người bạn dễ chịu hơn bà Charlotte bởi vì cô ta say sưa với tất cả những gì đám trẻ làm, và nhờ vậy Scarlett biết được bao cuộc phiêu lưu nho nhỏ mà Cat không hề kể cho mẹ nghe.
Hơn nữa, Billi đã kết bạn với cô bé, điều nầy khiến Scarlett khỏi phải dằn vặt trong lòng khi nhìn thấy Cat lủi thủi một mình. Bà Fitzpatrick tỏ ra ác cảm với Harriet, đó là điều trở ngại duy nhất trong hoàn cảnh nầy.
- Chúng tôi không muốn có người Anh ở Ballihara, bà O'Hara ạ, bà ta nói khi Scarlett đưa hai mẹ con từ Trim về.
Chịu đựng cái bà Montague ấy đã quá đủ rồi, nhưng ít ra bà ấy còn có ích cho cô.
- Bà có lẽ không thích Kelli, nhưng mà tôi thích và đây là nhà của tôi mà!
Scarlett đã chán ngán vì cứ phải nghe người khác nói phải làm cái nầy hoặc không được làm cái nầy. Thoạt tiên là bà Charlotte, giờ thì là bà Fitz! Còn Harriet không bao giờ chê trách nàng điều gì cả. Trái lại nữa là khác: cô ta tỏ ra biết ơn nàng đã cho cô ta tá túc cũng như cho cô ta những bộ quần áo cũ đến nỗi khi Scarlett chỉ muốn phiền trách cô sao lại tỏ ra quá dịu dàng và quỵ luỵ đến thế.
Ngoài ra, Scarlett còn đâm ra quát tháo mọi người, điều mà nàng cảm thấy xấu hổ, bởi vì thái độ cau có của nàng chẳng có lý do gì cả. Ai cũng nói, từ xưa đến giờ, chưa hề thấy có một mùa nào như thế. Lúa mì đã mọc được bằng nửa chiều cao bình thường và cánh đồng khoai tây đã phủ những mầm xanh đầy sức sống.
Những ngày nắng ráo cứ nối tiếp nhau và những lễ hội nhân có chợ phiên hàng tuần của Trim, cứ kéo dài mãi đến khuya trong đêm êm ả và nóng ấm. Scarlett nhảy cho đến thủng vớ, thủng giầy, nhưng âm nhạc và tiế ịng cười vui vẫn không sao làm nàng phấn chấn lâu. Khi Harriet thở dài lúc nhìn thấy những cặp tình nhân đi dọc theo bờ sông, tay trong tay, thì Scarlett quay lại nhún vai với vẻ bực tức. Chúa ơi, nàng nghĩ thầm những lời mời cứ đến mỗi ngày qtỉa đường bưu điện.
Những cuộc tiếp tân lại sắp bắt đầu rồi. Những ngày hội thanh lịch của Dublin và những cửa hiệu đầy cám dỗ đã mất đi nhiều vẻ hấp dẫn của nó nhân có chợ phiên của Trim.
Cuối tháng năm, nước sông Boyne cạn đến mức người ta có thể nhìn thấy những tảng đá mà nhiều thế kỷ trước, người ta đã đổ xuống đó tạo thành khúc sông cạn để đi lại. Đám nông dân lo âu theo dõi những đám mây bị cơn gió tây cuốn đi trên nền trời trong vắt. Đồng ruộng đang cần nước. Những cơn mưa rào ngắn ngủi làm mát không khí chỉ đủ thấm đất làm rễ lúa và rễ cây cỏ gừng trên cánh đồng trồi lên mặt đất, và vì vậy càng làm thân lúa yếu đi.
Cat cho biết lối mòn phía bắc dẫn đến túp lều của Grainne đang dần dà biến thành một con đường.
- Bà ấy có nhiều bơ mà không ăn hết, bé vừa nói vừa phết bơ lên miếng bánh mì nhỏ. Người ta đang đến mua bùa chú để cầu cho trời mưa.
- Các con định làm bạn với bà ấy hở!
Vâng, Billi rất yêu bà ấy.
Scarlett mỉm cười. Tất cả những gì cậu bé nói giống như lời phúc âm đối với Cat. Cũng mừng là Billi có bản chất tốt, sự ngưỡng mộ của Cat là một bằng chứng khủng khiếp. Trái lại, cậu bé tỏ ra kiên nhẫn lạ lùng Billi đã từng hưởng "máu mê ngựa" của cha. Nó dạy cho cô bé làm thế nào để trở thành một kỵ sĩ tài giỏi hơn cả mẹ Scarlett có thể dạy bé. Khi nào Cat lớn hơn vài tuổi nữa, bé sẽ có một con ngựa chứ không phải một chú ngựa con. Cô bé đã ít nhất hai lần mỗi ngày lưu ý mẹ rằng những chú ngựa con chỉ là để cho trẻ con chơi thôi.
Còn Cat thì đã là một cô gái lớn rồi. May thay, Billi còn nói thêm "nhưng chưa lớn lắm đâu". Không bao giờ bé lại có thể chấp nhận một điều như thế từ mẹ mình.
***
Đầu tháng sáu, Scarlett đi dự buổi tiếp tân ở Roscommon, tin chắc con mình sẽ không thấy vắng mình. Rõ ràng bé cũng chẳng thèm để ý là mình không có ở đấy nữa. Thật là nhục nhã.
- Thời tiết đẹp quá nhỉ! Mọi người khách đều nói.
Sau bữa ăn tối, họ chơi quần vợt trong ánh sáng mát dịu kéo dài đến mười giờ đêm.
Scarlett sung sướng được gặp lại nhiều người mà nàng yêu mến nhất ở Dublin. Charles Ragland là người duy nhất mà nàng tiếp không mấy nồng nhiệt.
- Charles, có ai ở chỗ anh đã đánh chết người đàn ông tội nghiệp kia bằng roi đấy! Tôi sẽ không bao giờ quên, và tôi sẽ không bao giờ tha thứ đâu. Dù anh có mặc quần áo dân sự cũng chẳng thay đổi được gì khi anh là một người lính Anh. Mà những người lính là những con quái vật Trước vẻ sửng sốt của nàng. Charles tỏ ra ít chịu phục thiện:
Scarlett, tôi lấy làm tiếc là cô đã chứng kiến cảnh ấy Đánh roi là một chuyện ghê tởm. Nhưng chúng ta còn có dịp nhìn thấy những chuyện còn tồi tệ hơn thế nữa, và phải chờ có thời gian mới chấm dứt được.
Anh ta không chịu dẫn chứng nhưng Scarlett được biết, qua câu chuyện, những cuộc tấn công vào những người chủ đất đang diễn ra nhan nhản ở khắp Ireland.
Những cánh đồng bị thiêu rụi, những con bò cái bị giết, người đại diện một lãnh địa lớn gần Galway đã là nạn nhân của một cuộc phục kích và bị bằm thây. Người ta xì xào to nhỏ về sự tái xuất hiện của những tên da trắng con, những băng cướp giật đã từng gây khiếp sợ cho các chủ đất nhiều năm về trước. Không thể như thế được, những người ung dung nhất đều nói vậy. Tất cả những sự việc nầy lại diễn ra lác đác, lẻ tẻ, chúng là sản phẩm của những kẻ quấy rối mà chính quyền các nơi đã quá nhẵn mặt. Tuy nhiên, khi những trại chủ nhìn thấy xe của cô đi ngang, họ vẫn cảm thấy khó chịu.
Scarlett tha thứ cho Charles. Nhưng, nàng nói thêm, anh ta không được nghĩ rằng nàng sẽ quên.
- Tôi dám nhận hết trách nhiệm về hành vi ấy về mình, nếu như điều đó làm cho cô nhớ mãi đến tôi, anh ta đáp vẻ nhiệt tình.
Rồi anh ta đỏ mặt như một cậu học sinh.
- Mẹ kiếp, tôi thêu dệt ra bao điều đáng mặt với Huân tước Byton khi tôi ở trong trại mà nghĩ đến cô, còn đứng trước mặt cô thì tôi lại ấp úng toàn những điều ngu xuẩn. Cô có biết là tôi yêu cô ghê gớm không?
- Thật vậy. Không sao cả, Charles ạ. Tôi không nghĩ rằng Huân tước Byron sẽ làm tôi vừa lòng và tôi rất có cảm tình với anh.
- Thật chứ, thiên thần của anh! Anh có thể hy vọng răng…
- Tôi không nghĩ thế đâu, Charles ạ. Đừng có đưa cái bộ mặt đưa đám ấy ra, đó không phải là anh đâu. Tôi cho là như mọi người thôi. Đều làm như vậy.
Những miếng bánh mì xăng-uých đặt trong phòng Scarlett đã dần dần khô cứng lại trong đêm.
***
- Thật sung sướng khi được trở về nhà mình! Harriet ạ tôi rất sợ trở thành một kẻ đáng ghê tởm khi ra đi, dù cố vui chơi thả cửa đi nữa cũng vô ích, tôi luôn chết thèm được trở về nhà. Nhưng tôi dám chắc với cô.rằng trước cuối tuần nầy tôi lại đã tơ tưởng đến lời mùi sắp đến mà tôi đã nhận. Nào, nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra trong thời gian tôi vắng nhà. Cat không quấy rầy Billi chứ!
- Không đâu. Chúng đã nghĩ ra một trò chơi mới gọi là "Đánh chìm cái lũ Viking đi". Tôi không biết cái từ ấy ở đâu ra. Cat nói là cô có thể giải thích chứ bé chẳng còn nhớ gì ngoài những từ ấy. Chúng bắc một cái thang dây lên ngọn tháp, Billi chuyển đá lên rồi chúng thi nhau ném xuống dòng sông qua những khe hở. Scarlett bật cười.
- Đúng là một con bé tinh ranh! Đã có lúc nó cứ nằng nặc đòi tôi để cho nó leo lên ngọn tháp. Tôi để ý thấy là nó đã lôi kéo Billi vào toàn bộ những việc nặng nhọc. Mà nó lại chưa đầy bốn tuổi! Khi nó lên sáu, chắc sẽ kinh khủng lắm. Cô phải đánh đòn nó và bắt nó học chữ.
- Không cần phải thế. Cháu bé rất thích học bảng mẫu tự trong phòng cháu, bảng mẫu tự với những con thú vậy.
Scarlett mỉm cười: đó cũng như là nghe nói con gái mình là thiên tài vậy. Nàng luôn sẵn lòng tin rằng Cat có thể làm mọi điều sởm hơn, tốt hơn mọi đứa trẻ khác trên đời nầy.
- Scarlett, cô kể cho tôi nghe về buổi tiếp tân đi, Harriet hỏi, chừng như nỗi bất hạnh riêng không làm chị ta quên đi những giấc mơ lãng mạn.
- Thật là thú vị. Chúng tôi nghĩ là có đến hai chục người - và lần nầy không có ông tướng về hưu để quấy nhiễu chúng tôi bằng những gì ông ta biết về công tước Wellington. Chúng tôi đã có một cuộc thi bóng vồ sôi nổi trong đó mỗi người đều có đặt tiền cược và tính điểm cũng giống như cá ngựa vậy. Tôi cùng phe với…
- Bà O'Hara!
Giọng nói lộ vẻ hoảng hốt. Scarlett đứng phắt dậy.
Một cô hầu hấp tấp chạy đến, mặt đỏ bừng, hơi thở hổn hển:
- Nhà bếp… Cô ta ấp úng… Cat… bị bỏng…
Scarlett suýt hất ngã cô ta để đâm bổ về phía nhà bếp.
Đi được nửa đường, nàng đã nghe Cat rên rỉ. Nàng phóng chạy nhanh hơn nữa. Cat không bao giờ khóc mà.
- Bé không biết là cái chảo nóng… Người ta đã bôi bơ lên tay cho chảu. Bé vừa với tới thì nó đổ xuống.
- Mẹ ơi… Mẹ ơi…
Tiếng người chộn rộn khắp nơi. Nàng chỉ nghe thấy tiếng Cat.
- Mẹ đây, cưng ơi. Chúng ta sẽ làm Cat khỏi ngay trong nháy mắt thôi mà.
Nàng ôm con gái đang khóc trên tay và bước vội ra cửa. Nàng đã nhìn thấy vết phỏng khủng khiếp trong lòng bàn tay của Cat. Vết phỏng phồng giộp lên đến mức các ngón tay nhỏ bé cứ bạnh ra.
Scarlett có lẽ đã chửi thề là đoạn đường sao như dài ra gấp đôi. Nàng cố hết sức chạy thật nhanh mà không để bị vấp ngã. Nếu như bác sĩ Devlin không có nhà thì lão sẽ không còn cái nhà mà mò về đâu! Ta sẽ vứt hết đồ đạc của lão ra ngoài, và cả gia đình của lão.
Nhưng bác sĩ có mặt.
- Nào, nào, Bà O'Hara, chẳng việc gì phải rối lên như thế! Trẻ con nào mà chẳng hay bị tai nạn! Để tôi xem qua một chút.
Cat thét lên khi ông ta ấn bàn tay của bé. Scarlett đau xé lòng như bị dao cắt.
- Không nghi ngờ gì nữa, rõ ràng là vết phỏng khá nặng đấy, bác sĩ Devlin nói. Chúng ta sẽ bôi mỡ vào đấy cho đến lúc vết phỏng phồng lên, rồi chúng ta sẽ chích để cho nước ra.
- Bác sĩ ơi, lúc nầy bé chắc đau lắm thì phải. Ông không thể làm được gì cho cháu bớt đau ư?
Những giọt nước mắt của Cat ướt đẫm vào áo Scarlett.
- Dùng bơ là tốt nhất. Nó sẽ làm giảm đau sau một lúc thôi.
- Sau một lúc thôi ư?
Scarlett quay người và bỏ chạy. Nàng nghĩ đến thứ thuốc đã rót trên lưỡi nàng khi nàng sinh Cat, và cơn đau biến mất ngay.
Nàng sẽ đưa bé đến nhà bà phù thuỷ.
Khá xa… nàng đã quên rằng dòng sông và ngọn tháp ở khá xa. Đôi chân nàng mỏi nhừ, nhưng không thể không đi được.
Scarlett chạy trối chết.
- Grainne! - Nàng kêu to khi chạy đến những bụi ô rô. - Cứu tôi với! Vì Chúa, cứu tôi với.
Bà lão bước ra từ trong bóng tối.
- Nào ngồi xuống đây, bà ta bình thản nói. Chẳng phải nhọc công chạy làm gì?
Ngồi trên nền đất, bà đưa tay ra:
- Lại đây với Grainne đi, Dara! Bà sẽ làm cho cái đau chạy đi nơi khác.
Scarlett đặt Cat ngồi trên gối bà phù thuỷ. Rồi nàng ngồi xổm trên đất như định chụp vội lấy đứa bé và lại bỏ chạy. Chạy đến đâu cũng được, miễn là có sự giúp đỡ.
Giá như nàng có thể chợt nghĩ ra một địa chỉ cụ thể hoặc một người nào đó.
- Dara, bà muốn con đặt tay con lên tay bà. Bà sẽ không sờ đến tay con đâu. Nào, con đặt tay con trong lòng bàn tay của bà đi! Bà sẽ nói với vết phỏng và nó sẽ nghe lời bà. Nó sẽ bỏ đi thôi!
Giọng Grainne bình thản và tự tin. Đôi mắt xanh của Cat ngắm nhìn khuôn mặt điềm tĩnh và nhăn nheo của bà lão, bé đặt lưng bàn tay bị phỏng trên lòng bàn tay lấm chấm những vết cỏ.
- Dara, vết phỏng lớn và nặng đấy. Chắc là ta phải thuyết phục nó. Mất thời gian đấy. Nhưng rồi sẽ nhanh chóng dịu đi thôi.
Grainne thổi nhè nhẹ trên chỗ da bị phỏng. Một, hai, ba lần. Bà đưa môi mình sát hai bàn tay của hai người và bắt đầu thì thầm trong lòng bàn tay của Cat.
Bà ta đọc những lời không sao nghe nổi bằng một giọng xì xào như lá non hoặc như tia nước chảy trên sỏi dưới ánh mặt trời. Sau vài phút - nhiều nhất là ba phút - Cat ngưng khóc và Scarlett ngồi bệt xuống đất thở phào. Tiếng xì xào vẫn tiếp tục, đều đều, êm ái. Đầu của Cat nghẹo sang một bên rồi ngả trên ngực Grainne.
Scarlett ngồi chống tay. Lát sau, nàng đã nằm chuồi trên nền nhà, ngả lưng và chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Còn Grainne vẫn không ngừng thì thlầm với vết phỏng, trong lúc hai mẹ con nằm ngủ. Dần dà, chỗ phồng xẹp xuống, ít đỏ hơn, cho đến lúc da Cat giống như chưa hề bị phỏng. Grainne ngẩng đầu và liếm đôi môi khô khốc.
Bà ta khép hai tay cô bé đang ngủ thiếp, rồi ôm lấy bé vào lòng và vừa ru nhè nhẹ vừa khe khẽ hát. Một lúc lâu bà ngừng hát.
- Dara…
Cat mở mắt.
- Đã đến lúc phải đi thôi! Nói với mẹ con thế. Grainne đã mệt và đi ngủ đây. Con phải đưa mẹ về nhà.
Bà lão dựng bé dậy. Rồi bà quay người và biến mất trong bụi cây ô rô bằng cách bò trên hai tay và đầu gối.
- Mẹ ơi, phải đi về thôi!
- Cat! Sao mẹ lại có thể ngủ ngon thế nhỉ! Ồ, thiên thần của mẹ, mẹ lấy làm tiếc. Điều gì đã xảy ra thế?
- Con thấy sao rồi, con mèo nhỏ của mẹ!
Scarlett ngắm nhìn bàn tay lành lặn của bé.
- Ồ Kitty Cat, mẹ muốn được con hôn biết bao.
Bé hôn lên đôi má của Scarlett.
- Mẹ nghĩ con thích uống trà và ăn bánh hơn là leo lên ngọn tháp, nàng nói. Chúng ta đi về thôi.
Đó là món quà mà bé tặng mẹ.
***
Bà O'Hara thì bị mê hoặc, còn bà phù thuỷ và thần thì nói chuyện với nhau bằng một thứ tiếng xa lạ.
Nell Garrity đã chính mắt nhìn thấy, cô ta nói, và cô ta đã thất kinh hồn vía đến mức cắm đầu nhảy xuống sông Boyne, không hề nhớ là phải trở lại khúc sông cạn. Cô ta sẽ chết đuối nếu như nước sông sâu như mọi khi.
Hai người đã đọc những câu thần chú để cho mây bay đi đấy, họ làm thế đấy!
- Có đúng là con bò cái của Any McGinty thôi không cho sữa ngày ấy, trong khi nó là một trong những con bò nhiều sữa nhất ở Trim!
Dan Houlihan ở Navan, có những mụn cóc to tướng dưới chân đến nỗi anh ta không sao đặt chân xuống đất được. Thần cưỡi một con chó sói mà ban ngày thì đội lất một chú ngựa con.
- Bóng của thần đổ trên cái máy đánh kem của tôi nên không làm sao mà có bơ nổi! - Những người biết chuyện nói rằng thần nhìn thấy được trong đêm tối, và hai mắt của thần rực sáng như ngọn lửa trong lúc đi rình rập.
- Anh có nghe kể chuyện thần được sinh ra như thế nào chưa, thưa ông Reilli! Đó là vào đêm trước Lễ Các Thánh và trên trời có sao chổi quẹt ngang qua.
Trong cả hạt, những chuyện đồn đại cứ lan truyền hết nhà nầy, sang nhà khác.
Bà Fitzpatrick bắt gặp con mèo vằn của Cat trên ngưỡng cửa của Toà nhà lớn. Ochras bị bóp cổ và moi ruột. Bà gói xác con vật trong mảnh vải và giấu trong phòng mình cho đến lúc có thể đem vứt xuống sông mà không ai nhìn thấy.
Rosaleen Fitzpatrick vội vàng bước vào nhà Colum chẳng thèm gõ cửa. Anh nhướng mắt lên, nhưng vẫn ngồi yên trên ghế bành.
- Đúng như tôi nói mà! Bà thốt lên. Anh không đến uống ở quán rượu như một người đàn ông đàng hoàng, anh phải giấu đi cái tính yếu đuối của anh ở đây với tí chút gọi là đàn ông thế kia à!
Giọng bà đầy khinh bỉ, giống như cử chỉ bà lấy mũi giầy bốt dí dí vào hai chân mềm nhũn của Stephen O'Hara. Anh ta ngáy đứt đoạn, miệng há hốc. Một mùi rượu Whisky bốc lên từ quần áo anh và hơi thở anh tởm lợm.
- Để cho tôi yên, Rosaleen, Colum nói giọng mệt mỏi.
- Em họ tôi và tôi đã khóc than cho những hy vọng của Ireland. - Bà Fitzpatrick chống tay lên hông. - Và những hy vọng của em gái họ anh ư, Colum O'Hara! Anh không đắm trong men rượu trong lúc cô ta than khóc, cái chết của con cô ấy chứ! Anh sẽ không ưu phiền với cô ta khi con gái cô ấy chết chứ! Bởi vì tôi xin nói với anh, Colum, đứa bé đang gặp chuyện hiểm nghèo.
Bà quỳ xuống bên ghế bành của anh và lắc mạnh tay anh:
- Colum, vì tình yêu Chúa Giêsu và Đức Mẹ Đồng Trinh, anh phải làm cái gì chứ! Tôi đã cố hết sức nhưng không ai chịu nghe tôi cả! Có thể là đã quá trễ để họ nghe, nhưng anh cố thử xem. Anh không thể lẩn trốn mọi người như thế nầy được. Mọi người đang cảm thấy là anh bỏ rơi họ và cả cô em họ Scarlett của anh nữa!
- Katie Colum O'Hara, Colum làu bàu.
- Tay anh sẽ vấy máu của em bé đấy, bà Rosaleen lạnh lùng nói.
Hôm sau, mãi đến chiều tối. Colum cứ đủng đỉnh đến thăm hết mọi ngôi nhà ở Ballihara và Adamstown và không quên quán rượu. Nơi anh đến thăm đầu tiên là văn phòng của Scarlett, và anh thấy nàng đang chìm ngập trong chồng sổ sách kế toán của toà nhà. Nàng đang nhíu mày: khuôn mặt nàng rạng rỡ lên khi nhìn thấy anh trước cửa, rồi sa sầm lại khi anh gợi ý tổ chức buổi dạ vũ mừng Stephen trở về Ireland.
Cuối cùng nàng đồng ý như anh mong đợi, và sau đó Colum có thể đi thăm mọi nhà, để chuyển lời mời đến cho mọi người. Anh chăm chú lắng nghe, tìm những dấu hiệu cho phép nghĩ rằng những lo ngại của Rosaleen là có cơ sở nhưng anh thở phào nhẹ nhõm khi không nghe một điều gì như thế cả.
Sau lễ chủ nhật, cả dân làng và mọi người thuộc dòng họ O'Hara của quận Meath kéo đến Ballihara để chúc mừng Stephen trở về và nghe tin tức ở Mỹ. Trên thảm cỏ đã kê những dãy bàn dài đầy ắp những khay thịt bò muối và cải bắp đang bốc khói, những giỏ đầy khoai lang luộc nóng hổi và những bình bia đang sủi bọt.
Những cửa sổ sát đất của phòng khách được mở toang như để mời mọi người vào, và trên trần nhà được trang trí những truyền thuyết anh hùng của Ireland. Buổi lễ đã thành công mà không phải mất nhiều công sức.
Scarlett sau đó cảm thấy khuây khoả khi nghĩ rằng nàng đã hết sức mình và được chuỵên trò lâu bên cạnh Kathleen.
- Em nhớ chị quá! Nàng nói. Kể từ lúc chị đi, không có gì là giống trước nữa. Bến lội chắc đã xuống đến hơn ba mét đấy, cũng như trước thôi mà. Em không sao chịu đựng nổi mỗi lần nghĩ đến chuyện đến nhà Pegeen.
- Scarlett, nếu mọi chuyẹn vẫn y như cũ thì sao cứ phải than thở làm gì cho nhọc lòng, Kathleen bác lại, chị giờ đây đã là mẹ một chú nhóc khỏe mạnh và đang đợi nó có thêm đứa em trai nữa.
Chị ấy không hề nhớ gì đến mình, Scarlett buồn bã nghĩ thầm.
Stephen chẳng nói nhiều về Ireland cũng như về nước Mỹ, nhưng cả nhà lại không tỏ vẻ gì là bất bình. "Nói chung đó là một con người trầm lặng". Scarlett tránh gặp anh. Với nàng, anh ta vẫn luôn mãi là Stephen bóng ma. Dù sao, anh cũng đem đến được một tin tức tuyệt vời. Ông ngoại Robillard đã chết và để lại tài sản cho hai dì Pauline và Eulalie. Hai dì hiện sống trong ngôi nhà màu hồng, và hàng ngày cùng đi dạo để bảo đảm sức khỏe. Người ta nói rằng họ còn giàu có hơn cả hai chị em Telfair.
Trong buổi lễ, mọi người nghe rõ tiếng sấm gầm ở xa xa. Ai cũng ngừng lại, kẻ thì ngưng cười, người thì ngưng ăn, và ngước mắt nhìn vào khoảng trời xanh chói chang với niềm chứa chan hy vọng. Cha Flinn mỗi ngày đều làm thêm một lễ phụ để cầu mưa, và trong mỗi gia đình người ta đều đốt nến cầu nguyện.
Ngày lễ Thánh Jean, những đám mây bị cơn gió phía tây cuốn về cứ mỗi lúc lại chồng chất lên nhau chứ không trôi đi mất. Đến buổi chiều, mây đã phủ dày đặc và tối sầm ở chân trời. Những người đàn ông, đàn bà đang chuẩn bị ngọn lửa vui cho lễ hội về đêm đều ngẩng đầu trước những trận gió ào ào thổi qua và cảm thấy dường như mưa đang tới. Buổi lễ sẽ vui biết bao nếu như cuối cùng trời đổ mưa và cứu được mùa màng!
Cơn giông ập đến vào lúc hoàng hôn trong tiếng sấm gầm đinh tai nhức óc, chớp sáng lóe trên nền trời như giữa ban ngày, và một trận mưa như trút đổ xuống. Mọi người nằm lăn ra đất và che đầu. Hạt mưa to như hạt đẻ Những tiếng thét sợ hãi và đau đớn vang lên trong những khoảnh khắc yên lặng giữa hai tiếng sấm gầm.
Scarlett rời Toà nhà lớn để đến nhảy quanh ngọn lửa vui Chỉ vài giây sau, nàng rút lui vào bên hông nhà, người ướt như chuột lột, rồi chạy lên lầu một tìm Cat.
Bé đang nhìn qua cửa sổ, hai mắt mở to, hai tay bít kín lỗ tai. Harnet Billi thu mình trong một góc phòng, ôm chặt lấy Billi để bảo vệ nó. Scarlett quỳ bên cạnh con gái và ngắm nhìn thiên nhiên trong cơn thịnh nộ.
Cơn thịnh nộ kéo dài khoảng nửa giờ, rồi trời lại sáng, đầy sao với vầng trăng tròn và tỏ. Củi ướt sũng và đêm ấy người ta không đốt lửa. Những cánh đồng cỏ và lúa mì bị trận mưa đá tàn phá sạch. Tiếng than khóc vang lên khắp Ballihara, xuyên qua những bức tường đá và cửa kính đến phòng của Cat. Scarlett rùng mình và ôm chặt lấy bé. Cat rên khe khẽ, lấy tay bịt tai cũng không sao ngăn nổi âm thanh ấy.
***
Scarlett leo lên một cái bàn đặt giữa con đường lớn của Ballihara, trước dân cư của thành phố.
- Mùa màng đã bị thất thu. Nhưng vẫn còn nhiều thứ phải cố cứu lấy! Cỏ sẽ hết ướt để thành cỏ khô. Và chúng ta sẽ có rơm với cả bông lúa, dù không còn hạt để xay thành bột. Tôi sẽ đi đến Trim, đến Navan và cả Drogheda, để mua lương thực cho mùa đông. Ballihara không thể bị đói kém được! Tôi xin hứa như vậy. Bà O'Hara xin thề như thế.
Lúc bấy giờ, mọi người hoan hô nàng.
Nhưng khi đêm xuống, ngồi bên lò sưởi, họ lại nói đến bà phù thuỷ, đến thần và đến ngọn tháp mà thần đã dựng lên để trả thù cho vị Huân tước bị treo cổ.