View Single Post
  #30  
Old 09-09-2012, 04:42 AM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Hậu cuốn theo chiều gió - Chương 84, 85, 86

HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ


Chương 84


Chiều hôm ấy, Scarlett đến thăm Molly, bà chị họ khêu gợi ở người phụ nữ nhiều tham vọng xã hội nầy những lối sống trưởng giả một cách dồn dập đến mức bà ta không sao nhận ra được những câu hỏi thoáng qua của nàng về bá tước Kilmessan. Cuộc viếng thăm diễn ra ngắn ngủi. Molly không biết gì cả ngoài việc Fenton quyết định đến ở lãnh địa của mình ở Adamstown khiến cho viên quản lý và bọn gia nhân của ông ta kinh ngạc. Họ đã chuẩn bị ngôi nhà và chuồng ngựa sẵn sàng bất cứ lúc nào ông ấy muốn đến, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta đến đây từ năm năm nay.
Đám gia nhân đang chuẩn bị cho một cuộc tiếp tân lớn. Molly nói, lần trước, bá tước đến đây có đến bốn chục khách mời, cùng với gia nhân và ngựa của họ. Lũ chó của Fenton cũng ở đấy. Đã tổ chức hai tuần đi săn và một vũ hội lớn.
Trong ngôi nhà tranh của Daniel, những người thuộc đòng họ O'Hara bình phẩm việc ngài bá tước đến với lời châm biếm cay độc. Họ nói Kilmessan đã chọn không đúng lúc: đất thì quá cứng, cánh đồng thì quá khô cằn để khách đi săn có thể làm hư hại mùa màng, giống như lần trước.
Mùa khô đã đến trước ông ta và bạn bè ông ta.
Scarlett trở về Ballihara mà không biết thêm được gì Luke Fenton không hề nói với nàng về cuộc săn, càng không nói về cuộc tiếp tân. Nếu ông ta tiến hành một trong hai cuộc đó mà nàng lại không được mời dự thì đó là một cái tát thấm thía đối với nàng. Sau bữa ăn tối, nàng viết nửa tá thư cho số bạn bè mà nàng quen biết trong Mùa Chơi. Nàng viết "Ở vùng lân cận đấy, người ta đồn đại nhiều về chuyện Luke Fenton trở về. Ông đi vắng đã lâu đến nỗi những người chủ quán cũng chẳng nghe được chuyện gì về ông ta cả".
Nàng vừa mỉm cười vừa dán các thư. Nếu làm như vậy mà vẫn chưa tlôi được tất cả các bộ "xương khô ra khỏi áo giáp" thì mình cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Sáng hôm sau, nàng ăn mặc thật trang trọng, áo dài nàng đã mặc ở Dublin. Mình cóc cần phải tỏ ra hấp dẫn đối với một con người dễ kích thích như thế, nàng tự nhủ, và mình sẽ không để cho ông ta lẻn vào nhà mình khi mình chưa sẵn sàng tiếp khách.
Cà phê trong bình đã nguội.
Chiều hôm ấy, Fenton đến lúc nàng đang tập dượt với con Comet ngoài đồng. Nàng mặc y phục và tấm choàng Ireland, ngồi bó hai chân qua hai bên lưng ngựa.
- Scarlett, cô sáng suốt biết bao, ông ta nói. Tôi luôn tin cnắc một cái yên ngựa dành cho các bà sẽ làm hỏng một con ngựa tốt, và con nầy xem ra là một trong số đó đấy. Cô có muốn cho nó chạy thi với ngựa của tôi không?
- Tôi rất vui sướng, nàng đáp giọng ngọt như mật. Nhưng hạn hán đã làm cháy khô hết mọi thứ, đến nỗi bụi tung sau vó ngựa của tôi sẽ làm ông ngạt thở mất!
Fenton nhướng cặp lông mày.
- Người thua phải đãi sâm banh, để tẩy bụi đóng ở cuống họng chúng ta đấy nhé.
- Đồng ý - Chạy đến Trim chứ!
- Đến Trim.
Ông ta quay ngựa và phóng nhanh trước khi Scarlett hiểu việc gì đã xảy ra. Người nàng phủ đầy bụi khi nàng đuổi kịp ông ta, và gần như ngạt thở khi nàng cứ cố thúc con Comet, và nàng ho sù sụ khi cả hai sóng ngang nhau phóng ngựa ầm ầm qua cầu dẫn vào thành phố.
Hai người dừng lại ở bãi cỏ gần vách toà lâu đài.
- Cô phải đãi tôi uống chứ! Fenton nói.
- Nhất định là không! Vì hoà mà!
- Như vậy, ta sẽ gọi hai chai rượu, hoặc bắt đầu lại cuộc đua!
Scarlett thình lình thúc ngựa lên trước và chiếm ưu thế. Nàng nghe ông ta cười ở sau lưng mình.
Cuộc đua kết thúc trên sân dẫn vào Ballihara.
Scarlett vừa đủ thắng ông ta trong gang tấc. Nàng mỉm cười hài lòng với mình, với con Comet, thậm chí cả với Luke Fenton, vì sự thoả mãn nàng cảm thấy.
Ông ta chạm roi ngựa vào vành mũ của mình.
- Tôi sẽ đem sâm banh đến vào bữa tối, - ông ta nói - Tôi sẽ có mặt lúc tám giờ.
Rồi ông ta phóng ngựa đi.
Scarlett nhìn theo ông ta. Táo tợn thật! Con Comet đã có một bước chuệch choạc và nàng nhận ra mình đã buông lỏng dây cương. Nàng vội cầm cương lên và vỗ vỗ cổ con ngựa đã ướt đẫm mồ hôi.
- Mày có lý, nàng nói. Mày cần được nghỉ và tắm rửa, kỳ cọ cho mát mẻ. Tao cũng vậy. Tao cũng vừa bị "chơi" một vố hay đấy!
Nàng phá lên cười.

***

- Cái gì đây! Cat hỏi như bị mê hoặc, bé nhìn mẹ đeo những bông tai nạm kim cương.
- Đó là đồ trang sức, Scarlett trả lời, lắc lắc đầu, làm những viên đá quý rung rinh và lấp lánh, quanh khuôn mặt nàng.
- Giống như trên cây Giáng sinh ư?
Scarlett bật cười.
- Giống ít thôi. Mẹ không nghĩ đến điều đó.
- Mẹ cũng trang sức cho con trong ngày lễ Giáng sinh nữa chứ!
- Không được đâu, cho đến khi con đã thật lớn! Kitty Cat ạ. Trẻ con có thể đeo chuỗi ngọc, hoặc xuyến vàng, nhưng kim cương thì dành cho người lớn. Con muốn có đồ trang sức vào ngày lễ Giáng sinh ư?
- Không, nếu đó là đồ trang sức dành cho bé gái. Mẹ trang sức làm gì thế! Còn nhiều ngày nữa mới tới lễ Giáng sinh mà!
Scarlett chợt nhớ rằng Cat chưa bao giờ nhìn thấy nàng mặc áo dạ hội cả: ở Dublin, hai mẹ con luôn ăn tối trong phòng, ở khách sạn mà.
- Có một người khách sẽ đến ăn tối, nàng giải thích.
Người khách đầu tiên ở Ballihara, nàng nghĩ thầm.
Bà Fitz nói đúng, đáng lẽ mình phải làm điều đó sớm hơn. Thật vui, khi mặc áo đẹp và có bạn.
***
Bá tước Kilmessan là một người vui tính và trang nhã. Scarlett chợt thấy mình đã nói nhiều hơn nàng dự định - nói về cuộc săn, về thời thơ ấu khi nàng tập lên ngựa, về lòng say mê ngựa của Gérald O'Hara. Nói chuyện với Luke Fenton thật tự nhiên.
Tự nhiên đến nỗi nàng quên cả hỏi ông trước lúc sắp ăn xong:
- Tôi nghĩ rằng khách của ông thỉnh thoảng có đến, nàng nói khi dọn món tráng miệng.
- Khách nào! Ông ta vừa hỏi dò, vừa nâng li sâm banh như xem màu rượu.
- Ờ để cho cuộc săn của ông.
Fenton uống một ngụm rượu và khẽ gật gù tán thành về phía ông "quản lý khách sạn".
- Ý nghĩ của cô từ đâu mà có vậy! Tôi không đi săn và cũng chẳng tiếp ai cả.
Li của họ lại được rót đầy. Luke nâng li chúc mừng Scarlett.
- Chúng ta uống mừng cuộc tiêu khiển của chúng ta chứ! Ông ta hỏi.
Nàng cảm thấy mặt đỏ bừng. Ông ta đã ngỏ ý với nàng, chẳng có nghi ngờ gì nữa. Nàng cũng nâng li rượu của mình lên.
- Chúng ta uống mừng với niềm hy vọng ông sẽ là kẻ thua cuộc tốt bụng, với một chai sâm banh tuyệt vời, nàng vừa nói vừa mỉm cười, và nhìn ông qua hàng mi hạ thấp.
Đã khuya, khi sắp đi ngủ, nàng cứ suy nghĩ mãi về câu nói của Luke. Ông ta đến Adamstown chỉ để gặp nàng ư? Phải chăng ông ta có ý định quyến rũ nàng!
Nếu đúng như vậy, ông ta sẽ hiểu được những bất ngờ của đời nàng. Nàng sẽ đánh bại ông ta trong cuộc chơi nầy, cũng như nàng đã thắng ông ta trong cuộc đua ngựa.
Và cũng thật thích thú khi làm cho một người kiêu ngạo, tự mãn về chính mình như ông ta phải say đắm vì yêu. Đàn ông không nên quá điển trai, quá giàu có như vậy: Điều đó làm họ tưởng họ có thể muốn gì được nấy.
Scarlett lên giường, và cuộn mình trong chăn. Nàng nóng lòng chờ đợi sáng mai rong ngựa cùng với Luke như đã hứa.

***

Hai người lại tổ chức đua, lần nầy đến tận Pike Corner, và Fenton thắng cuộc. Rồi họ lại phi ngựa trở về Adamstown, và ông ta lại thắng. Scarlett muốn đổi ngựa để đua lại, nhưng ông ta từ chối với tràng cười lớn.
- Cô có thể ngã gãy cổ, nếu cô cứ muốn như vậy, và tôi sẽ không còn hưởng được chiến tích của tôi nữa.
Ông ta mỉm cười và không nói gì thêm, nhưng cặp mắt ông lướt trên người Scarlett.
- Luke Fenton, ông thật không thể chịu nổi!
- Người ta đã nói như thế với tôi hơn một lần rồi, nhưng chưa bao giờ nói hăng đến như thế. Tất cả phụ nữ Mỹ đều có một tính cách sôi nổi như vậy ư?
Ông ta sẽ không biết được điều đó ở ta đâu, Scarlett tự nhủ nhưng nàng kiềm chế không thốt ra lời, giống như nàng đã gò cương con ngựa của mình vậy. Thật sai lầm đã để cho ông ta mất bĩnh tĩnh, và nàng giận ông ta thì ít mà giận mình thì nhiều. Nhưng dù sao, ta cũng vượt lên trên điều đó. Rhett vẫn cứ thường khích cho ta nổi giận, và mỗi lần như thế chàng lại thắng thế.
Rhett… Scarlett ngắm nhìn mái tóc đen, cặp mắt khinh bạc của Luke Fenton, bộ trang phục may thật khéo. Không lạ gì chuyện nàng nhận ngay ra ông ta giữa đám đông trong cuộc đua ngựa ở Galway. Ông ta có gì đó giống Rhett. Nhưng đó chỉ là ấn tượng ban đầu. Ông ta còn có cái gì khác, rất khác, nhưng nàng chưa xác định đó là cái gì.
- Xin cảm ơn về cuộc đua, Luke, cả trong trường hợp tôi không thắng. Bây giờ tôi phải về, tôi có việc bận.
Lặng đi một thoáng, vẻ bất ngờ, nhưng rồi ông ta mỉm cười.
- Tôi định mời cô ăn sáng.
Nàng mỉm cười với ông ta:
- Tôi chờ đợi điều mà ông mong đợi.
Nàng bước đi, nhưng vẫn cảm thấy cái nhìn của ông dõi theo nàng. Đến chiều, một người giữ ngựa phi ngựa đến Ballihara, với một bó hoa và một thiệp mời nàng ăn tối ở Adamstown, nàng không bất ngờ gì về điều đó.
Nàng viết một thư ngắn khước từ gởi người đưa thư.
Rồi nàng chạy vội lên lầu, cười khúc khích, và thắng bộ quần áo đi ngựa. Nàng sửa lại bình hoa khi Luke bước qua ngưỡng cửa vào phòng khách rộng và dài.
- Cô muốn trở lại cuộc đua đến Pike Corner, phải không? Nếu tôi không lầm, ông ta nói.
- Ông không lầm đâu, nàng trả lời, đôi mắt ánh lên nụ cười.
***
Trong quán rượu của Kennedy, Colum trèo lên quầy:
- Bây giờ tất cả đừng có sủa ầm ĩ lên nữa! Người phụ nữ tội nghiệp đó còn có thể làm được gì nữa, tôi xin hỏi các người! Có phải nàng đã chấp nhận cho các anh lĩnh canh, có hay không! Có phải nàng đã cung cấp cho các anh cái ăn trong mùa đông, có hay không! Cung cấp ngũ cốc và bột trong kho hàng khi các người cạn nguồn lương thực! Tôi thật xấu hổ khi thấy những người lớn mặt mày nhăn nhó và bịa ra những duyên cớ để nốc thêm rượu. Hãy uống đến say mèm ngã lăn xuống đất, nếu các anh muốn - mỗi người đều có quyền đầu độc bao tử mình và làm nhũn cả cái đầu của mình bằng Whisky - nhưng đừng nên bắt bà O'Hara chịu trách nhiệm về sự yếu đuối của các người.
- Bà ấy đã bán mình cho bọn điền chủ… bà ấy đã vênh váo trước những quý ngài và những phu nhân suốt mùa hè… không ngày nào bà ấy không làm hỏng đường xá vì đua ngựa với con quỉ ở Adamstown…
Quán rượu đầy tiếng gào thét giận dữ.
Colum thét lớn cho họ im.
- Các người là ai vậy, mà cứ làm như những mụ già đặt điều bên những bộ áo dài, áo dạ hội và bản tình ca của một phụ nữ! Các người làm tôi đến phát ốm mất.
Anh khạc xuống quầy rượu.
- Ai muốn liếm nào! Điều đó làm vui lòng các người đấy các người không phải là đàn ông!
Sự im lặng khắc nghiệt tiếp sau đó có thể nảy sinh bất cứ phản ứng nào. Colum đứng vững trên hai chân, tay nắm chặt, sẵn sàng trước mọi tình huống.
- Ồ Colum, họ bị kích động vì họ không có lý do để gây hoả hoạn hoặc bắn vài phát súng như những thằng ngốc ở mấy thành phố khác, một lão nông già nhất nói.
- Leo xuống đi, tìm bodhran của anh đi, lão sẽ huýt sáo, thằng Kennedy chơi đàn violon. Chúng ta hãy cùng hát, cùng hát cho cuộc nổi dậy, và say sưa như những người Fenian tốt bụng.
Colum chụp ngay cơ hội vãn hồi sự yên lặng. Khi anh bước xuống khỏi quầy rượu, anh đã hát:
"Bên bờ sông, người ta thấy đoàn người ấy.
Trên ánh thép vũ khí sáng ngời, phất phới ngọn cờ
Quân phản bội, quân thù phải chết! Tiên lên! Giết!
Hoan hô, các con ta, vì tự do, mặt trăng đang lên!".
***
Đúng là Scarlett với Luke Fenton đã đua ngựa trên những con đường vùng ven Adamstown và Ballihara. Và cả trên hàng rào, hố, hàng giậu và băng qua sông Boyne nữa. Trong suốt một tuần, hầu như mỗi sáng, Fenton lội qua con sông băng giá từ sớm, bước vào nhà đòi uống cà phê. Scarlett đợi ông với một thái độ bình thản được cân nhắc cẩn thận. Nhưng ông luôn làm nàng phải cảnh giác. Ông rất nhạy bén, nói chuyện với ông khó đoán trước được, và Scarlett không thể buông lơi sự chú ý, hay sự tự vệ, dù một phút, Luke làm nàng cười vui, làm nàng nổi giận, và cho nàng có cảm giác thật sống động đến cả đầu ngón tay.
Cuộc đua băng đồng làm dịu tình trạng căng thẳng mà nàng cảm thấy khi có mặt anh. Cuộc đấu tranh giữa hai người ngày càng rõ, và tính cách dữ dội trong con người họ không còn gì phải che đậy. Nhưng khi nàng đẩy sự táo bạo đến mức giới hạn nàng luôn thấy một cảm giác phấn khích vừa nguy hiểm lại vừa hồi hộp.
Scarlett cảm thấy trong sâu thẳm chính mình, một cái gì đó mạnh mẽ, không hiểu được, đang chực vượt khỏi sự kiểm soát của nàng.
Bà Fitz đã lưu ý nàng: trong thành phố, tư cách của nàng làm nhiều người chưng hửng.
- Bà O'Hara đang làm họ giảm lòng kính trọng, - bà nói với giọng nghiêm khắc - Cuộc sống quí phái với người Anh, đó là chuyện khác, xa vời. Nhưng chuyện giao du với bá tước Kilmessan làm cho họ thấy bà gần gũi với kẻ thù.
- Tôi bất cần điều đó. Cuộc sống của tôi là của riêng tôi. Vẻ hung hăng của Scarlett tác động mạnh đến bà Fitzpatrick.
- À ra thế ư? Bà nói, giọng không còn mang vẻ nghiêm khắc. Bà đã mê ông ta rồi ư?
- Không. Và tôi không có ý định đó. Xin để tôi yên và hãy nói với mọi người cũng để tôi yên.
Sau chuyện đó, Rosaleen Fitzpatrick giữ kín về những suy nghĩ của bà - nhưng bà có một linh cảm phụ nữ rất chắc chắn, và sự say mê bà nhận thấy trong ánh mắt Scarlett đã báo cho bà nhiều hơn về những khó khăn sắp đến.

***

- Mình đã yêu Luke Fenton rồi ư? Câu hỏi của bà Fitzpatrick làm Scarlett phải tự hỏi mình. Không, nàng trả lời ngay lập tức.
Tại sao mình lại cứ dằn vặt suốt ngày khi ông ấy không đến thăm mình buổi sáng?
Nàng không sao tìm được câu trả lời thuyết phục.
Nàng nghĩ đến điều nàng biết được qua thư của các bạn nàng. Tất cả đều nói bá tước Kilmessan có dư luận không tốt. Ông ta có một tài sản khổng lồ, có đất đai ở Anh và ở Scotland, ngoài lãnh địa của ông ta ở Ireland. Đó là người thân cận của Hoàng tử xứ Galles, ông ta có một ngôi nhà rộng lớn mênh mông ở London. Ở đó, theo dư luận, diễn ra liên tục những cuộc tiệc tùng điên loạn và những dạ hội kiêu sa - mà tất cả giới thượng lưu đều tìm mọi cách để được mời đến tham dự. Từ hơn hai chục năm nay - từ khi ông ta thừa hưởng phẩm trật và tài sản vào năm mười tám tuổi - Ông ta là đối tượng của những bà mẹ kén chồng cho con gái, nhưng ông ta đã thoát mình khỏi mọi cuộc vây bủa, dù đứng trước nhan sắc vừa giàu có lại vừa nổi tiếng. Người ta nói nhỏ với nhau về những quả tim tan vỡ, về những thanh danh bị tổn thương, và cả nhiều chuyện tự tử nữa. Đã có nhiều ông chồng thách ông ta đấu kiếm - Ông ta vô luân, tàn bạo, nguy hiểm - Một số người thậm chí cho ông ta là đồi bại. Tóm lại, đó là một con người bí hiểm và quyến rũ nhất thế giới.
Scarlett nghĩ đến sự chấn động mà nguồn tin nầy sẽ tạo ra: một phụ nữ goá chồng người Mỹ - Ireland, tuổi dưới bốn mươi, đã thành công trong lĩnh vực mà phái đẹp quí tộc nước Anh đã thất bại, và đôi môi nàng nở nụ cười bí ẩn - và nụ cười tan biến ngay sau đó.
Luke Fenton không lộ ra chút biểu hiện nào giống như của một người đàn ông si tình. Ông ta muốn chiếm đoạt nàng, chứ không phải cưới nàng làm vợ. Đôi mắt của Scarlett chau lại. Ta không cho phép ông ta thêm tên của ta vào danh sách những người phụ nữ mà ông ta đã chinh phục được đâu!
Nhưng nàng không sao cưỡng lại mà không tự hỏi nàng sẽ cảm thấy thế nào nếu ông ta ôm hôn nàng.


HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ


Chương 85


Luke Fenton phóng ngựa vượt qua Scarlett, và phá lên cười. Nàng rạp người xuống bờm ngựa, thét con Bán Nguyệt phi nhanh hơn, nhưng, hầu như tức khắc, nàng gò cương. Con đường đến một khúc quanh, giữa hai vách tường đá, và Luke, phía trước đã dừng ngựa lại chắn ngang đường.
- Ông định giở trò gì thế? Nàng la lớn. Tôi có thể đụng vào ông.
- Chính tôi đã định bụng như thế, Fenton trả lời.
Trước khi nàng kịp hiểu ra, ông ta đã nắm bờm con Bán Nguyệt và kéo hai con ngựa sát lại nhau, rồi đặt một tay lên gáy Scarlett, vừa giữ chặt đầu nàng vừa đặt môi ông ta lên môi nàng. Cái hôn của ông ta tàn bạo, buộc môi nàng phải hé mở và ông ta giữ lưỡi nàng giữa hai hàm răng. Bàn tay ông khiến nàng không cưỡng lại được. Nàng nghe tim đập mạnh vì sợ hãi, vì kinh ngạc - cái hôn dường như không muốn dứt - nàng run rẩy tưởng sẽ ngã quỵ dưới sức mạnh của ông. Lúc ông buông nàng ra, nàng cảm thấy rã rời.
- Bây giờ, chắc cô sẽ không từ chối lời mời ăn bữa tối của tỏi. Luke nói, cặp mắt xám ánh lên vẻ thoả mãn.
Scarlett hoàn hồn.
- Ông vội vàng quá thế, nàng trả lời gần như hụt hơi.
- Thế ư, cho phép tôi được nghi ngờ điều đó.
Cánh tay Luke vuốt dọc lưng Scarlett và ôm ghì lấy nàng áp sát vào người ông khi ông ta hôn nàng lần thứ hai. Bàn tay ông sờ soạng ngực nàng và siết mạnh làm nàng đau nhói. Scarlett cảm thấy thèm muốn bàn tay ông vuốt ve khắp thân thể nàng, đôi môi tàn bạo hôn lên khắp da thịt nàng.
Hai con ngựa bồn chồn, vùng vẫy mạnh làm hai người buông nhau ra và Scarlett suýt ngã. Nàng cố lấy lại thăng bằng một chút - cả trên yên ngựa và trong tư tưởng. Không được, nàng không thể chịu lùi. Nếu không, ông ta sẽ chán nàng sau khi đã chiếm đoạt nàng, nàng biết thế.
Và nàng không muốn mất ông ta. Nàng thèm muốn ông. Đó không phải là cậu bé con si mê như Charles Ragland, đó là một người đàn ông. Thậm chí nàng còn có thể yêu ông ta nữa.
Scarlett vuốt ve con ngựa để trấn an nó, và cảm ơn nó tận đáy lòng vì đã ngăn nàng không để nàng vào cơn cuồng loạn của ông ta. Khi nàng quay lại đối mặt với Luke Fenton, nàng mỉm cười.
- Tại sao ông không mặc áo da thú và nắm tóc tôi lôi về nhà ông luôn thể! Nàng bảo, giọng khôi hài lẫn khinh miệt. Ông đừng nên làm cho lũ ngựa sợ hãi nữa.
Nàng cho con Bán Nguyệt đi bước một, rồi chạy nước kiệu về chỗ họ xuất phát.
Quay đầu lại, nàng nói qua vai:
- Luke, tôi sẽ không đến nhà ông dùng bữa tối đâu, nhưng ông vẫn có thể theo tôi về đến Ballihara uống cà phê. Nếu ông còn muốn gì hơn thế, tôi có thể đề nghị ông dùng điểm tâm hoặc ăn trưa.
Scarlett dịu dàng thúc con Bán Nguyệt chạy nhanh hơn. Nàng không thể phân tích cảm giác thiểu não trên nét mặt Luke Fenton, và cảm thấy như sờ sợ.
Nàng xuống ngựa khi Luke đưa ngựa vào sân chuồng. Ông ta nhảy xuống, vứt dây cương cho người coi ngựa.
Scarlett vờ không thấy ông đã dành mất người hầu duy nhất có mặt và nàng tự mình dẫn con Bán Nguyệt vào chuồng tìm người hầu khác.
Khi mắt nàng đã quen với ánh sáng mờ mờ, nàng khựng lại không dám bước tới nữa. Cát đang ở trong ngăn chuồng ngay trước mắt nàng. Bé đứng trên lưng con Comet, chân không và tay dang ra giữ thăng bằng: bé mặc chiếc áo săng đai dày, mượn của anh giữ ngựa.
Chiếc áo phồng lên thành một khối dưới chiếc váy được vén lên, còn tay áo dài phủ cả bàn tay. Cũng như thường lệ, những lọn tóc đén tuột ra khỏi bím tóc và rối bù. Bé có vẻ như một con nhím, hoặc cô bé du mục.
- Cat, con làm gì thế? - Scarlett dịu dàng hỏi.
Nàng không quên con ngựa cao lớn vốn sợ bóng. Chỉ một tiếng động là đủ làm nó sợ.
- Con tập làm xiếc, Cat nói. Như trong sách của con, hình ảnh người phụ nữ trên lưng ngựa. Khi nào con cưỡi ngựa trên đường đua, con cần một dây dù.
Scarlett cẩn thận không lên giọng. Nàng chợt nhớ đến Bonnie, đến nỗi khiếp sợ của nó. Ở đây còn tệ hại hơn: Comet có thể làm Cat ngã và giầy đạp lên.
- Giá con đợi mùa hè tới thì hay hơn. Đứng như vậy trên lưng con Comet, con chắc đã thấy lạnh chân rồi.
Cat tụt xuống đất, sát bên móng sắt của con ngựa.
- Ồ! Con đã không nghĩ đến điều đó.
Tiếng nói nhỏ nhẹ của bé vọng lên từ phía trong sân của ngăn chuồng. Scarlett nín thở. Rồi Cat trèo qua cửa, giầy bốt và tất len cầm trên tay.
- Con biết giầy bốt sẽ làm ngựa đau.
Scarlett cố ghìm không siết chặt con vào lòng để bảo vệ con. Cat sẽ không bằng lòng nếu thấy nàng thờ phào nhẹ nhõm như thế. Nàng liếc nhìn qua phía phải tìm người hầu ngựa để giao con Bán Nguyệt. Nàng trông thấy Fenton, yên lặng đứng ngắm Cat.
- Đây là con gái tôi, Katie Colum O'Hara, nàng nói.
Và ông muốn dạy cháu điều gì, xin tuỳ ông, nàng nghĩ thầm.
Cat đang bận thắt lại các dây giầy. Bé ngước mắt lên, quan sát nét mặt Fenton, và cuối cùng bé nói:
- Cháu tên là Cat, còn tên ông là gì!
- Luke, bá tước Kilmessan đáp.
- Chào ông Luke. Ông có thích lòng đỏ trứng gà của cháu không! Cháu sắp ăn điểm tâm.
- Chú rất vui lòng.
Cuộc diễu hành thật khác thường: Cat đi đầu, bên cạnh Luke đang điều chỉnh bước đi theo bước chân con nhỏ nhắn của cô bé.
- Cháu đã ăn sáng rồi, Cat giải thích, nhưng cháu còn đói thế là cháu sẽ ăn tiếp.
- Điều đó chú cho là rất hợp lý, ông ta trả lời với giọng suy tư, không chút giễu cợt.
Scarlett theo sau, lòng còn xao xuyến vì nỗi kinh hoàng Cat vừa gây ra; nàng vẫn còn chưa trấn tĩnh được sau những khoảnh khắc đam mê do những nụ hôn của Luke. Nàng cảm thấy ngỡ ngàng. Nàng không hề nghĩ Fenton yêu trẻ con, thế mà ông ta đã bị Cat cuốn hút. Hơn nữa, ông đã xử sự với bé một cách đường hoàng, nghiêm túc, không hề tỏ ra hạ cố chiều chuộng vì lẽ bé quá nhỏ. Những người đối xử với bé như trẻ con thường làm bé khó chịu. Có Chúa biết cho, Luke xem ra cảm nhận được điều đó, và tôn trong những phản ứng của bé.
Scarlett muốn ứa nước mắt. Ồ, phải rồi, nàng có thể yêu người đàn ông nầy. Anh ấy sẽ là cha của bé như thế đấy! Nàng chớp nhanh đôi mắt. Bây giờ không phải lúc đa cảm. Vì hạnh phúc của Cat và của chính nàng, nàng phải tỏ ra cương nghị, sáng suốt. Nàng quan sát Luke Fenton đang nghiêng người về phía Cat. Trông ông rất to cao, mạnh mẽ, vô song. Nàng âm thầm run rẩy cố lay động nỗi khiếp nhược trong lòng. Nàng sẽ thắng, phải thắng, ngay bây giờ. Nàng thèm muốn người đàn ông đó, cho nàng và cho Cat.
Scarlett suýt bật cười vì cảnh tượng diễn ra giữa Luke và Cat. Bé hoàn toàn bị hút vào công việc tế nhị là đập vỡ đầu quả trứng chần nước sôi mà không làm vỡ; Fenton nhìn bé chăm chú y như bé vậy.
Rồi đột nhiên, đang vui, Scarlett hoá buồn. Cặp mắt sẫm màu ấy nhìn Cat đáng lẽ phải là của Rhett chứ không phải của Luke Fenton! Chính Rhett phải là người bị cuốn hút bởi con gái mình, chia sẻ với con quả trứng la coóc, đi bên cạnh con, chân bước đều theo bước chân bé bỏng của con.
Nỗi ham muốn nhức nhối xuyên thấu vào tim, và nỗi lo âu - mà lâu nay nàng giữ không cho bén mảng đến - bỗng dưng tuôn chảy vào tim nàng như lấp vào khoảng trống trong đó. Nàng đau khổ, nàng cần sự hiện diện, giọng nói và tình yêu của Rhett biết bao. Nếu như mình nói với chàng về Cat trước khi quá muộn… Nếu như mình cứ ở lại Charleston… Nếu như…
Cat kéo áo Scarlett:
- Mẹ ăn trứng nhé! Con sẽ bóc cho mẹ.
- Cảm ơn, cưng.
Chớ có mà khờ khạo, Scarlett tự nhủ. Nàng mỉm cười với Cat và với Luke Fenton - Quá khứ vẫn là quá khứ, nàng phải nghĩ đến tương lai.
- Luke, Scarlett cười nói, tôi nghĩ ông có quyền ăn thêm một tròng đỏ nữa đấy.
Sau điểm tâm, Cat chào tạm biệt và chạy ra ngoài, nhưng Luke ở lại.
- Đem cho tôi cà phê, ông nói với cô hầu mà không cần nhìn, và quay về phía Scarlett nói tiếp - Kể cho tôi nghe về con gái của cô đi.
- Nó chỉ thích lòng trắng trứng, nàng vừa nói vừa mỉm cười để giấu nỗi lo âu.
Nàng phải nói với ông ta thế nào về cha của Cat nhỉ! Luke chắc sẽ hỏi tên cha nó, anh ấy là ai, vì sao mà chết.
Nhưng Fenton chỉ quan tâm đến Cat:
- Scarlett, cô bé đáng yêu của cô mấy tuổi rồi!
Ông ta tỏ ra kinh ngạc khi biết bé mới đầy bốn tuổi, rồi ông hỏi xem, có luôn tự chủ được không, có phải bé luôn hiểu biết trước tuổi, có phải bé dễ xúc động… Ông ta thật sự quan tâm đến bé, điều đó làm ấm lòng Scarlett và thúc đẩy nàng nói về những kỳ công của Cat O'Hara cho đến khô cả cổ.
- Ông phải xem bé ngồi trên ngựa, Luke ạ, bé lên ngựa giỏi hơn tôi - hoặc hơn cả ông nữa! Và bé trèo leo khắp nơi như một chú khỉ. Các bác thợ sơn phải gỡ cháu ra khỏi thang… Cháu thông thuộc các cánh rừng như một con cáo, và chưa bao giờ cháu bị lạc, dường như cháu có la bàn trong bụng vậy…
Còn "dễ xúc động ư?" Cháu không thiếu bình tĩnh, cháu rất gan lì đến nỗi đôi khi tôi cũng phát hoảng.
Cháu không bao giờ rên rỉ khi cháu cụng đầu hoặc bị bầm mình. Cả khi cháu còn bé xíu cháu hầu như không hề khóc, và cháu biết đi, cháu làm như kinh ngạc nếu thấy mình bị ngã, rồi cháu đứng ngay dậy… Tất nhiên sức khoẻ cháu rất tốt! Ông không thấy cháu khỏe mạnh và đứng thẳng đó sao! Cháu rất chịu ăn, và không hề bệnh tật. Ông biết nó nuốt baọ nhiêu bánh kem, bánh su mà không cần chớp mắt không…
Rồi nàng thấy khan tiếng, nàng nhìn đồng hồ treo tường và bật cười.
Lạy Chúa, tôi đã khoác lác cả tiếng đồng hồ rồi, Luke a, đó là lỗi ở ông, ông đã khuyến khích nên tôi nói quá nhiều. Đáng lẽ ông phải ngăn tôi lại chứ.
- Có gì đâu. Điều đó làm tôi thích thú.
- Ấy chết, ông lại làm tôi ghen tị rồi. Ông làm như đã si tình con gái tôi vậy.
Fenton nhướng đôi mày.
- Tình yêu, chuyện ấy tốt đối với những ông chủ quán và những bản tình ca rẻ tiền. Còn tôi, tôi quan tâm đến cháu bé.
Ông nghiêng người, cầm tay Scarlett và lướt môi hôn nhẹ.
- Sáng mai tôi đi London, cho nên tôi phải đến từ biệt cô.
- Tôi sẽ vắng mặt trong những cuộc rong chơi của chúng ta, nàng nói thật lòng. Ông sẽ sớm quay về chứ!
- Tôi sẽ đến thăm Cat và cô ngay khi tôi trở lại.
Tốt, Scarlett nghĩ thầm khi ông ta đã đi khuất. Ông ta không tìm cách hôn mình khi ra đi. Nàng không biết điều đó có ý nghĩa như là khen hay là giận. Ông ta đang phải hối tiếc về cách xử sự của ông, nàng đoán thầm.
- Mình nghĩ ông ấy đã mất bình tĩnh. Và tiếng "tình yêu" làm ông sợ hãi.
Nàng kết luận: Luke Fenton có tất cả triệu chứng của một người đàn ông không định yêu mà lại hoá si tình.
Nàng rất sung sướng về điều đó. Ông ta sẽ là người cha tuyệt vời cho Cat… Scarlett đưa tay mân mê làn môi tê dại của nàng. Và đó là một trong những người đàn ông có sức kích động nhất.


HẬU CUỐN THEO CHIỀU GIÓ


Chương 86


Liên tiếp nhiều tuần lễ sau đó, Luke Fenton thường chiếm hết dòng suy nghĩ của Scarlett. Nàng bị xúc động mạnh, và mỗi buổi sáng đẹp trời, nàng rong ngựa một mình, lần theo những con đường họ đã cùng đi với nhau. Khi nàng trang trí cây Giáng sinh cùng với Cat, nàng nhớ lại niềm vui lúc nàng trang điểm buổi chiều đầu tiên ông ta đến ăn tối ở Ballihara. Và vào lễ Giáng sinh khi nàng rút cái xương lưỡi hái của con gà tây cái xương tượng trưng cho hạnh phúc nàng thầm mong, ông mau mau từ London quay về.
Đôi khi nàng nhắm mắt và thử nhớ lại cảm giác khi nàng ở trong vòng tay ông, nhưng mỗi lần như thế, cái cảm giác ấy làm nàng tức tối, thậm chí nước mắt giàn giụa vì luôn luôn vẫn là khuôn mặt Rhett, vòng tay, tiếng cười của chàng trở lại trong ký ức. Nàng tự nhủ đó là vì nàng mới biết Luke gần đây. Với thời gian, nàng cũng sẽ nghĩ rằng sự có mặt của ông sẽ xoá nhoà kỷ niệm về Rhett.
Buổi chiều lễ thánh Sylvestre, có tiếng ồn ào huyên náo và Colum đi đầu chơi badhran, theo sau là hai ngứời kéo đàn violon, rồi đến Rosalem Fitzpatrick, gõ các đốt xương. Scarlett thích thú kêu lên kinh ngạc và vồn vã ôm người anh họ vào lòng.
- Colum, em đã không hy vọng nhìn thấy anh trong ngôi nhà nầy! Chắc năm nay sẽ là may mắn, với buổi khởi đầu như thế nầy.
Nàng đánh thức Cat dậy, và hai mẹ con sống những khoanh khắc đầu năm 1880 trong tiếng nhạc và niềm thương yêu.
Ngày đầu năm mới bắt đầu trong tiếng cười, bánh bram brack được ném vào tường, bắn cả mảnh vụn và nho khô vào người Cat, trong lúc Cat đang múa, đầu hất ra sau, miệng mở to.
Nhưng ngay sau đó trời lại trĩu mây và một cơn gió lạnh như muốn hất tuột chiếc khăn choàng của Scarlett khi nàng đến thăm các gia đình trong thành phố của nàng. Colum uống một li ở mỗi nhà - rượu chứ không phải nước trà - và nói chuyện chính trị với cánh đàn ông, đến mức nàng muốn hét lên với anh.
- Scarlett thân yêu, sao em không đến quán rượu nâng li chúc mừng năm mới, và hy vọng mới cho người Ireland! Colum hỏi khi họ bước ra khỏi căn nhà cuối cùng.
Cánh mũi Scarlett phập phồng khi nàng ngửi thấy mùi rượu Whisky.
- Không. Em mệt lắm, em thấy lạnh và em về nhà đây Hãy đến chỗ em, chúng ta sẽ cùng ngồi với nhau một khoảnh khắc yên tĩnh bên ngọn lửa.
- Scarlett aroon, đó chính là điều anh sợ nhất. Yên tĩnh sẽ làm cho bóng tối len lỏi vào tâm hồn.
Colum do dự bước vào quán rượu của Kennedy, còn Scarlett chậm chạp tiếp tục con đường về Toà nhà lớn, khăn quàng quấn chặt quanh người. Trong ánh sáng xám và lạnh, cái váy đỏ và đôi bít tất sọc vàng xanh của nàng như xỉn màu.
Uống cà phê và tắm nước nóng, nàng chờ mong được vậy khi mở cánh cửa nặng trịch. Bước vào tiền sảnh, nàng chợt nghe tiếng cười nén lại của một ai, và tim nàng thắt lại. Cat chắc đang chơi trò cút bắt, Scarlett vờ không chú ý. Nàng đóng cửa, rồi buông chiếc khăn quàng xuống ghế bánh và nhìn quanh.
- Chúc năm mới, Bà O'Hara, Luke Fenton nói. Nay là tôi đang đứng với nữ hoàng Marie - Antoinette đấy ư? Có phải đây là bộ quần áo thôn nữ mà những thợ may giỏi nhất London đã cắt cho những vũ hội hoá trang năm nay?
Ông đang ở cầu thang. Scarlett ngước nhìn ông. Thế là ông đã về rồi! Ồ, sao ông lại còn bắt chợt được nàng trong bộ quần áo nầy nhỉ! Nàng không mong thế đâu - Nhưng điều đó có quan trọng gì. Luke đã trở về, chỉ sau một thời gian ngắn ngủi, và nàng không còn cảm thấy mệt mỏi gì nữa.
- Chúc năm mới hạnh phúc! Nàng nói.
Và thật đúng như thế.
Luke né qua bên và Scarlett nhìn thấy Cat. Hai cánh tay bé đưa cao: bé khệ nệ giữ cái mũ miện vàng ánh đặt trên mái đầu bù xù. Bé bước xuống bậc thang tiến về phía mẹ, cặp mắt xanh tràn đầy vui sướng, và đôi môi cố nén nụ cười. Đằng sau bé thướt tha chiếc khăn quàng dài sặc sỡ: cái đuôi áo lễ phục bằng nhung màu hồng điều viền da lông chồn.
Cat đeo nữ trang của bà, thưa bà bá tước. Luke nói, tôi đến để thu xếp cho lễ cưới của chúng ta.
Chân Scarlett như nhủn ra. Nàng ngồi khuỵu xuống trên nền nhà bằng cẩm thạch, vòng vải đỏ phủ quanh nàng, làm nổi bật những váy phồng màu xanh, màu lục.
Một chút gì đó bất bình pha lẫn một cảm giác chiến thắng bất ngờ. Chẳng lẽ lại là sự thật. Sao dễ dàng đến thế. Lại dường như lạ thường quá.
- Cat, có thể nói điều bất ngờ của chúng ta đã thành công rồi. Luke nói, ông mở những dải thắt to bằng lụa mà bé đeo ở cổ và cầm lấy mũ miện.
- Bây giờ cháu có thể đi chỗ khác. Chú có chuyện nói với mẹ cháu.
- Cháu có thể mở hộp của cháu được chứ!
- Nhất định rồi. Hộp ở trong phòng cháu đấy.
Cat nhìn mẹ, mỉm cười rồi chạy lên cầu thang, vừa phùng miệng ra. Luke vắt chiếc áo lễ sang cánh tay trái, treo mũ miện vào cổ tay rồi tiến đến gần Scarlett, đưa tay phải cho nàng. Ông có dáng rất cao lớn, rất mạnh, và đôi mắt ông đen thẫm. Nàng đưa tay cho ông và ông đỡ nàng dậy.
Ta đi đến thư phòng, ông nói. Ở đó có lò sưởi, và chai sâm banh để uống mừng khi ngã giá xong.
Scarlett nhường ông đi trước. Ông muốn cưới nàng!
Nàng không hề ngờ tới. Nàng hoàn toàn tê dại, cú sốc làm nàng bắt đầu nhận ra điều gì đang xảy đến và nàng như tìm lại được lời nói:
- Tại sao lại "ngã giá", ông Luke! Tại sao ông ta không nói là ông yêu nàng và muốn nàng làm vợ ông!
Fenton chạm li với nàng.
- Kết hôn là gì, nếu không phải là cuộc ngã giá, hở Scarlett! Luật sư của chúng ta sẽ thảo các hợp đồng, nhưng đó chỉ là chuyện hình thức. Em biết điều gì đang chờ đợi em rồi đấy! Em không còn là một thiếu nữ, cũng không phải là một cô gái ngây thơ.
Scarlett thận trọng đặt li rượu xuống bàn. Rồi nàng buông mình xuống ghế bành cũng với vẻ thận trọng như thế. Có cái gì không ổn đây. Gương mặt và lời nói của ông ta không đượm vẻ gì là nồng ấm. Thậm chí ông ta cũng chẳng nhìn nàng nữa.
- Em muốn ông cho em biết em sẽ được gì. Nàng nói chậm rãi.
Fenton nhún vai, vẻ khó chịu.
- Được thôi. Chắc em đã cho rằng tôi là một trong những người hào phóng nhất. Tôi bắt đầu từ nguyên tắc vốn là mối quan tâm chủ yếu của em.
Ông ta nói rằng ông là một trong những người giàu nhất nước Anh, mặc dù ông nghĩ là nàng đã tự mình biết rõ điều đó. Ông thành thật ngưỡng mộ tài năng vươn tới thành đạt của nàng. Nàng có thể giữ riêng tiền bạc của nàng. Tất nhiên ông bảo đảm cung cấp cho nàng quần áo, xe cộ, nữ trang, người hầu và bao thứ khác nữa. Điều ông trông mong ở nàng là nàng sẽ làm ông được rạng danh. Ông đã quan sát và thấy rằng nàng có khả năng làm được điều đó.
Nàng cũng có thể giữ Ballihara cho đến cuối đời.
Điều ấy xem ra làm nàng thích thú. Còn về phần ông, nàng cũng có thể lấy luôn Adamstown nếu nàng chịu bẩn chân. Sau khi nàng chết, Ballihara sẽ thuộc về con cái của hai người, cũng như Adamstown, sau khi Luke chết. Kết hợp cái đất đai liền ranh với nhau vốn luôn là lý do chính đáng của những cuộc hôn nhân.
- Vì thật ra, điều chủ yếu của cuộc trả giá, đó là em sẽ cho tôi một người thừa kế. Tôi là người cuối cùng của dòng họ, tôi có trách nhiệm phải bảo đảm cho dòng họ trường tồn. Khi tôi có một đứa con trai với em, em sẽ lại làm chủ cuộc đời em, tất nhiên phải giữ cho kín đáo một chút.
Ông lại rót thêm rượu và nốc cạn một hơi, và nói thêm Scarlett có thể cảm ơn Cat về cái mũ miện.
- Cũng không cần phải nói với em rằng tôi không hề có ý định đưa em trở thành bá tước Kilmessan. Em là loại phụ nữ mà tôi thích chơi đùa thôi. Em càng ương ngạnh, tôi càng thích buộc em vào luật chơi của tôi. Điều đó cũng thật thú vị, nhưng dù sao cũng được như con gái của em. Tôi muốn con trai tôi được như nó - không nhút nhát, và khỏe như voi. Dòng máu họ Fenton cằn cỗi vì những cuộc tác hợp đồng huyết. Truyền thêm cho nó dòng máu sinh lực thôn quê của em có thể cứu vãn tình thế. Tôi đã để ý thấy những tá điền họ O'Hara, những người họ hàng nhà em, sống lâu, Scarlett ạ, em là một chủ bài có giá trị đấy. Em sẽ cho tôi một người thừa kế làm tôi tự hào, và em sẽ không làm cho nó cũng như cho tôi phải hổ thẹn trong xã hội.
Scarlett nhìn ông như một con thú bị rắn thôi miên.
Nhưng đã đến lúc chấm dứt bùa mê. Nàng cầm li rượu trên bàn ném phăng vàò lò sưởi.
- Không bao giờ! Đó là li rượu chúc cho sự trả giá của ông, Luke Fenton. Hãy cút khỏi nhà tôi. Ông làm cho tôi phát ớn lạnh.
Ông ta chỉ cười, Scarlett vươn người tới, muốn nhảy xổ vào mặt ông, đập tới tấp vào đấy, vào cái mặt đang tươi cười ấy.
- Tôi tưởng là cô lo lắng cho con gái cô, ông nói với giọng cười khẩy khinh miệt. Có thể tôi đã lầm.
Mấy lời đó đủ làm Scarlett như chết sững.
- Cô làm tôi thất vọng thật sự. Tôi đã tưởng cô thông minh hơn những gì cô tỏ ra vào lúc nầy. Hãy quên đi lòng kiêu hãnh, bị xúc phạm và nhìn thẳng vào cái đang ở trong tầm tay cô. Một vị trí vững vàng cho cô và cho con cô. Tôi sẽ nhận nó làm con nuôi, và nó sẽ trở thành Lady Catherine. Cái tên "Katie" thì chả phải bàn, tất nhiên đó là cái tên của bọn tôi tớ nhà bếp. Đã là con gái của tôi, ngay lập tức và không điều kiện, nó có thể có được cái tốt nhất trong những cái nó cần hay nó thích. Trường học, bạn bè và cuối cùng hôn nhân - chỉ cần nó chọn lựa. Không bao giờ tôi làm gì thiệt hại cho nó, nó rất quý giá đối với tôi: đó sẽ là cái mẫu mà con trai tôi phải noi theo. Cô có thể khước từ không cho nó hưởng tất cả điều đó chỉ vì cái tham vọng lãng mạn hạ cấp rẻ tiền của cô chưa được thoả mãn ư? Tôi thì tôi không nghĩ như vậy.
- Cat không cần đến tước phẩm quí giá của ông và cả cái gì tốt hơn thế nữa, Luke Fenton ạ, cả tôi cũng vậy. Chúng tôi tự thu xếp được không cần đến ông, Và chúng tôi sẽ tiếp tục là chúng tôi như hiện nay.
- Cho đến bao giờ, Scarlett! Đừng nên quá tin vào những thành công của cô ở Dublin. Cô là một loại sản phẩm mới, mà sản phẩm mới thì đường đời khá ngắn ngủi. Một con đười ươi được luyện tập tốt cũng đủ để tạo được một điều như thế trong cái xó xỉnh như Dublin. Cô chỉ còn một, nhiều lắm là hai mùa nữa thôi, sau đó người ta sẽ quên cô. Cat cần được bảo vệ bởi một tước hiệu và một người cha. Tôi là một trong số rất hiếm người có quyền lực tẩy được cho nó vết nhơ là đứa con hoang. Không, đừng cãi lại làm gì, tôi chẳng muốn nghe những gì cô có thể bịa ra đâu. Nếu cô và con gái cô là khách quí ở Mỹ, thì cô sẽ chẳng bao giờ lại vùi xương ở một chỗ như thế nầy đâu. Nhưng thôi, đủ rồi. Tôi đã bắt đầu chán rồi, tôi rất sợ sự phiền muội Scarlett, hãy gửi cho tôi vài dòng khi cô đã bình tĩnh trở lại. Cô sẽ chấp nhận sự trả giá của tôi. Tôi bao giờ cũng đạt được điều tôi muốn.
Fenton bước về phía cửa.
Scarlett gọi ông ta lại. Nàng cần biết một điều:
- Luke Fenton, ông không thể buộc mọi người làm theo điều ông thích. Ông có khi nào nghĩ rằng cô vợ - ngựa cái của ông có thể đẻ ra một đứa con gái chứ không phải đứa con trai không?
Ông ta đối mặt với nàng.
- Cô là một phụ nữ rắn chắc, rất khỏe mạnh. Tôi nhất định sẽ có một đứa con trai. Nhưng thậm chí đặt trường hợp tồi tệ nhất giả như cô chỉ sinh được con gái, thì mỗi đứa có thể cưới một anh đàn ông có ý nguyện đổi họ cho nó và nhận lấy họ của nó. Như vậy một người họ Fenton sẽ thừa kế được tước hiệu và nối dõi tông đường. Những điều khoản trong hợp đồng của tôi vẫn được thoả mãn.
Scarlett tỏ ra lạnh lùng không khác gì ông ta.
- Ông đã nghĩ đến tất cả mọi điều, chắc thế. Giả thiết tôi vô sinh hoặc chính ông không thể có con thì sao?
Fenton mỉm cười.
- Những đứa con hoang mà tôi rải khắp châu Âu, đã đủ chứng minh cho tinh lực đàn ông của tôi và lời mắng mỏ thảm hại của cô chẳng làm tôi động lòng. Còn về cô, thì đã có Cat.
Một cảm giác bất ngờ thoáng lên trên nét mặt ông ta, và ông ta quay ngoắt về phía Scarlett. Nàng lùi lại khi thấy ông tiến đến gần.
- Nào, Scarlett, đừng đóng kịch nữa. Chẳng phải tôi đã từng nói với cô là tôi chỉ cắt đứt với nhân tình, chứ không cắt đứt với vợ tôi đó sao! Trong lúc nầy tôi không có ý đụng đến cô đâu. Tôi hầu như quên mất cái mũ miện, tôi phải bỏ nó vào tủ để chờ ngày cưới: đó là một bảo vật của gia đình. Hãy gửi cho tôi một lá thư đầu hàng. Tôi đi Dublin mở cửa khu tư thất của tôi để chuẩn bị cho Mùa Chơi ở công viên Mernon, chỉ cần một lá thư là có thể gặp được tôi ngay.
Ông ta nghiêng người trước nàng với nghệ thuật tinh tế của kẻ nịnh đầm, rồi vừa cười vừa bước ra.
Scarlett đầu giữ thẳng, dáng vẻ đầy kiêu hãnh, cho đến khi nàng nghe tiếng cửa đóng sập lại. Nàng chạy lại khoá trái cửa thư phòng, và khi không còn có mặt đám gia nhân, nàng gieo mình xuống tấm đệm dầy cộm và khóc nức nở. Sao nàng lại có thể lầm lạc đến mức như thế được! Sao nàng có thể thú nhận với chính mình rằng nàng đã tấp tểnh yêu một thằng đàn ông mà trong con người hắn chẳng hề có tình yêu! Và nàng phải làm gì bây giờ! Nàng không ngớt nghĩ đến Cat, đang đứng trên bậc thang cao, đội mũ miện, cười rạng rỡ. Nàng phải làm gì bây giờ!
- Ô Rhett ơi! Nàng nghẹn ngào, thốt lên, mẹ con em cần đến anh biết bao.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn