View Single Post
  #13  
Old 09-10-2012, 06:41 AM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Cô Lâu Quái Kiệt - Hồi 26, 27

CÔ LÂU QUÁI KIỆT


Hồi 26

Biến động tại Bạch Lộc


Sau khi qua khỏi quan ải, Xích Diện Thần Long liền giã từ Nhất Diệp đạo trưởng, dẫn ái nữ nhắm thẳng Trường An đi thẳng tới.
Tại Bạch Lộc Nguyên nằm về phía Đông nam Trường An, cách Bá Lăng không xa, có một ngôi miếu ít người biết đến, tên gọi là “Ngã Nỗi miếu”. Đấy chính là nơi đặt Tổng đàn của Cùng Gia bang. Vị Bang chủ là Vân Thiên Nghĩa Cái Ca Thư Kiện, suốt năm thường ở nơi ấy và rất ít đi đâu xa.
Xích Diện Thần Long và ái nữ lặn lội ngày đêm đi đến đây, với ý định là tìm Thiết Chỉ Cái, hầu tính chuyện phục thù cho Gia Cát Ngọc. Nhưng, không ngờ họ vừa đi đến nơi, thì lại gặp Cái bang đang lâm vào tình trạng thù trong địch ngoài, uy hiếp đến điên đảo.
Nền trời trong veo, xanh biếc. Khắp mặt đất lá cây đều úa vàng, gió thu đã thổi mạnh, chim nhạn từ hướng Bắc bay về Nam...
Tiết cuối thu tại Bạch Lộc Nguyên trông cảnh sắc thật tiêu điều buồn bã.
Nhớ lại khi xưa, khi tướng Tần là Dương Tiễn khởi binh phạt Kinh, được Tần Thủy Hoàng, vị Hoàng đế lừng lẫy một thời, đích thân ra đây tiễn hành. Và, tại vùng Bạch Lộc Nguyên này, cờ xí rợp trời, chiến mã hí rền vang, tiếng bánh xe lăn ồn ào không ngớt, những chiếc nón sắt chói ngời dưới bóng mặt trời, thực hùng dũng làm sao.
Thế mà giờ đây, tại vùng đất này, chỉ còn lại những bãi cỏ vàng úa và những nấm mồ hoang rải rác đó đây. Dòng Bá Thủy chảy thao thao bất tuyệt, tựa hồ như nỗi bi thương, ai oán thủa xa xưa, nói không biết đến bao giờ cho hết...
Bỗng nhiên, tại ven sông nước chảy thao thao bất tuyệt kia, có một bóng người chạy bay đến.
Người ấy ăn mặc quần áo rách rưới, cái gầm đầu lướt đi thật nhanh. Chiếc bóng gầy cao của người ấy, bị ánh tịch dương rọi vào dòng nước chảy cuồn cuộn, rồi cùng cuốn theo sóng nước nhấp nhô xuôi về phía Nam.
Cách ngôi Ngã Nỗi miếu độ ngoài một trăm dặm, cạnh bờ sông ấy cỏ mọc hoang dại, bỗng có một giọng quát khẽ vọng đến rằng :
- Ai đó? Hãy đứng yên lại.
Bóng người đang đi vừa nghe tiếng quát, bèn ngửa mặt nhìn lên.
Đôi mắt của người ấy liền chiếu sáng ngời, ngó quanh khắp bốn phía rồi gằn giọng nói :
- Vị đệ tử nào có nhiệm vụ canh gác, xin hãy mau về báo với vị Chưởng môn, là có Cổ Nan Toàn xin ra mắt.
Tiếng nói vừa dứt thì trong lùm cỏ dại bất thần có một bóng người phi thân lướt ra, và chỉ qua mấy lượt vọt lên rơi xuống, là người đã lướt đến trước mặt của Sách Hồn Quái Khất Cổ Nan Toàn. Khi người ấy dừng chân đứng lại, liền cúi mình thi lễ nói :
- Đệ tử không biết lại là Cổ sư thúc. Bang chủ có lời dạy, là khi sư thúc đến thì không cần phải thông báo, mà hãy để sư thúc đi thẳng vào ra mắt.
Sách Hồn Quái Khất tựa hồ có điều chi nóng nảy trong lòng, nên nghe qua liền gật đầu, rồi lắc mạnh đội vai nhắm ngay Ngã Nỗi miếu đi nhanh tới.
Ngôi Ngã Nỗi miếu vừa nhỏ lại vừa đổ nát, chẳng qua là một nơi dùng để tránh mưa gió mà thôi. Chính vì vậy mà đệ tử của Cùng Gia bang mới xem đó là một thánh địa tinh thần của họ. Nếu một ngày nào đó, ngôi miếu được xây cất nguy nga, ngói lưu ly xanh biếc, sườn nhà trạm trổ tinh vi, thì không biết chừng, nó sẽ mất đi tác dụng về tinh thần mà Cái bang đã để lại từ trước đến nay cũng nên.
Sách Hồn Quái Khất khi đi còn cách Ngã Nỗi miếu ngoài mười trượng nữa, thì dừng chân đứng lại, to tiếng rằng :
- Cổ Nan Toàn có việc xin ra mắt.
Tiếng nói vừa dứt thì trong ngôi miếu ấy có bóng đen chập chờn rồi một bóng người từ trong lao thoắt ra. Người ấy mặt đến, râu ria, tướng mạo trông rất oai vệ.
Người ấy đưa tay nắm lấy Sách Hồn Quái Khất rồi cất giọng dịu dàng nói :
- Sư đệ đến thực là phải lúc, vậy xin mời hãy mau vào trong ngồi đã.
Thì ra người ấy chính là vị Bang chủ đương kim của Cùng Gia bang, tức là Vân Thiên Nghĩa Khất Ca Thư Kiện. Sách Hồn Quái Khất sau khi thi lễ xong, bèn sánh vai cùng bước vào ngôi miếu.
Bên trong ngôi Ngã Nỗi miếu không phải thờ Phật Tổ Như Lai, mà cũng không phải thờ Quan Thế Âm Bồ Tát, mà chính là thờ một lão già đói rét, sắc mặt khô đét, thân hình gầy mòn, trong tay bưng một cái chén vàng. Ý nghĩa của sự thờ phụng không phải là cầu mong cho được sự hạnh phúc, mà chính là muốn nhắc nhở cho đệ tử trong bang phái, khi được cơm no áo ấm, thì chớ quên trong thiên hạ còn có bao nhiêu người đang chịu đói rét. Cái chén vàng trong tay của ngôi tượng ấy, có khắc bốn chữ “Bang Cơ Vĩnh Cố”, đấy chính là bảo vật quý giá nhất của bang phái.
Sách Hồn Quái Khất đến trước pho tượng Ngã Nỗi làm lễ xong, liền ngồi bẹt xuống đất để cùng nói chuyện với vị Bang chủ. Lão ta hạ giọng nói rằng :
- Nhị sư huynh đã dẫn số đệ tử đến vùng Hoàng Hà kéo xuống phía Nam, và đến chung quanh Kỳ Bàn phong tại Đại Biệt sơn gây sự đánh nhau với anh em trong bang phái. Tiểu đệ phụng mệnh của Quan trưởng lão, đến đây để cho sư huynh được biết, vậy mong sư huynh hãy sớm chuẩn bị để đối phó.
Vân Thiên Nghĩa Cái nghe qua thì đôi mày cau chặt. Lão ta suy nghĩ một lúc, rồi than khẽ nói :
- Tiểu huynh có nghe qua việc ấy rồi, nhưng vẫn tưởng đấy là lời đồn đãi sai ngoa, chẳng ngờ lại có thật. Ôi, đấy chính là vì ngu huynh kém đức, không làm tròn nhiệm vụ dạy dỗ anh em trong bang phái, thực đã phụ lòng ủy thác của ân sư...
- Sư huynh chớ nên tự trách làm gì. Một người mà cá tánh hung dữ như sài lang thì dù cho có thánh nhân ra đời cũng không sao giáo dục được cho họ bỏ đường ác trở về đường thiện. Vậy, nếu dung dưỡng để gây hậu hoạn, thì chi bằng...
- Nếu làm như vậy thì khi ngu huynh xuống cửu tuyền, còn mặt mũi nào để thấy ân sư nữa?
- Vậy, chẳng lẽ sư huynh không nghĩ đến việc trường tồn của bổn bang hay sao?
Vân Thiên Nghĩa Cái trầm ngâm một lúc mới nói :
- Ý kiến của Quan sư thúc như thế nào?
- Sư thúc bảo kẻ phản bội thì nên trừ đi sớm.
Tiếng nói vừa dứt, thì bên ngoài ngôi miếu bỗng có tiếng cười nhạt vọng đến rằng :
- Chỉ e rằng ngươi không đủ tài để làm việc ấy thôi.
Trong khắp vùng Bạch Lộc Nguyên, được bố trí đệ tử của Cái bang canh gác rất chặt chẽ thế mà người ấy lẻn được vào Ngã Nỗi miếu mà không hề nghe một tiếng động.
Vân Thiên Nghĩa Cái hết sức kinh ngạc, nhưng ngay lúc ấy đã có hai tiếng quát to, và hai cao thủ thuộc hàng đệ nhất của Cái bang, đã nhanh nhẹn phi thân lướt thẳng ra ngoài.
Sách Hồn Quái Khất ngửa mặt nhìn lên, thấy dưới bóng tịch dương bên ngoài cửa miếu, có một lão ăn mày mình mặc áo lam, chân đi giày đỏ bằng lụa. Hơn nữa, chiếc áo của lão ta lại bằng loại tơ đắt tiền, từ trên xuống dưới trông hết sức sạch sẽ, sang trọng. Nhưng, trên vạt áo cũng như trên đôi giày, lại cố ý thêu thùa thành những mảnh vá đủ màu xanh đỏ, trông hết sức sặc sỡ.
Sách Hồn Quái Khất thấy vậy thì cất tiếng cười nhạt nói :
- Đã là đệ tử của Cái bang, thế tại sao trông thấy Bang chủ lại có thái độ vô lễ?
Lão ăn mày cất giọng ngạo nghễ, nói :
- Bang chủ đâu nào?
Vân Thiên Nghĩa Cái Ca Thư Kiện đưa chân chậm rãi bước đến trước hai bước, gằn giọng nói :
- Ta là người cầm đầu Cái bang suốt hai mươi năm rồi, vậy chẳng lẽ ngươi chưa từng gặp được lần nào hay sao?
- Đúng thế. Vân Thiên Nghĩa Cái ngươi đã chiếm ngôi vị Chưởng môn của Cùng Gia bang hai mươi năm qua, nhưng hiện giờ thì...
- Hiện giờ thì sao?
- Hiện giờ ông đã hành động mất cả đạo đức, nên đệ tử của Cái bang đồng lòng đưa Tam Thủ Thần Cái Tư Không Thọ lên nắm ngôi vị Chưởng môn. Ta phụng mệnh của người sai khiến đến đây để thông báo, kỳ hạn cho ông ba hôm, phải tự động rời khỏi Ngã Nỗi miếu, bằng trái lại thì...
Sách Hồn Quái Khất gầm to một tiếng như cuồng dại, nói :
- Tên phản tặc đáng chết kia. Có lẽ ngươi đã ăn tim gan gấu hùm beo rồi hay sao?
Nói dứt lời, lão ta bèn xòe thẳng bàn tay ra, nhắm ngay đầu của lão ăn mày nọ chém thẳng xuống.
Lão ăn mày ấy cất tiếng cười lạnh lùng, rồi đưa chân trái bước tới một bước, trong khi tay phải vung ra nhanh như chớp, đỡ thẳng vào thế công của đối phương.
Sau một tiếng “phình” thật to, hai luồng chưởng lực của đôi bên liền chạm thẳng vào nhau, khiến cát bụi tung bay mù mịt.
Lão ăn mày nọ “Hự” lên một tiếng khô khan, trong khi chân trái thối lui ra sau một bước, rồi vội vàng rùn thấp đôi vai, mới gắng gượng đứng vững thân mình lại được.
Nhưng, riêng Sách Hồn Quái Khất tuy trong thế võ ấy đã sử dụng đến bảy phần mười chân lực, nhưng vẫn chẳng hề giành lấy được ưu thế, trái lại, lão ta cảm thấy nóng bỏng, nửa thân trên dao động mạnh. Tuy lão ta vẫn đứng vững thân mình, nhưng kỳ thực thì phải gắng gượng hết sức.
Ngoại trừ sư thúc Thiết Chỉ Cái và nhị vị sư huynh ra, thì trong Cái bang, phải kể lão ta là người võ công cao nhất. Thế mà hôm nay, một đệ tử Cái bang tên tuổi tầm thường như vậy, lại dám ra mặt chống đối với lão ta, khiến lão ta không khỏi hết sức kinh ngạc.
Bởi thế, lão ta lại tràn tới lần thứ hai, vung nhanh chưởng ra, định sẽ dùng toàn bộ chân lực trong người, đánh nhau với lão ăn mày trước mặt...
Nhưng, Vân Thiên Nghĩa Cái bỗng quát to lên rằng :
- Sư đệ, hãy dừng tay lại.
Sách Hồn Quái Khất nghe thế, bắt buộc phải thối lui về chỗ cũ. Vân Thiên Nghĩa Cái liền quay mặt nhìn thẳng vào lão ăn mày kia, gằn giọng nói :
- Ngươi bảo bổn Bang chủ đã hành động kém đức, vậy ngươi có bằng cớ gì hãy bày giải rõ ra. Ngươi nên biết cái tội dối thầy khinh tổ là tội không thể tha thứ được. Đấy chính là điều luật thứ nhất trong bổn bang, vậy chẳng lẽ ngươi chẳng biết hay sao?
Lão già ăn mày ấy vừa nghe qua, liền cất giọng ngạo nghễ cười nói :
- Nếu không có bằng cớ thì làm thế nào ta lại dám nói liều?
Sách Hồn Quái Khất lại bất thần tràn tới một bước, gằn giọng quát rằng :
- Có bằng cớ chi? Vậy ngươi hãy mau nói ra nghe.
Lão ăn mày ấy liền sa sầm nét mặt nói :
- Vật hỏi vật quý báu nhất của bổn bang, là chiếc chén vàng hiện giờ còn hay đã mất rồi?
Vân Thiên Nghĩa Cái gằn giọng nói :
- Nếu không được chính mắt trông thấy thì có lẽ hắn cũng chưa chịu khâm phục. Này, sư đệ. Hãy bước vào nơi pho tượng Ngã Nỗi, lấy chiếc chén vàng trên tay của tượng ra, để hắn được xem qua tường tận.
Lão già ăn mày nghe nói thế, liền cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, thái độ trông có vẻ hết sức khinh miệt.
Sách Hồn Quái Khất cung kính lên tiếng vâng mệnh, rồi quay người bước thẳng vào ngôi miếu.
Vân Thiên Nghĩa Cái cố đè nén lửa giận trong lòng, chờ đợi cho Sách Hồn Quái Khất lấy chiếc chén vàng có đề bốn chữ “Bang Cơ Vĩnh Cố” ra thì sẽ dựa vào đó trừng trị lão già ăn mày về tội khinh sư miệt tổ.
Nhưng, đoạn đường chỉ gần trong gang tấc, thế mà Sách Hồn Quái Khất đi mãi chẳng thấy trở ra, im lìm như một tảng đá vùi sâu trong lòng biển, chẳng còn thấy hình bóng đâu cả.
Vân Thiên Nghĩa Cái không khỏi sinh nghi, nên to tiếng gọi rằng :
- Cổ sư đệ, sao lâu quá lại không bước ra?
Câu nói của lão ta chưa dứt, thì đã thấy Sách Hồn Quái Khất phi thân lướt trở ra, nhưng trong tay trống trơn không có cầm vật chi cả. Đồng thời, sắc mặt của lão ta trông hết sức thiểu não, nhìn đăm đăm vào Vân Thiên Nghĩa Cái như có điều chi khó giãi bày.
Vân Thiên Nghĩa Cái bỗng cảm thấy ớn lạnh cả cõi lòng, cất giọng kinh hoảng nói :
- Cổ sư đệ. Thế nào rồi? Có lý đâu...?
- Khải bẩm sư huynh, bảo vật trấn bang của bổn môn đã bị mất trộm từ lúc nào rồi.
Vân Thiên Nghĩa Cái không khỏi giật bắn người, kêu lên một tiếng kinh hãi, rồi xoay lưng lao thoắt vào trong ngôi miếu.
Lão già ăn mày kia trông thấy thế, liền cất tiếng cười khanh khách, nghe vô cùng chướng tai, chẳng khác nào tiếng một lũ quạ kêu rộ lên, để báo một cái điềm bất thường, khiến ai nghe lọt vào tai cũng phải phập phồng lo sợ.
Sách Hồn Quái Khất là người rất cảnh giác, nên vừa nghe qua tiếng cười ngông nghênh đầy kiêu hãnh ấy, thì đoán biết bảo vật trấn bang ấy, chắc chắn có tương quan đến lão già ở trước mặt này, nên liền gằn giọng quát rằng :
- Tên phản tặc to gan kia, nếu ngày hôm nay ngươi không để chiếc chén vàng ấy lại đây, thì đừng mong chi rời khỏi Bạch Lộc Nguyên này được.
Câu nói chưa dứt, thì lão ta đã nhanh như chớp, tràn tới đánh ra ba chưởng.
Thế chưởng nào cũng đều gồm chứa nội lực mạnh mẽ, khiến gió lạnh dấy động bốn bên, nhắm ngay lão già ăn mày ấy cuốn thẳng tới.
Lão già ăn mày ấy nhanh nhẹn lách mình tránh ngang, rồi đá thẳng ra một đá, đồng thời quét trở lại hai chưởng, khiến cuồng phong rít gió nghe vèo vèo.
Thân hình của hai người sau khi vừa sáp vào nhau, thì liền nhanh nhẹn dang ra ngay tức khắc. Trong khi Sách Hồn Quái Khất chưa kịp công ra thế võ thứ hai thì lão già ăn mày ấy đã cất giọng lạnh lùng cười nói :
- Ngươi có trông thấy ta lấy chiếc chén vàng ấy không?
- Hừ. Ngươi kết cấu với lũ gian bên ngoài, thừa lúc hai anh em ta đang nói chuyện, thì lẻn vào Ngã Nỗi miếu để trộm đi bảo vật của bổn bang, vậy thử hỏi ngươi có thể giấu được ta hay sao?
- Hứ. Ngươi nói thế, nghe còn có vẻ rõ ràng hơn cả chính được mục kích.
Nhưng, nếu ta bảo chính ngươi thừa cơ vào ngôi miếu này, rồi lén lấy bảo vật ấy giấu đi, chẳng phải nghe càng có hơn hay sao?
Sách Hồn Quái Khất nghe qua lời nói của đối phương, không khỏi lấy làm kinh ngạc. Nhưng, sau khi lão ta đã suy nghĩ lại, thì liền cất giọng lạnh lùng cười khanh khách nói :
- Đúng thế. Nếu nói vậy, thì giữa ngươi và ta đều là kẻ đang bị tình nghi.
Trước khi mọi việc chưa được rõ ràng, thì không ai có thể rời khỏi nơi đây được cả.
- Cổ Nan Toàn, ngươi nói chuyện còn hay hơn cả người ta hát nữa, nhưng đánh tiếc là, cụ đây đang bận việc gấp, bằng không thì thật ta muốn lưu lại đây để nghe ngươi nói suốt ba ngày ba đêm.
Lão già ăn mày ấy vừa nói dứt lời, thì cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, đồng thời quay lưng định quay giò bỏ chạy đi.
Cổ Nan Toàn nào lại chịu để cho lão ta bỏ đi vậy? Bởi thế, lão ta cũng đáp lại bằng một tiếng cười nhạt nói :
- Đã đến đây rồi, vậy ngươi không muốn nghe nữa được hay sao?
Dứt lời, thân hình của lão ta liền tràn tới tám bước, tay trái dùng quyền, tay phải dùng chưởng, nhắm đánh thẳng về phía đối phương, gây thành hai luồng cuồng phong vô cùng mạnh mẽ.
Lão già ăn mày ấy trông thấy thế, liền cất giọng ngạo nghễ nói :
- Nếu không được thì ngươi định làm gì? Vậy ngươi có tài nghệ chi, cứ việc thi thố ra, cụ đây sẵn sàng tiếp lấy là được rồi.
Nói đoạn, nửa thân trên của lão ta xoay tròn thực nhanh, trong khi đôi chưởng đã xô thẳng về phía trước, đánh chớp nhoáng hai thế võ để phản công lại.
Thân hình của Sách Hồn Quái Khất liền rùn thấp xuống để tránh, mặt tràn đầy sát khí. Lão ta định sẽ sử dụng đến “Sách Hỏa tam thập lục trảo”, là những đường võ mà trong bình sinh ít khi lão ta sử dụng đến. Nhưng ngay lúc ấy, bỗng nghe có một giọng già nua vọng đến rằng :
- Cổ sư đệ.
Cổ Nan Toàn nghe tiếng gọi, liền quay đầu ngó lại, trông thấy sư huynh của mình là Vân Thiên Nghĩa Cái Ca Thư Kiện đang đứng ở phía sau lưng, nét mặt hết sức trang nghiêm, nên lão ta buột miệng kêu lên rằng :
- Sư huynh...?
Vân Thiên Nghĩa Cái lắc đầu nói :
- Hãy để cho hắn đi thôi.
- Sư huynh, chẳng lẽ... anh...?
- Sư đệ có ý kiến gì, đợi chốc nữa sẽ nói vậy.
Sách Hồn Quái Khất không dám nói thêm nữa, trong khi đó thì lão già ăn mày kia phá lên cười như cuồng dại, nói :
- Ca Thư Kiện. Ta kỳ hạn cho ngươi trong ba hôm, phải tìm cho được bảo vật trấn bang trở về, bằng trái lại thì ngươi hãy dọn ra khỏi Ngã Nỗi miếu này, nhường chỗ cho Tam Thủ Thần Cái Tư Không Thọ lên tiếp nhận địa vị Chưởng môn.
Nói xong, lão ta bèn men theo ven sông Bá Thủy đang chảy thao thao, chạy bay đi mất.
Số đệ tử Cái bang có nhiệm vụ canh gác trong vùng Bạch Lộc Nguyên vì không nhận được lịnh vị Chưởng môn, nên cũng không dám ngăn chặn lão ta, mà chỉ giương mắt ngó theo lão ta rảo bước bỏ đi.
Sách Hồn Quái Khất đưa mắt nhìn cỏ hoang trên cánh đồn mênh mông, rồi nhìn bến đò ven sông đang phơi mình bóng hoàng hôn, trong lòng bất giác hết sức bùi ngùi, nên buột miệng than dài nói :
- Sư huynh, có lý đâu anh lại thực sự muốn nhường ngôi vị hay sao?
Vân Thiên Nghĩa Cái đưa mắt nhìn đăm đăm về phía chân trời xa, khi nghe câu hỏi liền lên tiếng đáp rằng :
- Củi đậu nấu đậu nào phải là cái phúc của bản môn? Nhị sư huynh của ngươi, nếu có thể làm cho Cái bang được thống nhất thì ngu huynh nào tiếc chi địa vị Chưởng môn nhỏ bé này?
Sách Hồn Quái Khất nghe qua, dậm chân, cuống quít nói :
- Sư huynh, anh chỉ khéo dung dưỡng bọn gian tà, hạ mình chiều lòng để cầu an, vậy thử hỏi làm thế nào lo được cho tương lai lâu dài của bổn bang?
Vân Thiên Nghĩa Cái nghe qua, sắc mặt không khỏi biến hẳn.
Sách Hồn Quái Khất như chợt nhớ lại, vì khi sốt ruột, trong lời nói của mình có phần hơi quá đáng. Trong bình nhật, lão ta đối với sư huynh tỏ ra hết sức kính trọng, thế mà bây giờ mình đã nói quá lời, nên vừa xấu hổ vừa hết sức hối hận, vội vàng quỳ mọp xuống đất nói :
- Tiểu đệ đã nói lỡ lời, vậy xin sư huynh cứ thẳng tay trách phạt.
Vân Thiên Nghĩa Cái đưa hai tay đỡ lấy Sách Hồn Quái Khất đứng lên, cất tiếng than, rồi nói :
- Lời nói của sư đệ thật là chí lý, vậy ngu huynh làm sao trách phạt cho được?
Thôi, hãy mau đứng lên, rồi chúng ta sẽ cùng bàn bạc kế hoạch đối phó.
Vào khoảng canh ba đêm ấy, tại ngôi Ngã Nỗi miếu trên Bạch Lộc Nguyên, được tựu tập tất cả các vị đầu mục của Cái bang ở chung quanh vùng Trường An, đã bí mật bàn bạc với nhau suốt ba tiếng đồng hồ, rồi mới giải tán ai đi đường nấy.
Sáng sớm ngày hôm sau, tại phụ cận vùng Hạ Mã Lăng ở phía Đông thành Trường An, có một người ăn mày mặc y phục sạch sẽ xuất hiện. Người ăn mày ấy men theo trường thành đi nhanh tới. Khi đi đến trước một chiếc cổng chào bằng gỗ, thì người ấy ngửa mặt nhìn lên, thấy bên trên cổng chào có đề bốn chữ “Hán Hạ Mã Lăng” thì liền vọt mình bay thoắt vào trong ấy.
Thì ra “Hạ Mã Lăng” này chính là nơi an nghỉ ngàn thu của đại nho sĩ Đổng Trọng Thư đời nhà Hán. Vì trước đây hai vua Hán Tuyên và Ngụy Văn đi qua nơi này, đều xuống ngựa để tỏ lòng kính mến, nên mới có tên gọi là Hạ Mã Lăng.
Ngôi làng này chung quanh đều có tường cao bao bọc, và chỉ tại gần vách thành là có một cửa nhỏ để vào mà thôi. Bình nhật nơi này rất vắng vẻ, cửa đóng kín mít, ít khi thấy bóng người lai vãng.
Thế nhưng, hôm nay có vẻ trông rất khác thường. Vì, sau khi người ăn mày ấy đã phi thân lướt thẳng vào trong, thì tại một góc tường gần đó, bỗng lại có một bóng người nữa, nối gót phi thân lướt theo người ăn mày vừa rồi.
Người phi thân lướt vào sau, tuổi độ bốn mươi, và chính là vị tiểu đầu mục của Cái bang ở phụ cận vùng Trường An, tên gọi là Tưởng Quý. Sau khi y đã lướt được vào bên trong vòng tường thì tìm một nơi kín đáo để ẩn mình, rồi nghiêng tai lắng nghe.
Lúc bấy giờ, bên cạnh chân tường phía trái trong khu vườn, có hai lão già ăn mày mặc y phục sạch sẽ, đang đứng dưới ba cội tùng cổ thụ. Người đứng bên trái, chính là lão già đã xuất hiện tại ngôi Ngã Nỗi miếu chiều hôm qua, còn người đứng ở phía phải là một lão già mắt lươn râu chuột, hai má lõm sâu, sắc mặt đầy vẻ gian manh nham hiểm.
Tưởng Quý vừa ẩn kín thân người, thì trông thấy lão già mắt lươn râu chuột, bỗng mỉm một nụ cười gian xảo, rồi to tiếng nói :
- Lý Kỳ, thực lực của Cái bang ở chung quanh vùng Trường An này, ngươi đã tìm hiểu kỹ rồi chứ?
- Xin Bang chủ hãy yên lòng, chung quanh vùng Trường An, ngoại trừ Ca Thư Kiện và Cổ Nan Toàn, còn thì chỉ có một số tiểu đầu mục võ công thấp kém, không đáng nói tới làm chi cả. Ba hôm nữa, nếu bọn họ chịu ngoan ngoãn dọn ra khỏi ngôi Ngã Nỗi miếu thì thôi, bằng trái lại thì Miên Chưởng Lý Kỳ tôi sẽ cho hắn biết sức lợi hại của tôi như thế nào?
Miên Chưởng Lý Kỳ chính là một tên cướp sông tại vùng Hoàng Hà, thế mả chẳng biết tại sao hắn lại lẫn lộn được vào Cái bang từ lúc nào. Do đó, Tưởng Quý nghe qua không khỏi giật mình. Nhưng hai tiếng “Bang chủ” mà lão ta vừa nói, lại càng làm cho Tưởng Quý kinh hoàng hơn nữa. Y đưa mắt lén nhìn, thì trông thấy lão già mắt lươn râu chuột đó chính là sư đệ của Bang chủ Cái bang, tức Tam Thủ Thần Cái Tư Không Thọ.
Giữa lúc Tưởng Quý hãy còn kinh ngạc, thì đã nghe Tam Thủ Thần Cái lại cất giọng gian xảo cười nói :
- Ngươi có biết Thiết Chỉ Cái Quan Nhạc hiện đang ở gần đây chăng?
- Không hề có. Không hề có. Nhưng Bang chủ đã lấy được bảo vật trấn bang vào tay rồi, thì dù cho Thiết Chỉ Cái có đến đây đi nữa, cũng làm chi hơn được? Ta chỉ cần giữ kỹ chiếc chén vàng ấy, chớ để...
- Việc đó ngươi khỏi phải bận tâm. Trong đêm vừa rồi, sau khi ta lấy được chiếc chén vàng, thì liền sai người mang về Tổng đàn ở Hoàng Hà ngay. Hiện giờ, hãy còn những việc gấp khác, vậy ngươi hãy mau theo ta.
Nói đoạn, lão ta liền cùng Miên Chưởng Lý Kỳ hối hả phi thân vượt qua khỏi vòng tường lướt đi mất.
Tưởng Quý nghe được tin ấy, thực vui mừng chẳng khác nào bắt gặp một bảo vật vô giá, nhanh nhẹn phi thân lướt đi như bay, nhắm hướng Ngã Nỗi miếu chạy nhanh tới.
Khắp vùng Bạch Lộc Nguyên đều được bố trí chặt chẽ, và bên trong ngôi Ngã Nỗi miếu, ngoài sự hiện diện của Vân Thiên Nghĩa Cái, cũng như Sách Hồn Quái Khất, giờ đây lại có thêm một người thứ ba nữa, đấy là Thiết Chỉ Cái Quan Nhạc.
Cả ba người ngồi im lặng chẳng ai nói lấy một lời, tựa hồ họ đều đang nóng lòng như lửa đốt, trước việc bảo vật trấn bang đã bị mất trộm đi. Nhưng, ngay lúc ấy bỗng nghe từ bên ngoài ngôi miếu có tiếng người vọng đến rằng :
- Đệ tử là Tưởng Quý, có việc cần xin ra mắt.
Vân Thiên Nghĩa Cái khẽ quát một tiếng rằng :
- Cứ vào đi.
Tưởng Quý phi thân lướt vào ngôi miếu, và sau khi thi lễ xong liền hối hả nói :
- Khải bẩm Bang chủ, bảo vật trấn bang đã bị nhị sư thúc cho người mang cấp tốc trở về Tổng đàn ở Hoàng Hà rồi.
- Ngươi đã trông thấy phải không?
- Đệ tử được nghe chính miệng sư thúc nói ra điều đó.
- Ngươi đã gặp hắn ta tại đâu?
- Tại Hạ Mã Lăng ở phía Đông thành Trường An.
- Khi mọi việc đã giải quyết xong, ta sẽ thưởng cho. Giờ thì lui ra mau.
Thiết Chỉ Cái trông thấy Tưởng Quý đã bỏ đi xa, bèn ngửa mặt lên và có vẻ trầm ngâm nghĩ ngợi. Lão ta tự hỏi, đấy có phải là một sự thật không? Hay là một mưu gian giả dối? Hắn ta mang bảo vật trấn bang ấy trở về Tổng đàn ở Hoàng Hà, là có ý định gì?
Trong khi lão ta nghĩ ngợi và chưa tìm được câu giải đáp, thì Vân Thiên Nghĩa Cái đã lên tiếng nói :
- Sư thúc thấy việc ấy như thế nào?
Thiết Chỉ Cái cau mày nói :
- Việc ấy có rất nhiều chỗ đáng nghi, vậy can tìm hiểu lại cho tường tận.
- Nếu trong vòng ba hôm, mà để cho hắn mang đi xa như vậy thì e rằng không còn làm thế nào truy đuổi theo theo để lấy cho kịp.
Thiết Chỉ Cái tuy là trưởng lão của Cái bang, nhưng mọi việc to tát trong môn phái, tất nhiên phải do vị Bang chủ tự quyết định lấy mới đúng. Chính vì vậy, nên lão ta tuy cảm thấy nghi ngờ, nhưng chẳng dám trả lời dứt khoát ra sao cả, vì việc đúng sai rất dễ lệch lạc. Do đó, lão ta sau khi nghĩ ngợi chín chắn, bèn nói rằng :
- Việc ấy xin Chưởng môn hãy quyết định.
Vân Thiên Nghĩa Cái buột miệng nói :
- Nếu vậy, xin sư thúc và Cổ sư đệ hãy đi ngay lên miền Bắc, để tìm hiểu manh mối về món bảo vật trấn bang ấy.
Thiết Chỉ Cái cau mày nói :
- Nếu thế thì thực lực nơi nay chẳng e quá yếu đuối chăng?
- Võ công của nhị sư đệ, tôi rất hiểu tường tận, dù cho mấy năm gần nay có tiến bộ đến đâu đi chăng nữa, tin rằn cũng không thể vượt bực quá xa. Vậy, tôi tự thấy mình có thể đối phó được.
Thiết Chỉ Cái không tiện nói nhiều, trong khi đó, Sách Hồn Quái Khất còn đang hối hận vì sự lỡ lời của mình hôm qua, nên cũng không dám nói chi nhiều, mà trái lại chỉ khuyên nhủ lão ta nên thận trọng, rồi cùng Thiết Chỉ Cái hối hả đi về miền Bắc ngay.
Thiết Chỉ Cái đi bất kể ngày đêm, trong lòng cảm thấy hết sức bùi ngùi. Lão ta thấy rằng, nếu giờ đây có Gia Cát Ngọc thì với võ công cũng như mưu lược của chàng, tất cả mọi việc rắc rối này, chẳng phải đều được giải quyết dễ dàng cả hay sao?
Nhưng, cũng may là trước khi Gia Cát Ngọc rời đi, chàng đã sắp đặt một nước cờ vô cùng khéo léo. Nếu chẳng có thế, thì tất cả cao thủ của Cái bang đều sẽ bị tiêu hao, trong khi đó, Vân Thiên Nghĩa Cái vì một tay không vỗ nên kêu, chẳng phải sẽ gây ra một mối hận to tát nghìn đời hay sao?
Một ngày đã trôi qua, và bắt đầu vào canh một của ngày thứ hai. Trong khi Vân Thiên Nghĩa Cái vẫn còn đang bồn chồn chờ đợi tin lành của Thiết Chỉ Cái, thì bất thần nghe có mấy tiếng gào thảm thiết từ chung quanh vùng Bạch Lộc Nguyên vọng lại. Bởi thế lão ta không khỏi giật mình kinh hãi, nhanh nhẹn phi thân lướt ra ngoài.
Đêm khuya giá lạnh như băng, gió thu thỏi tung tà áo. Bỗng nhiên, có mấy ngọn lửa bùng cháy khắp chung quanh, và ngọn gió mạnh đã giúp cho ngọn lửa cháy càng to nhanh chóng, khói đen bay mù mịt nơi nơi. Chỉ trong chớp mắt là ngôi Ngã Nỗi miếu đã bị biển lửa bao vây chặt lấy.
Dưới ánh sáng của ngọn lửa hồng, Vân Thiên Nghĩa Cái lại nghe được khắp bốn bên, tiếng gầm thét nổi dậy như sấm động, các trạm canh bí mật xung quanh đó đều đang bị đối phương tấn công. Số người kéo đến rất đông, nên đệ tử của Cái bang đang lâm vào thế bị động hoàn toàn.
Vân Thiên Nghĩa Cái trông thấy khắp bốn bề đều có kẻ địch, chừng ấy, lão ta mới biết mọi việc đã xảy ra một cách nghiêm trọng vô cùng. Bởi thế, trong nhất thời, lão ta không biết mình nên đến tiếp tay với số đệ tử ở mặt nào.
Nào ngờ đâu, chính vì sự do dự ấy, nên ở phía Đông lại có mấy tiếng gào thảm thiết nữa. Thế là, lại thêm hai đệ tử Cái bang đã bị đối phương đánh ngã quay ra đất.
Vân Thiên Nghĩa Cái không còn đắn đo suy nghĩ chi nữa, cất tiếng gầm to, rồi lướt thẳng về phía Đông nhanh như một ngọn gió hốt.
Nhưng, thân hình của lão ta vừa mới vọt lên thì bỗng thấy có một bóng người từ phía trước mặt lao vút đến. Khi bóng người ấy còn ở cách lão ta ngoài ba trượng, thì đã cất tiếng to cười khá khá nói :
- Sư huynh, từ ngày xa cách đến giờ, vẫn bình yên vô sự chứ?
Vân Thiên Nghĩa Cái liếc mắt nhìn lên, trông thấy trước mặt mình đang đứng sững một lão già ăn mày, mắt lươn râu chuột, miệng đang mỉm cười đầy vẻ gian manh, nên không khỏi giật bắn người, cất giọng căm hận than dài nói :
- Tư Không Thọ. Thực chẳng ngờ ngươi lại là phường mặt người dạ thú, tính tình hung hăng như sài lang, trước kia thực ta đã lầm ngươi.
Tam Thủ Ác Cái cười gian manh nói :
- Được làm vua, thua làm giặc, đấy là lẽ thường. Này sư huynh, anh hà tất phải câu nệ như thế? Đúng ra, thì anh đã nắm địa vị Bang chủ trên hai mươi năm rồi, vậy giờ nay, đến lượt tiểu đệ cũng là hợp lý.
- Tên thất phu kia. Nếu ngươi dòm ngó đến ngôi vị Bang chủ này, ngoại trừ khi nào mặt trời mọc ở hướng tây, thì ngươi mới mong toại nguyện được mà thôi.
Vân Thiên Nghĩa Cái trong lòng hết sức căm tức, nên liền vung tay mặt lên, đánh chớp nhoáng một chưởng.
Tam Thủ Ác Cái không ngớt cất giọng gian manh, cười dài nói :
- Sư huynh, bảo vật trấn bang của anh đã bị mất, vậy còn mặt mũi nào ngồi yên để giữ lấy ngôi vị Bang chủ hay sao?
Nói đoạn, lão ta liền rùn thấp đôi vai, rồi đánh mạnh một chưởng trở ra, đỡ thẳng vào thế công của Vân Thiên Nghĩa Cái.
Thân hình đôi bên vừa sáp vào nhau thì liền dang ra tức khắc, chứng tỏ sức mạnh của đôi bên đều ngang nhau. Vân Thiên Nghĩa Cái không khỏi giật mình, quát rằng :
- Kỳ hạn ba ngày chưa đến, vậy ngươi làm thế nào biết được ta đây không có sức tìm lại bảo vật trấn bang?
Cùng một lúc với tiếng nói, Vân Thiên Nghĩa Cái lại tràn người tới lần thứ hai, chớp nhoáng đánh ra dồn dập ba chưởng.
Tam Thủ Ác Cái nhanh nhẹn lách người né tránh, rồi vung chưởng phản công trở lại, cất giọng ngạo nghễ cười khanh khách nói :
- Sư huynh, với tài nghệ của anh có thể làm được việc đó hay sao?
Vân Thiên Nghĩa Cái thu thế võ trở về, cười lạnh lùng nói :
- Có lý đâu đệ tử vùng Hoàng Hà của ngươi lại thoát khỏi tay của Quan sư thúc và Cổ sư đệ hay sao?
Tam Thủ Ác Cái công ra liên tiếp hai thế võ và đá luôn ba đá, đồng thời nhảy tránh về phía trái, cất tiếng to cười ha hả nói :
- Sư huynh. Ngay đến cái kế điệu hổ ly sơn, anh cũng chẳng biết nữa hay sao? Như vậy thì nào có đủ khả năng để lãnh đạo Cái bang?
- Cái chi? Ngươi nói sao?
- Sư huynh chớ nên hoảng hốt. Chiếc chén vàng hiện đang ở trong người của tiểu đệ đây, còn nguồn tin đưa nó về Tổng đàn ở Hoàng Hà chẳng qua là lời nói đùa thôi.
Trong khi đôi bên đối đáp nhau, thì cũng đã ra tay tấn công nhau liên tiếp mấy thế võ. Vân Thiên Nghĩa Cái đưa mắt liếc nhìn, thấy đệ tử Cái bang bị đánh ngã tơi bời, nên không khỏi giật mình nói :
- Tên thất phu kia. Đệ tử thuộc vùng Hoàng Hà của ngươi đâu lại có nhiều cao thủ như thế này?
Tam Thủ Ác Cái tỏ ra rất đắc ý, cất tiếng cười nói :
- Tiểu đệ thực chẳng dám giấu, đấy chính là nhờ Bích lão tiền bối giữ chức vụ Kim Bài lệnh chủ trong Huyết Hải Địa Khuyết thương mến, nên bằng lòng cho mượn mấy viên mãnh tướng đến đây trợ lực đó thôi.
- Cái chi? Ngươi có ý định hủy diệt Cái bang hay sao?
- Chỉ cần sư huynh bằng lòng tuyên bố nhường ngôi vị Chưởng môn, thì tiểu đệ không khi nào đối xử quá đáng.
Trong đầu óc của Vân Thiên Nghĩa Cái giờ phút đó đã rối loạn trước bao nhiêu vinh nhục cá nhân, vận mệnh của Cái bang và sinh mạng của mấy trăm đệ tử bên ngoài Ngã Nỗi miếu.
Nên biết, Vân Thiên Nghĩa Cái Ca Thư Kiện tuy võ công chẳng phải tầm thường, nhưng không phải là người có tài lãnh đạo, nên chẳng những sự xét đoán của lão ta kém sáng suốt mà đồng thời cá tính của lão ta lại nhân từ một cách yếu mềm, nên trông thấy đệ tử trong Cái bang lớp chết lớp bị thong, không ngớt gào la thảm thiết, thì lòng đau như cắt, bàng hoàng khó tả.
Tam Thủ Ác Cái trông thấy thế, liền hỏi dồn rằng :
- Sư huynh. Chả lẽ anh không nghĩ đến bao nhiêu đệ tử trong Cái bang hay sao? Nếu anh không bằng lòng thì chớ trách tiểu đệ đây tại sao...
Vân Thiên Nghĩa Cái trầm ngâm một lúc khá lâu, rồi tràn tới tấn công liên tiếp ba thế võ. Nhưng, ngay sau đó, lão ta bỗng nhảy lùi ra sau, và định quát to ngăn số đệ tử Cái bang lại, không cho giao tranh với đối phương nữa. Đồng thời, lão ta định sẽ tuyên bố nhường ngôi vị Chưởng môn lại cho Tam Thủ Ác Cái...
Nếu lúc đó, lão ta nói ra một lời, thì chẳng những vận mệnh của Cái bang sẽ hoàn toàn tiêu tan, mà dù cho Thiết Chỉ Cái có làm xong mọi việc trở về, cũng đành bó tay đứng ngó mà thôi.
Nào ngờ đâu, giữa giờ phút vô cùng nghiêm trọng đó, thì bất thần từ hướng Đông nam, có một tiếng gầm giận dữ, vang dội như sấm nổ vọng đến. Và, ngay sau đó lại trông thấy có một gã đàn ông to lớn, thân hình cao như nửa ngọn tháp đang chạy đến nơi.
Người ấy tay phải cầm một ngọn giáo, tay trái xòe chưởng ra đánh vun vút.
Bởi thế, y chạy đến nơi nào, thì số tặc tử kéo đến tấn công đều bị đánh giật ra đến đấy. Chỉ trong chớp mắt, là có đến chín đối phương đã mất mạng dưới tay của y.
Số đệ tử của Cái bang trông thấy thế, tinh thần lại phấn chấn trở lên. Trái lại, bọn tặc tử chung quanh, thì đều thất thần ngơ ngác.
Tam Thủ Ác Cái trông thấy mọi việc đã hỏng, nên liền nhanh nhẹn quay người lại, nhằm hướng chân trời tối mịt mờ, bỏ chạy đi mất hút.
Vân Thiên Nghĩa Cái trông thấy bất thần có một vị cứu tinh như từ trên trời sa xuống, thì thực kinh ngạc và không dám tin đấy là sự thật. Nhưng, chỉ trong chớp mắt, thì gã đàn ông to lớn, trong tay cầm một ngọn giáo ngắn ấy đã lướt đến trước mặt lão ta rồi. Dưới ánh sáng lập lòe, người ấy giương to đôi mắt, kêu lên rằng :
- Ca Thư bang chủ, vị lão ca ca của tôi không có đến đây hay sao?
Vân Thiên Nghĩa Cái không khỏi giật mình. Và chừng ấy lão ta mới trông thấy người đến ấy, chính là Minh chủ Lục lâm mười ba tỉnh Nam Bắc, tức Thạch Kinh Thiên, nên vội vàng thi lễ nói :
- Cái ơn tái tạo đối với Cái bang của Thạch đại hiệp, Ca Thư Kiện tôi xin khắc cốt ghi xương. Chờ khi mọi việc tạm sắp đặt xong xuôi, tôi sẽ nói rõ lại cho Thạch đại hiệp nghe.
Nói dứt lời, lão ta bèn dặn dò số đệ tử còn sống sót của Cái bang, lo việc cứu chữa những người bị thương, và lo chôn cất tử tế những người bị giết chết, cùng cố gắng dập tắt ngọn lửa đang cháy chung quanh. Kế đó, lão ta mới đem mọi việc đã xảy ra mấy hôm gần đây, nói tường tận lại cho Thạch Kinh Thiên nghe.
Thạch Kinh Thiên quả không hổ mặt là người giữ địa vị Minh chủ Lục lâm.
Sau khi nghe qua, y chẳng những biết Thiết Chỉ Cái đã bị đối phương lừa gạt, mà cũng đồn thời đoán biết bên trong việc này chắc chắn còn có âm mưu chi đây. Bởi thế, y vội vàng giã từ Ca Thư Kiện, rồi nhắm hướng Tổng đàn Hoàng Hà của Cái bang đi rút tới.
Sự phán đoán của Thạch Kinh Thiên hết sức chính xác. Thiết Chỉ Cái và Sách Hồn Quái Khất quả nhiên đã bị trúng kế của đối phương, suýt nữa phải chịu mất đi hai cái mạng già.
Thạch Kinh Thiên lúc đầu tưởng rằng, từ Trường An đi tới Hoàng Hà không bao xa, và Tổng đàn tại Hoàng Hà của Cái bang cũng ở trong vùng phụ cận của Trường An mà thôi. Nhưng, nào ngờ, sau khi hỏi rõ, thì y mới biết cùng là một dòng sông, nhưng địa điểm ấy cách xa Trường An cả nghìn dặm đường. Và Tổng đàn tại Hoàng Hà của Cái bang đặt trên cả vùng “Hà Sáu” nữa.
Thạch Kinh Thiên sau khi vượt qua dòng Vị Thủy, lại đi qua Kinh Dương, rồi đi thẳng về hướng Tây bắc. Mãi đến đúng ngọ, thì y mới đến Ngũ Kiều trấn. Lúc bấy giờ, y cảm thấy bụng đói như cào, nên buộc phải vào trọ tại khách điếm trong thị trấn này, gọi một bầu rượu “phụng tường” và hai cân thịt nướng để ăn uống.
Trong khi đang ngồi cạnh bàn nhai thịt ngấu nghiến, thì bỗng nghe ở bàn bên cạnh, có tiếng người vọng đến rằng :
- Này lão cửu. Ngươi hãy uống rượu ít một tí, chờ cho mọi việc làm xong, thì chúng ta sẽ cùng uống đến say sưa có được không?
Thạch Kinh Thiên liếc mắt nhìn về bàn ấy, trông thấy đấy là một gã đàn ông to lớn mình mặc áo đen. Khi tiếng của y vừa dứt thì một gã đàn ông khác liền “Hừ” lạnh lùng, nói :
- Thực là chán. Chẳng lẽ bọn năm người chúng nó mà không hạ nổi một mình Thiết Chỉ Cái hay sao?
Thạch Kinh Thiên nghe qua không khỏi giật mình, nhưng ngay lúc đó, y lại nghe người lên tiếng đầu tiên nói tiếp rằng :
- Nếu chỉ có một mình Thiết Chỉ Cái, thì tất nhiên là bọn họ hạ được, nhưng đàng này, lại có cả Sách Hồn Quái Khất nữa, vậy không chắc bọn họ hạ nổi đâu.
Số người đó đã đánh nhau suốt nửa ngày với lão ăn mày ấy rồi, nếu chúng ta không mau đi đến đó và nhất đâu bị bọn họ biết được...
- Hừ. Túm lấy cả bọn chúng một lượt không phải hay ho hơn hay sao? Chia ra làm hai đợt cho thêm phiền, rõ là vô dụng.
- Đệ tử của Cái bang tản mát khắp nơi trong thiên hạ, thử hỏi anh có thể túm hết được bọn họ hay sao? Cũng may là có lão Tam Thủ Ác Cái chịu ra làm bù nhìn, tiến cống xưng thần, cúi đầu chịu sự sai khiến, nên mọi việc mới trở thành dễ dàng hơn.
- Chúng ta kéo nhau đến Bạch Lộc Nguyên giết quách hết số ăn mày già ấy đi, rồi đưa Tam Thủ Ác Cái lên ngôi vị Bang chủ, chẳng phải cũng như thế hay sao?
- Nếu làm như vậy thì đệ tử Cái bang đâu có chịu phục tùng?
- Vậy chả lẽ làm thế này, thì họ phải chịu phục tùng hay sao?
- Chỉ cần Ca Thư Kiện bằng lòng tuyên bố trước mặt đệ tử Cái bang là y tự nguyện nhường ngôi vị lại cho Tam Thủ Ác Cái, thì nào còn sợ họ không phục tùng?
- Ca Thư Kiện bằng lòng làm như vậy hay chăng?
- Thiết Chỉ Cái không có mặt tại đấy, thì rất có thể Ca Thư Kiện bị bắt buộc phải làm như vậy.
Hai người này tỏ ra rất hiểu biết về cá tính của những nhân vật cao thủ trong Cái bang,. Thạch Kinh Thiên đang chú ý lắng nghe, thì bỗng thấy có bóng người chập chờn, rồi từ ngoài cửa hiệu bước vào hai người.
Thạch Kinh Thiên thực không ngờ được rằng, hai người ấy lại chính là Thiết Chỉ Cái và Sách Hồn Quái Khất, do đó, y hết sức vui mừng, cất tiếng to cười ha hả, rồi bước thẳng tới mừng rỡ.
Thiết Chỉ Cái cũng tựa hồ lấy làm lạ, nên vội vàng hỏi nguyên nhân nào khiến Thạch Kinh Thiên lại đến đây.
Thạch Kinh Thiên quay đầu lại nhìn, thì thấy hai gã đàn ông to lớn vừa nói chuyện khi nãy đã bỏ chuồn mất từ lúc nào. Bởi thế, đành đem việc của tam đệ là Gia Cát Ngọc ủy thác cho y, đến đây để tiếp tay, nói rõ lại cho Thiết Chỉ Cái nghe.
Đồng thời, cũng nói rõ vì lý do mình đến chậm, nên khi tới vùng Bạch Lộc Nguyên thì...
Thiết Chỉ Cái nghe xong thì vừa kinh hoàng vừa tức giận, vuốt râu cười nhạt nói :
- Quả là quân ác độc. Ta vừa đến Hàm Dương, thì gặp mấy tên nha trảo trong Huyết Hải Địa Khuyết, và tưởng đâu bảo vật trấn bang bị chúng mang đi, nào ngờ đánh nhau suốt một ngày với chúng thì mới hay mình đã bị trúng kế “điệu hổ ly sơn”. Nếu chẳng có tam đệ đoán trước mọi việc như thần, thì Thiết Chỉ Cái ta đâu còn mặt mũi nào thấy phụ lão ở vùng Giang Đông nữa.
Thạch Kinh Thiên vỗ tay cười to nói :
- Đại ca, vậy năm gã đánh nhau với anh ấy, kết qua như thế nào?
- Ta đều cho chúng cùng đi chầu Diêm Vương.
Ba người dùng cơm xong, thì cùng nhau kéo trở về ngôi Ngã Nỗi miếu tại Bạch Lộc Nguyên. Nào ngờ khi đến nơi, họ mới biết được là Vân Thiên Nghĩa Cái đã để lại một phong thư, rồi bỏ đi mất. Trong phong thư ấy, cho biết mọi việc của Cái bang, tạm thời giao cho sự đệ Sách Hồn Quái Khất lo liệu giúp, còn riêng lão ta, nhất định dấn thân giang hồ, đi khắp chân trời góc bể, để tìm cho kỳ được chiếc chén vàng trấn bang về, cũng như nhất định phải bắt sống bọn phản bội môn phái, để mang về trừng trị.
Thạch Kinh Thiên tiếp tay với Thiết Chỉ Cái lo cứu chữa những người bị thương, và thu xếp mọi việc trong Cái bang suốt mấy ngày liền. Khi mọi chuyện vừa mới tạm yên thì Xích Diện Thần Long và Tư Đồ Uyển cùng kéo nhau đến.
Hai người ấy vừa đến nơi, thì lại làm cho không khí tại nơi đây vô cùng buồn thảm. Thạch Kinh Thiên không ngớt gầm to như sấm nổ, Thiết Chỉ Cái hai mắt đỏ hoe, vội vàng từ biệt Sách Hồn Quái Khất đi rút tới Hoa Âm vượt qua Đồng Quang rồi đi thẳng đến Tung Sơn.
Mục đích của bọn họ, là trước tiên tìm giết chết vị Chưởng môn mới nhậm chức của Thiếu Lâm là Phi Long thiền sư, rồi mới đi khắp đó đây để tìm Tích Hoa công tử, bắt hắn mang đến Hạ Lan sơn tế vong hồn Gia Cát Ngọc.
Nào ngờ đâu, khi bốn người vừa đi đến Thiếu Lâm thì lại phát giác...

CÔ LÂU QUÁI KIỆT


Hồi 27

Thiên Môn kinh biến


Lá rơi xào xạc, côn trùng kêu rả rít, khiến cảnh đêm khuya lại càng thêm rùng rợn.
Giờ tụng niệm kinh tối ở Thiếu Lâm tự đã qua, các tăng nhân ai lui về phòng nấy. Trên ngọn Thiếu Thất phong lại trở thành hết sức phẳng lặng.
Bỗng nhiên, từ trong chùa có một bóng người phi thân lướt ra. Người ấy đưa mắt quét qua khắp bốn bên một lượt, rồi lại nhắc vai nhắm ngay khu rừng rậm ở phía sau ngôi chùa lao thoắt đi.
Người ấy là ai? Có phải là phường đạo tặc không?
Không phải. Vì Thiếu Lâm tự là nơi trang nghiêm trong võ lâm, thử hỏi có ai liều lĩnh đến vuốt râu cọp?
Vạt áo của người ấy, không ngớt rũ trong gió, gây thành những tiếng động rất khẽ. Trên bầu trời bóng sao nhấp nháy, tuy không sáng rõ nhưng cũng trông thấy được tay áo rộng của người ấy đang bay phất phơ, và chiếc đầu trọc trơn láng.
Nhưng, hòa thượng trong Thiếu Lâm tự thì nửa đêm gà gáy, lại bỏ đi đâu?
Chả lẽ người ấy chưa dứt được lục căn, nên thừa cơ hội đêm tối gió to như thế này lẻn vào Đăng Phong thành chăng?
Úy. Mà người ấy đã dừng chân lại rồi. Y định làm chi thế?
Xem kìa. Thái độ của người ấy có vẻ thập thò, đưa mắt nhìn khắp bốn bên. Y định tìm người chăng? Mà tìm ai thế?
Và, giờ đây thì người ấy đã quay mặt nhìn lại...
Ồ. Thực là lạ. Trên mặt người ấy còn được che kín bởi một vuông lụa. Vậy chả lẽ người ấy lại sợ người ta nhìn thấy mặt thực của mình hay sao?
Qua một tiếng “soạt” bỗng từ trong cánh rừng rậm có một ngọn gió lạ lùng, thổi một cụm mây đen bay sa xuống...
Ồ. Mà không. Đấy không phải là một cụm mây đen, mà lại chính là một con người, mình mặc y phục võ ngắn. Và, có một điểm lạ lùng nhất, là người ấy cũng che kín mặt bằng vuông lụa đen, chỉ chừa trống đôi mắt ra ngoài.
Người ấy là ai? Không ai có thể biết được cả. Nhưng, người ấy lại đến đây để làm gì? Cũng không ai hiểu được cả.
Sau khi người ấy đã đáp yên trên đất, thì vị hòa thượng nọ liền vội vàng bước tới đón, đôi mắt ánh sáng chiếu ngời, quét qua đối phương một lượt, rồi khẽ niệm Phật rằng :
- A di đà Phật. Thí chủ đang đêm đến hàn tự, có phải muốn thí độ để xuất gia không?
Câu hỏi của vị hòa thượng nghe thật lạ lùng, nhưng người che mặt ấy trả lời lại càng ngộ nghĩnh hơn. Y xoay qua tròng mắt, rồi hạ giọng nói :
- Tại hạ đến đây để rước dâu.
Đến chùa mà rước dâu thì thật là một chuyện lạ lùng, nghìn năm chưa nghe được một lần. Song những việc lạ lùng hơn, lại nối tiếp xuất hiện.
Vị hòa thượng sau khi nghe qua câu trả lời, liền chấp hai tay nói :
- Có phải rước dâu cho lịnh tôn không?
Trong thiên hạ có ai làm con mà lại đi cưới vợ cho cha bao giờ? Thế nhưng, người che mặt ấy lại cất tiếng cười khẽ, nói :
- Cho nội tổ tôi kia.
Vị hòa thượng giang rộng hai tay ra, nói :
- Vậy, sính lễ có mang đủ đến không?
Người che mặt liền thò tay vào áo, lấy ra một cái hộp sắt xinh xắn, hạ giọng nói rằng :
- Xin phiền ông nói lại với lịnh tổ đại nhân, bảo là đầu canh ba đêm nay, chính là Hoàng Đạo kiết nhật.
- Việc này rất trọng đại, vậy xin hãy thận trọng.
- Tôi đã hiểu rồi.
Câu nói vừa dứt, thì bóng hai người bỗng dang ra. Người che mặt lướt trở vào cánh rừng, còn vị hòa thượng phi thân trở lại ngôi chùa Thiếu Lâm.
Hai người vừa bỏ đi, chẳng được bao xa, thì tại khu rừng rậm ấy, lại xuất hiện hai bóng người khác. Đấy là một người có thân hình to lớn, trên lưng giắt một ngọn giáo ngắn, ngoài ra, bóng người thứ hai mặc một chiếc áo vá hàng trăm mảnh, tóc rối phờ như cỏ khô.
Người đàn ông to lớn, đưa tay kéo lấy lão già mặc áo rách rưới, sắc mặt đầy vẻ hoang mang, hỏi :
- Đại ca, đấy là một việc chi thế?
Lão già mặc áo rách cười khẽ nói :
- Lão nhị, ngươi là một đầu đảng ăn cướp, thế mà vẫn không thể đoán ra một việc đó, vậy thử hỏi một lão già ăn mày như ta thì làm sao đoán ra được?
- Ôi. Con tiện tỳ họ Tư Đồ ấy, nhận xét rất tế nhị, nếu mang cả nó theo, thì có lẽ nó đã đoán biết được ít nhiều rồi.
- Hừ, Thiếu Lâm tự là một nơi như thế nào? Vạn nhất hành tung của chúng ta bị bại lộ, thì chẳng hóa ra liên lụy cả đám hay sao? Vậy, chớ nên nghĩ ngợi nhiều làm gì, chúng ta hãy cùng lẻn vào trong đó xem qua cho rõ đã.
Nói dứt lời, cả hai đều lách nhẹ thân người, phi thân lướt thẳng vào Thiếu Lâm tự nhẹ nhàng như hai cánh lá đang tung bay theo chiều gió.
Hai bóng người ấy, không ai khác hơn là Thạch Kinh Thiên và Thiết Chỉ Cái.
Đêm khuya tĩnh mịch, khắp vùng Thiếu Lâm tự đang chìm đắm trong khung cảnh thanh vắng. Nhưng, không ai ngờ được là giữa chốn Phật môn tinh khiết này, giờ đây lại đang được tiến hành một âm mưu kinh thiên động địa?
Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên, tuy đều là những nhân vật cao cường trong võ lâm, nhưng vào đến Thiếu Lâm tự, một khu thánh địa của võ lâm, vẫn không hề dám xem thường, để sơ hở.
Gió đêm không ngớt thổi vi vu, bóng đen không ngớt chợp chờn đâu đó...
Giữa lúc ngọn đèn vừa bị làn gió đàn, trở thành lu mờ hơn, thì Thiết Chỉ Cái đã nhanh nhẹn phi thân vọt người bay lên, như một con dơi khổng lồ, tìm nơi có nhiều bóng tối trong đại điện ẩn kín thân mình.
Trong khi lão ta mới vừa ẩn kín người xong, thì tại hành lang bỗng có một chiếc đầu thò ra, giương hai mắt chiếu ngời ánh sáng quét về hướng gian đại điện.
Thiết Chỉ Cái không khỏi rờn rợn trong lòng, nhưng cũng may là lão ta đã ẩn mình rất khéo nên không bị lộ tung tích.
Vị hòa thượng ấy nhìn qua một lúc, liền quay mặt đi nơi khác.
Thạch Kinh Thiên trông thấy có cơ hội tốt, bèn nhanh như một vì sao sa, nhắm thẳng nóc chùa tại góc phía tây phi thân lướt tới.
Y đã nắm thời cơ một cách tài tình, nhưng thực ra tài nghệ của tăng nhân phái Thiếu Lâm quả chẳng phải tầm thường. Bởi thế, trong khi thân người của y vừa rơi xuống đến mái ngói, thì tại phía dưới hành lang bỗng nghe một tiếng quát khẽ vọng đến rằng :
- Ai thế?
Thạch Kinh Thiên tưởng là hành tung của mình bị lộ, nhưng nào ngờ đâu y chưa kịp xê dịch thân mình, thì bỗng nghe sát bên tai có tiếng người đáp rằng :
- Đại Phong, chấp sự tại kinh đường đây.
Thạch Kinh Thiên nghe qua mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, đưa mắt lên nhìn, thấy từ phía xa của dãy hành lang, có một tăng nhân đứng tuổi đang đi nhanh tới.
Người tăng nhân đang đứng gác tại hành lang liền chấp tay thi lễ nói :
- Sư huynh chưa an nghỉ hay sao?
- Vì vị Chưởng môn có việc cho gọi, nên vẫn chưa thể nghỉ được.
Nói đoạn, hai người bèn đi qua sát vai nhau.
Nhưng, ba tiếng “vị Chưởng môn” đã làm cho Thạch Kinh Thiên hết sức để ý, vì y đang nhọc công đi tìm tung tích của Phi Long thiền sư, vậy thử hỏi y nào chịu bỏ qua cơ hội tốt này.
Bởi thế, y liền đưa tay ra hiệu, rồi thừa lúc đối phương không để ý, nhanh nhẹn theo dõi người tăng nhân đang đi dưới hành lang.
Đại Phong thiền sư đi xuyên qua mấy gian đại điện, và cuối cùng dừng chân đứng lại trước một cái liêu, đưa tay gõ nhẹ vào cửa ba tiếng, thấp giọng nói :
- Tôi là Đại Phong, chấp sự tại kinh đường, có việc xin ra mắt vị Chưởng môn.
- Hãy bước vào.
Qua một tiếng kêu kèn kẹt, Đại Phong thiền sư đã nghiêng mình bước thẳng vào phòng.
Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên đối với tài nghệ của Phi Long thiền sư đều có dịp chính mắt trông thấy, nên dù cho đang suốt ruột muốn tìm hiểu sự việc chung quanh bao nhiêu nghi vấn, nhưng họ cũng vẫn chẳng dám liều lĩnh tiến đến gần thái quá.
Thiết Chỉ Cái ẩn kín thân mình trên một ngọn tùng to, trong khi đó, Thạch Kinh Thiên ẩn mình sau một khóm trúc rậm. Hai vị trí ấy đều cách xa gian liêu có ngoài mười trượng.
Thiết Chỉ Cái đưa mắt nhìn, trông thấy trước và sau gian liêu nọ, có mở ba cánh cửa sổ vuông, cao độ ba thước và che kín bằng giấy bạch. Từ bên trong có ánh đèn rọi ra và in rõ lên trên lớp giấy ấy hai bóng người một ngồi một đứng.
Bóng người đứng ấy khỏi cần ai nói cũng biết đó là Đại Phong thiền sư.
Nhưng, Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên trông thấy bóng chiếc tay của lão ta không ngớt chỉ trỏ, cũng như đôi môi không ngớt mấp máy, nhưng hoàn toàn không nghe được lão ta nói gì cả. Trong khi Thiết Chỉ Cái định tiến tới gần hơn để lắng nghe cho được tiếng nói của đối phương, thì bỗng từ trong gian liêu ấy, có một bóng đen bay thoắt ra, trông nhẹ nhàng như một đợt khói và mất hút giữa màn trời đêm.
Võ công của người ấy quả thật là cao cường đếm mức ít thấy được trong võ lâm. Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên từ trong bóng tối đưa mắt nhìn nhau một lượt, không khỏi đều cảm thấy hết sức kinh dị.
Trong khi ấy, bóng người đang ngồi cũng đã đứng lên, và sau một tiếng “xoạc”, đèn đuốc trong gian phòng hết thảy đều tắt phụt. Kế đó, lại nghe có tiếng chéo áo giũ trong gió, rồi trông thấy hai bóng người từ trong phòng phi thân lướt ra.
Nơi cư trú của vị Chưởng môn, dù cho lúc ban ngày cũng ít có ai dám bước đến, nên giờ đây, giữa canh khuya đêm vắng, nơi đó lại càng trở thành phẳng lặng hơn.
Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên đều nín thờ không hề dám nhúc nhích.
Nhưng bỗng ngay lúc đó, trước mặt họ lại xuất hiện một việc lạ lùng nữa.
Họ trông thấy Phi Long thiền sư và Đại Phong thiền sư cùng lấy ra một vuông lụa rồi nhanh nhẹn che kín cả khuôn mặt, ẩn mình theo hoa kiểng chung quanh, bước đi một cách thập thò, nhắm hướng đông tiếp tục bước tới.
Vị Chưởng môn mới nhậm chức của phái Thiếu Lâm, mà đã có những hành động ám muội như vậy, quả đã làm cho Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên hết sức kinh hoàng, khó hiểu. Phương chi, khi Đại Phong thiền sư che kín mặt bằng vuông lụa ấy rồi, thì hình dáng lại trông giống hệt vị hòa thượng che mặt xuất hiện vừa rồi tại khu rừng rậm, bên cạnh ngôi chùa mà cả hai đã trông thấy.
Thiết Chỉ Cái hết sức lấy làm lạ, nên dùng tay vẫy ra hiệu, để Thạch Kinh Thiên cũng lướt tới, bám sát theo hai người kia với khoảng cách mười trượng.
Phi Long thiền sư tuy tài nghệ cao cường, nhưng Thiết Chỉ Cái cũng không phải là người kém cỏi. Đôi bên cách xa nhau ngoài mười trượng, thử hỏi Phi Long thiền sư làm thế nào phát giác ra được? Đấy là chưa nói vì ông ta quá tự tin, rằng giữa canh khuya đêm vắng, tại vùng Thiếu Lâm tự này tuyệt đối không có người ngoài xâm nhập.
Tuy nhiên, Phi Long thiền sư tựa hồ vẫn có ý đề phòng. Suốt trên đường đi, lão ta đã tránh nhiều trạm gác, bị mật và cuối cùng mới tiến đến một chiếc cửa tròn.
Chừng ấy, hai người mới dừng chân đứng lại, đưa tay lên gỡ vuông khăn che mặt xuống.
Lúc bấy giờ, vầng trăng thượng huyền đã lên, nên trông thấy thấp thoáng tại phía trên cánh cửa hình tròn ấy, có đề bốn chữ “Bồ Đề Thiền Viện” theo thể chữ lệ thơ.
Bên trong khung cửa ấy, có một con đường nhỏ trải đá trắng, hai bên cỏ dại mọc um tùm, tựa hồ bình nhật rất ít ai đi đến.
Sau khi gỡ vuông khăn đen che mặt xuống, thì Phi Long thiền sư và Đại Phong thiền sư liền khẽ lắc đôi vai, men theo con đường đá trắng lướt tới nhẹ nhàng.
Lão ta đến đây để làm gì? Bồ Đề thiền viện là nơi chi? Tại sao vị Chưởng môn mới nhậm chức này lại chẳng dám công nhiên đi đến nơi đó?
Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên không làm sao hiểu được, nhưng họ cũng vượt qua chiếc cửa tròn để bám sát theo hai đối phương. Song họ không dám lướt đi trên con đường trải đá trắng, mà trái lại, rùn thấp đôi vai, chạy theo những khóm cây bụi cỏ, chẳng khác nào hai con chuột to đang đi kiếm mồi...
Hai người chạy như thế được chừng mười trượng, thì bỗng nhiên lại nghe có tiếng người nói lào xào...
Khi họ ngước mắt nhìn, thì trông thấy tại phía sau của Bồ Đề thiền viện, có một gian nhà tranh, chung quanh trúc xanh bao bọc, ánh đèn đang chập chờn.
Đại Phong thiền sư khi hãy còn cách gian nhà thực xa, thì đã dừng chân đứng lại. Nhưng, Phi Long thiền sư đã bước thẳng vào trong. Lúc ấy, từ trong gian chòi tranh, có một giọng hết sức già nua nói rằng :
- Vị Chưởng môn đã trở về hay chưa?
Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên đều không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ rằng :
- “Thiếu Lâm tự kể từ khi Thiên Thanh đại sư bị mất mạng tại Huyết Hải Địa Khuyết thì người lên ngôi vị Chưởng môn nhân chẳng phải là Phi Long thiền sư hay sao? Trong Bồ Đề thiền viện này có ai ở thế? Tại sao ngay đến việc thay đổi vị Chưởng môn mà người này cũng chẳng hiểu?”
- Khải bẩm sư bá, vị Chưởng môn vẫn chưa trở về.
Tiếng nói ấy rất giống tiếng nói của Phi Long thiền sư. Nhưng, chính lão ta là vị Chưởng môn đương kim của Thiếu Lâm tự, thế tại sao lão ta lại bảo vị Chưởng môn chưa trở về?
Hai người đang ngờ vực và chưa tìm hiểu được câu giải đáp, thì lại nghe giọng già nua ấy nói tiếp rằng :
- Lần tay tính ra, thì không mấy chốc đã bốn mươi năm qua. Hiện nay, chỉ còn ba tháng nữa là bần tăng sẽ bước ra khỏi tịnh thất. Xem ra vì pho Lục Ngọc Di Đà bé nhỏ ấy, mà ta lại không tránh khỏi dấn bước giang hồ một lần nữa chăng?
- Khải bẩm sư bá, Phi Long vừa mới tiếp nhận được một bức thơ mật của vị Chưởng môn, bảo là pho Lục Ngọc Di Đà đã tìm được trở về rồi, duy có điều là khó phân biệt được chân giả mà thôi. Chính vì vậy nên mới cho người cấp tốc mang về Thiếu Lâm, để xin sư bá xem sao.
Thiết Chỉ Cái nghe đến đây, mới bừng hiểu ra mọi lẽ. Lão ta biết người đang ở trong gian tịnh thất này, chính là vị sư huynh của Thiên Thanh đại sư, tức Thiên Nhất Thượng Nhân, người mà võ công cao cường nhất trong Thiếu Lâm tự. Qua lời nói của lão ta, tựa hồ lão ta không hay biết chi về việc Thiên Thanh đại sư đã chết, cũng như việc Phi Long thiền sư lên nắm ngôi vị Chưởng môn...
Xem ra, tên giặc trọc Phi Long, chẳng rõ đang có một mưu toan gì. Rất có thể những lời nói dối vừa rồi của lão ta là...
Suy nghĩ đến đây, Thiết Chỉ Cái liền đưa mắt ngó lên, thấy bóng người trong gian nhà di động, tức thì, Phi Long thiền sư đưa chân bước tới một bước, trong khi hai tay đang bưng một vật gì, rồi từ từ đưa thẳng về phía trước...
Từ bên ngoài nhìn vào, bị ngăn cách bởi một lớp giấy che cửa sổ, nên không thể trông thấy được rõ ràng, nhưng xem qua bóng đen rọi lên trên lớp giấy, thì vật ấy tựa hồ như vật mà người che mặt xuất hiện vừa rồi tại khu rừng rậm bên ngoài một ngôi chùa, đã trao cho Đại Phong thiền sư...
Thiên Nhất Thượng Nhân tựa hồ ngồi ở phía sau chiếc đèn, nên bóng đen của lão ta in cả lên tấm vách phía sau, do đó ở cửa sổ phía trước không nhìn thấy được...
Nhưng, khi Phi Long thiền sư đưa chiếc hộp sắt ấy tới trước thì trên lớp giấy cửa sổ, bỗng hiện rõ một bàn tay móng thực dài, nhận lấy chiếc hộp sắt của Phi Long thiền sư vừa đưa đến.
Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên tuy chẳng phải là những tay giang hồ lão luyện, nhưng đôi mắt nhìn qua mọi việc vừa xảy ra, là đã đoán biết ngay chuyện này chẳng phải là chuyện tầm thường, bởi thế, cả hai đều bất giác giật nảy mình.
Giữa lúc ấy, thì bỗng nghe trong gian nhà tranh có tiếng “bốp, bốp” vang lên...
Hai người chưa kịp nhận ra âm thanh ấy là tiếng chi, thì bỗng thấy Phi Long thiền sư cất giọng “Hừ” lạnh lùng, rồi từ bên trong gian nhà phi thân lướt trở ra ngoài. Khi đôi chân của lão ta vừa mới đứng yên trên đất, thì trong gian nhà đèn đuốc đều tắt phụt, đồng thời, lại có một bóng đen khác, nhanh như chớp từ cửa sổ phía sau lao thoắt người vào gian nhà.
Bóng đen ấy tài nghệ còn cao cường hơn cả Phi Long thiền sư nữa.
Thiết Chỉ Cái vừa nhìn qua là đã biết bóng đen đó chính là người mà lão ta đã gặp ngoài khu rừng rậm vừa rồi.
Lúc bấy giờ, Phi Long thiền sư đưa mắt quét qua khắp bốn bên, gằn giọng nói :
- Người vừa đến là cao nhân phương nào, đã có gan vào chùa, thì chẳng lẽ lại không dám nhìn thấy ai hết hay sao?
Thiết Chỉ Cái nghe qua lời nói ấy, biết đối phương chưa phát giác được mình, nên vẫn ngồi yên lặng chờ đợi mọi sự diễn biến. Nhưng, nào ngờ đâu Thạch Kinh Thiên, một con người có tánh nóng nảy, nên buột miệng cười, giận dữ nói :
- Khá khen cho lão hòa thượng trọc khoác lác không biết xấu hổ kia. Ta đến đây không phải để bắt cóc ni cô, vậy chả lẽ ta lại sợ ngươi hay sao?
Tiếng nói vừa dứt, thì y đã vọt người lướt tới, tức thì, sau một tiếng động khẽ, thân người của y đã đứng sững trước mặt Phi Long thiền sư ba trượng, rồi cất tiếng cười to không ngớt.
Phi Long thiền sư không khỏi giật mình, sắc mặt biến hẳn. Tuy nhiên, lão ta là người bình tĩnh và sâu sắc, nên chỉ trong nháy mắt là đã tự trấn tĩnh được ngay.
Đôi mắt của lão ta chiếu ngời như hai luồng điện, cất giọng lạnh lùng cười dài nói :
- Thạch Kinh Thiên, ngươi có biết Bồ Đề thiền viện, là cấm địa của phái Thiếu Lâm ta không?
- Là cấm địa thì sao?
- Ai vào đây sẽ chết.
- Tốt lắm. Vậy ông hãy chết trước cho tôi xem thử nào.
- Bản chức là người duy nhất được bề trên cho phép vào đây.
Thạch Kinh Thiên đưa tay chỉ vào Đại Phong thiền sư, cười ha hả như cuồng dại :
- Nói thế, còn lão tặc này thì sao?
- Kẻ ngang bướng, ngươi muốn chết mà.
Tiếng nói vừa dứt, thì lão ta cũng tràn ngay tới, vung chưởng nhắm ngay đầu Thạch Kinh Thiên bổ xuống.
Nào ngờ thế võ mới vừa đánh ra, thì lại có một chuỗi cười to vọng đến bên tai rằng :
- Tên trọc kia. Ngươi tính đóng cửa lại để hiếp đáp kẻ khác hay sao?
Tức thì, một bóng đen từ trên không sa xuống. Trong khi bóng người chưa lướt đến nơi, thì đã vung chưởng đánh ra, khiến gió lạnh cuốn tới ồ ạt như muôn ngàn đợt sóng to, nhắm ngay sau ót của Phi Long thiền sư công thẳng tới.
Phi Long thiền sư hết sức hãi kinh, nhanh nhẹn thu thế võ trở về, rồi nửa thân trên xoay nhanh qua, chuyển luồng chưởng lực hùng hậu đang nhắm công vào Thạch Kinh Thiên, để công trả trở ra phía sau lưng mình.
Qua một tiếng nổ ầm thực to, không khí liền quay cuồng, cỏ rác tung bay mờ mịt, đồng thời hai người đều bị hất bắn ra sau một bước, chứng tỏ sức mạnh của đôi bên đều ngang nhau, không ai hơn ai cả.
Thạch Kinh Thiên đứng cạnh đấy, vỗ tay cười to nói :
- Đại ca. Anh hãy bước dang ra, để cho tôi đánh nó vài chưởng, hầu hả cơn giận trong lòng.
Nói dứt lời, y vung nhanh đôi chưởng lên, đánh ra hai luồng kình phong ồ ạt, chuyển động ầm ầm như sấm nổ.
Liền đó, lại nghe hai tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Phi Long thiền sư tuy võ công cao cường, nhưng vẫn bị sức mạnh trời sinh của Thạch Kinh Thiên hất ra sau, khiến lão ta phải hoang mang sợ hãi.
Qua những thế võ của ba người, chứng tỏ họ đều đem chân lực của mình ra đánh mạnh, đỡ thẳng với đối phương. Tuy sự va chạm giữa họ là kinh thiên động địa, nhưng kỳ thực cũng chẳng phải tầm thường.
Nhưng có một điều rất lạ, ấy là trong gian nhà tranh lúc đó lại hoàn toàn phẳng lặng, không hề nghe được một tiếng động tĩnh nào cả.
Thiết Chỉ Cái cảm thấy hết sức kinh ngạc, nên bất giác đưa mắt lén nhìn vào trong ấy để dò xét.
Lúc ấy, cửa gian nhà đã mở to, dưới ánh sáng của ngọn đèn đang cháy, chỉ thấy có một chiếc giường thấp để ngay tại cửa, trên giường đang ngồi yên một vị lão hòa thượng, diện mạo thanh tú, mày râu đều bạc. Xem qua hình dáng ấy, chắc lão ta chính là Thiên Nhất Thượng Nhân chứ không còn ai nữa.
Song, trước mặt của vị lão hòa thượng ấy, giờ đây đã có thêm một bóng người. Người ấy khoác một chiếc áo choàng màu đen, mặt quay về phía trong, nên không làm sao thấy rõ diện mục. Nhưng, qua hình dáng ấy, thì tựa hồ người ấy không lớn tuổi lắm.
Đôi môi của Thiên Nhất Thượng Nhân không ngớt mấp máy, tựa hồ đang tranh luận với người thiếu niên áo đen trước mặt, nhưng không còn cách nào nghe được lão ta đang nói chi cả.
Thạch Kinh Thiên và Phi Long thiền sư, chỉ trong chớp mắt là đã đánh nhau trên mười thế võ...
Thạch Kinh Thiên vì tha thiết đối với sự báo thù cho Gia Cát Ngọc, nên thế võ nào y cũng vận dụng nội lực thật mạnh mẽ, căm hận về chỗ không thể đánh cho Phi Long thiền sư tét ra làm hai mảnh.
Phi Long thiền sư đang đêm xâm nhập vào Bồ Đề thiền viện, vốn có ý không muốn cho ai được biết, nên định sẽ hạ Thạch Kinh Thiên trước, rồi mới đối phó với Thiết Chỉ Cái sau.
Đứng trước tình trạng này, Đại Phong thiền sư đáng lý nếu không ra tay tương trợ, thì phải lo báo động cho đệ tử trong chùa hay mới phải, nhưng trái lại, lão ta đứng trơ người ra một bên, chẳng biết phải hành động ra sao cả.
Sau mười thế võ, thì thế công của Phi Long thiền sư bỗng nhiên biến đổi.
Lão ta rùn đôi chân xuống, trong khi đôi cánh tay đánh rất chậm chạp, xem nặng nề chẳng khác nào đang đỡ lấy một vật nặng nghìn cân.
Thiết Chỉ Cái vừa nhìn thấy thì trong lòng hết sức hoảng hốt, vội vàng nói :
- Nhị đệ hãy thận trọng.
Nói dứt lời thì lão ta đã tràn tới ba bước, đưa cao đôi chưởng lên, thủ thế để sẵn sàng đối phó.
Thạch Kinh Thiên trông thấy vậy, cất tiếng cười ha hả nói :
- Đại ca, hãy yên lòng, chỉ với những thế võ bưng bình bát xin cơm của hắn ta, hẳn là không cao hơn một đầu đảng ăn cướp như tôi đây là bao đâu.
Phi Long thiền sư cười nhạt, nói :
- Như thế thì ngươi hãy thử xem cho biết.
Nói đoạn, lão ta bèn đưa chân trái bước tới, giẫm mạnh lên đất, khiến bàn chân lún sâu xuống đến năm tấc. Đồng thời, lão ta lại vung chưởng phải lên, đánh chớp nhoáng về phía trước.
Thạch Kinh Thiên cất tiếng cười như cuồng dại nói :
- Ta sẵn sàng thử một lần thứ hai, có lý nào lão trọc ngươi có thể hóa ra một con thiên lý mã đâu mà ta sợ.
Liền đó, y liền thò chưởng trái ra, vận dụng đến chín phần mười chân lực, đỡ nhanh như gió vào thế công của đối phương.
Phi Long thiền sư vốn đã kinh hãi trước thần lực trời ban của Thạch Kinh Thiên, vậy thử hỏi lão ta nào dám đánh mạnh đỡ thẳng với y nữa. Nhưng, lão ta đã giả vờ thật khéo, nên khiến Thạch Kinh Thiên suýt nữa đã bị lầm mưu gian của lão ta rồi.
Giữa lúc hai luồng chưởng lực sắp va chạm vào nhau, thì Phi Long thiền sư bỗng bất thần thu luồng chân lực trở về, rồi lắc mạnh đôi vai nhảy tránh về phía trái hai bước, đã tránh khỏi được luồng chưởng phong của đối phương...
Qua một tiếng nổ ầm thực to, cát đá tung bay mù mịt, trên mặt đất đã bị luồng chưởng lực đào thành một cái lỗ sâu, to bằng cái thúng.
Thạch Kinh Thiên đánh hụt vào khoảng không, nên thân hình không khỏi loạng choạng, cơ hồ không đứng vững, ngã chúi tới phía trước ba bước, nên bất giác tiến thẳng đến vị trí của Phi Long thiền sư vừa đứng khi nãy.
Thiết Chỉ Cái trông thấy sự việc xảy ra rất lạ lùng, nên trong lòng không khỏi hết sức kinh hãi.
Phi Long thiền sư nào chịu bỏ lỡ dịp tốt ngàn năm một thuở, nên liền xoay thân người lại, rồi vung nhanh hai cánh tay ra, sử dụng “Đại Cầm Nã thủ tháp”, tức một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm, mười ngón tay hơi co, nhắm đánh thẳng vào mạch cổ tay trái và “Kiên Tĩnh huyệt” của Thạch Kinh Thiên.
Thiết Chỉ Cái trông thấy Thạch Kinh Thiên sắp bị hại dưới tay của Phi Long thiền sư nên không còn nghĩ chi đến chuyện khác, di động ngay thân người...
Nếu Thạch Kinh Thiên thật sự không giữ được thăng bằng trước thế võ ấy, thì thử hỏi còn đâu xứng đáng là Minh chủ lục lâm của mười ba tỉnh trong cả miền nam lẫn miền bắc?
Bởi thế, trong khi thân mình của Thiết Chỉ Cái mới vừa di động, thế võ chưa kịp đánh ra, thì bỗng nghe y cất tiếng cười to ha hả, rồi gằn giọng quát rằng :
- Lão trọc kia. Ngươi tính già hóa ra non rồi.
Cùng một lúc với tiếng cười, thân hình của Thạch Kinh Thiên liền xoay qua phía trái, vung mạnh đôi tay, chẳng khác nào hai cây đòn bằng sắt, nhắm quét thẳng vào bàn tay của Phi Long thiền sư.
Phi Long thiền sư có ý định đánh bằng mưu mẹo, nhưng giờ đây lại trở thành một thế đánh mạnh đỡ thẳng của đối phương nữa. Do đó, lão ta hối hả biến thế chụp thành thế chưởng. Và sau một tiếng nổ ầm thực to, đôi bên đều bị hất bắn ra sau năm bước.
Thiết Chỉ Cái trông thấy thế, hết sức vui mừng. Nhưng, ngay trong lúc ấy bỗng nghe trong gian nhà có tiếng người vọng đến nơi rằng :
- Thượng Nhân không giữ chữ tín, tôi chỉ hỏi qua là đã biết ngay.
Giọng nói ấy nghe thực quen thuộc. Thiết Chỉ Cái vội vàng ngửa mặt nhìn lên, thì trông thấy người áo đen cũng đang quay mặt trở ra. Chiếc choàng màu đen đang khoác trên người của chàng thiếu niên ấy kín đáo đến nỗi mưa gió cũng thể lọt được vào người. Nhất là tấm lụa đen che mặt cũng thật kín đáo, chỉ còn chừa có đôi mắt sáng ngời như sao lộ ra ngoài mà thôi.
Thiết Chỉ Cái thấy đôi mắt của người ấy quét về phía mình, và tựa hồ có hơi sửng sốt. Nhưng sau đó, người ấy quay nhanh mặt vào trong ngay.
Thiết Chỉ Cái đang lấy làm lạ về cử chỉ đó thì đã nghe Thiên Nhất Thượng Nhân to tiếng nói :
- Xin nhị vị đại hiệp họ Quan và họ Thạch hãy tạm thời ngừng tay, bần tăng đang có việc muốn hỏi cho rõ đây.
Giọng nói ấm áp ấy mạnh mẽ, chẳng khác nào có một sức mạnh hữu hình, khiến cho Thiết Chỉ Cái là một người võ công cao cường, cũng không khỏi giật mình đánh thót.
Liền đó, những người đang đánh nhau đều nhảy lùi ra xa. Phi Long thiền sư đưa mắt quét qua hai đối phương một lượt, rồi xoay lưng bước thẳng vào nhà.
Giữa lúc Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên đang băn khoăn, không hiểu nên bước theo vào trong nhà chăng, thì đã nghe Thiên Nhất Thượng Nhân kêu to lên rằng :
- Số người hiện diện ngoài sân, xin hãy bước cả vào đây.
Thạch Kinh Thiên bèn quay về Đại Phong thiền sư, đang đứng trơ người như khúc gỗ bên cạnh đấy, cười ha hả nói :
- Xin mời đại hòa thượng bước vào luôn.
Thiên Nhất Thượng Nhân nhướng cao đôi mày bạc, nói :
- Bên ngoài ấy là ai?
- Thưa, đệ tử là Đại Phong đây.
- Hừ. Xông càn vào Bồ Đề thiền viện, vậy ngươi có biết tội không?
- Vì Đại Phong con nghe có người nhập Bồ Đề thiền viện, nên lo lắng đến sự an nguy của sư tổ, do đó, nên mới xông vào vùng cấm địa này, vậy mong sư tổ từ bi hỉ xả cho.
- Hừ, thật chẳng ngờ ngươi lại có lòng hiếu thế? Bước vào đây.
Phi Long thiền sư đôi tròng mắt không ngớt xoay chuyển, dẫn Đại Phong thiền sư sắc mặt đầy vẻ kinh hoàng cùng bước đi trước Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên nói gót theo sau, dõng dạc bước vào ngôi nhà tranh.
Phi Long thiền sư đưa mắt nhìn qua, đã trông thấy người che mặt đang đứng bên cạnh của Thiên Nhất Thượng Nhân, nên không khỏi giật nảy mình.
Riêng người che mặt ấy, khi nhìn thấy Phi Long thiền sư thì đôi mắt cũng liền sáng ngời như hai luồng điện, trông thực khiếp người.
Thiên Nhất Thượng Nhân đưa mắt quét về Phi Long thiền sư, nhưng bỗng nhiên lại quay về phía Đại Phong thiền sư nói :
- Đại Phong, vị sư tổ Chưởng môn của ngươi, có phải đang bận truy tìm pho Lục Ngọc Di Đà trong chốn giang hồ hay không?
Đại Phong thiền sư giật nảy mình, đôi mắt nhìn thẳng vào Phi Long thiền sư đầy vẻ van xin.
Phi Long thiền sư vội vàng nói :
- Khải bẩm sư bá, vị Chưởng môn...
Câu nói chưa dứt, thì Thiên Nhất Thượng Nhân bỗng nhướng cao đôi mày, giận dữ quát rằng :
- Câm miệng lại.
Giọng nói ngầm chứa một sự uy khó tả. Phi Long thiền sư vội vàng im ngay tiếng nói.
Thiên Nhất Thượng Nhân liền quay về Đại Phong thiền sư hãy còn đang kinh hoàng nói tiếp rằng :
- Ngươi hãy nói mau.
Đại Phong thiền sư cất giọng run run nói :
- Khải bẩm sư tổ, vị Chưởng môn đã bị mất mạng tại Huyết Hải Địa Khuyết rồi.
Thiên Nhất Thượng Nhân liền cười nhạt. Phi Long thiền sư vội vàng nói :
- Đệ tử vì sợ làm bận tâm đến sư bá đang tu tĩnh, nên bấy lâu không dám nói rõ sự thật.
- Hiện giờ ai đang giữ chức vụ Chưởng môn?
- Đại sư huynh Tiềm Long.
Người che mặt đứng bên cạnh nghe thế, liền cất tiếng cười nhạt.
Thiết Chỉ Cái trông thấy Phi Long thiền sư không dám thừa nhận mình là vị Chưởng môn mới nhậm chức của Thiếu Lâm tự, thì đoán biết trong việc này có điều chi bí ẩn. Nhưng lão ta vẫn giữ im lặng để tiếp tục theo dõi.
Song, Thạch Kinh Thiên thì trái lại, hễ khi nào y trông thấy cái việc chi kỳ lạ, thì không thể đè nén được sự phản ứng. Do đó, y bèn ngửa mặt cười to, nói :
- Đại hòa thượng, ông không phải là vị Chưởng môn mới của Thiếu Lâm tự hay sao? Sao giờ đây ông lại chối phăng như vậy?
Phi Long thiền sư biến hẳn sắc mặt, vội vàng nói :
- Trách vụ Chưởng môn nặng nề của Thiếu Lâm tự, từ trước đến nay có thông lệ, là người đệ tử địa vị cao nhất trong môn phái sẽ đứng ra đảm nhiệm.
Trong trường hợp đặc biệt, thì phải có lịnh của trưởng lão, chứ không được làm ngang. Vậy, Thạch đại hiệp đã nghe qua lời đồn đãi sai ngoa dọc đường, xin chớ nói ra như thế.
Thiết Chỉ Cái như đã bừng hiểu ra mọi lẽ, nên giả vờ nghiêm sắc mặt nói :
- Lão nhị. Những lời vô căn cứ thì chớ nên nói liều. Nếu có như vậy, chẳng hóa Thiên Nhất Thượng Nhân sẽ hiểu lầm ông ấy, là người bịa đặt lịnh trên, để cướp ngôi vị hay sao?
Thạch Kinh Thiên nghe qua, trong lòng cũng đoán biết được ít nhiều sự thực, nên cất tiếng to cười ha hả nói :
- Đại ca, anh nói thế phải lắm, nhưng Phi Long thiền sư không phải là hạng người tốt như thế đâu.
Sắc mặt của Phi Long thiền sư trở thành xám ngắt, đầy vẻ kinh hoàng, nhưng bỗng nhiên, lão ta nghiến chặt hàm răng, định sẽ...
Thiên Nhất Thượng Nhân trông thấy thế, liền khẽ “Hừ” một tiếng, khiến Phi Long thiền sư không khỏi giật bắn mình, đảo nhanh đôi tròng mắt, rồi vội vàng cúi người thi lễ nói :
- Sư bá nếu chẳng chịu tin, thì hãy chờ đệ tử mời sư huynh đến hỏi qua thì sẽ rõ.
Thạch Kinh Thiên nghe thế, cười kha khá nói :
- Để tôi đi mời giúp cho ông, được không?
- Đại hiệp đã xâm nhập vào cấm địa của Thiếu Lâm, vậy còn định thoát khỏi Bồ Đề thiền viện hay sao?
- Tôi đã phạm vào một trọng tội to tát, ấy là tội dối thầy khinh tổ, phản bội môn phái, vậy nếu không lấy cái cớ ấy thì làm thế nào trốn thoát đi cho được?
Thạch Kinh Thiên mắng xiên mắng xéo, làm cho Phi Long thiền sư bị vạch trần tất cả những âm mưu đen tối, khiến lão ta sắc mặt hầm hầm, quay phắt người lại, rồi nhanh như chớp vung chưởng lên...
Lão ta đã đâm liều, định sẽ xuất kỳ bất ý hạ sát Thạch Kinh Thiên đi, nhưng nào ngờ chưa kịp đánh thế võ ra, thì đã nghe Thiên Nhất Thượng Nhân cất tiếng hừ to, nói :
- Nghiệt chướng. Nghiệt chướng. Đứng trước mặt của bần tăng, mà ngươi định làm gì thế?
- Xin sư bá hiểu cho, đệ tử...
- Không cần phải nói chi nữa, ngươi hãy mau lấy pho Lục Ngọc Di Đà trong chiếc hộp sắt ấy ra, cho ta xem qua đã, rồi nói chi hãy nói sau.
Dứt lời, lão ta khẽ vung tay ra, tức thì chiếc hộp sắt liền bay thẳng về phía Phi Long thiền sư một cách vững vàng.
Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên đều trông thấy rõ cử chỉ đó, nên trong lòng không khỏi thầm kính phục trước võ công phi thường của vị trưởng lão phái Thiếu Lâm này.
Phi Long thiền sư chụp lấy chiếc hộp sắt, mặt biến hẳn, tỏ ra do dự, chưa chịu mở nắp chiếc hộp ra...
Sắc mặt của Đại Phong thiền sư cũng trở thành tái nhợt hẳn, bất giác đưa chân thối lui ra sau ba bước dài.
Người che mặt đứng bên cạnh, hai tia mắt đang chiếu ngời như hai luồng điện, ngó chòng chọc vào mặt của Phi Long thiền sư, đầy vẻ khinh miệt và căm hận.
Trong khi đó, sắc mặt của Thiên Nhất Thượng Nhân cũng lạnh lùng như băng giá, không lên tiếng nói chi cả.
Trong gian nhà tranh trở nên im phăng phắc, không khí có vẻ vô cùng căng thẳng. Mọi việc xảy ra trong Thiếu Lâm tự đêm nay, thực là oái ăm khó hiểu, không ai có thể suy đoán cho ra...
Thiết Chỉ Cái không ngớt suy nghĩ miên man, đầu óc quay cuồng trước bao nhiêu nghi vấn.
Địa vị Chưởng môn của Thiếu Lâm tự, ngoại trừ khi có lịnh của vị trưởng lão, thì theo thông lệ sẽ do người đệ tử có địa vị cao nhất đứng ra đảm nhiệm. Thế nhưng, tại sao Phi Long thiền sư đã tiếp nhận chức vụ Chưởng môn mà vị trưởng lão duy nhất này lại không hay biết chi cả?
Thiên Nhất Thượng Nhân đã bế quan tu tịnh gần bốn mươi năm qua. Nơi tu tịnh của lão ta là Bồ Đề thiền viện, chỉ có một mình Phi Long thiền sư là được phép ra vào, vậy chẳng lẽ ông ta lại bịa lịnh của vị trưởng lão, để cướp đoạt ngôi vị Chưởng môn hay sao?
Nếu chẳng phải thế, thì tại sao trước mặt của vị trưởng lão, ông ta lại chạy chối, không dám thừa nhận việc làm của mình?
Chỉ còn ba tháng nữa, thì Thiên Nhất Thượng Nhân đã hết thì giờ bế quan, và chừng đó, mọi âm mưu của Phi Long thiền sư chẳng phải bị đổ bể hay sao? Do đó, một kế hay nhất của Phi Long thiền sư là trừ quách đi Thiên Nhất Thượng Nhân là được.
Song, võ học của Thiên Nhất Thượng Nhân, ông ta làm thế nào địch cho nổi?
Vậy tốt nhất...
Thiết Chỉ Cái suy tới nghĩ lui như thế, thì đoán biết vật trong chiếc hộp sắt kia chắc chắn phải là một vật hết sức hiểm nguy. Bởi vậy, lão ta bèn đưa mắt liếc về Thạch Kinh Thiên một lượt, có ý nhắc nhở y cẩn thận đề phòng.
Thạch Kinh Thiên tuy là người thô lỗ, nhưng cũng có lúc lại rất tế nhị, do đó, y đã vận dụng chân lực xuống đôi chưởng, thủ thế sẵn sàng đối phó, xem ra y cũng đã đoán biết được việc ấy rồi.
Dưới bao nhiêu tia mắt nhìn chòng chọc vào mọi người, Phi Long thiền sư cơ hồ cảm thấy như bị nghẹt thở. Lão ta trầm ngâm trong một lúc khá lâu, và cuối cùng, liền đưa mắt quét qua khắp bốn bên một cách giận dữ, rồi nhanh nhẹn đưa bàn tay phải lên, bất thần mở chiếc hộp đó ra...
Tâm trạng của mọi người chung quanh đều hết sức căng thẳng.
Bỗng nhiên, Phi Long thiền sư cất tiếng cười như cuồng dại, nghe đinh tai nhức óc, rồi nhanh nhẹn vung chiếc hộp sắt ấy ra ngoài...
Tức thì, từ trong chiếc hộp sắt ấy có năm đốm ánh sáng đỏ như máu, đi đôi với một mùi tanh hôi nồng nặc, bay xoẹt ra như điện chớp.
Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên đều giật nảy mình, nhanh như chớp thối lui ra sau ba bước, đồng thời bốn chưởng đều cùng quét ra một lượt, gây thành hai luồng kình phong mãnh liệt, hất lui hai đóm sáng đỏ như máu đang bay xoẹt về phía mình trở lại ba bước.
Bóng đỏ ấy trong như một vật có sự sống, bởi thế, chúng chỉ bị chao động một lượt, rồi lại tiếp tục vọt tới nghe vèo vèo.
Trong khi hai người chưa kịp ra tay lần thứ hai, thì đã nghe Thiên Nhất Thượng Nhân giận dữ quát to, rồi khẽ vung ống tay áo rộng ra, sử dụng “Số Tướng thần công” mà lão ta đã tu luyện trong mấy mươi năm qua, khiến năm bóng đỏ ấy bất thần bị cuốn nhanh trở về như những luồng điện xoẹt.
Sau một tiếng “ối chao”, năm bóng đỏ ấy đã cùng một lúc công thẳng vào người của Đại Phong thiền sư, thế là lão ta đã té lăn quay ra đất, tắt hơi chết tốt ngay.
Thiết Chỉ Cái hết sức kinh hoàng, và liền đó, trông thấy có bóng người di động nhanh như chớp, thế là Phi Long thiền sư đã bỏ chạy ra ngoài ba trượng.
Thiết Chỉ Cái tự biết với tài nghệ của mình, dù có đuổi theo cũng không kịp nữa, nên trong lòng đang hết sức thất vọng, thì bỗng nghe có tiếng thét vang lên...
Tức thì, người che mặt đang đứng bên cạnh đã nhanh như một cơn gió hốt, phi thân bay xoẹt đi ngay. Trong khi thân mình của người ấy còn đang bay lơ lửng trên không, thì đã giương mười ngón tay ra nhắm ngay Phi Long thiền sư chụp tới, khiến chỉ phong rít trong gió nghe vèo vèo...
Thân pháp của người ấy quả nhanh nhẹn như điện chớp, nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng, rõ ràng đó là tuyệt nghệ “Vân Long Cửu Chuyển” của Bát Chỉ Phi Ma. Riêng về chỉ pháp ấy lại rõ ràng là “Thiên Ma chỉ” độc nhất vô nhị trong giới giang hồ.
Bởi thế, Thiết Chỉ Cái không khỏi giật nảy mình, buột miệng kêu to lên rằng :
- Tam đệ.
Tiếng “tam đệ” ấy đã làm cho người che mặt không khỏi rung động toàn thân, liền nhanh nhẹn sa xuống đất, quay đầu ngó lại, đưa đôi mắt nhìn thẳng vào Thiết Chỉ Cái nhưng không ngớt xoay đôi tròng...
Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên lao thoắt ra khỏi gian nhà định sẽ...
Nhưng người che mặt ấy đã bất thần quay mình lại, nhắm hướng Phi Long thiền sư vừa bỏ chạy, vọt người phi thân ra khỏi ngôi chùa, rồi lẫn khuất vào màn đêm mờ mịt.
Người che mặt ấy có phải là Gia Cát Ngọc không? Nếu phải tại sao chàng lại không nhìn Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên?
Không. Chắc chắn là không phải chàng.
Thế nhưng, trong võ lâm ngày nay, ngoại trừ chàng ra, thì còn ai học được tuyệt nghệ của Bát Chỉ Phi Ma nữa?
Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên đều hoang mang khó hiểu...
Bỗng nhiên, từ trong ngọn gió đêm, bất thần có một tiếng niệm Phật hiệu vọng đến rằng :
- A di đà Phật. Vì tên môn đồ phản nghịch ấy, hôm nay bần tăng lại phải phạm sát giới rồi.
Hai người nghe tiếng, đều quay đầu ngó lại, thì trông thấy Thiên Nhất Thượng Nhân, đang từ trong gian chòi tranh bước nhanh ra, đôi mắt sáng ngời, sắc mặt vô cùng trang nghiêm.
Hai người lại đưa mắt nhìn về phía xác chết của Đại Phong thiền sư, thì đã thấy chỉ còn là một đống xương khô, so với cái chết của Thương Lãng Vũ Sĩ thì không khác nhau một tí nào cả.
Giữa đống xương trắng ấy, lại thấy có năm đầu đỏ như máu. Hai người cùng đưa mắt nhìn kỹ, thì không khỏi kinh hoàng.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn