Chương 35
Hạn chót
"Ra ngoài?" Edward hỏi, âm điệu có vẻ thờ ơ. Hình như anh ấy đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Anh ấy ôm Renesmee chặt hơn một chút vào lồng ngực.
"Vâng, có vài việc vào phút chót..". Tôi trả lời với vẻ mặt rất bình thường.
Anh ấy mỉm cười nụ cười mà tôi thích nhất. "Về sớm với anh nhé".
"Tất nhiên rồi"
Tôi lại lái chiếc Volvo của anh ấy, tự hỏi không biết anh ấy có đọc đồng hồ đo dặm đường sau lần đi công việc trước của tôi không. Anh ấy đã đoán được đến đâu? Rằng tôi có một bí mật, chắc chắn rồi. Anh ấy có suy luận ra lý do tại sao tôi lại không nói với anh ấy? Anh ấy có đoán được rằng Aro sẽ sớm biết tất cả mọi thứ mà anh ấy biết không? Tôi nghĩ rằng Edward có thể đã đi tới kết luận ấy, đó là lý do để giải thích tại sao anh ấy không đòi hỏi bất cứ sự giải thích nào từ tôi. Tôi đoán rằng anh ấy đang cố gắng để không suy xét quá nhiều, cố gắng gạt những hành động của tôi ra khỏi tâm trí của anh. Có phải anh ấy đã hiểu ra từ những hành động bất thường của tôi trong buổi sáng sau khi Alice bỏ đi, khi tôi đốt đi cuốn sách?Tôi không rõ là liệu anh ấy có thể suy luận ra không?
Đó là một buổi chiều tối tăm, luôn luôn tối như mực. Tôi đi xuyên qua bóng tối, mắt của tôi lướt qua những đám mây to. Liệu tối nay sẽ có tuyết không? Có đủ thành một lớp trên mặt đất và tạo thành cái viễn cảnh mà Alice đã thấy? Edward dự tính rằng chúng tôi còn khoảng hai ngày nữa. Sau đó chúng tôi sẽ xuất hiện để dụ nhà Volturi tới nơi mà chúng tôi đã chọn.
Khi ra khỏi khu rừng tối đen, tôi cân nhắc lại về chuyến tới Seattle lần cuối của tôi. Tôi nghĩ tôi đã biết mục đích của Alice trong việc đưa tôi tới cái điểm đổ nát, nơi mà J. Jenks chỉ dẫn những người khách ám muội của ông ấy. Nếu mà tôi đi đến những nơi khác của ông ấy, những văn phòng hợp pháp hơn, liệu tôi có biết cái mà tôi nên hỏi là gì không? Nếu tôi gặp ông ấy với cái tên Jason Jenks hoặc Jason Scott, một luật sư hợp pháp, liệu tôi có gặp một J. Jenks không có trên đời, chuyên cung cấp những giấy tờ bất hợp pháp không? Tôi phải đi con đường mà rõ ràng rằng nó không phải là một điều tốt đẹp gì với tôi. Nhưng đó là đầu mối của tôi.
Trời đã tối khi tôi dừng xe trong bãi đậu xe của nhà hàng sớm vài phút, chẳng buồn để ý đến người giữ xe háo hức ngay lối vào. Tôi đeo kính sát tròng và đi vào trong nhà hàng đợi J. Tuy tôi đang vội để hoàn thành cái việc đáng chán nhưng cần thiết này và quay về với gia đình tôi, thì xem ra J có vẻ rất thận trọng để giữ bản thân ông ta ko bị ô uế dưới cái vỏ bọc của tổ hợp luật sư; nhưng tôi có cảm giác nếu mà giao dịch trong bãi đậu xe tối tăm sẽ lại làm chạm tự ái của ông ấy.
Tôi nói tên Jenks ngay tại quầy tiếp tân, và người hầu bàn lễ phép đưa tôi lên lầu, tới một căn phòng riêng có lò sưởi bằng đá. Ông ta đỡ lấy cái áo choàng màu ngà mà tôi đang khoác nhằm che đậy một sự thật rằng tôi đang mặc những ý tưởng thẩm mỹ của Alice, và há hốc miệng kinh ngạc khi thấy cái áo dự tiệc bằng satin màu sò của tôi. Tôi không thể không hãnh diện một chút; tôi vẫn chưa quen với việc là mình đẹp hơn những người khác, thậm chí là cả với Edward. Người hầu bàn lắp bắp nói lời khen ngợi không thành lời khi anh ta loạng choạng lùi ra.
Tôi đứng ngay lò sưởi để đợi, giữ những ngón tay gần lửa để sưởi ấm chúng một chút trước cái bắt tay sẽ không tránh được. Không phải là J không thấy rằng có điều gì đó đặc biệt với nhà Cullens, mà nó vẫn chỉ là một thói quen tốt cần phải luyện tập.
Trong một phần nửa giây, tôi tự hỏi rằng sẽ cảm thấy như thế nào nếu tôi bỏ tay vào lửa? Tôi sẽ cảm thấy thế nào nếu bị thiêu..?
J đi vào làm phân tán suy nghĩ không lành mạnh của tôi. Người hầu bàn cũng cầm cái áo choàng của ông ấy, và nó là một bằng chứng cho thấy tôi không phải là người duy nhất đã diện đẹp cho buổi gặp mặt này.
" Tôi xin lỗi vì đã tới trễ", J nói ngay khi chúng tôi đã một mình.
"Không đâu, ông đã rất đúng giờ"
Ông ta giơ tay ra, và khi tôi bắt tay ông ấy, tôi có thể cảm thấy rằng những ngón tay ông ấy vẫn nóng một cách đáng chú ý hơn tay tôi. Nhưng xem ra nó chẳng họ làm ông ấy bận tâm.
"Trông bà thật nổi bật, thứ lỗi cho sự cả gan của tôi, bà Cullens".
"Cám ơn, J. Làm ơn gọi tôi là Bella".
"Tôi phải nói rằng, làm việc với bà là một kinh nghiệm rất khác biệt so với ông Jasper. Ít ... Rối loạn hơn rất nhiều". Ông ta cười một cách ngại ngùng.
"Vậy sao? Tôi luôn thấy rằng Jasper có một sự hiện diện rất nhẹ nhàng".
Chân mày của ông ta nhíu vào với nhau. "Phải vậy ko?" ông ta lẩm bẩm một cách lịch sự trong khi rõ ràng là vẫn không đồng ý. Thật là kỳ cục. Anh Jasper đã làm gì người đàn ông này rồi?
"Ông biết anh Jasper lâu chưa?"
Ông ta thở dài, nhìn có vẻ không thoải mái. "Tôi đã làm việc với ông Jasper hơn 20 năm rồi, và người đồng sự cũ của tôi đã biết ông ấy hơn 15 năm trước đó...Ông ta chưa bao giờ thay đổi". J khúm núm một cách tế nhị.
"Vâng, sự hài hước của Jasper là như thế".
J lắc đầu như là ông ta xua đuổi những ý nghĩ lộn xộn. "Sao cô không ngồi xuống, Bella?"
"Thật sự tôi đang vội. Tôi còn phải đi một đoạn đường dài để về nhà". Vừa nói, tôi vừa lấy một phong bì dày màu trắng đựng tiền thưởng thêm cho ông ta và đưa cho ông ấy.
"Ồ", ông ta nói, pha lẫn một chút thất vọng. Ông ta nhét cái phong bì vào bên trong túi áo khoác mà không thèm đếm lại. "Tôi đã hy vọng chúng ta có thể nói chuyện thêm một chút".
"Về chuyện gì?" Tôi tò mò hỏi.
"À, để tôi đưa những thứ của cô trước. Tôi muốn chắc chắn là cô hài lòng".
Ông ta quay lại, để cái vali nhỏ lên bàn, và bật những cái khóa. Ông ta lấy ra một cái phong bì cỡ to đựng những giấy tờ hợp pháp.
Dù không có bất cứ ý tưởng nào về cái mà tôi đang tìm kiếm, nhưng tôi vẫn mở phong bì và liếc qua nội dung bên trong. J đã đổi tấm hình của Jacob và chỉnh lại màu để nó khác biệt với bức hình trong hộ chiếu và bằng lái. Cả hai đều hoàn hảo đối với tôi, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Tôi liếc qua tấm hình trong hộ chiếu của Vanessa Wolfe trong một tích tắc, và sau đó nhìn đi chỗ khác ngay, cổ họng như nghẹn lại.
"Cám ơn", tôi nói với ông ấy.
Mắt của ông ta hơi nheo lại, và tôi cảm thấy ông ta đã thất vọng khi tôi đã kiểm tra sơ sài như vậy. "Tôi có thể đảm bảo với cô rằng mỗi một tờ đều hoàn hảo. Tất cả sẽ vượt qua được những cuộc kiểm tra nghiêm ngặt nhất của những chuyên gia".
"Chắn rằng là như vậy rồi. Tôi thật lòng rất biết ơn những việc ông đã làm cho tôi, J".
"Đó là hân hạnh của tôi, Bella. Sau này, nếu có bất cứ việc gì mà gia đình Cullens cần, cô cứ tự nhiên tới tìm tôi". Có thể là ông ta không thật sự gợi ý, nhưng nghe có vẻ như là một lời mời tôi thay thế cho vị trí của Jasper khi cần liên lạc.
"Hình như ông cần bàn bạc điều gì?"
"ờ œ, vâng. Nó hơi tế nhị một chút..". Ông ta điệu đà đi đến cái lò sưởi bằng đá với một vẻ mặt đầy thắc mắc. Tôi ngồi ngay góc của lò sưởi, và ông ta ngồi kế bên tôi. Mồ hôi làm ướt trán ông ấy và ông ta rút ra một cái khăn tay bằng lụa màu xanh từ trong túi để thấm mồ hôi.
"Cô là em gái của vợ ông Jasper?" Hay là lấy em trai của ông ấy?" Ông ta hỏi.
"Lấy em trai của ông ấy", tôi xác nhận, tự hỏi việc này sẽ dẫn đến đâu.
"Vậy cô là vợ của ông Edward? "Vâng"
Ông ấy mỉm cười một cách hối lỗi. "Tôi đã thấy tất cả những cái tên đó rất nhiều lần. Xin được chúc mừng tuy hơi muộn. Thật vui khi ông Edward đã tìm được một người bạn đời tuyệt vời như vậy sau ngần ấy năm".
"Cám ơn ông rất nhiều".
Ông ta ngừng lại, chấm chấm mồ hôi. "Sau ngần ấy năm, cô có thể tưởng tượng rằng tôi đã tạo được một sự kính trọng đối với ông Jasper và những người còn lại trong gia đình của ông ấy".
Tôi gật đầu một cách thận trọng.
Ông ta hít một hơi dài và sau đó thở ra mà không nói gì. "J, làm ơn cứ nói những gì mà ông cần phải nói".
Ông ta hít thêm một hơi khác và sau đó lầm bầm một cách lẹ làng, líu nhíu những từ vào nhau.
"Nếu cô có thể đảm bảo với tôi rằng cô không có kế hoạch bắt cóc cô gái nhỏ ấy từ cha của nó, tôi sẽ ngủ ngon hơn tối nay".
"Ồ", tôi nói, sửng sốt. Tôi phải mất một phút để hiểu cái kết luận sai lầm mà ông ta đã rút ra.
"Ồ không. Nó không phải như vậy đâu". Tôi cười một cách yếu đuối, cố gắng để trấn an ông ta. "Chỉ đơn giản là tôi muốn chuẩn bị sẵn một nơi an toàn cho con bé trong trường hợp có chuyện gì đó xảy ra cho vợ chồng của tôi thôi". Mắt ông ta nheo lại. "Cô đang mong chờ chuyện gì đó xảy ra à?" Ông ta đỏ mặt, sau đó xin lỗi. "Không phải là việc của tôi".
Tôi nhìn cái màu đỏ đang lan dần sau lớp màng mỏng của da ông ta và mừng rằng- như tôi vẫn thường nghĩ- tôi đã không phải là một con ma cà rồng mới sinh bình thường. J xem ra là một người không tệ nếu xếp những hành vi tội lỗi qua một bên, và thật đáng tiếc nếu phải giết ông ta.
"Ông không biết đâu". Tôi thở dài.
Ông ta nhăn mặt. "Vậy thì tôi cầu chúc những điều may mắn nhất cho cô vậy. Và làm ơn đừng nổi giận với tôi,... Vì nếu ông Jasper đến gặp tôi và hỏi về những cái tên mà tôi đã để vào trong giấy tờ ...".
"Dĩ nhiên là ông nên nói với ông ta ngay lập tức. Tôi hoàn toàn hài lòng khi để ông Jasper nhận thức được đầy đủ cuộc giao dịch này của chúng ta".
Sự thật thà của tôi xem ra đã làm vơi bớt đi một chút sự căng thẳng của ông ta.
"Tuyệt" ông ta nói. "Vậy là tôi không thể thuyết phục cô ở lại dùng bữa ăn tối được sao?" "Tôi rất tiếc, J. Hiện tại tôi không có nhiều thời gian lắm".
"Vậy thì, một lần nữa, xin gởi những lời chúc sức khỏe và hạnh phúc tới gia đình cô. Bất cứ thứ gì mà gia đình Cullens cần, đừng ngần ngại gọi cho tôi, Bella".
"Cám ơn J"
Khi tôi bỏ đi với xấp giấy tờ giả, tôi liếc nhìn lại vẫn thấy J đang nhìn theo tôi chăm chú, phản ứng của ông ta là một sự pha trộn giữa lo lắng và thương tiếc.
Chuyến trở về của tôi mất ít thời gian hơn. Đêm nay trời phủ một màu đen kịt, tôi tắt đèn pha đi và bước xuống xe. Khi tôi về đến nơi, hầu hết các xe, kể cả chiếc Porche của Alice và Ferrari của tôi, đều đã không còn đó. Các ma cà rồng bình thường đều đã đi thật xa để thỏa mãn cơn khát của họ. Tôi cố gắng để không nghĩ đến chuyến đi săn của họ trong đêm tối, rùng mình tưởng tượng đến những nạn nhân của họ.
Chỉ có Kate và Garrett đang ở phòng khách, đùa giỡn về giá trị dinh dưỡng của máu động vật. Tôi đoán rằng Garrett đã chứng kiến một cuộc đi săn chay và nghĩ rằng nó rất khó khăn.
Edward chắc đã đưa Renessmee về nhà ngủ. Jacob, khỏi phải nói, đang ở trong khu rừng gần ngôi nhà. Những người còn lại trong gia đình tôi cũng đi săn luôn rồi. Có lẽ họ đã đi với mấy người trong gia đình Denalis.
Thế nghĩa là trên cơ bản tôi đang ở nhà một mình, và tôi nhanh chóng chớp lấy cơ hội.
Tôi có thể nhận ra rằng tôi là người đầu tiên bước vào căn phòng của Alice và Jasper sau một khoảng thời gian dài, có lẽ là đầu tiên, từ khi họ rời bỏ chúng tôi. Tôi im lặng đào bới thật sâu tủ quần áo của họ cho đến khi tôi tìm được một cái túi thích hợp. Nó chắc chắn là của Alice, đó là một cái ba lô da nhỏ màu đen, cái loại mà thường được dùng như là túi xách tay, đủ nhỏ để nếu Renesmee phải đeo nó thì chiếc ba lô cũng không chiếm diện tích lắm. Sau đó, tôi lục tung đống tiền mặt của họ, lấy khoảng hai lần tiền lương thu nhập một năm của một gia đình người Mỹ trung bình. Tôi nghĩ sự ăn trộm của tôi ở đây sẽ gây ít chú ý hơn bất cứ nơi nào trong căn nhà này, bởi vì căn phòng này đều làm mọi người buồn bã. Tôi để cái phong bì đựng hộ chiếu và thẻ căn cước giả vào trong túi, bên trên đống tiền. Sau đó, tôi ngồi xuống góc giường của Alice và ngẩn ngơ nhìn cái túi nhỏ bé nhưng lại là tất cả mọi thứ mà tôi có thể đưa cho con gái tôi và người bạn thân nhất của tôi để giúp họ được giữ được mạng sống. Tôi sụp người xuống chân giường, cảm thấy thật vô dụng.
Nhưng tôi còn có thể làm gì đây?
Tôi ngồi gục đầu ở đó trong vài phút trước khi tôi nghĩ ra một ý niệm mơ hồ.
Nếu...
Nếu tôi giả định rằng Jacob và Renessmee đang chuẩn bị chạy trốn, như vậy phải bao gồm luôn cái giả định rằng Demetri phải chết. Như vậy sẽ cho bất cứ người nào sống sót được một khoảng không gian để thở, bao gồm cả Alice và Jasper.
Vậy thì tại sao Alice và Jasper không thể giúp Jacob và Renesmee? Nếu mà họ có thể đoàn viên, Renesmee sẽ có được sự bảo vệ tốt nhất. Không có lý do mà nó thể xảy ra, ngoại trừ sự thật rằng Jacob và Renesmee cả hai đều là một "điểm mù" đối với Alice. Cô ấy bắt đầu tìm họ như thế nào đây?
Tôi thận trọng suy nghĩ một lúc, sau đó rời khỏi phòng, băng ngang qua đại sảnh để tới dãy phòng của Carlisle và Esme. Như thường lệ, bàn của Esme có một đống chậu cây và những bản vẽ, mọi thứ được đặt ngay ngắn lên một chồng cao. Cái bàn có rất nhiều kệ hình tổ chim bổ câu bên trên mặt bàn, một ngăn trong đó là một cái hộp đựng đồ dùng văn phòng. Tôi lấy một tờ giấy mới và một cây bút.
Sau đó tôi nhìn chăm chú vào tờ giấy trắng màu ngà trong 5 phút, tập trung vào quyết định của tôi. Alice có thể không nhìn thấy được Jacob hoặc Renesmee, nhưng cô ấy có thể thấy tôi. Tôi tưởng tượng ra cô ấy sẽ thấy giây phút này, hy vọng một cách mãnh liệt rằng cô ấy không quá bận rộn để không chú ý đến.
Chậm rãi và thận trọng, tôi viết những từ RIO DE JANEIRO bằng tất cả chữ in lớn dọc theo tờ giấy. Rio xem ra là nơi tốt nhất để mà gửi họ đến: Nơi đó rất xa nơi này, tin cuối cùng chúng tôi nghe được là Alice và Jasper đã ở Nam Mỹ, dĩ nhiên là chúng tôi chưa thể quên câu chuyện buồn của Alice và Jasper, cho dù hiện giờ chúng tôi đang đối đầu với những rắc rối khác. Vẫn còn là một bí ẩn về tương lai của Renesmee, sự khủng khiếp của việc tăng trưởng qua nhanh. Chúng tôi đằng nào cũng sẽ tới khu vực phía Nam. Bây giờ là công việc Jacob, và hy vọng là Alice nữa, đi tìm lời giải cho những truyền thuyết.
Tôi cúi đầu xuống lần nữa để chống lại một sự thổn thức bất chợt, nghiến chặt răng vào nhau. Sẽ tốt hơn nếu Renesmee sống tiếp mà không có tôi. Nhưng chưa gì tôi đã nhớ con bé quá nhiều đến nỗi tôi khó mà chịu nổi.
Tôi hít một hơi thật sâu và đặt miếng giấy vào đáy của túi vải thô, nơi mà Jacob sẽ tìm thấy sớm.
Tôi làm dấu cầu nguyện - hình như trường trung học của Jake đã không có dạy tiếng Bồ đào nha - Jake it nhất đã lấy tiếng Tây Ban Nha như là một môn học ngoại ngữ tự chọn.
Bây giờ không còn gì cả ngoại trừ sự chờ đợi.
Trong hai ngày, Edward và Carlisle ở trong một khoảng không có thể thấy rõ ràng nơi mà Alice đã thấy nhà Volturi tới. Đó cũng là bãi đất trống chết chóc nơi mà những con ma cà rồng mới sinh đã tấn công mùa hè rồi. Tôi tự hỏi nó có cảm giác lặp lại với Carlisle, giống như một cảnh quen thuộc. Đối với tôi, nó đều là mới. Lần này Edward và tôi sẽ cùng chiến đấu với gia đình của tôi.
Chúng tôi chỉ có thể tưởng tượng rằng nhà Volturi sẽ tấn công Edward hoặc Carlisle. Tôi tự hỏi liệu họ có ngạc nhiên không khi biết nạn nhân của họ không hề chạy trốn? Như vậy có làm họ đề phòng? Tôi không thể tưởng tượng được nhà Volturi đã bao giờ cảm thấy cần sự thận trọng.
Tuy vậy, tôi vẫn - một cách hy vọng - không thể thấy được đối với Demetri, tôi ở lại với Edward. Đương nhiên rồi. Chúng tôi chỉ còn có vài giờ ở bên nhau.
Edward và tôi đã không có cảnh chia ly cuối cùng, mà cả tôi cũng không dự tính làm thế. Nói ra từ đó sẽ khiến nó thành định cuộc. Nó giống như là đánh máy từ Kết thúc trên trang cuối cùng của một kịch bản. Vì thế chúng tôi không nói lời chào từ biệt, và chúng tôi cứ ở gần bên nhau, luôn chạm vào nhau. Cho dù kết thúc như thế nào, nó cũng không chia cắt được chúng tôi.
Chúng tôi đã dựng một cái lều cho Renesmee khoảng vài thước sau khu rừng đã được bảo vệ, và sau đó là một cảnh quen thuộc khi chúng tôi thấy mình đang cắm trại với Jacob trong thời tiết lạnh giá một lần nữa. Thật là khó có thể tin rằng rất nhiều thứ đã thay đổi kể từ tháng 6 vừa rồi. 7 tháng trước, mối quan hệ tay ba xem ra không thể được, 3 kiểu khác nhau làm tổn thương đến trái tim mà không thể tránh được. Bây giờ mọi thứ đã được cân bằng một cách hoàn hảo. Thật mỉa mai khi mà những miếng xếp hình đã xếp khớp lại với nau vào đúng lúc mà tất cả chúng đều phải bị phá bỏ.
Tuyết bắt đầu rơi nữa trong đêm trước đêm giao thừa. Lần này, những bông tuyết nhỏ xíu đã không bị tan hòa vào mặt đất cứng như đá. Trong khi Renesmee và Jacob ngủ - Jacob ngáy lớn đến nỗi mà tôi phải ngạc nhiên là tại sao Renesmee không thức dậy - tuyết tạo nên một lớp đá mỏng đầu tiên trên mặt đất, sau đó làm cho nó dày lên một đống. Vào lúc mặt trời mọc, toàn cảnh mà Alice đã thấy trước đã hoàn toàn hiện ra. Edward và tôi nắm tay nhau khi chúng tôi cùng nhìn ngang qua khoảng đất màu trắng sáng lóa, và không ai trong chúng tôi nói gì cả.
Suốt sáng sớm đó, những người khác đã tập trung lại, đôi mắt của họ mang bằng chứng không nói về sự chuẩn bị - một vài màu vàng nhạt, một vài màu đỏ thẫm. Rất nhanh sau khi chúng tôi đã tụ họp lại, chúng tôi có thể nghe tiếng bầy sói di chuyển trong khu rừng. Jacob xuất hiện từ cái lều, để lại Renesmee vẫn còn ngủ và nhập vào đàn.
Edward và Carlisle dàn trận với những người khác rất lỏng lẻo, những nhân chứng của chúng tôi ở một phía như trong phòng trưng bày tranh.
Tôi đứng xa nhìn, đợi bên cạnh lều cho Renesmee thức dậy. Khi con bé thức, tôi giúp nó mặc thứ quần áo mà tôi đã cẩn thận lựa sẵn hai ngày trước. Loại quần áo mà nhìn có vẻ rườ m rà và yểu điệu những cũng thật sự đủ dày để không bị rách - cho dù người đó có mặc chúng trong khi cưỡi một con sói khổng lồ đi xuyên qua một vài tiểu bang. Ngoài túi của con bé tôi bỏ vào cái túi da màu đen có đựng giấy tờ, tiền bạc, sự hướng dẫn, và cái thư đầy tình thương của tôi dành cho con bé và Jacob, Charlie và Renée"-. Con bé đã đủ khỏe để đó không là một gánh nặng với nó.
Mắt của nó mở to khi nó thấy được sự đau đớn trên khuôn mặt tôi. Nhưng con bé đoán đủ để không hỏi tôi đang làm gì.
"Mẹ yêu con", tôi nói với con bé. "Nhiều hơn tất cả mọi thứ".
"Con cũng yêu mẹ, mẹ ơi". Con bé trả lời. Nó sờ vào cái trái tim bằng bạc ở ngay cổ, bây giờ đã có một bức hình của nó, Edward, và tôi. "Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau".
"Trong tim chúng ta, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau", tôi sửa lại bằng một tiếng thì thầm nhẹ như hơi thở.
"Nhưng khi đến lúc đó trong ngày hôm nay, con phải rời khỏi mẹ".
Mắt con bé mở lớn, và đưa tay chạm vào má tôi. Sự im lặng không to hơn nếu nó hét lên.
Tôi cố gắng ko nuốt, cổ họng của tôi như sưng lên. "Con sẽ làm như vậy cho mẹ, được không?" Con bé ấn ngón tay mạnh hơn vào mặt tôi. Tại sao?
"Mẹ không thể nói với con", tôi thì thầm. "Nhưng con sẽ hiểu sớm thôi, mẹ hứa đấy". Trong đầu tôi, tôi thấy khuôn mặt của Jacob.
Tôi gật đầu, sau đó kéo tay con bé ra. "Đừng nghĩ về chuyện đó", tôi thở vào tai con bé. "Đừng nói với Jacob cho đến khi nào mẹ bảo con chạy, được không?" Con bé hiểu chuyện này. Nó cũng gật đầu.
Tôi lấy từ túi của tôi một thứ cuối cùng.
Trong khi sửa soạn đồ đạc cho Renesmee, một vật lóng lánh đầy màu sắc không ngờ tới đã chạm vào mắt tôi. Một tia nắng từ bầu trời đã chiếu qua những viên đá quý trên cái hộp đựng nữ trang cổ quý báu được đựng trên đầu tủ trong một góc đã lâu không đụng tới. Tôi xem xét nó trong một lúc sau đó nhún vai. Sau khi sắp xếp tất cả những gợi ý của Alice, tôi không thể hy vọng rằng sự chạm trán sắp tới sẽ được giải quyết một cách hòa bình. Nhưng tại sao lại không thử bắt đầu mọi thứ một cách thân thiện khi có thể nhỉ? tôi tự hỏi bản thân. Nó có thể gây hại gì? Vì thế tôi đoán tôi phải có vài hy vọng còn lại sau tất cả - những hy vọng mù quáng, ngu dại - bởi vì tôi đã cạo lớp rỉ trên kệ và tìm lại được món quà cưới của Aro dành cho tôi.
Bây giờ tôi nhanh chóng đeo cái dây vàng dày vào cổ và cảm thấy được sức nặng của cái ổ kim cương trong cái chỗ lõm vào của cuống hỏng.
"Đẹp quá", Renesmee thì thầm. Sau đó con bé quàng tay ngược lại cổ tôi. Tôi ghì con bé vào ngực. Cài vào nhau kiểu này, tôi bế con bé ra khỏi lều và đi về khoảng rừng thưa.
Edward dựng một bên chân mày lên khi tôi đến gần, nhưng những người khác đều không chú ý tới trang sức của tôi hoặc Renesmee. Anh ấy chỉ đưa tay ôm chặt cả hai chúng tôi một lúc lâu và sau đó, với một tiếng thở dài, buông chúng tôi ra. Tôi không thể thấy được sự từ biệt ở đâu trong mắt anh ấy. Có lẽ anh ấy có nhiều hy vọng cho những thứ sau cuộc đời này nhiều hơn anh ấy tỏ ra như vậy.
Chúng tôi vào chỗ, Renesmee nhanh chóng leo ra sau lưng tôi để tay tôi được rảnh rang. Tôi đứng một vài dặm sau hàng đầu tiên được tạo thành bởi Carlisle, Edward, Emmett, Rosalie, Tanya, Kate, và Eleazar. Gần sát tôi là Benjamin và Zafrina; công việc của tôi là bảo vệ họ lâu chừng nào mà tôi có thể. Họ là vũ khí hiệu quả nhất của chúng tôi. Nếu nhà Volturi là những người không thể thấy, cho dù chỉ là một vài khoảnh khắc, cũng có thể làm thay đổi mọi thứ.
Zafrina rất cứng rắn và hung dữ, trong khi Senna thì là một tấm gương phản chiếu bên cạnh cô ta. Benjamin ngồi dưới đất, lòng bàn tay nắm một nắm đất lại, và lầm bầm ko ra tiếng về những hàng đứt đoạn. Tối hôm qua, anh ta đã rải những viên đá cuội thành chồng nhìn rất tự nhiên, bây giờ thì tuyết đã bao phủ thành đống tất cả dọc theo phía sau của bãi cỏ. Nó không đủ để làm bị thương ma cà rồng, nhưng hy vọng là đủ để làm xao lãng.
Người làm chứng tụm lại bên phải và trái của chúng tôi, một vài người gần hơn những người khác - những người đã tuyên bố rằng họ là người gần nhất. Tôi chú ý đến Siobhan đang chà tay lên hai bên thái dương của bà, mắt của bà đang nhắm lại để tập trung, có phải bà đang chiều lòng Carlisle? Cố gắng để hình dung kết quả của sự ngoại giao?
Trong khu rừng phía sau chúng tôi, những con sói đang ẩn mình vẫn ở đó và sẵn sàng, chúng tôi có thể nghe được tiếng tim đập hổn hển nặng nề của chúng.
Đám mây tan đi, khiến cho ánh sáng khuếch tán để mà nó có thể là buổi sáng hoặc buổi chiều. Mắt của Edward căng ra khi mà anh ấy tập trung để nhìn, và tôi chắc chắn rằng anh ấy đã thấy chính xác cảnh này lần thứ hai - lần đầu tiên là trong tâm trí của Alice. Nó nhìn giống như vậy khi mà nhà Volturi đến. Chúng tôi chỉ còn có vài phút hoặc vài giây nữa thôi. Tất cả gia đình tôi và những liên minh dốc hết nghị lực của bản thân ra.
Từ trong khu rừng, một con sói đầu đàn màu nâu đỏ tiến tới đứng bên cạnh tôi; cậu ta chắc phải rất khó chịu khi phải đứng xa Renesmee trong khi con bé đang ở trong nguy hiểm cận kề.
Renesmee đưa tay ra để xoắn vào đám lông trên cái vai to đồ sộ, và cơ thể của con bé có vẻ thoải mái một chút. Con bé bình tĩnh hơn khi có Jacob ở gần. Tôi cũng cảm thấy khá hơn một chút. Chỉ cần Jacob còn ở bên Renesmee, con bé sẽ an toàn.
Không dám mạo hiểm nhìn lại phía sau, Edward đưa tay tìm tôi. Tôi giơ tay mình ra xa để có thể nắm chặt tay anh ấy. Anh ấy siết chặt tay tôi.
Một phút nữa trôi qua, và tôi thấy mình căng thẳng khi nghe thấy những tiếng đang đến gần. Và sau đó Edward cứng người và rít lên nho nhỏ trong hàm răng. Mắt của anh ấy tập trung về khu rừng hướng về phía bắc từ chỗ chúng tôi đứng.
Chúng tôi nhìn chăm chú nơi anh ấy nhìn, và đợi những thời khắc cuối cùng trôi qua.
Chương 36
Khát máu
Họ đến phô trương như một cuộc thi sắc đẹp.
Họ đã bố trí một dàn quân ngay hàng thẳng lối và đầy kỷ luật. Họ di chuyển cùng với nhau, nhưng đó không phải là một cuộc hành quân; họ di chuyển nhịp đàng đều đặn trong một sự đồng bộ hoàn hảo từ những hàng cây - một cái bóng đen không hề bị sứt mẻ dường như đang lơ lửng vài phân ở trên đống tuyết trắng, một sự di chuyển thật uyển chuyển.
Vòng ngoài của doanh trại là một màu xám; màu đen hơn với mỗi hàng người cho đến khi vị trí trung tâm của dàn quân trở nên đen nhất. Mỗi gương mặt đều bị che kín, không hiện ra. Những tiếng bước chân nhẹ lướt thật đều đặn nghe như tiếng nhạc, như những nhịp điệu phức tạp mà không bao giờ bị vấp ngã.
Có vài dấu hiệu tôi đã không thấy - hay có lẽ không có dấu hiệu, chỉ có mười thế kỷ của sự rèn luyện - họ đã sắp thành hình dạng quây ra bên ngoài. Sự chuyển động quá nhanh, quá vuông vức giống như một bông hoa đang nở, tuy rằng màu sắc đã gợi ra hình ảnh đó nhưng nó lại là hình ảnh của một cái quạt đang xòe ra, rất duyên dáng nhưng lại cứng đờ. Những cái bóng áo choàng màu xám tỏa ra hai bên trong khi cái khối màu đen nhất đang được đẩy một cách chính xác lên vị trí trung tấm, mỗi cử động đều được điều chỉnh một cách kỹ lưỡng.
Họ tiến hành rất chậm chạp nhưng đầy thận trọng, không vội vàng, không căng thẳng, không lo lắng. Đó là nhịp điệu của sự bất khả chiến bại.
Điều đó cũng gần giống như ác mộng cũ của tôi. Điều duy nhất thiếu sót là sự hả hê thèm muốn trên những khuôn mặt tôi đã thấy trong giấc mơ - những nụ cười của niềm vui báo thù. Như vậy là gia tộc Volturi được rèn luyện để không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào. Họ cũng không tỏ ra ngạc nhiên hay mất tinh thần trước sự tập trung của đám ma cà rồng đang chờ sẵn họ ở đây - nếu so ra thì sự tập hợp này đột nhiên trông có vẻ thiếu tổ chức và không được chuẩn bị sẵn. Họ cũng không tỏ ra ngạc nhiên với con sói khổng lồ đang đứng giữa chúng tôi.
Tôi không thể khống chế mình không đếm được. Họ có tất cả ba mươi hai người. Cho dù nếu không đếm tới hai cái dáng áo choàng đuôi cá màu đen đang ở tít đằng sau, người mà tôi cho rằng là những người vợ - vị trí được bảo vệ của họ cho thấy họ sẽ không bị lôi vào cuộc chiến - chúng tôi vẫn bị áp đảo về số người. Chỉ có mười chín người chúng tôi sẽ chiến đấu, và bảy người nữa đứng xem chúng tôi bị hủy diệt. Cho dù tính luôn mười con sói, họ vẫn hơn chúng tôi.
"Đội đỏ đang đến, đội đỏ đang đến", Garrett tự mình lầm bầm một cách thần bí và sau đó cười khan một tiếng. Anh ta trượt tới một bước gần hơn với Kate.
"Họ đã đến", Vladimir thì thầm với Stefan.
"Những người vợ", Stefan rít lên lại. "Và toàn bộ những cận vệ. Tất cả họ đã đến cùng với nhau. Cũng tốt là chúng ta đã không thử Volterra".
Và sau đó, cứ như là số lượng của họ chưa đủ hay sao đó, thì trong khi gia tộc Volturi từ từ và oai phong tiến tới, càng có thêm nhiều ma cà rồng bắt đầu bước tới khoảng rừng thưa phía sau lưng họ.
Những khuôn mặt ma cà rồng trong cái đám đông đang ùn ùn kéo tới tưởng chừng như không ngớt này thì hoàn toàn đối lập với nhưng khuôn mặt vô cảm đầy kỷ luật của gia tộc Volturi - họ mang đủ loại sắc thái cảm xúc. Lúc đầu là kinh hoàng và cả lo âu khi họ thấy một quân đội không ngờ đến đang chờ đón họ. Nhưng sự lo âu đó tan biến đi nhanh chóng; họ đang được an toàn trong số lượng vượt trội, an toàn trong vị trí của họ đằng sau đội quân bất khả chiến bại Volturi. Sắc thái của họ bắt đầu khôi phục lại như trước khi chúng tôi đã làm họ bất ngờ.
Thật rất dễ dàng để hiểu được nét mặt của họ - những gương mặt đã nói trắng ra rồi. Đó là đám đông giận dữ, háo hức điên cuồng và thèm chảy nước dãi vì công lý. Tôi đã không thật sự nhận ra cảm giác của thế giới ma cà rồng đối với những đứa trẻ bất tử trước khi tôi nhìn thấy những gương mặt này.
Thật rõ ràng là đám đông hỗn tạp này, giống như những bộ lạc không có trật tự - nhiều hơn số lượng bốn mươi ma cà rồng đang đứng với nhau kia - là những nhân chứng của gia tộc Volturi. Khi chúng tôi chết đi, họ sẽ lan truyền ra rằng những tên tội phạm đã bị diệt tận gốc rễ, và gia tộc Volturi đã làm như không làm gì hơn ngoại trừ là sự công bằng vô tư. Hầu hết trông có vẻ như họ đang hy vọng cho điều gì đó nhiều hơn là chỉ một cơ hội để làm nhân chứng - họ muốn giúp đỡ để đánh phá và thiêu đốt.
Chúng tôi không có một người cầu xin. Cho dù nếu chúng tôi có thể bằng cách nào đó có thể vô hiệu hóa được lợi thế của gia tộc Volturi thì họ vẫn có thể chôn vùi chúng tôi. Cho dù nếu chúng tôi giết được Demetri, Jacob cũng sẽ không thể chạy thoát được.
Tôi có thể cảm nhận điều đó khi mà có cùng một sự nhận thức đó đã lan tỏa xung quanh tôi. Bỏ qua sức nặng của không khí, nó đã đẩy tôi xuống với nhiều áp lực hơn cả trước đó.
Có một ma cà rồng trong đội quân đối diện trông dường như không thuộc về phe nào; tôi nhận ra Irina khi cô ấy đang chần chừ giữa hai phe, thái độ của cô ấy thật lẻ loi giữa những người khác. Ánh mắt kinh hoàng của cô ấy đang chăm chú nhìn vào vị trí của Tanya đang đứng ở hàng phía trước. Edward cằn nhằn một tiếng rất nhỏ nhưng rất sôi sục.
"Alistair đã đúng", anh thì thầm với Carlisle .
Tôi nhìn Carlisle liếc qua Edward đầy thắc mắc.
"Alistair đã đúng à?" Tanya hỏi khẽ.
"Họ - Caius và Aro - tới đây để hủy diệt và chiếm đoạt", Edward trả lời lại nhẹ như là thở, chỉ có bên chúng tôi có thể nghe. "Họ đã có sẵn rất nhiều chiến lược rồi. Nếu sự cáo buộc của Irina bằng cách nào đó mà được chứng minh là giả, họ sẽ tìm ra một lý do khác để biện hộ. Nhưng họ có thể thấy Renesmee rồi, nên họ đang lạc quan một cách tuyệt đối về đường đi của họ. Chúng ta vẫn có thể thử để chống đỡ lại những mưu kế khác của họ nhưng trước hết họ phải ngừng lại, phải nghe sự thật về Renesmee đã". Và càng nhỏ hơn nữa. "Việc mà họ đã không dự tính là sẽ làm".
Jacob phát ra một tiếng cáu gắt kỳ quặc.
Và sau đó, không hề nghĩ tới, chỉ có hai giây sau, cuộc diễu hành dừng lại. -m điệu hoàn mỹ của sự diễu hành tắt ngúm đi. Nhưng sự kỷ luật không có tì vết vẫn không thay đổi; gia tộc Volturi vẫn đứng hoàn toàn như một . Họ đứng cách chúng tôi khoảng 500 yard.
Sau lưng tôi, ở hai bên, tôi nghe những tiếng tim đập rất mạnh, gần hơn trước đây. Tôi mạo hiểm liếc qua bên trái và phải từ khóe mắt mình để xem chuyện gì đã dừng sự tiến công của gia tộc Volturi lại.
Những con sói cũng đã gia nhập với chúng tôi.
Trong mỗi một hàng không đều nhau của chúng tôi, những con sói mở rộng ra thành một hàng rào chắn dài. Tôi chỉ mất tích tắc để chú ý rằng có nhiều hơn mười con sói, để nhận ra những con sói mà tôi biết và những con mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Có mười sáu con đang đứng đồng đều xung quanh chúng tôi - mười bảy tất cả, nếu tính luôn Jacob. Thật rõ ràng từ chiều cao và những cái móng bự quá cỡ của chúng để nhận ra những người mới tới đều rất, rất trẻ. Tôi cho rằng tôi nên đoán được trước điều này. Với rất nhiều ma cà rồng tới gần khu này, sự bùng nổ dân số của người sói là không thể tránh khỏi.
Càng có thêm nhiều đứa trẻ nữa sắp chết. Tôi tự hỏi tại sao Sam lại cho phép chuyện này, và nhận ra rằng anh ta chẳng còn sự lựa chọn nào khác cả. Nếu bất kỳ con sói nào đứng với chúng tôi, gia tộc Volturi chắc chắn sẽ tìm ra hết những con còn lại. Họ đã đánh cược với toàn bộ sinh mạng của họ ở đây.
Và chúng tôi sắp phải thua cuộc.
Đột ngột, tôi rất tức giận. Hơn cả sự tức giận, tôi nổi điên lên và muốn tàn sát. Sự tuyệt vọng của tôi biến mất hết cả. Một màu đỏ mờ ảo bắt đầu làm nổi bật lên cái dáng màu đen trước mắt tôi, và tất cả mà tôi muốn vào lúc này là được phập răng mình vào họ, để xé xác tứ chi họ ra khỏi thân thể và thiêu đốt họ. Tôi quá điên tiết đến nỗi tôi có thể nhảy múa xung quanh giàn thiêu khi mà họ đang bị thiêu sống; tôi sẽ cười to khi tro cốt họ đang cháy âm ỉ. Môi tôi tự động nhe răng ra và một tiếng gầm gừ nhỏ, sắc bén xé toạc cổ tôi bằng lực đẩy từ trong bụng của mình. Tôi nhận ra mình đang nhếch môi mỉm cười.
Bên cạnh tôi, Zafrina và Senna đang dội lại tiếng suỵt cho tiếng gầm gừ của tôi. Edward bóp bàn tay của tôi để cảnh báo.
Những gương mặt không có bóng của gia tộc Volturi vẫn không thể hiện cảm xúc cho hầu hết các diễn tiến. Chỉ có hai cặp mắt phản bội tất cả các cảm xúc đó. Ở ngay vị trí trung tâm, tay chạm tay, Aro và Caius đang ngừng lại để đánh giá, và toàn bộ các cận vệ đã ngừng lại cùng với họ, đang đợi lệnh để tàn sát.
Hai người họ không nhìn nhau, nhưng rõ ràng là họ đang trò chuyện. Còn Marcus, tuy rằng chạm vào tay kia của Aro nhưng xem có vẻ không tham dự vào cuộc đối thoại đó. Nét mặt của ông ấy không vô cảm như những cận vệ, nhưng nó gần như là trống rỗng. Giống như lần trước tôi đã thấy ông ấy, ông ta hoàn toàn chán nản.
Những thân hình của nhân chứng của gia tộc Volturi tiến tới chúng tôi, đôi mắt họ chứa đầy sự giận dữ nhìn vào Renesmee và tôi, nhưng họ ở lại ngay ven rìa rừng, chừa ra một khoảng rộng giữa họ và những người lính của gia tộc Volturi. Chỉ có Irina là đang quanh quẩn gần đằng sau gia tộc Volturi, chỉ cách khoảng vài bước từ những người đàn bà cổ xưa - cả hai đều có mái tóc đẹp với da phủ đầy bụi phấn và đôi mắt nhỏ - cùng với hai cận vệ to xác của họ.
Có một người đàn bà mặc áo choàng màu xám đậm đứng sau Aro. Tôi không thể chắc lắm, nhưng cô ta giống như là đã chạm vào lưng ông ấy. Hay đó là một lá chắn khác, là Renata chăng? Tôi tự hỏi như Eleazar đã từng hỏi là nếu cô ấy có thể đẩy lùi được tôi không?
Nhưng tôi sẽ không phí phạm cuộc đời tôi để tấn công Caius hay Aro. Tôi có nhiều mục tiêu khác quan trọng hơn.
Tôi dò tìm trong hàng ngũ của họ và không khó khăn lắm để tìm ra hai cái dáng áo choàng nhỏ bé màu xám đậm, đứng gần bên vị trí trung tâm. Alec và Jane, là những thành viên nhỏ bé nhất của đám vệ binh, đứng bên cạnh Marcus, bên phía bên kia là Demetri. Gương mặt dễ thương của họ phẳng lặng như tờ, không biểu hiện điều gì cả; họ đang mặc áo choàng màu đen đậm nhất bên cạnh màu đen tuyền của những bậc tiền bối. Cặp phù thủy song sinh, Vladimir đã gọi họ như vậy. Sức mạnh của họ là một phần không thể thiếu cho sự tấn công của gia tộc Volturi. Những châu báu trong bộ sưu tập của Aro.
Bắp thịt của tôi gập lại, và nước bọt trong miệng tôi ứa ra.
Đôi mắt đỏ ngầu của Aro và Caius quét ngang qua hàng ngũ của chúng tôi. Tôi đọc được sự thất vọng trên gương mặt của Aro khi ông ta nhìn tới nhìn lui từng gương mặt của chúng tôi, như đang tìm kiếm một gương mặt đã bị thiếu. Sự thất vọng làm môi ông ta mím chặt lại.
Vào cái khoảnh khắc đó, tôi không có gì ngoài sự biết ơn rằng Alice đã chạy trốn được.
Khi mà việc ngừng lại kéo dài ra hơn, tôi nghe tiếng Edward thở nhanh hơn. "Edward?" Carlisle hỏi nhỏ và đầy lo lắng.
"Họ không chắc rằng nên tiến hành như thế nào. Họ đang phân nặng nhẹ các lựa chọn, đang chọn mục tiêu chính - là con, dĩ nhiên, và bố, Eleazar và Tanya. Marcus đang xem sức mạnh của những mối liên kết của chúng ta đối với nhau, đang tìm những điểm yếu. Sự hiện diện của những người Romani đang làm họ phát cáu. Họ đang lo lắng về những khuôn mặt mà họ không nhận ra - đặc biệt là Zafrina và Senna - và đương nhiên là những người sói. Trước đây họ chưa bao giờ bị áp đảo về số lượng. Việc đó đã dừng họ lại".
"Bị áp đảo về số lượng?" Tanya khẽ hỏi một cách hồ nghi.
"Họ không tính đến những nhân chứng của họ ", Edward thở ra. "Đó là những người vô giá trị, không có ý nghĩa gì đối với quân lính cả. Còn Aro thì chỉ thích thú làm khán giả thôi".
"Bố nên nói chưa?" Carlisle hỏi.
Edward chần chừ sau đó gật đầu. "Đây là cơ hội duy nhất mà bố sẽ có được".
Carlisle so vai và bước đi vài bước về phía trước hàng phòng thủ của chúng tôi. Tôi không thích thấy bố đơn độc và không được bảo vệ như thế.
Ông giơ hai tay ra phía trước, để lòng bàn tay hướng lên như ông đang chào đón họ. "Aro, bạn cũ của tôi. Đã phải mấy thế kỷ rồi đấy".
Khoảng rừng thưa trắng im lặng rợn người trong một lúc lâu. Tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng dâng lên trong Edward khi anh lắng nghe sự đánh giá của Aro về những lời nói của Carlisle. Sự căng thẳng kéo dài khi từng giây trôi qua.
Và sau đó Aro bước tới ra khỏi trung tâm của đoàn quân Volturi. Lá chắn, Renata, di chuyển với ông ta như thể mấy đầu ngón tay của cô ta đã bị may vào trong áo choàng của ông ấy. Lần đầu tiên, đoàn quân của gia tộc Volturi có phản ứng. Tiếng lầm bầm râm ran lan ra trong các hàng ngũ, chân mày họ hạ xuống cau có, miệng họ nhe răng ra. Một vài vệ binh cúi xuống như đang chuẩn bị tư thế phóng tới.
Aro giơ một tay lên trước họ.
"Yên lặng".
Ông ta bước thêm vài bước sau đó nghiêng đầu qua một bên. Đôi mắt có màu trắng đục của ông lấp lánh lên vẻ hiếu kỳ.
"Dùng từ nghe rất lọt tai đấy Carlisle", ông ta nói bằng giọng mỏng, nhẹ như làn khói. "Nhưng có vẻ không đúng chỗ khi xem xét về quân đội mà ông đã tập hợp được để giết tôi, và giết những người thân yêu của tôi".
Carlisle lắc đầu và giơ bàn tay phải ra xa hơn về phía trước như là khoảng cách giữa họ không phải gần như là một trăm thước. "Ông phải chạm vào tay tôi để biết rằng đó không bao giờ là mục đích của tôi".
Mắt của Aro nhíu lại một cách sắc sảo. "Nhưng mục đích của ông có thể có ý nghĩa như thế nào, Carlisle yêu quý, khi đứng trước việc mà ông đã làm?" Ông ta cau mày lại,và một thoáng buồn phiền xuất hiện trên mặt ông ấy - nó là thật hay không tôi cũng không thể xác đị‹nh.
"Tôi đã không phạm vào tội ác mà ông đang tới đây để trừng phạt tôi".
"Vậy thì bước qua một bên để chúng tôi trừng phạt những người phải gánh trách nhiệm. Thật sự mà nói, Carlisle, không có gì sẽ làm tôi hài lòng hơn là bảo toàn được tính mạng của ông ngày hôm nay".
"Không có ai đã phá luật hết Aro à. Để tôi giải thích". Một lần nữa, Carlisle lại giơ tay ra. Trước khi Aro kịp trả lời, Caius lướt nhanh tới bên Aro.
"Có quá nhiều những điều lệ cùn, quá nhiều luật lệ không cần thiết mà ông đã tạo ra cho bản thân ông rồi, Carlisle", người cổ xưa tóc trắng rít lên. "Sao ông có thể biện hộ cho mình về việc phá vỡ cái luật lệ có ý nghĩa thật sự chứ?"
"Luật lệ không bị phá vỡ. Nếu các ông sẽ lắng nghe"
"Chúng tôi đã thấy đứa trẻ rồi, Carlisle", Caius gầm gừ. "Đừng có xem chúng tôi như những tên ngu ngốc".
"Con bé không phải là bất tử. Con bé không phải là ma cà rồng. Tôi có thể dễ dàng chứng minh chuyện này chỉ trong vài phút" - Caius cắt ngang lời ông ấy. "Nếu con bé không phải là một trong những điều cấm kỵ thì tại sao ông lại dàn một đội quân lớn để bảo vệ con bé?"
"Là nhân chứng, Caius, cũng giống như ông đã đem tới thôi". Carlisle chỉ tay tới đám người giận dữ ở góc khu rừng; vài người gầm lên để đáp lại. "Bất cứ người nào trong những người bạn này của tôi đều có thể nói với ông sự thật về đứa trẻ này. Hay ông có thể nhìn con bé đi, Caius. Hãy nhìn sự hồng hào vì có dòng máu con người trên hai má con bé".
"Thật gian xảo!" Caius quát lên. "Người chỉ điểm đâu rồi? Đưa cô ta ra trước đây!" Ông ta nghểnh cổ lên tìm kiếm xung quanh cho tới khi ông ta thấy Irina đang nấn ná đằng sau những người vợ.
"Ngươi! Tới đây!"
Irina nhìn ông ta có vẻ không hiểu, mặt cô ta trông như một người không hoàn toàn tỉnh táo sau một cơn ác mộng ghê tởm. Caius búng những ngón tay một cách không kiên nhẫn. Một trong những người cận vệ to lớn của hai bà vợ di chuyển tới bên Irina và thúc một cách thô lỗ vào lưng cô ấy. Irina chớp mắt hai lần và từ từ bước tới Caius trong tình trạng mê muội. Cô ấy dừng cách vài thước, đôi mắt vẫn nhìn các người chị của mình.
Caius chắn ngang giữa họ và tát vào mặt cô ấy. Nó có thể không đau nhưng hành động làm nhục này thật là khủng khiếp. Giống như là đang nhìn người ta đá một con chó. Tanya và Kate cùng đồng thanh rít lên.
Thân thể của Irina trở nên cứng đơ và cuối cùng thì mắt của cô ấy cũng tập trung vào Caius. Ông ta chỉ một ngón tay vào Renesmee, nơi con bé đang bám trên lưng tôi, tay con bé vẫn đang xoắn đám lông của Jacob. Caius làm nổi lên toàn bộ màu đỏ trong tầm mắt giận dữ của tôi. Tiếng gầm gừ sôi lên trong ngực của Jacob.
"Đây là đứa trẻ mà ngươi đã thấy phải không?" Caius gặng hỏi. "Đứa trẻ mà nhìn một cái là đã biết không phải là người?" Irina nhìn chúng tôi chăm chú, quan sát Renesmee lần đầu tiên kể từ khi bước vào khoảng rừng thưa. Đầu cô ta nghiêng về một bên, sự phân vân hiện lên trên mặt.
"Sao?" Caius gầm lên.
"Tôi - tôi không chắc lắm", cô ấy nói, giọng điệu có vẻ lúng túng.
Tay của Caius nắm chặt lại như thể ông ta muốn tát cô ấy cái nữa. Ý ngươi là sao?" ông ta nói bằng giọng đanh thép.
"Con bé không giống như cũ nhưng tôi nghĩ nó cùng là một đứa bé. àtôi là nó đã thay đổi. Đứa trẻ này lớn hơn đứa mà mà tôi đã từng thấy, nhưng -"
Tiếng thở hổn hển đầy giận dữ của Caius xuyên qua mấy răng kêu răng rắc, và Irina dừng ngay lại mà không nói hết được. Aro bay tới bên Caius và đặt một tay lên vai ông ta để dằn lại.
"Bình tĩnh lại em à. Chúng ta có thời gian để tìm ra việc này. Không cần phải vội vàng".
Với thái độ sưng sỉa, Caius quay lưng về phía Irina.
"Giờ thì người đẹp", Aro nói bằng một giọng ấm và ngọt ngào. "Cho ta thấy cái mà ngươi đang cố gắng để nói". Ông ta giơ tay tới ma cà rồng đang hoang mang đứng đó.
Không chắc chắn lắm, Irina cầm lấy tay ông ta. Ông ta cầm tay cô ấy chỉ trong năm giây.
"Em thấy không, Caius?" ông ta nói. "Đó là vấn đề đơn giản để lấy cái mà ta cần".
Caius không trả lời ông ấy. Từ khóe mắt của mình, Aro liếc một cái tới đám người đang đứng xem, đám du thử du thực của ông ta, và rồi quay lại với Carlisle.
"Và xem ra chúng ta có một điều bí ẩn trên tay mình. Nó thể hiện ra rằng đứa trẻ này đã lớn. Còn ký ức đầu tiên của Irina là rõ ràng về một đứa trẻ bất tử. Hiếu kỳ thật".
"Đó chính xác là việc mà tôi đang cố gắng để giải thích", Carlisle nói, và từ sự thay đổi trong giọng nói của bố mà tôi có thể đoán ra rằng ông đã nhẹ nhõm hơn. Đây là sự dừng lại mà chúng tôi đã bỏ vào tất cả những hy vọng mờ mịt vào nó.
Tôi cảm thấy không nhẹ nhõm được. Tôi chờ đợi, gần như là tê cứng với cơn giận dữ, vì những kiểu chiến lược mà Edward đã hứa là sẽ có.
Carlisle lại giơ tay ra một lần nữa.
Aro chần chừ một lúc. "Tôi muốn có sự giải thích từ người đã dính dáng tới câu chuyện nhiều hơn, bạn tôi à. Tôi có sai lầm không khi giả thuyết rằng sự vi phạm không phải do ông tạo ra?"
"Không có sự vi phạm nào cả".
"Cứ cho là thế đi, tôi sẽ có mọi khía cạnh của sự thật".
Giọng nói nhẹ như lông của Aro đã cứng rắn hơn. "Và cách tốt nhất để làm việc đó là có được bằng chứng trực tiếp từ người con trai tài năng của ông". Ông ta nghiêng đầu về hướng Edward. "Vì đứa trẻ đang đeo bám vào người vợ ma cà rồng mới sinh của anh ta nên tôi đoán là Edward cũng có dính dáng tới".
Lẽ dĩ nhiên là ông ta muốn Edward rồi. Một khi ông ta có thể đọc được tâm trí của Edward rồi thì ông ta sẽ biết tất cả các ý nghĩ của chúng tôi. Ngoại trừ của tôi.
Edward quay nhanh lại hôn vào trán tôi và Renesmee, nhưng không nhìn vào mắt tôi. Sau đó anh bước những bước dài băng qua cánh đồng tuyết, vỗ lên vai Carlisle khi anh đi qua bố. Tôi nghe một tiếng thì thầm nhỏ sau lưng mình - sự khiếp sợ của Esme đã bật ra.
Màn sương mù màu đỏ mà tôi thấy đang bao quanh quân đội của gia tộc Volturi bùng cháy sáng lên hơn trước đây. Tôi không thể chịu đựng được khi nhìn Edward băng qua khoảng trống màu trắng một mình - nhưng tôi cũng không thể chịu đựng được việc để Renesmee gần hơn một bước với kẻ địch. Sự mâu thuẫn như xé toạc tôi ra; tôi đông cứng thân mình thật chặt đến nỗi có cảm giác như xương của tôi có lẽ sẽ bị gãy từ« những áp lực đó.
Tôi thấy Jane mỉm cười với Edward khi anh băng ngang qua cái điểm giữa ở khoảng cách giữa chúng tôi, cái điểm mà anh ấy gần với họ hơn là với chúng tôi.
Cái nụ cười ngạo nghễ ấy đã có tác dụng. Cơn giận dữ của tôi đã lên tới đỉnh điểm, cao hơn cả sự khát máu tôi đã cảm nhận vào lúc tôi và người sói có một cuộc chiến xuẩn ngốc. Tôi có thể cảm nhận được sự giận dữ trên lưỡi mình - tôi cảm thấy nó chảy xuyên suốt trong tôi như ngọn sóng thủy triều của những năng lượng tinh khiết. Bắp thịt của tôi săn cứng lại, và tôi đã tự động hành động. Tôi kéo lá chắn bằng tất cả sức lực trong tâm trí mình, ném nó trải rộng ra cánh đồng - gấp mười lần khoảng cách xa nhất của tôi - giống như cái lao. Hơi thở của tôi vội vàng trong sự giận dữ cùng với một sự nỗ lực.
Lá chắn phình to ra khỏi tôi thành một lớp năng lượng như bong bóng, một đám mây hình nấm có chất nhớt thép. Nó có nhịp đập như một vật thể sống - tôi có thể cảm nhận được nó, từ đỉnh cho đến góc.
Bây giờ không còn sự co dội lại của cái lớp vải đàn hồi này nữa; trong cái còn tươi mới vừa có của mình tôi thấy rằng khe hở mà tôi đã cảm nhận trước đây hoàn toàn do tôi tạo ra - tôi đã quá đeo bám vào cái phần ẩn của mình trong việc tự phòng thủ, tiềm thức đã không tự nguyện buông nó ra. Bây giờ tôi để nó tự do, và lá chắn của tôi bung ra hơn 50 thước khỏi tôi một cách vô cùng hiệu quả, chỉ chiếm có một phần mười sự tập trung của tôi. Tôi có thể cảm nhận nó cong lại giống như một bắp thịt khác, tuân theo lệnh của tôi. Tôi đẩy nó đi, uốn nó thành một hình trái xoan dài và nhọn. Tất cả mọi thứ ở dưới cái lá chắn bằng sắt này đột nhiên trở thành một phần của tôi - tôi có thể cảm nhận được nguồn sống của tất cả các thứ mà nó đang che chở giống như những điểm sáng đang tỏa nhiệt, những ánh sáng lấp lánh bao xung quanh tôi. Tôi đẩy mạnh lá chắn tới chiều dài của khu rừng thưa, và thở ra nhẹ nhõm khi tôi cảm nhận được đốm sáng rực rỡ của Edward ở bên trong sự bảo vệ của tôi. Tôi giữ ở đó, co vào cái bắp thịt mới để mà nó bao bọc gần hơn cho Edward, một lớp mỏng nhưng không thể phá vỡ giữa cơ thể anh ấy và kẻ thù của chúng tôi.
Sau ngắn ít hơn một tích tắc. Edward vẫn bước tới Aro. Mời thứ đều đã hoàn toàn thay đổi nhưng không một ai chú ý đến sự khám phá này ngoại trừ tôi. Một tràng cười bật ra trên môi tôi. Tôi cảm thấy những người khác liếc qua tôi và tôi thấy đôi mắt đen to tròn của Jacob cúi xuống nhìn tôi như là tôi đã bị mất trí.
Edward ngừng lại vài bước trước Aro, và tôi nhận ra với một vài sự thất vọng rằng tôi chắc chắn có thể làm được nhưng tôi không nên cản trở sự trao đổi này được xảy ra. Đó là ý nghĩa của tất cả sự chuẩn bị của chúng tôi: làm cho Aro chịu nghe câu chuyện của chúng tôi. Đó gần như là một nỗi đau thể xác khi phải làm thế nhưng thật bất đắc dĩ tôi đành kéo lá chắn của mình về và để Edward bị đặt vào nơi nguy hiểm một lần nữa. Cảm giác vui vẻ liền biến mất. Tôi tập trung hoàn toàn vào Edward, chuẩn bị để chắn cho anh ấy ngay lập tức nếu có chuyện gì xảy ra.
Cằm của Edward hất lên một cách cao ngạo, và anh giơ tay ra cho Aro như thể anh đang ban tặng một sự vinh dự rất lớn. Dường như chỉ có Aro là thích thú với thái độ này của Edward, nhưng sự thích thú của ông ta không bao gồm tất cả những người khác. Renata run rẩy một cách kích động trong cái bóng của Aro. Cái cau mày của Caius thì hằn sâu xuống trông như làn da mờ mỏng như giấy của ông ta đã nhăn lại thường xuyên. Jane nhỏ bé thì nhe răng ra, và bên cạnh cô ta đôi mắt của Alec nhíu lại trong sự tập trung. Tôi đoán rằng anh ta cũng đã sẵn sàng, giống như tôi, để hành động khi có báo hiệu lần thứ hai.
Aro tiến gần đến mà không dừng lại - và thật sự thì ông ta có gì mà phải sợ? Những cái bóng to lớn của những cái dáng áo choàng màu xám nhạt - những chiến binh rắn chắc như Felix - chỉ cách đó có vài thước thôi. Jane và tài năng thiêu đốt của cô ta có thể quật ngã Edward, làm cho anh ấy quằn quại trong sự đau đớn. Alec có thể làm Edward bị không thấy và không nghe được gì trước khi anh ấy có thể bước một bước tới Aro. Không một ai biết rằng tôi đã có được sức mạnh để ngăn họ lại, kể cả Edward.
Với một nụ cười vô lo, Aro cầm lấy tay Edward. Mắt ông ta nhắm lại một chút, và vai ông ta khuỵu xuống dưới sự tấn công dữ dội của những thông tin.
Mỗi một suy nghĩ bí mật, mỗi một kế sách, mỗi một lần thấu đáo được sự việc - tất cả mọi thứ mà Edward đã nghe được từ những tâm trí xung quanh anh ấy trong suốt tháng vừa qua - bây giờ đã thuộc về Aro. Và xa hơn nữa - mỗi một ảo ảnh tương lai trong đầu Alice, mỗi một phút yên tĩnh với gia đình của chúng tôi, mỗi một hình ảnh trong đầu của Renesmee, mỗi nụ hôn, mỗi sự đụng chạm giữa Edward và tôi - Tất cả giờ đây đều đã thuộc về Aro.
Tôi rít lên với một sự thất vọng, và lá chắn bị lay động cùng với sự bực tức của tôi, thay đổi hình dạng của nó và co giãn quanh chúng tôi.
"Bĩnh tĩnh đi Bella", Zafrina thì thầm với tôi.
Tôi nghiến chặt răng vào nhau.
Aro tiếp tục tập trung vào những ký ức của Edward. Đầu của Edward cũng cúi xuống, những bắp thịt trên cổ anh ấy căng cứng lên khi anh ấy cũng đọc lại mọi thứ mà Aro đã lấy từ anh ấy, và cả những phản ứng của Aro về những câu chuyện đó.
Cuộc đối thoại hai chiều nhưng không cân bằng này tiếp tục lâu đến nỗi mà những cận vệ cũng trở nên không thoải mái. Những tiếng râm ran lan khắp hàng ngũ cho đến khi Caius quát tháo lớn ra lệnh im lặng. Jane cứ nhấp nhổm về phía trước như cô ta không thể kiềm chế được bản thân lại, và khuôn mặt của Renata thì cứng ngắc vì kiệt sức. Trong một lúc, tôi quan sát cái lá chắn mạnh mẽ này thì thấy cô ta có vẻ yếu bóng vía và yếu đuối; tuy rằng cô ta rất hữu dụng đối với Aro, tôi có thể nói rằng cô ta không phải là một chiến binh. Cô ta không đánh nhau mà chỉ làm nhiệm vụ bảo vệ. Không có máu hiếu sát trong người. Cô ta cũng non nớt như tôi, tôi biết rằng nếu là trận chiến giữa hai chúng tôi, tôi sẽ đánh bại cô ấy.
Tôi tập trung lại khi Aro đứng thẳng lên, mắt ông ta mở nhanh ra và thái độ như sợ hãi và cảnh giác. Ông ta vẫn chưa buông ta Edward ra.
Những bắp thịt cũa Edward cũng hơi giãn ra.
"Ông thấy rồi chứ?" Edward hỏi, giọng nhẹ nhàng bình tĩnh.
"Phải, tôi quả thực là đã thấy", Aro đồng ý, và thật ngạc nhiên, giọng ông ta gần như là thích thú. "Tôi hoài nghi là không biết có hai chúa trời hay con người mà đã từng thấy hoàn toàn rõ ràng hay không".
Những khuôn mặt kỷ luật của đám vệ binh thể hiện sự không thể tin nổi cũng giống như tôi đang cảm nhận.
"Cậu đã cho tôi rất nhiều điều để cân nhắc, anh bạn trẻ ạ", Aro tiếp tục. "Nhiều hơn là tôi đã mong đợi". Ông ta vẫn không buông tay Edward ra, và thái độ căng thẳng của Edward là của một người đang lắng nghe.
Edward không trả lời.
"Tôi có thể gặp cô bé không?" Aro hỏi - gần như là cầu xin - với một sự háo hức thú vị đột ngột. "Tôi chưa bao giờ mơ về sự tồn tại của thứ ấy trong tất cả các thể kỷ của tôi. Đó là một phần thêm vào lịch sử của chúng ta"
"Đó là về cái gì Aro?" Caius quát lên trước khi Edward kịp trả lời. Câu hỏi đó khiến tôi kéo Renesmee từ sau lưng ra đằng trước vào vòng tay mình, che chở bảo bọc con bé trên ngực mình.
"Thứ mà em chưa bao giờ mơ tới, người bạn thực tế của tôi ạ. Hãy dừng lại một chút để cân nhắc, vì công lý mà chúng ta dự tính sẽ thi hành không còn được áp dụng nữa".
Caius rít lên ngạc nhiên vì những lời ông ta nói.
"Bình tĩnh đi người anh em", Aro cảnh báo nhẹ nhàng.
Đây nên là một tin tốt - đó là những lời mà chúng tôi đã từng hy vọng, sự ân xá mà chúng tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ nó có thể xảy ra. Aro đã lắng nghe sự thật. Aro đã thừa nhận rằng luật lệ đã không bị vi phạm.
Nhưng cặp mắt tôi vẫn tập trung vào Edward, và tôi thấy bắp thịt trên lưng anh cứng chặt lại. Tôi nghĩ lại những lời chỉ dẫn của Aro cho Caius về sự cân nhắc, và tôi hiểu ra ý nghĩa thứ hai của nó.
"Cậu sẽ giới thiệu tôi với con gái cậu chứ?" Aro hỏi Edward lần nữa.
Caius không phải là người duy nhất đã rít lên về sự khám phá mới này.
Edward gật đầu một cách miễn cưỡng. Dù sao thì Renesmee cũng đã được lòng của khá nhiều người. Aro luôn luôn trông như là người lãnh đạo của những người cổ xưa này. Nếu ông ta về phe con bé thì những người khác có thể chống lại chúng tôi sao?
Aro vẫn nắm chặt tay Edward, và ông ta đang trả lời một câu hỏi mà tất cả chúng tôi đều chưa được nghe.
"Tôi nghĩ sự thỏa hiệp về điểm này chắc chắn là được chấp nhận, dưới tình thế này. Chúng ta sẽ gặp nhau ở ngay chính giữa vậy".
Aro thả tay Edward ra. Edward quay người về phía chúng tôi, và Aro cũng đi cùng với anh ấy, quàng một tay qua vai Edward như thể họ là bạn thân - tất cả đều nhằm duy trì việc đụng chạm vào da của Edward. Họ bắt đầu băng qua đồng cỏ quay về phía bên chúng tôi.
Toàn bộ vệ binh bắt đầu bước theo sau họ. Aro lơ đễnh giơ một tay lên mà không nhìn về phía họ.
"Giữ nguyên vị trí đi những người thân yêu. Thật ra, họ không có ý gây hại nếu chúng ta cũng không manh động".
Đám vệ binh phản ứng với chuyện này công khai hơn lúc trước, với những tiếng gầm gừ và tiếng huýt gió phản đối, nhưng vẫn giữ nguyên vị trí. Renata, níu sát vào Aro hơn lúc nào khác, và thút thít trong lo lắng.
"Chủ nhân", cô ta thì thầm.
"Đừng khó chịu, cưng à", ông ta đáp lại. "Mời chuyện đều tốt".
"Có lẽ ông nên mang theo vài thành viên trong đám cận vệ của ông đi cùng với chúng ta", Edward đề nghị. "Sẽ khiến họ cảm thấy thoải mái hơn".
Aro gật đầu như thể đó là một lời đề nghị thông minh mà ông ta nên tự nghĩ ra. Ông ta búng tay hai cái. "Felix, Demetri".
Hai ma cà rồng đến bên ông ta ngay lập tức, trông giống y như lần trước tôi đã gặp họ. Cả hai đều cao và có tóc đen, Demetri khó chịu và mỏng dính như lưỡi kiếm, Felix thì rắn chắc và đầy đe dọa như một cây dùi cui bằng sắt.
Năm người họ dừng ngay chính giữa của cánh đồng tuyết.
"Bella", Edward gọi. "Mang Renesmee - và một vài người bạn nữa ra đây".
Tôi hít thật sâu. Cơ thể của tôi cứng ngắc với sự chống cự lại. Ý nghĩ về việc đem Renesmee vào trung tâm của sự xung đột - Nhưng tôi tin tưởng Edward. Anh ấy sẽ biết nếu Aro có dự tính phản bội về điểm này.
Aro có 3 người bảo vệ ở bên cạnh trong cuộc hội đàm nên tôi cũng đem hai người với tôi. Tôi chỉ mất một giây để quyết định.
"Jacob? Emmett?" tôi hỏi kín đáo. Emmett bởi vì anh ấy sẽ cầu mong để được đi. Jacob bởi vì cậu ta sẽ không thể chịu đựng được nếu bị bỏ lại.
Cả hai gật đầu. Emmet còn cười toe toét.
Tôi băng qua cánh đồng cùng với họ ở hai bên hông. Tôi nghe tiếng sôi lên từ trong đám vệ binh khi họ nhìn thấy sự chọn lựa của tôi - rõ ràng là họ không tin tưởng vào người sói. Aro giơ tay lên, dập tắt sự phản đối của họ lần nữa.
"Cậu có người khách thú vị nhỉ", Demetri lầm bầm với Edward.
Edward không đáp lại, nhưng có một tiếng gầm gừ nhỏ qua răng Jacob.
Chúng tôi dừng lại cách Aro vài thước. Edward chuồi ra khỏi tay Aro và nhanh chóng tới bên chúng tôi và nắm lấy tay tôi.
Trong một lúc chúng tôi nhìn nhau trong im lặng. Và Felix chào nhỏ với riêng tôi.
"Chào lần nữa Bella". Ông ta cười tự phụ trong khi vẫn theo dõi mỗi một cử động của Jacob bằng sự sắc bén của mình.
Tôi cười gượng với tên ma cà rồng to lớn khổng lồ. "Hey, Felix".
Felix cười khan một tiếng. "Cô trông đẹp đấy. Sự bất tử hợp với cô đấy".
"Cám ơn rất nhiều".
"Không có gì. Thật quá tiếc - "
Ông ta bỏ dở câu nói của mình vào yên lặng và tôi không cần đến tài năng của Edward để đoán ra câu cuối. Thật quá tiếc vì chúng tôi sẽ giết cô trong giây lát.
"Phải, tiếc quá phải không?" tôi thì thầm.
Felix nháy mắt.
Aro không chú ý đến sự trao đổi giữa chúng tôi. Ông ta nghiêng đầu qua một bên, đầy mê hoặc. "Tôi nghe được tiếng tim đập kỳ quặc của cô bé", ông ta thì thầm với một âm điệu như một bài hát du dương. "Tôi ngửi được mùi thơm kỳ lạ của cô bé". Sau đó đôi mắt mơ hồ của ông ta chuyển qua tôi. "Sự thật thì Bella nhỏ bé à, sự bất tử làm cô trở nên đẹp rất lạ thường", ông ta nói. "Giống như là cô đã được tạo ra cho cuộc sống này".
Tôi gật đầu công nhận với lời tâng bốc này của ông ta.
"Cô thích món quà của ta chứ?" ông ta hỏi, nhìn vào miếng mờ đay tôi đang đeo.
"Nó thật đẹp, và thật là rất, rất hào phóng từ ông. Cám ơn ông. Tôi đã nên gửi một lời thư cám ơn".
Aro cười to thích chí. "Chỉ là một vật nhỏ thôi. Tôi để nó nằm lung tung. Tôi nghĩ nó có lẽ sẽ làm đẹp thêm khuôn mặt mới của cô và thật là đã đúng như vậy".
Tôi nghe một tiếng rít nhỏ từ giữa hàng quân của gia tộc Volturi. Tôi nhìn qua vai của Aro.
Hừm. Dường như là Jane không vui lắm vì việc Aro đã tặng tôi một món quà.
Aro hắng giọng để lấy lại sự tập trung của tôi. "Tôi có thể chào con gái của cô không Bella dễ thương?" ông ta hỏi ngọt ngào.
Đây là chuyện chúng tôi đã hy vọng, tôi tự nhắc nhở bản thân mình. Đấu tranh lại cái thôi thúc bế Renesmee chạy đi, tôi bước chậm hai bước về phía trước. Lá chắn của tôi lay động rì rào sau lưng tôi như một mũi đất nhô ra biển, bảo vệ cả gia đình tôi trong khi Renesmee bị bỏ ra ngoài. Tôi cảm thấy rất sai lầm, thật khủng khiếp.
Aro gặp chúng tôi, nét mặt rất nôn nóng.
"Nhưng cô bé rất thanh tú", ông ta lẩm bẩm. "Rất giống cô và Edward". Và sau đó lớn hơn, "Xin chào Renesmee".
Renesmee nhìn tôi thật nhanh và tôi gật đầu.
"Xin chào ông Aro", con bé trả lời rất lễ phép bằng giọng như chuông ngân cao của mình.
Mắt Aro đầy kinh ngạc.
"Cái gì vậy?", Caius rít lên từ phía sau. Ông ta dường như tức điên lên vì sự cần thiết phải hỏi.
"Nửa người, nửa bất tử", Aro tuyên bố với ông ta và tất cả những người vệ binh còn lại mà không quay đi cái nhìn mê mệt khỏi Renesmee. "Thụ thai và mang thai bởi ma cà rồng mới sinh này trong khi cô ta vẫn còn là người".
"Không thể được", Caius chế giễu.
"Em nghĩ là họ có thể lừa được ta à, em trai?". Thái độ của Aro đang rất phấn khích nhưng Caius lại do dự. "Tiếng tim đập mà em đang nghe cũng là một thủ đoạn gian trá luôn à?"
Caius mặt sưng mày sỉa, nhìn có vẻ chán nản như là những câu hỏi nhẹ nhàng của Aro đã làm nổ tung ông ta.
"Bình tĩnh và cẩn thận đi em trai", Aro cảnh báo, vẫn mỉm cười với Renesmee. "Anh biết em yêu công lý như thế nào, nhưng không có công lý nào chống lại đứa bé đặc biệt có một không hai này vì dòng dõi của cô bé. Và có quá nhiều thứ để học, quá nhiều thứ để học! Anh biết em không có hứng thú như anh cho việc sưu tầm lịch sử, nhưng hãy khoan dung với ta, em trai à, khi anh thêm vào một chương mới mà đã làm anh sửng sốt bằng việc khó có thực này. Chúng ta đến đây chỉ mong chờ công lý và sự đau buồn vì những người bạn đã đi lầm đường, nhưng hãy nhìn những cái mà chúng ta đã đạt được thay thế đi! Một kiến thức mới, rất sáng chói cho bản thân chúng ta, cho khả năng của chúng ta".
Ông ta giơ tay tới Renesmee như một lời mời mọc. Nhưng đó không phải là điều con bé muốn. Con bé nhoài người ra khỏi tôi, duỗi ra xa hơn, để đụng đầu ngón tay vào gương mặt của Aro.
Aro không phản ứng kinh hoàng như hầu hết các người khác đã phản ứng với màn biểu diễn này của Renesmee; ông ta đã quá quen với những dòng chảy suy nghĩ và ký ức từ những tâm trí khác giống như Edward vậy.
Ông ta cười rộng hơn, và ông ta thở ra một cách hài lòng. "Thật tài giỏi", ông ta khẽ nói.
Renesmee thả người lại vào tay tôi, khuôn mặt nhỏ bé của con bé đang rất nghiêm trang.
"Làm ơn?", con bé hỏi Aro.
Nụ cười của ông ta trở nên nhẹ nhàng. "Dĩ nhiên là ta không có mong muốn làm hại những người thân yêu của con rồi, Renesmee yêu quý à".
Giọng của Aro đầy dỗ dành và trìu mến, nó đã lừa được tôi trong một giây. Và tôi nghe răng của Edward nghiến chặt lại, và ở phía sau chúng tôi, một tiếng rít lên của Maggie như đã bị xúc phạm về những lời nói dối.
"Tôi thắc mắc", Aro nói một cách tư lự, dường như không hay biết về phản ứng đối với những lời nói trước của mình. Mắt ông ta bất thình lình di chuyển qua Jacob, và thay vì là sự kinh tởm như những người trong gia tộc Volturi khi nhìn những con sói khổng lồ này, thì mắt Aro chứa đầy sự ham muốn mà tôi không hiểu được.
"Việc đó không thể làm được đâu", Edward nói, thái độ trung lập đầy cẩn thận đã biến mất từ âm điệu đột ngột cục cằn của anh ấy.
"Chỉ là một suy nghĩ vớ vẩn thôi", Aro nói, công khai đánh giá Jacob, và mắt ông ta di chuyển chậm chạp qua hai hàng sói đằng sau chúng tôi. Bất cứ cái gì đó mà Renesmee đã cho ông ta thấy đã khiến đàn sói đột nhiên thú vị với ông ta.
"Họ không thuộc về chúng tôi, Aro à. Họ không theo lệnh của chúng tôi kiểu đó. Họ ở đây vì họ muốn ở đây".
Jacob gầm gừ đe dọa.
"Dù vậy họ có vẻ hoàn toàn gắn bó với cậu", Aro nói. "Và người vợ trẻ của cậu và - gia đình cậu. Rất trung thành". Giọng điệu mơn trớn nhẹ nhàng.
"Họ có nhiệm vụ bảo vệ tính mạng của con người Aro à. Việc đó khiến họ có thể cùng chung sống với chúng tôi, nhưng rất khó với các ông. Ngoại trừ ông suy nghĩ lại về cách sống của ông".
Aro cười một cách vui vẻ. "Chỉ là một suy nghĩ vớ vẩn thôi", ông ta lập lại. "Cậu biết nó như thế nào mà. Không ai trong chúng tôi có thể hoàn toàn điều khiển được sự thèm muốn trong tiềm thức".
Edward nhăn nhó. "Tôi biết nó như thế nào mà. Và tôi cũng biết sự khác nhau giữa loại chỉ là ý nghĩ và loại có mục đích đằng sau nó. Nó không bao giờ có thể làm được, Aro à".
Cái đầu lớn của Jacob xoay qua hướng của Edward, và một tiếng rên rỉ nhẹ thoát ra sau hàm răng.
"Ông ta đang bị hấp dẫn bởi ý tưởng về - những con chó cảnh vệ", Edward thì thầm lại.
Có một giây im lặng chết người, và sau đó âm thanh của những tiếng gầm gừ giận dữ từ toàn bộ bầy sói vang lên đầy khu rừng thưa.
Và có một tiếng sủa ra lệnh rất rõ rệt - từ Sam, tôi đoán mà không cần quay lại nhìn - và những tiếng phàn nàn tắt ngúm thành một sự im lặng đầy đáng ngại.
"Tôi cho rằng đó là trả lời cho câu hỏi của tôi", Aro nói, cười lớn nữa. "Bầy sói này đã chọn phe của họ ".
Edward rít lên và nghiêng người tới trước. Tôi giữ chặt tay anh lại, thắc mắc việc gì trong suy nghĩ của Aro đã khiến anh phản ứng quá kịch liệt như vậy, trong khi Felix và Demetri cùng lấy đà chuẩn bị nhảy tới. Aro phẩy tay bảo họ lùi lại. Tất cả họ đều trở về tư thế ban đầu, kể cả Edward.
"Quá nhiều thứ để thảo luận", Aro nói, giọng điệu đột nhiên như một người kinh doanh. "Quá nhiều để quyết định. Nếu cậu và những kẻ bảo vệ đầy lông lá của cậu sẽ cho phép chúng tôi, gia đình Cullens thân yêu, tôi phải hội họp với những người anh em của tôi đã".