View Single Post
  #8  
Old 11-09-2012, 04:18 AM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww NHẬT THỰC - Chương 16, 17

Chương 16

THỜI ĐẠI MỚI


-Ôi, mình không có đồ nào để mặc hết! – Tôi rền rỉ với chính mình.
Bao nhiêu quần áo có được, tôi đều bày cả ra giường; toàn bộ tủ quần áo, các ngăn kéo đều trống trơn. Tôi nhìn chằm chập vào mấy cái chỗ cất quần áo, cầu nguyện cho có bất kì một thứ nào đó hợp với mình xuất hiện. Chiếc váy kaki của tôi đang được vắt trên tay ghế, chờ tôi tìm ra được cái áo hợp tông. Chiếc áo tôi mặc vào phải đẹp và làm cho tôi có được trưởng thành lên một chút. Chiếc áo đó phải nói lên được một điều rằng nó được mặc cho một dịp đặc biệt. Nhưng tôi chằng tìm được một cái áo nào như thế cả.
Sắp tới giờ đi rồi, vậy mà lúc này tôi vẫn còn đang mặc trên người bộ đồ thun thể thao cũ mèm. Nếu tôi không tìm được bộ đồ thích hợp để mặc, ắt hẳn tôi sẽ cứ mặc nguyên như thế mà đi.
Tôi cau có nhìn đống quần áo nằm ngổn ngang trên giường.
Tức nhất là tôi biết chính xác mình sẽ mặc gì, nếu không bị trục trặc giữa chừng – nghĩa là nếu chiếc áo màu đỏ của tôi không bị mất. Tôi dộng nắm tay còn lành lặn vào tường.
-Tên ma-cà-rồng ngớ ngẩn, ăn cướp, không biết phiền là gì – Tôi gằn từng tiếng một.
-Bạn đang làm gì đấy? – Alice cất tiếng hỏi.
Cô bạn của tôi đang đứng tì người vào bậu cửa sổ để mở, cơ hồ như đã có mặt ở đó từ nãy đến giờ.
-Cốc, cốc, cốc – Cô bạn thêm vào với một nụ cười rạng rỡ.
-Chờ mình ở ngoài cửa bộ khó lắm hả?
Tôi vừa hỏi đến đó, thì rất đột ngột, Alice đã tung ngay lên giữa giường của tôi một cái hộp trắng vuông vức.
-Mình chỉ mới đi ngang qua thôi; nghĩ là bạn đang cần một món đồ nào đó.
Tôi nhìn cái hộp không hề nhỏ nhắn chút xíu nào đang nằm chễm chệ trên đống quần áo không coá cái nào ra hồn của mình mà không khỏi nhăn mặt.
-Thừa nhận đi nào – Alice tiếp tục lên tiếng – Mình là cứu tinh của bạn.
-Bạn là cứu tinhcủa m ình – Tôi lí nhí trong miệng – Cảm ơn.
-Chậc, nhìn đúng được một cái mới tuyệt vời làm sao. Bạn không biết là mình tức tới cỡ nào đâu – khi khổng khi không, chẳng còn tiên thị được cái gì nữa hết. Mình cảm thấy thật vô dụng, cảm thấy… tầm thường làm sao ấy – Alice co rúm người lại ngay khi vừa mới nói dứt lời xong.
-Mình không hình dung được cái cảm giác đáng sợ đó nó như thế nào. Thấy tầm thường hả? Eo ơi… nghiêm trọng nhỉ.
Cô bạn cười khinh khích.
-Ít ra thì cũng đền bù được phần nào chuyện mình đã để sót tên trộm đáng ghét. Bây giờ, mình sẽ phải đi tìm hiểu cho – được chuyện gì đang diễn ra ở Settle.
Trời, cách nói của cô bạn - khi để cập đến hai sự kiện cùng một lúc – làm cho tôi bỗng nhiên bừng tỉnh. Điều khó hiểu vẫn làm phiền tôi trong mấy ngày vừa qua, mối tương quan tôi không nhìn ra được, đột nhiên hiện sáng rõ. Tôi nhìn sững vào cô bạn của mình, gương mặt đông cứng, cảm xúc không rõ ràng.
-Bạn không mở ra hả? – Alice hỏi tôi. Nhận thấy tự dưng tôi bỗng trở nên trơ lì trước mọi hoạt động, cô bạn thở dài, đành tự tay mở nắp hộp. Rồi Alice lấy ra một vật, giơ lên cao, nhưng tôi không sao tập trung được vào món đồ ấy – Đẹp tuyệt, bạn không thấy như vậy sao? Mình chọn màu xanh, vì mình biết anh Edward thích bạn mặc màu này.
Tôi vẫn không có phản ứng.
-Tóm lại thì chỉ là một – Tôi nói không ra hơi.
-Cái gì? – Cô bạn hỏi gặng – Bạn đâu có cái nào giống cái này đâu. Nói toạc ra là bạn chỉ có một cái váy duy nhất!
-Không, Alice! Quên chuyện áo váy đi, nghe mình nói này!
-Bạn không thích hả? – Gương mặt cô bạn tôi tràn ngập nỗi thất vọng.
-Nghe mình nói này, Alice, bạn không nhận ra sao? Tóm lại thì chỉ là một! Kẻ lẻn vào đây lấy cắp đồ của mình, những ma-cà-rồng mới toanh ở Settle. Họ có mối liên hệ với nhau!
Cái áo trượt khỏi tay Alice, rơi thẳng trở lại hộp.
Giờ thì Alice đã hoàn toàn tập trung, giọng nói của cô bạn đột nhiên trở nên the thé.
-Sao bạn lại nghĩ như thế?
-Bạn có nhớ anh Edward đã nói thế nào không? Rằng có kẻ đã lợi dụng khiếm khuyết của bạn về tiên thị để ngăn không cho bạn nhìn thấy những kẻ mới bước vào kiếp sống của ma-cà-rồng? Và rồi bạn đã nói thế nào, thời gianhắn canh thật là hoàn hảo – kẻ trộn của mình đã cẩn thận ra sao khi không hề lưu lại bất cứ một dấu vết nào, như thể hắn biết bạn sẽ trông thấy điều đó. Mình nghĩ bạn nói đúng, Alice ạ, mình nghĩ hắn biết. Mình cũng tin rằng hắn đang lợi dụng những khiếm khuyết ấy. Trên đời này, liệu có chuyện hai kẻ khác nhau không chỉ biết rõ về bạn để hành sự, mà còn biết canh chính xác thời điểm để thực hiện điều đó nữa? Không đời nào có chuyện như thế. Chỉ có một người thôi. Chỉ có thể là cùng một người. Người đang thiết lập một đội quân ma-cà-rồng chính là kẻ đã đánh cắp mùi hương của mình.
Alice vốn không quen với chuyện ngạc nhiên, đã phải sững người, và ở trong trạng thái đó một lúc khá lâu. Tôi nhẩm tính thời gian chờ đợi. Alice không hề có bất cứ một cử động nào trong khảong hai phút. Rồi sau đó, đôi mắt của cô bạn tập trung trở lại vào tôi.
-Bạn nói đúng – Alice nói giọng xa vắng – Tất nhiên là bạn nói đúng. Và trong trường hợp như vậy…
-Edward đã phán đoán sai – Tôi thầm thì – Đây chỉ là một cuộc thử nghiệm… để xem hắn có thành công hay không. Nếu hắn có thể vào, ra nơi đây một cách an toàn, miễn là không làm bất cứ điều gì để bạn phát giác được. Như giết mình chẳng hạn… Hắn lấy đồ đạc cá nhân của mình không phải để chứng tỏ rằng hắn đã lần ra mình đâu. Hắn đánh cắp mùi hương của mình… để những kẻ khác có thể tìm ra tung tích của mình đấy.
Đôi mắt Alice mở to vì choáng váng. Tôi nói đúng, và tôi hiểu rõ được rằng cô bạn của tôi cũng biết điều đó.
-Ôi trời ơi – Alice kêu lên.
Tôi đã trải qua đủ mọi cung bậc của trạng thái cảm xúc. Giờ đây, khi phát hiện ra sự thật rằng có kẻ đã tạo ra cả một đội quân ma-cà-rồng – đội quân đang gieo rắc những cái chết kinh hoàng xuống thành phố Settle – nhằm một mục đích rõ ràng là tiêu diệt tôi, bất giác tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Một phần là dù sao đi nữa, tôi cũng đã giải quyết được cảm giác khó chịu, bứt rứt khi mãi cứ phải chịu đựng cảnh mù mờ trước một vấn đề có liên quan đến sự sống còn của bản thân.
Nhưng quan trọng hơn là bởi còn vì một khác nữa:
-Ừm – Tôi lên tiếng – Mọi người có thể an tâm được rồi. Cuối cùng thì không ai có ý định tiêu diệt nhà Cullen cả.
-Nếu bạn cho rằng đó là điểm khác biệt thì bạn lầm rồi – Alice rít lên qua kẽ răng – Nếu có kẻ muốn hại một người trong chúng ta, hắn sẽ phải bước qua xác chết của tất cả những người còn lại.
-Cảm ơn Alice. Nhưng ít ra, chúng ta cũng đã biết được mục tiêu theo đuổi của họ. Như vậy cũng có ích chứ.
-Có lẽ vậy – Cô bạn khe khẽ đáp, bắt đầu bước tới bước lui trong phòng.
Rầm, rầm rầm – Có nắm tay của ai đó dộng lên cánh cửa phòng tôi.
Tôi muốn nhảy dựng lên, trong khi Alice chẳng mảy may tỏ ra quan tâm.
-Con sửa soạn xong chưa? Chúng ta trễ rồi đấy – Ngài cảnh sát trưởng phàn nàn, tỏ ra vô cùng cáu kỉnh. “Ngài” ghét những dịp gặp mặt chẳng kém gì tôi. Đối với ngài, đa số vấn đề nằm ở chỗ phải chọn áo xống.
-Con sắp xong rồi đây. Chờ con một chút nữa thôi – Tôi nói với giọng nghèn nghẹn, khàn khàn.
Bố im lặng đúng nửa giây ngắn ngủi.
-Con khóc đấy à?
-Dạ không. Con đang căng thẳng. Bố xuống nhà trước đi.
Tôi nghe thấy tiếng chân bố bước xuống cầu thang.
-Mình phải đi rồi – Alice thỏ thẻ.
-Sao thế?
-Edward đang tới đấy. Nếu mà anh ấy biết việc này…
-Đi đi, đi đi! – Tôi giục cô bạn của tôi ngay tắp lự. Một khi phát hiện ra được chân tướng sự việc, Edward sẽ nổi xung thiên lên ngay. Tôi không thể giấu anh lâu, nhưng có lẽ ngày lễ tốt nghiệp không phải là thời điểm thích hợp để anh có những phản ứng như thế.
-Mặc vào đi – Alice nói cứng khi lướt tới phía cửa sổ.
Tôi làm theo như một cái máy, đầu óc vẫn còn bàng hoàng.
Tôi định làm điệu mái tóc một chút, nhưng thời gian không còn kịp nữa, vì thế, tóc tôi vẫn thẳng đơ và chán ngắt như thường ngày. Nhưng cũng chẳng sao, điều đó không quan trọng. Tôi thậm chí cũng chẳng buồn nhìn ngắm mình trong gương, chẳng quan tâm xem chiếc áo kiểu của Alice vừa đưa cho và chiếc váy hợp rơ với nhau như thế nào. Chuyện đó cũng không quan trọng nốt. Quặc vội chiếc áo thụng pôlietxte màu vàng xấu xí lên tay, tôi hối hả bước xuống lầu.
-Trông con đẹp lắm – Ngài cảnh sát trưởng khen ngợi một câu, kèm theo một thái độ cộc cằn cố kiềm nén – Áo mới à?
-Dạ – Tôi đáp một cách nhỏ nhẹ, cố gắng tập trung – Alice tặng con. Con cảm ơn bố.
Edward có mặt sau khi em gái anh vừa đi khỏi chừng vài phút. Khoảng thời gian đó không đủ để tôi tròng vào cắi mặt nạ điềm tĩnh. Nhưng vì cả hai đang cùng ngồi trong chiếc xe tuần tra với ngài cảnh sát trưởng nên anh không tiện hỏi tôi.
Tuần trước, khi biết rằng tôi muốn đi riêng với Edward đến trường dự lễ tốt nghiệp, ngài cảnh sát trưởng đã kịch liệt phản đối. Quan điểm của “ngài” là thế này: phụ huynh cũng có một vài quyền hạn trong ngày tốt nghiệp của con cái. Tất nhiên tôi vui vẻ tán thành ngay, Edward cũng hào hứng để nghị tất cả chúng tôi sẽ đi cùng nhau. Rồi vì bác sĩ Carlisle và bà Esme chẳng có ý kiến gì, nên ngài cảnh sát trưởng chẳng tìm được cớ để từ chối; “ngài” nhận lời với một vẻ mặt buồn thỉu buồn thiu.
Trong chiếc xe tuần tra, Edward ngồi ở hàng ghế sau, đằng sau tấm vách ngăn làm bằng sợi thuỷ tinh, với một thái độ thích thú – có lẽ là vì vẻ mặt hí hửng của ngài cảnh sát trưởng – và mỗi khi “ngài” nhìn trộm anh qua kính chiếu hậu là lại thấy Edward nở một nụ cười thật tươi. Chắc ngài cảnh sát trưởng đang mường tượng đến những điều có thể khiến Edward gặp trắc trở với tôi.
-Em có sao không? – Edward hỏi nhỏ khi giúp tôi ra khỏi ghế ngồi phía trước, trong bãi đậu xe của trường.
-Em căng thẳng quá – Tôi trả lời, và đó không phải là một lời nói dối.
-Em đẹp lắm – Câu nói tiếp theo của anh là một lời nhận xét.
Dường như anh đã muốn nói thêm, nhưng ngài cảnh sát trưởng – tỏ rõ thái độ rằng “ngài” biết tỏng anh đang “giở chiêu” nịnh đầm – lách vai vào giữa hai chúng tôi, thân ái khoác tay lên vai tôi.
-Em có thấy hào hứng không? – Anh lại hỏi tôi.
-Không – Tôi thú nhận
-Bella à, đây là một sự kiện trọng đại. Con vừa mới tốt nghiệp trung học. Bây giờ, cả một thế giới mới đang mở ra trước mắt con. Trường đại học này. Phải sống tự lập này… Con không còn là đứa con gái bé bỏng của bố nữa – Ngài cảnh sát trưởng chen ngay lời vào.
-Bố ơi – Tôi rền rĩ – Xin bố đừng làm con phải khóc.
-Ai mà làm cho con khóc chứ – Bố tôi làu bàu – Mà tại sao con không thấy hào hứng?
-Con không biết nữa, bố à. Chắc vì chưa vào lễ, hay là sao đó.
-May là Alice sẽ tổ chức một buổi tiệc. Phải có thứ gì làm cho con vui lên chứ.
-Dạ đúng rồi. Tiệc mới chính xác là thứ con cần.
Ngài cảnh sát trưởng bật cười trước giọng nói của tôi, tay “ngài” bóp vào vai tôi. Edward ngước mắt nhìn lên bầu trời, gương mặt đầy vẻ tư lự.
Bố bỏ chúng tôi lại trước cửa sau của phòng tập thể dục và đi vòng ra lối cửa chính cùng những phụ huynh khác.
Thật là một khung cảnh huyên náo chưa từng thấy, cô Cope trực ở quầy tiếp tân và thầy Varner dạy Toán đang ổn định học sinh thành hàng theo thứ tự bản chữ cái.
-Lên trước nào, em Cullen – Thầy Varner hét lên với Edward.
-Bella ơi!
Tôi ngẩng mặt lên, nhận ra Jessica Stanley đang vẫy tay với mình ở mấy hàng cuối, với nụ cười rộng mở.
Edward hôn vội tôi rồi thở dài, tiu nghỉ đi lại hàng C. Alice không có mặt ở đó. Cô bạn đang làm gì vậy? Cô ấy tính bỏ không dự lễ hay sao? Tôi thật khéo chọn thời điểm! Lẽ ra, phải đợi cho qua buổi lễ, tôi mới nên hé lộ nhận xét của mình thì hơn.
-Xuống đây, Bella! – Jessica lại cất tiếng gọi.
Tôi bước xuống hàng, vào chỗ của mình ở sau lưng Jessica, cảm thấy hơi bất ngờ khi cô bạn ấy tự nhiên tỏ ra thân mật. Đến gần hơn, tôi trông thấy Angela ở sau lưng năm người khác, cũng đang nhìn theo Jessica với một thái độ ngạc nhiên tương tự.
Jess nói thêm mấy lời gì nữa trước khi tôi kịp bỏ lọt vào tai.
-… ngạc nhiên thật đấy. Mình muốn nói là mới gặp nhau đó, giờ đã tốt nghiệp rồi – Cô bạn nói một thôi một hồi – Bồ có tin nổi là mọi chuyện lại kết thúc không? Mình thì cứ muốn hét toáng lên!
-Mình cũng thế – Tôi lí nhí trả lời.
-Thật không sao tin nổi được ấy chứ. Bồ có nhớ ngày đầu tiên bồ mới bước chân vào trường không? Tụi mình đã là bạn, gần như ngay lập tức vậy, ngay lần đầu tiên tụi mình trông thấy nhau. Ngạc nhiên thật đấy. Vậy mà giờ, mình sắp khăn gói đến California, còn bồ thì sẽ đến Alaska. Mình sẽ nhớ bồ nhiều lắm! Bồ phải hứa với mình rằng thi thoảng tụi mình sẽ gặp nhau nhé! Mình rất vui vì bồ tổ chức một buổi tiệc. Tuyệt vời lắm. Suốt cả một quãng thời gian dài, tụi mình không nói chuyện với nhau, và giờ lại sắp chia tay…
Cứ thế, Jess nói cho một tràng, và tôi hiểu ra tình bạn tức thời được lặp lại của chúng tôi có được là do những hoài niệm cùng lòng biết ơn vì lời mời đến tham dự buổi tiệc, dù rằng tôi chẳng động chân, động tay gì vào buổi tiệc ấy cả. Tôi cố gắng chú ý trong lúc tròng vào người chiếc áo thụng; nhận ra rằng mình rất vui vì mọi thứ với Jessica lại kết thúc bằng một nốt giáng vui vẻ.
Hôm nay là ngày cuối cùng, vì thế, cho dẫu Eric – đại biểu học sinh lên đọc diễn văn từ biệt – phải làm cho toàn thể học sinh thấy được rằng buổi lễ phát bằng chính là một “sự khởi đầu” cùng linh tinh những điều đã “biết rồi khổ lắm nói mãi”; và cho dẫu với riêng tôi, bài phát biểu này là dài quá thể, dù cho sao ngày hôm nay, tất cả sẽ trở thành quá khứ…
…Tôi vẫn có cảm giác rằng mọi thứ trôi qua quá nhanh. Giống như tôi đã bấm vào cái nút tua nhanh vậy. Hay là do thực tế, bản thân buổi lễ quả có diễn ra với tiến độ nhanh? Rồi Eric tăng tốc nói nhanh hơn –trong sự bồn chồn - những từ, những ngữ cứ thế tuôn ra ào ào đến độ chúng chẳng còn rõ ý, rõ nghĩa nữa. Thầy Hiệu trưởng Greene bắt đầu xướng tên học sinh, tên này nối tiếp tên kia không nghỉ; hàng đầu tiên liên tục kéo tên. Cô Cope có nhiệm vụ đưa đúng bằng cho thầy hiệu trưởng để thầy trao cho từng học sinh; trông cô hớt hơ hớt hải đến tội nghiệp
Bất chợt tôi trông thấy Alice, cô bạn đột ngột xuất hiện, lướt như bay trên sân khấu để nhận bằng của mình, gương mặt thể hiện sự tập trung cao độ. Edward bước theo sau, vẻ mặt đăm chiêu, nhưng không tỏ ra khó chịu. Chỉ có hai người mặc chiếc áo thụng vàng xấu xí ấy mà vẫn rạng ngời vẻ đẹp. Hai anh em nhà Cullen nổi trội giữa đám đông, vẻ đẹp cùng sự duyên dáng của họ chỉ có thể thuộc về thế giới của thần thánh. Vậy mà không rõ tôi đã tin rằng họ là con người như thế nào. Giả dụ có một đôi thiên thần còn y nguyên đôi cánh đứng đó, cũng sẽ không bì được với họ.
Thầy Greene vừa xướng tên tôi, tôi đứng dậy khỏi ghế, chờ cho hàng trước mình di chuyển lên. Bất chợt ở phía cuối phòng thể dục, một tràng pháo tay nổi lên, tôi ngoảnh lại, nhận ra Jacob đang kéo ngài cảnh sát trưởng đứng lên, cả hai đang huýt sáo, cổ vũ tôi không ngừng. Tôi còn nhận ra được cả cái đầu của ông Billy bên cạnh khuỷu tay của Jake nữa. Tôi cố gắng gửi về họ một nụ cười… rất gượng gạo.
Thầy Greene vừa đọc xong danh sách, tiếp tục đưa ra những tấm bằng, kèm theo một nụ cười không được tự nhiên cho lắm cho lũ học trò đang nối đuôi nhau đi diễu qua.
-Chúc mừng trò Stanley – Thầy nói khe khẽ khi Jess đưa tay ra nhận tấm bằng của mình.
-Chúc mừng trò Swan – Thầy nhỏ nhẹ nói trong lúc đặt tấm bằng vào bàn tay lành lặn của tôi.
-Em cảm ơn thầy – Tôi đáp lời.
Tất cả chỉ có thế.
Tôi đứng bên cạnh Jessica cùng với một nhóm học sinh khác. Hai mắt Jess đỏ hoe, cô bạn đưa tay áo thụng lên chấm chấm mắt. Một tíc tắc sau tôi mới hiểu ra rằng Jess đang khóc.
Thầy Greene có nói thêm một điều gì đó nữa mà tôi không kịp nghe. Mọi người xung quanh tôi la hét ầm ĩ. Những chiếc mũ bình thiên màu vàng rơi xuống như mưa. Tôi vội giở mũ của mình ra, nhưng đã quá trễ, đành buông tay cho nó rơi xuống đất.
-Ôi, Bella! – Jess thổn thức át mất cả những cuộc đối thoại khác – Mình không ngờ là tụi mình đã tốt nghiệp rồi đấy.
-Mình không tin là tất cả đã kết thúc – Tôi cũng thỏ thẻ phụ hoạ.
Cô bạn đột nhiên ôm chầm lấy cổ tôi.
-Bồ phải hứa là tụi mình sẽ không để mất liên lạc cơ.
Tôi ôm lấy lưng Jess, cảm thấy ngượng ngùng khi lảng tránh lời đề nghị của cô bạn.
-Mình rất vui vì được biết bồ, Jessice ạ. Đó là hai năm rất đẹp trong lòng mình.
-Ừ, hai năm rất đẹp – Cô bạn thờ dài, khụt khịt mũi, rồi sau đó buông tay – Lauren! – Jessica kêu ré lên, đưa tay lên cao vẫy lia lịa, đoạn lanh lẹ len qua một rừng áo vàng. Các gia đình bắt đầu đổ xô lên, chúng tôi vô hình trung bị dồn lại.
Trong lúc ấy, tôi bất chợt trông thấy Angela và Ben, nhưng cả hai đang đứng giữa những người thân trong gia đình. Tôi sẽ chúc mừng hai người bạn ấy sau vậy.
Tôi nghển cổ tìm kiếm Alice.
-Chúc mừng em – Edward thì thào bên tay tôi, tay anh ôm vòng lấy thắt lưng tôi; trong cái ngày trọng đại này, anh không hề tỏ ra vội vàng.
-Ưmmm, cảm ơn anh.
-Trông em vẫn chưa hết căng thẳng – Anh tiếp lời.
-Đúng là chưa.
-Em lo lắng chuyện gì thế? Buổi tiệc ư? Không đáng sợ đến như vậy đâu, em ạ.
-Có lẽ anh nói đúng.
-Em đang kiếm ai vậy?
Cuộc kiếm tìm của tôi xem ra không dễ giấu như đã nghĩ.
-Alice… bạn ấy đâu rồi anh?
-Vừa nhận bằng xong là cô ấy chạy ra ngoài ngay.
Giọng nói của anh đã thay đổi âm điệu. Tôi ngước mặt lên để kiếm tìm dấu hiệu bối rối ở nơi anh, song, anh lại quay mặt nhìn chăm chú ra lối cửa sau của phòng thể dục. Trong giây phút ấy, tôi đã có một quyết định bốc đồng – một quyết định bao giờ tôi cũng phải suy nghĩ hai lần… nhưng suy nghĩ rồi lại hiếm khi thực hiện.
-Anh lo cho Alice? – Tôi hỏi.
-Ơ… - Rõ ràng anh không muốn trả lời câu hỏi này.
-Bạn ấy nghĩ gì vậy anh? Mà sao không cho anh xen vào vậy…
Edward hạ ánh mắt xuống nhìn tôi, ánh mắt của anh se lại vì nghi ngờ.
-Alice đang dịch “Bản hùng ca của nền Cộng hoà” sang tiếng Ả Rập. Khi hoàn thành, cô ấy sẽ chuyển sang tiếng Hàn.
Tôi cười, nhưng trong lòng đầy ắp nỗi lo lắng.
-Vậy là đầu óc của Alice sẽ bậu bịu suốt cho mà xem.
-Em biết Alice giấu anh điều gì, phải không? – Anh “buộc tội” tôi.
-Vâng – Tôi cười một cách yếu ớt – Em có liên quan trực tiếp tới chuyện đó mà.
Anh chờ đợi, vẻ mặt khó hiểu.
Tôi nhìn quanh. Ngài cảnh sát trưởng đang sắp sửa vượt qua đám đông để đến chỗ tôi.
-Alice thông minh – Tôi nói vội – Có lẽ bạn ấy sẽ giữ bí mật cho đến cuối buổi tiệc. Nhưng vì em cũng rất mong cho bữa tiệc bị huỷ bỏ… ừm, anh đừng giận, xem như không có chuyện gì, được không anh? Biết càng nhiều thì càng tốt mà. Dù sao thì cũng giúp ích được một chút gì đó.
-Em đang nói chuyện gì vậy?
Tôi nhận ra cái đầu của ngài cảnh sát trưởng đang lô nhô nổi trên những cái đầu khác khi ngài đang bước tới chỗ tôi. “Ngài” đã nhận ra tôi và đang vẫy tay ra hiệu.
-Anh chỉ cần bình tĩnh, được không?
Anh gật đầu ngay tắp lự, môi mím lại đầy quyết tâm.
Thì thầm một cách gấp gáp, tôi thuật lại lập luận của mình.
-Có lẽ anh đã sai khi cho rằng mọi thứ bủa vào chúng ta từ các ngả. Em nghĩ chỉ từ một hướng mà thôi… và mục tiêu chính là em, thật đấy. Tất cả đều ăn khớp với nhau, mà cũng chỉ theo có hướng đó. Chỉ có một kẻ đùa với khiếm khuyết trong tiên thị của Alice mà thôi. Kẻ lạ đột nhập vào phòng em thật ra chỉ là một màn thử nghiệm, để xem có ai biết trước mà đón đầu không. Đó cũng chính là kẻ liên tục thay đổi các quyết định, rồi những ma-cà-rồng mới sinh, việc đánh cắp các vật dụng của em – tất cả đều liên quan đến nhau cả. Mùi hương của em là để cho đội quân ấy.
Gương mặt của Edward chuyển sang trắng bệch đến mức khó lắm tôi mới nói hết được những suy nghĩ của mình:
-Nhưng không ai nhắm vào anh cả, anh không nhận ra như vậy sao? Thật là tốt – bà Esme, Alice và bác sĩ Carlisle, không ai có ý định làm cho họ bị thương!
Đôi mắt anh mở tròn, căng hết cỡ vì lo lắng, vì sững sờ lẫn kinh khiếp. Anh cũng biết rằng tôi đã phán đoán đúng, giống như Alice.
Tôi để tay lên cằm anh.
-Bình tĩnh nào anh – Tôi khẩn khoả.
-Bella! – Ngài cảnh sát trưởng reo to, và “ngài” gần như lao người qua mấy gia đình đang ở quanh chúng tôi.
-Chúc mừng con gái của bố!- Ngài cảnh sát trưởng vẫn tiếp tục thét vang, dù rằng “ngài” đã ở sát bên tai tôi rồi. Và “ngài” ôm chầm lấy cô con gái rượu; hành động này của “ngài” cũng có chút ranh mãnh khi muốn lợi dụng điều đó để đẩy Edward sang một bên.
-Cảm ơn bố – Tôi lí nhí nói, chưa hết lo lắng trước nét mặt của Edward. Anh vẫn chưa hoàn hồn lại được. Đôi tay của anh vẫn còn hơi đưa về phía tôi, trong một ý định sẵn sàng ôm chầm lấy tôi, đưa tôi chạy trốn. Trong thời điểm này, chỉ hơn anh một chút xíu về khả năng kiềm chế, nhưng tôi cũng nhận thấy chạy trốn không phải là một ý kiến tồi.
-Jacob và ông Billy phải về sớm. Ban nãy, con có thấy hai bố con họ không? – Ngài cảnh sát trưởng cất tiếng hỏi, chân lui lại một bước nhưng vẫn còn để hai tay lên vai tôi. Lưng “ngài” quay về phía Edward – có lẽ muốn đẩy hẳn anh ra ngoài, nhưng hành động đó lúc này lại hoá hay. Miệng của Edward đang hé mở, đôi mắt vẫn còn căng tròn vì khiếp đảm.
-Dạ có – Tôi xác nhận, cố gắng tập trung – Con cũng nghe thấy cả tiếng họ nữa.
-Hai bố con Black thật tốt khi đến đây chung vui với con – Ngài cảnh sát trưởng nhận định.
-Ưm-mm.
Thế đấy. Vậy ra kể với Edward lúc này là một việc sai lầm. Alice đã hành động đúng khi tự làm bận rộn đầu óc mình bằng những chuyện đâu đâu. Lẽ ra tôi nên đợi đến khi chỉ có hai đứa với nhau, ,hoặc là với cả gia đình anh nữa cũng được. Và không hề có vật gì dễ vỡ ở gần – chẳng hạn như cửa sổ… xe hơi,… các toà nhà trong trường.
Vẻ mặt của Edward đã gọi dậy tất cả các nỗi sợ hãi trong tôi. Tuy bây giờ nỗi lo sợ trong anh đã lắng xuống – nhưng lấp vào đó là toàn bộ nỗi tức giận, hiển hiện rõ ràng qua từng cử chỉ của anh.
-Tối nay, con muốn ăn ở đâu – Ngài cảnh sát trưởng hồ hởi hỏi – Ăn tha hồ, bao nhiêu cũng được.
-Để con nấu ăn được rồi, bố.
-Đừng có ngớ ngẩn thế chứ. Con có muốn ăn ở nhà hànag Lodge không? – Bố tôi hỏi, kèm theo một nụ cười háo hức.
Tôi thật lòng rất không thích cái nhà hàng mà ngài cảnh sát trưởng luôn ái mộ ấy, nhưng trong tình cản nhà, có gì khác biệt đâu? Dù sao, tôi cũng không thể nuốt nổi một thứ gì.
-Dạ, nhà hàng Lodge, thật tuyệt vời – Tôi reo lên một cách vờ vĩnh.
Nụ cười của ngài cảnh sát trưởng đang rộng mở, nhưng rồi “ngài” lại buông ngay một tiếng thở dài. “Ngài” hơi ngoài ra sau hướng mặt lại phía Edward, song không phải là hoàn toàn nhìn anh.
-Cậu đi cùng bố con tôi chứ, Edward?
Tôi hoảng hốt nhìn anh với ánh mắt cầu khẩn. Một lúc, không thấy Edward trả lời, “ngài” Charlie ngoái hẳn ra sau; vừa may, Edward đã phần nào làm chủ trở lại được cảm xúc.
-Dạ không, cảm ơn ông – Edward trả lời bằng một giọng cay nghiệt, gương mặt sắt lại và hết sức lạnh lùng.
-Cậu có kế hoạch với bố mẹ rồi à? – Ngài cảnh sát trưởng hỏi tới, có một chút khó chịu lẩn quất trong giọng nói của “ngài”. Edward bấy lâu nay luôn tỏ ra vô cùng lịch sự, bất chấp bố tôi có cư xử với anh như thế nào; thái độ khó gần lúc này của anh khiến bố vô cùng ngạc nhiên.
-Vâng. Nếu ông lượng thứ… - Nói dứt lời, Edward quay ngoắt lưng lại, bước vào đám đông đang thưa thớt dần. Anh bước đi khá nhanh, bước chân đầy vẻ bực bội nên dáng vẻ không còn giữ được nét hoàn hảo như tôi vẫn hằng thấy.
-Bố đã nói gì à? – Bố tôi hỏi với một thái độ của người có lỗi.
-Bố đừng lo – Tôi trấn an bố – Không phải do bố đâu.
-Hai đứa lại gây chuyện nữa sao?
-Không có ai gây chuyện cả, bố. Bố đừng lo cho con, hãy tập trung vào công việc của mình.
-Con chính là công việc của bố đấy.
Tôi trố hết cả hai mắt ra.
-Bố con mình đi ăn thôi.
Nhà hàng Lodge thật đông đúc. Theo nhận định của tôi, giá cả vừa đắt, thức ăn lại không ngon, nhưng là chỗ duy nhất trong thị trấn còn ra dáng nhà hàng, nên luôn là nơi dùng để tổ chức sự kiện. Tôi ủ ê nhìn cái đầu nai sầu thảm trong lúc ngài cảnh sát trưởng đang ngốn ngấu món thịt thăn bò và nói chuyện đâu lưng với bố mẹ của Tyler Crowley. Không gian thật ồn ào, náo nhiệt – các thực khách đều từ lễ tốt nghiệp đổ túa vào đây, hầu hết họ trao đổi chuyện trò qua lối đi, hay nói chuyện bắc qua người này, bắc qua người kia giống ngài cảnh sát trưởng.
Tôi ngồi xoay lưng lại chiếc cửa sổ, cố kiềm nén ý muốn thôi thúc quay lại tìm kiếm ánh mắt đang dõi theo mình, lúc nào tôi cũng cảm nhận được ánh mắt khắc khoải ấy. Vẫn biết là mình sẽ chẳng nhìn thấy được gì, song tôi vẫn cứ muốn được minh xác một điều rằng anh sẽ không bao giờ để tôi chơ vơ không người bảo vệ, dẫu chỉ là một giây ngắn ngủi mà thôi. Đặc biệt là sau chuyện này.
Bữa tối kéo dài lê thê. Ngài Charlie mãi thăm hỏi chuyện “thế thái nhân tình” nên ăn rất chậm. Tôi cầm ổ bánh mì của mình lên, thừa lúc bố nhìn sang hướng khác là bẻ từng miếng giấu vào chiếc khăn ăn của mình. Có vẻ như thời gian trôi qua rất lâu, nhưng khi tôi nhìn lên đồng hồ – điều tôi làm thường xuyên đến quá mức cần thiết – hai cây kim vẫn không có biểu hiện gì gọi là di chuyển được nhiều.
Cuối cùng, ngài cảnh sát trưởng cũng xoay người trở lại, đặt một ít tiền boa lên bàn. Tôi tức thì đứng ngay dậy.
-Con vội à? – Bố hỏi tôi.
-Con muốn giúp Alice sửa soạn các thứ – Tôi lắp bắp trả lời.
-Được rồi – Bố ngoái lại chào tạm biệt mọi người. Còn tôi thì ra ngoài đứng chờ bên cạnh chiếc xe tuần tra.
Tựa lưng vào cửa xe, tôi chờ bố rề rà bước ra khỏi “hội nghị bàn tròn” trong nhà hàng. Trong bãi đậu xe, trời đã trở tối, mây giăng đầy đến mức không rõ mặt trời đã lặn hay chưa. Không khí chứa đầy hơi nước như sắp có mưa.
Giữa bóng tôi nhập nhoạng chợt xuất hiện loang loáng một sự chuyển động.
Nỗi sửng sốt đến mức há cả miệng ra của tôi mau chóng chuyển thành tiếng thở phào nhẹ nhõm, khi tôi trông thấy Edward vừa bước ra khỏi chỗ tối.
Không nói một lời nào, anh kéo tôi vào lòng, ôm thật chặt. Bàn tay lạnh giá của anh tìm cằm tôi, nâng lên để có thể đặt môi lên môi tôi. Tôi cảm nhận được sự căng thẳng nơi quai hàm của anh.
-Anh ổn không? – Tôi lên tiếng hỏi ngay khi anh để cho tôi lấy hơi trở lại.
-Không ổn lắm – Anh thầm thì – Nhưng anh đã bình tĩnh được rồi. Anh xin lỗi hồi nãy đã mất kiểm soát.
-Đấy là lỗi của em. Lẽ ra em nên để sau hẵng nói.
-Không – Edward phản đối ngay tắp lự – Anh cần phải biết chuyện này. Thật không ngờ là anh lại không nhận ra từ trước!
-Anh có quá nhiều điều phải suy nghĩ, lo lắng kia mà.
-Còn em thì không ư?
Anh lại đột ngột cúi xuống hôn tôi, không để cho tôi có cơ hội trả lời.
Rồi anh buông tôi ra.
-Bố em đang đến đấy.
-Em nhờ bố đưa đến nhà anh.
-Anh sẽ theo em về nhà.
-Không cần đâu, anh – Tôi mới nói được nửa chừng thì anh đã không còn ở đó nữa.
-Bella? – Ngài Charlie lên tiếng gọi tôi ở cửa ra vào của nhà hàng, mắt “ngài” ngó dáo dác trong bóng tối.
-Con ở ngoài này.
Ngài cảnh sát trưởng thủng thẳng đi ra xe, miệng lầm bầm một điều gì đó nghe như hấp ta hấp tấp muốn đi.
-Con cảm thấy thế nào? – Bố lại hỏi khi cả hai bố con đã ra đến đường quốc lộ, mũi xe đang trực chỉ lên phía Bắc – Ngày hôm nay quá đặc biệt.
-Con thoải mái lắm, bố ạ – Tôi nói dối.
Bố cười, nụ cười tố cáo sự “lòi đuôi” của tôi.
-Con lo lắng về bữa tiệc hả? – Bố phán đoán.
-Vâng – Tôi lại đáp không đúng sự thật lần nữa.
Lần này thì bố không còn chú tâm đến điều đó nữa.
-Con chẳng bao giờ là người của tiệc tùng.
-Không biết con thừa hưởng tính cách này từ đâu – Tôi lí nhí.
Ngài Charlie cười khinh khích.
-Trông con xinh lắm, thật đấy. Lẽ ra bố phải nghĩ đến chuyện mua tặng con một món quà mới phải. Bố xin lỗi, Bella.
-Bố không cần phải suy nghĩ vẩn vơ như thế đâu, bố.
-Không phải là vẩn vơ. Bố có cảm giác bố chẳng làm gì cho con cả, trong khi bố là bố của con.
-Bố nói lạ chưa kìa. Bố đã làm rất tốt mà. Một ông bố tốt nhất thế giới. Với lại… - Thật chẳng dễ dàng gì nói ra được cảm xúc thật của mình với ngài cảnh sát trưởng, thế nhưng tôi vẫn nỗ lực đến cùng sau khi đã thanh lọc cổ họng mình – Với lại, con rất vui vì đã đến đây sống với bố. Đây là quyết định sáng suốt nhất của con trong đời – Vì vậy, xin bố đừng lo ngại nữa – bố chỉ đang rơi vào tình trạng hụt hẫng thường thấy sau lễ tốt nghiệp của con cái mà thôi.
Bố khụt khịt mũi.
-Có lẽ thế. Nhưng bố tin chắc rằng bố không phải với con ở một vài điều. Ừm, con hãy nhìn tay mình đi!
Nghe lời bố, tôi nhìn xuống tay mình, tay trái của tôi đang để hờ lên miếng đai màu đen mà hiếm khi nào tôi nghĩ đến nó. Đốt ngón tay bị thương cũng không còn đau nữa.
-Chưa bao giờ bố nghĩ rằng cần phải dạy con ra đòn bằng nắm đấm. Có lẽ bố đã sai trong chuyện này.
-Con tưởng bố đứng về phe Jacob?
-Bố theo đứa nào, điều đó không quan trọng; nếu kẻ nào hôn con mà không được sự đồng ý của con, con có quyền bộc lộ rõ phản ứng của mình mà không còn làm mình bị đau nữa. Khi đấm, con đã không kẹp ngón tay cái lại, có đúng không?
-Dạ đúng. Một mánh lới lạ lùng, nhưng mà chắc chẳng có bài học nào có ích được đâu bố. Cái đầu của Jacob cứng lắm.
Ngài cảnh sát trưởng cười khinh khích.
-Lần sau, con thụi vào bụng nó ấy.
-Còn có lần sau nữa sao? – Tôi hỏi một cách ngờ vực.
-Ôi trời, con đừng khắt khe với thằng bé ấy. Nó còn nhỏ mà.
-Cậu ta đáng ghét lắm, bố.
-Nhưng nó vẫn là bạn của con mà.
-Con hiểu – Tôi thở dài – Bây giờ, con cũng không biết phải cư xử sao cho phải nữa, bố ạ.
Ngài Charlie lẳng lặng gật đầu.
-Ừ. Điều đó không phải lúc nào cũng là hiển nhiên. Có khi điều đúng với người này lại sai với người khác. Vậy nên… chúc con may mắn sớm nhận ra mọi chuyện.
-Cảm ơn bố – Tôi đáp sẵn.
Bố lại cười và cau mày.
-Nếu buổi tiệc có gì đó quá đáng… - Bố làu bàu.
-Bố đừng lo lắng, bố ạ. Bác sĩ Carlisle, bà Esme cũng ở đó mà. Nếu bố muốn, bố tham dự cũng được, có sao đâu.
Ngài cảnh sát trưởng nhăn hẳn mặt lại khi cố nhìn xoáy vào bóng tối trước mặt. “Ngài” vốn thích những buổi tiệc lành mạnh, và tôi cũng thích như thế có kém gì đâu.
-Chỗ rẽ đâu nhỉ, con nhắc lại xem nào? – Bố yêu cầu tôi – Lẽ ra, họ phải chỉ rõ đường vào nhà họ mới phải. Tối thế này làm sao tìm được đường.
-Hình như tới ngã tiếp theo thì bố quẹo – Tôi mắm môi lại – Bố biết không, bố bực mình là đúng đấy – thật khó mà thấy đường. Alice có nói là trong thiệp mời có in bản đồ, nhưng dù như thế thì chắc mọi người cũng vẫn sẽ bị lạc đường thôi – Tôi thoáng vui trước cái điều vừa mới được thốt ra.
-Chắc chắn là thế rồi – Ngài cảnh sát trưởng đáp lời khi con đường đột ngột ngoặc sang bên phải – Mà cũng có khi chưa chắc đâu.
Bóng tối nhung huyền trước mặt chợt biến mất, đúng là chỉ có lối vào nhà Cullen mới thế này. Ai đó đã quấn dây đèn trang trí nhấp nháy lên hai thân cây đối diện nhau nằm ở đầu con đường dẫn vào nhà; còn ai vào đây nữa.
-Alice – Tôi làu bàu một cách tức tối.
-Ô chao – Ngài Charlie hồn nhiên tấm tắc khi xe lăn bánh tiến sâu vào trong. Thì ra hai thân cây ở đầu đường vào không phải là hai vật duy nhất phát sáng. Cứ độ sáu, bảy mét lại có một tấm bảng chỉ dẫn chúng tôi lối đến căn nhà trắng to đồ sộ. Cứ như vậy dọc suốt con đường – dài khoảng ba dặm – Con bé không làm nửa vời đâu, phải không con? – Bố tôi nói trong nỗi kính nể.
-Bố đoan chắc là bố không muốn vào chứ?
-Chắc chắn rồi. Chơi vui, con nhé.
-Con cảm ơn bố nhiều lắm, bố ạ.
Bố tự cười với chính mình khi tôi bước ra ngoài và đóng cửa xe lại. Tôi nhìn bố lái xe đi, nụ cười vẫn còn nở thật rộng. Thở dài, tôi bước chân lên mấy bậc thang cố chịu đựng buổi tiệc của mình.


Chương 17

LIÊN MINH


– Bella?
Giọng nói dịu dàng của Edward vang lên ngay sau lưng tôi. Tôi quay lại, nhìn thấy anh nhẹ nhàng bước lên bờ thềm, mái tóc bạt ngược ra sau vì đua cùng gió. Anh kéo tôi vào trong vòng tay của anh, giống như lúc ở bãi đậu xe, và hôn tôi lần nữa.
Nụ hôn làm cho tôi khiếp sợ. Nó chứa đựng biết bao nỗi căng thẳng, sức nặng, theo cái cung cách mà anh đang ép chặt môi mình lên môi tôi – chẳng khác gì anh đang lo sợ chúng tôi chỉ còn có bấy nhiêu thời gian bên nhau. Tôi không dám để mình nghĩ về điều đó. Nhất là khi trong vài tiếng đồng hồ tiếp theo đây, tôi phải hoà mình vào một hoạt động rất con người. Tôi rùn người lại.
– Mình huỷ bữa tiệc ngớ ngẩn này đi anh – Tôi thầm thì, không dám nhìn trực diện vào mắt anh.
Anh áp tay lên má tôi, chờ tôi ngẩng mặt lên.
– Anh sẽ không để điều gì xảy đến với em đâu.
Tôi đặt mấy ngón tay còn lành lặn lên miệng anh.
– Em không lo cho mình đến thế.
– Làm như mình biết trước vậy đó! – Tôi nghe anh lẩm bẩm một mình. Rồi anh hít vào một hơi thật sâu, khẽ mỉm cười – Vậy là em đã sẵn sàng nhập cuộc rồi? – Anh hỏi.
Tôi không ngăn được mình thốt ra tiếng than vãn, rên rỉ.
Anh mở cửa cho tôi, tay kia của anh vẫn quàng vào thắt lưng tôi một cách chắc chắn. Tôi đứng lặng mất cả phút đồng hồ, chậm rãi lắc đầu:
– Thật không thể tin nổi.
Edward nhún vai:
– Alice cứ mãi mãi là Alice thôi, không thể khác được.
Nội thất trong nhà Cullen đã được sắp đặt thành không gian của một hộp đêm thật sự – loại ngoài đời cũng hiếm gặp, chỉ có thể thấy được trên tivi mà thôi.
– Anh Edward! – Tiếng gọi của Alice cất lên từ bên cạnh một dàn loa đồ sộ – Em muốn hỏi anh cái này một chút – Cô bạn chỉ tay vào một chồng đĩa CD cao ngất ngưỡng – Mình cho mọi người nghe nhạc thịnh hành và dễ nghe; hay là – Alice chỉ tay vào một chồng đĩa khác – … định hướng lại thẩm mĩ âm nhạc của họ?
– Nhạc dễ nghe đi em – Edward đề nghị – Em có thể tạo cơ hội tốt cho người ta, nhưng họ vẫn có thể bỏ mất cơ hội ấy.
Alice nghiêm nghị gật đầu, bắt đầu tống hết đống đĩa định hướng kia vào một cái thùng. Tôi nhận ra cô bạn đã thay bộ trang phục khác, hiện cô đang mặc một chiếc áo chẽn lóng lánh kiêu sa và một chiếc quần da màu đỏ. Khoảng da trần của cô bạn phản ứng một cách kì lạ ánh đèn đỏ tím đang thi nhau chớp nháy liên tục.
– Em ăn mặc xuềnh xoàng quá.
– Bậy. Em tuyệt lắm – Edward nhẹ nhàng chỉnh lại.
– Bạn sẽ làm tốt thôi – Alice cũng góp lời.
– Cảm ơn bạn – Tôi thở dài – Anh có nghĩ người ta sẽ đến không? – Bất cứ ai cũng có thể nhận ra một tia hy vọng lấp lánh trong giọng nói của tôi. Alice nhăn mặt làm xấu với tôi.
– Mọi người sẽ đến – Edward trả lời – Ai cũng mong mỏi khám phá toà nhà huyền bí, biệt lập của gia đình Cullen mà.
– Trời ơi, nghe anh kể chuyện cổ tích kìa – Tôi rền rĩ.
Chẳng có việc gì để tôi mó tay vào cả. Tôi cũng không dám tin mình có thể phụ giúp được việc gì – mà cho dẫu tôi không cần ngủ và có làm luôn chân luôn tay đi chăng nữa, cũng còn lâu tôi mới giải quyết được nổi cái khối lượng công việc đồ sộ như Alice.
Edward không để cho tôi rời xa anh lấy một khắc, anh dẫn tôi đi tìm Jasper. Bác sĩ Carlisle ép buộc tôi phải kể cho mọi người nghe những gì tôi đã suy luận ra được. Rồi tôi lắng nghe họ bàn chuyện tấn công vào sào huyệt ma-cà-rồng ở Settle mà không khỏi toát mồ hôi lạnh. Tôi có thể khẳng định rằng Jasper không hài lòng chút nào với quân số của mình, nhưng họ không có cách nào liên hệ được với ai khác ngoài gia đình Tanya thiếu thiện ý cả. Jasper không muốn giấu nỗi tuyệt vọng của mình giống như Edward. Chẳng khó khăn gì để thấy ngay là anh không thích đánh cược vào những chuyện có rủi ro cao.
Tôi không thể đứng ở phía sau, chờ đợi và hy vọng mọi người trở về nhà. Không, tôi không thể, tôi sẽ phát điên lên mất.
Tiếng chuông cửa chợt réo vang.
Ngay tức khắc, mọi thứ trở lại bình thường như chưa hề có gì xảy ra. Trên gương mặt của bác sĩ Carlisle, nỗi căng thẳng đã được thay thế bằng nụ cười tuyệt đẹp, hiền hậu và ấm áp. Alice nhanh tay bật to âm lượng của chiếc máy nghe đĩa rồi lướt nhanh ra cửa.
Đó là chiếc xe Suburdan chở đầy các bạn học của tôi, họ là những người hoặc quá căng thẳng, hoặc quá nhát nên không dám đến một mình. Jessica là người đứng ở chỗ cửa, Mike đứng ngay đằng sau. Rồi Tyler, Conner, Austin, Lee, Samantha… cả đến Lauren cũng nhập bọn, đứng sau cùng, đôi mắt khó tính của cô gái chứa đầy vẻ hiếu kì. Tất cả đều hiếu kì, và rồi lác cả mắt khi bước vào căn phòng rộng bài trí giống hệt một vũ trường sang trọng. “Vũ trường” không hề thưa thớt người; toàn bộ thành viên nhà Cullen đều có mặt hết ở đấy, trong tác phong những con người hoàn hảo thường ngày. Tôi có cảm giác như tối nay, muốn gì thì gì, mình cũng sẽ phải làm tròn vai diễn như họ.
Không còn cách nào khác, tôi tiến đến chào Jess và Mike, hy vọng giọng nói của mình ngập tràn sự hứng khới. Rồi trước khi tôi kịp lên tiếng chào ai khác, chuông cửa lại reo. Tôi dẫn Angela cùng Ben vào đại sảnh, sẵn tiện mở rộng cửa luôn cho Eric và Katie đang bước tới.
Đến lúc này thì tâm trạng tôi không còn chỗ cho nỗi sợ nữa. Tôi phải tiếp chuyện với mọi người, cố ra vẻ vui tươi, trong cương vị chủ nhà. Dù rằng giấy mời đã ghi là tiệc mừng cả ba người: Alice, Edward và tôi, thế nhưng chẳng thể nào phủ nhận được tôi mới chính là mục tiêu nhắm tới của những lời chúc mừng và cảm ơn. Có lẽ vì nhà Cullen trông không được bình thường dưới những ánh đèn của Alice. Có lẽ vì những ngọn đèn đó đã tạo cho căn phòng một dáng vẻ huyền bí, âm u; không phải là bầu không khí mà bất cứ ai có cảm xúc bình thường đều có thể cảm thấy thoải mái được, nhất là khi đứng bên cạnh ai đó như Emmett chẳng hạn. Tôi trông thấy Mike đang đứng ở chỗ bàn ăn, cách đó một khoảng không xa, Emmett đang cười thật tươi với Mike, ánh đèn đỏ làm cho hàm răng của anh ta sáng loé. Như một quán tính, Mike lùi lại tức thì một bước.
Ắt hẳn là Alice có mục đích riêng khi biến tôi thành tâm điểm chú ý của mọi người – vị trí mà cô bạn nghĩ là tôi sẽ rất thích thú. Lúc nào cô bạn cũng muốn biến tôi thành người theo hướng suy nghĩ của cô ấy.
Buổi tiệc rõ ràng đã thành công, mặc dù sự hiện diện của gia đình Cullen khiến ai nấy đều có phần bị chõi – nói cách khác là thêm vào không khí một chút rung động. Nhạc rộn ràng, những ánh đèn nhiều màu khiến mắt người ta mê đắm. Sau khi các loại thức ăn đã được dọn đi hết, không gian lại càng trở nên sôi động hơn. Chẳng thế mà căn phòng mau chóng đầy ắp người, vậy nhưng chẳng có ai cảm thấy nghẹt thở, tù túng, chật chội cả. Hình như tất thảy các bạn học của tôi đều có mặt đông đủ, bên cạnh những học sinh lớp dưới, họ chiếm số đông. Ai nấy đang dập dìu lắc lư theo tiếng nhạc dập tê buốt đến tận gót giày, buổi tiệc dần dà biến thành một buổi khiêu vũ chính hiệu.
Cũng chẳng mấy khó khăn để tôi nhận ra điều đó. Theo sự chỉ dẫn của Alice, tôi hoà vào đám đông, trò chuyện dăm ba câu với người này người kia. Các bạn tôi tính khí vốn xuề xoà, xởi lởi nên rất hài lòng. Dám chắc buổi tiệc này ăn đứt tất cả những sự kiện nào đã từng được tổ chức ở Forks. Alice mừng muốn phát rên – không một ai có thể quên được buổi tối hôm nay.
Tôi đi một vòng khắp phòng rồi quay trở lại với Jessica. Cô bạn líu lo, cười nói liên hồi, nhưng lần này tôi không cần phải giả vờ quan tâm nữa, bởi lẽ Jessica thật ra cũng chẳng thiết nghe tôi trả lời. Edward nãy giờ vẫn bám sát theo tôi – không hề rời tôi lấy nửa bước. Anh ôm siết thắt lưng tôi, thi thoảng lại kéo tôi sát vào người anh để trả lời cho những suy nghĩ của ai đó mà có lẽ tôi cũng không muốn nghe.
Vì vậy tôi cảm thấy nghi ngờ ngay lập tức khi anh đột ngột buông lơi vòng tay và lùi xa khỏi tôi.
– Em ở đây nhé – Anh rù rì vào tai tôi – Anh sẽ trở lại ngay.
… Rồi anh lanh lẹn lách qua đám đông, khéo léo đến mức không đụng phải bất kì người nào; anh bỏ đi nhanh đến nỗi không cho tôi kịp hỏi lý do, chỉ còn biết nheo nheo đôi mắt nhìn theo anh, mặc cho Jessica đang đứng bên cạnh gân cổ lên hét át cả tiếng nhạc, giật giật khuỷu tay tôi, kêu gọi sự chú ý.
Edward bước vào khoảng tối bên cạnh cửa bếp, nơi mọi ánh đèn rọi đến không thường xuyên. Anh đang cúi xuống với ai đó, tôi không thể nhận ra được đấy là ai giữa bao nhiêu người thế này.
Tôi đứng nhón chân, nghển cao cổ. Vừa lúc ấy, một ánh đèn đỏ quét qua lưng Edward, làm loé lên sắc đỏ óng ánh… Chính là chiếc áo chẽn của Alice! Ánh đèn chỉ sượt qua gương mặt của cô bạn tôi vỏn vẹn có nửa giây, nhưng như vậy cũng quá đủ đối với tôi rồi.
– Xin lỗi Jess, mình ra đây một chút thôi – Tôi khẽ nói và thu tay về. Rồi cứ thế, tôi bước đi, không một lần ngừng lại để biết được phản ứng của Jessica, thậm chí chỉ là nhìn xem sự đường đột của mình có làm tổn thương đến cô ấy hay không.
Tôi hoà mình vào đám đông, cũng phải xô đẩy, va quẹt đôi chút. Một vài người đang khiêu vũ. Tôi hối hả bước tới chỗ cửa bếp.
Edward vừa đi khỏi, nhưng Alice vẫn còn đang đứng trong bóng tối, gương mặt thất thần – đó là nét mặt của người vừa phải chứng kiến một tai nạn thảm khốc. Cô bạn bíu một tay lên cánh cửa, cơ hồ như muốn tìm vật chống.
– Chuyện gì thế, Alice, chuyện gì thế? Bạn trông thấy điều gì vậy? – Tôi chấp hai tay lại trước ngực – khấn nguyện.
Cô bạn không nhìn tôi, ánh mắt bỗng quay về góc khác. Tôi nhìn theo, và nhận ra ở góc phòng bên kia, Edward cũng đã chú ý thấy sự thay đổi hướng mắt đó của Alice. Gương mặt anh lạnh băng. Anh nhanh nhẹn xoay người, và thoắt một cái, biến mất vào khoảng tối ở bên dưới chiếc cầu thang đồ sộ.
Chuông cửa lại reo, lần reo cuối cùng cách đây đã vài tiếng đồng hồ, Alice ngẩng mặt lên với một thái độ bối rối, rồi ngay sau đó, chuyển sang khinh ghét.
– Ai mời người sói đến vậy? – Alice càu nhàu với tôi.
Tôi cau mặt.
– Thật là quá đáng.
Tôi những tưởng mình đã huỷ bỏ lời mời đó rồi – không phải là tôi bất chấp mọi thứ mà mong Jacob đến đây.
– Ừm, bạn giải quyết chuyện này đi. Mình phải đi nói chuyện với bố.
– Không, Alice, đợi mình đã! – Tôi cố gắng túm lấy tay cô bạn, nhưng Alice đã không còn ở đó nữa, cái chụp tay của tôi rơi vào không khí.
– Quỷ tha ma bắt! – Tôi buột miệng kêu lên.
Vậy là tôi hiểu rồi. Trong lúc đứng chờ ở đây, Alice đã trông thấy điều sắp sửa xảy ra, còn tôi thì thành thật mà nói, không đủ thần kinh chịu đựng để mà bước ra mở cửa. Chuông cửa lại reo, một hồi thật dài, chứng tỏ kẻ bấm chuông đã nhấn, và không thèm thả ra. Một cách cương quyết, tôi quay phắt lưng về phía cửa, đảo mắt một lượt khắp căn phòng tối, kiếm tìm Alice.
Nhưng tôi không thể nhìn thấy gì cả. Tôi bổ gấp về phía cầu thang.
– Ê ê, Bella!
Giọng nói trầm đục của Jacob cất lên vừa lúc tiếng nhạc tạm ngưng; như quán tính, tôi ngẩng mặt lên khi nghe thấy tên mình bị gọi giật…
… Và rồi không khỏi nhăn mặt.
Không phải chỉ có một người sói, mà là những ba người. Jacob vừa bước vào nhà, hai bên cậu ta là Quil và Embry; hai người tỏ ra cực kì căng thẳng, đôi mắt họ không ngừng ngó láo liên khắp phòng, làm như thể họ vừa mới đặt chân vào một khu hầm mộ có lắm ma nhiều quỷ vậy. Cánh tay run rẩy của Embry vẫn còn vin vào cánh cửa, thân mình hơi xoay ngang như sẵn sàng chạy trốn.
Bình tĩnh hơn hai kẻ đồng hành, Jacob vẫy tay với tôi, mũi cậu ta chun lại ra vẻ khó chịu. Tôi cũng vẫy tay đáp lại – nhưng là cái vẫy chào tạm biệt – rồitiếp tục bổ đi tìm Alice, chen vào giữa hai tấm lưng của Conner và Lauren.
Jacob chẳng hề dịch chuyển lấy một bước, cánh tay của cậu ta túm ngay lấy vai tôi, kéo tôi trở lại khoảng tối chỗ gian bếp. Tôi sụp người xuống ngay tức thì dưới cú chụp ấy, nhưng cậu ta đã nhanh như cắt bắt lấy cổ tay lành lặn của tôi, kéo tôi ra khỏi đám đông.
– Tiếp đón thân thiện quá nhỉ! – Jacob chế nhạo.
Tôi giằng tay ra khỏi cậu ta, lừ mắt, hỏi:
– Cậu làm gì ở đây vậy?
– Chị mời em mà, chị không nhớ sao?
– Ấy là nếu cú đấm móc bên phải của tôi hiệu nghiệm với cậu kìa, để tôi diễn giải cho mà hiểu: có nghĩa là tôi k– h– ô– n– g mời cậu.
– Đừng có nhỏ nhen thế. Em đem quà mừng tốt nghiệp đến cho chị nè, tất cả mọi thứ luôn.
Tôi khoanh tay lại trước ngực. Trong lúc này, tôi không muốn tranh cãi với Jacob. Tôi chỉ muốn biết Alice đã tiên thị thấy điều gì; và Edward, bác sĩ Carlisle đang bàn luận như thế nào về điều đó mà thôi. Kềm lòng không được, tôi ngó nghiêng qua người Jacob, tìm kiếm thành viên nhà Cullen.
– Trả lại cho cửa hàng đi, Jake. Tôi có việc cần phải làm gấp…
Jacob bước ngay vào tầm nhìn của tôi, buộc tôi phải chú ý.
– Em không trả lại được. Em đâu có mua trong cửa hàng – Tự tay em làm đấy. Mà cũng phải lâu lắm mới làm xong.
Tôi lại nghiêng người tránh Jacob, nhưng không còn thấy bóng dáng người nhà Cullen đâu nữa. Họ đi đâu mất rồi? Mắt tôi lướt qua khắp gian phòng tối.
– Ôi, thôi nào, Bells. Đừng làm như em không có mặt ở đây như thế!
– Không phải vậy – Tôi không thấy họ ở đâu cả – Nào, Jake, hiện thời trong đầu tôi có cả trăm thứ phải lo đây.
Jacob đặt tay vào dưới cằm tôi, nâng lên.
– Chị có thể làm ơn cho em xin vài giây không, thưa chị Swan?
Tôi giằng đầu ra khỏi sự đụng chạm đó.
– Để yên tay cậu ở đấy, Jacob – Tôi rít lên.
– Xin lỗi! – Người thiếu niên đáp gần như ngay tức thì, tay đưa lên theo thế đầu hàng – Em thật sự xin lỗi. Cả về chuyện hôm ấy nữa. Lẽ ra, em không nên hôn chị như vậy. Em sai rồi. Em cứ ngỡ… ừm, có lẽ em đã tự lừa dối mình khi nghĩ rằng chị muốn em làm như thế.
– Tự lừa dối – cách diễn đạt mới hay làm sao!
– Chị đừng có như vậy. Chị chấp nhận lời xin lỗi của em được mà, chị.
– Được rồi. Lời xiin lỗi đã được chấp nhận. Bây giờ, mong em bỏ qua cho chị một lát…
– Dạ được – Jacob thầmthì, giọng nói của người bạn nhỏ chợt thay đổi âm điệu, nghe lạ đến mức tôi phải ngưng cuộc tìm kiếm Alice mà chú mục vào gương mặt cậu. Jacob cúi gằm mặt xuống đất, che giấu đôi mắt. Bờ môi dưới hơi đưa ra.
– Chị chỉ muốn ở bên những người bạn thật sự của chị mà thôi – Cậu bạn tôi tiu nghỉu với tông giọng rầu rầu – Em hiểu rồi.
Tôi cũng rầu rĩ không kém:
– Ôi trời ơi, Jake, em thừa biết rằng không phải như vậy mà.
– Em thừa biết ư?
– À, em nên biết – Tôi đưa người ra trước, ngước mắt lên, cố nhìn vào đôi mắt của Jacob. Người thiếu niên ngẩng mặt lên, nhìn đăm đắm qua đầu tôi, cương quyết né tránh bằng được ánh nhìn của tôi.
– Jake à?
Jacob vẫn không nhìn tôi.
– Ờm, em nói rằng em đã làm gì đó để tặng chị, có đúng không? – Tôi hỏi – Hay chỉ nói miệng thôi đó? Quà của chị đâu nào? – Sự nỗ lực giả vờ hăng hái của tôi mới thảm hại làm sao, nhưng cũng thành công được phần nào. Jacob tròn mắt, rồi nhăn nhó với tôi.
Vẫn sự giả tạo nửa mùa, tôi xoè tay ra trước mặt.
– Chị đang chờ đây.
– Được thôi – Cậu bạn của tôi thì thầm một cách châm biếm; nhưng cũng lòn tay vào túi quần jean sau, rút ra một cái túi vải nhỏ; cái túi được dệt thưa bằng sợi đủ các thứ màu, miệng túi được cột túm lại bằng một sợi dây da. Jacob đặt nó vào tay tôi.
– Xem nào, chiếc túi xinh quá, Jake. Cảm ơn em!
Jacob thở dài, “chỉ dẫn”:
– Quà ở bên trong ấy cơ, chị Bella.
– Ồ.
Tôi lúng ta lúng túng gỡ gỡ vần vần sợi dây. Jacob lại thở dài, thu hồi chiếc túi, chỉ rút có đúng một sợi dây là tháo ngay được chiếc gút thắt. Tôi lại đưa tay đón lấy món quà, nhưng Jacob đã dốc ngược túi, đổ vào tay tôi một vật lóng lánh. Những mẩu dây kim loại va vào nhau leng keng khi rơi xuống tay tôi.
– Em không có làm vòng đeo tay đâu – Jacob thú nhận – Em chỉ làm bức tượng thôi.
Đính vào một trong những mẩu dây bạc là một mảnh gỗ nhỏ xíu. Tôi nhón tay bốc nó, đưa lên gần mắt để nhìn cho tỏ. Thật đáng kinh ngạc, một bức tượng nhỏ như thế mà lại có quá nhiều chi tiết: một con sói thu nhỏ được điêu khắc rất “thần”. Con sói được tạc từ chất gỗ có màu nâu đỏ, trùng màu với làn da của Jacob.
– Đẹp quá – Tôi thẫn thờ – Em làm à? Bằng cách nào thế?
Người bạn nhỏ chỉ nhún vai.
– Bố em dạy em đấy. Bố làm đẹp hơn em nhiều.
– Thật khó mà tin được – Tôi nói lí nhí trong họng, lật tới lật lui con sói tí hon.
– Chị thích nó thật hả?
– Ừ! Không thể nào tin được, Jake.
Người bạn nhỏ mỉm cười, tỏ ra hạnh phúc, nhưng cũng ngay sau đó thôi, vẻ mặt của Jacob đã cau lại.
– Chậc, lúc đó, em nghĩ rằng lâu lâu nó sẽ khiến chị nhớ đến em. Chị cũng biết mà, xa mặt thì cách lòng.
Tôi phớt lờ trước những điều vừa được bộc bạch ấy của Jacob.
– Nè, giúp chị đeo nó đi.
Tôi chìa cánh tay trái ra, vì tay phải còn đeo đai. Jacob đeo sợi dây vào cổ tay tôi một cách khéo léo, dù rằng nó quá mảnh mai so với những ngón tay rất to của cậu.
– Chị sẽ đeo nó à? – Người thiếu niên thắc mắc.
– Tất nhiên rồi.
Cậu bạn cười thật tươi – đó là nụ cười hạnh phúc mà tôi luôn mong muốn được nhìn thấy nơi người bạn nhỏ của mình.
Tôi ngắm tới ngắm lui mẩu gỗ một lúc nữa, nhưng rồi đột nhiên, mắt tôi lại ngó dáo dác khắp phòng kiếm tìm bóng dáng của Edward và Alice.
– Sao chị cứ lo ra vậy? – Jacob đã chú ý thấy.
– Đâu có – Tôi nói dối, cố gắng tập trung trở lại – Cảm ơn em vì món quà, thật đấy. Chị thích lắm.
– Chị Bella? – Đôi lông mày của Jacob nhíu sát vào nhau, cậu ta phóng tầm mắt về phía góc tối, chỗ gia đình Cullen đang tụ tập – Đang có chuyện gì, phải không?
– Jake, chị… không, làm gì có chuyện gì.
– Đừng có nói dối em, chị nói dối dở lắm. Chị nên kể với em chuyện gì đang diễn ra thì hơn. Tụi em muốn biết những chuyện này – Jacob nói cứng từng tiếng, đến gần cuối câu lại chuyển sang dùng danh từ xưng hô số nhiều.
Có lẽ người thiếu niên này nói đúng; người sói luôn quan tâmđến những gì đang xảy ra. Chỉ có điều tôi chưa biết gì hết. Tôi không thể biết bất cứ điều gì, cho tới khi nào gặp Alice.
– Jacob, chị sẽ cho em hay. Bây giờ hãy cho chị có thời gian tìm hiểu đã, được không? Chị cần phải nói chuyện với Alice.
Có vẻ như cậu bạn tôi đã hiểu ra.
– Kẻ tiên tri kia đã trông thấy chuyện.
– Ừ, vừa lúc em bước vào.
– Về con rận đã lẻn vào phòng chị phải không? – Jacob nhỏ giọng hỏi tới, âm điệu thấp hơn cả tiếng nhạc trầm đang chơi.
– Có liên quan – Tôi đáp huỵch tẹc.
Jacob nghĩ ngợi một lúc, sau đó nghiên đầu sang một bên, quan sát nét mặt của tôi.
– Chị biết không, khi chị không dám kể với em chuyện gì… nhất định đó phải là chuyện lớn.
Tôi còn biết nói dối ra sao nữa bây giờ? Người thiếu niên này hiểu tôi quá rõ.
– Ừ.
Jacob lại nhìn tôi trân trối thêm một lúc nữa, rồi quay đầu, hướng mắt về phía lối vào, nơi hai người bạn thân của cậu đang đứng, lúng túng và khó chịu. Cảm nhận được tín hiệu qua nét mặt của Jacob, cả hai đều nhất loạt di chuyển vào phòng, lanh lẹn lách qua những vị khách, động tác của họ không khác gì đang khiêu vũ. Chỉ độ nửa phút sau, Embry và Quil đã đứng bên cạnh Jacob, trước mặt tôi; cả ba người họ đều cao ngất ngưởng.
– Rồi. Chị kể đi – Jacob giục giã.
Hai người bạn của cậu nhìn tới ngó lui vẻ mặt của chúng tôi, vừa ra chiều khó hiểu, vừa thể hiện thái độ thận trọng.
– Jacob, chị đâu có biết tường tận mọi chuyện – Tôi rảo mắt khắp phòng, bây giờ là tìm đường thoát. Không được rồi, tôi có chạy ngả nào thì họ cũng tóm tôi lại dễ dàng mà thôi.
– Thế thì chị biết cái gì?
Cả ba người đều đồng loạt khoanh tay trước ngực, họ thực hiện động tác này cùng lúc như đã được tập dợt từ trước. Nhìn thì có hơi buồn cười, nhưng vẫn có vẻ gì đó như đang đe doạ.
Đúng vào lúc ấy, bất chợt tôi trông thấy Alice đang bước xuống lầu, làn da trắng của cô bạn lấp lánh ánh đèn tím.
– Alice! – Tôi kêu lên với một cảm giác thật nhẹ nhõm.
Alice nhìn thấy tôi ngay khi vừa nghe tiếng tôi gọi, cho dù tiếng nhạc trầm đang dộng thùng thùng át hẳn tiếng của tôi. Tôi hăm hở vẫy tay, không quên quan sát sắc mặt cô bạn khi nhìn về phía ba người sói đang đứng sừng sững trước mặt tôi. Đôi mắt của Alice sa sầm xuống.
Nhưng trước khi có thái độ đó, gương mặt của Alice đã nhuốm vẻ căng thẳng và sợ hãi. Tôi mím môi lại khi cô bạn tiến tới gần.
Jacob, Quil và Embry nhất loạt né người ra xa Alice với một thái độ khó chịu. Cô bạn quàng tay ngang thắt lưng tôi.
– Mình muốn nói chuyện với bạn – Alice nói khe khẽ vào tai tôi.
– Ơ, Jake, gặp lại em sau nhé… – Tôi lên tiếng khi tôi và Alice đi vòng qua họ.
Jacob vung cánh tay dài ngoẵng ra, chống vào tường, cản đường.
– Này, đừng có bỏ đi nhanh như thế.
Alice nhìn cậu ta chằm chằm, đôi mắt mở to, đầy nghi ngờ.
– Xin lỗi?
– Hãy cho chúng tôi biết điều gì đang diễn ra – Jacob gầm ghè.
Jasper không biết từ đâu bỗng đột ngột xuất hiện – chỉ một giây sau khi Alice và tôi bị Jacob chặn lối. Anh ta đứng bên cánh tay của Jacob, vẻ mặt thật đáng sợ.
Một cách chậm rãi, Jacob rút tay về. Có vẻ như đó là hành động tốt nhất, cho dẫu cậu ta vẫn tỏ rõ thái độ vẫn muốn để tay ở đó.
– Chúng tôi có quyền được biết – Jacob thì thào, mắt vẫn dán dính vào Alice.
Jasper đứng chen vào giữa họ, ba người sói tức thì đứng sát vào nhau.
– Này, này – Tôi buộc lòng phải lên tiếng, và cười khúc khích như bị kích động – Đây là buổi tiệc mà, nhớ không?
Nhưng chẳng ai chú ý đến tôi. Jacob vẫn chú mục vào Alice còn Jasper thì trừng mắt nhìn Jacob. Alice đột nhiên đăm chiêu.
– Được rồi, Jasper. Cậu ta nói đúng.
Jasper vẫn không thay đổi tư thế.
Trời ơi, nếu còn phải chịu đựng thêm một giây nào nữa, có lẽ đầu tôi sẽ nổ tung mất.
– Bạn đã trông thấy điều gì vậy, Alice?
Cô bạn nhìn Jacob thêm đúng một tíc tắc nữa rồi mới quay sang tôi, rõ ràng đã quyết định sẽ để cho họ nghe cùng.
– Đã có quyết định rồi.
– Bạn sẽ đi Settle?
– Không.
Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được mặt mình tái nhợt không còn một hột máu, cái bụng bắt đầu nôn nao.
– Họ sẽ đến đây – Tôi thốt lên.
Các chàng thiếu niên Quileute theo dõi mọi người trong im lặng, họ lặngl ẽ quan sát từng cảm xúc một trên gương mặt của chúng tôi. Họ như đang chôn chân xuống đất, nhưng không hoàn toàn đứng yên. Cả sáu cánh tay đều cùng run rẩy.
– Ừ.
– Đến Forks – Tôi nói không ra hơi.
– Ừ.
– Để…?
Cô bạn gật đầu, hiểu rõ câu hỏi của tôi.
– Có một kẻ mang theo chiếc áo đỏ của bạn.
Tôi nuốt khan trong sự nỗ lực tự thân.
Jasper tỏ vẻ chê trách. Tôi dám đoan chắc rằng anh ta không thích thảo luận trước mặt người sói, nhưng xét cho cùng, Jasper cũng có điều cần bộc bạch.
– Chúng ta không thể để cho bọn người đó đi xa đến mức ấy được. Ta không đủ người để bảo vệ thị trấn.
– Em biết – Alice trả lời, gương mặt bất thần trở nên ảo não – Nhưng, chặng hỏ ở đâu cũng chẳng có nghĩa lí gì. Chúng ta vẫn không đủ người, một số kẻ còn tới đây lùng sục nữa.
– Không! – Tôi thều thào.
Tiếng ồn của buổi tiệc lấn át lời phản kháng nơi tôi. Mọi người xung quanh, bạn bè, hàng xóm và những người hay đố kị với tôi đang ăn uống, cười giỡn, lắc lư theo điệu nhạc, hoàn toàn không hay biết gì đến mối nguy hiểm, kinh hoàng, thậm chí cả cái chết đang chờ đón họ; chỉ vì tôi.
– Alice – Tôi gọi tên cô bạn – Mình phải đi thôi, mình phải rời xa nơi đây.
– Chẳng có tác dụng gì đâu. Đây không giống như việc chúng ta chơi trò đuổi bắt với chỉ duy nhất một kẻ săn người. Bọn người kia sẽ vẫn rảo qua nơi này trước.
– Vậy thì mình phải gặp họ! – Nếu giọng nói của tôi không khản đặc và đuối hơi, hẳn đó sẽ là một tiếng thét đinh tai nhức óc rồi – Nếu họ tìm được thứ họ đang tìm, có lẽ họ sẽ bỏ đi ngay mà không làm bị thương ai cả!
– Bella! – Alice lên tiếng phản bác.
– Được rồi – Jacob xen vào, giọng nói trầm nhưng đầy uy lực – Thứ gì đang đến thế?
Alice ném cho cậu bạn của tôi một tia nhìn buốt giá.
– Những kẻ như tôi. Nhiều lắm.
– Tại sao?
– Vì Bella. Chúng tôi chỉ biết có vậy.
– Một mình chị mà phải huy động đến cả một lực lượng sao? – Cậu ta hỏi lại.
Jasper kênh mặt về phía Jacob.
– Vì chúng tôi cũng khó bị bắt nạt lắm, người sói ạ. Đây sẽ là một cuộc chiến ngang ngửa.
– Không – Jacob vặc lại, một nụ cười nửa miệng ngạo nghễ, lạ lùng xuất hiện trên môi cậu – Sẽ không có chuyện ngang ngửa đâu.
– Tuyệt lắm! – Alice chợt reo lên.
Tôi nhìn chằm chằm vào nét mặt mới của Alice, toàn thân vẫn còn đông cứng vì kinh hãi. Gương mặt của cô bạn chợt sáng bừng niềm hân hoan, tất cả những tuyệt vọng trong phút chốc đã trôi sạch.
Alice nở nụ cười rãng rỡ với Jacob, cậu bạn của tôi cũng cười thật tươi đáp lại.
– Mọi thứ sẽ biến mất sạch sành sanh, đồng ý với cậu – Cô bạn nói với Jacob bằng một giọng tự mãn – Quả thực bất tiện, nhưng mà, sau khi đã cân nhắc mọi điều, tôi hoàn toàn chấp nhận.
– Chúng ta sẽ phải hợp lực – Jacob lên tiếng trả lời – Sẽ không dễ dàng đâu. Tuy nhiên, dẫu sao thì đây cũng vẫn là nhiệm vụ của bọn tôi hơn là của các người.
– Tôi không có ý định đi xa đến thế, nhưng chúng tôi cần sự giúp đỡ. Chúng tôi sẽ không kén cá chọn canh đâu.
– Khoan, khoan, khoan – Tôi ngắt lời hai người bạn của mình.
Alice đã ở vào tư thế sẵn sàng hành động, Jacob cúi xuống cô bạn của tôi, cả hai gương mặt cùng rạng rỡ, cả hai sống mũi cùng… chun lại. Họ quay sang tôi một cách sốt ruột.
– Hợp lực là sao? – Tôi lặp lại cái từ ấy qua kẽ răng.
– Chị không định cho tụi em ra rìa đấy chứ? – Jacob hỏi ngược lại tôi.
– Em đâu có dính dáng gì đến vụ này!
– Cô bạn tiên tri cua chị không nghĩ như vậy đâu.
– Alice, nói k– h– ô– n– g với họ đi! – Tôi khăng khăng – Họ sẽ phải chết đấy!
Cả Jacob, cả Quil và cả Embry đều bật cười khanh khách.
– Bella à – Alice cất giọng êm ái, xoa dịu – Chia rẽ thì tụi mình mới chết đó. Còn hợp lực…
– Thì sẽ không có chuyện gì hết – Jacob hoàn tất câu nói của cô bạn tôi. Quil lại phá ra cười lần nữa.
– Bao nhiêu thế? – Quil hỏi một cách háo hức.
– Không! – Tôi thét lên.
Nhưng Alice thậm chí chẳng thèm nhìn tôi.
– Thay đổi rồi – hôm nay là hai– mươi– mốt, nhưng con số này đang giảm.
– Tại sao? – Jacob thắc mắc, gương mặt lộ rõ vẻ hiếu kì.
– Chuyện dài lắm – Alice nói nhỏ nhẹ, rồi hốt nhiên cô bạn đảo mắt khắp gian phòng – Nói chuyện ở đây không tiện đâu.
– Vậy chút nữa nhé? – Jacob hẹn.
– Ừ – Jasper lên tiếng đáp thay – Nãy giờ bọn tôi đang họp bàn… chiến lược. Nếu các cậu đồng ý chia lửa với chúng tôi, các cậu phải được hướng dẫn một số điều.
Cả ba người sói đều tỏ vẻ bất bình trước câu nói cuối cùng ấy.
– Không! – Tôi muốn khóc lên được.
– Sẽ lạ lắm đây – Jasper đăm chiêu – Chưa bao giờ tôi cân nhắc đến cuộc hợp tác này. Chắc chắn đây là lần đầu tiên.
– Điều đó thì không còn phải nghi ngờ gì nữa – Jacob tán đồng và tỏ ra vô cùng vội vã – Chúng tôi phải về báo lại với Sam. Mấy giờ thì gặp được?
– Theo các cậu thì thế nào mới gọi là trễ?
Cả ba cặp mắt trước mặt tôi đều nhất loạt mở tròn căng.
– Mấy giờ? Jacob lặp lại câu hỏi.
– Ba giờ nhé?
– Ở đâu?
– Cách trạm bảo vệ rừng Hoh khoảng mười dặm về phía bắc. Các cậu cứ theo hướng tây mà đến, sau đó, lần theo mùi hương của bọn tôi là gặp.
– Bọn tôi sẽ đến.
Đáp xong, cả ba quay gót, lục tục ra về.
– Gượm đã, Jake! – Tôi gọi với theo người bạn nhỏ – Chị xin em đấy! Đừng vướng vào chuyện này!
Jacob dừng chân, ngoái đầu lại cười với tôi, còn Quil và Embry vội vàng rút ra cửa.
– Đừng ngốc thế, chị Bells. Chị đang tặng em một món quà còn tuyệt vời hơn món quà em tặng chị gấp nhiều lần đấy.
– Không – Tôi thét lên. Nhưng tiếng ghi– ta điện đã dìm giọng tôi chìm lỉm.
Jacob không nói gì thêm; cậu ta đang mải đuổi theo bạn mình, hai người đi trước đã mau chóng mất dạng. Tôi đứng đấy, nhìn theo bóng Jacob khuất dần trong vô vọng.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn