BÀI CÁT NGỌC 16
Ta ngồi đếm nhịp thời gian
Em lại đi giữa ngỡ ngàng chiều đông
Trong tận cùng nỗi mênh mông
Đời phù du bụi mưa hồng lãng quên
Gió tung mái tóc ưu phiền
Sương mùa điểm trắng chiều nghiêng ngại ngần
Dòng sông tình tự có lần
Trôi vào hư ảo , vọng ngân kinh chiều
Tim ta sau trước một điều
Từ trong tiền kiếp đã yêu em rồi
Mùa trăng trôi nổi bồi hồi
Lung linh em bước lên ngôi mê tình
Về thiên thu đó bóng hình
Trầm luân hồ mị , lời kinh úa vàng
Chiếu chăn còn dấu địa đàng
Sầu dâng khô cạn nỗi mê man đời
Khiếu Long
BÀI TUYẾT NHƯ 4
Trăm Năm Lời Kinh Khổ
Canh khuya trầm lắng không gian
Trăng hờn khuất mặt võ vàng đêm đông
Tràn dâng khắc khoải mênh mông
Tình em sóng cuộn mộng lòng nào quên
Tơ trời giăng mắc sợi phiền
Đan thành lưới nhớ sầu riêng vô ngần
Chấp tay nguyện đã bao lần
Muôn lời kinh khổ theo ngân khánh chiều
Lệ tuôn ướt giải lụa điều
Mộ tình khép kín, người yêu xa rồi
Trở trăn, nhung nhớ, bồi hồi
Trách trời nghiệt ngã làm trôi cuộc tình
Trăm năm khâm liệm dáng hình
Huyệt sầu hoang lạnh, linh đinh héo vàng
Em về gõ cửa thiên đàng
Phù sinh một kiếp, dỡ dang nợ đời...
PTMC
Tiểu Vũ Vi
22/09/06
__________________
Anh vùng gió lộng đa tình
Em cơn mưa nhỏ lung linh vào đời
Gió mưa tiền kiếp duyên trời
Chìm sâu mê khúc chơi vơi nồng nàn
thay đổi nội dung bởi: conmuanho, 04-10-2020 lúc 04:44 PM.
|