Trích:
Nguyên văn bởi vuson
Vịnh Con Còng
*
Biển vắng xe chi lụn cát vàng ?
Cần cù nhẫn nại bới đào hang
Càn khôn táy máy giương đôi háng
Vũ trụ lơ quơ nghểng cặp càng
Giận đất sao xe hoài chẳng chán ?
Khinh đời cứ bước mãi ra ngang !
Tràn bờ sóng vỗ triều lênh láng
Bãi cát lại trơ ... kiếp dã tràng !
VS
|
Chửa dứt duyên căn nợ đá vàng
Đêm ngày gắng chịu cảnh không hang
Bờ trài tấn thoái sầu lo trí
Cát vụn vào ra mỏi mệt càng
Dạ trót yêu thương lòng hướng dọc
Tâm thời chán ghét phận bò ngang
Muôn vàn nghịch cảnh khi nao dứt
Nghĩ lại mà đau kiếp dã tràng !
TTTT
Đời nghiệt ngã
Con còng gió lạc đường khóc thút thít
Con còng hương vội vã bít miệng hang
Bởi vô duyên nên vô ý lỡ làng
Con còng trắng sẽ sàng ngồi than thở
Thà em gọi biển ơi ta buồn lắm
Dã tràng ơi đừng xe cát buồn tênh
Khi gió lên con sóng vỗ vào ghềnh
Lòng biển nhớ em về thăm biển mặn
Đừng trăn trở để lắng hồn thầm lặng
Hướng về ai mà nhắc nhớ duyên thừa
Hãy quên đi đừng lưu luyến chuyện xưa
Đời nghiệt ngã sao mà chưa vội tỉnh
ylieu11
Loài còng nhỏ cả đời gian truân mãi
Không cách nao xây được lủy thành tình
Luôn cảm nhận được trăm ngàn oan trái
Mà mộng thường đi ngược với tâm linh
Anh có lẽ đã có lần yêu biển
Ôm mong manh sóng vỗ mạn đôi bờ
Cũng như em một thời làm kẻ nghiện
Trải cát vàng óng ánh dệt câu thơ
Những ý tưởng dường như vừa chạm trí
Lòng đã rêm, tim đã nát ngọt ngào
Nên thân còng gánh gồng thêm thi vị
Vị tình đời chất ngất mấy tầng đau ...
TTTT
Mến chúc huynh YLieu11 và VuSon một mùa lễ thật vui vẻ, hạnh phúc cùng gia quyến !
