View Single Post
  #4  
Old 01-07-2013, 11:56 PM
vuongminhthy vuongminhthy is offline
Đường Tam Tạng
 
Tham gia ngày: Dec 2011
Nơi Cư Ngụ: Ngũ Đài Sơn - Nam Thiếu Lâm
Bài gởi: 1,955
Default

Hồi 12: Hồn bướm mơ tiên
Phủ tướng quân.

Một canh giờ trôi qua, Hà Tử Lăng mang liễn bánh bao tới thư phòng. Bàn tay thon mềm đẩy cửa vén rèm, nàng thấy Phủ Viễn đại nhân ngồi cạnh bàn trà đọc mớ tấu chương. Tiểu Tuyền bưng tách sứ màu cẩm thạch đứng hầu kế bên. Lôi Kiến Minh lui cui mài mực.

Đống sớ tâu được phân làm ba chồng, mỗi chồng cao như trái núi, chồng nào chồng nấy bám đầy bụi, hẳn Khang Hi ấu chúa bao ngày chưa xem. Còn Ngạo Bái thì ít khi rớ tới. Nhóm tứ mệnh đại thần chỉ chọn đọc những sớ tâu do tham quan đệ trình.

Đặt liễn bánh lên bàn, Hà Tử Lăng định mở lời mời mọc thì Dương Tiêu Phong thảy sớ tâu đang đọc xuống. Bàn tay lúc nãy cầm xấp giấy tờ giờ thay thế bằng chiếc bánh bao. Bộ dạng trông rất ngon miệng, Dương Tiêu Phong bẻ từng cái bánh ra làm hai, xem xét tỉ mỉ như đang đãi vàng.
- Không có mộc nhĩ – Giống hệt người mộng du, chàng lầm rầm trong miệng – Cũng không ngửi ra hương vị nấm đông cô.
Hà Tử Lăng lẫn Tiểu Tuyền trợn mắt ngó Lôi Kiến Minh. Ông lão so vai cười khổ. Và nhón chân bước lại gần song diện giai nhân, ông nhỏ tiếng giải mã:
- Đại nhân vốn không hảo bánh bao cho lắm, chỉ có Nữ Thần Y thích ăn. Năm xưa trên đỉnh Thiên Sơn ngày nào đại nhân cũng bị nàng ép ăn, thành thử bây giờ muốn tìm lại hương vị đó.

Rồi trước biệt nhãn mở to kinh ngạc, Lôi Kiến Minh kể:
- Vào mấy năm trước đây, Phủ Viễn tướng quân tham công háo tích nên đã nhiều lần viễn chinh vực ngoại, hòng giúp tiên hoàng Thuận Trị tiêu diệt những bộ lạc ở Hồi cương để thống nhất đế quốc…
Ngôn từ thập phần đa dạng cộng động tác tay linh hoạt, Lôi Kiến Minh làm sống lại những chuỗi ngày trên thảo nguyên, hình ảnh vị anh hùng giục ngựa phi nhanh, gió cuốn chiến bào bay phất phới.

Tiểu Tuyền lẫn Hà Tử Lăng lặng người đứng nghe câu chuyện về vị tướng tài ba, chưa bao giờ vì ai mà dừng chân lưu lại.

Tim đã ngưỡng mộ lại càng ngưỡng mộ, hai nàng thiếu nữ trìu mến nhìn đấng trượng phu. Ngoài Khang Hi ấu chúa thì đây chính là nam nhân tôn quý nhất hoàng triều. Hơn nữa, nam nhân vừa có quyền thế vừa được lòng dân, một thân đầy mưu lược. Ai là nữ tử đều hy vọng tương lai sẽ gả cho người như vậy, trở thành cặp uyên ương song hỷ trong loài người, thử hỏi các nàng có thể nào không khẩn trương?

Nhưng ngặt nỗi đôi lúc người tuấn kiệt cũng lộ ra sự bá đạo, kiên định, tự tin và nhất là lạnh lùng. Cớ nhưng sự lạnh nhạt lại trở thành sự cuốn hút khiến người ta không thể rời tầm mắt. Khuôn mặt lạnh như chì làm nữ nhi không muốn nhìn lại khống chế không xong thành thử muốn nhìn tiếp tục.

Lòng chan chứa tình thương, Tiểu Tuyền và Hà Tử Lăng lại nhớ lúc nam nhân tuấn mỹ kia mang vẻ mặt hàn băng ngó chừng họ. Đôi mắt thị nữ tử như rác rưởi của chàng khiến đáy tim họ trào dâng cơn ngán ngẩm tận xương tủy.

Và họ nghiền ngẫm tình trạng trước mặt, trong đầu linh quang chợt lóe tia suy nghĩ “không biết khi đối diện Nữ Thần Y thì chàng phản ứng thế nào? Và nàng ứng phó ra sao? Chàng vốn là một trang nam tử sở hữu cốt cách của một đấng nhân trung chi long, hẳn Nữ Thần Y phải biểu lộ đôi chút đồng tình vì được lòng một trang anh tuấn như vậy là cực kỳ hạnh phúc…”

Đắm chìm trong cơn mơ ảo, Tiểu Tuyền buông tay đánh rơi tách trà. Xoảng! Tách trà nát vụn thành nhiều mảnh.
- Nô tì thật vô dụng! – Tiểu Tuyền khúm núm quỳ mọp xuống sàn - Xin đại nhân trách phạt!
Lôi Kiến Minh ngửa mặt nhìn cây xà nhà, thở dài một tiếng. Biết ông lão đang trách cứ, Tiểu Tuyền rớt nước mắt. Hai dòng lệ sầu tuông lã chã như mưa dầm tháng giêng.

Lo a hoàn ái ngại, Dương Tiêu Phong tằng hắng vài cái. Sau khi ra hiệu cho Lôi Kiến Minh bỏ qua sự việc vô ý, chàng xua tay châm chước:
- Không sao, loại sứ này rất trơn, dễ vuột tay làm vỡ thành thử có hơi nguy hiểm. Ngày mai ta sẽ bảo quản gia thay toàn bộ chén đĩa bằng thứ gốm khác.
Hai câu châm chế khiến Hà Tử Lăng ngẩn ngơ đến độ bần thần. Bởi theo lời kể từ Lôi lão thì thoáng cái là Phủ Viễn tướng quân đem binh sang vùng biên giới tự trị, làm cho toàn thể nhân mã của bộ tộc địch nhân kinh thiên hồn vía. Một người lợi hại như thế hẳn tánh tình phải rất nghiêm khắc, thế nhưng cốt khí ngó thật ra cũng rất ôn hòa, tuy đạm mạc nhưng không tùy tiện xử phạt hạ nhân, đều này không giống các quan thần trước đây.

Hà Tử Lăng lại liếc mắt quan sát a hoàn dung hoa nguyệt mạo, gật gù tự lý giải rằng nha đầu đó trẻ trung và xinh đẹp đến đỗi xuất thần, hèn chi Phủ Viễn đại nhân tử tế vậy.

Rồi nàng kỹ nữ trứ danh Vạn Xuân lầu dìu Tiểu Tuyền đứng dậy. Dưng a hoàn ngây ngô vốn có tâm hồn mềm yếu thành ra cứ tiếp tục quệt nước mắt.

Hà Tử Lăng thốt nhiên cảm giác tấm lòng trắc ẩn trào dâng. Và cảm thông cho thân phần tôi tớ, nàng rút khăn tay ra bảo:
- Đại nhân đã nói không sao tức là không sao. Tiểu nha đầu ngươi nên lau hai hàng lệ, không khéo làm ướt hết tấu chương!
Hà Tử Lăng nói với ngụ ý bông đùa, ngờ đâu Tiểu Tuyền bưng mặt chạy ra khỏi phòng. Lôi Kiến Minh e chuyện nhỏ mà chốc lát sẽ hóa ra to tát bèn hấp tấp cúi đầu chào một cái rồi đuổi theo ngay.

Còn lại hai người, Hà Tử Lăng quay sang Dương Tiêu Phong, định phân trần thì thấy chàng đã sớm chúi đầu trở vô đống sớ tâu. Mấy chiếc bánh bao nằm lăn lóc trên bàn. Nét mặt lạnh lẽo điềm nhiên cơ hồ chẳng hề hay biết Tiểu Tuyền và Lôi lão bỏ đi mất biệt.

(còn tiếp)
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn