View Single Post
  #8  
Old 01-20-2013, 02:17 PM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Bàn Long - Quyển 2 - Chương 21 - 25 (hết quyền 2)

Chương 21: Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán (Thượng)


Tứ quốc tiền tệ do tứ đại đế quốc cùng nhau sáng lập và được phổ biến trên toàn bộ Ngọc Lan đại lục. Trong hệ thống tứ quốc tiền tệ này nếu có thể dùng ma tinh tạp để quy đổi thì cũng đã là một người giàu có rồi. Bởi vì để có được một ma tinh tạp cần phải bỏ ra đến 100 kim tệ, người bình thường không phải ai cũng có được.

1 vạn kim tệ, nếu cứ nhét vào các túi lớn nhỏ chắc phải đến cả trăm túi, ngay cả khi mặc một bộ đồ cỡ lớn cũng chỉ có thể nhét được một nửa số đó là nhiều lắm rồi.

“100 kim tệ a, sao có thể như vậy.” Lâm Lôi từ trong hệ thống tứ quốc tiền tệ tại Ân Tư Đặc Học viện bước ra, trong lòng cảm thán, từ trong ngực lóe ra ánh sáng của ma tinh tạp.

Hắn cũng hiểu rõ, bản thân mình vẫn còn phải ở lại Ân Tư Đặc Học viện, mà nếu đem một đống kim tệ để ở trong túc xá thì dám chắc là không an toàn. Đổi thành ma tinh tạp thì sẽ an toàn hơn.

Phải biết rằng, chi phí để chế tác thành ma tinh tạp này là không nhỏ, do đám luyện kim thuật sĩ phải mất đến gần mấy trăm năm mới nghiên cứu ra, là lợi dụng những điểm bất đồng trong quan điểm của mỗi người để làm nguyên lý chế tác. Mỗi ma tinh tạp được làm ra thì chỉ có người sở hữu nó có thể sử dụng.

Đó cũng chính là duyên cớ vì sao mà thủ tục phí để sở hữu ma tinh tạp lại lên đến 100 kim tệ.

“Có được 1 vạn kim tệ này, phí dụng sinh hoạt của ta tại Ân Tư Đặc Học viện coi như đã hoàn toàn đủ rồi, còn thừa đến phần lớn, vậy là có thể trợ giúp cho phụ thân một chút rồi.” Lâm Lôi trong lòng vui mừng.

Da Lỗ khoác vai Lâm Lôi, huýt sáo đắc ý nhìn đám mấy người Lan Đức, Thụy Ân bên cạnh.

4 người bọn Lan Đức chính là đã đem toàn bộ sinh hoạt phí của mình đổ vào hết, phỏng chừng cả 4 người chỉ còn lại không đến 1 vạn kim tệ. Bất quá may mắn là năm học này cũng sẽ mau chóng kết thúc.

Lôi Nặc, Kiều Trì cũng đàm tiếu, đứng bên cạnh Lâm Lôi mà cười loạn cả lên.

Thực tế thì, cả 2 tên đều chưa phải chịu khổ nhiều lắm.

“Lão nhị, lão tam, lão tứ, mai đã là cuối tháng, người của phụ thân ta ngày mai sẽ tới đây, đến lúc đó ta sẽ có thể an bài xe ngựa và hộ vệ để 4 người chúng ta cùng đi thăm Thánh đô, thế nào?” Da Lỗ đề nghị.

“Thánh đô?”

Lôi Nặc, Kiều Trì, thậm chí cả Lâm Lôi ánh mắt đều sáng lên.

Thánh đô ‘Phân Lai Thành’ sự phồn hoa không phải là tầm thường.

“Thánh đô, được lắm a, ta từ Áo Bố Lai Ân đế quốc đến Ân Tư Đặc Học viện mới chỉ dừng chân tại Phân Lai thành được có đúng 2 ngày, rất nhiều nơi vẫn chưa kịp đến.” Lôi Nặc cấp tốc nói.

Kiều Trì cùng Lâm Lôi cũng gật đầu.

“Thánh đô cũng có rất nhiều chỗ a, ngày mai ta sẽ cho các ngươi được mở rộng tầm mắt.” Da Lỗ thần bí nói.

Sáng sớm hôm sau, Da Lỗ kéo Lâm Lôi, Lôi Nặc, Kiều Trì đi ăn sáng trước, rồi trực tiếp tới cổng chính của Ân Tư Đặc Học viện, bắt đầu đứng đó chờ đợi xa đội (đoàn xe) của phụ thân Da Lỗ tới.

Đợi đại khái chừng 2 giờ, xa đội vẫn chưa thấy xuất hiện.

“Chi chi…” Bối Bối cũng đứng trên vai Lâm Lôi kêu lên.

“Bối Bối còn phải nóng nảy, Da Lỗ, ngươi mới sáng sớm đã dựng chúng ta tới đây, đến tận giờ mà xa đội vẫn còn chưa thấy xuất hiện.” Lôi Nặc đứng bên bất mãn kêu. Da Lỗ cười cầu hòa: “Ta cũng không biết a, sẽ tới mà.” Lâm Lôi thì đứng xoa đầu Bối Bối.

“Đến rồi.” Da Lỗ đột nhiên hét lớn.

Lôi Nặc, Kiều Trì, Lâm Lôi đứng bên cạnh thiếu chút nữa đã ngủ gật đều nhìn về phía xa. Quả thật từ đằng xa, một đoàn xe 4 ngựa cùng với mấy trăm danh kỵ sĩ hộ vệ hùng hậu và mạnh mẽ đang lao đến. Trên bầu trời thuộc đội ngũ còn có 7, 8 sư thứu phi hành, trong mấy trăm danh kỵ sĩ nọ cũng có đến mười mấy người cưỡi ma thú, hoặc là cưỡi Huyết thiết ngưu, hoặc là cưỡi Phong lang.

“Xa đội của nhà Da Lỗ không ngờ lại phi thường như vậy.” Lâm Lôi không khỏi sợ hãi than, Lôi Nặc, Kiều Trì mắt cũng phát sáng.

Đức Lâm Kha Ốc Đặc lúc này cũng ngồi bên cạnh Lâm Lôi phơi nắng, vừa thấy đội xe này mắt cũng sáng lên, chỉ trong chốc lát, cỗ xe 4 ngựa cùng với mấy trăm danh kỵ sĩ đã tới cửa Học viện, phía trước học viện lập tức có 3 vị ma pháp sư bước ra nghênh đón.

Từ cỗ xe 4 ngựa có một gã trung niên nhân bước xuống. Trung niên nhân này không cùng 3 ma pháp sư nói chuyện mà đi thẳng tới chỗ Da Lỗ.

“Nhị thúc, người sao bây giờ mới tới.” Da Lỗ bất mãn nói.

Vị ‘Nhị Thúc’ này của Da Lỗ lập tức cười: “Ha ha, nóng rồi à? Xe ngựa cho ngươi ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Phía sau cỗ xe 4 ngựa này có một chút hàng hóa, ta để các ngươi mang theo. Các ngươi đi Thánh đô đi.”

“Tạp Tư, ngươi đem theo 3 người bảo vệ cho Da Lỗ thiếu gia.” Vị nhị thúc này trực tiếp ra lệnh.

Chỉ thấy từ xa 1 gã kỵ sĩ đầu trọc bóng loáng lập tức xuống ngựa, đi đến trước mặt Da Lỗ cung kính nói: “Tạp Tư xin ra mắt Da Lỗ thiếu gia.”

Đức Lâm Kha Ốc Đặc bên cạnh Lâm Lôi mắt lóe lên, quay sang nói: “Lâm Lôi, vị huynh đệ Da Lỗ này của ngươi không phải là tầm thường đâu, Tạp Tư này khi vừa bước xuống ngựa, chỉ nhìn 1 cái là ta đã có thể cảm giác được ngay, thực lực của hắn so với Hi Nhĩ Mạn thúc thúc của ngươi còn mạnh hơn rất nhiều, đích thị là cao thủ. Hơn nữa con chim ưng trên vai hắn hẳn là thất cấp ma thú – Bích nhãn lôi ưng.”

Có thể được Đức Lâm Kha Ốc Đặc xem là cao thủ, Tạp Tư này hiển nhiên là không tầm thường.

“Lâm Lôi, đi thôi, mau lên xe ngựa, chúng ta đi Thánh đô.” Da Lỗ hô.

Lâm Lôi 3 người lập tức leo lên, theo thứ tự ngồi vào trong xe ngựa. Không gian bên trong xe ngựa này rất lớn, 4 người ngồi vào đến 1 điểm cũng chẳng thể chê được. Đồng thời phu xe lập tức đánh xe ngựa hướng về phía Thánh đô ‘Phân Lai Thành’ xuất phát.

Đám Tạp Tư 4 hộ vệ kỵ sĩ thì theo sát ở 2 bên xe.

Bên trong khoang xe ngựa còn có các loại hoa quả, cũng như rượu ngon được đóng kín. 4 huynh đệ ngồi bên trong vừa ăn vừa to nhỏ đàm luận. Khoảng cách từ Ân Tư Đặc Học viện tới Phân Lai thành chỉ có hơn 20 dặm, đi bằng xe ngựa thì đại khái mất khoảng nửa giờ là đã tới Thánh đô Phân Lai thành rồi.

Bước xuống xe.

Lâm Lôi 4 huynh đệ dưới sự bảo vệ của 4 người Tạp Tư tiến vào Phân Lai thành.

“Ầy, mọi người nói xem bây giờ nên đi đâu? Phân Lai thành này các nơi để ngắm thì không ít, Phân Lai Đông thành có rất nhiều nơi để tiêu phí xa xỉ, còn có không ít mỹ nữ hầu hạ nữa. Còn Phân Lai Tây thành thì lại có nhiều điện phủ nghệ thuật, ví dụ như Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán trứ danh.” Da Lỗ đối với Phân Lai thành thì vô cùng quen thuộc.

“Mỹ nữ hầu hạ? Được được, chúng ta đi Phân Lai Đông Thành.” Tên tiểu quỷ Lôi Nặc mắt sáng ngời lên.

“Bây giờ mới là buổi sáng, đợi đến tối thì chỗ này mới hấp dẫn, đương nhiên, bây giờ cứ đi đã.” Da Lỗ cười nói.

Lâm Lôi đối với vụ này có chút mâu thuẫn, liền nói: “Da Lỗ, bỏ đi, chúng ta một đám nhỏ tới chỗ đó để làm gì? Vừa rồi ngươi nhắc đến Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán? Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán này chính là đặt tên theo Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư có phải không? Hẳn là không tầm thường, chúng ta đi xem đi.”

Phổ Lỗ Khắc Tư chính là đệ nhất nhân trong giới điêu khắc đá tại Ngọc Lan đại lục từ xưa tới nay.

“Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư? Ta cũng đã nghe qua về ông ta, nói từng có một tác phẩm có người bỏ ra cái giá cao tới mấy trăm vạn kim tệ để mua. Tác phẩm đó hình như có tên là ‘Hy Vọng’. Mấy trăm vạn kim tệ a. Trời ơi, thật là lắm tiền.” Lôi Nặc ở bên thở dài than vãn.

Kiều Trì tự tin cười nói: “Giới điêu khắc đá từ lịch sử trước đây cho tới bây giờ, số thạch điêu còn được lưu truyền tới giờ là vô số kể. Trong đó bài danh 10 thạch điêu đứng đầu, mỗi cái trị giá đều lên đến cả trăm vạn kim tệ. Ma trong số 10 thạch điêu đứng đầu đó, Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư một mình chiếm 3 kiện. Có thể xem như thạch điêu đệ nhất nhân từ cổ chí kim!”

Lâm Lôi hít một ngụm không khí.

Mấy trăm vạn kim tệ?

Đây là một khoản tiền lớn biết nhường nào, nhà mình kể cả có liều mạng bán hết phòng ốc, ước chừng cũng chỉ có thể rút ra được có 10 vạn kim tệ.

“Đi, chúng ta đi xem.” Lâm Lôi lập tức nói.


Chương 22: Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán (Hạ)


Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán.

Đệ nhất hội quán trong ngành điêu khắc đá có phân quán rải rác trên khắp các đại thành thị tại Ngọc Lan đại lục. Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán đất đai vô cùng rộng lớn, mà những người ra vào đây đa phần đều tự cho rằng mình là một nhân vật có chút tài nghệ.

Tại Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, nếu bạn trên tay có đeo một chiếc nhẫn ma pháp nạm kim cương, phỏng chừng thứ mà bạn nhận được sẽ chỉ là sự coi thường từ những người khác, cho rằng bạn không có tài nghệ.

Nghệ thuật, tài năng.

Thật khó có thể đáp ứng được những điều này ở nơi đây.

Vé vào Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán: 1 kim tệ 1 người.

Những tiếng nhạc từ Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán truyền đến réo rắt như sông núi miên man, nghe xong thực khiến người ta trong lòng phải dấy lên thứ cảm giác phiêu du êm ái. Đoàn người tiến vào Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán cứ nối dài không dứt. Giới quý tộc, quý phụ, đám tiểu thư mỹ lệ đều tỏ vẻ rất chú tâm thưởng thức.

Trong khi đó, những người bình dân tại Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán cũng không hề tỏ ra là mình thấp kém.

4 huynh đệ Lâm Lôi cùng Tạp Tư 4 gã hộ vệ trực tiếp tiến vào khoảng sân rộng phía trước Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán. Phàm là người có nhãn lực, thấy 4 huynh đệ Lâm Lôi trên người mặc trang phục thường ngày của Ân Tư Đặc Học viện, lại nhìn thấy Bích nhãn lôi ưng trên vai Tạp Tư đều không khỏi tỏ vẻ khiêm nhường.

“Tạp Tư thúc thúc, người theo chúng ta cùng vào bên trong, còn 3 người khác hãy ở lại bên ngoài chờ.” Da Lỗ tùy ý phân phó.

Lâm Lôi 4 người cùng Tạp Tư đều tiến vào bên trong Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán. Chính giữa đại sảnh của hội quán có một bức tượng đá hình người cao lớn, hình người tạc trên bức thạch điêu chính là đệ nhất nhân trong giới thạch điêu ‘Phổ Lỗ Khắc Tư’ đại sư.

Khắp Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán đều rất yên tĩnh.

Dường như mọi người, cho dù là địa vị có cao bao nhiêu, khi nói chuyện cũng đều chỉ khe khẽ thấp giọng, sợ làm quấy rầy người khác.

Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì, Lâm Lôi 4 người cùng ngước nhìn kiện thạch điêu tác phẩm, trong lòng đều cùng cảm thấy bức thạch điêu tác phẩm này thật là đẹp đến mê người.

“Triển lãm của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán chủ yếu chia làm 3 phần – phổ thông triển lãm, cao thủ triển lãm và đại sư triển lãm. Phổ thông triển lãm này là do những người yêu mến điêu khắc đá tự đem các tác phẩm của mình đến để cho người khác đánh giá và định giá tác phẩm. Thời gian triển lãm là 1 tháng, 1 tháng để đánh giá đúng về giá trị. Các tác phẩm ở đây tương đối là bình thường, đa phần có giá trị khoảng vài kim tệ, ưu tú thì cũng chỉ hơn 10 kim tệ mà thôi.”

Da Lỗ cười giới thiệu: “Cao thủ triển lãm thì lại khác. Cao thủ triển lãm được chia thành từng gian trưng bày riêng, trong mỗi gian triển lãm lại là những tác phẩm riêng của 1 người. Thường thì được xưng tụng là cao thủ có nghĩa là các tác phẩm điêu khắc của hắn đã được công nhận rồi, ngay đến một tác phẩm bình thường của hắn cũng có giá trên dưới 1000 kim tệ.”

“Về phần đại sư triển lãm lại lợi hại hơn nhiều. Cả một gian trong cùng của hội quán là để trưng bày các tác phẩm của các bậc đại sư. Tác phẩm của đại sư thì có giá vô cùng kinh khủng, thấp nhất cũng phải là mấy vạn kim tệ. Đại sư mà có một chút danh tiếng thì các tác phẩm cũng phải lên đến hơn 10 vạn kim tệ.” Da Lỗ quay sang phía 3 gã huynh đệ giới thiệu.

Lâm Lôi vừa nghe vừa nín thở.

Tác phẩm của đại sư, 1 kiện bình thường cũng đã lên đến mấy vạn kim tệ, đối với các đại sư trong giới điêu khắc mà nói, kim tiễn thực chẳng là cái gì.

“Tuy nhiên đám thạch điêu đại sư bọn họ cũng rất khó khăn mới có thể làm ra 1 tác phẩm. Dù sao thì bọn họ chẳng ai là muốn để vết nhơ lại cho mình cả.” Da Lỗ cảm thán nói: “Một kiện tác phẩm có thể được truyền thế, đó phải dựa vào thực lực, thiên phú cùng với linh cảm trong chốc lát.”

“Những tác phẩm tại phổ thông triển lãm này cũng chỉ đáng để xem qua mà thôi. Chúng ta cùng vào trong.” Da Lỗ bước lên trước dẫn đường.

Đi trong Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán đầy u tĩnh và trống trải, khiến cho người ta cảm thấy được cái tĩnh trong tiếng nhạc. Lâm Lôi cảm thấy mình như đang đắm chìm giữa một đại dương nghệ thuật. Lúc này Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng từ Bàn long chi giới bay ra, thưởng thức những tác phẩm điêu khắc ở xung quanh.

“Thật thối, thật thối, trình độ như thế này mà cũng dám để cho người ta xem ư?” Đức Lâm Kha Ốc Đặc bất mãn nói.

“Đức Lâm gia gia.” Lâm Lôi quay sang phía ông ta. “Đây chỉ là phổ thông triển lãm của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán mà thôi, phía trước còn có cao thủ triển lãm và đại sư triển lãm nữa.”

“Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán?” Đức Lâm Kha Ốc Đặc ngẩn ra, rốt cuộc là không nói nên lời.

“Đức Lâm gia gia? Đức Lâm gia gia?” Lâm Lôi trong lòng gọi vài tiếng, chỉ thấy Đức Lâm Kha Ốc Đặc vẫn y nguyên đắm chìm trong trầm tư không hề có phản ứng, bèn tiếp tục đi theo Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì cùng tiến vào cao thủ triển lãm. Cao thủ triển lãm quả nhiên là khác biệt. Tại đại đường, mỗi một cao thủ lại có những tin tức và những gian triển lãm riêng biệt.

Da Lỗ, Lâm Lôi mấy người liền tiến vào những gian triển lãm riêng lẻ.

Mặc dù đối với thạch điêu không hiểu rõ lắm, nhưng Lâm Lôi có thể dễ dàng cảm nhận được, tác phẩm của các cao thủ này hoàn toàn không giống so với những phổ thông tác phẩm ở bên ngoài, tựa hồ có 1 loại khí chất rất đặc thù ẩn chứa bên trong đó.

Đang lúc nó vẫn còn đang đắm chìm giữa những tác phẩm, đột nhiên trong đầu lại nghe thấy tiếng Đức Lâm Kha Ốc Đặc vang lên.

“Không sai. Xem như là đã nhập môn rồi.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc gật đầu than vãn. “Tuy nhiên nếu đem so với những tác phẩm của Phổ Lỗ Khắc Tư thì vẫn còn chênh lệch nhiều lắm.”

Lâm Lôi không nói gì.

“Đức Lâm gia gia, bọn họ sao có thể sánh được với Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư chứ?” Lâm Lôi lắc đầu cười khổ. Phổ Lỗ Khắc Tư chẳng phải chính là đệ nhất nhân trong giới thạch điêu tự cổ chí kim hay sao.

Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhíu mày, chòm râu bạc dựng lên bất mãn nói: “Sao? Phổ Lỗ Khắc Tư chẳng lẽ sinh ra đã là đại sư chắc? Hắn cũng là từ một thợ điêu khắc bình thường từng bước phát triển lên, cuối cùng mới trở thành thạch điêu đại sư chính thức.”

Lâm Lôi ngẩn ra.

Nghe những lời Đức Lâm gia gia vừa nói quả là cũng có đạo lý.

Khi đã ngắm nghía xong hết những gian triển lãm độc lập của các cao thủ, Lâm Lôi 4 huynh đệ liền hướng về phía ‘Đại Sư Triển Lãm’ ở tít tận trong cùng mà bước đến.

“Mọi người hãy nhớ kỹ, vào đại sư triển lãm thì đừng có đưa tay sờ loạn. Nếu lỡ làm hỏng thì sẽ rất thảm đấy.” Da Lỗ nhắc nhở.

Đi vào đại sư triển lãm, xung quanh toàn là một bầu không khí yên lặng.

Đại sư triển lãm vô cùng lớn, tuy nhiên các tác phẩm lại rất thưa thớt. Tổng cộng các vị đại sư, mỗi vị cũng chỉ có khoảng 4, 5 kiện tác phẩm trưng bày. Cả một gian đại sư triển lãm lớn như vậy mà cũng chỉ trưng bày có mỗi 20, 30 kiện tác phẩm.

Tác phẩm mặc dù rất thưa thớt, nhưng bọn 4 người Lâm Lôi vừa nhìn vào những kiện thạch điêu tác phẩm này dường như đều cảm thấy một loại hơi thở của sự sống, cứ như là những tác phẩm này đều ẩn chứa sinh mệnh vậy.

“Ồ, không sai, không sai, không nghĩ được năm, sáu ngàn năm sau kỹ nghệ điêu khắc đá lại phát triển được đến mức này.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc kinh hãi than. “Nếu bọn họ có thể tiến thêm được một bước, phỏng chừng cũng có thể so sánh được với Phổ Lỗ Khắc Tư.”

Đắm chìm giữa điện phủ của nghệ thuật, Lâm Lôi 4 người thậm chí còn cảm thấy tâm linh mình đã đạt tới trạng thái thăng hoa.

Đêm tối, trước cửa Ân Tư Đặc Học viện, 4 người Lâm Lôi cùng xuống xe.

“Lão nhị, lão tam, 2 ngươi các ngươi đúng là, ta đã nói đêm nay hãy ở lại Phân Lai thành mà sung sướng hưởng thụ và hưởng thụ, các ngươi thật là… ài, da mặt quá mỏng rồi, ta từ khi mới 6 tuổi đã từng chơi ở những chỗ đó.” Da Lỗ vẫn tiếp tục bất mãn làu bàu như cũ.

“Đúng thế, đúng thế.” Lôi Nặc cũng ở 1 bên phụ họa.

Kiều Trì cùng Lâm Lôi nhìn nhau, bất đắc dĩ cười khổ.

“Mau! Nhanh mở cửa.” Một thanh âm lo lắng bạo nộ quát lên.

Lâm Lôi 4 người không khỏi nhìn sang bên cạnh. Chỉ thấy một gã thanh niên đầu trọc đang ôm một thanh niên khác trên người đầy những vệt máu. Bên cạnh còn có 1 nữ tử mỹ lệ đứng gần bên. Thanh niên thân thể vấy máu kia sắc mặt tái nhợt, đồng thời cánh tay trái đã đứt, lộ ra xương trắng, ngực còn có mấy vết cào.

“Xem ra là vừa vào Ma Thú sâm lâm thí luyện mà bị thương rồi, điều này là sao nhỉ? Tới Ân Tư Đặc Học viện đã gần 1 năm rồi, những học viên cao năm cấp vì thí luyện mà bị thương đã từng thấy không ít.” Da Lỗ ở 1 bên tùy ý nói.

Ma Thú sơn mạch nằm ở phía đông của Thần Thánh đồng minh.

Kỳ thật khoảng cách từ Ma Thú sơn mạch tới Ân Tư Đặc Học viện cũng rất gần, đại khái chỉ khoảng hơn 100 dặm. Một người khỏe mạnh chỉ mất khoảng nửa ngày là có thể từ Ma Thú sơn mạch tới Ân Tư Đặc Học viện.

“Tại Ân Tư Đặc Học viện ta thấy có rất nhiều ma thú, oa, những ma thú này bay trên trời, chạy dưới đất, có đủ các loại. Tuy nhiên những người có ma thú riêng phần lớn lại là các ma pháp sư phụ của Ân Tư Đặc Học viện, còn lại là một lượng nhỏ các học viên cao năm cấp.” Kiều Trì than vãn.

Khi 4 huynh đệ đang bước tới cửa học viện thì bất chợt - “Lâm Lôi.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên. Lâm Lôi ngoảnh đầu nhìn lại, trên mặt không khỏi lộ ra sắc thái kinh hãi. “Hi Nhĩ Mạn thúc thúc.”


Chương 23: Kinh hãi


Hi Nhĩ Mạn tại góc cửa vào học viện, đang mỉm cười đi tới :” người quản lí Ân tư đặc học viện thật sự nghiêm khắc,kô cho phép ta vào chỉ cho 1 hộ vệ vào trong học viện kiếm ngươi,thật kô ngờ ngươi từ bên ngoài về”

“Da Lỗ,các người về phòng trước,ta gặp thúc thúc 1 lát sẽ về” Lâm Lôi quay đầu lại nói.

Da Lỗ,Kiều trì, Lôi nặc 3 người mỉm cười với Hi Nhĩ Mạn,rồi tiến vào bên trong học viện.

“Hi Nhĩ Mạn thúc thúc người như thế nào lại tới đây?Kô phải kết thúc năm học người mới đên đón con sao?”Lâm Lôi nghi hoặc dò hỏi

“Đến bên cạnh rồi nói”Hi Nhĩ Mạn kéo Lâm Lôi lại đứng bên cạnh trên mặt khó nén sự vui sướng “Lâm Lôi,ta nói cho con nghe 1 đại hỷ sự,1 đại hỷ sự đặc biệt”

Con mắt Lâm Lôi sáng ngời : “chuyện gì vậy thúc” hắn thúc giục

Hi Nhĩ Mạn mỉm cười nói : “Lâm Lôi, con có nhớ ngày sinh của tiểu Ốc đốn kô?”

“Nhớ chứ,là ngày mồng 3 tháng giêng,làm sao vậy,chuyện này thì liên quan gì đến ngày sinh của tiểu Ốc đốn chứ?” Lâm Lôi nghi hoặc nói

Hi Nhĩ Mạn cười nói : “Bây giờ là tháng 12,tính ra kô sai biệt mấy thì tiểu ốc đốn đã 6 tuổi.Tối hôm qua,cha con tại tông đường đã kiểm tra mật độ dày của long huyết chiến sĩ của tiểu Ốc đốn,và…..”nói đến đây thì Hi Nhĩ Mạn mỉm cười

Lâm Lôi cảm thấy trống ngực đập nhanh

Kiểm tra độ dày huyết mạch

Chẳng lẽ kết quả là…..

Lâm Lôi hỏi tới : « Độ dày huyết mạch long huyết chiến sĩ của tiểu Ốc đốn đạt tới giới hạn ? »

Hi Nhĩ Mạn gật đầu cười : « phải,cha con hôm qua thật sự hạnh phúc,đã cùng ta uống rượu đến nửa đêm.Cha con nói cả đời này ông có 1 niềm tự hào là 2 đứa con trai 1 là ma pháp sư vĩ đại,1 là long huyết chiến sĩ ha ha…. »

« thật tốt quá » trong lòng Lâm Lôi dâng lên 1 trận hưng phấn

Truyền thừa hơn 5000 năm trong gia tộc long huyết chiến sĩ, tại thời điểm chưa kiểm tra độ dày long huyết chiến sĩ của tiểu Ốc đốn,trách nhiệm này hoàn toàn gánh trên vai Lâm Lôi,vinh quang của long huyết chiến sĩ càng lớn thì trách nhiệm trên vai Lâm Lôi càng nặng.

Mà hôm nay ….

Độ dày huyết mạch của đệ đệ mình đã đạt được,chỉ cần hơn 10 năm công phu khổ tu là trở thành long huyết chiến sĩ tung hoành thiên hạ

« thúc hôm nay đến là nói cho con biết đại hỷ sự này,cha con cũng nói với thúc,bây giờ Ô sơn trấn đã có thực lực mạnh mẽ,ta và cha con đều chỉ là lục cấp chiến sĩ mà thôi. Kinh nghiệm của chúng ta giới hạn,kô thể dạy đệ đệ con,nhưng những bản ghi chép của gia tộc này chỉ có thể đào tạo ra 1 nhà chiến lược tài ba thôi » Sắc mặt Hi Nhĩ Mạn trở nên nghiêm túc « cho nên cha con quyết định sẽ cho đệ đệ con tới Áo bố lai ân đế quốc học tại Áo bố lai ân học viện chỉ có đế quốc quân sự cường đại,tại học viện chiến sĩ tối cao đệ đệ con mới được dạy tốt nhất.

Lâm Lôi cũng đồng ý

Nếu 1 người có lực lượng mạnh mẽ mà kô có kỹ thuật,kinh nghiệm thì chỉ có thể xem như là con đại tinh tinh có sức mạnh mà thôi.

“kô đúng” Lâm Lôi nhướng mày nhìn Hi Nhĩ Mạn nói “Hi Nhĩ Mạn thúc thúc , vậy áo bố lai ân học viện nọ thu phí hẳn là phi thường cao,bọn họ đối với đệ tử bổn quốc thì miễn phí,còn đối với đệ tử bên ngoài thì thu phí kô thương tiếc » Lâm Lôi chính là nhớ kỹ Lôi nặc tại Ân tư đặc học viện bị thu phí cỡ nào.

Hi Nhĩ Mạn gật gật đầu : « Áo bố lai ân học viện, đại khái 1 năm học phí là 5 ngàn kim tệ,cha con để cho Hi Lý quản gia đi theo Ốc đốn chiếu cố nó tại Áo bố lai ân đế quốc,học phí thì rất cao 10 năm là 5 vạn kim tệ a »

5 vạn kim tệ,gần như phải bán hết mọi thứ trong gia tộc Ba lỗ khắc

« Được rồi Hi Nhĩ Mạn thúc thúc »

Hi Nhĩ Mạn thúc thúc nghi hoặc nhìn Lâm Lôi,chỉ thấy Lâm Lôi lấy từ trong ngực ra 1 cái ma tinh lạp,Hi Nhĩ Mạn kô khỏi kinh hô : « Ma tinh lạp ?» quá khứ Hi Nhĩ Mạn cũng từng là đại đội trưởng trong quân đội nên đã thấy qua ma tinh lạp

« Lâm Lôi, con thế nào lại sở hữu được ma tinh lạp,đến cha con còn kô có » Hi Nhĩ Mạn kinh dị nhìn hắn

Lâm Lôi kéo Hi Nhĩ Mạn vừa đi vừa nói « cái ma tinh lạp này là của 1 tiểu quý tộc giàu thua cho con trong 1 cuộc tỷ thí ma pháp,đi nào, đến 4 quốc kim hành với con »Lúc này hộ vệ của học viện cũng kô ngăn cản Hi Nhĩ Mạn vì bọn họ nhận ra Lâm Lôi là học viên đã ra ngoài lúc sáng

Đối với Lâm Lôi mà nói quá nhiều kim tệ cũng kô có tác dụng gì,có thể để giúp người nhà mình vậy là đủ rồi

Ô sơn trấn bên trong phòng khách của gia tộc Ba lỗ khắc

Hoắc Cách đang trầm tư

Từ ngày gia tộc xuất hiện truyền nhân của long huyết chiến sĩ,phải tập trung bồi dưỡng,có táng gia bại sản cũng phải bồi dưỡng.Điều này kô thể nghi ngờ !!

“Cai thạch điêu bình phong trong phòng ngủ bán cho ai đây? Cái tên quỷ hẹp hòi Phì Lực kô có khả năng xuất ra giá cao” Hoắc Cách kô ngừng xem xét

Muốn cho tiểu Ốc đốn học tại Áo bố lai ân học viện,nhưng chi phí chính là rất kinh người.Làm sao để bán được 1 ít vật phẩm của gia tộc giá cao??Đây là vấn đề Hoắc Cách lo lắng

Đột nhiên có tiếng bước chân

Hoắc Cách ngẩng đầu nhìn lại nói : “Hi Nhĩ Mạn, ngươi đã trở về,a,trên vai ngươi vác cái túi gì vậy?”

Ngay khi Hi Nhĩ Mạn để cái túi trên vai xuống đất,liền vang lên tiếng trầm thấp có thể nói cái túi này rất nặng

“Hoắc Cách đại nhân, đây là Lâm Lôi thiếu gia đưa cho ta mang về”Hi Nhĩ Mạn cởi nút thắt cái túi rồi chỉ thấy từng cọc nhỏ màu vàng trong cái túi (chổ này e kô bít dịch sao L) âm thanh của kim tệ vang lên thật rõ ràng.

Đặc biệt,loại túi nhỏ màu vàng này là loại chuyên dụng dùng để chứa kim tệ của tứ quốc tiền tệ,1 cái túi tầm thường chứa vừa vặn 100 kim tệ

“Kim tệ?kim tệ nhiều như vậy,chừng khoảng 1 vạn kim tệ”Hoắc Cách khiếp sợ nhìn Hi Nhĩ Mạn “Hi Nhĩ Mạn ngươi nói đây là do Lâm Lôi đưa cho ngươi mang về?”

Hi Nhĩ Mạn trịnh trọng nói “tổng cộng 9900 kim tệ,đây là Lâm Lôi kêu ta đưa cho ngài,tại Ân tư đặc học viện có 1 tiểu thiếu gia tỉ thí ma pháp với Lâm Lôi và đã thua Lâm Lôi 1 vạn kim tệ,hắn đã cất giữ trong 1 ma tinh lạp,bây giờ tất cả kim tệ trong ma ting lạp đều lấy ra hết”

Hi Nhĩ Mạn giờ phút này nhớ lại lúc Lâm Lôi tại tứ quốc tiền tệ,đối với nhân viên phục vụ đã nói “Lấy tất cả kim tệ”

“9900 kim tệ?Lâm Lôi?”

Nhìn trước mặt là 1 túi kim tệ phồng lên Hoắc Cách đột nhiên trầm mặc


Chương 24: Bình đao lưu phái


Vài ngày sau tại Ân tư đặc học viện.Lâm Lôi ăn xong bữa sáng liền ra sau núi chuẩn bị tu luyện.Đi bộ trên đường trong học viện,tiểu ảnh thử đứng trên vai của Lâm Lôi nhìn tứ phía với ánh mắt vương giả.Tại Ân tư đặc học viện số người sở hữu ma thú kô ít nên kô có ai chú ý đến tiểu ảnh thử của hắn trong thời gian này.

“Đó là Lâm Lôi,đệ nhất ma pháp sư nhất cấp chánh thức của chúng ta”cách đó kô xa truyền tới thanh âm trong trẻo

Lâm Lôi kô khỏi nhìn về hướng phát ra giọng nói,thì ra là 2 tiểu cô nương đáng yêu đang lặng lẽ nói chuyện với nhau nhưng cũng thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Lôi,khi Lâm Lôi nhìn qua thì 2 tiểu cô nương thì thầm che miệng mỉm cười.

“ta cũng trở thành nổi tiếng” Lâm Lôi tự chế nhạo mỉm cười

Những ngày này,hắn thường xuyên nghe 1 số người bàn luận về hắn,có thể đánh bại đệ nhất của võ đài nhất cấp Lan Đức,hiện tại Lâm Lôi đã trở thành đệ nhất cao thủ nhất cấp.

“phía trước là?” Ánh mắt Lâm Lôi thình lình tập trung vào 1 thân ảnh xa xa

Tóc ngắn màu vàng,vóc người tương đương Lôi nặc,cả người lạnh như băng,thờ ơ đi bộ trên đường.

“Địch khắc tây?” đồng tử Lâm Lôi không khỏi co rụt lại.

Địch khắc tây (tiếng anh dịch là nồi quân dụng haha J)bây giờ cũng 9 tuổi,nếu tính toán theo tháng còn nhỏ hơn Lâm Lôi 1 tháng,đã có thể là hài tử 9 tuổi mà đã là tam cấp ma pháp sư,mặc dù nói ma pháp sư càng lên cao càng khó tu luyện nhưng 9 tuổi đã là tam cấp ma pháp sư điều này thật kinh người.

“Là Địch khắc tây đích da, nghe nói ngày hôm qua kết quả kiểm tra cuối năm,Địch khắc tây đã đạt tới tứ cấp ma pháp sư.Bên cạnh 1 vài cô gái 17-18 tuổi đang trò truyện.

Tại năm thứ 3,đa số đều vượt hơn 16t,chỉ có Địch khắc tây siêu cấp thiên tài này.

“Tứ cấp ma pháp sư!!”

Lâm Lôi cảm thấy tim 1 trận sôi sục,đồng dạng 9t,mà Địch khắc tây đã là tứ cấp ma pháp sư,mà hắn chỉ là nhị cấp ma pháp sư.

Địch khắc tây nọ mặt lạnh như băng đi qua bên cạnh Lâm Lôi

Tuyệt thế thiên tài « Địch khắc tây »,trong những người cùng lứa kô cách nào tìm được 1 người khả dĩ so sánh với hắn.

Một đạo lưu quang từ Bàn Long chi giới bay ra,Đức lâm kha ốc đặc bên cạnh cười nói : « Lâm Lôi, sự chênh lệch giữa các ngươi kô lớn,Địch khắc tây này lúc nhập học thì tinh thần lực đã gấp 68 người cùng lứa,cái này nói lên hắn kô cần tu luyện mức tinh thần lực của hắn đã đạt đến tam cấp ma pháp sư.Bây giờ hắn nhập học cũng gần 2 năm đạt tới tứ cấp ma pháp sư cũng là điều bình thường. »

Trong lòng Lâm Lôi cũng hiểu được đối phương thiên phú quá cao.Từ khi sinh ra lực tâm linh đã cường đại,hơn nữa nguyên tố thân hòa lực cũng siêu đẳng,tích trữ ma pháp lực dám chắc cũng rất nhanh.

« bây giờ hắn tu luyện rất nhanh,chính là từ tứ cấp đến ngũ cấp ma pháp sư ta phỏng chừng hắn cần 3-4 năm mà từ ngũ cấp đến lục cấp ma pháp sư phỏng chừng phải 4 -5 năm thời gian .Ngươi bây giờ là nhị cấp ma pháp sư,hắn là tứ cấp ma pháp sư nhưng ta có đủ tự tin để cho ngươi trong vòng 10 năm vượt qua hắn » Đức lâm kha ốc đặc tự tin nói.

Nhưng Lâm Lôi kô thể nào tin được

« Đức Lâm gia gia,thiên phú càng cao tốc độ tu luyện cũng càng nhanh,thiên phú của hắn so với ta lại cao hơn.Bây giờ so với ta lại cao hơn 2 cấp,ta như thế nào trong vòng 10 năm ngắn ngủn vượt qua hắn »Lâm Lôi kô phải là kẻ ngu tại Ân tư đặc học viện học tập hắn hiểu được ma pháp sư mỗi tăng 1 cấp đích thực gian nan.

Trước đây Đức Lâm kha ốc đặc có nói trong 10 năm để cho Lâm Lôi đạt tới lục cấp ma pháp sư,đối với điều này đáy lòng Lâm Lôi cũng có chút hoài nghi.Hiện tại dù sao tốc độ tiến bộ của hắn cũng tại đây.

Trong khi nói Lâm Lôi đã đi ra cửa sau của Ân tư đặc học viện,trực tiếp tiến vào phía sau núi.Rất nhanh biến vào rừng núi,đột nhiên Đức Lâm kha ốc đặc nói : « Lâm Lôi,phụ thuộc vào mặt cùng nhau vị trí »(chổ này khó hiểu quá L)

« phụ thuộc vào mặt ? » Lâm Lôi có chút nghi hoặc

« đừng hỏi nhiều vậy,tới đây ta sẽ nói cho ngươi biết »Đức lâm kha ốc đặc cười nói

Phía sau núi phần lớn bị bao trùm bởi cỏ dại,các loại đại thụ cao ngất che kín trời.Bất quá trong chốc lát Lâm Lôi cũng tìm thấy được 1 chổ Đức lâm kha ốc đặc yêu cầu.Nơi đó có ngon núi cao vài trăm thước,Lâm Lôi đang đứng vững tại chân núi.

« Đức Lâm gia gia,người dẫn cháu tới nơi này làm gì ? »Lâm Lôi nghi hoặc dò hỏi

Đức lâm kha ốc đặc cười nói : « Lâm Lôi,ngươi kô phải kô tin là ta trong 10 năm ngắn ngủn vượt qua hắn mà ? haha…Lâm Lôi ta thân là thánh vực ma đạo sư trên thực tế có 1 biện pháp đề cao tinh thần lực »

« Biện pháp đề cao tinh thần lực ?Kô phải rèn luyện bằng minh tưởng sao ? »Lâm Lôi nghi hoặc nhìn Đức lâm kha ốc đặc

Đức lâm kha ốc đặc cười nói : « lâm Lôi,ta thừa nhận minh tưởng rèn luyện rất tốt,nhưng sau khi minh tưởng cả người phi thường mỏi mệt »

« Đương nhiên mỏi mệt,minh tưởng rèn luyện chính là kô ngừng sử dụng tinh thần lực,tiêu hao đến giới hạn,rồi sau đó để cho tinh thần lực tự hành khôi phục,kô mỏi mệt mới lạ » Lâm Lôi nhăn mày đáp

"Đương nhiên mỏi mệt, Minh tường rèn luyện chính là không ngừng sử dụng Tinh thần lực, tiêu hao đến một mức nhất định, rồi sau đó làm cho Tinh thần lực tự hành khôi phục, không mỏi mệt mới là lạ." Lâm Lôi cau cau mày.

Đức Lâm Kha Ốc Đặc tự hào nói: "Biện pháp của ta lại khác biệt, căn bản không phải tiêu hao Tinh thần lực, mà là một loại hoạt động giải trí."

"Hoạt động giải trí?" Lâm Lôi có chút lờ mờ.

"Hoạt động giải trí này, chính là - điêu khắc!" Đức Lâm Kha Ốc Đặc trên mặt nổi lên tia thần sắc tự hào.

"Điêu khắc?" Lâm Lôi kinh ngạc nói, "Chính là cái loại thạch điêu của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán?"

Đức Lâm Kha Ốc Đặc mỉm cười đáp: "Không sai, nghệ thuật điêu khắc này có thể phải hao phí tinh lực, thân thể mang đầy mồ hôi, thế nhưng phương pháp điêu khắc của ta ngay từ đầu có thể mệt đến chết, nhưng ở giai đoạn giữa và sau này, hiệu quả thât sự đặc biệt rất là tốt."

"Thật sự không phải giả chứ?" Lâm Lôi có chút không tin.

Đức Lâm Kha Ốc Đặc trừng mắt: "Lâm Lôi, ngươi không tin ta ư? Nghĩ ta đường đường là Thánh vực ma đạo sư của Phổ Ngang đế quốc, lúc trước có vài món tác phẩm thạch điêu, không ít quý tộc ra giá trăm vạn kim tệ muốn mua mãi. Bất quá ta Thánh vực ma đạo sư thật sự tự hào về vài món tác phẩm đó của mình, sao có thể cho người khác?"

"Lợi hại như vậy sao, ta như thế nào cho tới bây giờ chưa có nghe nói qua tên Đức Lâm gia gia có trong những điêu khắc đại sư?" Lâm Lôi nghi hoặc nói.

Đức Lâm Kha Ốc Đặc lúng túng: "Đúng, tác phẩm của ta đều bị ta giấu ở trong mật thất dưới lòng đất, không người nào biết, đã hơn năm ngàn rồi, ta cũng không biết vị trí mật thất lúc đầu ở nơi nào rồi." Hơn năm ngàn năm rồi, vật đổi sao dời, di tích Phổ Ngang đế quốc đều đã bị san phẳng, ai còn biết mật thất dưới đất đó ở đâu?

"Ồ, không một ai biết sao?" Lâm Lôi cười hì hì nói.

"Ngươi không tin ư?" Đức Lâm Kha Ốc Đặc trừng mắt, "Lúc trước mao đầu tiểu tử Phổ Lỗ Khắc Tư kia cũng chạy đến khẩn cầu ta dạy cho hắn một chút kiến thức về tác phẩm của ta, sau khi nghiên cứu tác phẩm của ta, tiểu tử Phổ Lỗ Khắc Tư này mới có chỗ đột phá, cuối cùng trở thành một đời đại sư, có thể nói rằng, hắn coi như là đệ tử của ta."

Lâm Lôi sửng sốt.

"Phổ Lỗ Khắc Tư?" Nó thật sự kinh hãi.

Từ cổ chí kim, đệ nhất nhân trong giới thạch điêu 'Phổ Lỗ Khắc Tư' vậy mà có thể xem như đệ tử Đức Lâm Kha Ốc Đặc.

"Đương nhiên, nếu nói tác phẩm của Phổ Lỗ Khắc Tư là theo đuổi sự hoàn mỹ, thì tác phẩm của ta thât sự theo đuổi một loại tột cùng. Với thạch điêu kỹ nghệ của ta, chính ta mệnh danh mình là 'Bình Đao' lưu phái. Bình Đao lưu phái, so với thạch điêu kỹ nghệ lưu phái hoàn toàn bất đồng, hướng tới một giá trị tột cùng khác, loại phương pháp điêu khắc này lúc bắt đầu thì mệt chết đi được, rất phiền toái, bất quá tới hậu kỳ, ngươi sẽ có được lợi ích chân thực nhất." Đức Lâm Kha Ốc Đặc trên mặt tuyệt đối tự tin.

Ánh mắt quét về phía Lâm Lôi, Đức Lâm Kha Ốc Đặc tươi cười: "Đương nhiên, Bình Đao lưu phái chỉ có một mình ta, từ hôm nay trở đi, Bình Đao lưu phái còn có thể có thêm ngươi."

Lâm Lôi trong lòng đối với Đức Lâm gia gia là đặc biệt tín nhiệm, tự nhiên cũng đã quyết định học tập điêu khắc.

Thay đổi này có huống chi ……

Nếu thật sự có thể theo như lời nói đó của Đức Lâm Kha Ốc Đặc, thực lực chính mình chẳng những có thể rất nhanh tăng trưởng, hơn nữa cũng có thể trở thành thạch điêu cao thủ, chỉ cần dựa vào thạch điêu, cũng đủ giúp đỡ được học phí của đệ đệ.

"Có văn bản ghi lại được khảo chứng lịch sử đến vạn năm, nhưng mà tại những năm tháng vinh quang cách đây đã lâu, văn tự còn chưa chính thức hình thành, nhưng thạch điêu thât sự từ lâu đã tồn tại." Đức Lâm Kha Ốc Đặc cảm thán, "Nói đến vài chục vạn năm trước, thậm chí vài triệu năm trước, tổ tiên môn hội chúng ta đã thấy, đã nghĩ đến việc đem điêu khắc để lại, đây là phương thức cổ kính nhất để truyền lại và nối tiếp văn minh."

Lâm Lôi cũng gật đầu.

Vô luận là một loại tác phẩm nghệ thuật nào, cũng không bằng được nghệ thuật khắc đá cổ.

"Từ cổ chí kim, trong vô số hình thức nghệ thuật, không có một loại nào có thể so với nghệ thuật khắc đá cổ, cũng không có một loại nào có thể so với nghệ thuật khắc đá để biểu đạt hình dáng của mỗi người, biểu đạt sự hỉ nộ ái ố trong lòng. Chính điều này cũng khiến cho nghệ thuật khắc đá qua vô số năm trường thịnh không suy!"

"Bản chất của đá là cứng rắn, điêu khắc rất khó khăn. Nhưng lại yêu cầu mỗi người phải có thần thái riêng biệt, khó khăn còn lớn hơn nữa. Càng khó khăn, tác phẩm thành công lại càng gia tăng giá trị." Đức Lâm Kha Ốc Đặc cảm thán nói.

Lâm Lôi trong lòng cũng đồng ý.

Cũng như là hội họa, ngươi có thể dễ dàng vẽ nên với chỉ một cây bút, nhưng với điêu khắc ngươi có thể dễ dàng khắc nên một tác phẩm không, điều đó là đặc biệt khó khăn a. Bởi vì tảng đá bản thân nó đã rất cứng rắn.

"Trong khối đá có hình dạng, tính chất, hoa văn, sắc thái những cái đó không ẩn chứa hình tượng cụ thể nào, vẻ đẹp phải ở tận sâu trong. Dùng đao khắc loại bỏ những bộ phận dư thừa của khối đá, khiến cho hình tượng tự nhiên đẹp hơn bên trong tỏa lộ ra ngoài, hiển hiện ra. Đấy gọi là điêu khắc."

"Phương pháp điêu khắc, trên thực tế là một loại phương pháp xử lý hình tượng và không gian. Thời điểm tiến hành điêu khắc, phải đi từ ngoài vào trong, từng bước một loại đi phế liệu, tuần tự dần dần tiến vào trong đem 'Hình Thể' phác thảo thành ra một bức tranh, trong quá trình lần lượt lược đi phế liệu, 'Hình Thể' sẽ càng ngày càng rõ ràng, lúc này bắt đầu sẽ khiến tác giả tự nhiên lĩnh hội được tác phẩm 'Thoát Xác Nhi Xuất' một cảm giác tuyệt vời."

Đức Lâm Kha Ốc Đặc nói về vấn đề điêu khắc, là nói không ngừng nghỉ.

Bất quá Lâm Lôi cũng cảm giác được, Đức Lâm Kha Ốc Đặc đối với điêu khắc đá rất tôn sùng.

"Phương pháp điêu khắc thông thường, phải cần rất nhiều công cụ, như: dao tròn, dao thẳng, dao nghiêng, tam giác dao, ngọc oản dao, búa, cưa …… và còn rất nhiều công cụ nữa. Sở dĩ nhiều công cụ như vậy, cũng là do nguyên nhân tảng đá thân mình tương đối cứng rắn, bọn họ sẽ sử dụng dao tròn để xếp đặt, dao thẳng để cắt gọt, tam giác dao để……"

Nghe giải thích, Lâm Lôi với điêu khắc đá đại khái nguyên lý có thể hiểu rõ.

Đức Lâm Kha Ốc Đặc đột nhiên nở nụ cười: "Nhưng phương pháp điêu khắc của ta so với tất cả mọi người đều khác biệt, bởi vì, phương pháp điêu khắc của ta chỉ sử dụng một loại công cụ - đao thẳng, cho nên ta tự xưng phương pháp điêu khắc của ta là 'Bình Đao Lưu'!"

"Sao có thể, chỉ dùng riêng bình đao để điêu khắc?" Lâm Lôi lập tức phản bác, "Người vừa rồi nói rằng, ví dụ như lớp vỏ của những chi tiết nhỏ, người sao có thể dùng bình đao để điêu khắc? Căn bản làm sao có khả năng đó?"

"Không, người khác thì không có khả năng, nhưng là Địa hệ ma pháp sư chúng ta thì có thể."

Đức Lâm Kha Ốc Đặc tự tin nói, " Địa hệ ma pháp sư hoàn toàn có thể cảm nhận được khối đá như chính mình, chỉ cần có đầy đủ cơ bắp, có thể đơn độc dựa vào bình đao tiến hành điêu khắc rồi. Đương nhiên Bình Đao Lưu phái này cũng không phải chỉ đơn giản như vậy, ngươi hôm nay nhiệm vụ phải đi mua sắm một đống đầy đủ bình đao sắc bén, từ ngày mai, ta mỗi ngày sẽ cần tốn hao ba giờ tiến hành dạy ngươi chạm khắc đá."


Chương 25: Lục niên


Khe suối nhỏ cuồn cuộn lưu động, Lâm Lôi khoanh chân ngồi, cầm trong tay bình đao cùng với một khối đá to bằng bàn tay.

"Bắt đầu từ căn bản trước tiên dùng tảng đá nhỏ này tiến hành luyện tập ……"

Tại phía sau núi của Ân Tư Đặc Học viện, Lâm Lôi một mình một người, dưới sự giáo dục của Đức Lâm Kha Ốc Đặc bắt đầu học tập điêu khắc, nhận biết của hắn đối với điêu khắc càng ngày càng rõ ràng, Lâm Lôi cũng hiểu được tại sao 'Bình Đao' lưu phái trong hậu kỳ, nguyên nhân nào có thể đề cao Tinh thần lực.

Người khác điêu khắc phải sử dụng một đống lớn công cụ.

Chỉ riêng điểm bất đồng là phải dùng nhiều công cụ khác nhau thì đã phải tốn hao rất nhiều tâm tư, tự nhiên thêm lao tâm lao lực, mỗi một tác phẩm được làm ra, đều là tổn hao rất nhiều tâm huyết.

Bình Đao Lưu phái thì khác biệt.

Công cụ chỉ có duy nhất là bình đao, không cần lưu tâm đổi đi đổi lại các loại công cụ, đương nhiên chỉ sử dụng một loại công cụ khó khăn cũng lớn hơn rất nhiều, như ngọc oản đao dùng để điêu ra các bộ phận, yêu cầu trong việc sử dụng bình đao điêu khắc, quan trọng nhất là phải phải nắm bắt thật rõ ràng đối với thạch chất.

Bên cạnh đó cũng cần cả sức khỏe.

Một ít phần thừa có khối lượng lớn cần phải sử dụng búa để bổ ra, nếu chỉ sử dụng riêng bình đao thì phải có sức lực đầy đủ.

Đối với việc nắm giữ khối đá, có thể dựa vào năng lực đặc hữu của Địa hệ ma pháp sư để cảm nhận. Nhưng lực ở tay, cần phải luyện tập. Lâm Lôi hiện tại đã là nhị cấp ma pháp sư, cơ tay cũng có thể xem như tạm được. Nhưng lực tay cũng chỉ có thể điêu khắc được tác phẩm nhỏ, để điêu khắc được tác phẩm có hình dạng lớn thì sức lực không đủ.

Tuy nhiên……

Bây giờ Lâm Lôi chỉ là đang học căn bản mà thôi.

Vào lúc một năm học kết thúc, Lâm Lôi trở lại Ô Sơn trấn.

Sau khi đón năm mới, tiểu Ốc Đốn cùng ca ca Lâm Lôi gặp mặt nhau chỉ có vài ngày, dưới sự trông nom của Hi Lý quản đi trước đến Áo Bố Lai Ân đế quốc, Lâm Lôi ánh mắt không nỡ nhìn tiểu Ốc Đốn rời đi, Hi Lý khóc lóc không thôi, năm ấy tiểu Ốc Đốn sáu tuổi còn Lâm Lôi mười tuổi đã rời xa nhau.

Thời gian trôi qua.

Tại Ân Tư Đặc Học viện, Lâm Lôi vẫn như cũ độc hành đi trên con đường cũ, đại bộ phận thời gian một ngày đều tại phía sau núi của Học viện cực khổ tu luyện.

Bước vào thời kỳ tuổi trẻ phát triển, lượng thức ăn của Lâm Lôi cũng nhiều thêm, chiều cao cũng phát triển, tố chất thân thể cùng với sức lực tự nhiên đột biến tăng mạnh, trong kỹ nghệ thạch điêu, có sự giáo dục của Đức Lâm Kha Ốc Đặc, cùng với bản thân Lâm Lôi cố gắng, cũng dần trở nên tiến bộ

Xuân đi thu đến, hoa nở rồi tàn, đảo mắt ba năm trôi qua.

Ân Tư Đặc Học viện tại thác nước phía sau núi.

"Ầm ầm ầm ~~~" Tiếng thác nước đổ xuống giữa một cái hồ sâu.

Mà Lâm Lôi đứng bên cạnh thác nước, cầm trong tay một bình đao dài khoảng ba mươi thước tại một khối đá cao đến nửa người không ngừng điêu khắc, bình đao như múa thành một mảnh ảo ảnh, khi bình đao lướt qua, các khối đá phế liệu không ngừng bị cắt gọt đi, hình dạng phôi thai của thạch điêu cũng dần dần có bộ dáng đại khái.

Từ sáng sớm đến đêm khuya, thạch điêu càng ngày càng rõ ràng.

Lâm Lôi ánh mắt hoàn toàn ngưng tụ tại thạch điêu, toàn thân giờ khắc này giống như chìm đắm trong tự nhiên, trái tim khế hợp với cả thạch điêu bên trong, cái loại cảm giác kỳ diệu này khiến cho Lâm Lôi căn bản không còn nhớ tới thời gian tại trôi qua, loại cảm giác gần như là tự nhiên, vậy mà khiến cho Tinh thần lực của Lâm Lôi bắt đầu khôi phục thậm chí phát sinh sự phát triển rực rỡ.

Mà Lâm Lôi bản thân giác ngộ dường như bừng tỉnh, dễ dàng điều khiển cánh tay sử dụng bình đao.

Các tảng đá phế liệu không ngừng bị tước giảm, làm cả thạch điêu diện mục càng thêm đột hiển ra ngoài, đến khi ánh mặt trời khuất sau ngọn núi, bình đao trong tay Lâm Lôi rốt cục cũng dừng lại.

"Phù!"

Lâm Lôi thở nhẹ một hơi, bột đá vụn bị thổi bay mất, cả thạch điêu hoàn toàn hiện ra, chỉ thấy ngay lúc đó là một con chuột dài gần nửa thước rất sống động đứng ở trước mặt Lâm Lôi, mới thoạt nhìn còn tưởng rằng là con chuột thật, làm cho tiểu Ảnh thử 'Bối Bối' đứng một bên 'Chi Chi' kêu loạn.

Từ đầu tới đuôi, thống nhất một thể!

"Đúng là một cảm giác kỳ diệu." Lâm Lôi lúc này mới phát giác, không ngờ Tinh thần lực của mình lại tăng cường được một lượng lớn.

Mà Đức Lâm Kha Ốc Đặc thân mặc trường bào màu trắng trên mặt cười mị mị đứng ở bên cạnh: "Lâm Lôi, từ hôm nay trở đi, ngươi miễn cưỡng xem như nhập môn rồi đó, ngươi cũng cảm nhận được cái cảm giác kỳ diệu này sao? Nhưng tác phẩm của người chỉ có thể xem như là trung bình, chỉ có thể đặt ở những phòng thông thường của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán mà xem thôi, đem ra ngoài thì đúng là sẽ làm mất mặt ta đó."

"Vâng, thưa Đức Lâm gia gia."

Bình đao trong tay Lâm Lôi liên tục chớp động mấy lần, thạch điêu liền bị cắt nhỏ thành hơn mười phần, Lâm Lôi bây giờ, kỹ nghệ thạch điêu xem như đã nhập môn rồi.

Nhưng năm nay, Lâm Lôi đã mười ba tuổi!

Ngày qua ngày, năm qua năm.

Sau khi nhập môn kỹ nghệ thạch điêu, Lâm Lôi Tinh thần lực tốc độ tiến bộ cũng nhanh hơn. Chuẩn xác mà nói thời điểm Lâm Lôi chín tuổi rưỡi đã đạt tới nhị cấp ma pháp sư rồi, mà hắn thời điểm mười một tuổi thành tam cấp ma pháp sư. Đến khi mười ba tuổi đã trở thành tứ cấp ma pháp sư!

Ma pháp sư cấp bậc càng lên cao khó khăn cũng kịch liệt gia tăng, theo đạo lý, Lâm Lôi từ tứ cấp ma pháp sư tới ngũ cấp ma pháp sư, tối thiểu phải cần ba năm thời gian mới đúng.

Nhưng sự thật là -

Mùa thu năm 9996 của Ngọc Lan lịch, cũng chính là lúc Lâm Lôi được mười bốn tuổi rưỡi, hắn đã đạt tới ngũ cấp ma pháp sư rồi. Từ tứ cấp ma pháp sư đến ngũ cấp ma pháp sư chỉ tốn hao một năm rưỡi. So với tam cấp lên tứ cấp thời gian còn ngắn hơn.

Cái này chính là tác dụng của Bình Đao Lưu phái điêu khắc !

Mùa xuân năm 9997 của Ngọc Lan lịch, là năm thứ bảy của Lâm Lôi tại Ân Tư Đặc Học viện, năm nay Lâm Lôi mười lăm tuổi.

Lâm Lôi mặc quần áo trường bào màu lam đi trên con đường của Ân Tư Đặc Học viện, đứng thẳng trên vai Lâm Lôi vẫn y nguyên là tiểu Ảnh thử 'Bối Bối' đáng yêu, tuy nhiên so với sáu bảy năm trước đây, hình thể tiểu Ảnh thử 'Bối Bối' cũng chẳng thay đổi chút nào.

Bây giờ Lâm Lôi thân cao chừng một thước tám, cả người tự nhiên toát ra một cỗ khí tức điềm tĩnh, Địa hệ nguyên tố, Phong hệ nguyên tố không ngừng cải tạo thân thể hơn nữa Lâm Lôi không gián đoạn việc tu luyện, cùng với Long huyết chiến sĩ huyết mạch đặc biệt là một ưu thế, khiến cho Lâm Lôi bản thân cũng đạt tới thực lực tứ cấp chiến sĩ.

Cự thạch mấy trăm cân đều có thể dễ dàng giơ lên, một quyền có thể đập vỡ tảng đá.

Học tập Bình Đao Lưu phái cũng khiến cho Lâm Lôi kể từ mười ba tuổi năm đó, Tinh thần lực bắt đầu không ngừng tăng lên.

Đầu năm 9997 của Ngọc Lan lịch, Lâm Lôi đã bước vào ngũ cấp của Ân Tư Đặc Học viện, cùng với đệ nhất thiên tài của học viện 'Địch Khắc Tây' cùng là ngũ cấp, Địch Khắc Tây lúc trước tốn hao ba năm công phu mới từ tứ cấp ma pháp sư đạt tới rồi ngũ cấp ma pháp sư, thế nhưng từ ngũ cấp ma pháp sư đến lục cấp ma pháp sư, thật sự rất khó đạt được.

Mười lăm tuổi, ngũ cấp ma pháp sư!

Lâm Lôi và Địch Khắc Tây đích xác có thể xem như nhân vật biến thái, bất quá trong số đông lòng người, Lâm Lôi lại càng biến thái hơn, dù sao thì xem qua thời gian thi kiểm tra của học viện, Lâm Lôi hình như chỉ là tốn hao một năm thời gian đã từ tứ cấp ma pháp sư đạt tới rồi ngũ cấp ma pháp sư rồi.

Lâm Lôi tốc độ tiến bộ kinh người, làm cho mọi người phải thầm than sợ hãi.

Lâm Lôi cùng với Địch Khắc Tây được mọi người trong học viện công nhận là 'Ân Tư Đặc Học Viện Lưỡng Đại Tuyệt Thế Thiên Tài'.

"Nhìn kìa, đó là Lâm Lôi, trước năm ngoái hắn đạt tới tứ cấp ma pháp sư, rồi năm ngoái lại đạt tới ngũ cấp ma pháp sư rồi, chỉ gần một năm mà thôi! Thật kinh người. Ta xem chừng a, Lâm Lôi so với Địch Khắc Tây sẽ đạt tới lục cấp ma pháp sư sớm hơn đấy."

"Lâm Lôi hắn mỗi ngày đều tại phía sau núi khổ tu, nghe nói Địch Khắc Tây gần đây cũng đi ra phía sau núi khổ tu, không chừng cũng đã bị Lâm Lôi ảnh hưởng."

"Rất có thể, bởi tốc độ tiến bộ kinh khủng của Lâm Lôi thậm chí xem ra sẽ thay thế được Địch Khắc Tây, thành đệ nhất thiên tài mới của Ân Tư Đặc Học viện chúng ta."

Trên con đường không ít người đã thấy Lâm Lôi đều cùng nhau thấp giọng bàn luận, Ân Tư Đặc Học viện công nhận có hai đại thiên tài, đi tới nơi nào cũng đều là bị người ta vây xem bàn luận. Nhưng Lâm Lôi cho dù thực lực mạnh mẽ, cũng vẫn như trước không một lần nào tham gia thi đấu võ đài theo cấp.

"Thiên tài?" Lâm Lôi tự giễu cười.

Lâm Lôi cho tới bây giờ không có cho rằng mình là thiên tài, thực lực của hắn là mỗi ngày cơ hồ không gián đoạn khổ tu, tại học viện trong sáu năm như một đều kiên trì, hơn nữa được Đức Lâm gia gia hết lòng giáo dục mới có thành tựu như ngày hôm nay.

"Bất quá thực lực của ta cũng đánh không lại Bối Bối đây." Lâm Lôi nhìn Bối Bối bên cạnh, "Bối Bối, ngươi bây giờ đạt tới cấp bậc gì rồi?"

"Chi chi ~~~" Bối Bối hướng Lâm Lôi nhếch miệng cười, linh hồn trao đổi nói, "Ta cũng không biết, ta cũng chưa từng cùng với ma thú khác tỷ thí qua, dù sao ngươi cũng không phải đối thủ của ta đâu, cạp cạp~~" Nhưng thật ra Bối Bối lại rất đắc ý.

Căn bản không thèm để ý mọi người chung quanh với ánh mắt sùng bái cùng với âm thanh bàn luận, Lâm Lôi bình tĩnh đi ra cửa sau Ân Tư Đặc Học viện, tiến vào phía sau núi, lại bắt đầu giống như trước đây khổ tu. Sáu năm như một đều là khổ tu, chính là nguyên nhân thành công của Lâm Lôi.

Lâm Lôi rất nhanh phiêu dật lẩn trốn vào giữa núi rừng, tiểu Ảnh thử 'Bối Bối' cùng với Lâm Lôi không ngừng thông qua linh hồn trao đổi tán gẫu: "Lâm lão Đại, chúng ta lúc nào đi Ma Thú sâm lâm tiến hành thí luyện a, ngươi đã đạt tới ngũ cấp ma pháp sư rồi, cũng có thể bắt đầu thí luyện, ta Bối Bối cũng có thể đại triển thân thủ a."

"Không vội." Lâm Lôi trả lời rất ngắn gọn.

"Thật sự là làm cho người ta đau lòng a, ta là một ma thú, thế nhưng thât sự một lần cũng chưa từng đi qua Ma Thú sâm lâm, thật sự là đau khổ quá a." Sáu năm đã qua, Bối Bối chưa biểu đạt năng lực nhưng thật ra càng ngày càng mạnh lên.

"Trật tự đi, ngươi nếu còn nói tiếp, hôm nay ta không giúp ngươi nướng thịt nữa." Lời này của Lâm Lôi vừa nói ra, Bối Bối lập tức câm miệng không dám than vãn.

Trong khi Lâm Lôi đang xuyên hành qua sơn lâm, Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng phiêu nhiên ở bên cạnh, nhìn Lâm Lôi, Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng vui mừng không thôi.

"Lâm Lôi." Đức Lâm Kha Ốc Đặc đột nhiên lên tiếng.

Lâm Lôi quay đầu lại, nhìn Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười, linh hồn trao đổi với nhau nói: "Đức Lâm gia gia, có chuyện gì sao?"

Đức Lâm Kha Ốc Đặc mỉm cười nói: "Căn cứ vào vài món tác phẩm gần đây nhất của ngươi, ta có thể chính thức nói cho ngươi hay, ngươi thạch điêu kỹ nghệ đã xem như sơ nhập vào cung điện được rồi."

Lâm Lôi đôi mắt không khỏi sáng ngời.

Đã biết Đức Lâm gia gia có tính tình khá cổ quái, đã là tác phẩm thạch điêu không đạt đến tiêu chuẩn thì cho dù có hoàn thành cũng phải phá hủy, theo lời giải thích của Đức Lâm Kha Ốc Đặc: "Để lại tác phẩm như vậy trên đời, còn đâu là mặt mũi của Bình Đao Lưu phái chúng ta, còn đâu là mặt mũi của đường đường một Thánh vực ma đạo sư như ta."

Cũng vì lí do đó, Lâm Lôi bất đắc gĩ phải phá hủy những tác phẩm của mình mà khả dĩ có thể đem đi bán lấy tiền.

"Sơ nhập cung điện? Đức Lâm gia gia, ý này của người là gì?" Lâm Lôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Đức Lâm Kha Ốc Đặc.

Đức Lâm Kha Ốc Đặc vui vẻ gật đầu nói: "Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, thạch điêu tác phẩm hoàn thành của ngươi sau này không cần phá hủy nữa, đủ tư cách tồn tại trên đời. Đương nhiên, ngươi cũng có thể đem tác phẩm đưa đến Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán bán ra, bước đầu khai hỏa cho danh tiếng Bình Đao Lưu phái chúng ta, lại thuận tiện có được một ít kim tệ nữa."
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn