Thích Phương nghe Ngô Khảm nói như vậy còn kinh hãi hơn cả khi tưởng Vạn Chấn Sơn biết mình trốn dưới gầm giường. Ngô Khảm sao có thể sống dậy được? Chắc chắn là không phải rồi, hắn còn nằm dựa ngửa trên ghế, toàn thân bất động thế kia thì sao mà sống được?
Hé mắt nhìn ra, thấy người nói chính là Vạn Chấn Sơn!
Thật không thể tưởng tượng nổi! Tại sao lão lại nói thay cho Ngô Khảm? Tại sao phải giả giọng hắn để nói?
Tiếp đó là giọng của Vạn Chấn Sơn :
- Khai nhận việc gì à? Việc ngươi làm thì ngươi tự biết, còn hỏi ngược lại ta? Ngô Khảm! Ngươi cả gan câu kết với địch định bán đứng ta cùng các sư huynh đệ của ngươi. Ngươi có còn là người nữa không?
- Sư phụ! Đệ tử không dám! Oan cho đệ tử!
Lần này thì Thích Phương nghe rất rõ ràng, không phải là giọng của Ngô Khảm mà chính là giọng của Vạn Chấn Sơn giả làm giọng Ngô Khảm. Có điều lão bắt chước khá giống. Không ngờ lão lại có bản lãnh này mà trước nay mình không hề hay biết. Nhưng lão giả giọng của Ngô Khảm để làm gì kia chứ? Trong đầu nàng mơ mơ hồ hồ nghĩ đến một việc, có điều lúc này mọi thứ vẫn còn rất hư ảo, chưa định hình một cách rõ ràng trong đầu nàng.
Chỉ biết rằng việc này vô cùng khủng khiếp, nàng lại bắt đầu cảm thấy khiếp hãi.
Lại nghe giọng của Vạn Chấn Sơn :
- Hừ! Ngươi tưởng việc của ngươi làm là thần không hay quỷ không biết sao? Ban sáng ngươi dắt tên thầy lang ấy về, mới lúc chiều lại còn thậm thò thậm thụt ở hậu viện. Nếu không có ngươi tiếp sức thì sao địch nhân có thể chạy thoát được?
- Sư phụ! Xin sư phu... niệm tình đệ tử trước nay vẫn hiếu thuận với người mà tha cho đệ tử. Chẳng phải đệ tử có ý làm phản, chỉ vì bị chúng khống chế...
- Hừ! Ngươi bị chúng khống chế sao không nói trước với ta để ta còn liệu mà giúp ngươi thoát khỏi sự khống chế của chúng! Rõ ràng là ngươi có ý tạo phản mà còn chối cãi!
Thật ra thì giọng Vạn Chấn Sơn giả cũng không giống lắm, chỉ vì lão cố ý phát âm nghe cho hàm hồ một chút, hơn nữa câu nào nói ra cũng thêm hai tiếng “sư phụ” và tự xưng là “đệ tử” người ở bên ngoài nghe đương nhiên là phải nghĩ rằng Ngô Khảm đang nói chuyện với lão.
Thích Phương bỗng thấy Vạn Chấn Sơn ôm xác Ngô Khảm đi đến bên giường, giở màn ra khom xuống. Thích Phương kinh hãi tưởng là lão phát hiện ra mình. Dưới ánh đèn tù mù, chỉ thấy một chiếc đầu thò vào, hai mắt lồi đến sắp rớt ra ngoài, chính là đầu của Ngô Khảm!
Thích Phương cố hết sức thu mình lại, nhưng thi thể Ngô Khảm cứ bị đẩy lấn riết vào, chạm hẳn vào người nàng.
Vạn Chấn Sơn trở lại ngồi trên ghế, quát :
- Ngô Khảm! Ngươi quỳ xuống! Ta phế võ công của ngươi trước rồi ngày mai sẽ đến gặp phụ thân ngươi nói chuyện sau!
- Sư phụ! Người không tha cho đệ tử được sao? Đệ tử từ nay xin cố hết sức để lập công chuộc tội.
- Hừ! Vạn môn có một đệ tử như ngươi đã là quá mất mặt rồi ta làm sao mà tha cho ngươi được?
Thích Phương ghé mắt nhìn ra, thấy Vạn Chấn Sơn rút từ trong người ra một con dao truy thủ, nhẹ nhàng đâm vào ngực. Trong ngực áo lão chắc chắn phải có gỗ mềm hoặc thứ gì tương tự như vậy, con dao đâm vào thì nằm im ở đó, không rơi xuống.
Sự việc hình thành trong đầu Thích Phương như sáng thêm một chút. Xảy nghe Vạn Chấn Sơn quát :
- Ngô Khảm! Ngươi còn chưa chịu quỳ?
- Sư phụ! Đây là sư phụ bức đệ tử, xin chớ trách!
Tiếp đó Vạn Chấn Sơn hét lên một tiếng đau đớn, đồng thời phóng cước đá bung cửa sổ, miệng quát lớn :
- Tiểu tặc! Ngươi dám cả gan hành hung!
Tiếp đó bình một tiếng, có người đá tung cửa phòng, người đầu tiên xông vào chính là Vạn Khuê. Tất nhiên là hắn biết rất rõ khi nào thì cần xông vào!
Theo sau Vạn Khuê là Lỗ Khôn và những người khác. Chỉ thấy Vạn Chấn Sơn hai tay ôm chặt lấy vết thương, máu tươi qua kẽ tay không ngừng chảy dài xuống vạt áo. Cũng chẳng biết lão dùng thứ gì để làm giả máu nữa! Lão giơ tay chỉ ra phía cửa sổ, giọng đứt quãng nói :
- Tên tiểu tặc... Ngô Khảm... đâm ta một dao... đào tẩu rồi! Các ngươi... mau đuổi theo... đừng để hắn chạy thoát!
Nói xong mấy câu này, lão ngã vật lên giường. Vạn Khuê chạy tới ôm chầm lấy lão, kêu lên :
- Cha! Thương thế của cha...
Lỗ Khôn, Tôn Quân, Bốc Thản, Phùng Thản, Thẩm Thành kẻ trước người sau nhảy qua cửa sổ truy bắt Ngô Khảm. Khắp trong phủ từ trước tới sau, ai nấy đều la hét rền trời làm náo động cả không gian.
Thích Phương nằm dưới gầm giường, thi thể Ngô Khảm chạm vào người nàng mỗi lúc một lạnh đi, nhưng cũng đành cắn răng chịu đựng. Vạn Chấn Sơn nằm ở trên giường, Vạn Khuê thì đứng ở cạnh giường, chỉ cần nàng thở mạnh một chút là lập tức mất mạng.
Vạn Chấn Sơn cười nho nhỏ hỏi :
- Có ai nghi ngờ gì không?
Vạn Khuê nói :
- Cha giả rất giống, hệt như lần giết Thích Trường Phát, chẳng chút sơ hở!
“Hệt như lần giết Thích Trường Phát, chẳng chút sơ hở!”.
Câu nói của Vạn Khuê như một lưỡi kiếm băng đâm suốt qua người Thích Phương. Đây chính là sự việc hình thành trong đầu nàng từ nãy đến giờ nhưng chưa định hình một cách rõ ràng, thậm chí nàng còn không dám tin. Giờ Vạn Khuê nói ra thì tất cả đều trở nên rõ mồn một chẳng còn gì để mà nghi ngờ nữa. Vậy mà trước nay lão gặp mình vẫn cứ cười cười nói nói, Vạn Khuê biết quá rõ chuyện cha hắn giết cha mình vậy mà vẫn chung sống với mình, thậm chí còn ân ái mặn nồng như thường! Thật không thể tưởng tượng nổi, những con người đó lại có thể là hung thủ giết hại cha mình! Nếu không phải lần này chính mắt mình trông thấy Vạn Chấn Sơn dùng thủ đoạn cao minh thế này giết chết thì nàng vĩnh viễn không thể biết được cha mình chết dưới tay Vạn Chấn Sơn. Nhớ lại ngày ấy, nàng tận tai nghe cha và Vạn sư bá tranh cãi, tận mắt thấy Vạn sư bá bị đâm một dao, tận mắt nhìn thấy cánh cửa sổ mở toang. Dàn cảnh một cách khéo léo như vậy thì bất kỳ ai cũng phải mắc lừa, đừng nói đó là nàng và Địch Vân là những đứa trẻ nhà quê. Mà ngay như bọn Lỗ Khôn, Bốc Thản đâu phải là đồ ngu cũng cứ bị lừa như thường.
Lại nghe Vạn Khuê hỏi :
- Phần con dâm phụ thì xử trí thế nào? Không lẽ lại bỏ qua cho ả?
Vạn Chấn Sơn từ tốn đáp :
- Việc này để từ từ rồi hãy tính, phải tìm một cách nào đó làm cho thật êm thấm. Không được làm hỏng thanh danh của cha con ta, làm hỏng gia phong của Vạn môn.
Vạn Khuê dạ một tiếng, nói :
- Cha suy tính rất chu đáo... Ối...
Vạn Chấn Sơn hỏi :
- Việc gì vậy?
- Bàn tay của con lại sưng lên, đau quá!
Vạn Chấn Sơn chỉ ậm ừ một tiếng rồi im bặt. Lão mưu kế đa đoan nhưng về việc này thì chỉ đành thúc thủ vô sách, không biết phải giải quyết thế nào.
Thích Phương nghe Vạn Khuê kêu đau thì chợt nhớ tới bình thuốc giải còn ở trên người Ngô Khảm. Nàng bậm gan thò tay vào ngực áo thi thể hắn, bình thuốc lạnh ngắt nằm trong ngực áo cũng lạnh ngắt của Ngô Khảm. Lấy bình thuốc cất vào bọc áo mình, nàng đau đớn nghĩ thầm :
“Tam ca, chàng đã rình nghe mà không chịu nghe cho đến cuối để biết thuốc giải ở trên người Ngô Khảm. Công công đã giết hắn, chỉ cần thò tay vào bọc áo hắn là lấy được thuốc giải, nhưng lão không biết. Đúng là ác nhân phải gặp quả báo mà.”
Bọn Lỗ Khôn sau một hồi truy đuổi mà không thấy bóng dáng Ngô Khảm đâu, lần lượt trở về thăm hỏi tương thế của sư phụ. Vạn Chấn Sơn lúc này đã cởi bỏ áo ngoài, để lộ bộ ngực bị băng bó, máu tươi còn thấm cả ra ngoài lớp vải băng.
Lần này “thương thế” của lão chẳng nặng nề như lần bị Thích Trường Phát đâm một dao, đương nhiên là vì võ công của Ngô Khảm kém xa Thích Trường Phát! Vết thương đâm không sâu nên thương thế không đáng kể, chỉ cần băng bó một hai ngày là khỏi. Chúng đệ tử thi nhau mắng Ngô Khảm vong ân bội nghĩa, còn nói ngày mai nhất định đi tìm phụ thân hắn tính sổ.
Lát sau tất cả đều cáo lui để cho sư phụ được nghỉ ngơi, chỉ còn lại một mình Vạn Khuê ở đó chăm sóc lão.
Thích Phương nằm bên dưới gầm giường, khó chịu vô cùng, lại sợ bị cha con Vạn Chấn Sơn phát hiện, chỉ mong sớm được đào thoát ra ngoài, nhưng khổ nổi Vạn Chấn Sơn và Vạn Khuê cứ ngồi trên giường không có cách nào thoát ra ngoài được.
Vạn Chấn Sơn nói :
- Giờ thì giải quyết cái tử thi này đã, đừng để mọi sự bại lộ.
Vạn Khuê hỏi :
- Giải quyết như thi thể Thích Trường Phát hay sao?
Vạn Chấn Sơn trầm ngâm một lát, nói :
- Ừ, cứ theo cách cũ mà làm!
Thích Phương nghe nói lại rơi lệ, không biết chúng xử trí thi thể cha như thế nào?
Vạn Khuê nói :
- Xây tại đây luôn sao? Đây là phòng ngủ của cha, e rằng không tiện...
Vạn Chấn Sơn nói :
- Ta tạm thời dời qua ở cùng lầu với ngươi. Còn một việc phiền phức nữa đó là quyển kiếm phổ không phải tự dưng mà chúng đem đến tặng chúng ta. Ta và ngươi phải ở cùng phòng để dễ bề tiếp ứng cho nhau. Sau này cha con ta phát tài to rồi sợ gì mà không có chỗ ở?
Thích Phương nghe nói đến tiếng “xây” thì một tia sáng lóe lên trong đầu, vậy chúng đã đem thi thể cha bỏ vào tường rồi xây lại để xóa dấu vết! Thảo nào mà cha mình đi biền biệt không thấy quay về, công công...
Không! Không thể gọi lão là công công nữa, không gọi lão là lão gian tặc đã là khách sáo lắm rồi. Lão thì đêm đêm ngồi dậy để xây tường. Lão làm việc tàn nhẫn, lòng thấy bất an nên mới mắc chứng mộng dụ Nhưng lão gian tặc mà cũng biết cảm thấy bất an thì quả là chuyện lạ...
Không! Lão không hề cảm thấy bất an, làm được những việc như vậy lão rất đắc ý, lúc nãy nhìn thấy nụ cười đắc ý của lão trong lúc “xây tường” cũng đủ biết...
Lại nghe Vạn Khuê hỏi :
- Cha à, thật ra thì quyển kiếm phổ này có gì quý báu mà cha nói chúng ta sắp phát tài to, sắp trở thành phú giáp thiên hạ? Không lẽ... không lẽ nó không phải là bí kíp võ công mà là kim ngân tài bảo hay sao?
Vạn Chấn Sơn nói :
- Đương nhiên không phải là bí kíp võ công rồi, nó chỉ đường đến một đại bảo tàng. Mẹ nó, vậy mà lão bất tử Mai Niệm sinh lại định đem nó truyền cho người khác, thử hỏi có đáng chết không chứ? Nào, bây giờ thì ngươi mau lấy kiếm phổ ra đây!
Vạn Khuê hơi ngần ngừ một thoáng rồi lấy quyển sách đưa ra. Thì ra sau khi phát hiện Thích Phương giấu quyển sách vào bụng chiếc quạt gió thì hắn đã lấy giấu vào người.
Vạn Chấn Sơn liếc nhanh thần thái của Vạn Khuê một cái rồi cầm lấy quyển sách, chậm rãi lật từng tờ từng tờ ra xem. Quyển sách bị ngâm nước dơ ướt đẫm, chỉ có những trang ở giữa là vẫn còn khô.
Vạn Chấn Sơn nói :
- Quyển sách này phụ tử chúng ta có giữ nổi hay không cũng khó nói lắm. Trước mắt phải tra coi nó nói bảo tàng nằm ở đâu, sau này lỡ có bị người ta cướp mất cũng không thành vấn đề. Người cầm lấy bút mà ghi lại những chữ mà ta đọc. Chiêu thứ nhất của Đường Thi kiếm pháp lấy từ bài “Xuân Quy” của Đỗ Phủ.
Lão thấm nước bọt đầu ngón tay, sau đó thấm lên giấy chỗ đầu đề bài “Xuân Quy” sau đó kêu lên :
- Số bốn! Để coi “Đài kính lâm giang trúc” chữ thứ tư là chữ “giang”. Ngươi ghi lại đi! Chiêu thứ hai cũng lấy từ thơ Đỗ Phủ, bài “Trùng Kinh Chiêu Lăng”.
Lão lại dùng nước bọt thấm đầu ngón tay rồi thấm ướt giấy cạnh đầu đề bài thơ :
- À, số năm mươi mốt!
Sau đó lại dò ngón tay xuống, đếm :
- Năm, mười, mười lăm, hai mươi... “Lăng tẩm bàn không khúc”. Chữ thứ năm mươi mốt là chữ “lăng”! “Giang Lăng”! Tuyệt diệu! Thì ra nó nằm ở ngay Kinh Châu này!
Vạn Khuê nói :
- Cha, nói nhỏ nhỏ một chút!
Vạn Chấn Sơn cười nói :
- Đúng! Phải nói nhỏ nhỏ một chút! Ta mừng quá mà quên mất. Khuê nhi, tâm huyết cả một đời của ta cuối cùng cũng sắp nhìn thấy thành tựu. Bí mật bao đời nay cuối cùng đã bị ta khám phá!
Bỗng lão vỗ đùi đánh đét một cái, nói :
- Ta biết rồi! Ta biết tại sao chúng lại đem quyển kiếm phổ đến cho chúng ta!
Vạn Khuê nói :
- Tại sao? Việc này con nghĩ mãi không ra nguyên cớ.
Vạn Chấn Sơn nói :
- Chúng lấy được kiếm phổ nhưng tìm không ra bí mật ở trong đó thì giữ để làm gì chứ? Kiếm pháp của chúng ta là “Đường Thi kiếm pháp”, mỗi kiếm chiêu xuất phát từ một câu Đường thi, người của môn phái khác cho dù võ công thông thiên cũng không mò ra được! Trên thế gian này giờ chỉ còn ta và Ngôn Đạt Bình biết chiêu thứ nhất xuất phát từ bài thơ nào, chiêu thứ hai xuất phát từ bài thơ nào. Từ đó mới biết chữ thứ nhất phải tìm ở bài “Xuân Quy”, chữ thứ hai phải tìm ở bài “Trùng Kinh Chiêu Lăng”.
Vạn Khuê nói :
- Nhưng Đường Thi kiếm pháp không phải chỉ có cha và Ngôn Đạt Bình biết, còn các sư huynh đệ biết, đệ tử của Ngôn Đạt Bình và Thích Trường Phát cũng biết!
Vạn Chấn Sơn lắc đầu nói :
- Ta dạy cho các ngươi đúng là Đường Thi kiếm pháp, nhưng thứ tự kiếm chiêu đã đảo loạn hết rồi. Ngôn Đạt Bình thì không có đồ đệ, Thích Trường Phát còn lợi hại hơn, dạy cho đồ đệ và con gái kiếm chiêu đọc tầm bậy tầm bạ, không còn nhận ra đó là Đường thi nữa đừng nói biết nó nằm ở bài thơ nào.
Vạn Khuê nhíu mày nói :
- Vậy ra đến con mà cha cũng giấu sao?
Vạn Chấn Sơn thở dài nói :
- Ta có tám đồ đệ, đêm nào cũng cùng nhau luyện kiếm, ta không thể dạy riêng cho một mình ngươi được. Làm vậy chỉ tổ làm cho chúng thêm nghi ngờ chứ ích gì!
Vạn Khuê gật gù nói :
- Vậy ra mưu đồ của địch nhân là như vầy, sau khi chúng phát hiện ra bí mật làm giấy ướt thì có chữ xuất hiện, nhưng chúng lại không khám phá ra hết các bí mật. Thế nên chúng cố ý làm ướt giấy cho chữ hiện ra rồi mới mang đến cho chúng ta để chúng ta nghiên cứu tìm ra bảo tàng. Chừng đó chúng chỉ việc theo sau lưng chúng ta mà hưởng lợi!
Vạn Chấn Sơn gật đầu khen phải, nói :
- Không sai! Từ nay bất cứ hành động nào chúng ta cũng phải thật thận trọng, không khéo rồi đến khi tìm thấy bảo tàng, của chưa được hưởng mà mạng đã mất!
Dừng một lát, lão thấm nước bọt vào tay lật tìm chữ thứ ba :
- Kiếm chiêu thứ ba nằm trong bài “Thánh Quả Thi”. Ừ, chữ thứ ba mươi ba, “Hạ phương thành đô tận”, đó là chữ “thành”! “Giang Lăng thành”, đúng rồi! Đúng rồi! Không còn nghi ngờ gì nữa! Ủa, sao mà ngứa dữ vầy nè?
Lão dùng tay phải gãi gãi lưng bàn tay trái, rồi lại cảm thấy bàn tay phải cũng ngứa, dùng bàn tay trái gãi bàn tay phải. Sau đó lại chăm chú giở sách đi tìm chữ thứ tư :
- Chiêu thứ tư... Ừ, chữ thứ hai mươi tám! Năm, mười... hai mươi lăm... A, chữ “nam”! “Giang Lăng thành Nam”! Ha ha ha! Ủa sao ngứa quá vậy?
Cảm giác ngứa càng lúc càng dữ dội, bây giờ lão mới rời mắt khỏi quyển sách nhìn xuống hai bàn tay, chỉ thấy trên lưng bàn tay xuất hiện ba vệt màu đen thẫm. Lão nhíu mày, cảm thấy kỳ, nói :
- Ngày hôm nay ta không có viết chữ, tại sao tay lại dính đầy mực thế này?
Chỉ cảm thấy lưng hai bàn tay càng lúc càng ngứa tợn, nhìn lại thì lưng bàn tay phải cũng có mấy đường đen dài.
Vạn Khuê kinh hãi kêu lên :
- A! Nó ở đâu ra vậy? Hình như... hình như là bò cạp của Ngôn Đạt Bình!
Vạn Chấn Sơn nghe nhắc thì kinh hãi, lại cảm thấy ngứa ngáy không chịu được, dùng tay gãi gãi.
Vạn Khuê xua tay kêu lên :
- Đừng gãi! Đừng gãi! Chính là móng tay của cha mang độc vào...
Vạn Chấn Sơn kêu lên :
- Chết rồi! Thì ra là như vậy!
Giờ thì lão đã tỉnh ngộ, kêu lên :
- Tiểu dâm phụ ngâm sách vào chậu máu độc, tên tiểu tặc Ngô Khảm lúc nãy lại không chịu đứng yên mà chết còn cào tay ta rách mấy đường chảy máu... Mẹ nó, độc của con bò cạp theo vết thương vào máu rồi! May mà bị nhiễm không nhiều, chắc cũng không đến nỗi nào. Ôi, sao mà đau quá!
Lão bắt đầu cảm thấy hết ngứa, có điều bắt đầu cảm thấy đau. Bất giác rên lên thành tiếng.
Vạn Khuê nói :
- Cha bị trúng độc không nhiều thử lấy nước rửa coi có trừ bớt được độc không?
Vạn Chấn Sơn gật đầu lia lịa, kêu lớn :
- Đào Hồng! Đào Hồng! Lấy nước cho ta!
Vạn Khuê nhíu mày nghĩ thầm :
“Cha sợ quá đến không còn nhớ gì nữa. Đào Hồng đã bị ông đuổi đi lâu rồi còn đâu nữa mà gọi.”
Nghĩ xong bước ra lấy chậu đi múc nước về đặt lên bàn. Vạn Chấn Sơn nhúng hai tay vào nước, làn nước mát lạnh làm lão cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Nào ngờ Vạn Khuê sau khi dùng thuốc giải, máu độc bị đẩy ra còn độc hại hơn cả chất độc nguyên thủy của con bò cạp. Vết thương trên tay Vạn Chấn Sơn bị Ngô Khảm cào rách da chảy máu, một khi bị chất kịch độc trong máu của Vạn Khuê ngấm vào, độc thương còn nặng hơn cả Vạn Khuê. Hai bàn tay lão mới ngâm vào nước một thoáng, chậu nước đã biến thành màu đen. Màu đen từ nhạt rồi nhanh chóng đậm dần lên, chỉ qua một lát đã kịt như mực.
Hai cha con lão nhìn nhau thất sắc. Vạn Chấn Sơn lấy hai bàn tay ra khỏi chậu nước xem thử, bất giác hét lên một tiếng kinh hoàng!
Hai bàn tay của lão đã sưng phù lên trông chẳng khác nào hai quả cầu! Vạn Khuê cũng thất kinh kêu lên :
- Ái chà! Chắc là không thể ngâm nước được!
Vạn Chấn Sơn muốn phát điên lên, đá Vạn Khuê một cước té nhào, quát :
- Súc sinh! Ngươi đã biết là không thể ngâm nước, tại sao lại còn xúi giục ta? Ngươi muốn hại chết ta phải không?
Vạn Khuê ôm bụng bò dậy, nói :
- Con đâu biết được ngâm nước làm cho độc phát tác nhanh như vậy? Nếu biết thì khi nào con lại hại cha!
Thích Phương nằm dưới gầm giường nghe cha con Vạn Chấn Sơn tranh cãi, lòng vừa thỏa mãn vừa cảm thấy thê lương khó tả.
Lại nghe Vạn Chấn Sơn hét lên :
- Giờ phải làm sao đây? Phải làm sao?
Vạn Khuê nói :
- Ở chỗ tôi có một ít thuốc giảm đau, tuy không giải được độc nhưng cũng làm giảm đau đáng kể. Có muốn dùng không?
Vạn Chấn Sơn gật đầu hối :
- Đi lấy liền đi! Mau lên! Mau lên!
Vạn Khuê nói :
- Tôi dùng thì có giảm đau, cha thoa vào có công hiệu hay không thì chưa dám chắc. Nếu xảy ra chuyện gì bất thường thì cha cũng đừng đá tôi!
Vạn Chấn Sơn tức điên, mắng :
- Mẹ nó! Lão tử đẻ ngươi ra, nuôi ngươi lớn lên, đá ngươi một cái cũng không được sao? Không lôi thôi nữa! Mau đi lấy thuốc đi!
Vạn Khuê dạ một tiếng rồi đi ra. Vạn Chấn Sơn nhìn đôi bàn tay sưng phù, đen bóng lên, trông hệt như cái bọng đái heo thổi căng lên, nếu để chậm trễ e rằng phải đến toác ra chứ chẳng chơi. Lão hãi quá kêu lên :
- Để ta đi với ngươi. Không thể chậm trễ được!
Cắp quyển kiếm phổ nhét vào ngực áo, bước vội theo Vạn Khuê.
Thích Phương nghe cha con Vạn Chấn Sơn đi xa rồi mới dám chui ra khỏi gầm giường, nhưng ra khỏi gầm giường nàng cảm thấy bơ vơ vô cùng, giờ thì đi đâu? Thiên hạ rộng lớn như vầy lại không có chỗ cho nàng nương thân.
“Chúng đã hại chết cha, cừu này sao có thể không báo được? Nhưng mối huyết hải thâm cừu này phải báo như thế nào đây? Luận về võ công, cơ trí bất cứ thứ nào mình cũng kém cha con lão quá xa, đó là chưa kể họ còn cho là mình và Ngô Khảm có tư tình, vừa gặp mặt là đã hạ thủ giết người, mình làm sao chống đỡ nổi? Tình hình này xem ra chỉ còn cách đi tìm... đi tìm Địch sư ca... Sau đó sẽ bàn tính nữa. Nhưng giờ này sư ca ở đâu? Còn Không Tâm Thái nữa, mình làm sao mà bỏ nó ở lại được?”
Vừa nghĩ đến con gái, nàng quyết định phải đến bồng con đi ra khỏi Vạn phủ trước, những việc khác, kể cả báo cừu, đành để lại sau rồi hãy tính.
Trong lòng nàng còn chưa dám chắc cha con Vạn Chấn Sơn đồng mưu hại chết cha mình. Vạn Chấn Sơn là kẻ đại gian đại ác, việc lão mưu đồ giết chết sư đệ thì chẳng còn gì để mà nghi ngờ nữa. Nhưng còn Vạn Khuê? Cuối cùng thì tình cảm ân ái vợ chồng mấy năm qua, trong một chốc nàng không thể vứt bỏ tất cả.
Nàng chạy về tới dưới lầu, chỉ nghe Vạn Chấn Sơn không ngớt rên la ầm ĩ trên lầu, nghĩ thầm :
“Lão la ó thế này, Không Tâm Thái tất phải giật mình tỉnh giấc!”
Sợ con gái kinh sợ, nàng bất chấp hiểm nguy, nhẹ nhàng đi lên lầu sợ cầu thang phát ra tiếng động.
Không Tâm Thái ngủ trong gian phòng nhỏ nằm ngay phía sau phòng ngủ của hai vợ chồng, chỉ cách nhau một lần giấy mỏng. Thích Phương lẻn vào phòng của Không Tâm Thái, dưới ánh đèn chỉ thấy Không Tâm Thái hai mắt mở to, thì ra nó đã tỉnh giấc từ lâu rồi. Nhìn thấy mẹ, con bé bất chợt khóc toáng lên. Thích Phương chạy tới ôm con gái vào lòng, đưa tay lên môi ra hiệu không được lên tiếng. Không Tâm Thái rất thông minh, nhìn thấy mẹ ra hiệu thì vội im bặt, hai mẹ con ôm nhau nằm trên giường.
Chỉ nghe Vạn Chấn Sơn kêu lên :
- Không được! Không được! Thuốc giảm đau này chẳng có tác dụng mẹ gì hết! Phải đi tìm cái gã thầy lang ấy lấy thuốc giải!
Vạn Khuê nói :
- Không sai! Chỉ có thuốc giải của hắn mới chữa được! Chờ trời sáng bảo Lỗ sư ca thống lãnh chúng huynh đệ đi tìm hắn. Bàn tay con giờ cũng đau quá!
Vạn Chấn Sơn nổi nóng nói :
- Làm sao mà phải chờ tới sáng? Ối trời ơi đau quá! Ta không chịu nổi nữa rồi... Ôi... đau quá!
Sau đó lão đúng là không chịu nổi nữa, ngã lăn ra đất, vừa lăn lộn vừa kêu lên :
- Mau... mau lấy kiếm ra đây... chặt bỏ... chặt bỏ hai bàn tay ta! Mau lên! Mau lên!
Chỉ nghe tiếng bàn ghế đổ ngã ầm ầm, tiếng đồ đạc rơi xuống đất vỡ loảng xoảng, có cái lăn lốc cốc. Quang cảnh vô cùng hỗn độn.
Không Tâm Thái sợ đến mặt mày xám ngắt ôm riết vào người mẹ, run bần bật. Thích Phương cũng ôm chặt con gái vỗ về, chỉ có điều không dám lên tiếng.
Vạn Khuê cũng đang rối trí, nhưng dù sao cũng còn khá hơn phụ thân hắn, cất tiếng khuyên ngăn :
- Cha bình tĩnh một chút nào! Sao lại có thể chặt bỏ hai bàn tay được? Huống hồ chặt bỏ hai bàn tay thì chưa chắc đã trừ hết độc. Chúng ta nên tìm cách tìm thuốc giải là hơn.
Vạn Chấn Sơn nổi điên nói :
- Tại sao ngươi không nghe lời ta? Tại sao không chặt bỏ hai bàn tay cho ta bớt đau đớn? À, ta biết rồi! Ngươi đang cầu cho ta chết sớm đi chứ gì? Ngươi muốn một mình tận hưởng bảo tàng chứ gì?
Vạn Khuê nổi giận nói :
- Cha bị đau quá đến nỗi thần trí cũng mê loạn rồi! Tôi không biết thứ tự các kiếm chiêu, giành một mình thì có ích gì chứ? Tôi thấy cha nên nằm ngủ một lát cho tỉnh trí lại đi!
Vạn Chấn Sơn vừa lăn lộn vừa kêu lên :
- Ngươi nói ta thần trí mê loạn! Chính ngươi mới thần trí mê loạn! Ngươi nhẫn tâm nhìn cha mình chết để độc chiếm bảo tàng! Ôi... ta chết mất! Hừ! Ta có chết cũng không để kiếm phổ lọt vào tay ngươi!
Lão đưa tay vào ngực áo, moi quyển sách ra, cào lấy cào để, định hủy hoại quyển sách. Các ngón tay lão lúc này sưng phù, to bằng củ cải, cử động rất khó khăn, vậy mà lão cũng xé nát được mấy trang sách.
Vạn Khuê kinh hãi kêu lên :
- Đừng! Đừng làm vậy!
Vừa kêu gã vừa chạy lại chụp lấy quyển sách. Vạn Khuê nắm được nửa quyển, nửa kia vẫn nằm trong tay Vạn Chấn Sơn, lão nhất quyết bấu chặt, không chịu buông ra. Cả hai giằng tới giằng lui, quyển sách vốn đã cũ kỹ, chất giấy đã gần mục, lại bị ngâm trong nước cả buổi trời đến giờ vẫn chưa khô, bị giật mạnh, cuối cùng không chịu được, rách toạc ra làm hai. Một nửa trong tay Vạn Khuê, nửa kia trong tay Vạn Chấn Sơn.
Vạn Chấn Sơn sau khi giật được nửa quyển sách, lại xé lấy xé để. Vạn Khuê không đành lòng nhìn thấy quyển kiếm phổ mình kiếm được bị xé nát, không cam tâm nhìn thấy bảo tàng sắp vào tay bỗng chốc hóa thành ảo ảnh.
Gã nhảy vào giật lấy nửa quyển sách trong tay Vạn Chấn Sơn. Hai người nhào lăn xuống sàn giành giật làm cho quyển sách càng nát ra.
Xảy nghe Vạn Khuê kêu lên :
- Ối trời ơi! Vết thương của tôi lại bị ngấm thêm chất độc! Ôi... đau quá!
Thì ra trong lúc hai người giành giật quyển sách, độc chất lại được dịp ngấm vào vết thương cũ. Chỉ trong nháy mắt, bàn tay phải Vạn Khuê đã vụt sưng vù lên, tròn lẳng, đen sì khiến gã đau thấu cốt. Vạn Khuê bị thương đã lâu, thể lực đã gần cạn kiệt, nay chất độc lại tấn công vào, phát tác cực nhanh. Hai cha con Vạn gia giờ chẳng ai còn sức để tranh đoạt bất kỳ thứ gì nữa, chỉ còn nằm dưới đất mà rên la.
Thích Phương nằm nghe một lát, rốt cuộc thì phu thê tình thâm, nàng không thể bỏ mặc Vạn Khuê chết thảm được. Liền đứng dậy, bước ra cửa, lạnh lùng hỏi :
- Sao vậy? Hai người đang làm gì đó?
Cha con Vạn Chấn Sơn nhìn thấy Thích Phương nhưng hiện thời đang đau đớn thấu trời, chẳng còn sức lực để mà nổi giận nữa.
Vạn Khuê kêu lên :
- Phương muội! Nàng mau đi tìm thầy thuốc ban sáng... bảo hắn cho thuốc khác... Ôi... ta đau quá, không chịu nổi nữa rồi... Ôi...
Giọng nói Vạn Khuê liên tục bị ngắt quãng bởi tiếng rên, nghe đến xé ruột. Thích Phương nhìn thấy tình cảnh của Vạn Khuê như vậy thì mềm lòng, lấy lọ thuốc cầm nới tay nói :
- Đây là thuốc giải!
Hai cha con Vạn gia nhìn thấy lọ thuốc thì mắt sáng rỡ, kêu lên :
- Hay quá! Rắc cho ta trước!
Thích Phương nhìn thấy ánh mắt tham lam hung ác của Vạn Chấn Sơn chẳng khác nào mắt dã thú đang đói mà nhìn thấy con mồi, thì bĩu môi khinh bỉ. Nàng muốn nhân cơ hội này để bức lão nói ra những điều mà mình còn chưa biết.
Lạnh lùng nói :
- Khoan đã! Không được cử động! Nếu hai người xông tới ta sẽ vứt lọ thuốc xuống hồ cá.
Vừa nói vừa đây cửa sổ ra, thò một tay ra ngoài, chỉ cần nàng buông tay một cái, lọ thuốc rơi xuống hồ, mọi hy vọng của hai cha con lập tức tan thành mây khói.
Hai cha con đưa mắt nhìn nhau, không ai dám cử động. Lát sau Vạn Chấn Sơn cất giọng dịu dàng nói :
- Thích Phương, con dâu hiền của ta. Con muốn đi theo Ngô Khảm thì cứ việc, ta thề sẽ không ngăn cản hai người, ta còn cho con một ngàn lạng bạc để hai người sống an nhàn cả đời... Ôi... đau... Con đã không muốn sống với Khuê nhi nữa thì cứ đi, Khuê nhi cũng chẳng ngăn cản đâu... Ôi...
Thích Phương bĩu môi, khinh bỉ nghĩ thầm :
“Con người này quả là vô sỉ đến cùng cực. Rõ ràng là lão đã giết chết Ngô Khảm, giờ lại còn bị chuyện để gạt mình.”
Vạn Khuê cũng nói :
- Phương muội! Ta thật tình không muốn xa nàng... nhưng nếu nàng đã quyết ý như vậy ta... ta cũng không thể làm khác được. Hai người cứ ra đi, ta thề sẽ không đuổi theo làm khó dễ cho hai người.
Thích Phương cười lạnh, nói :
- Hai ngươi đừng hòng toan tính chuyện vô liêm sỉ với ta nữa! Giờ thì ta hỏi các ngươi vài việc, nếu chịu thành thực nói ra thì ta đưa thuốc giải cho.
Vạn Chấn Sơn rên hừ hừ nói :
- Hỏi đi... ngươi cần biết việc gì cứ hỏi... nhanh lên...
Một cơn gió đêm qua cửa sổ thổi vào, thổi tung mớ giấy vụn, chính là những trang giấy trong kiếm phổ bị cha con Vạn gia xé nát khi nãy, thổi tung đôi bướm mẫu thêu của Thích Phương ra ngoài cửa sổ. Thích Phương nhìn theo đôi bướm, chúng chầm chậm bay ra ngoài rồi mất hút trong màn đêm.
Nàng bỗng nghe lòng chua xót não nề, nhớ lại ngày xưa cùng Địch Vân ngày ngày vui đùa bên nhau. Những ngày tháng ấy thật là đẹp, đó là chuỗi ngày mà hai người không hề biết đến hai tiếng “đau khổ” là gì.
Vạn Khuê lên tiếng hối thúc :
- Hỏi đi! Bất kỳ việc gì ta cũng nhất định nói cho nàng biết.
Thích Phương giật mình quay lại, lạnh lùng nói :
- Cha ta đâu rồi? Các ngươi đã làm gì cha ta?
Vạn Chấn Sơn gượng cười nói :
- À, ngươi hỏi chuyện của Thích sư đệ. Ta... ta cũng không biết Thích sư đệ hiện giờ ra sao... Ôi... đau... Ta... ta cũng nhớ Thích sư đệ, nhưng hắn ra đi rồi mất bóng luôn. Ta với Thích sư đệ ngoài tình sư huynh đệ ra còn có nghĩa thông gia, đúng là việc tốt xưa nay hiếm có. Ôi...
Thích Phương hừ lạnh nói :
- Đến giờ này mà ngươi còn nói những lời giả dối ấy phỏng có ích gì? Cha ta đã bị ngươi hại chết rồi phải không? Ngươi cũng dùng cách giết Ngô Khảm để giết cha ta phải không? Ngươi còn mang di thể của người bỏ vào tường xây kín lại để người khác không biết phải không?
Thích Phương hỏi liên tiếp ba câu “phải không”, câu nào câu nấy như tiếng sét nổ ngay trên đầu cha con Vạn gia.
Vạn Khuê run giọng hỏi :
- Ngươi... ngươi làm sao biết được những chuyện này?
Câu hỏi thay cho lời thú nhận!
Thích Phương nghe lòng quặng đau, bất giác nộ hỏa xông lên đầu, nàng muốn ngay lập tức buông tay cho lọ thuốc giải rơi xuống hồ cá cho cha con chúng chết hết mới hả dạ. Vạn Khuê thấy vậy thì kinh hãi định xông tới, nhưng Vạn Chấn Sơn đã ngăn lại, quát :
- Khuê nhi! Chớ lỗ mãng!
Lão biết tình hình này không thể dùng sức mạnh để cướp được. Chỉ cần Thích Phương còn một thoáng do dự là cha con lão còn có hy vọng.
Ngay lúc đó Không Tâm Thái từ trong phòng chạy ra ngoài, kêu lên :
- Mẹ! Mẹ!
Vạn Khuê thấy thời cơ ngàn năm đã đến, vươn người tới chụp Không Tâm Thái kéo vào lòng, rút phắt con dao truy thủ ra, quát :
- Hay lắm! Cả nhà họ Vạn từ già đến trẻ đêm nay cùng chết chung một chỗ. Ta giết con bé trước rồi tính sau!
Thích Phương thấy con gái đã rơi vào tay Vạn Khuê, hắn lại muốn giết con bé thì kinh hồn hét lên :
- Thả nó ra! Mọi việc không liên quan đến con!
Vạn Khuê cười lạnh nói :
- Dù sao thì ta cũng chết, cha con ta cùng chết để ở dưới huỳnh tuyền khỏi cô quạnh.
Nói xong hắn dứ dứ đao như muốn đâm thật. Thích Phương nhảy ào tới cứu con. Vạn Chấn Sơn chỉ chờ có vậy, lão giơ tay sớt lấy bình thuốc, đồng thời đánh mạnh một chưởng khiến Thích Phương văng ra xạ Cướp được bình thuốc, lão vội vàng mở nắp, rắc lên lưng bàn tay mình. Vạn Khuê thấy đã cướp được thuốc, liền bỏ Không Tâm Thái ra, đưa bàn tay cho Vạn Chấn Sơn rắc thuốc cho mình. Thích Phương vùng dậy, nhào tới ôm lấy Không Tâm Thái nhảy ra xa.
Vạn Chấn Sơn ném bình thuốc cho Vạn Khuê xong lập tức nhảy tới, phi cước đá Thích Phương ngã nhào xuống đồng thời cởi dây thắt lưng trói hai tay hai chân nàng lại.
Không Tâm Thái thấy mẹ bị trói thì khóc thét lên :
- Mẹ! Thả mẹ ra!
Vạn Chấn Sơn hừ lạnh một tiếng, tát một cái khiến con bé té bò ngất xỉu, nhưng cái tát làm động vết thương khiến lão cũng kêu “ái dà” một tiếng.
Thuốc giải quả nhiên linh nghiệm dị thường, chỉ một thoáng sau thì vết thương đã xẹp xuống, cảm giác đau hết hẳn, thay vào đó là cảm giác ngứa, qua một lát, cảm giác ngứa cũng giảm đi đáng kể. Đến lúc này thì hai cha con mới cảm thấy yên tâm, biết là tánh mạng đã “nhặt” lại được rồi. Chợt hai người nhìn lại, thấy khắp phòng giấy vụn bay lả tả, đồng kêu lên một tiếng, tranh nhau đi nhặt gom về.
__________________
|