Ðề tài: Bác sĩ Ai-bô-lít
View Single Post
  #12  
Old 03-28-2013, 03:48 AM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Bác sĩ Ai-bô-lít (tt)

Con Đích


-Bác vui mừng thế thật vô ích,

-vẹt nói với bác sĩ và thở dài.

-Không thể ở trong nhà được nữa. Mái nhà đã cháy trụi, sàn và tường cũng cháy hết. Các thứ đồ gỗ cũng không còn, không còn bàn, ghế, cũng chẳng còn giường nữa.

-Đúng, đúng như vậy!

-Bác sĩ nói.

-Nhưng bác không đau khổ. Bác rất hạnh phúc vì tất cả các cháu đều còn sống và không cháu nào bị làm sao cả. Còn nếu ngôi nhà không còn ở được, thì đã sao, bác sẽ ra bờ biển tìm một cái hang và cùng sống ở đó với các cháu.

-Việc gì phải đi tìm hang hở bác?

-Chú gấu thốt lên.

-Xin mời tất cả đến hang gấu với cháu, ở đó, tối và ấm áp...

-Không, đến nhà tôi ở giếng hơn!

-ếch ngắt lời gấu.

-Dưới giếng ẩm, mát mẻ và ướt át.

-Trời ơi, tưởng đi đâu chứ mời xuống giếng!

-Chú cú già bực tức nói khi vừa từ rừng bay tới.

-Không, xin mời đến nhà tôi ở hốc cây. ở đó, tuy chật đôi chút, nhưng rất tiện.

-Xin cám ơn các bạn tốt bụng!

-Bác sĩ nói.

-Nhưng dù sao bác cũng muốn sống trong hang hơn!

-Sống trong hang! Sống trong hang!

-Cá Sấu kêu to và lao ngay theo con đường Ven-tu-ri. Theo sau Cá Sấu là vẹt Ca-ru-đô, cú Bum-ba, chó Gâu Gâu, khỉ Chi-chí và lợn ủn ỉn.

-Nào, chúng ta hãy đi tìm hang, tìm hang, tìm hang! Chẳng bao lâu, tất cả đã đến bờ biển, không xa hải cảng. Và họ nhìn thấy ai ở đấy? Tất nhiên đó là con Kéo Đẩy! Đúng, đúng... con Kéo Đẩy, nhưng nó không phải có một mình mà bên cạnh còn một con kéo đẩy nhỏ xíu, rất dễ thương, nhanh nhẹn, có bộ lông tơ rất mượt mà ai cũng muốn vuốt ve. Nó vừa về đến đây trên chiếc tàu của bác Rô-bin-xơn. Nhờ có ánh sáng của cây đèn, con tàu đã cập bến an toàn và con Đích đã khéo léo nhảy thẳng xuống bờ biển, lao ngay đến ôm chầm lấy bố. Con Kéo Đẩy bố rất đỗi vui mừng, vì hai bố con đã lâu lắm không được gặp nhau! Nhìn chúng ôm hôn nhau thật buồn cười. Kéo Đẩy hôn con trai hết đầu nọ đến đầu kia, hết bằng mõm này lại sang mõm khác, còn con Đích không bỏ phí thời gian, khi bố hôn mõm này thì nó dùng mõm kia nhai ngấu nghiến những chiếc bánh mật ong do bố nó mang đến. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, con Đích đã mê những con thú rồi. Chỉ chưa đầy năm phút sau, tất cả bọn thú đã cùng nó chạy tung tăng vào rừng và bắt đầu những trò chơi rất vui vẻ, chúng trèo lên cây, hái hoa và quả thông ném lên đầu nhau. Còn bác sĩ Ai-bô-lít và con Kéo Đẩy cùng với bác thủy thủ Rô-bin-xơn đi tìm một cái hang thật tốt. Những con thú chơi đùa rất lâu trong rừng. Bỗng chó Gâu Gâu nói với vịt Ki-ca:

-Hãy nhìn kìa Ki-ca, Bụi dâu tây chín đỏ Hái thật nhiều, Ki-ca, Để đãi mừng chú Đích! Vịt Ki-ca lập tức hái hết những quả dâu tây và tặng cho bạn mới của mình. Còn khỉ Chi-chí trèo lên cây cao, hái những trái hồ đào ném xuống:

-Này, cho chú mày đây. Đích, bắt lấy! Cả hai cái đầu của Đích lắc lư vui sướng và Đích dùng cả hai mồm bắt gọn những trái hồ đào. "Sao lại có những con vật tốt quY, tất cả các bạn ấy đều tốt!

-Con Đích tự nhủ.

-Mình phải sống hòa thuận hơn với họ". Đặc biệt, con Đích rất thích chú vẹt, vì vẹt biết hát và thổi sáo những bài hát thú vị nhất.

-Tên anh là gì?

-Con Đích hỏi. Vẹt hát trả lời Đích:

-Ta là Ca-ru-đô lừng danh, Hôm qua nuốt trửng một anh lạc đà! Con Đích nghe vậy, cười sặc sụa. Chú vẹt và Bê-na-lít Bỗng lúc đó, một con hải âu biển bay đến bên vẹt và kêu với giọng đầy lo âu:

-Bác sĩ đâu? Bác sĩ đâu? Chúng ta cần bác sĩ! Đi tìm bác sĩ mau lên!

-Có chuyện gì thế?

-Vẹt Ca-ru-đô hỏi.

-Tên cướp Bê-na-lít!...

-Hải âu trả lời.

-Kẻ độc ác khủng khiếp đấy...

-Bê-na-lít?

-Hắn đang bơi thuyền ngoài biển... Hắn muốn đánh cắp chiếc tàu của bác thủy thủ Rô-bin-xơn. Làm thế nào bây giờ? Hắn sẽ cướp tàu và trốn biệt ra khơi xa, và rồi sẽ lại cướp bóc, lại đánh đập và giết hại những người vô tội. Vẹt Ca-ru-đô suy nghĩ giây lát.

-Hắn sẽ không làm thế được đâu,

-vẹt nói.

-Chúng ta sẽ tự thanh toán với hắn... không cần có bác sĩ.

-Nhưng bạn có thể làm được gì nào?

-Hải âu thở dài hỏi.

-Liệu bạn có đủ sức mạnh để giữ tàu của hắn lại chăng?

-Đủ chứ! Đủ chứ!

-Vẹt vui vẻ nói và bay nhanh tới cây hải đăng. Trên cây đèn, như thường lệ, một chiếc đèn to sáng rực, ạoi rõ những tảng đá và vách đá ven bờ biển. Trên biển, từng đàn hải âu bay lượn.

-Các bạn hải âu ơi! Các bạn hải âu ơi!

-Vẹt gọi to.

-Các bạn hãy bay lại đây, đến cây đèn và lấy thân che kín ngọn đèn lại. Các bạn có nhìn thấy cái thuyền đang bơi gần các vách đá đó không! Trên chiếc thuyền đó là tên cướp biển Bê-na-lít đấy. Hãy che kín ánh sáng của cây đèn đi để hắn không nhìn thấy gì nữa hết!

Lập tức, những chú hải âu bay đến, quây kín xung quanh tháp đèn. Chúng đông đến nỗi ngọn đèn không còn lọt được chút ánh sáng nào ra ngoài. Bóng tối tràn ngập trên mặt biển. Lập tức, nghe rõ tiếng răng rắc! Rồi ầm một tiếng rợn người! Chiếc thuyền, trên đó có tên cướp Bê-na-lít va vào vách đá, vỡ tung.

-Cứu tôi với!

-Tên cướp biển gào lên.

-Cứu tôi với! Giúp tôi với! Tôi chết đuối mất!

-Thật đáng đời nhà mi!

-Ca-ru-đô đáp lại.

-Mi là tên cướp, mi là tên hung ác, tàn bạo! Mi đã đốt nhà chúng tao, và chúng tao chẳng thương tiếc mi. Mi định dìm chết bác sĩ Ai-bô-lít của chúng tao dưới giếng. Hãy tự dìm chết mình đi, và chẳng ai cứu giúp mi đâu! Chỗ ở mới Thế là tên cướp biển Bê-na-lít đã chết đuối. Từ nay, hắn không bao giờ cướp bóc được nữa. Những chú chim hải âu lập tức bay đi, ngọn đèn lại sáng rực.

-Bác sĩ đâu rồi?

-Khỉ Chi-chí hỏi.

-Tại sao không thấy bác? Đã đến lúc bác phải trở lại rồi.

-Bác sĩ kia rồi!

-Đích nói.

-Hãy nhìn về phía đường mà xem. Đúng là bác sĩ đang đi trên đường, nhưng sao bác lại buồn và mệt mỏi như vậy. Đích chạy lại với bác sĩ và liếm lên má bác, nhưng bác sĩ chẳng cười với nó.

-Bác rất buồn!

-Bác sĩ nói.

-Bác không tìm được cái hang nào hết. Tìm đi, tìm lại mà không đâu có hang cả.

-Chúng ta sẽ sống ở đâu?

-Bác cũng không biết! Không biết! Từ ngoài biển, những đám mây đen đang ùn ùn kéo tới. Sắp có cơn dông. Trời sẽ mưa to, mà chúng ta ở ngoài trời thế này, chẳng có chỗ nào để trú mưa bão.

-Tên Bê-na-lít đáng nguyền rủa!

-Khỉ Chi-chí thét to.

-Nếu nó không đốt nhà chúng ta, thì bây giờ, chúng ta đã ngồi trong nhà ấm cúng và chẳng sợ bão! Chẳng sợ mưa nữa! Tất cả thở dài nặng nề. Không ai nói câu nào cả. Mấy phút sau, tiếng sấm bắt đầu vang động bầu trời và mưa như trút nước. Bác sĩ với những con thú của mình cố gắng nép dưới gốc cây, nhưng mưa mỗi lúc một to, từng dòng nước mưa xuyên qua kẽ lá, cành cây, đổ xuống. Chân tay bác sĩ đã bắt đầu run lên, hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập. Bác lảo đảo rồi ngã lăn xuống mặt đất lạnh và ướt sũng.

-Bác làm sao thế?

-Cú Bum-ba hỏi.

-Bác bị ốm... bác rét quY... bác bị cảm lạnh trong giếng... bây giờ, bác đang sốt đây. Nếu bác không được sưởi ấm trong chăn, bên bếp lò... bác sẽ chết mất... còn các cháu, những con thú đáng yêu của ta, sẽ sống trên đời không còn người bạn tốt nhất của mình.

-U-u-u!

-Cú Bum-ba rú lên.

-U-u-u!

-Chó Gâu Gâu tru tréo. Khỉ Chi-chí ôm lấy lợn ủn ỉn và cả hai cùng khóc, con Kéo Đẩy cũng ôm lấy con mà khóc. Bỗng chó Gâu Gâu rùng mình, vươn dài cổ và bắt đầu đánh hơi trong không khí.

-Có ai đó đi lại đây!

-Gâu Gâu nói.

-Không,

-vịt Ki-ca nói,

-Cậu nhầm đấy. Đó là mưa khuấy động các bụi lau ven bờ biển. Nhưng lúc đó, từ trong bụi rậm, có những con thú chạy tới, chúng cúi sát vào bác sĩ đồng thanh hát:

-Chúng cháu họ Hải Lá, Là thợ mộc, thợ nề, Đã xây xong cho bác, Bên dòng sông xanh mát, Trên bờ hồ lung linh, Ngôi nhà mới đẹp xinh!

-Ngôi nhà?

-Vịt Ki-ca ngạc nhiên hỏi.

-Các bạn biết xây nhà ư?

-Chứ sao!

-Bọn Hải Lá kiêu hãnh trả lời.

-Trong số tất cả các loài thú vật, chúng tôi là những thợ xây giỏi nhất thế giới. Chúng tôi xây những ngôi nhà mà con người không xây như thế. Vừa thấy nhà bác sĩ Ai-bô-lít bị cháy, chúng tôi liền chạy ra khỏi nhà, lao nhanh vào khu rừng gần nhất và cắt ba mươi cây cao vút.

-Ba mươi cây!

-Khỉ Chi-chí bật cười.

-Làm sao các cậu chặt được cây nếu các cậu không có rìu?

-Nhưng chúng tớ lại có những hàm răng rất tuyệt vời!

-Đúng, đúng!

-Cú Bum-ba nói.

-Có lý lắm. Họ nhà Hải Lá có những chiếc răng sắc tuyệt trần. Hải Lá cắt cây bằng răng, sau đó, bóc vỏ cây cũng bằng răng, rồi cắn cụt cành lá và dùng những cây gỗ đó xây nhà cho mình và cho con cháu.

-Và bây giờ, chúng tôi đã làm nhà cho bác sĩ tốt bụng của chúng ta!

-Bọn Hải Lá nói.

-ở đó ấm áp rộng rãi và tiện lợi. Bác sĩ ơi, dậy đi, chúng cháu sẽ đưa bác tới đó! Nhưng bác sĩ chỉ rên rỉ thay câu trả lời. Bác sĩ đang sốt cao nên không thể nói được. Những con thú nâng bác sĩ lên khỏi mặt đất ướt sũng, đặt bác lên lưng con Kéo Đẩy và vừa giữ chặt hai bên, chúng vừa đưa bác đến ngôi nhà mới. Bọn Hải Lá đi trước chỉ đường. Mưa như trút nước. Đã đến hồ và sông Bô-brô-vai-a. Còn trên bờ sông, hãy nhìn kìa, nhìn kìa

-ngôi nhà mới bằng gỗ tròn, cao ráo và mới tinh!


-Xin mời bác sĩ,

-bọn Hải Lá nói.

-Ngôi nhà này tốt hơn ngôi nhà cũ của bác. Bác sĩ xem kìa, ngôi nhà mới đẹp làm sao!

-Cám ơn, cám ơn!

-Bác sĩ Ai-bô-lít yếu ớt thều thào.

-Bác rất cám ơn các chú Hải Lá vì quà tặng tuyệt diệu này. Khỉ Chi-chí nhanh chóng châm bếp lò. Những con thú đặt bác sĩ Ai-bô-lít vào giường và cho bác uống thứ thuốc làm cho bác khỏi rất nhanh. Ngôi nhà quả là tuyệt trần. Ngày hôm sau, bác thủy thủ Rô-bin-xơn và bác gác đèn biển Giam-bô đến thăm bác sĩ. Họ mang đến cho bác sĩ nho và mật ong. Bác sĩ ngồi trên ghế bành cạnh bếp lò, tràn đầy hạnh phúc, nhưng trông bác vẫn còn xanh xao và yếu ớt. Những con thú quây quanh chân bác và nhìn vào mắt bác đang sáng lên vui vẻ. Chúng rất vui mừng vì bác còn sống và bệnh tình của bác đã giảm đi nhiều.

Con Đích xoắn xuýt bên bác, liếm liếm vào tay bác bằng hết đầu nọ đến đầu kia. Bác sĩ vuốt nhẹ bộ lông mượt mà của nó. Vẹt Ca-ru-đô trèo lên lưng ghế, và bắt đầu kể câu chuyện gì đó. Câu chuyện rất buồn thảm. Nghe vẹt kể, Cá Sấu òa khóc, những hạt nước mắt to tướng lã chã, tưởng như thành suối xung quanh nó. Nhưng kết thúc câu chuyện lại rất vui, đến nỗi bác Giam-bô, bác Rô-bin-xơn và khỉ Chi-chí vỗ tay vang dội và suýt nữa thì tất cả kéo nhau ra nhảy múa. Nhưng về câu chuyện đó hãy để sau. Còn bây giờ, chúng ta nghỉ ngơi đã. Gấp sách lại và cùng đi chơi nhé.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn