Sau đó lại viết tiếp một chữ “thiên”.
Ðịch Vân giật nảy người :
“Lão nhân này cũng có thể tra ra chữ trong quyển Ðường Thi tuyển tập? Vậy lão cũng có luyện Ðường Thi kiếm pháp!”
Nhìn từ sau lưng, người này chắc chắn không thể là Vạn Chấn Sơn. Chỉ thấy lão mặc một chiếc áo vải cũ kỹ, không đoán nổi thân phận lão.
Lão nhân lại dò dò đếm đếm lại viết viết, tổng cộng viết ra hai mươi sáu chữ, cứ lão viết chữ nào Ðịch Vân đều đọc được hết chữ đó, kết quả như vầy :
“Giang Lăng thành Nam thiên Tây Thiên Ninh tự đại điện Phật tượng hướng chi kiền thành mô bái thông linh chúc cáo Như Lai tứ phúc vãng sinh cực lạc”.
(Tạm dịch: Thiên Ninh tự ở chếch về phía Tây cửa Nam thành Giang Lăng, hướng về tượng Phật trong đại điện thành kính vái lạy cầu Như Lai ban phúc lành để được vãng sinh cực lạc.)
Lão nhân quăng bút, giận dữ đập bàn quát :
- Cái gì mà “Hướng chi kiền thành mô bái, thông linh chúc cáo”? Cái gì mà “Như Lai tứ phúc, vãng sinh cực lạc”? Tổ mẹ nó! vãng sinh cực lạc! Bộ biểu người ta đi chầu Diêm chúa sớm hay sao mà vãng sinh cực lạc chứ?
Ðịch Vân nghe giọng nói rất quen thuộc, còn đang suy nghĩ xem đó là ai thì lão nhân bỗng quay người lại. Ðịch Vân lật đật hụp đầu xuống, nghĩ thầm :
“Thì ra là nhị sư bá! Chẳng trách lão biết rõ thứ tự của kiếm chiêu. Nhưng bí mật của Liên Thành quyết là như vậy sao? Rõ ràng đó là trò bịp bợm trêu ngươi thiên hạ!”
Ðịch Vân bỗng cảm thấy tức cười :
“Biết bao người hao tâm tổn trí, không từ cả việc giết sư phụ, hại đồng môn chỉ để lấy được một câu nói trêu ngươi như vậy!”
Ðịch Vân không cười thành tiếng, nhưng ở trong nhà, Ngôn Ðạt Bình lại cất tiếng cười lớn, nói :
- Ha ha! Bảo ta hướng về Như Lai Phật thành kính vái lạy, thành tâm cầu nguyện thì sẽ được bức tượng gỗ ấy ban phúc lành. Tổ mẹ nó! Ha ha ha! Bảo lão tử hưởng cực lạc trong kiếp sau! Bọn ta hợp lực giết sư phụ, ba sư huynh đệ tranh giành chém giết lẫn nhau, tưởng gì tranh để được hưởng cực lạc trong kiếp sau! Mấy trăm anh hùng hảo hán, đầu trộm đuôi cướp trong Giang Lăng thành tranh đua nhau để được hưởng cực lạc trong kiếp sau! Ha ha ha! Ha ha ha!
Tiếng cười lão nghe thật thê lương, vừa cười lão vừa xé nát mảnh giấy ném bay khắp nhà.
Ðột nhiên Ngôn Ðạt Bình im bặt, đứng bất động, hai mắt chăm chăm nhìn ra cửa sổ.
Ðịch Vân nghĩ mình rơi vào thảm cảnh ngày hôm nay Thích Phương bị thảm tử cũng chỉ vì quyển Liên Thành kiếm phổ, mà bản thân nó, thật ra cũng chỉ là câu nói đó, bất giác chàng cũng muốn phá lên cười.
Ngay lúc đó bỗng thấy Ngôn Ðạt Bình nhìn chăm chăm về phía mình, tưởng chừng như lão đã nhìn thấy cái gì đó. Nhưng không, chỉ nghe lão lẩm bẩm nói :
- Ðã đến nước này thì cứ đến Thiên Ninh tự xem thử tình hình thế nào. “Giang Lăng thành Nam thiên Tây...” Không sai! Khoảng đó quả là có một ngôi cổ tự!
Dứt lời lão quạt tắt ngọn đèn trên bàn, đẩy cửa đi ra ngoài, giở khinh công chạy về hướng Tây.
Ðịch Vân hơi do dự nghĩ thầm :
“Bây giờ mình đi tìm Vạn Chấn Sơn hay là đi theo Ngôn sư bá? Ðám đông đó không khó tìm, cứ đi xem thử tình hình thế nào cho biết.”
Lòng đã quyết, chàng cũng giở khinh công theo sát Ngôn Ðạt Bình.
* * * * *
Không đầy nửa canh giờ sau, Ngôn Ðạt Bình đã đến trước Thiên Ninh cổ tự. Lão không đi vào bên trong ngay mà lắng tai nghe ngóng động tĩnh một hồi, sau đó còn đi một vòng quanh ngôi cổ tự. Không thấy một bóng người, không có một tiếng động, lão yên tâm đẩy cửa bước vào.
Ngôi cổ tự này nằm ở nơi vắng vẻ, đã nhiều năm không được Phật tử chăm nom, bên trong cũng chẳng có hòa thượng hay miếu chúc gì cả. Ngôn Ðạt Bình vào đến đại điện, đánh lửa châm vào cây nến cháy dở trên bàn thờ. Dưới ánh sáng, lão chợt nhìn thấy dấu giọt nến chảy dài trên thân nến còn mới nguyên. Lão biết có chuyện bất thường, vội đưa tay bóp tim nến cho tắt đi, xảy nghe sau lưng đau nhói, một lưỡi dao truy thủ đã đâm lút vào lưng lão.
Ngôn Ðạt Bình hét lên một tiếng hãi hùng rồi nhào xuống đất chết tốt.
Ðịch Vân ẩn mình sau hai cánh cửa, thấy ánh nến vừa tắt thì đã nghe tiếng Ngôn Ðạt Bình rú lên, đoán là lão đã bị ám toán, biết không thể giải cứu kịp, chàng quyết định đứng yên để xem người ám hại Ngôn Ðạt Bình là ai. Trong bóng tối chỉ nghe tiếng cười lạnh vang lên. Tiếng cười lọt vào tai làm Ðịch Vân nổi gai ốc đầy mình, tiếng cười âm trầm đến rợn người, nhưng cũng rất quen thuộc.
Cây nến lại được thắp lên, ánh nến chiếu lên thân hình của người nọ. Hắn ta từ từ quay lại. suýt chút nữa Ðịch Vân đã thét lên hai tiếng “Sư phụ”.
Người đó chính là Thích Trường Phát! Lão đá lên người Ngôn Ðạt Bình mấy cái, rút trường kiếm trên lưng xuống, đâm thêm mấy nhát vào lưng Ngôn Ðạt Bình.
Ðịch Vân thấy sư phụ ra tay sát hại đồng môn sư huynh, thủ đoạn lại tàn nhẫn đến như vậy thì hai tiếng “Sư phụ” vừa ra tới bên cửa miệng đã vội nuốt trở vào.
Thích Trường Phát cười lạnh nói :
- Nhị sư ca! Ngươi cũng đã tra ra bí mật của Liên Thành quyết rồi phải không? Hà hà, Giang Lăng thành Nam thiên Tây, Thiên Ninh tự đại điện Phật tượng, hướng chi mô bái, thông linh chúc cáo. Ha ha! Kiếm quyết nói: “Như Lai tứ phúc, vãng sinh cực lạc”, bây giờ không phải là ngươi đã được về cực lạc rồi đó sao? Ðó không phải là do “Như Lai tứ phúc” đó sao?
Lão quay lại nhìn bức tượng Như Lai Phật. Mặt chứa đầy vẻ phẫn uất, đứng nhìn một lúc lâu, lão tức tối mắng :
- Mẹ nó! Bức tượng thối này, ngươi hý lộng lão tử, hại lão tử khổ sở đến bực này!
Lão nhảy phắt lên bàn thờ, vung kiếm, keng keng keng, chém bức tượng ba nhát.
Thông thường tượng Phật nếu không phải làm bằng đất nung thì là bằng gỗ, nhưng bức tượng này chém vào lại phát ra tiếng keng keng, rõ ràng là bằng kim loại! Thích Trường Phát hơi ngẩn người một thoáng, lại vung kiếm chém thêm hai nhát nữa. Có cảm giác như chém trúng vật gì rất cứng. Lão khom người cầm cây nến, đi đến gần xem thử, chỉ thấy vết chém hằn sâu, chỗ vết chém phát ra ánh vàng lấp lánh. Thích Trường Phát ngẩn người! Lão giơ tay bóc bỏ lớp đất giữa hai vết chém, một mảng màu vàng rỡ hiện ra, bên trong là vàng ròng!
Thích Trường Phát như phát điên, kêu lên :
- Vàng ròng! Ðại Phật tượng bằng vàng ròng!
Bức tượng Phật này cao lớn dị thường, chiều cao có tới ba trượng, thân hình lại mập mạp, lớn hơn rất nhiều so với các tượng Phật thông thường. Nếu toàn thể bức tượng đều bằng vàng ròng, ít ra cũng có tới năm sáu vạn cân, đây không phải là đại bảo tàng thì còn là gì nữa?
Nhưng Thích Trường Phát quả chẳng phải người thường, tuy mừng đến gần như điên cuồng, nhưng lão đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cúi đầu suy nghĩ một lát, lão đi vòng ra sau lưng bức tượng, vung kiếm chém bạt lớp đất bên ngoài, nơi hông bức tượng bỗng lộ ra một cánh cửa ngầm. Lão mừng rỡ vung kiếm chém lia lịa, chém đến lưỡi kiếm bị mẻ mấy miếng lớn mới bạt hết được đất xung quanh cánh cửa ngầm. Cánh cửa ngầm cũng được đúc bằng vàng ròng, lão lách mũi kiếm vào khe hở nạy nạy. Vì quá xúc động, tay chân luống cuống thế nào, cốp một tiếng, thanh trường kiếm gãy đôi.
Lão dùng nửa thanh kiếm trong tay quay sang nạy cạnh đối diện, cánh cửa ngầm đã sụt sịt. Thích Trường Phát vứt thanh kiếm, dùng hai tay nâng nhẹ cánh cửa ngầm kéo ra. Ðưa cây nến rọi vào bên trong, chỉ thấy bên trong rỡ rỡ ánh sáng của châu ngọc. Trong bụng bức tượng vàng khổng lồ này chứa không biết bao nhiêu là bảo ngọc!
Thích Trường Phát nuốt khan mấy cái, đưa tay vào trong bụng tượng định bốc châu ngọc lên xem thử, xảy thấy bàn thờ khẽ động đậy. Biết là có biến, lão co chân nhảy xuống đất, nhưng chân vừa mới chạm đất thì bụng nghe đau nhói, huyệt đạo đã bị khống chế, té ạch xuống đất.
Từ dưới bàn thờ có một người chui ra, nghiêng đầu cười lạnh, nói :
- Tam sư đệ, ngươi tìm được chỗ này, lão nhị tìm được chỗ này, tại sao ngươi không nghĩ là lão đại này cũng tìm được?
Chính là Vạn Chấn Sơn!
Thích Trường Phát cẩn thận hơn người, nhưng vì phát hiện ra bảo tàng, tâm thần bị phân tán khá nhiều nên sơ ý bị trúng kế Vạn Chấn Sơn. Lão nghiến răng nói :
- Lần trước ngươi hại ta không chết, không ngờ cuối cùng ta cũng chết về tay ngươi!
Vạn Chấn Sơn cất tiếng cười đắc ý nói :
- Ta đang lấy làm lạ là tại sao ta đã bóp chết ngươi, lại còn bỏ vào trong bộng tường xây kín lại, vậy mà ngươi vẫn sống mà chui ra được?
Thích Trường Phát mím chặt môi không đáp.
Vạn Chấn Sơn cưới lớn, nói :
- Ngươi không muốn nói? Ngươi tưởng ta không đoán ra hay sao? Hôm đó ngươi địch không lại ta nên đã bế hô hấp giả chết, chờ ta xây tường kín lại rồi ngươi mới chui ra. Khá lắm! Ngươi bao giờ cũng mang lại cho ta nhiều điều bất ngờ! Mấy hôm sau ta phát hiện có một viên gạch hơi nhô ra ngoài, lúc đó ta cảm thấy có cái gì đó hơi bất thường, nhưng không thể nào tưởng tượng nổi sau khi đục tường chui ra mà ngươi còn công sức để mà xây tường trở lại như cũ.
Thì ra Vạn Chấn Sơn Sau khi giết chết Thích Trường Phát đem bỏ bào trong bộng tường xây lại. Mấy ngày sau phát hiện thấy có một viên gạch hơi nhô ra ngoài. Việc này khiến lão cảm thấy bất an đến phải mắc chứng mộng du xây tường như đã có lần Thích Phương trông thấy. Lão sợ “cương thi” Thích Trường Phát chui ra khỏi bộng tường, bị ám ảnh mãi nửa đêm lão trở dậy xây kín tường lại, hết lần này đến lần khác.
Lão lại cười lạnh, nói :
- Ngươi lợi hại thật! Ngươi trơ mắt đứng nhìn con gái ngươi làm con dâu ta mà trước sau vẫn không chịu ra mặt. Ta hỏi ngươi, tại sao lại như vậy?
Thích Trường Phát khạc một bãi đờm phun vào người Vạn Chấn Sơn.
Vạn Chấn Sơn xoay người tránh khỏi, cười lạnh nói :
- Lão tam! Ngươi muốn chết một cách mau chóng hay là muốn ta lóc từng miếng thịt ngươi ra?
Song mục Thích Trường Phát để lộ vẻ sợ hãi. Lão nghiến răng nói :
- Ðược! Ngươi muốn biết để ta nói cho mà biết! Ả đánh cắp kiếm phổ của ta đem giấu trong sơn động, ngươi nói xem, ả có đáng là con gái ta không? Ngày đó ta ngày đêm âm thầm dò xét mà vẫn không thấy chút manh mối nào, thử hỏi ta không hận ả sao được? Ðó, ta nói xong rồi đó, ngươi để cho ta được chết cho mau chóng!
Vạn Chấn Sơn cười lạnh nói :
- Ðược! Ta sẽ cho ngươi được chết một cách nhanh chóng! Theo lẽ ra ta không cho ngươi được chết dễ dàng như vậy đâu, nhưng giờ sư ca chẳng còn thời gian nữa, ta phải mau chóng lấy đất đắp bức tượng lại. Hảo sư đệ, người ngoan ngoãn mà đi đi!
Dứt lời lão vung kiếm nhằm ngực Thích Trường Phát đâm xuống.
Xảy thấy hồng quang lóe lên, cánh tay phải của Vạn Chấn Sơn cùng thanh kiếm rơi xuống đất, còn thân hình lão thì bị trúng một cước văng ra xa. Chính là Ðịch Vân đã dùng Huyết Ðao cứu mạng Thích Trường Phát.
Ðịch Vân quỳ xuống giải khai huyệt đạo cho Thích Trường Phát, nói :
- Sư phụ! Ðể cho sư phụ phải kinh hãi đồ nhi thật đắc tội.
Biến cố xảy ra quá bất ngờ, khiến Thích Trường Phát ngơ ngẩn một lúc lâu mới hiểu ra mọi sự. Khi định thần nhìn lại, lạo mới nhận ra Ðịch Vân, kêu lên :
- Vân... Vân nhi... Ngươi đó sao?
Ðịch Vân xa cách sư phụ bấy lâu, giờ trùng phùng, lại nghe lão gọi mình là “Vân nhi” thì xúc động đến rơi lệ, nói :
- Sư phụ, chính là Vân nhi đây!
Thích Trường Phát hỏi :
- Những việc ở đây ngươi đều thấy cả rồi chứ?
Ðịch Vân gật đầu nói :
- Sư phụ! Sư muội... sư muội...
Vạn Chấn Sơn bị chặt đứt một cánh tay, lại bị trúng một cước của Ðịch Vân ngất đi, chừng tỉnh dậy gắng gượng đứng lên vụt chạy ra khỏi đại điện.
Thích Trường Phát hừ lạnh một tiếng nhảy theo, vung trường kiếm đâm một nhát suốt từ lưng ra tới ngực Vạn Chấn Sơn. Vạn Chấn Sơn rú lên một tiếng hãi hùng, đổ ập xuống đất chết tốt.
Thích Trường Phát nhìn thi thể của hai vị sư huynh, thở dài nói :
- Vân nhi, may mà ngươi đến kịp cứ mạng sư phụ. Ủa, ai đi tới vậy? Có phải là Phương nhi đó không?
Vừa nói lão vừa chỉ tay về phía hậu điện.
Ðịch Vân nghe hai tiếng “Phương nhi” thì giật mình quay nhìn ra phía sau, nhưng không thấy ai cả, còn đang ngạc nhiên thì lưng đã nghe đau nhói.
Chàng giật mình huơ tay ra phía sau nắm trúng cổ tay người ám toán mình đồng thời quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trong tay đang cầm một con dao truy thủ sáng loáng, chàng kinh hãi kêu lên :
- Sư phụ... đồ nhi phạm phải tội gì mà sư phụ định giết đồ nhi?
Lúc này thì chàng đã nhớ ra, sư phụ chàng không phải “định” nữa mà đã đâm chàng một đao trúng lưng, nếu không có Ô Tàm y hộ thân thì chàng đã đi theo Ngôn Ðạt Bình rồi!
Thích Trường Phát bị Ðịch Vân nắm chặt cổ tay, toàn thân tê liệt, không còn chút sức lực phản kháng. Lão bỗng quát lớn :
- Giỏi lắm! Ngươi đã học được võ công cao minh rồi chẳng còn coi sư phụ ngươi ra gì nữa! Ngươi giết ta đi! Giết đi chứ? Tại sao còn chưa giết?
Ðịch Vân buông tay, lắc đầu hỏi lại :
- Tại sao phải giết sư phụ?
Thích Trường Phát hét lớn :
- Ngươi còn giả bộ như vậy làm gì? Bức tượng Phật bằng vàng này bộ ngươi không muốn nuốt một mình chắc? Ta giết không được ngươi thì ngươi giết ta chứ có gì mà không hiểu? Ðây là một bức tượng vàng, cả một bức tượng vàng! Bên trong còn chứa vô số châu ngọc, tại sao ngươi không giết ta chứ? Tại sao ngươi không giết ta?
Lão hét thật lớn, tiếng hét chất chứa đầy nỗi bi phẫn, lòng tham lam và cả sự nuối tiếc. Thinh âm lão phát ra không con giống tiếng người nữa, nghe như tiếng dã thú rền rĩ lúc đói mồi.
Ðịch Vân lắc đầu, lui ra một bước, hỏi :
- Thì ra sư phụ muốn giết đồ nhi là vì bức tượng này sao?
Bỗng Ðịch Vân hiểu ra tất cả. Thích Trường Phát vì ham của báu mà có thể giết chết sư phụ, giết chết sư huynh, hoài nghi con gái, thế thì một đồ đệ như chàng tại sao lão không thể giết? Chàng nhớ lại lời của Ðinh Ðiển, Thích Trường Phát có ngoại hiệu là Thiết Tỏa Trường Giang, có việc gì mà lão không dám làm chứ?
Chàng lại lui thêm bước nữa, nói :
- Sư phụ, đồ nhi không chia phần bức tượng này với sư phụ đâu! Xin người cứ phát tài một mình đi.
Chàng thật sự không hiểu, một con người không cần đến bất kỳ người thân nào trên thế gian, không sư phụ, không sư huynh đệ, không đồ đệ, không thiết đến cả con gái, cho dù có gia tài bá vạn, trở thành người giàu có bậc nhất trong thiên hạ thì có gì vui thú?
Thích Trường Phát không dám tin vào tai mình, nghĩ thầm :
“Thế gian làm gì có kẻ nhìn thấy hoàng kim tài bảo mà không ham muốn chứ? Tên tiểu tử Ðịch Vân này ắt hẳn là có quỷ kế gì đây!”
Lão không còn giữ được sự trầm tĩnh vốn có nữa, quát :
- Ngươi còn định giở trò gì nữa? Cả một bức tượng vàng, bên trong còn chứa đầu châu ngọc, tại sao ngươi không lấy? Ngươi còn định dùng quỷ kế gì đối phó với ta nữa?
Ðịch Vân lắc đầu, đang định ra khỏi đại điện, xảy nghe tiếng bước chân rầm rập cùng với tiếng huyên náo vang trời. Quần hào như ong vỡ tổ kéo đến gần. Ðịch Vân phóng tuốt lên mái nhà đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy hàng trăm con người tay cầm đuốc chiếu sáng cả một góc trời. Lại nghe có tiếng quát tháo :
- Tên tiểu tử thối Vạn Khuê này, mẹ nó! Ði mau đi!
Ðịch Vân vừa định bỏ đi, chợt nghe hai tiếng “Vạn Khuê” đập vào tai, lập tức dừng chân. Chàng còn phải báo cừu cho Thích Phương.
Trong nháy mắt đám đông tranh nhau ùa vào đại điện, Ðịch Vân nhìn thấy rõ ràng Vạn Khuê bị mấy tên đại hán bẻ quặc tay ra phía sau, mặt mày bơ phờ, máu me bê bết, xem chừng vừa bị đánh một trận tan nát, trên người gã hãy còn nguyên bộ y phục của gã toan tú tài. Thì ra hắn giả dạng làm một toan tú tài, cố ý bẹo hình bẹo dạng nơi cửa Nam Giang Lăng thành để đánh lạc hướng quần hào cho Vạn Chấn Sơn rảnh tay đi tìm bảo tàng. Nhưng vì bị quần hào tra tấn khiếp quá, hắn không chịu đựng nổi, cuối cùng phải dắt quần hào đến Thiên Ninh tự.
Thích Trường Phát nghe thấy tiếng ồn ào thì thất kinh nhảy lên, định dùng thân mình che khuất chỗ đất bị lão bóc ra khi nãy. Nhưng vô dụng, quần hào thấy lão đứng trên bàn thờ, tay cố che những chỗ vàng lộ ra ngoài, nhưng lúc này trong đại điện đèn sáng như ban ngày, chỉ thấy ánh vàng chói lọi. Quần hào đồng hô lên một tiếng điên cuồng, mạnh ai nấy vung đao chém lên thân tượng, chẳng bao lâu sau đất đã rơi xuống hết để lộ nguyên hình đó là một pho tượng vàng.
Tiếp đó lại có người phát hiện ra cánh cửa ngầm sau lưng tượng, thò tay vào hốt ra một vốc châu ngọc. Người đứng phía sau dùng đao chém mạnh vào người phía trước để tranh chỗ. Cứ thế, người này lấy ra rồi bị người khác cướp.
Xảy nghe bên ngoài vang lên tiếng tù và, cửa đại điện bật mở, mấy chục tên lính phủ xông vào quát :
- Tri phủ đại nhân tới! Các ngươi không được làm loạn!
Tiếp sau đó, một người mình mặc quan phục, ngạo nghễ bước vào, chính là Lăng Thoái Tư! Trong Giang Lăng thành tai mắt của lão không ít, đám đông đi đến đâu ồn ào như đàn ong vỡ tổ, nghe thuộc hạ cấp báo, lão cũng kịp dắt binh lính đến.
Nhưng đám giang hồ hào khách một khi đã nhìn thấy vàng bạc châu báu nhiều đến thế này thì đâu còn biết sợ quan binh nữa. Quan đến thì mặc quan, mạnh ai nấy tranh đoạt, cố lấy cho thật nhiều châu ngọc vào.
Dưới đất rơi vãi đầy trân châu, bảo thạch, các đồ vật bằng vàng, bạch ngọc, phí thúy ngọc, san hô, tổ mẫu lục ngọc, mao nhãn ngọc...
Thuộc hạ của Lăng Thoái Tư cũng là người, hà cớ gì thấy nhiều châu ngọc như vậy mà không lao vào tranh đoạt? Chẳng ai muốn để cho người khác qua mặt mình. Thích Trường Phát cũng đang cố giành giật, Vạn Khuê cũng lao vào giành giật, cuối cùng thì cả Lăng Thoái Tư, đường đường là một tri phủ cũng không nén được, cũng lao vào giành giật.
Một khi đã tranh đoạt thì tránh sao khỏi ẩu đả? Ðã có ẩu đả thì sao tranh khỏi có người chết? Kẻ thắng ngươi bại, kẻ sống người chết, kẻ sống lại lao vào giành giật.
Những người này càng ngày càng đánh nhau hung tợn hơn, có kẻ nhảy lên ôm riết tượng Phật dùng răng cắn, có người lại dùng đầu húc vào tượng.
Ðịch Vân đứng trên mái nhà nhìn xuống, thấy cảnh tượng hãi hùng này thì không khỏi lấy làm kỳ :
“Tại sao lại bỗng hóa thành như vậy? Cho là tham báu đến lu mờ cả thần trí cũng đâu đến nỗi phát điên như vậy!”
Không sai! Tất cả những người này đều đã hóa điên, ai nấy hai mắt đỏ ngầu như mắt trâu điên, cứ lao vào nhau, không đánh bằng tay chân thì cũng dùng răng cắn loạn xạ, cấu xé loạn xạ. Ðịch Vân nhìn thấy Uông Tiêu Phong cũng có mặt, cả Hoa Thiết Can cũng tới; hai người cũng hòa vào đám đông cào cấu cắn xé, dồn đầy châu ngọc vào miệng.
Ðứng nhìn một lát Ðịch Vân bỗng sáng ra :
“Thì ra trong mớ châu ngọc này có trộn lẫn một thứ độc dược cực kỳ ghê gớm. Năm ấy vị hoàng đế cất giấu bảo tàng này sợ quân Ngụy cướp mất kho tàng của mình nên đã trộn chất độc vào trong đó.”
Nghĩ đến đây chàng định nhảy xuống cứu sư phụ nhưng đã muộn mất rồi.
* * * * *
Ðịch Vân trồng mấy trăm cây hoa cúc quanh mộ Ðinh Ðiển và Lăng Sương Hoa, chàng không thuê người đến giúp. Một mình chàng làm tất cả, chàng vốn xuất thân nông gia, chuyện cuốc đất trồng cây chàng đã quen làm từ nhỏ. Chỉ có điều trước kia chàng rất ít khi trồng hoa, những thứ chàng trồng chủ yếu là cà ớt, bầu bí, củ cải và rau cải các loại.
Ðịch Vân rời khỏi Kinh Châu thành, ẵm Không Tâm Thái lên ngựa ra đi. Chàng không muốn lăn lộn trong chốn giang hồ đầy rẫy những gian dối lọc lừa nữa, chàng muốn tìm một nơi nào thật yên tĩnh để nuôi Không Tâm Thái nên người.
Chàng trở lại tuyệt cốc nơi giáp giới Tây Tạng. Từng bông tuyết trắng xóa như lông ngỗng lại bắt đầu rơi, chàng đi thẳng tới hang động.
Từ xa xa chàng đã nhìn thấy một nữ nhân đứng trước cửa động.
Chính là Thủy Sinh!
Gương mặt nàng tươi cười rạng rỡ, chạy như bay về phía chàng, kêu lên :
- Muội đã chờ Ðịch đại ca lâu lắm rồi! Muội biết sớm muộn gì rồi Ðịch đại ca cũng trở lại!
HẾT
__________________
|