Nguồn: vnthuquan
Mùa Đông Trên Đỉnh Yêu Thương
Chương 5
Thế rồi tôi đã được trường đại học Sherbrooke nhận vào học niên khóa tới, nghe lời Hưng tôi học kế toán. Ngày nhận được tin Hưng còn có vẻ mừng hơn tôi. Tôi vẫn không hiểu được trong lòng Hưng đang nghĩ gì, chàng có yêu tôi không? Qua những cử chỉ và hành động của Hưng lo lắng cho tôi. Tôi nhận ra được tình cảm chàng dành cho tôi, nhưng tại sao Hưng vẫn không tỏ tình? Tôi lờ mờ hiểu được là vì bên cạnh chàng còn có Mỹ Lan. Bằng trực giác tôi biết Hưng không yêu cô ta, nhưng vì một lý do gì đó nên không thể bỏ được cô ta. Tôi cố gắng tìm hiểu xem là lý do gì nhưng tôi không có đầu mối nào hết thì làm sao mà tìm hiểu, hỏi chị Mai chị cũng không biết gì nhiều hơn tôi vì chị làm ở đây cũng chưa lâu lắm. Tôi đành dẹp cái ý định trinh thám của mình lại mà lo chuẩn bị mọi việc để nhập học vào tháng Chín.
Bây giờ đã là tháng Năm, hôm qua tôi nhận được thư của trường trả lời về việc xin ở trọ trong ký túc xá của trường. Có lẽ cuối tuần này tôi phải xuống Sherbrooke một chuyến để xem phòng ốc như thế nào rồi mới quyết định. Tôi thật ngại đi một mình đến chỗ lạ, mấy lần định hỏi Hưng thứ Bẩy có rảnh không để đi với tôi nhưng tôi vẫn không mở miệng được. Hưng đâu có là gì của tôi, chàng đã lo hết thủ tục nhập học cho tôi rồi. Kể cả việc vay tiền và xin học bổng của chính phủ cho tôi Hưng cũng tự nguyện lo luôn. Bây giờ mở miệng nhờ nữa chẳng hóa ra mình lợi dụng người ta quá sao? Vả lại, thứ Bẩy có lẽ chàng còn phải đưa Mỹ Lan đi chơi hoặc đi sắm sửa. Lúc sau này tôi thấy Hưng đối xử với Mỹ Lan có vẻ mềm mỏng hơn xưa. Tôi cố an ủi mình là chàng làm vậy để cho Mỹ Lan vui lòng mà không làm khó dễ tôi trong mấy tháng cuối cùng này.
Buổi chiều thứ Sáu, cũng gần giờ tan sở Hưng gọi tôi vào phòng, chàng hỏi tôi khi tôi đã ngồi xuống chiếc ghế đối diện:
-Ngày mai Trâm làm gì?
Tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời chàng:
-Em định ngày mai xuống Sherbrooke...
Từ hôm nọ đến nay tôi giữ luôn tiếng xưng em với chàng. Hưng nói xưng em nghe ngoan hơn, không phải sao? Hưng trợn to mắt như không tin:
-Em xuống Sherbrooke làm gì? Ai đưa em đi?
Tôi nhỏ nhẹ:
-Em xuống coi phòng trong ký túc xá, em định đi bằng xe bus...
Hưng hơi chồm người qua phía tôi:
-Sao từ sáng đến giờ không nói với anh? Anh có thể đưa em đi mà, tại sao phải đi bằng xe bus?
Tôi cúi mặt:
-Anh đã giúp em nhiều rồi, em không dám làm phiền anh nữa...
Hưng rời khỏi ghế bước qua bên tôi, đặt hai tay lên vai tôi giống hệt cái hôm bị mẹ chàng bắt gặp:
-Trâm, nghe anh nói, bất cứ chuyện gì liên quan đến việc đi học của em là do anh chịu trách nhiệm. Từ giờ trở đi muốn làm việc gì đều phải nói với anh, em không biết gì hết. Xuống tới Sherbrooke rồi làm sao, em định đi taxi tới trường hở, hay là đi bộ? Mà em cũng chưa biết trường ở đâu hết, làm sao đi?
Tôi ngước nhìn, tuy giọng nói của Hưng có vẻ giận nhưng ánh mắt chàng lại chứa đầy lo lắng. Tôi hỏi một câu không rõ ràng:
-Tại sao?
Hưng không hiểu:
-Tại sao cái gì?
-Tại sao anh phải chịu trách nhiệm lo mọi việc cho em?
Câu hỏi đã quá rõ nghĩa, nếu Hưng yêu tôi chàng sẽ nói vì anh yêu em. Nhưng không, Hưng tránh ánh mắt tôi:
-Tại... anh là người xúi em đi học.
Tôi đã hiểu, hoặc là Hưng không yêu tôi, hoặc chàng không muốn thổ lộ cảm tình với tôi. Điều nào cũng khiến tôi buồn. Như đã qua giây phút xúc động, Hưng trở về chỗ ngồi, nhìn tôi:
-Anh gọi em vào đây cũng vì việc này. Cũng may, nếu không ngày mai em xuống mướn phòng dưới đó sẽ phiền thêm...
Tôi im lặng chờ Hưng giải thích tiếp. Có lẽ việc Hưng muốn nói hơi phức tạp, tôi thấy chàng ngập ngừng như để tìm câu cho thích hợp:
-Như thế này, gia đình anh đang có một căn nhà nhỏ để trống dưới Sherbrooke. Trong thời gian em học ở dưới đó, em có thể ở tạm tại đây...
Tôi lắc đầu, tôi thật sự không muốn làm phiền Hưng thêm nữa. Huống chi nhà đó không phải của Hưng mà là của gia đình chàng. Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của bà Thành nhìn tôi hôm trước, tôi cương quyết:
-Em ở ký túc xá được rồi, không cần ở nhà của gia đình anh đâu...
Hưng nhìn tôi, chắc lưỡi:
-Mới nói xong để anh lo mà lại cãi lời rồi... Để anh phân tích lợi hại cho em nghe nhé... Thứ nhất, nếu em ở đó mỗi tháng sẽ tiết kiệm được thêm một ít tiền. Thứ nhì, có chổ rộng rãi cho em yên tâm học hành thoải mái. Thứ ba, cuối tuần nếu anh muốn xuống thăm em cũng có chổ ở...
Điều thứ ba của Hưng có vẻ hấp dẫn tôi. Tôi tưởng sau khi đi học rồi sẽ không còn có dịp gần gủi chàng nhiều nữa. Tưởng tượng đến mỗi cuối tuần được ở chung với Hưng mà không hồi hộp lo sợ bị Mỹ Lan hay mẹ chàng bắt gặp là tôi đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi, nhưng tôi vẫn còn ái ngại:
-Nhưng mà... nếu em ở thì phải trả tiền mướn nhà chứ, liệu ba mẹ anh có bằng lòng không?
Hưng dứt khoát:
-Thôi được, coi như anh mướn lại nhà này của ba mẹ anh và cho em ở nhờ, vậy có được chưa? Phần ba mẹ anh thì em đừng lo, hai ông bà đâu có thì giờ mà để ý mấy việc này.
Thấy tôi im như còn đang suy nghĩ, chàng nhấn mạnh:
-Vậy là tạm xem như em đồng ý đi, ngày mai anh đưa em xuống coi nhà rồi em quyết định.
Sáng thứ Bẩy, Hưng đến nhà rước tôi để cùng nhau xuống Sherbrooke. Trước khi lên đường, chúng tôi ghé qua Tim Hortons ăn sáng và mua thêm hai ly cà phê để mang theo. Tôi cảm thấy lòng mình phơi phới, hạnh phúc như bao trùm lấy chúng tôi trong không gian nhỏ hẹp của cái xe. Ít ra là với tôi, vì tôi không hiểu rõ cảm giác của Hưng như thế nào. Tình cảm của chàng dành cho tôi vẫn là một câu hỏi lớn, câu hỏi này cứ ám ảnh tôi và mãi tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời. Cuối cùng tôi đã quyết định là không thèm tìm câu trả lời nữa, hãy cứ tận hưởng những gì mình đang có, không phải là sung sướng lắm sao? Chẳng hạn như hôm nay, Hưng đưa tôi đi Sherbrooke, không phải là mơ ước của tôi từ cả tuần lễ nay à? Chàng còn lo cả nhà cho tôi ở, tôi còn mong muốn gì hơn?
Nghĩ được như vậy, tôi thấy lòng mình thật thoải mái và dễ chịu. Tôi ngoan ngoãn ngồi bên chàng trong xe, tưởng tượng chúng tôi như một cặp vợ chồng sắp cưới, cùng nhau đi coi nhà. Đường về Sherbrooke rất nhiều đồi núi, quang cảnh thật đẹp và hùng vĩ. Bây giờ là tháng Năm, mùa xuân đang trở mình thức dậy sau một giấc ngủ dài. Ngoài đường tuyết đã tan hết, những hàng cây đang đâm chồi. Vạn vật như vừa sống lại sau một mùa đông dài lạnh lẽo. Nhưng cho dù cảnh vật có không đẹp đi chăng nữa thì đối với tôi tất cả cũng đều đang được bao phủ bằng một màu hồng. Bởi vì tôi đang vui.
Hưng nói phải lái xe khoảng hai giờ mới đến Sherbrooke. Tôi nhìn đồng hồ trên xe, mới đó mà đã qua một tiếng đồng hồ. Hơn lúc nào hết tôi mong cho thời gian trôi thật chậm, để tôi được kéo dài thêm giờ phút ở bên người tôi yêu. Hưng với tay lấy ly cà phê của chàng. Tôi thấy Hưng lắc lắc cái ly không, rồi chàng để lại chỗ cũ và với lấy ly của tôi. Tôi chận tay chàng:
-Anh... làm gì?
Hưng đáp tỉnh bơ:
-Thì... uống cà phê...
Hưng đã cầm ly cà phê trên tay, ly cà phê mà tôi đã uống qua một chút. Trên miệng ly còn dính chút son môi, tôi ngại ngùng:
-Hay là anh ghé qua một nhà hàng hay cây xăng nào đi, để mua một ly khác...
Hưng quay nhìn tôi, ánh mắt như trêu chọc:
-Hà tiện đến nỗi không cho anh uống ké một chút sao?
Nói rồi Hưng đưa ly cà phê lên miệng, môi ngậm ngay trên dấu son môi của tôi. Cảm giác như Hưng đang hôn lên môi mình làm tôi nghẹt thở, tôi chợt đỏ mặt với ý nghĩ này. Cũng may là Hưng đang lái xe không nhìn thấy nét mặt của tôi. Uống xong mấy hớp Hưng đặt trả ly cà phê về chỗ cũ, chép chép miệng, chàng nói:
-Hình như ly cà phê của em ngon hơn của anh...
Tôi không biết Hưng nói thật hay nói đùa, cũng có thể Hưng đang trêu tôi vì thấy vẻ mặt của tôi chăng? Tôi càng thêm xấu hổ nhưng may quá Hưng không nói tiếp.
Chúng tôi đến Sherbrooke vào khoảng mười một giờ trưa. Sherbrooke là một thành phố khá lớn, tại đây có đến ba trường đại học. Hưng lái xe ngang trường đại học mà tôi sẽ theo học cho tôi nhìn qua một vòng, ngôi trường cũng khá khang trang. Sau đó Hưng lái xe chở tôi về căn nhà của gia đình chàng, căn nhà không xa trường học mấy. Hưng nói với tôi, ngày xưa lúc trước khi mở công ty SD, ba mẹ chàng có một cái nhà hàng ở đây. Căn nhà này lúc đó gia đình Hưng đã ở, cho đến lúc Hưng học xong trung học thì ba mẹ chàng mới sang lại nhà hàng và dọn về Montreal. Hèn gì tôi thấy Hưng có vẻ rành đường xá ở đây như vậy.
Tôi hỏi tại sao không bán luôn căn nhà mà để lại làm gì thì Hưng nói là căn nhà đó đối với chàng có rất nhiều kỷ niệm thời thơ ấu, nên xin ba mẹ đừng bán để thỉnh thoảng khi rỗi rảnh hoặc lúc có chuyện buồn phiền, Hưng thường trở về đây ẩn dật để suy nghĩ. Tôi nghĩ thầm, con nhà giàu cũng sung sướng thật, một cái nhà như thế này mà chỉ giữ lại để... làm kỷ niệm. Tôi nói ý nghĩ này với chàng, Hưng cười, không giữ lại thì lấy đâu cho bây giờ em ở. Chàng nói lúc trước có một thời gian cũng cho người ta mướn, nhưng họ ở không đàng hoàng, phá hư hết nhà nên từ hai năm nay để trống luôn.
Tôi xuống xe nhìn căn nhà, chàng gọi là căn nhà nhỏ nhưng trong mắt tôi nó chẳng nhỏ chút nào. Bên ngoài trông cũng khá xinh xắn, nằm trong một khu vực yên tĩnh, xung quanh đều là những căn nhà tương tự. Hưng nói, chàng thích nhất là cái sân sau, rộng rãi, mùa hè tha hồ rủ bạn bè về barbecue, mùa đông thì tha hồ chơi tuyết. Hưng lấy chìa khóa mở cửa. Tôi bước vào, căn nhà lâu ngày không có người ở nên hơi có mùi ẩm mốc. Đồ đạc bàn ghế được phủ bằng những tấm vải lớn cho khỏi bị bụi bám. Hưng nói lúc dọn nhà đáng lẽ dọn đồ đi nhưng chi phí chuyên chở đắt quá nên ba mẹ chàng để lại hết.
Hưng mở cửa căn phòng lớn cho tôi xem. Giữa phòng là cái gường đôi, có lẽ của ba mẹ chàng khi xưa. Ngoài ra còn có tủ đựng quần áo, bàn trang điểm... Tất cả đối với tôi đã quá đầy đủ và vẫn còn rất mới, nhưng Hưng bảo tuần tới chàng sẽ thay cái nệm khác cho tôi. Tôi vừa mở miệng nói, để em mua, thì Hưng đã trừng mắt với tôi và hỏi nhà này của anh tại sao em mua. Tôi biết Hưng sợ tôi tốn tiền, vì chàng biết tôi còn phải dành dụm để gửi về Việt Nam. Tôi cảm thấy thương Hưng quá đỗi nên nhìn chàng bằng ánh mắt biết ơn. Hưng hiểu ý tôi nên nói rất dịu dàng, nếu muốn cám ơn anh thì hãy cố gắng học hành, anh rất nóng lòng chờ ngày em tốt nghiệp ra trường.
Tôi hỏi tại sao anh nôn nóng, chàng hơi lúng túng nhưng cũng tìm cách nói tránh đi, là vì lúc đó anh hết trách nhiệm với việc học của em. Tôi biết Hưng đang dối tôi. Chàng không muốn biểu lộ tình cảm của chàng dành cho tôi, cho nên tôi không hỏi nữa. Hưng chỉ cho tôi xem căn phòng nhỏ của chàng ngày xưa, tôi bước vào nhìn thế giới thơ ấu của chàng. Hưng có vẻ rất quí những gì của thời quá khứ. Tôi nghe người ta nói những người như vậy thường rất chung tình, không biết có đúng không. Hưng mở cửa phòng tắm nói, hơi nhỏ, nhưng em ở một mình chắc không sao.
Sau đó chúng tôi ra nhà bếp, bên cạnh là phòng khách dính liền nhau không có vách ngăn. Nhà bếp khá gọn gàng, phòng khách cũng vậy. Hưng nhìn cái kệ trong phòng khách và nói, mai mốt em về ở rồi anh đem xuống cho cái tivi. Chàng lo cho tôi tỉ mỉ đến như vậy. Hưng cuộn tấm vải phủ trên cái sofa lại để lấy chỗ cho chúng tôi ngồi rồi hỏi tôi, em thích nhà này chứ. Tôi đáp, đầy đủ như thế này em còn mong muốn gì hơn, nhưng em vẫn thấy ngại ngại sao đó. Chàng trấn an tôi, không có gì phải ngại cả, em ở đây anh còn phải cám ơn em trông nhà dùm anh. Chàng đã nói như vậy thì tôi đâu còn gì để nói nữa. Hưng nhìn quanh nhà rồi nói, còn thiếu một ít đồ lặt vặt, khoảng hai tuần trước khi em nhập học chúng ta sẽ trở về để sắm sửa cho đầy đủ.
Khi rời khỏi nhà, Hưng lái xe chậm chậm chở tôi thăm một vòng thành phố. Chàng chỉ cho tôi xem trường trung học của chàng học ngày xưa, nơi chàng hay đi chơi với bạn bè, rồi đưa tôi vào ăn ở cái nhà hàng cũ của ba mẹ chàng mà nay đã đổi chủ mới. Hưng say sưa nói về những ngày còn nhỏ và tôi thì say sưa nghe chàng nói. Đối với tôi điều gì Hưng nói nghe cũng hay. Hình như có ai đó đã nói rằng "dưới mắt người yêu, tình nhân là Tây Thi ". Tôi thì không xem chàng như Tây Thi vì chàng đã đẹp trai sẵn rồi, có điều không biết tôi có chủ quan hay không khi cảm thấy cái gì Hưng nói ra cũng đều hay và đúng cả. Tôi lo sợ vì biết là mình đã bị lún quá sâu vào tình yêu, tôi đã yêu chàng sâu đậm quá rồi.
Hưng chạy vòng vòng không bao lâu thì đã hết chỗ để đi, đồng hồ trên xe chỉ ba giờ chiều. Chàng hỏi tôi, em muốn đi chỗ nào nữa không. Tôi lắc đầu, tôi mới đến thành phố này lần đầu đâu biết chỗ nào đâu mà đi. Hưng hỏi, chúng ta về nghe. Tôi gật đầu và hỏi chàng có thể lái chậm hơn lúc đi không. Hưng hiểu ý tôi, khẽ gật đầu và nhìn tôi bằng ánh mắt buồn buồn xa vắng.
Từ hôm đi coi nhà cho đến lúc tôi nhập học không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Hưng đã giữ đúng lời hứa với tôi, Mỹ Lan không hề kiếm chuyện với tôi nữa. Và hình như cô ta đã trở nên dịu dàng hơn, ít mắng chửi mọi người hơn. Đìều này làm tim tôi đau nhói mỗi khi nghĩ đến, vì tôi biết Hưng đã dùng cách gì để xoa dịu cô ta. Tuy đã tự hứa với mình là hãy biết hài lòng với những gì mình đang có, nhưng tôi vẫn không thể nào trấn áp được cơn ghen của mình. Hưng biết điều này nên trước mặt tôi chàng cố tránh biểu lộ những cử chỉ thân mật với Mỹ Lan, những lúc cô ta tỏ vẻ âu yếm chàng thì thường Hưng kéo cô ta ra ngoài ngay. Như vậy mà tôi vẫn còn chưa hài lòng, trí tưởng tượng phong phú của tôi còn đi theo họ để nghĩ xem họ đang làm gì và tôi ray rứt ghen với những tưởng tượng của mình.
A, tôi quên, có một chuyện cũng khá quan trọng đã xảy ra. Đó là sau ngày tôi đi coi nhà về khoảng hai tuần, tức là trước khi tôi đưa thư từ chức. Bà Thành nhân lúc ông Thành và Hưng đi họp, đã gọi tôi vào văn phòng của chồng bà. Bà nói với tôi rằng Hưng đã có vị hôn thê, xin tôi hãy cẩn thận trong lúc cư xử với chàng, đừng để Mỹ Lan hiểu lầm thêm rắc rối. Bà nói chuyện với tôi với thái độ khá nhỏ nhẹ chứ không la lối hay giận dữ, tôi có cảm tưởng bà đang năn nỉ tôi hơn là cảnh cáo tôi. Tôi mỉm cười nói xin bà hãy yên tâm, chỉ còn có vài tháng nữa thôi là tôi đi học lại, không làm ở SD nữa và dĩ nhiên sẽ không còn gần gũi Hưng. Tôi không biết mình có phạm tội nói dối hay không vì tôi biết rõ Hưng và tôi sẽ còn gặp nhau, dù cho tôi nghỉ làm ở SD.
Giữa tháng Tám là tôi đã nghỉ làm để sửa soạn hành lý. Giữ đúng lời hứa Hưng đưa tôi xuống Sherbrooke hai tuần trước khi tôi nhập học để sắm sửa đồ đạc trong nhà. Tôi mua một ít đồ dùng trong nhà bếp, mấy cái màn cửa sổ, đồ dùng trong phòng tắm... Hưng nhất định không cho tôi trả tiền, chàng vẫn nói cái câu, nhà của chàng để chàng sắm sửa. Hưng mua một cái bàn học nói là tặng tôi làm quà nhập học và mang xuống từ Montreal một cái computer. Hưng nói cái máy đó cũ rồi, chàng đã đổi cái mới nên dư ra đem cho tôi. Ngay cả cái tivi Hưng cũng nói như vậy nhưng tôi đoán là tất cả chàng đều mới mua, Hưng cố tình nói như vậy cho tôi khỏi chối từ.
Thật ra cho dù tôi có muốn cũng khó mà từ chối vì có bao giờ chàng không đưa ra rất nhiều lý do chính đáng để thuyết phục tôi nhận đâu. Sau khi mua đầy đủ mọi thứ cần thiết, vào trong xe rồi Hưng lại ngập ngừng nhìn tôi. Thái độ của Hưng làm tôi nhớ lại thái độ lúc chàng năn nỉ tôi nhận bộ đồ chàng tặng lúc đi New York, mà quả thật vậy, Hưng ngập ngừng nói muốn đưa tôi đi sắm một ít quần áo để đi học. Tôi lắc đầu cương quyết chối từ mặc cho Hưng năn nỉ cách nào cũng không chịu. Hưng đã sắm sửa cho tôi quá nhiều rồi, tôi không thể nhận thêm của chàng nhiều hơn nữa. Năn nỉ tôi không được, Hưng đành chở tôi về nhà cất đồ.
Trên đường về chàng không nói với tôi tiếng nào, sắc mặt buồn dàu dàu. Tôi nghĩ chắc Hưng giận chút xíu sẽ hết, nào ngờ cả buổi chiều hôm đó chàng vẫn không thèm nói chuyện với tôi, cũng không thèm nhìn mặt tôi. Trên đường đưa tôi trở về Montreal cũng vậy, suốt gần hai tiếng đồng hồ ngồi trên xe, gần như Hưng không hề mở miệng.
Thấy thái độ Hưng như vậy, tôi thật buồn, tôi cũng vì không muốn chàng tốn nhiều tiền cho tôi thôi mà. Càng nghĩ tôi càng tủi thân muốn khóc, và khi xe Hưng ngừng phía dưới căn nhà mà tôi ở trọ chung với chị Mai, nước mắt đã tràn ra ướt cả mặt tôi. Rồi hình như Hưng ngạc nhiên khi thấy tôi vẫn ngồi yên không có phản ứng gì khi đã về đến nhà, nên chàng quay lại nhìn tôi. Khi thấy tôi lẳng lặng chảy nước mắt, Hưng có vẻ hơi hốt hoảng. Như một phản ứng tự nhiên, Hưng vòng tay ôm choàng lấy tôi, xiết chặt tôi vào người chàng.
Đây là lần thứ hai Hưng ôm tôi, lần thứ hai tôi mê đắm trong vòng tay của chàng. Lần thứ nhất là lúc tôi trợt chân té ở New York, lúc đó Hưng ôm tôi là để đỡ cho tôi khỏi té. Còn lần này, Hưng ôm tôi là vì chàng yêu tôi. Tim tôi gào, nói đi anh, nói yêu em đi anh, nhưng hình như Hưng không nghe tim tôi gào, cho nên Hưng chợt tỉnh, đẩy nhẹ tôi ra khỏi người chàng và nói nhỏ, giọng như vẫn còn xúc động:
- Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên làm như vậy...
Tôi không hiểu Hưng muốn nói không nên làm như vậy là không nên làm cái gì, không nên có thái độ giận tôi từ trưa đến giờ hay không nên ôm tôi vào lòng lúc nãy. Tôi không muốn Hưng khó xử nên không hỏi lại chàng. Hưng đã bình thường trở lại, chàng nhìn tôi hỏi nhỏ:
-Tại sao em khóc?
Tôi được Hưng ôm vào lòng, cảm giác vừa ngất ngây vừa sung sướng nên đã nín khóc. Bây giờ nghe chàng nhắc lại, niềm tủi thân lại trở về làm mắt tôi cay. Tôi nghẹn ngào:
-Từ trưa đến giờ, anh đối xử với em ra sao anh chẳng lẽ anh không biết, còn hỏi tại sao...
Giọng Hưng hơi giận dỗi:
-Tại em không chịu nghe lời anh, còn cấm không cho anh buồn sao?
Những giọt nước mắt đã rơi xuống má, tôi nói trong tiếng nấc:
-Dù buồn cũng đâu thể xem như không có em bên cạnh như vậy. Biết trước... em đi xe bus còn hơn.
Hưng lấy tờ khăn giấy trong hộp, vừa lau nhẹ nước mắt cho tôi vừa nói:
-Anh cấm em nói như vậy, khi nào còn có anh thì không bao giờ được đi xe bus, biết không?
Tôi trả treo:
-Anh lấy quyền gì mà cấm em?
Hưng đột nhiên nhìn sững vào mặt tôi, rồi ngồi thẳng dậy nhìn về phía trước, giọng trĩu buồn:
-Đúng, anh quên là anh không có quyền cấm em. Thôi, em lên nhà đi...
Tôi biết mình đã làm chàng giận, hôm nay chúng tôi làm sao thế này. Những giờ phút được ở bên nhau thật là quí hiếm, tại sao cứ giận hờn gây gỗ nhau mãi vậy? Tôi kéo tay áo của Hưng, nói nhỏ:
-Em xin lỗi, đừng giận nữa mà...
Hưng vẫn ngồi yên không thèm trả lời, tôi tiếp tục kéo áo chàng:
-Em biết lỗi rồi, tha cho em đi mà...
Hưng vẫn còn nhìn về phía trước, nhưng đã chịu nói chuyện:
-Muốn anh hết giận cũng được, với điều kiện...
Tôi nhổm dậy nhìn chàng:
-Điều kiện gì? Có khó làm không?
Hưng quay lại, trên nét mặt không còn vẻ giận nữa:
-Điều kiện là... em phải chịu cho anh đưa đi sắm ít quần áo...
Hưng lại trở về đề tài cũ, tôi ngập ngừng:
-Nhưng mà...
Hưng vờ giận dỗi quay mặt đi:
-Không chịu thì thôi...
Tôi níu vội áo chàng:
-Thôi được, em chịu, nhưng anh phải hứa là không sắm đồ đắt tiền quá nghe. Bộ đồ anh mua cho em hôm đi New York vẫn còn treo trong tủ, đâu có dịp nào để mặc...
Hưng nghe tôi nhận lời đã cười được ngay:
-Em ngoan quá, cám ơn em...
Thấy Hưng thay đổi thái độ mau quá, tôi chợt hiểu:
-Anh... gài bẫy em, giả bộ giận để đặt điều kiện với em hở?
- Không như vậy làm sao em nhận lời...
Tôi quay mặt giận dỗi, Hưng nắm lấy bàn tay tôi. Đã là lần thứ ba được chàng nắm tay rồi mà sao tay tôi vẫn run rẩy như thế này, chàng dỗ:
-Anh hứa... đây là lần cuối, sau này không bắt buộc em nữa, chịu chưa?
Hưng ủ bàn tay run rẩy của tôi trong hai tay chàng, tôi ngoài việc đồng ý còn có thể làm gì hơn. Tôi càng nghĩ càng thấy tội nghiệp Hưng, chưa thấy ai tặng đồ cho người ta mà phải khổ sở như chàng, phải năn nỉ, dỗ dành cả ngày trời. Và cũng cùng lúc tôi nhận ra rằng, có lẽ Hưng quen được nuông chiều từ nhỏ, cho nên khi chàng muốn cái gì là phải bằng mọi cách đạt cho bằng được mới thôi.
Tối hôm đó, khi về đến nhà, ánh mắt chị Mai nhìn tôi thật lạ. Tôi hỏi chuyện gì, chị e ngại hỏi tôi có phải đang cặp bồ với ông chủ con không? Khi chỉ có tôi và chị, chúng tôi thường gọi Hưng là ông chủ con thay vì gọi tên chàng. Tôi hỏi tại sao chị biết, chị nói đi mua đồ về bắt gặp chúng tôi ngồi trong xe duới nhà. Tôi kể tóm tắt cho chị nghe mọi chuyện, vì tôi cũng muốn sau khi tôi rời khỏi SD chị sẽ để ý mọi chuyện trong đó dùm tôi.
Tôi nhấn mạnh là chỉ có tôi yêu Hưng thôi, Hưng thì vẫn yêu Mỹ Lan, vị hôn thê của chàng. Nhưng chị không tin, chị nói mọi người ở SD ai cũng biết là Hưng yêu tôi, vì đã có rất nhiều lần chàng công khai bênh vực tôi mỗi khi có ai nói xấu về khả năng làm việc của tôi và còn cảnh cáo mọi người đừng đồn đãi bậy bạ, chàng không muốn ông Thành nghe được. Nghe những lời này, tự dưng tôi cảm thấy nhớ Hưng kinh khủng, dù rằng chúng tôi chỉ mới vừa chia tay nhau dưới nhà.
Cuối tuần kế tiếp, Hưng đưa tôi đi sắm đồ. Chàng quả thật có năng khiếu về màu sắc và thẩm mỹ. Những bộ đồ Hưng chọn cho tôi bộ nào màu sắc cũng hài hòa và kiểu dáng rất thích hợp với thân hình của tôi. Lúc đứng nhìn tôi thử đồ, tôi nhìn thấy đuợc trong mắt Hưng một niềm say mê. Không những say mê vì nhìn thấy tôi trở nên xinh đẹp hơn trong những bộ đồ chàng chọn, mà hình như còn rất say mê khi được làm những việc này. Tôi cố gắng cản chàng đừng mua nhiều quá, vậy mà Hưng còn cố ép tôi mua thêm một bộ đồ trượt tuyết và một đôi giày bốt trước khi ra về. Hưng nói, mua để sẵn mai mốt mình chơi tuyết.
Trên đường về nhà, thấy chàng có vẻ buồn buồn, tôi hỏi có chuyện gì. Hưng ngập ngừng một chút rồi nói, hình như chàng đã làm sai. Tôi hỏi sai chuyện gì, Hưng nói, lẽ ra không nên sắm sửa chưng diện cho em trở nên xinh đẹp như vậy, anh sợ... Chàng không nói tiếp nhưng tôi hiểu, Hưng sợ mất tôi. Tôi thật muốn nói với chàng rằng, nếu anh biết em yêu anh như thế nào thì có lẽ anh không cần lo lắng như vậy. Nhưng cuối cùng tôi chỉ hứa với Hưng, cùng lắm em sẽ không lấy chồng trước khi anh cưới Mỹ Lan. Ánh mắt Hưng trĩu buồn khi nghe tôi hứa. Còn tôi, chỉ nghĩ đến ngày Hưng đi lấy vợ là đã cảm thấy nhói buốt trong tim.
Chương 6
Và như thế, tôi đã bắt đầu cuộc đời sinh viên sau gần ba năm sang định cư ở xứ người. Quả như Hưng đã đoán trước, thời gian đầu tôi gặp rất nhiều khó khăn. Từ khả năng sinh ngữ cho đến cách thức học hành. Phương pháp giáo dục ở bên này khác xa với ở Việt Nam. Họ đưa ra một vấn đề và mình phải tự tìm hiểu rồi phát triển chứ không như ở Việt Nam, tất cả đều được soạn sẵn sàng, học sinh chỉ việc học thuộc lòng. Cũng may trong khóa của tôi cũng có vài người Việt, họ đều rất tốt, hết lòng giúp đỡ tôi mỗi khi tôi cần. Trong số này, có một người tên Việt hay đặc biệt chú ý và giúp đỡ tôi nhất. Hắn cũng khoảng tuổi tôi, người trung bình về mọi mặt, tánh tình khá tốt và hình như học rất giỏi. Mỗi khi tôi cần giúp đỡ điều gì, hắn đều tận tình chỉ dẫn đến nơi đến chốn cho nên chẳng bao lâu chúng tôi trở nên thân nhau.
Ba tháng trôi qua, vẫn đúng như Hưng đã dự liệu, việc học của tôi đi dần vào ổn định. Những khó khăn ban đầu đã từ từ được khắc phục, những vấn đề tôi cần nhờ Việt giúp đỡ cũng ít đi. Mùa đông trở về, thời tiết đã trở lạnh, những trận tuyết đầu mùa cũng bắt đầu rơi xuống thành phố. Cuộc sống của tôi tạm ổn định, nếu không muốn nói là khá tốt đẹp trong căn nhà nhỏ của gia đình Hưng. Buổi sáng tôi đi bộ đến trường, chiều đi bộ về, đoạn đường nói xa thì cũng không xa lắm. Tuy nhiên những ngày lạnh thì hơi khổ một chút. Việt có xe, cho nên hắn đề nghị đưa đón dùm tôi mỗi ngày, hắn mướn nhà chung với người bạn ở xa hơn nhà tôi một chút cho nên dù đi hay về gì hắn cũng đi ngang nhà tôi. Thấy cũng tiện, lại có vẻ không làm phiền hắn lắm, tôi nhận lời. Từ đó mỗi ngày tôi đều quá giang hắn.
Hưng thì gần như mỗi cuối tuần đều xuống thăm tôi. Tuy nhiên chưa bao giờ Hưng ở lại ngủ đêm, có lẽ chàng ngại dùm tôi. Hưng rất tế nhị, mỗi tuần khi xuống thăm tôi, chàng đều ghé chợ mua rất nhiều thứ đem xuống cho tôi. Chàng nói, dưới này không có tiệm Việt Nam, mà em thì không thích ăn đồ tây cho nên sẵn tiện anh mang xuống cho em, không có gì phiền cả. Tôi biết Hưng chỉ là viện cớ, vì trong những thứ mà chàng mang xuống, đâu chỉ là thức ăn Việt Nam, có những thứ tôi biết Hưng vừa mua tại đây mang đến. Dĩ nhiên Hưng chẳng bao giờ chịu nhận tiền của tôi đưa, chàng nói anh cũng có phần ăn nữa mà, sao lại lấy tiền của em.
Tình cảm Hưng dành cho tôi vẫn như một thứ tình câm, tôi cảm nhận được qua những săn sóc của chàng chứ thật ra Hưng không hề biểu lộ bằng cử chỉ hay ngôn ngữ. Trong khi tình yêu của tôi dành cho chàng lúc nào cũng vẫn đong đầy. Điều đáng buồn là giữa chúng tôi luôn luôn có sự hiện diện của Mỹ Lan, dù rằng bây giờ tôi không còn gặp cô ta nữa. Yêu một người say đắm, biết họ cũng có cảm tình với mình mà không thể biểu lộ tình cảm thật là khổ sở.
Tôi biết, vì một lý do gì đó, Hưng không thể bỏ Mỹ Lan và lại cũng không muốn xa tôi. Nhiều khi thấy Hưng lo lắng cho mình quá tận tình, ý nghĩ chàng muốn tôi làm nhân tình của chàng lại trở về. Tôi cảm thấy, nếu thật sự Hưng muốn như vậy, có lẽ bây giờ là lúc thích hợp nhất để tỏ lòng. Tổ ấm coi như đã có, Mỹ Lan và gia đình chàng lại ở quá xa không thể biết được chuyện của chúng tôi. Còn tôi, tư tưởng của tôi đã thay đổi so với lúc trước. Tình yêu dành cho Hưng đã vượt qua tự ái của tôi, cho nên tôi nghĩ, nếu Hưng thật sự muốn như vậy, có lẽ tôi sẽ chìu ý chàng. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy Hưng ngỏ lời dù rằng bao nhiêu lần tôi đã ngầm khuyến khích chàng tiến tới.
Mới đó mà chỉ còn hai tuần lễ nữa là đã đến Giáng Sinh. Cuối tuần này Hưng xuống sớm hơn thường lệ. Chiều thứ Sáu tôi đi học về đã thấy chàng trong nhà, tôi mừng rỡ khi thấy Hưng nhưng chàng lại đón tôi bằng thái độ kém vui. Hưng hỏi tôi đi về bằng gì và tôi chợt hiểu là Hưng đã nhìn thấy Việt đưa tôi về khi đứng nhìn ra đường từ cửa sổ phòng chàng. Thật ra việc tôi đi quá giang xe với Việt tôi không nói với Hưng, không phải tôi muốn giấu nhưng tôi nghĩ không có gì quan trọng. Tôi cười nói, đi quá giang người bạn trong lớp. Hưng nhìn vào mắt tôi một lúc, tôi đọc thấy trong mắt chàng có một chút buồn phiền, một chút ghen tuông và một chút nghi ngờ. Hưng không hỏi tiếp, nhưng tôi biết chàng vẫn không vui.
Tối hôm đó, lần đầu tiên Hưng ở lại ngủ đêm, không cần nói cũng biết, tôi rất vui. Cả buổi tối được kề cận bên chàng, dù không được Hưng biểu lộ những cử chỉ âu yếm, yêu thương, nhưng tôi có thể cảm nhận và tưởng tượng ra những thứ này từ ánh mắt như biết nói của chàng nhìn tôi. Sáng thứ Bẩy, tôi thật hạnh phúc khi vừa thức dậy đã có chàng. Chúng tôi cùng ăn sáng và sau đó Hưng đưa tôi đi phố xem người ta sắm sửa cho Giáng Sinh. Giữ lời hứa, Hưng không bắt tôi nhận thêm thứ gì nữa ngoài một cây thông giả nho nhỏ mà chàng bảo đem về đặt ở phòng khách cho có không khí Noel.
Buổi chiều, khi chúng tôi ra khỏi khu trung tâm thương mại thì đã thấy đầy trời tuyết mịt mù. Đài khí tượng đã thông báo từ hôm qua là sẽ có bão tuyết. Tôi nói với Hưng, tuyết nhiều thế này, có lẽ anh không về được đâu, đường trơn nguy hiểm lắm. Ở lại ngủ thêm một đêm, mai bớt tuyết hãy về. Hưng đồng ý, tôi vui như trẻ con được quà. Tôi muốn về nhà làm cơm ăn, nhưng Hưng đòi đưa tôi đi ăn tiệm. Chúng tôi đã trở lại ăn chiều tại cái nhà hàng cũ của chàng. Bẩy giờ tối, về đến nhà, tôi tíu tít bên Hưng như người vợ trẻ mới cưới. Chúng tôi cùng xem tivi, tôi nhìn ra được Hưng cũng đang hạnh phúc giống như tôi.
Hơn mười giờ tối, điện thoại reo. Tôi hơi ngạc nhiên, Hưng thì đang ở bên tôi, ai lại gọi khuya thế này? Tôi vào phòng ngủ nghe phone vì ở phòng khách không có. Khoảng mười phút sau tôi trở ra ngồi xuống bên Hưng tiếp tục xem tivi. Chàng nhìn tôi như muốn hỏi ai gọi nhưng tôi vờ không thấy, tiếp tục xem tivi. Thật ra, tôi không muốn nói với chàng là Việt gọi, vì không muốn Hưng không vui như hôm qua. Tôi có thể dễ dàng tìm ra một lý do để nói dối với Hưng nhưng tôi không làm, tôi không muốn dối gạt chàng, dù là một chuyện nhỏ. Cuối cùng, Hưng như chịu không được nên hỏi tôi:
-Ai gọi khuya vậy?
Tôi đành nói thật, mắt vẫn nhìn tivi:
-Bạn trong lớp của em...
Chàng xoay mặt tôi lại đối diện với chàng, nhìn vào mắt tôi:
-Có phải người đưa em về hôm qua không?
Trong mắt chàng hình như có một tia lửa lạ. Tôi không định nghĩa được đó là lửa gì nhưng cảm thấy hơi sợ nên đáp nhỏ:
-Phải...
Giọng chàng có vẻ hơi hằn học, tia lửa trong mắt chàng như sắp đốt cháy tôi:
-Hắn muốn gì?
Tôi hơi ngạc nhiên vì thái độ kém lịch sự của Hưng. Bình thường chàng ăn nói rất nhỏ nhẹ và nhã nhặn, cũng không bao giờ để ý đến những chuyện riêng của tôi. Tại sao hôm nay Hưng giống như hỏi cung tôi thế này? Bàn tay Hưng vẫn còn giữ chặt cằm tôi, bắt tôi phải nhìn chàng. Giọng tôi hơi run dù không biết tại sao mình sợ, có lẽ vì nhìn thấy thái độ và ánh mắt dữ dằn của Hưng:
-Việt... rủ em đi dự party Noel ở nhà một người bạn...
Chàng xiết chặt bàn tay trên cằm, tôi cảm thấy vừa đau vừa giận. Tôi đâu phải tù nhân đâu mà Hưng hạch hỏi tôi như vậy. Hưng cũng đâu phải là gì của tôi, chẳng lẽ không cho tôi quen biết bạn bè, bắt tôi mãi chung tình với mối tình câm của chàng hay sao chứ? Hưng không để ý đến nét giận trên mặt tôi, vẫn tiếp tục hằn học:
-Thì ra vậy, thật ra hai người đã bắt đầu hẹn hò nhau bao lâu rồi? Nếu tối nay không có anh chắc em đâu cúp phone sớm như vậy phải không? Phải tâm tình đến sáng chứ, có đúng không?
Khuôn mặt tôi bị Hưng giữ chặt. Cảm giác vừa đau, vừa giận chưa vơi, lại nghe chàng kết tội oan cho mình làm tôi uất ức. Những giọt nước mắt tức tuởi tràn qua mi, chảy xuống má, tôi khóc không thành tiếng. Có lẽ những giọt nước mắt của tôi đã đánh thức Hưng, cơn giận của chàng xẹp xuống. Hưng buông bàn tay ra khỏi cằm và ôm choàng lấy tôi, giọng chàng tràn đầy hối hận:
-Xin lỗi em, anh cũng không biết mình đã làm gì. Tại sao anh lại như vậy, không thể kềm chế nổi mình, Trâm ơi, anh phải làm sao đây?
Tôi hiểu, tất cả cũng chỉ vì Hưng đang ghen. Và Hưng càng ghen nhiều thì chứng tỏ chàng càng yêu tôi sâu đậm, cũng như tôi đã ghen với Mỹ Lan vậy. Tôi choàng hai tay ôm ngang lưng chàng, vòng tay Hưng xiết chặt. Chúng tôi im lặng ôm nhau như vậy, đầu tôi tựa vào ngực Hưng và tôi nghe rõ nhịp đập của trái tim chàng. Cảm giác của tôi bây giờ không chỉ là đê mê, sung sướng nữa mà đã là một cái gì đó không thể diễn tả bằng lời. Tất cả đã sẵn sàng, chỉ cần Hưng lên tiếng, suốt đời này tôi sẽ là của chàng.
Một lúc sau, tôi nhấc đầu ra khỏi ngực Hưng, ngẩng lên nhìn vào mặt chàng. Ánh mắt của Hưng nhuốm đầy vẻ lạc lõng và muộn phiền. Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy và hình như đã đọc thấu được ý nghĩ của nhau. Không biết đã mấy phút trôi qua, tôi thấy ánh mắt Hưng từ từ biến đổi. Vẻ lạc lõng và muộn phiền dần tan đi, thay vào đó là sự yêu thương và trìu mến. Hai cánh tay chàng từ từ xiết chặt, cho đến khi hai thân thể dính sát vào nhau. Khuôn mặt chàng cúi xuống gần mặt tôi, khoảng cách thu hẹp dần. Tôi khép nhẹ mắt hé môi chờ đợi. Hưng đặt môi lên môi tôi, nụ hôn của chàng thật khoan thai, từ tốn, nhưng vẫn làm cho tôi như ngất lịm trong vòng tay của chàng.
Khi Hưng rời môi tôi, tôi khẽ hé mắt nhìn. Ánh mắt chàng bây giờ là cả một trời ngất ngây, say đắm. Hưng lại cúi xuống, nụ hôn lần này không còn nhẹ nhàng nữa mà nó mạnh như cuồng phong, vũ bão. Vòng tay Hưng xiết mạnh đến nỗi tôi cảm thấy đau, thân thể tôi như không là của tôi nữa mà nó đã thuộc về chàng. Đôi môi tham lam của Hưng cuốn chặt lấy đôi môi đang run rẩy của tôi. Tôi gỡ hai tay đang ôm lưng Hưng ra choàng lấy cổ chàng, và tôi hôn trả lại Hưng một cách đắm đuối. Không biết cho đến bao lâu sau, vì tôi đã mất hết ý niệm về không gian và thời gian. Hưng như chợt tỉnh, chàng vội đẩy tôi ra, hai bàn tay ôm lấy đầu, giọng khổ sở:
-Xin lỗi em, anh lại làm sai rồi...
Tôi nhích tới gần Hưng, gỡ hai tay chàng đang ôm đầu, nhỏ nhẹ nói:
-Anh không có làm sai, anh đừng tự cảm thấy có lỗi với em. Em hiểu ý anh mà, em chấp nhận, em đồng ý làm nhân tình lén lút của anh sau lưng Mỹ Lan...
Hưng ngước nhìn tôi, có vẻ rất ngạc nhiên:
-Em nói gì? Cái gì là nhân tình lén lút?
Tôi cúi mặt:
-Anh lo lắng nhà cửa cho em, sắm sửa đầy đủ quần áo đồ đạc cho em, thì em đã hiểu là anh muốn cho em làm nhân tình của anh. Giống như mấy ông chủ nhà giàu thường bao vợ bé vậy, không phải sao?
Ánh mắt Hưng từ ngạc nhiên tột độ chuyển dần sang thất vọng não nề, giọng chàng như chua xót:
-Đó thật sự là những ý nghĩ của em về anh?
Tôi gật đầu nhìn chàng ngạc nhiên, chẳng lẽ không phải như vậy hay sao? Hưng hơi lảo đảo đứng dậy bước ra phía cửa, tôi mở to mắt:
-Anh làm gì?
Chàng mở tủ lấy áo khoác ngoài, vừa mặc áo vừa nói:
-Anh đi về...
Cài xong áo, Hưng ngồi xuống mang giày, tôi chạy vội ra bên chàng:
-Có chuyện gì? Anh giận em?
Hưng đã mở cửa bước ra ngoài, vẻ mặt chàng vừa thất vọng lại vừa đau khổ:
-Thật không ngờ, trong mắt em, anh lại xấu xa đến như vậy...
Nói rồi không đợi tôi trả lời chàng bước đi, bên ngoài tràn ngập tuyết. Tôi hét to gọi chàng:
-Có chuyện gì trở vào rồi nói, tuyết nhiều thế này làm sao anh thấy đường lái xe. Nguy hiểm lắm, trở vào đi anh...
Tiếng hét của tôi tan loãng trong không khí, Hưng đã lên xe lái đi và khuất ở góc đường rồi. Tôi quay trở vào, đóng cửa lại và ngã người lên sofa, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tại sao Hưng lại có thái độ như vậy? Hưng nói tôi nghĩ xấu về chàng, chẳng lẽ đó không phải là ý muốn của chàng sao? Lòng tôi ngập đầy lo âu, trời tuyết như vậy mà chàng lái xe về Montreal thật là nguy hiểm. Cầu mong cho đừng có chuyện gì xảy đến cho Hưng.
Tuần lễ sau đó tâm trạng tôi thật bồn chồn, bứt rứt. Tôi không biết Hưng có về đến nơi bình yên hay không, chàng không gọi điện thoại cho tôi, cũng không gửi email cho tôi. Thông thường, cách một hai ngày là Hưng gọi điện thoại, còn email thì chàng gửi hầu như mỗi ngày. Lần này, gần một tuần lễ trôi qua tôi vẫn không có tin tức gì của chàng cả. Mấy lần, tôi định gọi điện thoại về SD tìm Hưng, nhưng giận chàng đã bỏ tôi mà đi giữa đêm khuya nên cố dằn lòng không gọi.
Chợt nghĩ đến chị Mai, tối thứ Năm tôi điện thoại cho chị. Chị nói với tôi trong SD đang có bão, ông chủ con tuần này đòi từ hôn với Mỹ Lan cho nên cô ta vào SD chửi mắng mọi người. Chị còn nói hình như cô ta đã vào phòng ông chủ lớn la lối một trận, sau đó bỏ đi không thấy trở lại nữa. Tôi hỏi chị, còn ông chủ con thì sao. Chị nói, nét mặt ông ta vẫn buồn buồn không vui. Tôi nghe tim mình hồi hộp, có phải chăng Hưng từ hôn với Mỹ Lan là vì tôi? Vậy tại sao chàng vẫn không gọi tôi để báo cho tôi biết tin mừng này? Thứ Sáu, thứ Bẩy rồi Chúa nhật đã chậm chạp trôi qua trong sự chờ đợi mỏi mòn của tôi, Hưng vẫn không xuất hiện và cũng không có một tin tức gì của chàng. Tôi bắt đầu thật sự giận Hưng, giận sự vô tình của chàng đối với tôi.
Trong nguyên một tuần lễ kế tiếp, tôi không làm được việc gì ra hồn. Vào lớp thì lơ đãng, ở nhà thì ngơ ngẩn như kẻ mất hồn. Tuần này lại là tuần thi trước khi nghỉ lễ, tôi phải thi đến bốn môn. Lơ lơ láo láo, tôi cũng chẳng biết bài vở mình kết quả sẽ như thế nào. Tối thứ Năm, không dằn được lòng, tôi lại điện thoại cho chị Mai. Chị nói Mỹ Lan vẫn không thấy trở lại nhưng Hưng thì đã thay đổi nhiều. Chàng trở nên nóng nảy, khó tính, ngày hôm nay đã mắng cho cô thư ký mới của chàng một trận đến nỗi phải khóc luôn. Tôi thẫn thờ gác máy, không hiểu Hưng đang làm gì. Chuyện chàng chửi mắng người khác, nhất là một người con gái, là một chuyện mà tôi không thể nào tin được. Có lẽ cô ta đã làm lỗi gì rất lớn thì mới bị Hưng đối xử như vậy.
Thứ Sáu, tôi chỉ vào trường có buổi sáng. Việt hỏi tôi tối mai có cùng hắn đi dự party không? Dĩ nhiên là tôi không đi, Việt có vẻ buồn và thất vọng nhưng tôi cũng không màng đến. Bởi vì ngay lúc này, tôi không còn thiết gì nữa cả, nghĩ đến những ngày nghỉ lễ sắp đến không được ở bên Hưng là tôi cảm thấy lòng mình thật trống trải, cô đơn.
Buổi trưa, tôi đi bộ về nhà. Từ hôm biết Hưng không thích tôi đi chung xe với Việt, tôi đã không tiếp tục đi với Việt nữa. Tôi đã vì chàng như vậy mà Hưng nỡ lòng bỏ tôi hai tuần lễ nay. Càng nghĩ tôi càng giận, và kỳ lạ thay, hình như càng giận tôi lại càng yêu chàng hơn. Hình ảnh Hưng đầy ắp trong tim, trong óc. Tôi đã ăn, đã ngủ và đã sống với những hình ảnh này.
Đêm thứ Sáu, sau khi chờ đợi mòn mỏi cả buổi chiều, tôi gần như không ngủ. Tôi nghĩ có lẽ Hưng sẽ bỏ tôi luôn, và như vậy thì đâu có lý do gì tôi còn ở lại trong căn nhà của chàng. Ngày mai có lẽ tôi sẽ đi tìm nhà để mướn. Trưa nay lúc đi bộ tôi có thấy mấy căn nhà gần trường để bảng cho mướn, ngày mai tôi sẽ đến đó hỏi xem sao.
Sáng thứ Bẩy, một ngày truớc Noel. Những người có gia đình đều sửa soạn để trở về đoàn tụ với gia đình. Tôi nghĩ đến thân phận cô đơn của mình, gia đình không có ở đây, bạn bè không có lấy một người. Chỉ có Hưng mà chàng cũng đã không thèm đếm xỉa gì đến tôi, nước mắt tôi lại chảy dài. Tôi sửa soạn để ra ngoài, ở nhà nghĩ quẩn chắc tôi sẽ điên lên mất. Đã gần mười hai giờ trưa rồi, có lẽ Hưng cũng sẽ không xuống. Ý nghĩ đi coi nhà để mướn trở về trong đầu tôi.
Vừa khóa cửa nhà, bước xuống mấy bậc tam cấp để xuống đường, tôi thấy xe Hưng tấp vào lề. Mắt tôi hoa lên, tôi nghĩ mình nhìn lầm. Lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo, tôi nhìn kỹ lại, quả thật là Hưng. Chàng đang xuống xe và bước về phía tôi, mặt chàng có vẻ hơi hốc hác nhưng lại rất tươi tỉnh. Hưng cười với tôi, cái lúm đồng tiền mọi hôm tôi vẫn thích nhìn, hôm nay trông vô duyên tệ. Chàng hỏi, khi đã đứng bên cạnh tôi:
-Em định đi đâu? Lên xe anh đưa em đi...
Tôi nhìn vào mặt chàng, không có phản ứng. Trong những lúc quan trọng, phản ứng tôi thường đến rất chậm. Thấy tôi nhìn mà không trả lời, Hưng lắc nhẹ vai tôi:
-Trâm, em sao vậy? Em khỏe không sao mặt mày tái ngắt vậy? Em định đi đâu?
Tôi chợt tỉnh, phản ứng đã đến. Tôi trả lời, giọng hơi yếu ớt:
-Em đi coi nhà...
Hưng ngạc nhiên:
-Coi nhà gì?
Tôi nói như phản xạ:
-Nhà mướn, em phải dọn nhà...
Hưng có vẻ hốt hoảng, chàng ôm lấy hai vai tôi, giọng hơi lạc đi:
-Tại sao em dọn nhà? Mà dọn đi đâu?
Tôi hơi lắc vai, như không muốn hai bàn tay Hưng để trên vai tôi, nhưng lại không đủ sức làm hai bàn tay chàng rơi xuống. Hưng vừa hỏi gì nhỉ, à, chàng hỏi tại sao tôi dọn nhà. Tôi trả lời nhỏ nhẹ, dù cho có không muốn nhỏ nhẹ, dường như tôi cũng không đủ sức:
-Anh bỏ em rồi, còn lý do gì để em ở lại đây?
Hưng bắt đầu hốt hoảng thật sự, hình như vậy. Tôi nhìn ra được sắc mặt chàng trở nên tái mét, chàng ôm xiết lấy tôi. Tôi dùng hết sức để đẩy Hưng ra, tại sao tôi cũng không hiểu. Chỉ biết là không muốn chàng đụng đến người tôi, nhưng tôi không đủ sức, cho nên thân thể tôi vẫn nằm trong vòng tay rắn chắc của chàng. Tôi nghe giọng Hưng run rẩy:
-Trời ơi, anh đã làm gì em, sao em lại đến nông nỗi này... Đi, vào nhà đi Trâm, em muốn mắng chửi gì anh cũng được, nhưng đừng làm anh sợ...
Vừa nói Hưng vừa dìu tôi vào nhà, Hưng lấy chìa khóa mở cửa, đẩy tôi vào nhà rồi bước vào sau khép cửa lại. Tôi vẫn đứng im không có phản ứng, Hưng dịu dàng gỡ mũ, cởi áo khoác, gỡ khăn choàng cổ ra khỏi người tôi. Chàng đẩy tôi ngồi xuống ghế cởi giày cho tôi, xong xuôi chàng mới cởi giày và áo khoác của mình. Hưng đỡ tôi lên, đưa tôi đến sofa và đẩy tôi ngồi xuống. Tôi như con rối trong tay chàng, hoàn toàn không có một chút phản ứng.
Cho đến mãi sau này, tôi cũng không hiểu tại sao hôm đó tôi lại như thế. Có lẽ cơn giận Hưng trong tôi đã lên tới tột đỉnh, cho nên khi gặp lại chàng tôi không còn cảm giác nữa, và phản ứng thì như bị tê liệt đi. Hưng ngồi xuống cạnh tôi trên sofa, dịu dàng ôm lấy đầu tôi áp vào ngực chàng. Ngực Hưng thật ấm áp, mùi thơm quen thuộc từ người chàng tỏa ra làm tôi như tỉnh táo hơn một chút. Cảm giác từ từ trở về, tôi dần nhớ lại mọi chuyện, khối phản ứng đang bị đông cứng của tôi chợt tan ra. Tôi như người vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, giận dữ đẩy Hưng ra, tôi ngồi thẳng dậy:
-Anh còn về đây làm gì? A, xin lỗi. Tôi quên, đây là nhà của anh mà, chính tôi mới là người không nên ở đây...
Tôi vừa nói vừa đứng dậy, định bước đi mà chẳng hiểu đi đâu. Mặc kệ, đi đâu cũng được miễn là không còn nhìn thấy con người tàn nhẫn kia. Nghĩ vậy, tôi dợm bước đi, nhưng tôi chưa đi được bước nào thì Hưng đã chồm lên. Từ phía sau chàng ôm ngang eo tôi kéo lại, tôi không đủ sức mạnh để kháng cự Hưng nên theo đà kéo ngồi gọn trong lòng chàng. Hai tay Hưng vòng ngang người tôi như sợ tôi sẽ thoát ra. Tôi cố vùng vẩy để thoát ra khỏi vòng tay chàng, nhưng tôi càng vùng vẩy thì vòng tay đó lại càng xiết chặt lại. Khuôn mặt Hưng kề sát mặt tôi, chàng nói nhỏ:
-Cấm không được xưng tôi với anh...
Tôi dùng hai tay cố đẩy mặt Hưng ra xa không cho chạm vào mặt mình, giận dữ:
-Anh có quyền gì mà cấm tôi?
Hưng bất kể hai bàn tay tôi đang đẩy mặt chàng, vẫn tiếp tục cúi xuống, mũi Hưng đã chạm vào mũi tôi, môi chàng mấp máy:
-Dám hỏi anh có quyền gì hở? Quyền làm người yêu của em, quyền làm chồng em, có được không?
Không đợi tôi trả lời, Hưng đã gắn chặt đôi môi nóng bỏng lên môi tôi. Cảm giác chợt ùa đến ào ạt khiến tôi không thể kềm chế nổi lòng mình, hai bàn tay đang đẩy trên mặt Hưng chợt ngưng lại rồi từ từ choàng qua cổ chàng. Tôi bấu chặt cổ Hưng dướn người lên cho chàng hôn, bao nhiêu giận hờn như bị nụ hôn nồng cháy của chàng đốt sạch. Trong cơn mê đắm, tôi nhớ lại ba tiếng, làm chồng em, vừa thốt ra từ miệng Hưng. Cảm giác tôi như hụt hẫng, Hưng có thể trở thành chồng của tôi sao, chàng không còn là chồng sắp cưới của Mỹ Lan nữa à? Cả người tôi như bềnh bồng lơ lững, tôi ghì chặt cổ chàng hơn, vòng tay Hưng cũng xiết chặt lấy thân thể tôi. Trong một thoáng, chúng tôi như tan biến trong nhau, không còn phân chia, không còn ranh giới.
Khi môi Hưng rời khỏi tôi, tôi đã thật sự biến thành một người khác. Với đầy đủ sinh lực, tràn đầy sức sống chứ không còn là tôi của mấy phút đồng hồ trước đó. Giống như Hưng đã truyền thêm sinh khí cho tôi qua nụ hôn của chàng. Tôi vẫn nằm gọn trong lòng Hưng, lười biếng mở nhẹ mắt nhìn chàng. Ánh mắt Hưng nhìn tôi thật dịu dàng và tha thiết. Hưng xoa nhẹ lên mặt tôi bằng những ngón tay của chàng, thì thầm như hơi thở:
-Nếu anh có thể yêu em ít đi một chút... thì đâu đến nỗi khổ sở như thế này...
Lời chàng làm tôi mũi lòng, cảm giác bị bỏ rơi hai tuần lễ làm tôi chợt giận dỗi:
-Nếu yêu em làm anh khổ sở như vậy, còn xuống kiếm em làm gì?
Hưng xoa vai tôi, giọng hối hận:
-Anh xin lỗi, anh không nên vì giận dỗi mà bỏ em như vậy. Lúc nãy thấy em như người mất hồn, tim anh như bị nghiến nát. Nhưng mà em cũng phải biết, hai tuần nay, anh không biết anh đã sống như thế nào? Hình như anh chỉ vừa sống lại từ sau khi gặp mặt em thôi...
Tôi vùi mặt vào ngực Hưng, vòng tay ôm ngang lưng chàng. Cơn mệt mỏi chợt đến, tôi không muốn suy nghĩ gì nữa. Bây giờ đang hạnh phúc trong vòng tay ấm áp của chàng, đối với tôi tất cả đều vô nghĩa. Hưng vuốt nhẹ tóc tôi:
-Anh có tin này muốn nói với em...
Mặt vẫn úp vào ngực Hưng, tôi nói:
-Em biết rồi, anh đã từ hôn với Mỹ Lan...
Hưng xoay đầu tôi lại cho tôi đối diện với chàng, ánh mắt chứa đầy ngạc nhiên:
-Làm sao em biết? Ai nói với em?
Tôi không trả lời câu hỏi của chàng mà nói tiếp:
-Em còn biết tuần rồi anh đã mắng cô thư ký mới của anh đến nỗi phát khóc luôn...
Hưng như đã hiểu, chàng véo nhẹ mũi tôi:
-Em ghê thật, thì ra em có nằm vùng ở SD...
Tôi nêu thắc mắc của mình:
-Nhưng mà tại sao anh lại mắng người ta? Nhất là mắng con gái, không phải anh galant lắm sao?
Hưng hơi bối rối:
-Tại... ai bảo cô ấy vất đi cái cây xương rồng trên bàn làm việc mà em mua cho anh, rồi thay vào bằng một chậu hoa...
Tôi chợt hiểu, vì một việc nhỏ như vậy mà Hưng nổi giận. Chứng tỏ chàng rất quí cái cây của tôi tặng, tôi cảm động nhưng lại nói:
-Cả con người của em khô héo mỏi mòn đợi anh mà anh không màng đến, sao lại chỉ vì cái cây đó mà nổi giận?
Hưng cầm lấy bàn tay tôi ve vuốt:
-Anh đã biết lỗi rồi mà, nhưng cũng chính nhờ mất đi cái cây đó mà anh chợt tỉnh và hết giận em...
-Tại sao?
-Khi không nhìn thấy cái cây đó trên bàn làm việc, tâm trạng anh thật choáng váng vì mất mát. Anh không còn kiểm soát được hành động của mình nên đã nổi giận. Và sau khi nổi giận anh chợt nghĩ rằng, em còn quan trọng hơn cái cây đó gấp bao nhiêu lần, nếu mất em rồi anh sẽ ra sao? Cho nên cơn giận trong anh tan biến ngay...
Tôi như vẫn chưa hiểu:
-Nhưng tại sao anh lại giận em nhiều như vậy? Em hiểu lầm anh có chút xíu thôi... đâu có gì quan trọng?
Ánh mắt Hưng nhìn tôi như trách móc:
-Hiểu lầm như vậy mà em cho là chút xíu? Nó đã phụ cả tấm lòng lo lắng của anh dành cho em...
Tôi biết lỗi nhưng vẫn cố chống chế:
-Ai bảo anh lo lắng nhà cửa cho em, rồi nhất định mua sắm đầy đủ cho em. Dù em không chịu cũng nhất định bắt buộc em, những thứ đó không giống... bao vợ bé chứ giống cái gì?
Hưng trừng mắt:
-Anh cấm em, không bao giờ được tự hạ thấp mình như vậy, biết không? Lúc đó anh rất yêu em và cũng nhận ra được tình cảm em dành cho anh, nhưng anh không thể tỏ lòng là vì anh còn kẹt Mỹ Lan. Và cũng chính vì không muốn lén lút yêu em nên anh đã không nói, anh không muốn đặt em vào một vị trí thấp hơn bất cứ ai. Anh muốn người anh yêu phải hơn mọi người, trên tất cả mọi phương diện. Vì vậy anh mới lo lắng sắm sửa cho em, không muốn em có cảm giác thua sút bạn bè rồi trở nên mất tự tin...
Tôi cảm động, lòng tràn trề hối hận. Hưng thương tôi như vậy, suy nghĩ chu đáo cho tôi như vậy mà tôi nỡ hiểu lầm chàng. Tôi ôm mặt Hưng bằng hai tay, giọng nghẹn ngào:
-Em xin lỗi, em quả thật vô tình... nhưng... chẳng lẽ lúc mua đồ cho em ở New York, anh đã yêu em?
Hưng trầm ngâm:
-Anh không biết rõ đã bắt đầu yêu em từ lúc nào. Còn nhớ lúc em dám thẳng thắn phê bình bức tranh của anh, lại còn đọc thấu tâm trạng của anh khi vẽ bức tranh đó, anh hơi giận. Nhưng nghĩ lại thì trên đời đâu dễ tìm được người nhìn thấu suốt mình như vậy, cho nên qua hôm sau, anh thay bức tranh đó. Bởi vì như em đã nói, ý nghĩa của bức tranh là mất phương hướng, thì nay anh đã tìm thấy hướng đi cho mình rồi, tại sao không bỏ nó đi...
Tôi không hiểu:
-Anh tìm ra hướng đi gì?
Hưng nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, quả thật giống ánh mắt chàng nhìn tôi lúc ngồi trong nhà hàng ở New York với ông khách ký hợp đồng: -Chính em đã đánh thức anh, anh chợt nhận ra mục tiêu của mình và nhất quyết phải chiếm được mục tiêu đó...
-Vì vậy anh chọn em làm thư ký cho anh?
Hưng bẹo má tôi:
-Đúng, hôm đó anh nói với em rằng anh chọn em vì sắc đẹp của em là sự thật. Anh biết, em không phải đẹp lắm, nhưng ở em có một sức cuốn hút kỳ lạ. Ngay từ lần đầu nhìn vào mắt em là anh biết lòng mình xao động rồi. Sau đó, nói chuyện với em, làm việc với em, anh biết mình không nhìn lầm người...
-Ngay cả lúc em không làm tròn trách nhiệm của một thư ký , anh cũng không hối hận đã chọn em?
Hưng lắc đầu:
-Anh biết em đã cố gắng hết sức... cho nên sau đó anh mới gợi ý cho em đi học lại...
Tôi lập lại câu hỏi đã hỏi Hưng hôm nào:
-Tại sao anh muốn em đi học lại?
Hưng như suy nghĩ:
-Có rất nhiều lý do, hôm trước anh chỉ nói với em một lý do là anh không muốn em bị người khác coi thường. Ngoài ra anh còn muốn san bằng khoảng cách giữa em và anh. Anh biết lúc nào em cũng mang mặc cảm là không xứng với anh, cho nên nếu em đi học xong thì ít ra trên một phương diện, em đã trở nên ngang hàng với anh. Vả lại... nếu muốn cho ba mẹ anh, nhất là mẹ anh, chấp nhận em làm dâu, thì việc học xong đại học của em là một điều kiện phải có...
Hơi ngập ngừng, Hưng nhìn tôi một chút bằng ánh mắt buồn, rồi nói:
-Còn lý do cuối cùng, anh không muốn nghĩ đến, nhưng bắt buộc phải nghĩ, là nhỡ sau này anh không lấy được em, có được cái bằng đại học cũng bảo đảm cho tương lai của em hơn...
Trước những lời lẽ chân thành của Hưng, tôi không kềm chế được cảm xúc. Nhất là câu nói sau cùng của chàng làm mắt tôi nhòa lệ. Hưng ôm đầu tôi áp vào ngực chàng, nước mắt tôi thấm ướt áo chàng. Hưng vổ nhẹ lên lưng tôi:
-Đừng buồn nữa, điều đó anh chỉ nghĩ phòng hờ thôi. Bây giờ anh đã từ hôn với Mỹ Lan rồi, anh không lấy em thì lấy ai?
Thấy tôi vẫn tiếp tục khóc, Hưng xoay mặt tôi ra, rồi cúi xuống, vừa hôn lên những dòng nước mắt vừa nói:
-Từ nay anh không muốn nhìn thấy em khóc, anh hứa sẽ không để cho em khóc nữa...
Môi chàng mềm và ấm lướt khắp mặt tôi, rồi dừng lại trên môi tôi. Nụ hôn lần này thật nhẹ, như chỉ để dỗ dành cho tôi nín khóc. Vòng tay chàng vẫn choàng ngang người tôi, Hưng như mơ màng:
-Còn nhớ hôm ở New York, lúc em té vào vòng tay của anh. Lúc đó anh mới xác định là anh đã yêu em. Cái rung động kỳ lạ mà lần đầu tiên anh mới có khi ôm em trong tay, lúc đó anh quả thật không muốn buông em ra chút nào...
-Như vậy anh có biết cảm giác của em không?
-Biết chứ sao không, nếu không biết... có lẽ anh đâu đến nổi rung động như vậy...
Cảm giác lần đầu tiên được Hưng ôm như đang sống lại trong tôi, giọng Hưng vẫn êm ái như ru bên tai:
-Rồi qua ngày hôm sau, nhìn em buồn bã mất tự tin khi cảm thấy không xứng với anh, anh thật không đành lòng, cho nên mới đưa em đi sắm quần áo, định làm cho em vui. Ai ngờ em vui chỉ một nửa, còn thì dàu dàu cả ngày còn lại...
Tôi nói thật cảm nghĩ của mình lúc đó:
-Có lẽ lúc đó mặc cảm tự ty làm em cảm thấy như mình bị xúc phạm. Đã vậy lúc vào nhà hàng em có cảm tưởng sự có mặt của em như một bình hoa dùng trang trí cho đẹp, để ông khách hài lòng mà ký hợp đồng với anh. Ý tưởng này làm em cảm thấy mình như bị sĩ nhục...
Hưng nhìn tôi:
-Thì ra em đã hiểu lầm anh từ lúc đó. Thật ra anh đưa em đi New York với anh chỉ vì anh muốn được gần gũi em nhiều hơn. Hèn gì mà cả buổi tối em làm mặt lạnh với anh. Anh còn tưởng em giận tại anh không chịu tỏ tình...
Tôi thành thật:
-Qua cảm giác có được từ những hành động của anh, em biết tình cảm của anh dành cho em đã thay đổi, nhưng em không dám nghĩ đó là tình yêu. Khoảng cách giữa em và anh xa như vậy, em nghĩ chỉ có Mỹ Lan mới xứng với anh...
Hưng bóp nhẹ vai tôi:
-Anh không hề yêu Mỹ Lan, hay nói cho đúng hơn anh đã cố gắng nhưng không thể nào yêu được cô ấy. Mỹ Lan và anh như là hai thái cực, anh là mặt trăng trong khi cô ấy là mặt trời. Anh yêu những cái gì dịu dàng có tính cách nghệ thuật thì cô ấy lại yêu xa hoa, vật chất...
Tôi nhỏ nhẹ:
-Em nhìn ra được điều này... nhưng như thế thì tại sao anh lại đính hôn với cô ta?
Giọng Hưng trĩu buồn:
-Đó chính là nỗi khổ của anh từ tám năm nay. Như em biết, năm anh mười sáu tuổi, học xong trung học dưới Sherbrooke thì ba mẹ anh dọn về đây, mở công ty SD. Lúc đầu làm ăn cũng trôi chảy lắm. Nhưng sau đó một năm ba anh tin lầm một người Trung Quốc, bị gạt một cú khá nặng gần như phá sản. Lúc đó ba của Mỹ Lan giúp đỡ bằng cách châm vốn vào SD, công ty được cứu nhưng tình trạng lại không mấy khả quan, việc làm ăn cứ trì trệ chứ không suông sẽ như lúc trước. Cuối cùng ba anh vì buồn và lo lắng quá nên bị trở bệnh tim tưởng không qua khỏi. Thời gian đó anh đang đi học hội họa, anh thích vẽ từ nhỏ, cho nên dù ba mẹ anh muốn anh học về thương mại để có thể phụ giúp ba anh phát triển công ty, anh cũng không nghe.
Có một ngày, anh đến công ty thì gặp được Mỹ Lan cũng theo ba cô ấy đến đó. Ba của Mỹ Lan lúc này đã là cổ đông lớn của công ty nên ai cũng phải nể mặt, kể cả ba anh. Thú thật, anh cũng không để ý đến cô ta. Vì lúc đó ba anh đang đau nặng, anh đâu còn tâm trí mà để ý đến chuyện gì. Ai ngờ, một ngày kia bệnh ba anh trở nặng. Thật ra, bác sĩ nói bệnh tim của ba anh đã tạm ổn định, nhưng bây giờ chứng bệnh tâm lý mới là yếu tố quyết định sự sống chết. Anh biết ba anh đang lo cho SD, vốn là tâm huyết của ba anh. Trong lúc gần như hấp hối, ba anh muốn anh hứa là sẽ thay thế ba anh mà lo việc kinh doanh và phát triển công ty sau khi ba anh mất đi. Chuyện này đối với anh cũng không thành vấn đề, nhất là ba anh đang trong giờ phút lâm chung. Nhưng ba anh nói còn một việc quan trọng khác, là Mỹ Lan thú nhận với ba cô ấy là đã yêu anh sau lần đầu tiên gặp mặt, cho nên nếu anh không chịu kết hôn với cô ấy ông ta sẽ rút cổ phần, có nghĩa là SD sẽ phá sản.
Dù rằng như vậy, anh cũng vẫn không chịu hứa. Anh đâu thể đem hạnh phúc cả đời người ra để làm một việc trao đổi mua bán như vậy. Vả lại, mười bẩy tuổi, còn quá nhỏ để kết hôn. Anh vẫn hằng chờ đợi một tình yêu thật đẹp, một người con gái thật dễ thương xuất hiện để anh yêu và yêu anh. Tình yêu theo anh nghĩ, là một cái gì đó thật thiêng liêng, thánh thiện, chứ đâu phải dùng để đặt điều kiện như cái cô Mỹ Lan kia, cho nên anh nhất định không chịu hứa. Ba anh vì thất vọng quá nên gần như ngất đi, mẹ anh thì không muốn nhìn măt anh nữa. Anh thật là đau khổ không biết phải xử thế nào. Lúc đó bác sĩ đã gọi anh vào văn phòng và nói với anh, muốn cứu ba anh chỉ có một cách là làm cho ba anh yên tâm, thỏa mãn những gì ba anh đòi hỏi. Phận làm con, anh đâu thể bất hiếu, nên cuối cùng anh đành phải hứa với ba anh. Tuy nhiên anh nói tạm thời chỉ đính hôn thôi, sau này mọi việc ổn định rồi mới kết hôn...
Hưng kể một hơi câu chuyện đau lòng của chàng. Tôi xúc động ôm choàng lấy Hưng, tựa đầu vào vai chàng, bàn tay xoa nhè nhẹ sau lưng chàng như để an ủi và chia xẻ phần nào nỗi uất ức mà Hưng phải chịu đựng trong tám năm nay. Hưng có vẻ cảm động, úp mặt vào cổ tôi như muốn được che chở, chúng tôi cứ ngồi yên như vậy. Một lúc sau, như đã bớt xúc động, Hưng ngẩng đầu lên, nhấc đầu tôi ra khỏi vai chàng, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt tôi cho đối diện khuôn mặt còn chưa hết xúc động của chàng. Nhìn vào mắt tôi, Hưng kể tiếp:
-Như em đã thấy, sau khi anh hứa thì bệnh của ba anh giảm dần rồi bình phục. Anh bỏ học vẽ đổi qua học về thương mại theo lời hứa với ba anh. Trước khi dọn dẹp hết đồ nghề về hội họa để cất vào kho, anh đã vẽ bức tranh mà hôm trước em chê đó. Em đã nói đúng, tâm trạng anh khi vẽ bức tranh đó là một tâm trạng tuyệt vọng và chán chường. Còn nét vẽ không được điêu luyện là bởi vì anh chỉ học mới có một năm thôi. Hai lời hứa của anh đã giết chết bao mộng ước trong anh. Tình yêu coi như đã bỏ đi, ước mơ được đi theo con đường nghệ thuật cũng bị bóp nát. Anh đã sống trong tuyệt vọng như vậy gần tám năm trời.
Và cuối cùng, em xuất hiện. Em đã thẳng thắn chê bai tranh của anh. Em dịu dàng khen cách trang trí nghệ thuật trong văn phòng của anh. Em thông minh, em quyến rũ và anh không thể kềm chế nổi lòng mình. Dù biết rằng mình đã đính hôn, vẫn không đủ sức ngăn cản tình yêu của mình để đừng yêu em. Anh biết, với tình trạng của anh, yêu em sẽ đem đến cho em nhiều đau khổ. Nhưng em thấy đó, anh cố tránh nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi làm khổ em...
Tôi chớp nhẹ mi:
-Anh thật khờ, tại sao phải trốn tránh? Em yêu anh, sẵn sàng vì anh mà chấp nhận tất cả. Anh không thấy sao, em sẵn sàng chấp nhận chỉ làm nhân tình của anh thôi, miễn là được anh yêu và yêu anh...
Ánh mắt Hưng đầy đau xót:
-Bởi vậy anh càng yêu em hơn, anh không muốn em phải hạ mình như vậy, cho nên anh đã quyết định từ hôn với Mỹ Lan...
Thật tội cho Hưng, tôi cảm thấy yêu chàng quá đỗi. Hưng tìm môi tôi, nụ hôn lần này bằn bặt, mê mãi và say đắm của hai kẻ yêu nhau và hoàn toàn thấu hiểu lẫn nhau. Một lát sau, tôi chợt lo lắng đẩy nhẹ Hưng ra:
-Nhưng mà anh làm như vậy rồi có ảnh hưởng đến SD không? Liệu ba của Mỹ Lan có sẽ rút cổ phần không?
Giọng Hưng bình tĩnh:
-Em đừng lo, mấy năm nay SD đã vào quĩ đạo, cho dù ba của Mỹ Lan có rút cổ phần thì vẫn còn nhiều người khác có thể châm vốn. Huống hồ chi credit của SD khá tốt, có thể vay mượn nhà băng dễ dàng...
Tôi thở ra:
-Như vậy cũng đỡ lo phần nào, nhưng mà... anh phải nói thế nào với ba mẹ anh?
Hưng cũng thở ra theo tôi:
-Đây mới chính là vấn đề khó xử của anh. Em cũng biết làm ăn là phải tôn trọng chữ tín, không hứa thì thôi nhưng đã hứa là phải giữ lời. Bởi vậy ba anh ở giữa rất khó xử. Anh đã trình bày tất cả với ba anh rồi, ông rất thương anh nên cũng thông cảm với anh. Ba anh hứa là để từ từ cho ba của Mỹ Lan dịu xuống sẽ đưa anh sang xin lỗi. Chỉ có mẹ anh là hoàn toàn không hiểu anh. Bà không tin là anh sẽ không hạnh phúc nếu cưới Mỹ Lan. Đối với bà, tình yêu sẽ đến sau hôn nhân. Bởi vậy cả hai tuần nay mẹ anh đâu thèm nhìn mặt anh.
Tôi nhìn Hưng:
-Anh có nói là anh yêu em?
Hưng lắc đầu:
-Anh nói anh đã yêu một người, nhưng không nói rõ là ai...
Rồi Hưng vuốt má tôi:
-Mọi chuyện coi như đã giải quyết xong rồi, em đừng lo nữa. Hãy lo cho tương lai của chúng ta... cố gắng học hành, đừng phụ lòng kỳ vọng của anh...
Tôi cúi mặt:
-Tuần rồi em thi bốn môn, không biết kết quả thế nào, em lo quá. Vào phòng thi mà trong đầu óc không có chữ nào, chỉ có khuôn mặt của anh...
Hưng xiết lấy tôi:
-Tội cho em quá… Anh hứa từ nay dù giận cách mấy cũng không bỏ em như vậy nữa...
Rồi như chợt nhớ ra, Hưng nhổm dậy:
-Đồ ăn anh mua xuống định ăn réveillon với em để ngoài xe quên mang vô rồi. Con gà tây của anh thành gà đông lạnh mất...
Tôi bước xuống đất cho Hưng đứng dậy, vì tự nãy giờ tôi vẫn êm ái ngồi trong lòng của chàng. Hưng khẽ vươn vai, vừa cười vừa nói đùa:
-Em nặng quá, ngồi tê hết chân anh...
Hình như đây là nụ cười đầu tiên của chàng từ lúc vào nhà. Nhìn cái lúm đồng tiền xinh xinh, tôi nhớ lại ước muốn của mình nên khẽ kéo áo Hưng nũng nịu:
-Anh, em muốn...
Hưng nghe giọng nói như nhõng nhẽo của tôi, ngạc nhiên quay lại nhìn, giọng chàng trìu mến:
-Em muốn gì?
Tôi kề tai chàng thì thầm:
-Em muốn... cắn cái lúm đồng tiền của anh một miếng...
Hưng nhắm mắt đưa mặt về phía tôi:
-Nè, cho em luôn cũng được...
-Anh phải cười thì nó mới hiện ra...
Hưng chìu ý tôi, mỉm cười. Tôi ghé môi hôn nhẹ lên cái lúm đồng tiền xinh xinh đã bao lần làm tim tôi xao xuyến. Hưng có vẻ cảm động, vòng tay ôm lưng tôi âu yếm. Tôi nói nhỏ:
-Hứa với em, ngoài em ra không ai được hôn cái lúm đồng tiền này, được không?
Hưng xoay mặt hôn nhẹ lên môi tôi:
-Được, anh hứa...
Và như thế, chúng tôi bắt đầu yêu nhau. Những ngày tháng mật ngọt của tình yêu trải dài, hạnh phúc như bất tận. Bóng đen Mỹ Lan không còn ám ảnh tôi, mẹ Hưng thì ở tận xa xôi, tôi yên tâm yêu Hưng bằng tất cả sức lực của mình. Thời gian dần trôi, cứ sau bốn tháng tôi học ở Sherbrooke thì bốn tháng tôi lại trở về Montreal để đi làm.
Trong bốn tháng tôi đi học thì hầu như chiều thứ Sáu nào sau khi tan sở, Hưng cũng xuống thẳng với tôi và ở lại cho đến chiều Chúa nhật chàng mới trở về Montreal. Căn nhà nhỏ lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Tuy rất yêu tôi nhưng Hưng lúc nào cũng biết dừng lại đúng lúc, chàng cố giữ gìn cho tôi. Tôi biết, trong thâm tâm của Hưng, chàng vẫn sợ sẽ không lấy được tôi, lúc đó chàng lo không biết tôi sẽ ra sao. Phần tôi, tình yêu dành cho Hưng tràn đầy đến nỗi tôi không muốn giữ gìn. Không phải tại tôi hư hỏng, nhưng tôi nghĩ, thà dâng hiến cho người mình yêu còn hơn sau này phải cho một người mình không yêu. Nhưng thấy Hưng cố gắng gìn giữ cho tôi, tôi cũng không ép chàng.
Nhưng, trong một không gian chỉ có hai người yêu nhau tha thiết, không có người thứ ba ngăn cản, thì việc giữ gìn quả là một điều rất khó khăn. Có một hôm, chúng tôi ôm nhau ở phòng khách. Để tránh mọi việc đáng tiếc xảy ra, Hưng không bao giờ ở lâu trong phòng tôi, cũng không hề ôm tôi và hôn tôi trong phòng bao giờ. Chúng tôi nằm trên sofa trong phòng khách, hôn nhau say đắm, nụ hôn này nối tiếp nụ hôn kia. Hưng chồm lên người tôi, chàng phủ lên tôi bằng cả sức nặng của thân thể chàng. Tôi mê thiếp trong cảm giác ngất ngây do chàng đem lại, mọi việc tưởng như đã đi đến bờ vực thẳm.
Tôi nghĩ Hưng lần này sẽ không còn tự chủ được nữa và tôi đã không cản chàng. Thật ra dẫu có muốn, tôi cũng không còn đủ tỉnh táo để ngăn cản Hưng. Nhưng ý chí của Hưng quả mạnh, trong giây phút nguy hiểm nhất, chàng chợt tỉnh. Hưng đứng dậy kéo tay tôi, chàng nói, dậy Trâm, mình ra ngoài chơi tuyết. Tôi đang trong cơn mê đắm, dĩ nhiên là không muốn dậy.
Hưng mở tủ lấy ra hai bộ đồ trượt tuyết, ném cho tôi bộ đồ của tôi, bộ đồ mà hôm tôi bắt đầu đi học chàng đã mua cho tôi, vẫn chưa có dịp để mặc qua lần nào. Rồi Hưng mặc bộ đồ của chàng. Xong xuôi, thấy tôi vẫn còn lười biếng nằm dài trên sofa, Hưng giúp tôi mặc bộ đồ tuyết vào người. Vừa mang bốt, tôi vừa cằn nhằn, ở trong nhà ấm áp không ở, đi ra ngoài lạnh chết. Hưng không trả lời, đưa tôi ra sân sau.
Ra ngoài lạnh, tôi tỉnh táo trở lại, cơn mê tình ái đã bị dập tắt. Tôi nhìn khoảng sân rộng ngập đầy tuyết trắng xoá, chưa có dấu chân người giẫm qua. Hưng kéo tôi chạy trên khoảng sân tuyết đó, chàng nằm lăn trong đống tuyết, như những đứa trẻ con mà tôi thường nhìn thấy khi chúng nô đùa trong tuyết. Thấy tôi đứng yên nhìn, Hưng rủ, nằm xuống đây, em sẽ thấy cảm giác khác hẳn. Tôi nghe lời chàng, ngã người nằm xuống. Cảm giác nằm trên tuyết thật êm. Nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây, tôi chợt nhận thấy cuộc đời thật đẹp. Hưng đã đứng dậy, chàng đang lăn một khối tuyết xung quanh cái sân đầy tuyết, khối tuyết đó từ từ lớn dần. Tôi vội ngồi dậy đi đến bên Hưng và hỏi:
-Anh làm gì?
Hưng ngước nhìn tôi:
-Làm người tuyết, em chưa bao giờ làm người tuyết à?
Tôi lắc đầu, từ ngày qua đây tôi phải đi làm, đâu có dư thì giờ rảnh rỗi mà chơi tuyết. Vả lại, cho dù có muốn chơi cũng đâu có chỗ mà chơi. Nhà mướn thì ở trên lầu, làm gì có sân. Ngắm nhìn tuyết thì có, nhưng lăn trong tuyết thì đây là lần đầu tiên. Hưng đã lăn được một khối tuyết khá lớn, chàng tìm một chỗ bằng phẳng rồi lăn khối tuyết đến để ở đó. Hưng bảo tôi:
-Bây giờ anh cần hai khối nhỏ hơn để làm mình và đầu. Em với anh mỗi người làm một cái...
Rồi Hưng chỉ cho tôi cách làm. Tôi reo lên khi thấy khối tuyết của mình càng ngày càng lớn. Đến một lúc tôi nghe Hưng gọi:
-Thôi Trâm, đủ lớn để làm đầu rồi, lăn đến đây cho anh.
Tôi lăn khối tuyết đến bên chàng. Hưng loay hoay sắp ba khối tuyết chồng lên nhau. Cái nhỏ nhất ở trên, cao hơn cả đầu tôi, người tuyết đã thành hình. Hưng bảo tôi vào nhà mang ra một củ cà rốt, hai trái mận tím và một cái khăn choàng có sọc nhiều màu cũ của chàng. Hưng lấy cà rốt làm mũi, hai trái mận làm mắt và quấn cái khăn choàng vào cổ ngưòi tuyết. Xong xuôi, chàng xoa tay hài lòng nhìn anh chàng người tuyết vừa mới ra đời. Hưng nói:
-Còn thiếu cái mũ và ba hạt nút áo. Nhưng không sao, như vậy cũng quá đẹp rồi.
Tôi nhìn Hưng, thấy dáng vẻ chàng mê chơi sao ngây thơ quá đỗi, như một đứa trẻ con. Tôi nghĩ thầm, phải chi mình có một đứa con với Hưng, càng giống chàng càng tốt, thì những lúc không có Hưng bên cạnh, tôi cũng đỡ nhớ chàng phần nào. Đang mơ màng nghĩ đến đứa con của mình và Hưng, bổng có ai ném cái gì đó vào người. Tôi quay lại, Hưng đang vò từng nắm tuyết ném về phía tôi. Dĩ nhiên tôi không chịu thua, tôi cũng hốt tuyết ném vào người chàng. Chúng tôi chơi đùa cả buổi chiều ở ngoài trời, cũng may, thời tiết hôm đó không lạnh lắm.
Cuối cùng mệt nhoài tôi nằm lăn ra đống tuyết, Hưng chồm lên người tôi, kéo cái khăn choàng cổ xuống khỏi miệng tôi và hôn tôi đắm đuối. Khi nụ hôn chấm dứt, Hưng nói với tôi chàng đã có cách để tự đàn áp mình rồi. Tôi hỏi cách gì, chàng đáp, chơi tuyết. Tôi chợt hiểu, thì ra Hưng kéo tôi ra đây để dập tắt ngọn lửa dục vọng trong người chúng tôi, thương chàng quá thể. Tôi định nói anh đâu cần khổ sở như vậy, nhưng sợ Hưng nghĩ xấu về mình nên thôi. Từ đó, mỗi khi Hưng nói đi chơi tuyết, là tôi hiểu rằng chàng đang cố gắng phấn đấu với chính mình và tôi giúp Hưng bằng cách ngoan ngoãn theo chàng ra ngoài lạnh.
Trong bốn tháng tôi đi làm, thường là tôi chọn việc làm ở Montreal để được gần gũi Hưng. Tôi trở về ở chung nhà với chị Mai. Hưng và tôi dính nhau như sam. Không phải đi học cho nên không phải học bài, buổi tối nào Hưng cũng đến ngồi đến khuya. Nhiều khi tôi thật ái ngại với chị Mai, nhưng chị có vẻ rất thông cảm với chúng tôi, không thấy chị tỏ vẻ gì khó chịu. Thỉnh thoảng vào những ngày cuối tuần, chị hay nói đi chơi với bạn, giao cả căn nhà lại cho chúng tôi. Nhưng cũng như trước, Hưng không bao giờ đi quá đà, ở Montreal không có chỗ để chơi tuyết thì chàng rủ tôi đi ciné, đi dạo phố. Ý chí chàng thật vững, không có vẻ gì bị lung lay.