Có... Không...!
Trong cuộc sống đạo và đời mỗi người đều có một đức tin khác nhau để mà hướng tâm hồn mình về một tôn giáo mà mình cho đó là ánh sáng tâm linh của riêng mình. Ai cũng có lý lẽ riêng để đi theo ánh sáng chân lý tôn giáo của mình. Nhưng mình cũng nên biết rằng khi mình muốn thuyết phục được mọi người chung quanh hay muốn đi rao giảng đức tin tôn giáo của mình thì mình phải có đủ lý lẽ để mà thảo luận và làm cho người khác tâm phục khẩu phục. Chứ đừng bao giờ đem cái lý sự "cùn" ra mà cãi bướng sẽ chẳng giúp ích gì được cho bản thân mình và cả tôn giáo mà mình đang tín ngưỡng ! Mình phải biết ứng dụng kiến thức của mình đúng lúc, đúng chỗ thì mới có thể truyền đạt đúng và hợp lý để thuyết phục được người khác.
Trong bài viết ngày hôm nay, ái chỉ muốn chia xẻ đôi điều về những kinh nghiệm mà ái học được từ những bậc huynh, đệ, tỷ muội = đạo hữu của Phật Giáo. Dù cho mức tinh tấn của mình có cao hơn, có siêu đẳng hơn những huynh, đệ, tỷ, muội khác nhưng nếu mà mình không biết cách truyền đạt ngôn ngữ bình dân, thông thường và thiếu sức thuyết phục thì không thể làm cho người ta hiểu rõ hơn về điều mình đang muốn nói. Có rất nhiều người mức tinh tấn của họ rất cao nhưng lại không thể chia xẻ hết những gì họ hiểu biết với mọi người. Và cũng có những người họ nghĩ là họ đã quá "giỏi" để có thể nói ra những ngôn ngữ cao siêu, xa vời với những lý lẽ mập mờ khó hiểu và họ luôn cho khi họ nói ra làm cho người khác khó hiểu là họ đã THẮNG và giỏi hơn các huynh, đệ, tỷ, muội khác ! Rồi những người khác cũng thấy là vô lý nhưng vì chỉ muốn dung hòa nên cứ lặng thinh và chấp nhận cho qua chuyện. Điều này cũng tốt nhưng lại gây hoang mang cho nhiều người khác, những người cùng tôn giáo chưa thông đạt và cả những người không cùng tôn giáo càng hiểu sai biệt thêm về tôn giáo của mình!
Xin nhắc lại một lần nữa trong bài viết này ái chỉ muốn chia xẻ và giải thích những điều chúng ta nên làm hay không nên làm mà thôi. Hoàn toàn không có ý chỉ trích hay phê phán cá nhân ai. ái luôn muốn chia xẻ những gì mình học được từ kinh nghiệm bản thân hay từ những người chung quanh mình.
Từ ngàn xưa theo những gì được ghi chép lại từ kinh điển thì khi Đức Phật đi giảng Pháp hoàn toàn không có nơi nào Ngài giảng giống nơi nào. Vì tùy theo tầng lớp hiểu biết của chúng sanh mà Ngài ứng dụng một cách thuyết Pháp khác nhau để cho chúng sanh dễ dàng thông suốt và ngộ đạo.
Và ngày nay các Sư Thầy cũng vậy mỗi khi đi giảng ở một nơi nào thì các Thầy đều có một bài giảng khác nhau cho từng nơi. Thầy nào biết tùy cơ ứng biến, xử dụng ngôn ngữ bình dân, biết ứng dụng Phật Pháp đúng thời điểm, ứng dụng cả đạo và đời trong lúc thuyết giảng thì sẽ dễ dàng gieo vào lòng chúng sanh chân lý của Đạo Phật !
Những điều ái nói ở trên, nói như vậy không có nghĩa là ái thông hiểu bằng các huynh, đệ, tỷ, muội khác; cũng không có ý phê phán những người khác nhưng chỉ muốn chia xẻ những điều mà chúng ta nên làm và không nên làm. Bởi vì có một huynh đã từng thảo luận trên một diễn đàn Phật Giáo cách đây đã lâu từ trong những bài viết luôn bảo cái gì cũng là "không", tất cả cái gì trên thế gian này cũng là "không" và huynh ấy nghĩ rằng huynh ấy am hiểu sâu sắc hơn các người khác. Mặc cho những huynh, đệ, tỷ, muội khác đưa ra những ý kiến và chứng minh lời lẽ của huynh ấy không sát với đời và yêu cầu huynh ấy giải thích nhưng huynh ấy cho là mọi người không thông hiểu như mình nên mới đặt một bài thơ tự do. Vì ái không nhớ rõ nguyên văn nên không thể ghi lại nơi đây nhưng đại khái ý của huynh ấy là "vạn vật đều là không", "nhân sinh mênh mông đều là không", "tất cả đều là không", "mặt trời mọc và lặn đều là không", "hoang dã đều là không", huynh ấy nói nhiều lắm và bài thơ "Có...Không...!" ái đã đáp lại chỉ lấy vài câu trong lời thơ của huynh ấy để huynh ấy tự nghiền ngẫm và hiểu rõ ý nghĩa của chữ "không" đơn giản như thế nào giữa đạo và đời. Bởi vì huynh ấy nói tất cả đều là "không" nhưng huynh ấy lại KHÔNG thể giải thích và chứng minh được khi đạo hữu khác đem "có" ra nói với huynh ấy. Ai hỏi gì thì huynh ấy chỉ bảo là trên đời này không có cái gì là "có" hết mà tất cả đều là "không". Chữ "không" trong đạo Phật rất là uyên thâm sâu sắc, tùy theo sự ngộ đạo của mình như thế nào thì mình có duyên hiểu được bao nhiêu vì vậy ái không có đủ khả năng để mà nói hết về tất cả những ý nghĩa của chữ "không" trong sự uyên thâm của Đạo Phật. Nhưng ở một góc độ giới hạn nào đó (trong đề tài này) chúng ta phải hiểu ý nghĩa của chữ "không" một cách đơn giản hơn trong lời Phật dạy !
Khi con người ta đuối lý thường chống chế và phăng ngang. Những huynh, đệ, tỷ, muội khác họ cũng am hiểu có lẽ không thua gì huynh ấy nhưng họ thảo luận rất dung hòa giữa đời và đạo. Riêng huynh này thì có lẽ chỉ học thuộc quá nhiều lý thuyết mà thôi. Nói ra thì rất hay nhưng khi bị các vị khác hỏi thì bí và không trả lời được rồi muốn gây sự và làm tổn thương hòa khí của đạo hữu !
Theo ái nhìn thấy có một số các huynh, đệ, tỷ muội sau khi học đạo tinh tấn hay dùng ngôn ngữ xa vời và luôn đem những hiểu biết của họ để truyền đạt nhưng lại quá vắn tắt, cắt ngang giống như một bài văn không có đủ 3 yếu tố quan trọng: mở đề + thân bài + kết luận ! Mình hiểu nhiều là một chuyện, mà khi mình muốn truyền đạt cho người khác hiểu lại là một chuyện khác nữa. Vì vậy nói làm sao để có thể giúp người ta ngộ hay hiểu tường tận một điều nhỏ mà lại giá trị hơn là nói quá nhiều điều lớn mà không ai hiểu hết !
Có ... Không...! **
Nếu như vạn vật chỉ là không !
Ta chẳng cần tu, chẳng nhọc lòng
Chẳng hướng tâm hồn theo Đức Phật
Phải tin là có, nếu tâm thông !
Nếu như vạn vật không hình tướng
Con mắt trần gian có làm gì ?
Tất cả phải là không với có
Để còn phân biệt cái tâm "di" *
Chữ không ... ý Phật là: vật chất,
Tham muốn lợi, danh, sắc, dục, tà ...
Tất cả trở về cùng cát bụi !
Tro tàn ... còn lại cái "tâm ta"!!
"Thân ai nấy lo
Hồn ai nấy giữ"
Thân rồi sẽ rã
Hồn nào ra tro ???
"Nhân sinh mênh mông" thì phải có
Mọc - lặn ... vì ai ... chẳng thể không !
Sống mới là không, chết sẽ có
Hoang dã ... nào ai dám nói không ??
Chữ không vật chất tục phàm ...
Nghĩa là mất trắng ... lòng tham ... chẳng còn !
Chữ không thoát tục ... tâm hồn
Nghĩa là giác ngộ ... lưu tồn ... kiếp sau !
Đường về ... cõi Phật chẳng mau ...
Trải qua một kiếp ... làm sao ... tựu thành ?
Tu nhân, tích đức để dành
Thiện tâm .... bao kiếp ... an lành ... thảnh thơi !
Có ... Không ... là cái sự đời
Hiểu ra, tất cả ... theo lời Phật răn
Tâm thành ... con nguyện ăn năn
Theo lời Phật dạy ... tu thân ... kiếp này !!!!
* di = di chuyển, chuyển đổi từ hướng này sang hướng khác !
** Bài thơ ra đời cách đây gần 6 năm trên một diễn đàn Phật Giáo, sau khi một "huynh" đã tranh cãi với các huynh đệ tỷ muội khác và cứ khăng khăng bảo tất cả đều là "không" trên thế giới này ! Lý luận này không sai theo mặt đạo = Đạo Phật nhưng mà lời lẽ của huynh ấy không đủ sức thuyết phục và lý giải cho những chữ "không" của mình ! Rất tiếc vì lúc đó đã không lưu lại bài thơ do huynh ấy sáng tác cũng như những bài viết của các huynh đệ tỷ muội khác nên không thể chia xẻ nguyên văn được !
AT
December 28, 2007
Khi chúng ta nói chuyện với người đời mà cứ luôn bảo vạn vật là không, vậy chúng ta cũng là không, mà chính chúng ta là không và mọi người là không luôn thì làm gì có chuyện ngồi để mà bàn cãi, hay thảo luận.
Nếu như vạn vật chỉ là không !
Ta chẳng cần tu, chẳng nhọc lòng
Chẳng hướng tâm hồn theo Đức Phật
Phải tin là có, nếu tâm thông !
ái chỉ lý luận thật đơn giản: nếu huynh ấy cứ khăng khăng bảo thế gian này không có cái gì là tồn tại, tất cả đều là không???? Thì suy luận cuối cùng --->> không có Đức Phật luôn !!!!! Vì vậy thì khỏi cần ngồi mà cãi bướng làm gì cho thêm mệt ! Có phải huynh ấy muốn đưa đến kết luận này chăng??? Ngay cả ái là người còn ngu muội chưa hiểu nhiều về sự uyên thâm của Phật Pháp mà còn thấy cái lý của huynh ấy không thuyết phục được thì nói gì đến các huynh, đệ, tỷ, muội khác !
Nhưng để mà giúp huynh ấy chiêm nghiệm ra một điều đáng ghi nhớ và giải thích được cái chữ "không" để không bị bắt bẻ đó thì......: Niềm tin hay đức tin tôn giáo luôn xuất phát từ một điều rất khó giải thích liên quan đến tâm linh. Ai ai trong chúng ta ở cái thời điểm này, ái chỉ nhấn mạnh là thời điểm này thôi có phải có đức tin tôn giáo xuyên qua những điều mình chưa từng thấy tận mắt mà chỉ qua lý thuyết và do cái tâm của mình mà mình có đức tin.
Vì thế nói mở rộng một chút....Chúa đã dạy "phúc cho những ai không thấy mà tin". Quá chính xác và rõ ràng chứ gì ! Tất cả đều tóm gọn lại ở một chữ "TÂM" mà ra !
Và những gì mình đang nói ở đây liên quan đến lời Phật dạy: "tự mình thắp đuốc mà đi". Câu này giải thích đơn giản và rõ ràng hơn là tự tìm chân lý Phật Pháp qua cái "tâm" của mình. Tôn kính "Tam Bảo" nhưng không để cái tâm ngu muội. Nghĩa là sao??? Một trong những điều làm cho cái tâm ngu muội đó chính là: chúng ta phải tin nhưng phải sáng suốt nhận ra nếu "Tăng" = người truyền đạt rao giảng Pháp của Phật mà không thật sự là "Tăng" đúng nghĩa thì không nên hướng theo. Pháp......là những lời Phật dạy, Phật giảng ngày xưa thật ra chỉ là "vô tự" ! Nghĩa là sao??? Nghĩa là Đức Phật thuyết giảng chứ không có đặt bút ghi lại, mà chỉ qua các đệ tử của Ngài đã từng đi theo Đức Phật suốt cuộc đời của họ ghi chép lại thành kinh sách sau này. Ý Đức Phật là Pháp của Ngài được sao chép và lưu truyền từ đời này sang đời khác thì làm sao mà khỏi có chuyện "tam sao, thất bản". Kinh sách vẫn có lúc in ấn sai sót như thường !
Ví dụ cụ thể: giống như một chuyện xảy ra giữa hai người. Người thứ ba nhìn và nghe thấy đi kể lại với người khác, người khác đi kể lại người khác nữa. Mỗi người chỉ cần sai lệch đi một chút thì câu chuyện đến tai người thứ 10 sẽ không còn chính xác nữa. Vì vậy người nghe lại câu chuyện phải dùng cái tâm của mình để nhận xét câu chuyện chứ chẳng nên cả tin hết vào lời lẽ của một người !!!
Vì vậy ý Đức Phật là khi nghe các "Tăng" giảng hay đọc các sách kinh phải dùng cái "tâm" của mình để mà nhận xét và phân biệt giả chân, đúng sai. Cái khó ở chỗ là mức độ kiến thức và sự ngộ đạo của mỗi người đều khác nhau. Và đôi khi mình hiểu theo một góc độ giới hạn nào đó thì vấn đề lại chuyển biến khác đi. Bởi chính Đức Phật Ngài cũng đã tự mình tìm ra chân lý !
Cho nên suy cho cùng thì Đức Phật cũng dạy tất cả đều do chữ "TÂM" mà ra !!! Dùng cái "tâm" của mình để mà cố gắng tu tập !
Nếu như mà vạn vật không có hình tướng thì làm sao con mắt người trần phàm phu tục tử như chúng ta nhìn ra để mà phân biệt???
Nếu như vạn vật không hình tướng
Con mắt trần gian có làm gì ?
Tất cả phải là không với có
Để còn phân biệt cái tâm "di" *
Chữ "không" trong đề tài mà trước đây các huynh, đệ, tỷ, muội thảo luận đại khái là liên quan đến cái ý của đạo chính là làm sao để từ bỏ những cái "có" phàm tục để đạt đến cái "không" của người đang tu tập và hành đạo ! Nghĩa là mỗi một người sau một thời gian tu tập mà có thể diệt được những cái "có" ích kỷ, những cái có "vật chất", những cái "có" đố kỵ, những cái "có" tham, sân, si...v...v... trong tâm nghĩa là coi những điều ấy như là "không" để mà "không" lưu tâm, "không" phiền não, và càng ngày càng cảm thấy "không" động tà tâm trước những cám dỗ của "đời" !
Chữ không ... ý Phật là: vật chất,
Tham muốn lợi, danh, sắc, dục, tà ...
Tất cả trở về cùng cát bụi !
Tro tàn ... còn lại cái "tâm ta"!!
"Thân ai nấy lo
Hồn ai nấy giữ"
Thân rồi sẽ rã
Hồn nào ra tro ???
Khi ta lìa trần thì thân xác ra tro, tất cả trở thành "không", nhưng mà cái "hồn" thì sẽ ra sao??? Có thành tro bụi chăng??? Một trong những lý thuyết căn bản của nhà Phật chính là nhân - quả, tin ở kiếp trước và liên quan đến kiếp sau. Khi con người ta chết đi cái thân thì ra tro bụi nhưng cái hồn vẫn còn tồn tại thì sao lại gọi là "không". Nếu mà không biết tu tâm, dưỡng tính, tu nhân, tích đức thì sẽ không thoát khỏi cái luật nhân quả !
"Nhân sinh mênh mông" thì phải có
Mọc - lặn ... vì ai ... chẳng thể không !
Sống mới là không, chết sẽ có
Hoang dã ... nào ai dám nói không ??
Có phải mấy câu thơ trên nghe qua rất khó hiểu không??? Nhưng nếu mà hiểu theo đạo lý đơn giản nhất thì nó rất bình thường. Theo lý thuyết của Đạo Phật thì tất cả đều do "duyên" mà thành. Nếu không hợp đủ các duyên thì vạn vật chỉ là "không" ! Điều này cũng giải thích một phần cho cái ý "vạn vật là không" !
Khi đề cập đến nhân sinh.......... thì tất nhiên là phải "có" ! Tại sao?? Đơn giản thôi mà. Đại khái nhân là người, sinh là sống. Đã có sự sống của con người thì dĩ nhiên là phải có sự chết ! Bởi có sinh là sẽ có tử ! Và nếu giải thích theo ý này: nhân là nguyên nhân, gieo nhân; và sinh là khởi, nảy sinh... nghĩa là có nhân thì sẽ có quả........mà có khởi thì sẽ có diệt !!! Điều này quá rõ ràng !
Mặt trời mọc hay lặn phải là có chứ làm sao là không được??? Bởi vì do tập hợp đủ các duyên mà thành nên nó có hình tướng và trong con mắt của trần gian thì đơn giản: mặt trời mọc thì cả bầu trời sáng, còn khi mặt trời lặn thì làm cho bầu trời tối thui ! Mà mặt trời mọc tượng trưng cho ánh sáng Phật Pháp xuyên qua tâm của mình = tâm sáng. Còn mặt trời lặn = cái tâm mình còn u minh, mê muội nên không khai sáng được !
Sống mới là không, chết sẽ có
Hoang dã ... nào ai dám nói không ??
Nhưng hai câu trước thì ái bảo là nhân sinh mênh mông thì phải "có" ! Còn hai câu tiếp theo thì lại bảo "sống mới là không, chết sẽ có" nghĩa là làm sao??? Mâu thuẫn lắm không??? Xin thưa: không !!! Hai câu đầu là nói về ý nghĩa của chữ "không và có" của phàm tục, con mắt trần. Nhưng hai câu sau lại mang một ý nghĩa khác. Bởi đời là cõi tạm cho nên khi các duyên đã rã, đã tan, đã tận, thì sự sống sẽ không còn. Sự sống ở đây là hình tướng và thân xác.
Chết sẽ có...ý nói có một số người thường nghĩ rằng: ôi chết là hết, chẳng còn gì cho nên chẳng "care", mà chẳng "care" thì sao?? Thì dĩ nhiên là khi còn sống họ nghĩ là "có", là tồn tại bởi những gì nhìn bằng mắt chứ không nhìn bằng "tâm". Mà hễ "có" tồn tại mãi trong tâm thì trước sau gì cũng có gây nên "nghiệp". Coi nặng phần thân xác hay nói liên quan hơn nữa là vật chất hơn là phần hồn = tâm linh. Nhưng họ quên một điều cái thân xác lúc sống họ nghĩ rằng "có" nhưng nó chỉ là "không". Và cái sự chết họ nghĩ là hết = "không" còn gì nữa nhưng lại là "có" bởi cái linh hồn mình còn tồn tại mà bởi vì nó có cháy thành tro đâu ?!
Hoang dã là nơi đối với người đời....thường không có sự sống, hay tồn tại của các sinh vật ! Không ai dám chắc là những nơi hoang dã không có sự sống của vạn vật cả ! Mà nếu như cái "không" mình thấy bằng con mắt trần gian mà không phân biệt được cái "có" = hình tướng = do tập hợp đủ các duyên mà tạo thành thì mình thật sự đã hiểu được bao nhiêu về ý nghĩa của chữ "không" trong những lời Phật dạy????
Chữ không vật chất tục phàm ...
Nghĩa là mất trắng ... lòng tham ... chẳng còn !
Chữ không thoát tục ... tâm hồn
Nghĩa là giác ngộ ... lưu tồn ... kiếp sau !
Bốn câu thơ trên giải thích quá rõ ràng về một trong những ý nghĩa đơn giản của chữ "không". Lời Phật dạy rất uyên thâm nhưng nếu dùng cái tâm của mình mà ngộ ra cũng rất là đơn giản. Những gì ái nhìn thấy rất là đơn giản nhưng phải luôn cố gắng hằng ngày để làm sao mà chuyển "có" thành "không" và để hiểu rõ "không" thành "có" ! Đơn giản sống làm sao để ngày càng "mất trắng" đi lòng tham vật chất tục phàm = biến "có hình tướng" thành "không". Và chữ "không" theo ý nghĩa của tâm linh = phần hồn chính là khi "không" còn bị phiền não vây quanh thì nghĩa là mình tu tập có tiến bộ. Nói đơn giản là "tu tâm, dưỡng tính". Biết và cố gắng giữ trọn các "đạo" = bổn phận và trách nhiệm của mình trong vị trí của mình ! Rồi ráng học cách đối nhân xử thế sao cho không làm điều gì có hại đến ai. Làm được những điều này trước mới thật sự quan trọng bởi vì nó liên quan đến lời Phật dạy !
Đường về ... cõi Phật chẳng mau ...
Trải qua một kiếp ... làm sao ... tựu thành ?
Tu nhân, tích đức để dành
Thiện tâm .... bao kiếp ... an lành ... thảnh thơi !
Sự tu tập hằng ngày không phải một bước là được "lên tới trời". Nói cho vui thôi chứ ý nói không phải muốn được lên Niết Bàn là chuyện dễ dàng đâu. Chúng ta không những phải tu ở kiếp này mà còn phải trải qua bao kiếp bằng thiện tâm của mình thì mới mong phần hồn được thảnh thơi ! Chắc có lẽ một số huynh, đệ, tỷ, muội sẽ bảo rằng: "tu vạn kiếp ngộ nhất thời". Điều này đúng và có nhưng thử hỏi trên thế gian này có được bao nhiêu trường hợp như vậy?? Có phải không?? Khi tu tập và trong quá trình tu tập không phải ai nhập Đạo trước là sẽ giỏi hơn người sau, mà tất cả mức độ thành tựu của một người đều do căn - duyên, trí - huệ của họ mà ra !
Có ... Không ... là cái sự đời
Hiểu ra, tất cả ... theo lời Phật răn
Tâm thành ... con nguyện ăn năn
Theo lời Phật dạy ... tu thân ... kiếp này !!!!
Vì vậy cuối cùng "Có... Không..." chính là cái sự đời và nó liên quan đến Đạo. Khi mình dùng cái "tâm" của mình để hiểu đúng nghĩa của chữ "có" và "không" thì mình càng thấy mình đã có quá nhiều khiếm khuyết, lỗi lầm nên nguyện ăn năn với tất cả tâm thành.
Câu cuối hai chữ "tu thân".............có mâu thuẫn không??? Khi mà từ đầu ái nói cái thân xác chính là hình tướng do các duyên hợp thành và sẽ tan rã ra tro??? Mà câu cuối cùng lại không dùng "tu tâm" mà dùng "tu thân" ! Đây chính là sự nhắc nhở bản thân mình và cũng như lời khuyên đến tất cả những người có duyên với Đạo Phật rằng:
Tất cả đều do cái "tâm" mà ra, thân làm điều gì tốt hay xấu đều qua cái "tâm" trước. Bởi người đời thường chỉ quan tâm cái hình tướng = cái thân xác nhiều hơn cái tâm linh, nên tu cái thân là diệt bớt đi lòng tham "phàm tục", "vật chất". Mà cái thân không thể sống = "có" mà thiếu cái "tâm". Vì vậy "tu thân" cũng chính là "tu tâm".
Bởi theo người đời khi nhìn thấy bằng con mắt = hình tướng thì sẽ hay bảo nhau: "thôi cô nương ơi đừng có màu mè", "đừng có khoe của", "đừng có kênh kiệu", "đừng có khua môi múa mép", "nhìn thấy ghét", "nhìn thật dễ thương" ....v....v....bởi từ nhãn quan...chúng ta thường nhìn vào cái thân trước. Mà dĩ nhiên cái thân thế nào đều phát sinh từ cái tâm "không hình tướng" bên trong ! Thấy không mà có đó à nha. Bởi vì nó không hình tướng nên nó không rã theo khi các duyên đã rã. Duyên khởi - duyên diệt. Duyên hợp - duyên tan. Duyên đã tận rồi thì coi như xong phải không ta???
Hai chữ "tu thân" còn mang một ý nghĩa rất đơn giản nhưng khó làm được đó chính là:
khi đã ngộ ra thân sẽ rã khi các duyên không còn hợp nhất nữa, nhưng không vì ngộ ra điều này mà mình không cần hay nói cách khác là xao lãng đi cái "thân hình tướng" này ! Bởi "cái thân" hành theo cái "ý" từ cái "tâm" = những gì được thể hiện qua thân của mình sẽ ảnh hưởng đến "khẩu, ý, thân, tâm" của người khác !!!
*** ái chỉ chia xẻ trong khả năng giới hạn của mình để có sự dung hòa hợp lý giữa Đạo và đời (trong phạm vi đề tài đó), và để chia xẻ đạo lý đơn giản bằng ngôn ngữ bình thường trong cuộc sống nên bài viết này không có tính cách rao giảng điều gì hết mà chỉ là ở quan điểm cá nhân !!!
Người mà ái cảm ơn nhiều nhất trong cái đề tài này chính là vị sư huynh đã đưa ra cái lý luận "không" ở trên. Nhờ huynh ấy mà ái mới có cơ hội chia xẻ tâm ý mà cũng chính là một trong những tâm nguyện lớn nhất của đời mình !!!
AT
3:30 AM, June 26, 2013
__________________
Thương yêu trải hoa từ bi nở rộ
Khắp gian trần mừng rỡ giữa hoan ca
Yêu thật nhiều yêu say đắm thiết tha
Yêu nhân loại thiện lành ...tâm bác ái !

|