Chương 11
Nhóm tập chương trình văn nghệ dự thi liên hoan văn nghệ liên trường sáng chủ nhật này tập trung tại nhà anh Kiệt, vì trường đang được quét vôi lại để chuẩn bị ăn tết.
Nhà anh Kiệt ở trong khu bưu điện Quận sáu đường Lê Quang Hiền, gần trường tiểu học Bình Tây, sát mé sông đường Lê Quang Liêm. Ba anh là trưởng ty bưu điện Qụận sáu nên gia đình được cấp một căn nhà công vụ trong khuôn viên của ty bưu điện. Khi ba anh chuyển công tác đi nơi khác thì sẽ trả lại ngôi nhà này và cũng tiếp tục ở căn nhà công vụ khác. Anh Kiệt nói nhỏ nhẹ “Gia đình anh cứ chuyển nhà luôn...”
Anh Kiệt học lớp đệ nhất ban B. Ngoài giờ học ở trường Petrus Ký, anh còn là nhạc sinh môn thổi sáo của trường Quốc gia Âm nhạc và kịch nghệ. Học chung với anh còn có anh Trang, anh Duy Anh, anh Nhơn - mỗi anh học một môn khác nhau.
Sáng nay, tập trung tại nhà anh Kiệt có đầy đủ gương mặt của nhóm tham gia chương trình liên hoan văn nghệ liên trường mừng xuân mới. Ngoài mấy “anh lớn” còn có thêm những thằng nhóc của lớp tứ 7: thằng Dũng, Chương và thằng Mai.
Anh Trang là người làm đạo diễn và thực hiện chương trình. Anh có giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng cũng khá cương quyết trong vai trò chỉ huy:
“Hôm nay mình tập bài “Năm ông thầy bói sờ voi”, em Mai, Chương và em Dũng đóng vai ba ông thầy bói.”
Chương thắc mắc:
“Ông thầy bói phải làm sao anh?"
“Đây là những ông thầy bói mù, cứ rờ rẫm tùm lum chung quanh con voi rồi nói đại theo lời bài hát...”
“Nhưng đâu có voi, làm sao mà rờ?”, đến phiên thằng Dũng thắc mắc.
“Thì tưởng tượng. Mình cứ tưởng tượng cái chân con voi tròn tròn, cái đuôi con voi dài dài, cái tai con voi phành phành, phẩy phẩy như cây quạt...”, người trả lời câu hỏi này là thằng Mai.
Anh Trang nhìn thằng Mai gật đầu:
“Em này nói đúng đó. Em làm được không? Thử hướng dẫn cho các bạn xem. Anh cũng không rành cách diễn chỉ ỉàm đại thôi...”
Thằng Mai hứng chí vì được tin cậy. Nó nói với thằng Chương và Dũng:
“Tao là thầy bói sờ chân, Dũng là thầy bói sờ đuôi, thằng Chương là thầy bói sờ tai... Mấy ông thầy bói này mù, sờ thì đâu có trúng nên sờ tùm lum. Có khi sờ trúng nhau mới vui. Dáng đi phải khum khum vì chống gậy như đau lưng mỏi gối gì đó...”
Nó hướng dẫn cho thằng Chương và Dũng thật chi tiết từng động tác làm mấy “anh lớn" vỗ tay khen ngợi mấy thằng nhỏ làm ăn coi bộ được. Anh Nhơn, một giọng ca kiêm tay đàn nhị của dàn nhạc cất giọng: “Năm ông thầy bói sờ voi, thầy nắm cái vòi kẻ vuốt đàng đuôi. Thầy thì nắm lấy cặp tai rằng voi giống quạt có sai ly nào. Rồi thầy vuốt gậy thầy rao, rằng voi giống quạt có sai ly nào...” Các anh vừa đàn, vừa cười ầm ĩ vì không ngờ mấy thằng nhóc đóng vai mấy ông thầy bói vui quá, nhất là thằng Mai. Cái lưng gù gù, cái mặt ngơ ngác khi mò cái chân voi, rồi khi xác định “voi giống cột chẳng sai ly nào” thì giơ cái gậy, cái quạt trong tay, mặt hiu hiu tự đắc, nó diễn như không. Chính thằng Mai đã làm buổi tập thêm vui nhộn, sinh khí. Suốt buổi tập thằng Chương im lặng, mặt mày nặng nề khó chịu. Nó không ngờ thằng Mai lại đảm nhiệm vai trò mà nó tưởng rằng là của nó, nhất là các “anh lớn” lại vô cùng khoái chí với thằng Mai.
Sau đó, các “anh lớn” tập phần riêng của dàn nhạc. Trong khi dàn nhạc đang tập thì một cô bé, tóc thắt bím, mặc áo bà ba mang ra mấy ly nước đá chanh để giữa bàn. Thằng Dũng ngó lên, thấy gương mặt cô bầu bĩnh hao hao giống anh Kiệt nên đoán cô bé này là em gái. Cô bé đưa cho nó ly nước chanh, mời một cách lễ phép: “Mời anh uống nước.” Sau đó cô quay sang thằng Chương và thằng Mai. Riêng thằng Chương có vẻ quen với cô bé này vì nó đã đến nhà anh Kiệt vài lần: “Danh cứ để đó cho Chương.”
Thằng Dũng nghe thằng Chương gọi tên cô bé, nó chợt nghĩ: “Con gái gì mà tên giống con trai quá”. Nó chợt nhìn xuống dưới gầm bàn nước, nơi có đặt nhiều tạp chí kịch ảnh và âm nhạc có cả hai tờ giai phẩm xuân Petrus Ký và Gia Long. Thuận tay nó lấy tờ giai phẩm xuân Gia Long lên, lật vài trang.
Thằng Chương tỏ vẻ hiểu biết và thân thiết với cô bé, nói lớn trong tiếng đàn, trống ầm ĩ:
“Danh có bài đãng trong giai phẩm xuân đó hay chưa.” Nói rồi, nó giật tờ báo trên tay thằng Dũng lật ngay trang có đăng bàl báo của cô bé đưa cho thằng Dũng xem. Danh đỏ mặt, thẹn thùng: “Anh Chương... kỳ quá..."
Lúc ấy ban nhạc tạm nghỉ để uống nước. Anh Trang nói với thằng Chương:
“Tới phiên em chơi đàn tranh bài Lý Cây Đa. Kiệt phụ họa sáo, Duy Anh phụ họa đàn nhị, Nhơn chơi đàn bầu...” Thằng Chương ngồi vào đàn, đeo móng sắt vào hai ngón cái và trỏ, xong nó lướt 16 dây đàn của cây đàn tranh để so dây. Tất cả nhìn theo tay của anh Trang đang làm người chi huy cho dàn nhạc. Tiếng trống gõ để cho các nhạc công bắt nhịp để các tiếng đàn cùng vào một lúc. Hai bàn tay thằng Chương, như tay con gái, mềm, nhẹ nhàng chạy lướt trên các dây đận. Âm thanh từ cây đàn tranh phát ra trong vắt, du dương đến ngọt lịm hai cái lỗ tai của những người đang ngồi nghe.
Vừa nghe, thằng Dũng vừa nhìn vào trang báo có đăng bài viết của Danh. Đó là một bài đoản văn ngắn có tựa là “Chiếc lá mùa xuân”: Mùa xuân đến y như chiếc lá mới vừa mọc trên cây thời gian. Em lớn lên theo cùng chiếc lá ấy không kịp nhìn cái thân cây đã bắt đầu già. Em tung tăng suốt ngày trong tà áo dài không ngờ rằng mỗi ngày là một tia gân nhỏ trong chiếc lá..."phía dưới bài đoản văn là tên tác giả: Diệp Đoan.
Một bàn tay đặt lên vai thằng Dũng. Nó khẽ giật mình, nhìn lên. Anh Kiệt đang đứng cạnh nó:
“Hình như em không thích âm nhạc lắm?”
“Dạ, em cũng biết chút đỉnh đàn ghita, nhưng không giỏi và cũng không thích lắm vì... không có ai dạy em...”
“Anh cũng không giỏi đàn ghita, anh chỉ thích thổi sáo.”
“Thổi sáo khó không anh?”
“Thổi cho kêu như mấy ông thiến heo thì rất dễ, nhưng thổi cho giỏi thì khó...”
“Như tiếng sáo của Nguyễn Đình Nghĩa, Tô Kiều Ngân vậy hả anh?”
Anh Kiệt ngạc nhiên:
“Em cũng biết thầy Nguyễn Đình Nghĩa, Tô Kiều Ngân nữa à? Hay vậy?”
Nó cũng chẳng biết gì về hai ông này, nhưng nó nghe mấy ông ký giả kịch trường nói nên nó nói theo.
“Dạ, ông Tô Kiều Ngân là ba của thằng bạn trong lớp em.”
“Vậy à, phải thằng Long, ốm ốm cao cao không?”
“Dạ.”
“Em không thích âm nhạc vậy em thích đóng kịch hả?”
"Không, em thích viết báo.”
Nó không muốn nói thiệt là nó muốn làm ông chủ nhà in, nhưng là một ông chủ nhà in biết viết báo chứ không phải như những ông chủ nhà in người Tàu, không biết chữ Việt, chỉ mở nhà in để cho các tờ báo thuê.
“Con Danh, em của anh, nó cũng mê viết văn thơ lắm. Con gái mê văn thơ thì được nhưng viết văn thơ thì không hay.”
“Anh Hai nói xấu em hả, hổng chịu đâu. Em méc ba cho coi.”
Té ra nãy giờ cô bé Thanh Danh vô tình đã nghe cuộc nói chuyện giữa anh Kiệt và thằng Dũng.
Anh Kiệt trêu:
“Ê lớn rồi, không nhõng nhẽo nghe.”
Thằng Dũng thấy hai anh em anh Kiệt vui vui. Lúc ấy dàn nhạc tạm ngừng tập. Anh Trang kêu lên:
“Các bạn ơi. Hôm nay tập tới đây được rồi. Chương trình như vậy đã được tới 90 phần trăm rồi.”
Thằng Mai hỏi:
“Chừng nào dự thi vậy anh?”
“Còn hai tuần nữa. Mình chỉ cần tập ba hay bốn buổi nữa là xong.”
Thằng Mai rụt rè:
“Em có ý này anh thấy được không?”
“Em chưa nói làm sao anh biết được hay không.”
“Em thấy chương trình mình nên có một hoạt náo viên.”
“Hoạt náo viên? A-ni-ma-tơ giống như tài tử Ngọc Phu đó hả? “
Anh Kiệt lên tiếng hỏi:
“Tại sao lại phải cần hoạt náo viên? Trong đám tụi mình có ai có khả năng đó không?”
Thằng Mai cố gắng thuyết phục mọi người:
“Dạ, em thấy cần. Mình nên giới thiệu cho mọi người biết về dân ca, về nội dung bài hát. Thí dụ như bài Năm ông thầy bói nói về cái gì, có tử lúc nào... Mà hoạt náo viên này phải nói thật vui và hấp dẫn. Hoạt náo viên cũng là người làm liên tục chương trình...”
Anh Nhơn phản đối:
“Đó là chuyện của người giới thiệu...”
Thằng Mai hùng hồn:
“Người giới thiệu chỉ là người đọc chương trình nhưng không có diễn xuất như là diễn viên, thí dụ như tài tử Ngọc Phú làm hoạt náo viên thì hay hơn một người giới thiệu chương trình nhiều...”
Anh Trang trầm ngâm, suy nghĩ một chút:
“Phải có người nào làm hoạt náo viên, xem thử, nếu hay thì mới tính được...”
“Em có thằng bạn, kể chuyện trước lớp, cái miệng nó dẻo quẹo..." Thằng Mai nhìn thằng Chương như chờ đợi một sự đồng tình. Thằng Chương gật đầu như xác nhận:
- Dạ, thằng Mai nói đúng đó anh. Lớp em có thằng Việt, không biết mụ bà móc miếng hay sao mà nó có thể đứng trước đám đông kể chuyện mà không bị khớp, mà nó nói chuyện rất có duyên".
Thằng Dũng nhớ lại thằng Việt. Thằng này hơi lùn, da hơi ngăm đen nhưng đúng như thằng Mai và Chương diễn tả, không có gì hấp dẫn về mặc ngoại hình nhưng rất có duyên ăn nói. Thi thoảng, khi giáo sư đã giảng xong bài nhưng lại sắp đến giờ về, để bọn học sinh không làm ồn, một số giáo sư thường cho học sinh lên lớp kể chuyện vui. Nhiều thằng xung phong lên đứng giữa lớp kể chuyện tiếu lâm nhưng không thằng nào kể chuyện hấp dẫn bằng thằng Việt. Có nhiều chuyên tiếu lâm, khi đoc thì rất vui nhưng lai dở ẹt khi người kể chuyện không biết cách diễn tả, thiếu sinh động, chỉ như cái máy đều đều, đều đều... Còn đối với những người kể chuyện có duyên, như trường hợp thằng Việt, thi những câu chuyện tiếu lâm - dù hay hay dở, qua cái miệng được trời phật ưu đãi, đã trở nên vô cùng hấp dẫn, làm người nghe không biết chán. Bởi vậy, khi được các giáo sư cho sinh hoạt tự do trước giờ nghỉ thì tụi học sinh trong lớp thường yêu cầu thằng Việt lên kể chuyện. Biết được nhu cầu ham nghe
chuyện vui cười, tiếu lâm của bạn bè, thằng Việt ra sức đọc các chuyện tiếu lâm của Việt Nam, các mẩu chuyện vui trong tập “Chuyện cấm đàn bà” của Đặng Trần Huân. Cái hay của thặng Việt là biết liên kết, mở rộng các mẩu chuyện với nhau nên, nói nôm na là thêm mắm dặm muối nên câu chuyện cuả nó vô cùng phong phú. Thậm chí, có thể cùng một nội dung nhưngmỗi lần kể thì câu chuyện lại có vẻ khác nhau. Ấy là chưa nói đến cách kể chuyện của nó. Thằng Việt không chỉ kể chuyện bằng mồm miệng mà còn bằng cả gương mặt và thân hình, khi hai người gia nói chuyện với nhau thì giọng nói chậm rãi, khàn khàn, thân người khom khom, khi là hai cô gái nói chuyện với nhau thì giọng nói của nó ẻo à ẻo ọt, dáng đi, dáng đứng lanh chanh...
Thằng Dũng cũng lên tiếng ủng hộ:
- Dạ, em thấy thằng việt làm hoạt náo viên được đó, nhưng không biết nó chịu tham gia chương trình không nữa.
Thằng Chương lãnh trách nhiệm:
- Nếu anh Trang đồng ý, để em kêu nó tham gia chương trình, đây là vinh dự mà, đâu phải ai cũng được tham gia đâu.
Anh Trang gật đầu:
- Rồi, em mời bạn em thứ ba đến thử xem sao
Rồi anh nói với mọi người trong dàn nhạc:
- Các bạn mình ơi, thứ ba này mình tập buổi sáng, tại phòng sinh hoạt hiệu đoàn nghe. Mọi người nhớ mang nhạc cụ của mình theo. Còn Chương, chuẩn bị cho các bạn đóng vai thầy bói, lính thú đời xưa quần áo, dụng cụ biểu diễn nha. Tiết mục nào cần tài chánh, các bạn làm giấy xin tiền quỹ sinh hoạt hiệu đoàn đưa cho tôi trình cho ban đại diện.
Thằng Dũng lấy làm tiếc. Nó rất mong được tập tại nhà anh Kiệt chứ không phải tại phòng sinh hoạt hiệu đoàn. Phòng sính hoạt hiệu đoàn không có nước chanh và “nhà thơ” Diệp Đoan!
__________________
|