Trích:
Nguyên văn bởi cafe234567cn
Báu vật tay người..
Ta lái buôn nơi góc vườn trầm mặc
Em - giai nhân một nhan sắc kiêu kỳ
Lệ ưu tư loang dáng dấp chia ly
Ta bắt gặp nơi bờ mi hãnh tiến
Này em ơi ta muốn mua mảnh vỡ
Và trái tim đã gỡ thắt nhiều lần
Về chắp vá bằng đôi môi khép mở
Nhả yêu thương khâu cơn cớ lụy phiền
Ta mặc cả cho bán mua như ý
Là cho đi những giá trị chân tình
Mong đánh đổi một khối lòng hoen rĩ
Đã vỡ tàn nhưng sẽ sớm hồi sinh
Là bán mua là bán mua có lẽ
Vì tình yêu luôn phải trả lụy phiền
Ta mua vào một ngàn lẻ niềm riêng
Hàn gắn lại thành trái tim vô khuyết
Ta lái buôn, mua nỗi buồn tuyết bạch

|
hihi, lái buôn này giàu xụ luôn nghen
Dọ Bán Mộng Tình !
Người hỏi mua chắc gì ta không bán
Guồng tơ sầu bấy vạn sợi rối ren
Giá không cao mà cũng chẳng thấp hèn
Cần trả đủ bằng trắng đen đôi nghĩa
Tấm thảm sầu cất, dời e còn dễ
Người làm sao tháo gở gút ân tình
Vết xước trầy vụn vỡ khó lòng quên
Và nước mắt suốt đời không chảy ngược
Món ân tình chải chuốt không gương lược
Nếu vụng tay hạt cát giữ không thành
Muốn nắm chặt lại là lúc mong manh
Bởi thế nên lắm điều không tồn tại
Món hàng nào lỗ lời khôn lẫn dại?
Lòng nhất thời thưởng nguyệt hóa yêu thơ
Trăm lái buôn vay trả vạn duyên hờ
Đành cất lại đóa tình riêng không bán
TTTT
