Chương 27
Thằng Ngầu vượt qua thằng Mạnh a-de rồi dẫn banh xuống trụ gôn của thằng Tuấn. Nó đưa chân trái vờn quả banh, sau đó, hết sức, nó dùng chân phải đá xéo vào góc trái. Thằng Tuấn, dù nổi danh với bàn tay dính keo, nhưng trong trường hợp này, do phán đoán không đúng chân sút của thằng Ngầu nên đành để quả banh bay thẳng vào lưới. Tụi lớp tứ 7 đứng phía ngoài sân vỗ tay, la hét chí chóe. Thầy Túy cầm còi thổi cái hoét, công nhận bàn thắng đẹp của thằng Ngầu. Trong đầu thầy Túy chợt nhớ lại lời nhận xét của cầu thủ Tam Lang khi chọn thằng Ngầu vào đội tuyển. Đúng là mắt nhà nghề có khác, trong khi ông là giáo sư thể dục mà không nhìn ra được sở trường của thằng này. Ông không ưa thằng này vì nó là vua phá và hay đánh lộn. Mỗi lần ông cầm còi, làm trọng tài trong mấy cuộc đá banh giao hữu giữa các lớp là nó đứng trước mặt ông với trái me trên tay. Khi ông bắt đầu đưa còi lên miệng chuẩn bị thổi thì cùng lúc, nó đưa trái me dốt lên miệng cắn, rồi nhăn mặt hít hà. Nước miếng trong miệng ông, không biết từ đâu tứa ra, chạy thẳng vào tu - huýt khi ông phùng má thổi. Nước miếng văng đầy ra lỗ còi tu - huýt khiến âm thanh của nó không còn vang lên những tiếng hoét hoét sắc lẹm như trước kia. Tụi bạn thằng Ngầu thấy thế, đứng vỗ tay chỉ trỏ và cười nắc nẻ. Đúng là tụi học trò. Tụi nó từng bỏ tiêu vào còi tu - huýt khi ông đi tắm. Ông cũng nghi là thằng Ngầu. Chỉ có thể thằng này mới làm những trò nghịch ngợm như vậy.
Trận đá banh kết thúc sớm vào lúc ba giờ chiều, ông quay vào trường, ghé vào phòng thể dục để lấy quần áo và về nhà để nghe tường thuật trận đấu giữa hai đội AJS và tuyển Quan thuế. Theo lời tường thuật của Huyền Vũ thì hôm nay có Tam Lang đá cho đội AJS. Nghe đá banh mà có Huyền Vũ tường thuật thì khỏi chê, cứ y như đang ngồi trên sân Cộng Hòa xem hai đội đang quyết chiến với nhau vậy.
Bỗng dưng ông thấy hai người lính trong quân phục thủy quân lục chiến và phía sau là hai thằng để tóc dài, mặc quần áo cao bồi đang rượt theo một thằng nhóc - đang mặc quần áo đá banh ở hành lang đối diện. Thằng nhóc, mặc quần áo cầu thủ có vẻ là học sinh Petrus Ký nên biết cách chạy vào những ngõ ngách trong khuôn viên trường. Sau đó, nó phóng ra giữa sân trường, chạy thục mạng trong không khí tĩnh mịch, vắng lặng của một buổi chiều chủ nhật. Bốn người kia ra sức rượt theo, ông Túy thấy thằng nhỏ bị rượt chạy rất khỏe và tướng nó chạy rất quen. Đúng rồi tướng chạy hai chân khuỳnh khuỳnh này là tướng của thằng Ngầu. Thằng Ngầu đang bị bốn người rượt đánh. Không suy nghĩ gì nữa, ông Túy chạy ngược lại từ phía hành lang bên kia, đón đầu thằng Ngầu. Ông cầm tu - huýt, theo thói quen thổi cái hoét. Nghe tiếng tu - huýt quen thuộc và nhìn thấy ông Túy, thằng Ngầu ngừng lại thở hển hển vì nó chạy cũng sắp hết hơi. Trận banh hồi chiều đã lấy hết sức lực cứa nó. Nhìn thấy ông Túy, ánh mắt của nó thoáng lên vẻ mừng rỡ. Nó khuyu xuống, hai tay chống gối, vừa thở vừa nói:
- “Thầy ơi, tụi nó đánh em.”
Vừa lúc ấy, bốn người kia vừa trờ tới. Tên lính chạy đến trước, giơ tay, tát vào mặt thằng Ngầu. Mắt thằng này nẩy đom đóm. Một trong hai thằng tóc dài chỉ vào thằng Ngầu, nói với hai người lính:
- “Chú ơi, thằng này, đúng là thằng này nó đánh con.”
Một người lính, gương mặt đen, có một vết sẹo nhỏ chạy từ khóe mắt trái xuống gần má làm cho gương mặt anh ta có vẻ hung tợn hơn, hất hàm nói với thằng Ngầu:
- “Sao mầy dám đánh con của anh Hải Châu mậy. Mầy có biết mầy đánh con anh Hải Châu không?”
Hải Châu là một ca sĩ nổi tiếng số một trong làng tân nhạc với những bản nhạc Agogo nói về lính chiến. Anh ta là thần tượng của biết bao nhiêu cô gái và khán giả bình dân trong các chương trình đại nhạc hội và Tiếng nói động viên trên ti-vi. Thằng Ngầu lí nhí:
- “Tui không biết con ai. Nó chửi học sinh trường tui là tui đánh.”
- “Đánh thấy mẹ nó đi, Hai”, một người tóc dài, ăn mặc theo kiểu hippy kêu to. Đó là một ca sĩ trẻ, đàn em của ca sĩ Hải Châu.
Người mặc đồ lính, tên Hai đó giơ tay lên, chuẩn bị đánh vào mặt thằng Ngầu thì liền bị ông Túy giơ tay lên đỡ:
- “Mấy ông không được đánh học sinh trong trường.”
Người lính nhăn mặt sừng sộ:
- “Đ. M ông là cái thớ gì ở đây?”
Ông Túy từ tốn:
- “Tôi là giáo sư ở trường này.”
- “Chuyện này không liên can tới ông. Ông tránh ra.”
- “Đây là phạm vi nhà trường, ông không được đánh học sinh trong trường.”
- “Ông là thầy giáo mà không biết dạy học trò. Tại sao nó dám đánh con của anh Hải Châu chứ?”
- “Chuyện đó là chuyện của tụi nhỏ, để tụi nó giải quyết với nhau. Chắc cũng do hiểu lầm của tuổi trẻ mà thôi. Tụi mình là người lớn không nên chen vào.”
Thằng nhỏ, con của Hải Châu xen vào:
- “Ông không biết gì hết. Nó đánh tui còn chửi tui nữa.”
- “Ai bảo mầy chửi học sinh Petrus Ký là đồ con c...”
- “Tao chửi đó, có sao không?”
Khi thấy thằng Ngầu sắp sửa sửng cồ, ông Túy ngăn lại: “Thôi. Tôi đề nghị các anh ra khỏi trường. Nếu không tôi báo nhà chức trách.”
Người lính mặt sẹo cười gằn:
- “Thằng này đi hết khắp bốn vùng chiến thuật rồi, có ngán thằng cảnh sát nào chớ. Đ. M... ông ngon báo cảnh sát đi, tôi cưa đôi với ông một trái liền.”
Thầy Túy vẫn tỏ ra không sợ hãi:
- “Tôi chỉ khuyên ông là người lớn không được đánh học trò trong trường. Còn ông không nghe lời tôi khuyên thì tôi cũng có biện pháp của nhà trường chớ."
- “Đ. M ông ngon hả. Biện pháp nhà trường, ông coi chừng tới phiên ông đó. ông đi chỗ khác chơi, thằng cha già...”
- “Không. Ông mà đánh nó tôi ăn thua đủ với ông liền.”
- “Thôi bỏ qua đi tám, sức mấy mà đòi đánh với tôi hả ông già.ông giang ra...”
Thầy Túy đưa hai tay giang ngang, che cho thằng Ngầu: “Tôi sẽ thưa các ông lên tòa án quân sự là tấn công học sinh trong nhà trường...”
Người thanh niên trẻ, để tóc dài, đệ tử của ca sĩ Hải Châu thấy tình hình có vẻ không thuận lợi khi có thầy Túy xuất hiện nên khuyên tên lính mặt sẹo:
- “Thôi, bỏ qua đi mầy. Không đánh được trong trường thì mình chờ đánh nó ngoài đường coi nó trốn đi đâu.”
Tên lính mặt sẹo lườm thằng Ngầu một cái, hăm dọa: “Mầy trốn trong trường luôn đi, chứ mầy ra khỏi cổng thì sẽ biết.”
Thằng con Hải Châu nói tiếp theo:
- “Lặn kỹ đi nghe con.”
- “Còn ông... tôi không đánh ông trong trường nhưng ở ngoài đường thì sức mấy mà tôi sợ. Lính... lính... mà ông...”
Cả bọn hầm hầm quay người đi ra như lúc đi vào trường. Ông Tuý một tay đặt lên vai thằng Ngầu, một tay vân vê cái tu - huýt. Bây giờ ông mới cảm thấy tim mình đập mạnh. Nhìn dáng vẻ của hai người lính này ông cũng cảm thấy sợ. Ông hiểu rõ quá những tên lính kiêu như thế này. Báo chí đã không đăng rất nhiều tin tức về những tên lính thủy quân lục chiến, Biệt Động quân - những binh chủng thuộc loại bặm trợn nhất trong quân đội - khi về thành phố thì sẵng sàng gây sự, đánh lộn với những ai mà họ cảm thấy cần phải “đục một trận”, ông biết sức của ông không thể cự lại tên lính mặt sẹo, nhưng ông phải bảo vệ cho học sinh - những đứa trẻ chỉ đang biết ăn học. Nhưng ông là thầy nó, không lẽ không bảo vệ học sinh trường mình. Kệ nó, trâu già chẳng nệ dao phay, ông quay qua thằng Ngầu:
- “Em đánh thằng con ca sĩ Hải Châu à?”
Thằng Ngầu khoanh tay, mặt nhìn xuống đất lí nhí:
- “Dạ, tại em uống ở quán cà phê Năm Dưỡng. Thằng này cũng uống cà phê trong quán đó. Khi đá banh trong giải liên trường nó đã đốn giò em nhưng nghe theo lời thầy Tam Lang em bỏ qua. Nhưng sáng nay em nghe nó nói mấy thằng học sinh Petrus Ký là con c... gì. Em tức quá tát nó một cái... Ông nhìn nó nghiêm khắc:
- “Học sinh Petrus Ký không được đánh lộn ngoài đường vì như thế sẽ làm xấu hình ảnh của trường.”
Ông biết rằng khuyên nó như vậy là không đúng với tính của ông. Ngày xưa, ông cũng đã từng đánh nhau với một thằng học sinh trường Tây khi nó miệt thị mấy thằng học sinh An Nam và kết quả là ông bị “cồng xin” vì bị ba nó đến trường “mẹc-xà-lù” ỏm tỏi.
- “Em thụt dầu cho tôi 10 cái vì cái tội đánh lộn ngoài đường.” Thằng Ngầu ngơ ngác:
- “Thụt dầu hả thầy?!”
- “Ừ, thụt dầu.!”
- “Thầy ơi, tha cho em, năm cái thôi thầy. Hồi nãy, em đá banh rã cẳng rồi thầy.”
Nghe đến vụ đá banh, ông mới nhớ:
- “Ừ, năm cái tượng trưng.”
Ông cầm tu - huýt đưa lên miệng, dấu hiệu bắt đầu cho hình phạt thụt dầu. Thằng Ngầu đưa hai tay bắt chéo, bàn tay phải nắm lấy dái tai trái và ngược lại, sau đó theo nhịp điệu của tiếng còi, nó đứng lên ngồi xuống trên 10 đầu ngón chân. Hoét - đứng lên - ngồi xuống một... Hoét - đứng lên, ngồi xuống hai...
Sau khi đại diện tên tuổi, truyền thống kỷ luật của trường Petrus Ký phạt thằng Ngầu thụt dầu 5 cái, ông Túy lững thững dắt chiếc xe đạp “cuộc” đi ra cổng trường, ông đạp xe về hướng đường Thành Thái nhưng vừa qua khỏi cổng Khoa học Đại học đường, gần đến Trung tâm Thính thị Anh ngữ thì ông nhác thấy bóng dáng màu xanh hoa lá của bộ quân phục TQLC. Ông quày quả, đạp xe ngược trở lại, hướng về đầu đường Nguyễn Hoàng. Gần đến xe nước rau má của ông già Tàu, ông Túy thấy rõ cái mũ màu đỏ đậm của tên lính mặt sẹo và cái tướng còm nhom của thằng ca sĩ đệ tử của Hải Châu. “Chết thằng Ngầu rồi”, ông tự nhủ. Tụi nó chận đánh thằng này ngoài đường thật, ông lại đạp ngược xe vào trong trường, tìm thằng Ngầu để báo cho nó biết là không nên về lúc này. Nhưng khi ông quay vào thì thằng này đã lặn mất tiêu chẳng thấy bóng dáng nó đâu.
Khi nghe lời hăm dọa của thằng con ca sĩ Hải Châu, thằng Ngầu biết rằng tụi nó sẽ chận đánh mình ở ngoài đường. Nó suy nghĩ “thân cô, thế cô sức mấy mà nó có thể chịu nổi đòn hội đồng của tụi nó”. Nó quay lại, không thèm ra hướng cổng chính mà quay ngược về hướng dãy lớp thất 7, có cánh cổng sau đi ra đường Trần Bình Trọng. Nó leo lên tường rào, nhảy xuống con đường hẻm nhỏ cặp bên hông sân vận động Lam Sơn dẫn ra đường Trần Bình Trọng. Khi đi ngang qua nhà thằng Tuân bắc - cờ nó định rẽ vào để nhờ thằng này chở về nhà nhưng không hiểu sao, nó lại đi thẳng ra đường Trần Bình Trọng đứng đợi xe lam. Nó cười thầm trong bụng, đắc ý nghĩ “cho tụi bây đợi mút mùa Lệ Thủy. Định chơi hội đồng hả, bỏ qua đi tám.”
* * *
Thằng Ngầu quá sức ỷ y, tưởng rằng chiều hôm qua, khi không xin được nó tí huyết thì mấy người lính thủy quân lục chiến cùng thằng con của ca sĩ Hải Châu sẽ để cho nó yên nên nó không để ý lúc giờ tan học ra về chiều hôm nay.
Đang lửng thững đạp xe đến đầu đường Thành Thái thì bất ngờ nó bị thằng con của ca sĩ Hải Châu chận lại và thoi một cú vào mặt. Thằng Ngầu ngã từ trên xe xuống đất và theo quán tính thằng Ngầu bật dậy rất nhanh. Mặc cho máu từ trong mũi đang chảy ra, nó vụt chiếc cặp vào thẳng mặt thằng kia và khi thằng này bất ngờ, chới với thì nó nhào tới đấm thẳng vào ngực. Phía vòng ngoài, bỗng dưng hình thành một vòng tròn đứng xem trận đấu giữa hai thằng. Đa số khán giả là học sinh Petrus Ký. Tụi nó không nhào vào bênh vì đây là trận “bặc co tay đôi” thường thấy trong sân vận động Lam Sơn. Hai đấu thủ đánh với nhau rất thượng vô. Chỉ tay không. Không vũ khí và không có người thứ ba trợ giúp.
Nhưng bất ngờ, một người lính mặt sẹo trong quân phục T. Q. L. C xuất hiện. Anh ta nhào vào, đỡ nắm đấm của thằng Ngầu và đá vào bụng của thằng Ngầu. Lãnh trọn chiếc giày bốt-đờ-sô vào bụng thằng Ngầu hự lên một tiếng. Thằng nhỏ kia thừa lúc thằng Ngầu ôm bụng, đá một cái nữa vào ngực của thằng Ngầu. Đám học sinh đứng ngoài la ó lên:
- “Ê, hai đánh một. Chơi không đẹp.”
- “Lính thủy quân lục chén mà đánh học sinh tụi bay ơi...”
- “Gọi cảnh sát ngay. Không thôi thằng cha lính này đánh chết nó đó...”
Lúc ấy, thằng Thạch vẹt đám đông nhảy vô, kéo thằng Ngầu đứng dậy và nó dùng người che ngang cho thằng Ngầu. Thằng Thạch la lên:
- “Ông không được ăn hiếp học sinh nghe. Đừng tưởng ông là lính rồi ông đánh ai ông đánh hả.”
Tên lính TQLC sôi máu, phun nước miếng xuống đất: “Mầy là thằng nào, dang ra, không tao đánh thấy mẹ mầy luôn.”
Thằng Thạch không nao núng:
- “Ông chơi không ngon, tôi không sợ ông đâu.”
- “Mầy buông nó ra không?”
Thằng Ngầu đứng dậy, say đòn, nó nói với thằng Thạch: “Mầy đi vô đi. Để tao chơi với tụi nó, tao chấp hết.”
- “Mầy bị đòn nhiều rồi. Máu chảy quá kìa...”
- “Không ra hả...”
Người lính nhào vô đánh thẳng vào mặt của thằng Ngầu. Thằng Thạch dùng thế võ Vovinam, gạt tay tên lính ra. Thằng nhỏ tóc dài, và bây giờ thêm thằng ca sĩ đệ tử của Hải Châu cũng nhào vô đánh thằng Ngầu tới tấp. Lúc này, thằng Thạch đã buông thằng Ngầu ra và nó cũng chia lửa với thằng Ngầu bằng cách đỡ đòn tấn công của tên lính TQLC. Mặc dù có học võ vẽ Vovinam vài ba miếng trong trường nhưng sức yếu và không có kinh nghiệm đánh nhau nên thằng Thạch lãnh đủ những cú đấm đầy sức mạnh và thiện chiến của tên lính. Hai thằng nó bị ba người kia quay tơi bời.
Từ đàng xa, một chiếc xe jeep ngừng lại. Ngồi trên xe là thằng Cường. Hàng ngày nó được đưa đi học bằng xe Jeep của ba nó nên thường bị tụi thằng Ngầu, thằng Dũng chọc quê lia lịa. Nó đã thấy cảnh thằng Ngầu bị người lính TQLC đánh tơi bời. Nó bảo với người lính lái xe:
- “Chú đưa tôi máy bộ đàm để tôi nói chuyện với ba tôi.” Người lính lái xe lấy chiếc bộ đàm gắn thường trực trong xe đưa cho thằng Cường.
- “Bố ơi, bố...” Nó nói nhanh rồi đưa máy bộ đàm trả lại cho người tài xế, rồi nhìn từ xa quan sát. - “Ô, có thêm thằng Mai nữa à!”
Thằng Mai, không biết lúc đó ở đâu ra cũng nhào vô ôm chặt bụng của tên lính nhưng bị thằng này dùng một thế võ Judo, quăng té xuống đất. Một số học sinh đứng vòng ngoài định nhào vô để ngăn chận cuộc đánh lại. Nhưng người lính T.Q.L.C đã rút ra cây dao găm gắn bên hông ra hăm dọa: “Thằng nào nhào vô tao đâm chết mẹ.”
Thấy người lính rút dao, nhiều thằng đứng xem định nhào vô nhưng hoảng sợ, đứng im. Bỗng có tiếng tu - huýt thổi vang lên và một chiếc xe jeep đang phóng thật nhanh, dừng lại. Từ trên xe, ba người lính quân cảnh nhảy xuống, trên tay cầm súng M.16, sát khí đằng đằng. Thấy lính quân cảnh, tên lính TQLC bớt vẻ hung hãn và lật đật cất ngay dao vào bao. Người lính quân cảnh cầm súng, nhào đến, không nói không rằng giộng vào ngực người lính nghe cái hự. Sau đó hai người lính quân cảnh khác nhào lại, kẹp chặt người lính TQLC quăng lên xe jeep. Gương mặt đầy sát khí của người lính TQLC đã được thay thế bằng một gương mặt sợ sệt. Thằng con và ca sĩ đệ tử của Hải Châu thấy tinh hình không thuận lợi nên lặng lẽ rời khỏi vòng chiến, nhảy lên chiếc xe Honda nổ máy. Còn thằng Thạch, Ngầu và Mai ngơ ngác vì không ngờ rằng tụi nó có thể thoát khỏi tình trạng nguy hiểm một cách nhờ trời như thế này.
Riêng thằng Thạch, trong đám đông những người đi đường, có một cặp mắt con gái nhìn nó rất khác lạ!
__________________
|