View Single Post
  #282  
Old 09-23-2013, 03:08 AM
AiHoa's Avatar
AiHoa AiHoa is offline
thích gõ đầu trẻ
 
Tham gia ngày: Feb 2005
Bài gởi: 2,072
Default

Cột đồng chưa xanh (tt)

Trời dần sáng hẳn. Mặt trời đỏ như trái cầu lửa chiếu ra những tia nắng chói chang phủ dài trên cánh đồng hoang xơ xác cỏ. Hàng mấy dặm qua không thấy bóng nhà cửa làng mạc. Người mệt lử, bụng đói cồn cào, Long Vân ngồi phịch xuống dưới gốc một cây cổ thụ to, mắt cố dõi về hướng xa xa. Chàng nhận ra mình ở trên một vùng đất cằn khô cháy. Cả cánh đồng mênh mông chỉ nổi lên màu trắng của các gò đá với màu vàng úa của cỏ tranh. Gió lùa hơi đất xông lên nóng bức khó chịu. Chợt chàng chồm dậy, mũi chàng ngửi thấy mùi phân súc vật đâu đây. Mùi phân còn tươi, như vậy là quanh quẩn vùng này phải có người sinh sống. Kia rồi, những đám phân rải dài trên hai hàng cỏ ngã rạp, dấu vết của một chiếc xe bò vừa mới băng qua. Cứ lần theo ắt sẽ tìm được xóm làng.

Mặt trời lên tới đỉnh. Phía chân trời xa trước mặt Long Vân đã thấy ít cụm khói toả lên lan nhập vào cùng các đám mây trắng lửng lơ trên bầu trời xanh ngắt. Chỏm cao của vài ba mái tranh từ từ hiện rõ dần. Một lát sau đã thấy trên đường lác đác mấy túp lều xiêu vẹo, chàng hơi chùn bước. Nhìn lại thân mình, chàng chợt nghĩ ra một vấn đề quan trọng. Quần áo rách nát, tóc tai rối bù, cổ hằn vết gông, tay còn dấu trói, lưng đầy thương tích đòn roi. Liệu người ta có nghi ngờ, có giao tiếp không, hay lại bắt chàng đem giao cho quan binh thẩm tra cho rõ?

Một cô gái gánh cỏ đi qua, Long Vân toan gọi lại hỏi nhưng rồi chàng bỏ ngay ý định. Chàng sợ nàng nhìn thấy mặt mũi mình sẽ phát khiếp mà chết ngất, hay bỏ chạy cầu cứu mọi người. Cô gái lầm lũi đi trước, chàng nhón bước theo sau, cố giữ khoảng cách xa xa để tránh bị nghi ngờ. Cô gái ngoảnh lại thấy chàng, chẳng nói chẳng rằng, quay lưng đi nhanh hơn. Sợ mất dấu nàng, Long Vân lật đật rảo bước theo. Lát sau nàng đặt gánh cỏ xuống đường và thoắt cái đã biến mất dạng. Chàng tần ngần, chẳng biết có nên tiếp tục vượt qua không. Mải lo nhìn quanh tìm kiếm, chân chàng thình lình vấp vào cái gì như thanh tre mất đà ngã lăn ra, vừa nghe tiếng thét lanh lảnh bên tai:
_ Này anh kia, làm gì theo rõi người ta mãi thế? Định giở trò gian tặc phải chăng?

Thì ra cô gái đã lòn đi phía sau nấp vào bụi cây rồi thò chiếc đòn xóc gánh cỏ ra ngáng vào chân chàng. Cũng may nàng không có ác ý, chỉ dùng sức vừa đủ hất cho chàng té ngã. Long Vân lồm cồm bò dậy, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ. Chàng lúng túng trả lời:
_ Dạ không ạ, xin cô nương thứ lỗi, tôi chỉ là kẻ lỡ đường, định ghé vào thôn thăm hỏi, nào có ý định gì xấu đâu. Thưa cô nương, đây là thôn nào, cách thị trấn Sơn Tây bao xa ạ?

Cô gái không đáp, chỉ chăm chú quan sát chàng một lúc rồi dịu giọng hỏi:
_ Có phải vừa bị quan quân đánh đập phải không?

Long Vân hơi ngẩn người:
_ Sao cô nương biết?
_ Có gì mà lạ? Chuyện quan quân đánh người xảy ra hàng buổi ngày nào cũng có, thân thể thế kia, nhìn thoáng là ai cũng đoán ra được!

Long Vân tỏ vẻ hốt hoảng:
_ Ở đây có quan quân nữa ư?

Cố gái phì cười:
_ Sợ à? Đừng ngại, dân làng sẽ che chở cho. Hãy đi theo tôi!

Cô gái xóc chiếc đòn tre có hai đầu chuốt nhọn vào giữa hai bó cỏ, toan ghé vai gánh, Long Vân đã bảo:
_ Để tôi gánh giúp cô.

Chàng đặt tay vào gánh cỏ nhấc lên vai. Gánh cỏ khá nặng, vì không quen nên chàng đi mới mấy bước đã loạng choạng ngã chúi xuống. Cô gái cười, chun mũi trêu chọc:
_ Quả là học trò dài lưng tốn vải, thôi để đó cho tôi!


Ái Hoa
(còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ
Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn)




Trả Lời Với Trích Dẫn