View Single Post
  #253  
Old 05-27-2014, 06:27 PM
vuongminhthy vuongminhthy is offline
Đường Tam Tạng
 
Tham gia ngày: Dec 2011
Nơi Cư Ngụ: Ngũ Đài Sơn - Nam Thiếu Lâm
Bài gởi: 1,955
Default

Lời cuối

Kể từ hôm đó Khang Hi trở về Tử Cấm Thành phê duyệt tấu chương đến tận nửa đêm. Trước đây chưa bao giờ ngài làm việc khuya khoắt đến vậy, nhưng dạo ấy hằng đêm ngài đều thức để giải quyết giấy tờ. Thái giám hầu cận của ngài là Ung công công vừa lo cho sức khỏe ngài lại vừa không dám lên tiếng can ngăn, đứng hầu bên cạnh mà mặt mày nhăn nhó. Ung công công thầm hỏi tại vì sao làm một vị vua mà lại phải vất vả đến vậy. Ung công công len lén quan sát Khang Hi, thấy hoàng thượng mỗi đêm đều đi ngủ muộn, sáng ra còn dậy thật sớm để lên triều, khuôn mặt ngài không giấu được vẻ mệt mỏi.

Lại nữa đêm nào Khang Hi cũng ngủ không yên giấc, hễ đặt lưng nằm xuống là nằm mơ trông thấy ái phi.

- Tất cả thiên hạ này là của trẫm – Khang Hi lầm bầm trong miệng - Người trong thiên hạ cũng vậy, nếu trẫm chưa cho phép, nàng không được bỏ trẫm mà đi…

Về phần Tứ a ca cũng chẳng khác với vua cha là bao, đêm nào đang mơ màng ngủ nó cũng ọe một tiếng rồi giật mình tỉnh giấc, khóc òa lên. Nó vừa khóc vừa gọi:

- Ngạch nương! Ngạch nương!

Cửu Dương khẽ vỗ lưng Tứ a ca dỗ dành nói:

- Đừng khóc! Đừng khóc! Tứ a ca đừng khóc nữa, ngạch nương sắp về tới rồi.

Nhưng Tứ a ca khóc suốt, vừa khóc nó vừa kêu mẹ ơi mẹ hỡi khiến Cửu Dương càng thêm rối trí.

Thế là đêm nào sau khi Tứ hoàng tử ngủ say rồi Cửu Dương cũng ngồi bệt trong góc nhà. Bóng chàng lờ mờ ngồi thu lu trong bóng tối, tai nghe văng vẳng tiếng chiêng điểm sang canh, tim lập tức nhói lên, một tay nắm chặt hình nộm gỗ của sư muội còn tay kia cầm lấy bầu rượu uống một ngụm lớn rồi vỗ về hình gỗ trong lòng.

Có một buổi sáng Cửu Dương lững thững mang hoa ra mộ sư muội như một người mất hồn. Nhìn những đóa hoa cúc trắng trên mộ nàng lòng chàng xót xa và muốn ngã gục, tự hỏi vì sao hai người phải luôn chịu sự xa cách? Trước đây là cách một hàng rào vây quanh Tử Cấm Thành, rồi một cái cổng sắt cao lớn trước tân giả khố, và bây giờ là ba tấc đất? Chẳng thà như lúc trước, mỗi lần nàng nhớ đến “hắn” có thể gục đầu vào vai chàng để khóc, còn hơn cái cảm giác lúc này, chàng cảm thấy không thể nào chịu đựng nổi cảm giác khó chịu lúc này được.

“Muội hãy cứ đến bên huynh mỗi khi muội buồn, muội đau khổ, kể cả khi muội thấy cô đơn vì nhớ hắn muội cũng có thể nói với huynh,” Cửu Dương ngồi xuống cạnh nấm mồ của sư muội thầm nhủ, “khi muội cần một ai đó giúp đỡ thì luôn nhớ rằng có huynh sẵn sàng. Huynh chấp nhận đưa muội đi dạo phố phường cả tối dù chỉ để nghe muội khóc lóc hoặc nhớ miên man về hắn. Huynh không hề thấy tổn thương. Vì tình yêu cho huynh sức mạnh để tự chữa lành vết thương lòng mình, chỉ cần nhìn thấy muội cười, thế là quá đủ…”

“Huynh đã mù quáng tin và yêu một người không xứng đáng,” đột nhiên Cửu Dương nhớ Tân Nguyên cách cách có lần bức xúc nói cho chàng biết, “để rồi từ ngày yêu cô ấy huynh đã đau khổ quá nhiều!” Nhưng bất luận thế nào Cửu Dương tự nhủ lòng chàng đã chai sạn với nỗi đau đó rồi, và coi đó như một phần tình yêu của chàng. Bởi đối với riêng chàng nàng rất là xứng đáng. Chàng hối tiếc đã không nói ra điều này khi nàng còn sống, dầu nàng vốn là người yêu của một ai đó. Ước gì… Hôm trước khi nàng theo Khang Hi đến tây bắc chàng đã nói ra. “Muội hãy yêu huynh đi, dù là để lấp chỗ trống, để thay thế người kia thôi cũng được!”

Cửu Dương lại nhớ lúc định viết cho nàng lá thư tỏ rõ nỗi lòng chàng muốn bảo nàng rằng, “chắc hẳn muội sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau khổ của huynh khi từng ngày phải chứng kiến muội hạnh phúc bên người đàn ông khác. Tim huynh đau nhói, ruột gan quặn thắt nhưng những điều đó muội không hề hay. Cũng đúng thôi, yêu hắn đã quá đủ đau đớn với muội rồi, làm sao còn đủ sức lực để hiểu về nỗi đau của huynh được nữa. Một mình nỗi đau phân li xa cách của muội và hắn ta cũng đã là quá nhiều rồi…”

Nhắc lại chuyện Khang Hi xuất tuần đi tây bắc. Trước phút Tây phi qua đời, Cửu Dương nghe Sách Ngạch Đồ kể nàng đã cầu xin Khang Hi mang thi thể nàng đi hỏa thiêu, nói chờ một ngày nắng gió, mang tro cốt của nàng thả theo gió trôi đi, như vậy nàng mới tự do bay đến nơi biên cương được. Nàng nói nàng không muốn nằm một mình yên tịnh dưới lòng đất vừa tăm tối vừa lạnh lẽo âm u.

Tâm trạng tràn ngập bi ai, Cửu Dương nghĩ tới Tứ a ca, sực nhớ đứa cháu trai ruột của chàng là Tần Thiên Hoàn tuổi tác cũng xấp xỉ như vậy, bèn tự hỏi trời xanh sao lại nỡ trêu người? Ngay cả chàng muốn hận tên hung thủ cũng không thể hận được. Sao Lâm Tố Đình và Tần Thiên Hoàn lại làm thế với nàng chứ? Làm cho chàng muốn nhìn nàng lần cuối cũng không được. Sách Ngạch Đồ nói, "là chính Lâm Tố Đình và Tần Thiên Hoàn giết Tây phi chết!”

Nhưng cuối cùng Khang Hi không nỡ mang thi thể nàng đi hỏa táng, bèn chôn ở khu rừng tre.

Cửu Dương ngồi cạnh mộ sư muội một lúc lâu sau mới kiềm chế được tâm trạng mình, nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia mộ, nước mắt ngân ngấn trong đáy khẽ khàng chảy xuống. Cõi lòng dường như đã bị xé nát, chẳng còn thiết chuyện yêu đương là gì nữa vì biết từ nay về sau tim chàng sẽ chẳng còn nguyên vẹn được, dầu cho thời gian có làm phai đi tất cả, dầu cho năm tháng có dần trôi, thì tận cùng trong đáy tim chàng từ hôm nàng chết đi về sau này chỉ là một khoảng trống không thôi…
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn