View Single Post
  #14  
Old 06-26-2004, 01:49 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Mẹ gật gù, đôi mắt người thật dịu:

- Bây giờ, cậu có sống chung với cha cậu không ?

Nam lắc đầu:

- Không, con sống riêng với người tớ già. Con không thể nào sống bên cha, dầu người cố tìm mọi cách để kéo con về.

Mẹ dò hỏi:

- Có lẽ cha cậu cũng đau khổ lắm đấy ?

Nam thoáng xúc động:

- Đừng nói đến ông ấy nữa bác. Con xem ông ấy như kẻ phạm tội, chỉ vì sự phản bội của người mà mẹ con phải chết.

- Thôi được, chúng ta bỏ qua chuyện ấy đi, nói chuyện khác vui hơn !

Mẹ vừa nói vừa thu dọn dĩa không để mang xuống bếp, người hỏi thêm:

- Cậu học môn gì đấy ?

- Dạ âm nhạc.

Câu chuyện bắt đầu chuyển hướng, chúng tôi nói về âm nhạc, đề tài trở nên nhẹ nhàng hơn. Không khí sôi động lại và chúng tôi nói với nhau thật nhiềụ Hôm ấy Nam ở lại dùng cơm tối cới gia đình tôi, và tôi cảm thấy rằng, hình như vừa mới gặp Nam,là mẹ đã có cảm tình ngay với chàng. Sau bữa cơm, tôi và Nam cùng đi xem chiếu bóng, lúc trở về, bách bộ trên đường, tôi nói:

- Hồi nào tới giờ em chưa hề biết rõ về gia đình anh.

Chàng có vẻ buồn:

- Đấy là một câu chuyện đáng tởm. Anh yêu mẹ anh lắm, vì người vừa đàn piano hay, vừa có thể sáng tác nhạc, lại biết hát. Mẹ anh là người giàu tình cảm, hiền hoà, suốt cuộc đời chỉ biết chấp nhận sự thua thiệt về phía mình chớ không bao giờ muốn để cho người khác phải khổ.

Tôi nói:

- Em có thể nhìn thấy điều ấy, vì anh thật giống mẹ.

- Đúng vậy - Nam gật đầu - Nhưng anh cứng cỏi hơn mẹ nhiềụ

- Vì mẹ anh là đàn bà, mà đàn bà thì lúc nào lại chẳng yếu đuối hơn đàn ông, nhất là trên mặt phương diện tình cảm.

Nam nhìn tôi một lúc, bỗng chàng hỏi:

- Thảo, cha em đâủ

- Lúc em còn rất nhỏ, người đã ly dị với mẹ.

Nam lẳng lặng nhìn tôi, dưới ánh đèn đường, hai chiếb bóng ngã dài trên mặt lộ, lúc ở trước, lúc saụ Chúng tôi đi cạnh nhau không nói lời nào, Rồi chàng thở thật dài, giọng xúc động:

- Chúng ta đều có một gia đình bất hạnh. Hay là mỗi gia đình đều có những bất hạnh riêng của nó ?

Chàng ngừng lại

- Thảo !

- Dạ !

- Anh mong rằng gia đình chúng ta sau này sẽ không để cho bất cứ một bất hạnh nào xảy đến, em nghĩ có nên không? Con của chúng ta phải được lớn lên trong tình thương, không phải chịu một thiệt thòi, khổ đau nào cả !

- Ồ, anh Nam, anh nghĩ xa vời quá !

- Em nói gì? Nam nhìn tôi với ánh mắt long lanh, đắm đuối - Em nghĩ như thế có đúng không? nói đi ! Thảo !

Dưới cái nhìn dò xét của chàng, tôi còn làm gì được đâỷ Đành lên tiếng:

- Vâng, anh nói đúng, vâng...

Nam đứng lại, nắm chặt tay tôi, gương mặt chàng thật nghiêm nghị, thật thành khẩn.

- Chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nhau, nhé Thảo ?

Tôi nhìn chàng, trong một thoáng, không có một lời nào có thể diễn tả được tâm trạng và cảm giác của tôi lúc ấỵ Và tôi cứ nhìn chàng đắm đuối, đôi mắt nhoà lê.
Kể sao xiết những chuỗi ngày say đắm, kể sao xiết những tình cảm và bâng khuâng, mơ màng trong hạnh phúc. Tôi và Nam ngụp lặn trong tình cảnh đó. Không một kẻ thứ ba chen chân vào, không trời không đất, không một cái gì cả ngoài hai đứa chúng tôị Một cái mỉm cười, một cái liếc mắt, một lúc bâng khuâng cũng đều có ý nghĩa riêng của nó, cũng đều có thể làm rộn rã con tim. Và chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng đón nhận. Chúng tôi vui chơi từ sáng đến chiều, dìu nhau tản bộ dưới ánh nắng ban mai hay buổi chiều tà, ngất ngây đón nhận những cơn gió thoảng của mùa xuan, tràn đầy ý thơ "Nhẹ nhàng một thoáng gió heo may".

Tất cả làm chúng tôi sung sướng, tất cả đều mang đến cho chúng tôi một cảm giác thật đầy đủ. Khi cất bước bên nhau, tôi thích được nghe chàng ca nhỏ. Một lần tỏi hỏi:

- Anh còn nhớ bản nhạc mà lần đầu tiên anh đã hát cho nhóm chúng tôi nghe không? Trong lần dạo thuyền ở hồ Bích Đầm đấy ?

- Nhớ chứ ! Chàng cười đáp - Đấy là bản "Ai có thể cho tôi biết" đó mà. Bản nhạc nầy anh đã sáng tác khi tâm hồn thật tuyệt vọng, thật đau khổ. Nhưng bây giờ thì khác, anh phải sửa lời ca lại như thế này:

"Có người bảo tôi thế giớ này là của riêng tôi

Vì trong cuộc đời đầy rẩy con ngườị

Tôi đã tìm được người tôi yêu mến.

Có người bảo tôi, niềm vui xin dành riêng cho tôi

Vì dầu cho góc biển chân trời

Đâu đâu nụ cười của nàng cũng đều đến với tôị

Có người bảo tôi, mặt trời đang chiếu ngời tia sáng

Từ khi tôi gặp em

Quả thật mặt trời đang chiếu vào mình

Tôi ở đâu đâỷ Làm sao tìm gặp?

Em biết chăng tôi đang ở đâu ?

Xin trả lời: Trong nụ cười em đấỵ

Trong mắt xanh, trong tâm khảng lòng em !"



Chúng tôi tựa vào nhau yên lặng, trong mật ngọt, hai tâm hồn cùng rộn ràng, đường phố buồn vương hơi ấm tình yêụ Những cơn gió thoảng như đang thánh thót những nét nhạc tuyệt vời của mùa xuân ! Nam nắm chặt tay tôi, chàng nhìn vào mắt bảo:

- Đây đúng là mùa xuân của chúng ta, một mùa "nhẹ nhàng cơn gió heo may" hở Thảo

Vâng, mùa xuân của chúng tôi đấy, mùa xuân bất tận. Tôi nắm lấy tay chàng, má tựa vào vaị

- Anh không còn cảm giác bị bỏ rơi nữa chứ ? Tôi hỏi

Chàng đáp:

- Cảm giác bị bỏ rơi là chứng bệnh của tuổi trẻ, họ cô đơn, cuộc sống lại không chủ đích, không nơi nương tựạ Nhưng anh đã có em rồi, anh sẽ cố gắng vì em, vì anh...

- Vì cả cuộc đời của chúng ta nữa chứ? - Tôi nói - Thế sau này anh định làm gì?

- Anh sẽ là một nhạc trưởng điều khiển ban nhạc nổi tiếng, hay sẽ soạn nhạc. Vì anh yêu nhạc vô cùng.

- Em biết, thế ra trường anh có định đi du học không ?

- Có chứ - Chàng gật đầu - Trong nước chúng ta âm nhạc không có hoàn cảnh để phát triển, vì vậy anh định sang Ý Đại Lợi, em có chịu theo anh không ?

__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn