Hồi 3
Quỷ Diện Lang Nha
Lục Thừa Ân được dì chỉ vẽ đường đi nước bước, theo đó chàng băng rừng vượt suối, lặng lội theo lối đường tắt tìm đến Linh Sơn.
Diệp Tố Minh nhiều lần căn dặn chàng trên đường đi không được xen vào những chuyện thị phi giang hồ, cốt sao càng :Dng đến Chính Nghĩa bang, tìm cách gia nhập vào bang hội này, từ đó điều tra tung tích của bí kíp Lục gia.
Thừa Ân nóng lòng lo cho sinh mạng toàn gia Thanh Long tiêu cục nên đi bất kể ngày đêm, đó ăn lương khô, khát uống nước suối, ba ngày sau chàng đã vượt được gần một phần tư quãng đường, theo đó mà tính thì thời hạn ba mươi chín ngày cho chàng cũng không đến nỗi trễ.
Buổi chiều ngày thứ tư, chàng nghỉ chân bên một bờ suối vắng, mở bọc lấy lương khô ra lót dạ, vô tình nhìn thấy ống trúc lăn ra liền cầm lên xem thử.
Thật ra, vật ở trong người chàng từ mấy ngày qua nhưng chưa bao giờ chàng nhìn nó kỹ. Bởi Thừa Ân tính tình ngay thẳng mặc dù có chút tò mò nhưng vì nghĩ vật không phải của mình nên không muốn quan tâm tới.
Lần này cầm ống trúc trên tay, nhìn thấy nước trúc lâu ngày bóng loáng, lóng lành màu xanh lại có dấu niêm phong cẩn thận khiến chàng không khỏi thắc mắc, tự hỏi vật gì ở ống trúc mà khiến cho giang hồ tranh đoạt, nặng mùi tử khí đến dường ấy.
Nếu là người khác chắc sẽ không kềm được lòng tham, hoặc chí í là vì tính tò mò sẽ mở ra xem. Nhưng Lục Thừa Ân vốn có dòng máu quang minh lỗi lạc của người cha từng là Minh chủ võ lâm, lại được sự dạy dỗ tinh tế của Ngọc Nữ Linh Sơn vang bóng một thời, nên chàng có thừa cái khí chất của bậc đại trượng phu, hành động đường đường chính chính.
Vả chăng, đối với Thừa Ân lúc này chẳng có bảo vật gì quý giá đáng quan tâm hơn là pho bí kíp gia truyền “Quy Nguyên Thần Công”. Chàng vừa định cất ống trúc vào bọc thì xẹt một tiếng, một con nhím từ trong rừng lăn vù đến trước mặt chàng.
Con nhím lăn với tốc độ rất nhanh khiến Thừa Ân chưa hết ngạc nhiên thì thân hình nó bung ra biến thành một lão già lùn tịt.
Lão lùn cả người đầy râu tóc ngoác miệng nhìn chàng cười:
- Hì ... hì Lão phu theo dấu ngươi thật cực khổ.
Lão chính là Thổ Hành Vương Trương Tử Thông, vì không cam tâm mất bảo vật nên lần mò theo dõi, cuối cùng lão lại có cơ hội đoạt lại bảo vật.
Lục Thừa Ân sau lúc bàng hoàng đã bình tâm trở lại. Tuy thân hình Trương Tử Thông loắt choắt trông rất buồn cười nhưng Thừa Ân vẫn chấp tay cung kính với lão:
- Tiền bối sao phải theo vãn bối ?
Trương Tử Thông từ xưa đến giờ hễ gặp người là bị chọc ghẹo khinh lờn, ngoài những kẻ biết danh sợ lão ra thì chẳng ai là không vì dị tướng của lão mà buông vài câu trêu cợt. Lần này lão được một chàng trai trẻ tuấn tú trọng thị khiến lão vô cùng thích thú, cười rung cả râu tóc:
- Ha ha ... Tốt lắm ... Tốt lắm ! Tiểu tử rất ngoan.
Dứt lời, lão chỉ tay vào ống trúc, nói tiếp:
- Lão phu vì vật đó mà theo ngươi.
Thừa Ân giật mình nhưng lấy lại vẻ bình tĩnh thật nhanh:
- Tiền bối ! Nếu không phải vật của mình thì chớ tranh đoạt làm gì ?
- Ngươi làm sao biết nó không phải là vật của ta ?
- Vật này vãn bối nhận được từ tay của một người khác.
- Ta biết ! Thế ngươi có biết trong ống trúc đó đựng thứ gì không ?
- Vãn bối không biết.
- Sao ngươi không mở ra xem thử ?
- Vật này không thuộc về vãn bối thì không cần phải biết nó là cái gì.
Lão già lùn gật gù cái đầu có cái cần cổ ngắn ngủn làm cho cả thân hình lão chuyển động trông rất buồn cười.
- Tiểu tử ! Lão phu thích ngươi rồi đó. Ta cho ngươi biết trong ống trúc chính là Lang Nha Bí Lục, một môn võ công tối thượng của Quỷ Diện Lang Nha. Thôi, ngươi giao ống trúc đó cho lão phu, rồi hai chúng ta tìm chỗ vắng vẻ nghiên cứu võ học trong bí kíp, may ra thành sự thì xuất đạo giang hồ ngạo thị một chuyến cho vui.
Lục Thừa Ân nghe đến bí kíp thì nghĩ tới gia thù, bất giác run giọng hỏi:
- Lang Nha Bí Lục so với “Quy Nguyên Thần Công” thì như thế nào ?
- Cái này ... thật khó mà nói. Có điều Quỷ Diện Lang Nha từng bại dưới tay Lục Chỉ Cầm Ma Lục Thừa Phong, không hiểu vì võ công kém tinh hay vì tu luyện không bằng.
Thừa Ân nghe nói cha mình từng thắng chủ nhân của pho bí kíp này thì tâm thần thơ thới, lấy làm vui vẻ. Chàng chưa kịp nói gì thì bỗng trong rừng vang lên tiếng sói tru nghe rất rùng rợn. Có một điều là tiếng tru này thoạt đầu ở rất xa xa, trong tích tắc đã đến rất gần, nếu là loài chó sói thông thường thì không thể có tốc độ di chuyển kinh người như thế.
Trương Tử Thông nghe tiếng tru đó thì mặt mày thất sắc, tay chân run run lậy bẩy:
- Không xong ... không xong rồi ! Hãy chạy cho mau !
Lão chưa kịp động thân thì tiếng quát cùng với bóng người đến nhanh như quỷ hiện:
- Ngươi chạy đi đâu ?
Người đó đứng cách Trương Tử Thông không đầy một thước khiến lão đứng ngẩn ra chẳng còn nghĩ đến chuyện chạy nữa. Thì ra tiếng tru vừa rồi không phải của chó sói mà chính là tiếng hú của hắn.
Nhân vật vừa mới xuất hiện chẳng những có tiếng hú hệt như loài sói mà cả gương mặt của hắn cũng mang những đường nét điển hình của một con chó sói.
Lão mặc chiếc áo lông sói, đôi tay dài khẳng khiu với những móng vuốt nhọn hoắc.
Mồm lão nhô ra dài ngoằng trên gương mặt loắt choắt. Hàm răng trên mọc ra hai chiếc răng nanh hệt như răng sói. Đặc biệt trên mặt lão có một vệt sẹo dài vắt ngang từ chân mày, vết thương do kiếm tạo ra làm hỏng của lão một con mắt.
Lục Thừa Ân tuy lần đầu bước chân ra giang hồ, nhưng nhờ được sự dạy dỗ của đệ nhất nữ võ lâm thiên hạ Diệp Tố Minh nên đối với những kiến thức giang hồ chàng không đến nỗi khờ khạo lắm. Vừa nhìn thấy nhân vật này thì chàng cũng run rẩy toàn thân không kém gì họ Trương.
Lão già mặc áo lông sói xạ tia mắt lang độc từ con mắt duy nhất vào người Thừa Ân không chớp. Gương mặt lão khích động biến chuyển từ xanh sang đỏ rồi trở lại xanh chứng tỏ lão đang bị kích động mạnh.
Cuối cùng, lão cất tiếng khe khé:
- Tiểu tử ! Ngươi là gì của Lục Thừa Phong ?
Thừa Ân có nằm mơ cũng không ngờ lão mặt sói này lại hỏi một câu thấu tâm can như thế. Tuy nhiên chàng là người có tâm cơ mẫn tiệp, đối với mọi sự việc cho dù hung hiểm đến đâu cũng giữ được vẻ bình tĩnh hơn người. Chàng điềm nhiên đáp:
- Vãn bối không biết ai là Lục Thừa Phong.
- Ngươi nói láo.
- Vãn bối không biết nói dối bao giờ.
- Tên họ ngươi là gì ?
- Vãn bối mồ côi cha mẹ, chẳng được đặt tên, chỉ biết mọi người quen gọi là Tiểu Ngưu.
Lão già mặt sói vẫn chăm chú nhìn chàng. Một lúc sau, lão chợt thở dài than khẽ:
- Giống thật ... giống thật ...
Trong lúc lão đang bận suy nghĩ thì Trương Tử Thông đưa mắt nháy khẽ với Thừa Ân, ý ra dấu bảo chàng thừa cơ chạy đi,rồi đó lão cũng động thân đánh bài tẩu mã.
Không ngờ lão mặt sói thủ đoạn cao cường, lão chỉ khẽ ngoắc tay một cái thì thân hình bé tẹo của Trương Tử Thông như bị nam châm hút dội ngược trở lại té ngửa xuống đất.
- Ngươi chạy đi đâu ?
Họ Trương nhân cơ hội đó liền cuộn tròn thân người lại lăn xẹt đi, đó là tuyệt kỷ địa hành của lão, chỉ xử dụng trong lúc nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy nhiên lần này họ Trương đã gặp phải đại sát tinh. Lão già mặt sói không cử động mà thân hình xẹt đi như bóng quỷ. Lão chận đầu, khoá đuôi, thân ảnh mờ mịt nhanh nhẹn phi thường, khiến Trương Tử Thông ở dưới đất cứ lăn qua lăn lại như quả cầu bị người ta đá.
Sau một lúc đóng tuồng, lão mặt sói liền quát lên:
- Hiện nguyên hình đi !
__________________
|