Ðề tài: thiên hạc hổ
View Single Post
  #10  
Old 07-19-2004, 10:36 AM
egeo's Avatar
egeo egeo is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Nơi Cư Ngụ: lo` ruou.
Bài gởi: 2,098
Send a message via ICQ to egeo Send a message via Yahoo to egeo
Default

Thiên Hạc Phổ Nguyên tác : Ngọa Long Sinh




Hồi 30: Thiếu Lâm kinh biến



Bang chủ Cái bang Hoắc Minh Phong kêu thất thanh :
- Sao lại có chuyện như thế?
Thôi Đại Công cũng tiếp lời :
- Đại hòa thượng, ngươi nói thật không?
Hòa thượng chấp tay, nói :
-Đệ tử Phật môn đương nhiên là không dám nói dối lừa người!
Cát Uy dịch mục quang nhìn qua Hoắc Minh Phong và nói :
- Bang chủ, xem ra quả thực là có người làm khó bản bang rồi!
Hoắc Minh Phong nói :
- Khá lắm! Bản tòa cũng muốn xem kẻ đó là nhân vật nào?
Lão quét đôi tinh quang nhìn qua bốn hòa thượng rồi nói tiếp :
- Đương kim thế gian chỉ có một Bang chủ Cái bang là Hoắc mỗ, phiền các vị đại sư mau thông báo với Nhập Vân chưởng môn, nói rằng có Hoắc mỗ theo hẹn mà đến!
Hòa thượng cười nhạt một tiếng rồi nói :
- Chuyện này mới thật là kỳ quái.
Hòa thượng có thân hình lực sĩ đứng bên cạnh tiếp lời :
- Không sai, chuyện này quả thất rất kỳ quái, trông mấy vị này khí thế bất phàm, không giống hạng người bại hoại.
Hòa thượng ốm gật đầu, nói :
- Sư đệ, chúng ta phải thương lượng một chút.
Hòa thượng to lớn nói :
- Sư huynh, chúng ta có cần đi thông báo không? Có thể... Có hiểu lầm trong chuyện này rồi!
Hòa thượng ốm trầm ngâm một lát rồi nói :
- Hiểu lầm thì chưa chắc nhưng tất nhiên là có thật có giả rồi!
Hòa thượng to lớn phá lên cười rồi nói :
- Ai là thật?
Hòa thượng ốm lắc đầu, nói :
- Ai mà biết được?
An Tiểu Bình không nhịn được nên lớn tiếng nói :
- Đương nhiên vị này là thật rồi! Lẽ nào các vị không có mắt?
Hòa thượng to lớn nói :
- Tiểu thí chủ là đồng bọn với bọn họ thì làm sao nói bần tăng tin được?
An Tiểu Bình nói :
- Vậy làm thế nào đại sư mới tin?
Hòa thượng ốm mỉm cười, nói :
- Rất đơn giản, các vị lui xuống núi chờ Chưởng môn của bổn tự điều tra rõ mọi chuyện rồi hãy trở lên.
Hoắc Minh Phong nộ khí quát lớn :
- Nói bậy! Làm sao có kẻ giả mạo lão phu được? Chỉ sợ rằng các ngươi rắp tâm làm khó người khác đấy thôi!
Hòa thượng to lớn nói :
- Thí chủ xem tăng nhân của Thiếu Lâm tự như hạng bại hoại trên giang hồ chăng?
An Tiểu Bình lạnh lùng tiếp lời :
- Ta thấy cũng chẳng khác là bao!
Hòa thượng ốm nghiêm túc nói :
- Tiểu thí chủ to gan khinh thị tăng lữ của Thiếu Lâm tự mà không sợ thanh quy giới luật của bổn tự trừng trị chăng?
An Tiểu Bình thản nhiên nói :
- Thanh quy giới luật của các vị thì có can hệ gì đến ta?
Hòa thượng ốm nói :
- Buộc thí chủ vào bổn tự lãnh tội, sao lại nói vô can?
An Tiểu Bình nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi nói :
- Phương huynh, chuyện này thật không?
Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói :
- Vị đại sư này nói không sai, Thiếu Lâm tự lãnh đạo võ lâm nên đích thực là không cho phép người ngoài vu tội cho mình!
An Tiểu Bình nói :
- Phương huynh, nếu tại hạ không nhận tội thì sao?
Phương Tuyết Nghi nói :
- Tăng lữ Thiếu Lâm sẽ truy bắt hiền đệ!
An Tiểu Bình mỉm cười, nói :
- Bọn họ muốn truy bắt à? Dựa vào bốn hòa thượng chẳng ra gì này chăng?
Phương Tuyết Nghi biết là nàng thuận miệng nói ra một cách vô tâm nhưng như thế là đắc tội với tăng lữ Thiếu Lâm tự rồi. Do vậy, chàng đành gượng cười, nói :
- Hiền đệ, chúng ta là khách từ xa tới, tốt nhất là chớ làm cho chủ nhân tức giận mới phải!
An Tiểu Bình trầm ngâm một lát rồi bỗng nhiên phá lên cười khanh khách một tràng rồi nói :
- Phương huynh, nếu không muốn tiểu đệ gây sự thì cứ để mặc bọn họ vậy!
Tuyết Nghi chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm.
Lúc này Thôi Đại Công hắng giọng rồi nói với bốn vị hòa thượng :
- Trong thiên hạ chỉ có một Bang chủ Cái bang, sao bốn vị đại sư không vào thông báo cho Nhập Vân đại sư một tiếng và bảo kẻ giả mạo cũng ra gặp một thể?
Hòa thượng ốm nhìn qua hòa thượng to lớn rồi nói :
- Sư huynh, lão thí chủ này nói cũng có lý đấy!
Hòa thượng to lớn, gật đầu nói :
- Không sai, tốt nhất là chúng ta mời Tri Khách sư thúc rồi...
Hòa thượng này hơi ngừng lại một lát rồi nói tiếp :
- Nhưng chuyện vị tiểu thí chủ kia miệt thị bản tự thì chúng ta không thể bỏ qua!
Hai hòa thượng từ đầu đến giờ chưa nói một lời, lúc này bỗng nhiên cất bước tiến về phía An Tiểu Bình. Một hòa thượng có thân hình cao to, tướng mạo hùng mạnh, còn hòa thượng kia có thần thái nhợt nhạt tựa như người mang đại bệnh lâu ngày.
Hòa thượng cao to bước đến trước mặt An Tiểu Bình rồi lớn tiếng quát :
- Tiểu thí chủ, người tự đi nhận tội hay muốn bần tăng dùng chân tay để mời?
An Tiểu Bình thản nhiên mỉm cười, nói :
- Cái gì? Hòa thượng ngươi muốn động thủ với ta à?
Hòa thượng cao to lạnh lùng nói :
- Bần tăng không muốn tranh cãi với ngươi! Nếu ngươi muốn ít nếm mùi đau khổ thì tốt nhất là hãy ngoan ngoãn đi nhận tội!
An Tiểu Bình phá lên cười khanh khách rồi nói :
- Hòa thượng ngươi đang nằm mộng chăng?
Hòa thượng cao to nháy mắt với hòa thượng xanh xao rồi bỗng nhiên cả hai tung người bước tới trước An Tiểu Bình.
Phương Tuyết nghi cũng đứng cạnh bên An Tiểu Bình nhưng chàng không có ý xuất thủ, thì ra chàng cũng muốn xem thử võ công của An Tiêu Bình như thế nào?
Hai hòa thượng bất ngờ tập kích nhưng Tiểu Bình xem như chẳng có chuyện gì, nàng mỉm cười và chờ hai hòa thượng xuất thủ chụp vào vai mình thì mới lạnh lùng nói :
- Hai hòa thượng các ngươi thật là không biết xấu hổ, hãy cút đi cho ta.
Chỉ thấy song thủ của nàng khẽ động thì hai hòa thượng kia đã tựa như hai quả cầu lăn tròn ra ngoài xa. Hữu thủ của hai hòa thượng đều buông xuôi, tỏ rằng là đã thọ thương!
Hoắc Minh Phong kinh ngạc kêu lên.
- Kình khí của vị lão đệ này quả nhiên là lợi hại.
An Tiểu Bình mỉm cười, nói :
- Bang chủ quá khen!
Lúc này hòa thượng to lớn chợt biến sắc, hắn nói :
- Tiểu thí chủ, ngươi gây ra đại họa rồi đấy!
An Tiểu Bình nói :
- Cái gì là đại hoạ, bọn chúng muốn đả thương ta mà võ công lại quá kém cỏi như thế, trong khi ta chẳng hề vung tay múa chân gì cả, lẽ nào còn phải trách ta?
Thôi Đại Công tiếp lời :
- Không sai, Thiếu Lâm tự là Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ lâm, xưa nay khí độ quãng đại, nhưng hôm nay lão phu tận mắt trông thấy chỉ toàn là hạng chẳng ra gì như thế này.
Lão hỏi ngưng một lát rồi nói với hòa thượng to lớn :
- Hòa thượng, hai đồng bọn của ngươi đã bị vị An lão đệ này dùng cương khí chấn thương, nếu không mau hồi tự chữa trị thì hai cánh tay tất sẽ tàn phế đấy!
Hai hòa thượng to lớn và ốm đều tỏ vẻ không tin nên trì nghi mà không trả lời ngay.
An Tiểu Bình mỉm cười, nói :
- Thôi lão tiền bối, không phải bọn họ bị cương khí phản chấn mà thọ thương đâu, bởi lẽ vãn bối căn bản không luyện cương khí hộ thể mà!
Thoạt tiên Phương Tuyết Nghi cũng ngỡ là nàng luyện cương khí hộ thể, bây giờ nghe vậy thì buột miệng nói :
- Vậy thì hiền đệ làm thế nào đả thương bọn họ?
An Tiểu Bình mỉm cười, nói :
- Đây là bí mật của tiểu đệ, nếu là người khác hỏi thì nhất định tiểu đệ sẽ không trả lời!
Phương Tuyết Nghi liền nói :
- Nếu không tiện nói ra... Thì hiền đệ không trả lời cũng chẳng sao.
Tiểu Bình nói :
- Phương huynh đã hỏi thì đương nhiên là tiểu đệ theo sự thật mà nói ra rồi.
Nàng hỏi ngưng một lát rồi nói tiếp :
- Thực ra tiểu đệ chỉ dùng thủ pháp "Đàn Chỉ điểm huyệt" để điểm huyệt đạo bọn họ mà thôi!
Tuyết Nghi ngẩn người, chàng chưa kip nói thì Hoắc Minh Phong đã lên tiếng :
- An lão đệ, sao lão phu chẳng thấy ngươi xuất thủ gì cả?
Tiểu Bình nói :
- Vãn bối dấu song thủ trong tay áo rồi co ngón tay lại búng ra nên đương nhiên là mấy vị nhìn không thấy!
Hoắc Minh Phong có vẻ không tin lắm nhưng cũng không tiện truy vấn.
Phương Tuyết Nghi thì bán tín bán nghi nhưng chàng cảm thấy nơi này đông người và việc Tiểu Bình không muốn nói ra môn võ công đó cũng là lẽ thường tình nên chàng mỉm cười, nói :
- Hiền đệ, thương thế của hai vị hòa thượng kia có nghiêm trọng lắm không?
An Tiểu Bình nói :
- Không nặng, sau hai canh giờ thì huyệt đạo tự giải, nhưng...
Bỗng nhiên nàng mỉm cười một cách thần bí rồi nói tiếp :
- Nếu không có ai biết cách phá giải được thủ pháp điểm huyệt này thì tốt nhất là đừng vọng tưởng giải huyệt cho hai hòa thượng kia!
Thì ra lúc này hòa thượng ốm đã tiến đến định giải huyệt cho hai hòa thượng đồng bọn. Nhưng hắn chưa kịp đưa tay lên thì đã nghe mấy câu của An Tiểu Bình vừa nói, vì vậy bất giác hắn thối lui ra sau mấy bước.
Hòa thượng to lớn chau mày nói :
- Tiểu thí chủ, ngươi nói sau hai canh giờ thì huyệt đạo sẽ tự giải, chuyện này thật không?
An Tiểu Bình nói :
- Thật thì sao nào? Ngươi cũng muốn nếm chút mùi vị của thủ pháp điểm huyệt này chăng?
Cát Uy tiếp lời :
- Hòa thượng, tốt nhất là ngươi hãy kiên nhẫn một chút, nếu không thì cả bọn các ngươi...
Nhất thời bốn hòa thượng không biết nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn nhau, nhưng vị thế vẫn đứng ngăn chận đường lên Thiếu Lâm tự.
Phương Tuyết Nghi thấy vậy thì không nén được tức khí, chàng trầm giọng nói :
- Các vị không nói năng gì mà chận đường như vậy thế cũng gọi là đệ tử Thiếu Lâm tự sao?
Hòa thượng to lớn và hòa thượng ốm nghe vậy thì đưa mắt nhìn mắt nhìn nhau, kế đó là hòa thượng ốm nói :
- Tiểu thí chủ, bọn bần tăng phụng mệnh trấn thủ nơi này không cho bất kỳ người nào qua, dù tiểu thí chủ dùng kế khích tướng thì bọn bần tăng cũng đành chịu thôi!
Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
- Khá lắm, bọn họ định giở trò vô lại đây.
Nghĩ thế nhưng ngoài miệng chàng nói :
- Nhị vị đại sư có công hàm dưỡng thật cao thâm! Chỉ có điều tại hạ chẳng có được khả năng nhẫn nại như các vị.
Lời chưa dứt thì đột nhiên chàng tung người tới trước, hữu thủ chụp về phía hòa thượng to lớn, đồng thời miệng quát :
- Đã nói tốt không được thì tại hạ đành đắc tội vậy!
Hòa thượng này thấy đối phương nhắm vào mạch môn của mình mà chụp thì hừ một tiếng rồi trở tay chụp lại vào cổ tay đối phương. Hắn xuất thủ cũng có mấy thành hỏa hầu nhưng đáng tiếc là đã chọn sai đối thủ, trảo thủ của Tuyết Nghi đi được nữa đường thì bỗng nhiên biến thế và điểm ngay vào Kiên Tĩnh huyệt của đối phương.
Hòa thượng to lớn chợt biến sắc, hắn định lách người thối lui nhưng đã quá muộn, chỉ lực của Phương Tuyết Nghi vừa phát thì toàn thân hòa thượng này đứng yên bất động như pho tượng.
Hòa thượng ốm không ngờ trình độ võ công của Tuyết Nghi cao cường như thế nên hắn ngẩn người một lúc rồi mới nói :
- Quả nhiên là tiểu thí chủ có năng lực hơn người nhưng bần tăng không tin là thí chủ có thể tiến lên được Thiếu Lâm tự.
Lời chưa dứt thì hắn vung quyền đánh tới ngay.
Tuyết Nghi thấy vậy thì mỉm cười, chàng nhẹ nhàng vung hữu thủ lên rồi bình thản đẩy ra một chưởng. Một chưởng rất ư là nhẹ nhàng nhưng lực đạo uy mãnh đến độ bình sinh hòa thượng ốm này chưa từng được thấy bao giờ. Chỉ nghe hắn kêu một tiếng thê thảm rồi thổ huyết tươi và cuối cùng là ngã lăn ra đất.
Phương Tuyết Nghi quay sang nói với Hoắc Minh Phong :
- Hoắc bang chủ, chúng ta không cần bọn họ thông báo nữa rồi!
Tống Phù không chờ Hoắc Minh Phong trả lời, lão đã sải bước tiến lên Thiếu Lâm tự.
Hoắc Minh Phong không ngờ Tuyết Nghi xuất thủ có uy lực như thế nên bất giác sững người một lúc rồi mới nói :
- Tiểu huynh đệ, chưởng lực của ngươi khiến lão phu vô cùng thán phục.
Lão hỏi ngưng lại rồi nói tiếp :
- Chúng ta xông lên Thiên Phúc Địa môn thế này sợ rằng sẽ kích động chúng tăng của Thiếu Lâm tự thôi! Lát nữa nếu tăng nhân Thiếu Lâm tự trách hỏi chuyên này thì Phương lão đệ không cần lên tiếng, cứ để lão phu đảm nhận, được chứ?
Phương Tuyết Nghi mỉm cười, nói :
- Bang chủ, vãn bối đến đây tuy là tương trợ cho Thiếu Lâm nhưng vãn bối không phải là người sợ chuyện, nên đành tâm lãnh hảo ý của Bang chủ thôi!
Hoắc Minh Phong thấy chàng cự tuyệt thì đành gượng cười, nói :
- Phương lão đệ không quen biết nhiều tăng lữ Thiếu Lâm tự nên lão phu có ý muốn làm sạch chút tiểu tiết vừa rồi cho đôi bên mà thôi! Bây giờ lão đệ ngươi đã nói vậy thì lão phu còn biết nói gì nữa?
Nói đoạn lão phá lên cười một tràng rồi phóng bước lên Thiếu Lâm tự.
Quần hùng lần lượt cất bước theo sau, khi bước qua chỗ hòa thượng ốm nằm dưới đất thì Cát Uy lấy ra một viên hoàn đan chuyên trị nội thương bỏ vào miệng hòa thượng này.
Tuyết Nghi thấy vậy thì rất cảm động, chàng thầm nghĩ :
- Không ngờ người thâm trầm như Cát Uy mà tâm địa lại nhân từ như vậy!
Chàng đang suy nghĩ thì chợt nghe An Tiểu Bình nói :
- Phương huynh, chúng ta cũng đi thôi!
Phương Tuyết Nghi nhìn lên thì thấy bọn Tống Phù và Bang chủ Cái bang đã đi rất xa nên gượng cười, nói :
- Hiền đệ, chúng ta mau đuổi theo bọn họ để cùng nhập tự.
Hai người lập tức phóng bước truy theo.
An Tiểu Bình vừa lướt đi vừa khẻ nói :
- Phương huynh, tiểu đệ nghe gia mẫu nói Thiếu Lâm tự không cho nữ nhân vào, chẳng hay chuyện này thật không?
Phương Tuyết Nghi cũng á khẩu, thì ra chàng cũng chẳng rõ chuyện này như thế nào. Một lúc sau chàng mới nói :
- Hiền đệ, hiện tại hiền đệ đang mặc y phục và cải trang nam nhân, dù bọn họ có quy định như vậy thì cũng chẳng sao mà.
Tiêu Bình nói :
- Tiểu đệ sợ bọn họ phát hiện ra thôi!
Tuyết Nghi nói :
- Làm sao có thể?
Tiểu Bình trầm ngâm không nói gì thêm nữa, lúc này hai người cũng đã đến sơn môn rồi.
Bọn Tống Phù, Hoắc bang chủ đang đứng trước sơn môn, một lúc sau thì hai cánh sơn môn của Thiếu Lâm tự chậm rãi mở ra. Quần hùng nhìn vào thì thấy một lão một tăng tóc bạc, thân hình như hộ pháp đang đứng giữa của.
Thôi Đại Công đứng trước Tống Phù nên vừa thấy lão hòa thượng xuất hiện thì lão với cung thủ hành lễ và nói :
- Xin chào đại sư!
Lão hòa thượng chấp tay giữa ngực, nói :
- A di đà Phật, có phải các vị vừa gọi cửa không?
Thôi Đại Công nói :
- Không sai!
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
- Tại sao bọn họ lại không biết lão hòa thượng này?
Lão hòa thượng nhìn Thôi Đại Công một lúc rồi lạnh lùng tiếp lời :
- Lão thí chủ có biết đây là nơi nào không?
Thôi Đại Công ngạc nhiên, lão nói :
- Thiếu Lâm tự!
Lão hòa thương lại niệm Phật hiệu rồi nói :
- Lão thí chủ đã biết là Thiếu Lâm tự mà tại sao lại có hành động ngang ngược như vậy?
Thôi Đại Công nói :
- Lão phu có gì là ngang ngược đâu?
Lão hòa thượng nói :
- Tự tiện xông lên sơn môn mà không phải là ngang ngược à?
Thôi Đại Công phá lên cười một tràng rồi hỏi :
- Đại sư có phải là tăng lữ của Thiếu Lâm tự không vậy?
Quả nhiên là Thôi Đại Công không biết người này, trông tình thế thì hình như Hoắc Minh Phong và Tống Phù cũng không biết.
Lão tăng trầm ngâm một lát rồi nói :
- Đương nhiên lão nạp là môn hạ của Thiếu Lâm tự rồi! Nếu không thì làm sao có thể ở đây nói chuyện với các vị.
Thôi Đại Công tiếp lời :
- Trông đại sư rất lạ, lão phu quen biết không ít tăng lữ Thiếu Lâm tự nhưng xưa nay chưa gặp đại sư bao giờ?
Lão tăng thản nhiên mỉm cười, nói :
- Lâu nay lão nạp ở chốn điền viên, rất ít lên Tung Sơn nên các vị không biết cũng chẳng có gì kỳ lạ!
Thôi Đại Công à một tiếng rồi nói :
- Thì ra là như vậy.
Bỗng nhiên Tống Phù bước lên trước cung thủ hỏi :
- Xin hỏi đại sư xưng hô thế nào?
Lão tăng nhìn Tống Phù hồi lâu rồi nói :
- Nhập Thánh đại sư.
Tống Phù hỏi tiếp :
- Nhập Vân chưởng môn là người thế nào của đại sư?
Nhập Thánh đại sư nói :
- Chưởng môn nhân là tam sư đệ của lão nạp!
Tống Phù lại cung thủ hành lễ và nói :
- Nói vậy, đại sư là vị cao tăng đã nhường ngôi vị Chưởng môn để sống an cư năm xưa?
Nhập Thánh đại sư chớp chớp song mục, lão khẽ nói :
- Chuyện xưa đã qua rồi, lão thí chủ còn nhắc đến làm gì?
Bỗng nhiên lão nhớ đến điều gì nên hỏi trầm ngâm một lát rồi nói :
- Tôn tánh đại danh của lão thí chủ xưng hô thế nào, làm sao biết được chuyện năm xưa của lão nạp?
Tống Phù nói :
- Tại hạ là Tống Phù!
Nhập Thánh đại sư suy nghĩ rồi nói :
- Lão nạp xuất gia từ nhỏ, tuy gửi thân chốn sư môn nhưng xưa nay không qua lại với nhân vật võ lâm, đó cũng chính là lý do mà năm xưa không dám tiếp nhận chức vị Chưởng môn. Tống thí chủ đã biết chuyện xưa của lão nạp thì nhất định phải là nhân vật có danh vọng trong võ lâm?
Tống Phù nói :
- Không dám, đại sư quá lời rồi!
Lúc này Phương Tuyết Nghi mới hiểu rõ vì sao mấy vị tiền bối này không biết lão tăng Nhập Thánh kia, thì ra vị đại sư kia xưa nay không hề lai vãng với nhân vật võ lâm.
Tống Phù chỉ qua Thôi Đại Công bên cạnh và nói :
- Đại sư, vị này là Trưởng lão của Cái bang, danh hiệu là Ô Y Thần Tẫu Thôi Đại Công!
Thôi Đại Công với cung thủ, nói :
- Thôi mỗ cũng đã nghe thịnh đức của đại sư từ lâu!
Nhập Thánh đại sư chấp tay niệm Phật hiệu rồi nói :
- Lão nạp bất tài nên giả chết nhượng hiền, đây vốn là chuyện nội bộ, thí chủ nhắc lại khiến lão nạp hổ thẹn vô cùng!
Lão ngưng lại rồi quét mục quang nhìn qua quần hùng một lượt.
Phương Tuyết Nghi cảm thấy hai đạo thần quang của lão tăng như nhiếp hồn khiến đối phương không dám nhìn lại. Bất giác chàng thầm nghĩ :
- Huyền công nội lực của vị đại sư này thật là tinh ảo...
Vừa nghĩ đến đây thì chợt nghe Nhập Thánh đại sư nói :
- Lão thí chủ, mấy vị thí chủ này là người thế nào?
Thôi Đại Công mỉm cười, nói :
- Vị này là Bang chủ Cái bang!
Nhập Thánh đại sư ngạc nhiên hỏi lại :
- Bang chủ Cái bang?
Hoắc Minh Phong liền cung thủ nói :
- Tại hạ Hoắc Minh Phong, xin tham kiến đại sư!
Nhập Thánh đại sư chau mày nói :
- Chuyện này kỳ quái rồi!
Tống Phù mỉm cười, hỏi :
- Đại sư có điều gì không rõ chăng?
Nhập Thánh đại sư nói :
- Trong tịnh thất của Phương trượng bổn tự hiện có một vị Bang chủ Cái bang, sao ngoài này cũng có một vị Bang chủ Cái bang nữa?
Hoắc Minh Phong cung thủ, nói :
- Thiên hạ chỉ có một vị Bang chủ Cái bang chính là Hoắc mỗ bất tài này!
Nhập Thánh đại sư nói :
- Như vậy thì lão nạp cảm thấy mơ hồ rồi!
Hoắc Minh Phong lạnh lùng tiếp lời :
- Trong tịnh thất của quý Phương trượng là kẻ giả mạo, đại sư đừng để bọn chúng qua mặt!
Nhập Thánh đại sư nói :
- Làm sao biết người đó giả mạo? Lão thí chủ, chuyện này lão nạp không phân biệt được!
Hoắc Minh Phong ngẩn người, lão nói :
- Nói vậy có nghĩa đại sư cho rằng tại hạ là kẻ giả mạo chăng?
Nhập Thánh đại sư nói :
- Điều đó rất khó nói!
Cát Uy nghe vậy thì cười nhạt, xen vào :
- Đại sư là cao tăng đắc đạo, lời như vậy mà cũng nói ra được, thật khiến cho người ta quá thất vọng!
Nhập Thánh chau mày hỏi :
- Thí chủ xưng hô thế nào?
Cát Uy nói :
- Tại hạ Cát Uy, là đệ tử Cái bang!
Nhập Thánh đại sư mỉm cười, nói :
- Cát thí chủ giữ chức vị gì trong Cái bang?
Cát Uy lạnh lùng nói :
- Một trong Tứ đại Trưởng lão!
Nhập Thánh đại sư nói :
- Địa vị cũng cao đấy chứ!
Cát Uy lại lạnh lùng nói :
- Sợ rằng còn kém địa vị của đại sư trong Thiếu Lâm tự nhiều!
Nhập Thánh đại sư chấp tay, nói :
- Không dám, lão thí chủ quá khen rồi!
Lão hơi ngưng lại rồi quay sang nói với Hoắc Minh Phong :
- Hoắc bang chủ, chuyện thí chủ có phải là Bang chủ Cái bang hay không rất dễ giải quyết, chỉ có điều không biết người đả thương đệ tử bổn tự là vị Trưởng lão nào trong quý bang vậy?
Hoắc Minh Phong cười ha hả rồi nói :
- Ngươi đả thương đệ tử quý tự chính là...
Lão vốn muốn nói chính là Hoắc mỗ nhưng lời vừa đến của miệng thì chợt nhớ lời dặn dò của Phương Tuyết Nghi trước đó nên bất giác ngừng lại.
Phương Tuyết Nghi thấy vậy thì lập tức lên tiếng :
- Đại sư, chính vãn bối là người đả thương đệ tử quý tự!
Nhập Thánh đại sư ngạc nhiên, lão nhìn Tuyết Nghi từ chân lên đầu và mỉm cười, nói :
- Là tiểu thí chủ à?
Phương Tuyết Nghi nói :
- Không sai, chính là vãn bối!
Nhập Thánh đại sư hỏi :
- Tiểu thí chủ là đệ tử của phái nào?
Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói :
- Vãn bối không thuộc võ lâm cửu đại môn phái!
Nhập Thánh đại sư có vẻ không tin, lão nhìn qua Hoắc Minh Phong và hỏi :
- Vị tiểu thí chủ này có thật là không phải đệ tử của cửu đại môn phái không?
Hoắc Minh Phong cười ha hả một tràng rồi nói :
- Đương nhiên là không phải rồi! Nhưng nếu Hoắc mỗ nói ra lai lịch sư môn của vị thiếu hiệp này thì nhất định đại sư sẽ biết!
Nhập Thánh đại sư nói :
- Chuyện này... Xưa nay lão nạp không lai vãng với nhân vật võ lâm nên lời lão thí chủ vừa nói có lẽ hơi thái quá rồi.
Hoắc Minh Phong nói :
- Đại sư từng nghe nói về Trần Hy Chính - Trần đại hiệp bao giờ chưa?
Nhập Thánh đại sư chợt biến sắc, lão chấp tay niệm Phật hiệu rồi nói :
- Phải chăng là Kiếm Thần Trần đại hiệp?
Hoắc Minh Phong nói :
- Khắp thế gian chỉ có một vị Kiếm Thần Trần Hy Chính nên đương nhiên là không thể có người khác giả mạo!
Nhập Thánh đại sư chấp tay bái Phương Tuyết Nghi rồi nói :
- Tiểu thí chủ là truyền nhân của Kiếm Thần thật à?
Phương Tuyết Nghi cung thủ nói :
- Kiếm Thần chính là tiên sư, đại sư có quen biết không?
Nhập Thánh đại sư nói :
- Lão nạp đã nghe danh Trần đại hiệp từ lâu nhưng không có duyên tương ngộ, quả thật là chuyện di hận cả đời.
Lão hơi ngưng lại rồi hỏi Phương Tuyết Nghi với vẻ ngạc nhiên :
- Tiểu thí chủ, Trần đại hiệp đã quy tiên rồi chăng?
Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói :
- Đúng vậy, tiên sư đã tạ thế hồi hai tháng trước!
Nhập Thánh đại sư thở dài một hơi rồi nói :
- Lão nạp vô duyên, kiếp này không được gặp Kiếm Thần thật là...
Lão hơi ngưng lại rồi nói tiếp :
- Tiểu thí chủ đã là truyền nhân của Kiếm Thần thì chuyện đả thương nhằm đệ tử của bản tự cũng nên bỏ qua thôi!
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên thầm nghĩ :
- Uy dũng và nhân đức của sư phụ quả nhiên rất được võ lâm đồng đạo kính ngưỡng, ngay cả Thiếu Lâm cũng xem trọng sư phụ như thế thì ngày sau ta không thể làm bất cứ chuyện gì sai trái!
Nghĩ đoạn chàng cung kính nói :
- Đại sư, vãn bối nhất thời lỡ tay, nếu có chỗ nào đắc tội với quý tự thì vãn bối xin nguyện chịu trừng phạt vậy!
Nhập Thánh đại sư thấy chàng khiêm tốn và lễ phép thì rất cảm động, lão nói :
- Tiểu thí chủ, môn quy Thiếu Lâm tự tuy nghiêm, xưa nay đệ tử Thiếu Lâm tự cũng không để người ngoài ức hiếp nhưng bổn tự vạn phần kính phục ân đức duy trì võ lâm chánh đạo của Kiếm Thần Trần đại hiệp, do vậy dù tiểu thí chủ có lỡ mạo phạm đến giới luật của bổn tự thì cũng không nên để tâm!
Lão tăng nhìn qua Hoắc Minh Phong rồi nói tiếp :
- Thí chủ đã cùng đến với truyền nhân của Trần đại hiệp thì có lẽ là Bang chủ Cái bang thật rồi!
Hoắc Minh Phong thầm nghĩ :
- Khá lắm, vị hòa thượng nay tin phục Trần đại hiệp như thế thì sợ rằng bên trong tất có nguyên nhân.
Nghĩ đoạn lão mỉm cười, nói :
- Đại sư quả nhiên là người sáng suốt! Chỉ có điều đại sư định xử trí thế nào về nhân vật giả mạo đang ở trong tịnh thất của quý tự?
Nhập Thánh đại sư không ngờ Hoắc Minh Phong hỏi câu này nên ấp úng nói :
- Chuyện này... lão nạp nghĩ Chưởng môn Phương trượng tự có cách an bày, thí chủ không cần phải lo lắng!
Hoắc Minh Phong mỉm cười, nói :
- Đại sư, Hoắc mỗ có một câu này, nói ra xin đại sư chớ trách nhé!
Nhập Thánh đại sư nói :
- Xin lão thí chủ cứ nói.
Hoắc Minh Phong nói :
- Tuy quý tự không muốn làm khó dễ kẻ giả mạo Hoắc mỗ nhưng Hoắc mỗ thì không thể bỏ qua cho hắn!
Nhập Thánh đại sư không am tường chuyện giang hồ nên nghe vậy thì nhìn hỏi :
- Tại sao?
Hoắc Minh Phong đáp :
- Hoắc mỗ cho rằng người đó nhất định là hạng bất hiệu của ban bang, do vậy Hoắc mỗ muốn vạch mặt hắn và trừng trị theo bang quy để trị chúng!
Nhập Thánh đại sư như ngộ ra, lão nói :
- Đúng vậy! Sao lão nạp lại không nghĩ đến chuyện này nhĩ? Nhưng đây là chuyện nội bộ của quý bang, lão nạp không tiện hỏi đến!
Hoắc Minh Phong nghe trả lời như vậy thì nghĩ thầm :
- Vị đại sư này căn bản không hiểu chuyện hiềm khích trên giang hồ, tuy lão nói là không hỏi đến nhưng cũng chưa phải là đại diện cho lập trường của phái Thiếu Lâm, tốt xấu thể nào ta cũng phải buộc lão hứa một lời để lát nữa gặp Nhập Vân chưởng môn sẽ tiện đường ăn nói!
Chủ ý đã định, Hoắc Minh Phong liền nói ngay :
- Đại sư nói là phái Thiếu Lâm không muốn xen vào chuyện nội bộ của tệ bang phải không?
Nhập Thánh đại sư là người chân thật nên tự nhiên là không hiểu được thâm ý của đối phương, do vậy lão mỉm cười, nói :
- Quý phái có phản dồ thì đương nhiên Thiếu Lâm tự không thể giúp cho phản đồ rồi, nếu không chẳng phải bổn tự đi ngược với võ lâm chánh đạo sao?
Tống Phù chợt lên tiếng nói :
- Đại sư, chúng ta có thể nhập tự tham kiến quý Phương trượng không?
Nhập Thánh đại sư mỉm cười, nói :
- Có gì là không thể?
Tống Phù tiếp lời :
- Vậy thì phiền đại sư tiến dẫn cho bọn tại hạ nhé!
Nhập Thánh đại sư chợt bật cười rồi nói :
- Mời các vị thí chủ vào trong, lão nạp bế quan tọa thiền lâu quá nên quên cả đạo lý ứng tiếp, thật là đắc tội, đắc tội!
Tống Phù và Hoắc Minh Phong dẫn đầu quần hùng bước qua sơn môn vào Thiếu Lâm tự.
Phương Tuyết Nghi dõi mục quang nhìn xung quanh thì thấy cổ tùng chọc trời trồng hai bên thạch đạo, cách năm bước thì có một đệ tử cầm thiền trượng đứng rất nghiêm túc. Rõ ràng vì đối phó với Thiên Ma Nữ mà Thiếu Lâm tự chuẩn bị rất nghiêm túc, đệ tử toàn tự đã được điều động và luân phiên phòng vệ.
Đoàn người vòng qua mấy gian bảo điện thì rẻ qua một thiền viện bên phải, nơi này có hoa trúc lưa thưa, cảnh sắc rất thanh nhã u tịch.
Phương Tuyết Nghi ngước nhìn lên thì thấy trước cửa mắt nguyệt của thiền viện có bốn sa di chắp kiếm đứng hầu với thần thái nghiêm trọng.
Nhập Thánh đại sư bước lại nói với bốn sa di :
- Mau thông báo với Chưởng môn nhân là có Hoắc bang chủ thật sự của Cái bang đến!
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
- Lão hòa thượng này thật là quá trung thực. Sao lại nói những lời như thế được nhỉ? Sợ rằng kẻ giả mạo trong tịnh thất của Phương trượng nghe vậy thì sẽ bỏ trốn thôi!
Tuy trong lòng cảm thấy bát ổn nhưng không tiện nói ra.
Hoắc Minh Phong lại kêu lên :
- Đại sư nói vậy chỉ sợ tình thế sẽ bất ổn đấy!
Nhập Thánh đại sư ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao? Hắn vốn là kẻ giả mạo mà!
Hoắc Minh Phong nói :
- Xin đại sư suy nghĩ kỹ cho, nếu mấy lời này lọt vào tai kẻ giả mạo thì e rằng Nhập Vân chưởng môn sẽ khó làm người đứng ngoài cuộc.
Nhập Thánh đại sư suy nghĩ rồi nói :
- Thí chủ nói cũng có lý! Lão nạp bảo bọn chúng không nói như thế là được!
Lão quay sang nói tiếp với bọn sa di :
- Mau vào bẩm báo với Chưởng môn nhân nói rằng có truyền nhân của Kiếm Thần cầu kiến!
Một trong bốn sa di chấp tay hành lễ rồi lập tức đi vào tịnh thất. Không đầy một khắc sau thì sa di này trở ra và lớn tiếng nói :
- Chưởng môn nhân sẽ tự thân xuất nghênh!
Đích thân Chưởng môn Thiếu Lâm ra nghênh tiếp khách là chuyện rất ít có đối với nhân vật võ lâm, theo lẽ thì bọn họ không cần tỏ ra tôn kính đối với một nhân vật võ lâm hậu học, nhưng bây giờ tự thân Chưởng môn nhân xuất nghênh thì đủ thấy ảnh hưởng của Kiếm Thần đối với võ lâm như thế nào rồi.
Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì rất ngạc nhiên, chàng định lên tiếng ngăn cản thì thấy nơi cửa tịnh thất đã xuất hiện ba vị tăng nhân, niên kỷ đều ngoài thất tuần. Lão tăng đi giữa lớn tiếng hỏi :
- Vị thí chủ nào là đệ tử của Kiếm Thần? Lão nạp Nhập Vân xin có lời chào!
Phương Tuyết Nghi vội cung thủ hành lễ và nói :
- Vãn bối là Phương Tuyết Nghi xin bái kiến Chưởng môn đại sư!
Nói đoạn chàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Nhập Vân đại sư rất cao to, tuy râu tóc bạc như cước nhưng thần thái vẫn uy nghi.
Nhập Vân đại sư nhìn Tuyết Nghi một lúc rồi mỉm cười, nói :
- Tiểu thí chủ, Kiếm Thần Trần đại hiệp vẫn khỏe mạnh chứ?
Phương Tuyết Nghi khẻ nói :
- Tiên sư đã tạ thế rồi ạ!
Nhập Vân đại sư kinh ngạc không thôi, hồi lâu sau lão mới nói :
- Cái gì? Trần đại hiệp đã... đã...
Phương Tuyết Nghi bèn thuật lại một lượt chuyện sư phụ chàng vì bệnh lâu năm mà đã quy tiên hai tháng trước.
Nhập Vân đại sư nghe xong thì tỏ ra rất xúc động, lão thở dài một hơi rồi nói :
- Một đời hiệp nghĩa mà sao không được trường thọ chứ? Lão nạp thật vô cùng thương xót.
Lão hòa thượng râu dài tới ngực đứng bên trái Nhập Vân đại sư lên tiếng :
- Chuyện này không thể nói ở ngoài, Chưởng môn nhân có muốn mời mấy vị thí chủ này vào trong không?
Nhập Vân đại sư chấp tay nói :
- Xin mời chư vị thí chủ mau vào trong.
Lúc này mục quang của lão chợt dừng lại nơi Hoắc Minh Phong và Tống Phù, bất giác lão sững người và nói tiếp :
- Đây chẳng phải là Hoắc bang chủ sao?
Hoắc Minh Phong cười lớn rồi nói :
- Nhãn lực của Chưởng môn quả nhiên hơn người, Chưởng môn chưa quên Hoắc mỗ, thật khiến cho Hoắc mỗ khoan khoái vô cùng!
Nhập Vân đại sư chau mày và tự nói lẩm bẩm :
- Chuyện này thật là kỳ lạ!
Hoắc Minh Phong tiếp lời :
- Chuyện gì kỳ lạ chứ? Phải chăng là có người giả mạo Hoắc mỗ?
Nhập Vân đại sư lắc đầu, nói :
- Không phải là giả mạo mà là.. Thay thế thân phận Bang chủ!
Hoắc Minh Phong liên hỏi :
- Người đó đang ở đâu?
Thần sắc của Nhập Vân đại sư chợt trầm xuống, lão nhìn qua lão tăng bên trái và nói :
- Nhập Pháp sư đệ, mau vào giữ kẻ mạo danh thay thế.
Nhập Pháp đại sư không chờ nghe hết câu mà đã quay người lướt vào trong.
Nhập Vân chưởng môn thở dài một hỏi rồi nói tiếp :
- Không ngờ lão nạp đã bị yêu nữ này qua mặt, nếu Hoắc bang chủ không đến thì hậu quả thật khó tưởng tượng!
Nói đoạn lão dịch mục quang nhìn qua Tống Phù.
Tống Phù liền mỉm cười và nói :
- Chưởng môn có nhận ra lão thâu nhi này không?
Nhập Vân đại sư cũng mỉm cười, nói :
- Thí chủ là nhân vật dã hạt, chẳng hay hôm nay sao lại giá lâm tệ tự? Đạt Ma chân kinh đã không còn ở Tàng Kinh các, nếu thí chủ muốn hạ thủ thì e rằng sẽ bất như nguyện thôi!
Tống Phù phá lên cười một trận rồi nói :
- Chưởng môn, lão thâu nhi đến đây nào có chủ ý trộm của chư vị vật gì đâu? Dù các vị có mở rộng cửa hoặc dâng Đạt Ma chân kinh thì lão thâu nhi này cũng không cầm rồi!
Nhập Vân đại sư cũng cười ha hả rồi nói :
- Thí chủ khéo nói rồi, chẳng qua là lâu năm không gặp nên lão nạp mới nói đùa vậy thôi, thí chủ cứ tưởng là thật.
Lời chưa dứt thì lão đã quá người bước vào trong, quần hùng cũng lần lượt bước vào theo.
Mọi người vừa vào đến một gian Phật điện nguy nga thì thấy Nhập Pháp đại sư đang vội vàng chạy ra.
Nhập Vân đại sư liền trầm giọng hỏi :
- Bọn chúng tẩu thoát rồi chăng?
Nhập Pháp đại sư gật đầu, nói :
- Trong tịnh thất không thấy một bóng người, tiểu đệ đã hạ lệnh cho đệ tử phong tỏa và lùng sục toàn tự!
Nhập Vân đại sư nói :
- Sợ rằng phải phiền sư đệ đích thân đi một vòng mới được!
Nhập Pháp đại sư chấp tay nói :
- Tiểu đệ tuân mệnh!
Nói đoạn lão quay bước đi ngay.
Nhập Vân đại sư quay sang nói với Hoắc Minh Phong :
- Hoắc bang chủ, nhất thời lão nạp bất cẩn nên để bọn chúng chạy thoát, thật là đắc tội quá lớn với chư vị!
Hoắc Minh Phong tuy rất hậm hực trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn nở nụ cười và nói :
- Chưởng môn nhân khèo nói rồi, bản bang có hạng bất tiếu như vậy mà phải phiền đến đệ tử của quý tự, chuyện này khiến Hoắc mỗ vô cùng hổ thẹn.
Nói đến đây thì quần hùng đã vào tới thiền phòng.
Nhập Vân đại sư lần lượt mời mọi người an tọa rồi chỉ qua An Tiểu Bình, nói :
- Hoắc bang chủ, vị tiểu thí chủ này có phải là đồ đệ mới thâu của Bang chủ không?
Thì ra mọi người quá đông nên An Tiểu Bình vẫn chưa được giới thiệu.
Lúc này Hoắc Minh Phong nghe vậy thì mỉm cười lắc đầu, nói :
- Chưởng môn, Hoắc mỗ tu hành cả đời cũng không tìm được một đồ đệ có tư chất như vậy!
Nhập Vân đại sư nhìn hỏi :
- Vậy vị tiểu thí chủ này là môn hạ của vị cao nhân nào?
Hoắc Minh Phong bị hỏi cũng ngớ người, lão nói :
- Chuyện này Hoắc mỗ cũng không biết!
Nhập Vân đại sư càng ngạc nhiên, lão kêu lên :
- Bang chủ cũng không biết à?
Hoắc Minh Phong chỉ qua Phương Tuyết Nghi và nói :
- Vị An công tử này là chỗ chi giao của Phương lão đệ, Chưởng môn cứ hỏi Phương lão đệ thì ắt sẽ rõ!
Phương Tuyết Nghi vội cung thủ, nói :
- Chưởng môn không cần nghi ngờ, vị An huynh đệ này đích thực là bằng hữu của vãn bối!
Nhập Vân đại sư tỏ ra rất tin tưởng Tuyết Nghi, do vậy lão mỉm cười, nói :
- Thì ra là An thí chủ!
An Tiểu Bình gấp người hành lễ và nói :
- Vãn bối An Bình xin tham kiến Chưởng môn đại sư!
Thì ra nàng sợ bại lộ thân phận, phạm vào giới luật không cho nữ nhân nhập tự của Thiếu Lâm tự nên khi giới thiệu nàng tự bỏ bớt một chữ "Tiểu" trong tên của mình.
Nhập Vân đại sư chấp tay hành lễ và nói :
- An thí chủ là môn hạ của vị cao nhân nào vậy?
An Tiểu Bình mỉm cười, nói ;
- Xưa nay gia đình vãn bối sống ở Nam Hải, lúc nhỏ tuy có theo tiên phụ luyện qua mấy chiêu quyền cước nhưng chẳng qua là để hộ thân mà thôi, đại sư hỏi như vậy khiến vãn bối hổ thẹn vô cùng!
Tống Phù tiếp lời :
- Chưởng môn, bọn tại hạ đến đây không phải để nhân đàm, nếu Chưởng môn định hỏi gia thế xuất thân của từng người thì Tống mỗ phải cáo biệt thôi!
Nhập Vân đại sư gượng cười, nói :
- Thí chủ không tích khẩu đức như vậy mà chẳng sợ khi xuống địa ngục bị cắt lưỡi sao?
Tống Phù cười lớn rồi nói :
- Đó là chuyện sau này, theo Tống mỗ thấy thì chẳng đáng để quan tâm chút nào! Hiện tại Tống mỗ có một chuyện đại sự muốn thỉnh giáo Chưởng môn đây!
Nhập Vân đại sư ngạc nhiên hỏi :
- Chuyện gì vậy?
Tống Phù hỏi ngay :
- Khi nào thì Thiên Ma Nữ đến?
Nhập Vân đại sư chau đôi mày bạc suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Lão nạp chỉ biết ả sẽ đến trong một ngày gần đây, nhưng khi nào đến thì lão nạp không thể biết được!
Lúc này bỗng nhiên Hoắc Minh Phong phá lên cười một tràng rồi nói :
- Chưởng môn, Thiên Ma Nữ đã chỉ danh khiêu chiến thì sợ rằng ả sẽ không quang minh chính đại đến quý tự đâu!
Nhập Vân đại sư gật đầu, nói :
- Thí chủ nói cũng có lý! Lão nạp cũng đã từng hoài nghi đây là dụng tâm bày ngụy kế của Thiên Ma Nữ!
Hoắc Minh Phong hỏi lại :
- Dụng kế gì?
Nhập Vân đại sư nói :
- Có thể ả muốn cơ hội này để tiêu diệt trước một bộ phận của cao thủ võ lâm!
Hoắc Minh Phong buột miệng nói :
- Thiên Ma Nữ quả nhiên là nhân vật to gan!
Nhập Vân đại sư tiếp lời :
- Không sai, yêu nữ này rất to gan! Nhưng...
Lão hơi ngưng lại rồi nói tiếp :
- Lão nạp cảm thấy kỳ quái là yêu nữ này ẩn cư đã nhiều năm, bây giờ tại sao bỗng nhiên lại xuất diện khiêu chiến?
Hoắc Minh Phong liền nói :
- Đại sư không biết nguyên nhân vì sao Thiên Ma Nữ phải ẩn cư sao?
Nhập Vân đại sư lắc đầu, nói :
- Lão nạp không được rõ lắm!
Hoắc Minh Phong nhìn qua Phương Tuyết Nghi và nói :
- Vì khi đó sư phụ của Phương lão đệ là Trần đại hiệp vẫn còn tại thế?
Nhập Vân đại sư nói :
- Thì ra là như vậy!
Cát Uy chợt xen vào :
- Đại s
__________________

Hãy cười để liều lĩnh chấp nhận mình như một... người ngớ ngẩn. Hãy khóc để liều lĩnh chấp nhận mình như một người đa cảm. Hãy đến với người khác để liều lĩnh đón nhận sự mắc míu. Hãy phơi bày những cảm xúc để chấp nhận con người thật của chính mình. Hãy định đặt những ước mơ trước vầng mây để liều lĩnh đón nhận lời giễu cợt. Hãy yêu - bởi biết đâu không có tình yêu như thế trở lại lần thứ hai... Hãy dũng cảm đối mặt với những khó khăn và rồi liều lĩnh chấp nhận rủi ro.Nhưng những sự liều lĩnh ấy phải cần có bởi vì mối nguy hiểm nhất trong cuộc đời chính là không có sự liều lĩnh. Nếu ai không liều lĩnh, sẽ không có gì, không làm được gì và không là gì cả!
Trả Lời Với Trích Dẫn