Ðề tài: GIANG HO TU QUAI
View Single Post
  #54  
Old 03-25-2004, 07:10 AM
egeo's Avatar
egeo egeo is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Nơi Cư Ngụ: lo` ruou.
Bài gởi: 2,098
Send a message via ICQ to egeo Send a message via Yahoo to egeo
Default

[color=blue] 54. Cô gái trong miếu vắng


Long Vương miếu tuy đã đến rồi, nhưng vấn đề hãy còn nhiều nghi vấn.

Ai đốt đèn trong đó ?

Lão đánh xe lưng gù, người một chân, tên mặt rỗ… bây giờ lại thêm chuyện đốt đèn trong miếu.

Thật là lắm chuyện.

Tại sao không nói huỵch tẹt, nói thẳng ra cái gì mình muốn mà cứ mập mờ, ấm ớ làm chi ?

Bằng vào thân pháp của họ, rõ ràng họ là hạng khá cao trong chốn giang hồ, thế mà hắn chưa nghe ai nói đến những người mà thân thể có điểm đặc biệt như thế là sao ?

Trong miếu thắp bảy ngọn đèn, thế nhưng không có một bóng người nào cả.

Đã đốt đèn dẫn dụ thì tại sao không ra mặt ?

Quách Đại Lộ đứng trước cửa miếu dòm dòm qua lại y như một du khách xem xét nơi thắng cảnh.

Dáng cách thì như thế, nhưng trong lòng hắn cũng đã khá hoang mang.

Hổng lẽ tên mặt rỗ lại đùa chơi ?

Nhưng không ai lại đi đùa một cách vừa tốn công, vừa tốn quá nhiều tiền như thế bao giờ.

Nội hạt minh châu cho Thủy Nhu Thanh cũng là đáng giá, nếu đùa thì không tới mức đó đâu.

Nếu không phải đùa thì đây là trường quyết đấu và chuyện sinh tử tồn vong đang chờ chực phút giây.

Quách Đại Lộ mím môi định đi vòng ra sau miếu, ngay lúc đó một ngọn đèn trước án vụt tắt phụt.

Ở đây không có gió, ngọn đèn đang cháy sáng sao bỗng tắt đi ?

Quách Đại Lộ cau mày đi thẳng vào trước hương án, hắn phát hiện ngọn đèn tắt vì hết dầu.

Đèn tuy hết dầu tự tắt, nhưng dưới án lại có một vật thò ra, lẩy bẩy.

Quách Đại Lộ thối lui mấy bước trầm gịo.ng :

- Ai ?

Bóng đen dưới án càng rung hơn nữa, rung chao cả bàn hương án.

Quách Đại Lộ mím môi tràn tới, dùng chân đá hất tấm màn treo trước mặt bàn….

Hắn khựng lại nhìn sửng sốt.

Giữa đem khuya khoắt, giữa chốn hoang vu, giữa khung cảnh đầy hăm dọa của ngôi miếu cổ, dưới bàn thờ lại có một người.

Người đó là một cô gái chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi !

Vì cần phải đến nơi này, Quách Đại Lộ đã gặp không biết bao nhiêu người kỳ dị, đã gặp không biết bao nhiêu chuyện lạ lùng, nhiều lúc hắn có cảm giác đang đứng trước một nguy cơ gần như đe dọa cả tính mạng.

Vì thế, hắn đã có dự phòng, cho dầu trong miếu có tàng ẩn những gì kinh dị, hiểm nguy cách mấy, hắn cũng không có gì kinh ngạc.

Nhưng bây giờ thì chuyện xảy ra làm hắn thiếu điều ngã ngửa.

Trong miếu, dưới bàn, không có gì nguy hiểm mà lại là một cô gái nhỏ.

Trông dáng con người cô run lẩy bẩy thật đáng thương, nhất là quần áo trong người của cô ta mỏng manh hết sức.

Cô gái run như đang lên cơn sốt, nhìn thân áo mỏng manh thật không biết cô ta đang lạnh hay đang sợ sệt.

Khi thấy Quách Đại Lộ, cô ta càng run hơn nữa, hai tay cô ôm lấy ngực, thân hình co rút lại như con cuốn chiếu.

Hai mắt cô ta lộ vẻ kinh sợ tột cùng và cô ta nói mà tiếng này như dính lại với tiếng kia :

- Trăm lạy ông, ngàn lạy ông… xin ông tha cho tôi… Quách Đại Lộ sửng sốt một lúc lâu mới nói được :

- Cô là ai ? Tại sao lại đến chốn này ?

Cô gái như đã mất hồn mất vía, cô ta chỉ nói được mấy tiếng đầu rồi líu lưỡi luôn.

Quách Đại Lộ thở dài thương hại :

- Cô cứ yên lòng, cũng đừng van lạy gì cả, tôi không phải đến đây để hại cô đâu.

Cô gái mở to đôi mắt nhìn Quách Đại Lộ và thật lâu cô ta mới chui ra :

- Ông… ông không phải là… ông hồi nãy ?

Quách Đại Lộ hỏi :

- Ông nào hồi nãy ?Cô gái nói :

- Người bắt trói tôi và mang tới đây… Quách Đại Lộ gượng cười :

- Tự nhiên là không phải, chứ người bắt cô mà cô cũng không biết là ai nữa sao ?

Cô gái cắn môi :

- Tôi… tôi không thấy.

Quách Đại Lộ nói :

- Thế thì tại làm sao cô lại đến đây ?

Mắt cô gái đỏ hoe, cô ta sắp sửa khóc rồi.

Quách Đại Lộ nói :

- Tôi đã nói rồi, tôi không hề làm gì phương hại đến cô nương, vì thế, cô đừng sợ sệt gì cả, có gì cô cứ nói ra đi.

Không an ủi thì còn đỡ, khi hắn vừa nói xong thì cô gái vụt khóc òa lên… Cô ta
Trả Lời Với Trích Dẫn