View Single Post
  #2  
Old 04-01-2004, 03:37 AM
Xuka_Bita Xuka_Bita is offline
Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Nơi Cư Ngụ: VietNam - Sydney
Bài gởi: 44
Send a message via Yahoo to Xuka_Bita
Default

Chương 2

Vừa dứt lời, bà Tịnh Quyên đứng lên mặt lạnh băng:

-Khách đến đã đông. Ta phải chụ trì tiệc trà ngay bây giờ.

Lam Đông rời khỏi chỗ ngồi. Cô đến bên Trường Khánh, vẻ mặt hơi hờn dỗi. Trường Khánh âu yếm nhìn cô, anh hỏi giọng đầy quan tâm:

-Mẹ nói gì với em mà anh thấy cả mẹ và em đều say sưa tranh luận như vậy?

Cô chớp nhẹ mắt. Đây là lần đầu tiên cô nói với bà Tịnh Quyên nhiều đến thế. Thở dài, cô than vãn:

-Mẹ gợi ý là em nên nghĩ việc ở công ty sau khi chúng ta kết hôn. Mẹ không muốn em đi làm ở công sở.

Trường Khánh lại cười:

-Em có dám cãi lại lời khuyên bảo của mẹ không?

Lam Đông so vai:

-Tất nhiên anh đã biết con người cần cuốc sống tinh thần như thế nào. Em thích được làm việc biêt bao. Cứ tưởng tượng cảnh không được đi làm việc, suốt ngày quanh quẩn trong nhà…..ngồi dũa móng tay cho hết thời gian, chắc em chêt luôn.

Trường Khánh đặt nhẹ tay lên vai cô:

-Anh hiểu. Anh sẽ thu xếp ổn thoa? mọi chuyện. Trước đây mẹ cũng đã từng bàn với anh về chuyện này. Anh chưa nói gì vì sợ làm mẹ phật lòng. Sau khi cưới, chúng ta sẽ cố gắng thuyết phục mẹ. Có gì mà không được.

Lam Đông khẽ rùn vai. Thuyết phục bà Tịnh Quyên có khác gì húc phải đá tảng. Bà rất độc đoán. Cô yêu Trường Khánh. Nhưng cô không mù quáng đến mức không nhận ra nhược điểm ở nơi anh. Anh rất lệ thuộc vào mẹ anh. Cô không nghĩ đó là cách thể hiện sự hiếu thuận. Lẽ ra anh nên mạnh dạn làm tất cả những gì mà anh thấy đúng mới phải.

Nghĩ vậy, nhưng cô vẫn dịu dàng hỏi:

-Anh sẽ thuyết phục mẹ bằng lòng cho em đi làm được chứ.

Trường Khánh nhướng mày:

-Mẹ rất khó, nhưng không phải là trong tất cả mọi chuyện. Mẹ rất thương em và cảm tình với anh Trần Phong. Bộ em quên là chúng ta còn vợ chống anh Trần Phong ủng hộ sao?

Lam Đông cảm thấy vui vẻ trở lại. Cô theo Trường Khánh đi đến bàn của các quan khách. Buộc phải nói những lời thăm hỏi xã giao, khách sáo không phải là điều thú vị lắm đâu nhưng Lam Đông vẫn cố làm xong vai trò của mình. Cô mĩm cười với tất cả mọi ngưới. Duyên dáng, dịu dàng.

Cô biết, bà Tịnh Quyên đang theo dõi cô từ một vị trí trung tâm bà đang ngồi. Chỉ cần một cử chỉ sơ sót của cô, bà sẽ khiến trách Trường Khánh.

Phần chào hỏi đã xong. Lam Đông thở phào nhẹ nhõm. Cô mỉm cười tươi tắn với Trường Khánh. Nắm tay Lam Đông thân mật, Trường Khánh nói khẽ:

-Chúng ta đi tìm thế giới riêng của mình. Anh chán những thủ tục như lúc nãy quá. Không gì nản hơn.

Đưa ngón tay trỏ lên môi. Lam Đông thì thào:

-Chết, anh không sợ mẹ nghe sao.

Trường Khánh nháy mắt:

-Xa quá mẹ đâu có nghe. Vả lại anh và em đều hoàn thành vai của mình, mẹ đâu la được.

Lam Đông nũng nịu đi theo Trường Khánh. Chiếc bàn Trường Khánh chọn được đặt ở ban công, ánh sáng từ trong nhà hắt ra đến đây dịu nhẹ.

Lam Đông ngồi xuống ghế, cô mĩm cười với Trường Khánh. Thật là thú vị khi từ đây có thể nhìn thấy mảnh trăng treo trên vườn. Mùi hoa thiên lý phảng phất dịu nhẹ. Cô rất thích được ngồi ở đây. Những âm thanh cười nói từ trong nhà vẳng ra không lớn lắm. Như vậy cô và Trường Khánh vẫn có thể có một khoảng không gian của riêng hai người mà không sợ bà Tịnh Quyên la về chuyện không tham gia dạ tiệc.

Trường Khánh ân cần nhìn cô:

-Em uống gì?

Cô cười hiền:

-Như mọi hôm.

Trường Khánh cười khẻ. Hỏi cho vui chứ thật ra anh đã biết Lam Đông chỉ thích uống 7 up.

Anh rót nước ngọt ra ly, giọng thương yêu:

-Tối nay em rất đẹp. Anh rất tự hào khi có một cô vợ xinh như tiên nga.

Lam Đông kêu lên:

-Em không tin đâu. Anh nói dối.

Trường Khánh soi vào đôi mắt đẹp của cô, anh thì thầm:

-Anh chỉ muốn ngồi ngắm em mãi như thế này. Em đẹp như một cô tiên dưới trăng. Trong trắng và hiền dịu.

Lam Đông giọng nghịch ngợm:

-Em đâu có hiền.

Trường Khánh búng vào :Dt mũi thanh tú của Lam Đông. Anh yêu cộ Và anh rất sợ phải mất cộ Anh mong thời gian đi thật nhanh để cô sẽ mãi mãi là của anh. Hai tháng. Đó không phải là khoảng thời gian ngắn cho một người sốt ruột chờ đợi như anh.

Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô:

-Anh yêu em. Em là tất cả đối với anh.

Cô dẩu môi lên:

-Có nên tin vào lời của những anh chàng đa tình như anh không nhỉ.

Trường Khánh cười:

-Sao lại cho rằng anh là một kẻ đa tình chứ.

Lam Đông xoay nhẹ ly nước trong taỵ Thật ra thì có rất nhiều cô gái xinh đẹp muốn chinh phục Trường Khánh, nhưng anh chỉ rung đọng trước cộ Thời gian anh và cô quen nhau không lâu, chỉ sáu tháng nhưng Trường Khánh đã có ý định rất nghiêm túc kh ngỏ lời cầu hôn với cộ Anh yêu cô tha thiết và muốn gắn bó với cô đến suốt đời. Lễ đính hôn đã được tiến hành như anh hằng mong đợi.

Trần Phong đi ngang chỗ của hai người. Anh cầm ly rượu màu hổ phách trong tay, giọng anh vui vẻ:

-Chà, thật không ngờ hai cô cậu ngồi đây ngắm trăng, báo hại tôi tìm muốn chết. Tôi cứ ngỡ là cô em gái của tôi đã đi về một mình.

Lam Đông nũng nịu:

-Muốn về nhà, em phải ngổi trên chiếc xe mui trần cà khổ của anh. Đâu có thể đi bộ về được đâu.

Trường Khánh đứng dậy, anh chạm nhẹ ly rượu vào ly của Trần Phong:

-Chúc mừng sức khoẻ. Mời anh cùng ngồi ngắm trăng. Trăng hôm nay rất đẹp, nếu chúng ta ở trong nhà thì thật là đáng tiếc.

Trần Phong cười sảng khoái:

-Nhưng liệu tôi có phá vỡ những giây phút thần tiên của hai người không? Trả lời anh đi Lam Đông, em muốn anh ngồi với em không? Hay là anh nên đi thẳng vào nhà cho được việc.

Lam Đông nghịch ngợm:

-Nếu anh không ép anh Trường Khánh cùng uống rượu thì em rất hoan nghênh anh ngồi với tụi em.

Trường Khánh cười thật tươi:

-Lam Đông quên rằng tửu lượng của anh Trần Phong thua anh sao. Đừng bao giò sợ anh say cả.

Chợt một giọng nói trầm, lạnh lùng vang lên:

-Còn tôi? Qúy vị có thể cho tôi tham gia ngắm trăng được chứ?

Lam Đông quay phắt người lại. Khuôn mặt xinh đẹp của cô chợt tái nhợt. Người đàn ông vừa xuất hiện là Lâm Vũ. Anh đang nhướng mày nhìn cô với vẻ giễu cợt. Cái nhếch mép của anh đầy đe doạ. Lam Đông ngồi chết lặng, quả tim đau nhói. Tại sao Lâm Vũ lại xuất hiện nơi đây?

Trường Khánh ngạc nhiên nhìn Lâm Vũ:

-Anh đến Huế lúc nào?

Lâm Vũ nhún vai:

-Cách đây đúng ba tiếng đồng hồ.

Trường Khánh đứng dậy vồn vã bắt tay Lâm Vũ. Anh vui vẻ giới thiệu với mọi người:

- Đây là Lâm Vũ, người anh họ của tôi.

Quay sang Trần Phong và Lam Đông, Trường Khánh mỉm cười nói tiếp:

-Còn đây là anh Trần Phong, một bác sỉ nổi tiếng và Lam Đông, vị hôn thê của tôi. Chúng ta làm quen với nhau.

Lâm Vũ ngồi vào bàn. Anh không quên ném ánh mắt khinh khỉnh lên gương mặt tái nhợt của Lam Đông. Ngoại trừ Lam Đông, không ai nhìn thấy cái nhìn nhanh và sắc ấy cả.

Trường Khánh rót nước ngọt vào ly của Lam Đông và rượu vào ly của Trần Phong và của Lâm Vũ, anh sôi nổi:

-Nào chúng ta nâng ly chúc mừng cuộc gặp mặt vui vẻ ngày hôm nay.

Những người đàn ông cạn lỳ. Còn Lam Đông, cô hớp một ngụmnhỏ nước ngọt trong cái nhìn lạnh băng của Lâm Vũ. Suýt chút nữa cô đà làm rơi chiếc ly pha lê xuống đất. Lâm Vũ có lẽ khinh cô ghê lắm. Vậy thì anh cứ việc khinh bỉ đi và đừng bao giờ săn đuổi cô như thế này. Cô linh cảm là sự xuất hiên của Lâm Vũ ở đây không phải là một tình cờ. Cái nhìn của anh dành cho cô đã tố cáo tất cả.

Trường Khánh thân mật hỏi Lâm Vũ:

Đạo này công việc làm ăn của anh như thế nào?

Lâm Vũ trầm giọng:

-Tôi mở một công ty chuyên sản xuất hàng sơn mài, công ty cũng nhỏ thôi. Không phát đạt nhưng cũng không đến nổi phải…sập tiệm.

Quay sang nhìn Lam Đông, Tk nói bằng giọng tự hào:

-Lúc nãy tôi đã giới thiệu với anh. Lam Đông là vị hôn thê của tôi. Đúng hai tháng nữa, chúng tôi sẽ kết hôn với nhau. Còn anh Trần Phong là anh của Lam Đông, cùng làm ở bệnh viện với tôi. Ngoài mối quan hệ gia đình, còn là mối quan hệt đồng nghiệp.

Lâm Vũ kiểu cách:

Đì Tịnh Quyên chọn được một cô dâu thật xứng đáng với cậu. Xin chúc mừng hai gia đình.

Trường Khánh chạm ly với Trần Phong và Lâm Vũ. Anh vui vẻ:

-Thế còn anh? Khi nào thì anh cưới vợ đây?

Lâm Vũ lấp lửng:

-Tôi chỉ sợ là đám cưới của tôi lại trở thành nổi đau cho một người khác, cho dù tôi không muốn chút nào. Niềm vui của người này biết đâu lại là tai họa cho kẻ khác. Đó là số phận. Tôi sẽ lấy lại những gì tôi lỡ đánh mật. Đó là sự công bằng.

Trần Phong ngạc nhiên trước cách nói chuyện khó hiểu của Lâm Vũ. Anh im lặng quan sát Lâm Vũ. Đó là một chàng trai đẹp gai góc. Vẻ mặt có một chút gì đó bất cần đời. Hình như anh ta có tâm sự. Dù cười nhưng ánh mắt của Lâm Vũ có cái gì đó thật chua xót, mỉa mai.

Trường Khánh vẫn vô tình:

-Nghiêm trọng đến thế sao? Cô gái nào vậy? Tôi đóan đó phải là một cô gái sắc nước hương trời và có tính cách thật đặc biệt mới có thể làm anh xiêu lòng.

Lâm Vũ nhún vai thay cho câu trả lời. Trong lúc đó, Lam Đông phải cố gắng hết sức mới trấn tĩnh lại được. Không ngờ Lâm Vũ lại là anh họ của Trường Khánh. Chưa bào giờ cô nghe Trường Khánh nhắc đến Lâm Vũ. Nhớ lại lời đe doa. của Lâm Vũ lúc ban chiều, Lam Đông kìm một tiếng thở dài chán nản.

Lâm Vũ quan sát Lam Đông qua làn khói thuốc. Một cú sốc cực mạnh. Không uống rượu nhưng đôi má của Lam Đông bừng đỏ lên. Suýt chút nữa thì cô đã khóc.

Lam Đông buồn rầu đứng dậy. Cô nói với Trường Khánh:

-Em muốn đến chỗ mẹ một lát.

Trường Khánh ân cần:

- Để anh đưa em đến.

Lam Đông khẽ lắc đầu:

-Không, anh cứ để mặc em.

Rời khỏi bàn, Lam Đông đi như chạy trong đại sảnh. Cuối cùng cô bước ra vườn.

Hoàng Lan dịu nhẹ phả hương cuối khu vườn. Lam Đông đi dọc những bụi hồng bạch. Nhẹ nhàng, ngây ngất.

Lam Đông buông người ngồi xuống chiếc ghế đá đặt ở trong vườn. Cô đưa hai tay ôm lấy mặt. Cô muốn rời khỏi thành phố này ngay lập tức. Cô muốn trốn chạy. Cô thừa sức đoán được Lâm Vũ sẽ khuấy động cuộc sống bình lặng của cộ Anh không dọa suông bao giờ. Cô không còn yêu anh nữa. Điều đó làm sao Lâm Vũ có thể chấp nhận được. Vậy thì có gì bảo đảm cho cô là Lâm Vũ sẽ để cho cô yên.

Chỉ cần Lâm Vũ nói hết tất cả những gì anh biết về cô, cuộc hôn nhân giữa cô và Trường Khánh chắc chắn sẽ tan vỡ. Đó là điều chắc chắn nhất. Cô không quên về mặt đắc thắng đầy độc ác của Lâm Vũ khi thấy cô mất bình tĩnh rời khỏi bàn tiệc. Anh ta đang nắm lấy bí mật của cộ Trước đây giọng trầm và ấm của anh quyến rũ cô như thế nào, thì bây giờ nó lại làm cô thót tim đầy đau khổ. Cô đoán là anh hận cộ Yêu và hận.

Chợt Lam Đông sững người. Lâm Vũ đột nhiên xuất hiện trước mặt cộ Giọng anh châm biếm:

-Cô thấy thế nào? Dạ tiệc tối hôm nay vô cùng tốt đẹp chứ? Rất tiếc là tôi chưa có dịp hàn huyên với Trường Khánh nhiều. Nhưng không sao, lát nữa tôi sẽ gặp riêng cậu ấy đế nói những việc vô cùng hệ trọng liên quan đến đại gia đình chúng tôi. Tôi không cho phép cô lừa dối cậu ấy. mà nghĩ cũng lạ. Bà dì của tôi nổi tiếng là khôn ngoan lọc lõi hơn người, thế mà cuối cùng cũng bị cô qua mặt cái vèo thật ngoạn mục.

Lam Đông nhìn Lâm Vũ bằng đôi mắt oán hận. Chẳng hiểu Trường Khánh sẽ nghĩ về cô như thế nào nếu Lâm Vũ nói tất cả những chuyện xảy ra cách đây năm năm. Từ trước đến nay, gia đình bà Tịnh Quyên vẫn là một gia đình danh giá, nổi tiếng về những chuẩn mực đạo đức. Đời nào bà Tịnh Quyên chấp nhận cô nếu Lâm Vũ kể tất cả những chuyện về cô theo cách nhìn của anh. Một cách nhìn thiển cận và…đáng ghét.

Lam Đông bặm chặt môi lại. Năm năm. Một thời gian cô ngỡ là đã có thể bắt đầu lại từ đầu. Cô đã giam hãm mình trong một thành phố cổ kính, lặng lẽ trầm tự Cô cứ ngỡ là không bao giờ gặp lại Lâm Vũ trong nội thành rêu pohng phủ kín. Vậy mà số phận đã chơi khăm cộ Lâm Vũ lại có mối quan hệ họ hàng với Trường Khánh. Tất cả vậy là hết.

Lỗi tại cộ Nếu như ngay từ đầu cô kể tất cả mọi chuyện với Trường Khánh thì bây giờ cô không phải khổ sở như thế này. Đã quá muôn. Trường Khánh sẽ tin lời của Lâm Vũ chứ không bao giờ tin cô nữa.

Lâm Vũ vẫn lặng lẽ quan sát vẻ mặt hoang mang của Lam Đông và nở một nụ cười khinh mạn. Anh hắng giọng:

-Tối ghét cô, ghét sự dối trá.

Lam Đông thở hắt một cái thật mạnh. Trước đây đã nhiều lần cô có ý định kể cho Trường Khánh biết những gì xảy ra với cô nhưng chính danh tiếng của bà Tịnh Quyên đã khiến cô phải kìm lại. Nói ra sự thật, điều đó đồng nghĩa với việc cô và Trường Khánh sẽ không bao giờ có chuyện kết hôn với nhau. Thật ra có phải cô muốn lừa dối bà Tịnh Quyên đâu. Cô không hề có lỗi trong chuyện này.

Lâm Vũ nhếch môi:

-Cô vẫn đẹp như xưa. Nhưng với chiếc áo trắng cô đang mặc, tôi thấy không hợp chút nào. Cô không phải là một thiên thần như tôi đã từng lầm nghĩ. Vậy thì cũng đừng nên để cho Trường Khánh ngộ nhận. Cô hiểu không.

Lam Đông đưa tay ôm lấy mặt:

-Anh đi đi.

Lâm Vũ cười nhạt. Anh chụp lấy bàn tay bé nhỏ của lD thật mạnh khiến cô phải kêu lên vì đau. Lâm Vũ lừ mắt nhìn cô:

-Hãy nhìn thẳng vào mặt tôi khi tôi đang nói chuyện với cộ Cô định lừa dối luôn cả Trường Khánh à. Không dễ đâu. Tôi sẽ là người chấm dứt tất cả những trò lừa bịp của cộ Sẽ không có một đám cưới nào cả. Nghe rõ chua.

Lam Đông ấm ức:

-Anh thả tay tôi ra.

Lâm Vũ không thực hiện theo lời yêu cầu của Lam Đông mà lại khoá tay cô lại một cách tàn nhẫn . Anh ghé sát mặt cô:

-tôi muốn nói chuyện riêng với cộ Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu? Nói mau. Tôi không có nhiều thời gian dành riêng cho cô đâu.

Cô kêu lên phẫn nộ:

-Tôi không muốn nói chuyện với anh. Tại sao tôi phải gặp anh chứ.

Lâm Vũ khẽ nheo mắt:

-Cô không có cách chọn lựa nào tốt hơn. Hoặc là ngày mai cô đến khách sạn Hoa Hồng vào lúc bảy giờ sáng để gặp tôi hoặc là ngày mai, gia đình của Trường Khánh sẽ biết được rằng cô dâu tương lai của họ không phải là một cô gái thiên thần. Tiếc thay, cô ta lại dính vào một vụ bê bối không thể nào chấp nhận được.

Lam Đông giật phắt tay khỏi bàn tay cứng như gọng thép của Lâm Vũ. Đau kinh khủng. Nhưng cơn đau tinh thần mới chính là nguyên nhân dìm cô xuống địa ngục. Cô căm thù nhìn Lâm Vũ. Đúng là một con người độc ác. Anh cười khẩy:

-Nhớ đấy. Đừng để tôi phải chờ.

Lâm Vũ biến mất sau những lùm cây thật nhanh cũng như khi xuất hiện. Lam Đông nhìn mãi khoảng không vô định trước mặt. Cô như rơi xuống chiếc hố đen ngòm tuyệt vọng, chẳng biết phải bám víu vào đâu.

Có tiếng gọi của Trường Khánh:

-Lam Đông…Lam Đông ơi….

Vừa nhìn thấy Lam Đông, Trường Khánh âu yếm hỏi:

-Em ở đây à. Sao em không ngồi nói chuyện với mẹ.

Lam Đông vẻ mặt mệt mỏi:

-Em cảm thấy trong người không được khoẻ, ở trong phòng nhiều người nên không khí rất ngột ngạt. Ngồi ở đây dễ chịu hơn nhiều.

Trường Khánh gật đầu:

-Anh cũng có cảm giác như em vậy. Thật ra anh cũng chẳng thích những buổi dạ tiệc như thế này chút nào. Nhưng mẹ anh là một người phụ nữ nổi tiếng. Mối quan hệ của bà rất rộng rãi. Bà cần giao tiếp với những người bạn trong giới mình. Em hãy thông cảm cho anh.

Lam Đông so nhẹ vai. Trường Khánh luôn luôn là chiếc bóng ở bên cạnh mẹ anh. Biết bao giờ thì anh mới quyết định được tất cả mọi việc. Cô ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Mặt trăng hiện ra bên trên các ngọn cây, hệt như một chiếc dĩa bạc sáng lóng lánh. Một cảnh đẹp và thơ nhưng giờ đây cô còn tâm hồn nào để thưởng ngoạn trăng nữa. Lam Đông lại thở một cái thật mạnh.

Trường Khánh ôm nhẹ vai cô:

-Có phải em vẫn còn bực mình vì chuyện mẹ và em trao đổi lúc nãy không.

Lam Đông trầm giọng:

-Không….

-Hình như tối nay em không được vuỉ Vì sao vậy Lam Đông?

Lam Đông khẽ cắn môi. Có nên kể với Trường Khánh tất cả những gì Lâm Vũ đang đe dọa cô hay không? Liệu Trường Khánh sẽ đứng về phiá cô hay Lâm Vũ? Phản ứng của bà Tịnh Quyên chắc chắn là dữ dội cho dù bà tin cô hay Lâm Vũ. Lâm Vũ muốn gặp cô để làm gì? Chắc hẳn là anh muốn làm áp lực với cô, muốn phá vỡ cuộc hôn nhân của cô và Trường Khánh. Chỉ có lý do như vậy mà thôi.

Cô mở lớn mắt nhìn Trường Khánh. Anh là một người đàn ông tốt, yêu thương cô chân thành. Anh là người mà cô vô cùng tôn trọng. Có lẽ anh sẽ đau khổ biết bao nếu nghe Lâm Vũ kể lể một điều gì đó về cô bằng chính ngôn ngữ nặng nề của Lâm Vũ.

Trường Khánh khẽ nâng cằm cô lên, anh thì thầm:

-Em đang nghĩ gì vậy, Lam Đông. Em không vui khi anh và em ở bên nhau sao? Tại sao em cứ thẩn thời như người mất hồn.

Lam Đông nói dối:

-Em đang nhớ lại kỷ niệm ngày em và anh quen nhau.

Trường Khánh hôn nhẹ lên đôi môi giá lạnh của cô:

-Anh vẫn còn nhớ rất rõ hình ảnh của một cô gái đừng bồn chồn trong hành lang bệnh viện với đôi mắt to tròn ngây thợ Lúc đó anh đã nghĩ rằng tại sao lại có một cô gái hồn nhiên, trong trắng đến thế. Đến khi biết em là em gái của Trần Phong, anh đã tìm mọi cách để bắt chuyện với em. Không ngờ hôm đó em đã lạnh lùng quay lưng bỏ đi, để anh đêm về không ngủ được.

Lam Đông nép đầu vào ngực Trường Khánh. Cô hít một hơi thật dài. Cô yêu Trường Khánh. Nhất định tình yêu của Trường Khánh và cô sẽ giúp cô vượt qua những trở ngại trên đường đời. Lâm Vũ sẽ không thể nào khống chế được cô nếu cô tự tin vào bản thân và chứng minh được rằng cô không có lỗi gì trong câu chuyện tồi tệ trong quá khứ. Vậy tại sao cô lại không tạo cho mình một phong thái thật tự tin chứ. Cô phải chứng tỏ với Lâm Vũ là những lời đe doa. của anh ta không có tác dụng gì với cô cả.

Thanh thản với những ý nghĩ chợt đến, Lam Đông im lặng lắng nghe những nhịp đập của trái tim trong lồng ngực rộng lớn của anh và những lời âu yếm của anh.

Họ rời nhau ra. Lam Đông nhỏ nhẹ:

-Anh đưa em vào nhà. Em không muốn mẹ trách chúng ta về chuyện bỏ đi quá lâu.

Trường Khánh mỉm cười:

-Quên mất, mẹ bảo anh tìm em để mẹ giới thiệu với những người quen của mẹ đến trễ mà anh lại quên mất.

Lam Đông kêu lên:

-Trời đất. Sao nãy giờ anh không chịu nói với em.

Trường Khánh trêu cô:

-Thì anh nói bây giờ cũng đâu có muộn.

Lam Đông đấm nhẹ vào ngực Trường Khánh. Cô dằn dỗi:

-Ghét anh ghê.

Trường Khánh cười xoà. Anh trêu cô:

-Nếu mẹ la em, anh sẽ nhảy ra năn nỉ cho em, như vậy em đã đồng ý chưa.

Lam Đông dẩu môi:

-Thôi khỏi, em không cần anh…tử tế như vậy đâu.

Sóng bưóc bên cạnh Trường Khánh, Lam Đông đi vào đại sảnh.

Tất cả quan khách đều chú ý đến cô gái mặc chiếc váy màu trắng đi bên cạnh Trường Khánh. Một số người đã biết đó là con dâu tương lai của bà Tịnh Quyên. Cô thả tóc dài quá vai. Những sợi tóc mềm mại và suông. Khuôn mặt cô đẹp hiền dịu. Sóng mũi cao thẳng tắp. Đôi môi hồng hơi phụng phịu có chút gì thật trẻ con, ngây thợ Vẻ đẹp của cô tạo cho người ngắm một cảm giác thanh bình, dễ chịu.

Trường Khánh nắm tay Lam Đông đi đến chỗ bà Tịnh Quyên. Bà lằng lặng phán:

-Có nhiều người chưa biết con. Nhân dịp này, ta muốn giới thiệu với tất cả quan khách con là vị hôn thê của Trường Khánh.

Lam Đông đành im lặng. Cô tập cho mình thói quen tuân phục bà Tịnh Quyên. Vậy cô có tự mâu thuẩn với mình không nhỉ khi cô thường ngầm phê phán Trường Khánh về sự phục tùng của anh đối với mẹ. Nhìn Trường Khánh, bà Tịnh Quyên yêu cầu:

-Con hãy đưa Lam Đông tiếp xúc với những người khách của chúng tạ Một viên ngọc đẹp sẽ càng giá trị hơn nếu được mọi người thán phục, ước muốn.

Lam Đông buộc phải đứng dậy. CÀng ngày cô càng cảm thấy sức ép của bà Tịnh Quyên lên cô càng nặng. Phải chăng bà muốn thể hiện uy quyền của mình không chỉ với Trường Khánh mà ngay cả với cộ Nhiều lúc cô có cảm giác mình như một món hàng, được bà đánh bóng lên tùy ngẩu hứng.

Lâm Vũ không còn có mặt ở đây. Có lẽ anh đã về tứ lúc chia tay với cộ Dù sao, điều đó cũng làm cho cô cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Lam Đông mệt mỏi đi bên cạnh Trường Khánh. Không quay đầu lại nhưng cô vẫn đóan được là bà mẹ chồng tương lai của cô đang quan sát cô như một vị giám khảo khó tính nhất.

Tiệc tàn vào lúc mười một giờ đêm. Trần Phong lái chiếc xe mui trần không được tỉnh táo như mọi ngày. Lam Đông liếc nhìn anh và đóan là Trần Phong đã uống khá nhiều rượu. Định mở lời tâm sự với anh nhưng cô không biết phải mở đầu như thế nào. Vì trước đây Trần Phong cũng không hề biết là Lâm Vũ có can dự vào một khoảng tối trong cuộc đời của cộ Chuyện xảy ra cách đây năm năm ở thành phố Sài Gòn, lúc đó Trần Phong và Xuân Hà đang có một cuộc sống riêng ở Huế. Trần Phong nắm rất rõ từng chi tiết xảy ra cho cô trong khoảng thời gian đó, thế nhưng chỉ là qua lời kể của mẹ cô trước khi bà mất. Vì vậy, rất may là khi Trường Khánh giới thiệu mọi người làm quen với nhau, anh của cô đã không biết Lâm Vũ là ai, nếu không có lẽ tối nay cô đã phải trả lời những câu hỏi của Trường Khánh về chuyện tại sao cô quen với Lâm Vũ.

Lam Đông ngả người ngồi trên ghế nệm. Cô khép mắt lại, cố không suy nghĩ gì cả. Cô đã mệt mỏi lắm rồi…

Bảy giờ sáng. Chuông điện thoại reo vang từng hồi. Lam Đông mím môi lại. C ô đóan đó là cú điện của ai nhưng cố tình không nhấc máy lên. Cũng may hôm này là ngày chủ nhật nên anh của cô đã đi đánh tennis từ sớm, chị dâu cô đi trực vẫn chưa về.

Ở đầu kia dây, người gọi đúng là một kẻ lì lơm. Chuông cứ đổ dồn và không có ai nhấc máy, mà hắn vẫn không thôi. Sau đó đúng một phút, hắn bắt đầu gọi lại. Ba lần như vậy thì Lam Đông đành phải nhấc ống nghe lên. Cô đoán không sai. Dầu dây là Lâm Vũ. Anh hét giận dữ:

-Cô quyết định như thế nào, nói đi. Tại sao cô lại không đến?

Lam Đông hằm hè:

-Tại sao tôi lại phải đến khách sạn để gặp anh? Tôi không bao giờ đến những nơi như vậy cả.

Lâm Vũ mai mỉa:

-Tôi không đụng đến người cô đâu.

Vừa dứt lời, anh nói tiếp:

-Tôi cho cô đúng nửa tiếng đồng hồ nữa. Nếu cô không đến, tôi buộc lòng phải đi gặp…bà dì họ của tôi và nói tất cả mọi chuyện. tôi không thèm gặp Trường Khánh đâu. Tôi thừa biết là cô sẽ lung lạc được Trường Khánh bằng những giọt nước mắt giả dối của cộ Cô sẽ kéo Trường Khánh đứng về phía của cộ Vậy thì cô nê buồn đi là vừa. Người mà tôi chọn là bà Tịnh Quyên.

Dựa lưng vào tường, Lam Đông nhếch môi chua chát. Thâm độc thật. Nếu Lâm Vũ gặp bà Tịnh Quyên và kể hết mọi chuyện thì chỉ có trời mới cứu được cộ Hóa ra Lâm Vũ đã tiên liệu đến khả năng Trường Khánh vì yêu cô mà sẽ không đếm xỉa đến những lời của Lâm Vũ.

Giọng Lâm Vũ ngạo mạn:

-Sao? Tôi đi đến “Tịnh Quyên Thất” bây giờ chứ?

Lam Đông hét vào ống nghe:

- Đồ rắn độc, tôi sẽ đến.

Dập mạnh ống nghe, Lam Đông trào nước mắt. Cô oán hận Lâm Vũ. Tại sao anh ta lại buộc cô phải hồi tưởng lại cái quá khứ tồi tệ mà cô đã muốn lãng quên và còn định dùng chuyện không may của cô để phá tan những ì cô đã cố gắng gầy dựng. Trước kia, anh không bao giờ thể hiện là một con người tầm thường đến như thế. Cô yêu anh vì vẻ hào hoa, lịch thiệp của anh.


Trả Lời Với Trích Dẫn