View Single Post
  #5  
Old 04-01-2004, 04:50 AM
Xuka_Bita Xuka_Bita is offline
Member
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Nơi Cư Ngụ: VietNam - Sydney
Bài gởi: 44
Send a message via Yahoo to Xuka_Bita
Default

Chương 5

Hiện giờ tinh thần của cô xuống thấp kinh khủng. Hệt như cách đây năm năm. KHông ai chia sẻ cho cộ Cách đây mấy năm thì còn mẹ và anh Trần Phong của cộ Giờ thì không. Cô phải tự xoay sờ và giải quyết lấy một mình. Dù lên án Lâm Vũ nhưng tự thâm tâm Lam Đông vẫn cảm thấy sự can thiệp của anh vẫn có một ý nghĩa tích cực nào đó. Chẳng qua vì cô ghét anh nên thấy nặng nề đó thôi.

Chuyện xưa nhớ lại vẫn thấy đau tận tim. Không ai có thể minh oan cho cô ngoại trừ bà Mai Nguyệt. Nhưng đời nào bà ta nói hết sự thật với mọi người. Điều đó có nghĩa là cô sẽ mang ô nhục đến suốt đời. Mà thôi, trước khi mất mẹ cô có dặn là cô cứ sống chân thật. Sớm muộn gì cũng có người hiểu cô.

Lâm Vũ mở cửa xe. Anh ghé mặt sát gương mặt đờ đẫn của cộ Gần đến nổi, chỉ với một cử động nhỏ của cô cũng đủ để đôi môi của anh chạm vào gò má đang hồng vì lạnh của cộ Lam Đông như hoá đá. Thần kinh cô căng thẳng như sợi dây đàn. Không hiểu Lâm Vũ định bày trò gì nữa với cô nữa đây.

Thế nhưng Lâm Vũ lại đứng thẳng dậy. Anh tỉnh bơ tháo dây an toàn cho cộ Anh quá khẽ:

-Bước ra ngoài xe đi!

Lam Đông căm tức nhìn trả Lâm Vũ. Trước đây chưa bao giờ anh cư xử thô lỗ như vậy với cộ Suốt mấy ngày nay, những lời nói và cử chỉ của anh làm cô tự ái kinh khủng. Có lẽ anh rất khinh bỉ cộ Nhưng không sao. Cô sắp thoát khỏi anh rồi.

Cô nhếch môi cảnh cáo anh:

-Tôi cấm anh nói với tôi bằng giọng điệu đó. Bước tránh ra cho tôi xuống. Anh đứng án ngữ trước cửa làm sao tôi xuống được.

Lâm Vũ nhún vai. Anh đi vòng ra phiá sau xe. Lam Đông chớp lấy thời cợ Không chậm lấy một giây, cô vội nhoài người sang chiếc ghế phiá bên kia, tay sờ soạng tìm chìa khoá xe. Đúng trước đây một phút, chiếc chià khóa vẫn còn ở đây. Nhưng bây giờ thì không.

Chiếc chià khoá điện đã biến mất. Lam Đông nghe thấy tiếng cười khẽ của Lâm Vũ. Cô quay đầu lại. Chiếc chià khoá xe đang đung đưa trên ngón tay của Lâm Vũ. Anh tung nó lên cao rồi đóan bắt thật ngoạn mục như người ta làm trò xiếc.

Giọng của anh đầy giễu cợt:

-Cô tìm gì vậy? Lam Đông. Cô không quen lái trên đường đèo đâu. Chiếc Toyota của tôi mới toanh. Nếu va quẹt xây xước với rừng cây thì chỉ có nước….bán sắt vụn.

Nụ cười trịch thượng của Lâm Vũ khiến Lam Đông muốn nổi điên lên. Cô nhìn anh bằng đôi mắt toé lửa. Lâm Vũ tì một tay lên thành xe. Hai chân gác chéo nhau. Mái tóc bồng bềnh rủ trước trán. bộ áo quần bụi bặm với chiếc áo gió lãng tử, vẻ mặt kiêu bạc. Hệt kiểu dáng của một ngôi sao màn bạc đang muốn làm chao đảo con tim của hàng triệu khán giả nữ bằng những thước phim đắt giá nhất.

Hất hàm về phiá ngôi nhà rất đẹp và sang trọng của mình, anh trầm gịong:

-Cô thấy thế nào? Căn nhà này có thể biến thành một chỗ lý tưởng cho đôi uyên ương chứ. Tôi và cô.

Lam Đông trề môi. Có lẽ hình như Lâm Vũ đang đưa cô vào một trò chơi của anh để trả thù cho những gì cô đã gây ra cho anh hơn là…khủng bố cô.

Lâm Vũ quay lưng. Lam Đông nhận ra là anh đang mở khoá cốp và lôi chiếc va li của cô ra. Cô nhảy ngay xuống xe, vỗi vã giật lấy chiếc va li vải da màu nâu nhưng Lâm Vũ đã giữ lại được. Anh bóp mạnh bàn tay của Lam Đông đến nổi cô phải buông chiếc va li ra, giọng giận dữ:

-Trả lại chiếc va li cho tôi. Anh định làm gì với nó?

Lâm Vũ cười cười:

-Nó sẽ là vật thé chấp để cô không thể rời tôi nửa bước. Có phải toản bộ giấy tờ, bằng cấp của cô đều ở đây không?

- Đồ lưu manh.

Lời nguyền rủa của cô chẳng gây nên một tác dụng gì. Như những giọt nước rơi xuống một miếng xốp. Thấm rất nhanh không để lại dấu vết. Lâm Vũ chỉ nhún vai.

Anh thả chiếc chìa khóa vào túi áo. Nở nụ cười thật khiêu khích, anh điềm nhiên xách hai chiếch valị Một của cô và một của anh hiên ngang đi lên những bậc cấp. Lam Đông đi sau lưng anh, người run lên vì tức giận. Cô hạ giọng năn nỉ:

- Đừng lì lợm như vậy. Trả vali cho tôi. Toàn bộ giấy tờ của tôi đang ở trong đó. Tôi sẽ ra khách sạn chứ không bao giờ lưu lại trong căn nhà này, dù chỉ là một phút. Đó là lẽ tự nhiên. Làm sao tôi có thể ở trong một căn nhà vắng vẻ như thế này với một người đàn ông được chứ. Anh không nên đùa dai như vậy.

Lâm Vũ quay lại nói:

-Tôi tôn trọng cô và sẽ không có một cử chỉ khiếm nhã nào. Hứa như vậy, cô đã hài lòng chưa?

Lam Đông ấm ức:

-Anh giữ tôi ở lại đây làm gì?

-Nếu không, cô sẽ ra phi trường lấy vé về Sài Gòn. Tôi biêt tính bướng của cô mà, Lam Đông.

- Đó là quyền của tôi.

-Ngốc nghếch.

-Mặc kệ tôi.

Đứng trước cánh cửa ra vào đang đóng chặt, Lâm Vũ đặt hai chiếc vali xuống đất. Không quay mặ lại, anh hắng giọng với cô:

-Cho dù cô có chộp được chiếc vali này thì cũng không thể nào đủ sức chạy bộ xuống hết ngọn đồi. Tốt nhất là nên ngoan ngoãn làm theo lời chỉ bảo của tôi và đừng tìm cách giở trò gì ở đây. Vô ích.

Rồi chẳng cần nhìn xem phản ứng của cô như thế nào sau lời thách thức đó, Lâm Vũ tra chìa khoá vào cánh cửa bằng đồng. Anh nhấc hai chiếc vali đem vào gian tiền sảnh rộng trải thảm đỏ Ba Tự Một căn phòng sang trọng với những trang trí nội thất đắt tiền. Đứng từ ngoài nhìn vào, không gian rộng lớn của đại sảnh như được mở rộng.

Thật nhanh, Lâm Vũ quay trở ra, anh hất cằm nhìn Lam Đông:

-Sao? Cô đã hiểu được tình thế của mình chưa. Cô có la hét thì quanh đây cũng chẳng có ai. Đại sảnh này sẽ nhấn chìm tiếng kêu cứu của cô.

Lam Đông lùi lại mấy bước. Cô nói như khóc:

-Tôi thà chết chứ không bước vào nhà anh. Sao anh kỳ cục quá vậy. Đúng là tôi đã từng yêu anh, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi.

Lâm Vũ tỉnh tỉnh:

-Tôi đành chìu theo ý của cô vậy. Suýt chút nữa tôi quên truyền thống của ngày cưới.

Trước khi Lam Đông được hiễu ra Lâm Vũ sẽ làm gì thì cô đã bị anh nhấc bổng lên. Lâm Vũ vắt ngang cô trên vai anh, làm như cõng con vậy). Lam Đông vừa vùng vẫy vừa nguyền rủa:

- Đồ tồi.

Lâm Vũ cười cười:

-Kể ra thì chẳng đẹp mắt theo đúng cách chàng rể bế cô dâu bước qua ngưỡng cửa đúng với truyền thống nhưng mong cô thông cảm vì chẳng còn cách nào khả dĩ hơn.

Lam Đông cắn thật mạnh vào vai Lâm Vũ, khiến anh phải kêu lên vì đau. Nhưng anh vẫn giữ cô trên vai. Cô thét lên:

-Bỏ tôi xuống.

Lâm Vũ đi thẳng vào phòng khách. Thật giễu cợt, anh tỉnh bơ hất cô từ trên tay xuống ghế sô phạ Lam Đông như bị bật lên bởi độ nhún của nệm ghế. Cô hằm hè:

- Đồ vô lương tâm. Chỉ chút nữa tôi đã bị vỡ đầu nếu va vào thành ghế. Anh chấm dứt trò đùa của anh là vừa rồi đó.

Lâm Vũ nheo mắt:

- Đầu cô rất cứng. Không thể xãy ra chuyện đó đâu.

Anh xoa nhẹ vào bả vai đang rướm máu của mình. Một cô gái hung dữ và bướng bỉnh. Anh không ngờ là cô cắn thật. Anh trầm giọng:

-Tôi đi tắm đây. Sau đó tới lượt cộ Trong nhà có đủ phòng tắm cho cả….một tiểu đội nhưng tôi muốn cô có thời gian để làm quen với nơi này. Dành cho cô ít phút để ngắm cảnh trong đại sảnh vì cô rất có khiếu về mỹ thuật. Hy vọng cô sẽ cho tôi một lời khuyên bổ ích nào đó.

Nói xong, Lâm Vũ biến ra khỏi phòng thật nhanh. Lam Đông bất lực nhìn quanh. Cánh cửa đã được khoá trái lại. Cô đã từng yêu Lâm Vũ nên biết anh không phải là người hèn mạt, cố tình nhốt cô lại đây để hại cộ Nhưng thật khó giải thích được tại sao anh cố tình phá đám cuộc hôn nhân với cô và lại đưa cô đến nơi này trong lúc tình cảm giữa cô và anh không còn gì nữa. Chỉ còn lại sự căm ghét giữa hai người.

Phòng khách là một căn phòng sang trọng, các rèm cửa bằng lụa thêu màu ngà voi. Trong phòng có treo một bức danh hoa. J. Park. Lam Đông ngắm nhìn bức tranh lập thể. Cô hoàn toàn mù tịt về thể loại tranh này nên chán nản nhìn lên một bức tranh vẽ phong cảnh. Nét vẽ thanh thoát nhẹ nhàng. Một cảm giác dễ chịu xâm chiếm lấy cộ Đó là cảm giác thật hiếm hoi suốt ba ngày qua, từ không cô gặp lại Lâm Vũ.

Chợt cửa mở, Lam Đông vụt đứng dậy. Cô phẫn nộ nhìn Lâm Vũ:

-Bao giờ thì trò đùa của anh chấm dứt đây. Hãy chở tôi về thị trấn đi.

Lâm Vũ yên lặng ngắm cộ Rồi anh chậm rãi tiến về phiá cô, bất ngờ ôm cô trong vòng tay săn chắc của anh. Lam Đông khẽ kêu lên:

-Tôi…tôi…

Cô không thể nói tiếp được nữa. Môi của anh đã gắn chặt vào đôi môi của cô với sức mạnh của một làn sóng cuồng nộ, cuốn sạch mọi thứ trên đường đi của nó. Lam Đông cố vùng vẫy nhưng đôi tay của Lâm Vũ đang ghì chặt lấy cộ Anh ép sát cô vào người anh. Lần đầu tiên trong đời, Lam Đông mới thật sự biết thề nào là một nụ hôn dữ dội. Trước đây Lâm Vũ đã từng hôn cô nhưng không phải như vậy.

Lam Đông không thể nào kiểm soát được mình. Tình cảm chôn vùi xuống đáy tim nay chợt ùa về, như nước lũ. Cảm xúc của cô chợt dồn dập dâng lên bỡi sự thôi thúc cuồng nhiệt của đôi môi anh. Lam Đông. Lam Đông. Cô phải tự bức ra khỏi tình thế đáng giận của mình. Cô điên rồi.

Đẩy mạnh Lâm Vũ một cách quyết liệt, Lam Đông giọng lạnh lùng:

-Anh là một con người đáng ghét. Anh không sòng phẳng chút nào. Không nên làm như vậy với tôi.

Lâm Vũ im lặng nhìn cô một lúc. Anh nhún vai và bước đên ghế ngồi. Rút điếu thuốc cài lên môi, Lâm Vũ hắng giọng:

-Xin lỗi cô, tôi không có ý làm như vậy . Chỉ tại tôi không kềm lòng được trước sắc đẹp của cộ Kỷ niệm thật ác. Lẽ ra tôi phải ném kỷ niệm ra ngoài cửa sổ mới đúng.

Ngã đầu vào ghế, Lâm Vũ chậm rải nói tiếp:

-Cách đây năm năm, tôi đã yêu bằng ảo tưởng. Cô đã biến tôi thành một tên ngốc. Tôi đã tự phỉnh phờ mình. Tôi tin vào tình yêu thánh thiện của cộ Nếu không xảy ra chuyện bà Mai Nguyệt hành hung ông Đinh Dự thì có lẽ không bao giờ tôi dám nghi ngờ cộ Phải không Lam Đông.

Lam Đông chua chát:

-Giữa tôi và ông Đinh Dự không có gì cả.

Lâm Vũ nhổm người dậy hỏi:

-Vậy tại sao bà Mai Nguyệt lại đâm ông ta?

Lam Đông thở hắt thật mạnh:

-Bà ta yêu anh. Chính lòng ghen tuông đã khiến bà Mai Nguyệt muốn bôi nhọ tôi. Bà Mai Nguyệt đã hơn một lần yêu cầu tôi từ bỏ anh nhưng tôi không đồng ý.

Lâm Vũ nghiêng đầu hỏi cô:

-Bà Mai Nguyệt hơn tôi một chục tuổi. Cô quên rồi sao?

Lam Đông yên lặng. Lâm Vũ vẫn chăm chú nhìn cộ Thật lâu, anh nói bằng giọng buồn buồn:

-Em nghĩ sao nếu tôi cho em biết, sau ngày em bỏ đi. Bà Mai Nguyệt đã tìm đến tôi bày tỏ tình yêu. Sự từ chối của tôi làm bà ấy điên lên. Trong một phút, không kềm chế được tức giận, bà ấy đã kể hết sự thật ngày hôm đó. Câu chuyện bà kể hoàn toàn giống những gì mà em đã nói với tôi. Bà ấy muốn tôi phải day dứt đau khổ vì đã đánh mất em. Đó là lỗi của tôi. Sự nghi ngờ giết chết tình yêu. Tôi đã không tin em khiến tình yêu chúng ta đã mất, giờ thì tôi chỉ cầu mong em một lời tha thứ. Em tha thú cho tôi chứ.

Lam Đông phẩn nộ:

-Không đời nào. Tôi chỉ yêu Trường Khánh mà thôi.

Lâm Vũ thở dài:

-Tôi giả vờ doa. dẫm em để có thể đưa em đi khỏi thành phố Huế với một ước mơ duy nhất là tạo cho em một khoảng thời gian để em có dịp soi lại con tim của mình. Tôi biết em không yêu Trường Khánh. Vì hận thù tôi, nên em đã chọn cách để lãng quên.

Lam Đông nhếch môi:

-Anh tưởng tượng hơi nhiều. Trong tim tôi chỉ có Trường Khánh. Cho dù cách xa anh ấy đến đâu thì lòng tôi vẫn hướng về anh ấy. Tin hay khônglà tùy anh. Bộ anh tưởng là tôi vẫn còn yêu anh sao. Tôi chỉ yêu Trường Khánh. Đó là người duy nhất mà tôi yêu. Và xin anh làm ơn đừng xưng hô với tôi thân mật như vậy. Hãy để cho tôi yên thân.

Gục đầu vào cánh tay hồi lâu, lát sau Lâm Vũ cao giọng:

-Cô sẽ được toại nguyện. Không có cô thì tôi vẫn có những cô gái khác trẻ và đẹp ben cạnh. Lúc nãy tôi….thử cô bằng nụ hôn đó, để xem cô có bị tôi lôi cuốn không thôi.

Đồ đểu. Lam Đông ứa nước mắt. Lâm Vũ lạnh lùng nhìn cộ Trong lúc cô vẫn còn uất ức nước mắt viền quanh mi thì anh thờ ơ xoay người lại. Anh nói với cô bằng giọng lạnh như kem:

-Cô nên uống một chút gì đấy. Sữa tươi nhé.

Cô không trả lời và lùa hai tay vào tóc. Cô mệt mỏi lắm rồi. Thái độ của Lâm Vũ có khác gì một con mèo đang vờn chuột. Anh buộc cô phải rời khỏi Huế ngay lập tức rồi lại khống chế không cho cô rời khỏi nơi này. Dường như anh muốn nối lại tình cảm với cô nhưng thái độ của anh lừng khừng một cách khó hiểu. Cô không hiểu hết những việc làm của anh.

Lâm Vũ mang đến cho Lam Đông một sữa nóng. Anh dịu dàng:

-Cô uống đi.

Lam Đông quắc mắt lên:

-Nếu anh không mở cửa cho tôi, tôi sẽ báo cho nhà trức trách biết. Hành động của anh không được xem là hợp pháp đâu.

Lâm Vũ có vẻ tự tin:

- Điều quan trọng là cô có đi báo với họ hay không. Xét lại mọi chuyện, ngoại trừ….một nụ hôn có sự tham gia cuồng nhiệt của cô lúc nãy, tôi chưa làm điều gì khiếm nhã với cộ Không nên nổi nóng như vậy.

Lam Đông hất trọn ly sữa về phiá anh. Lâm Vũ kịp quay mặt đi nhưng sữa đã tung tóe trên bộ áo quần của anh. Bình thản dùng khăn tay lau các chỗ vải bị ướt, Lâm Vũ không nói một lời.

Lam Đông dằn chiếc ly trống rỗng xuống bàn và lùi về một góc ghế. Cô sẵn sàng hứng chịu những cơn thịnh nộ của Lâm Vũ. Miễn là chấm dứt trò chơi của anh.

Anh nhún vai, giọng điềm tĩnh:

-Giờ tôi phải thay bộ áo quần dính đầy sữa này. Tốt nhất là cô cũng lên lầu với tôi. Tôi không thể nào tin tưởng cô có thể ngồi yên mà không bày ra một trò nào đó để trốn khỏi nơi đây. Ai mà đóan được cô có thể làm những chuyện gì. Có phải không Lam Đông?

Lam Đông ném cho Lâm Vũ ánh mắt hằn học. Cô ghì lấy thành ghế nhưng Lâm Vũ đã đặt tay lên vai cô, cao giọng:

-Cô muốn tự đi lên lầu hay là tôi phải….vác cô lên vai như khi nãy. Nói đi Lam Đông, cô sẽ được như ý.

Nhìn vào đôi mắt của Lâm Vũ, Lam Đông biết là anh không ngần ngại nhấc cô khỏi mặt đất thêm một lần nữa. Giận không thể tả nhưng Lam Đông đành mím môi đứng dậy. Tốt nhất là cô nên động não để tìm cách rời xa Lâm Vũ chứ không phải ngồi đây để than khóc. Cô sẽ ra khỏi đây trước khi bóng đêm bao phủ. Muốn vậy, cô phải tỏ ra phục tùng để Lâm Vũ mất cảnh giác với cộ Nếu không coi bộ anh sẵn sàng đứng canh cô ngủ suốt đêm quá.

Cô gằn giọng:

-Cấm đụng vào người tôi. Tôi sẽ tự đi lên lầu.

Lâm Vũ cười cười:

-Ngoan một chút đi Lam Đông ạ. Nếu nhìn vấn đề qua một lăng kính khác, cô sẽ thấy chuyện cô đi cùng tôi đến Đà Lạt đễ sữa chữa sai lầm của một cuộc hôn nhân không có gì ghê gớm đến mức cô căm thù tôi. Tôi chỉ muốn giúp cộ Nhưng vì cô là một cô gái hơi bướng bỉnh nên phải…đe nẹt đôi chút vậy thôi.

Cô nhếch môi chua chát:

-Một ngày nào đó, anh phải trả giá cho những việc làm của mình. Trường Khánh và bà Tịnh Quyên sẽ không tha cho anh đâu.

Lâm Vũ cười cười:

-Bao giờ thì cô hết ghét tôi. Định lát nữa, tôi sẽ kể cho cô nghe mối quan hệ họ hàng của tôi và họ. Nhưng tiện đây tôi nói luôn. Ngoại của tôi và nội của Trường Khánh là hai chị em họ. Cô lấy Trường Khánh, cô cũng đừng ngại chạm mặt tôi. Tôi sẽ định cư tại hoang đảo để cho cô vui. Không bao giờ cô thấy mặt tôi nữa.

Lam Đông bĩu môi. Trường Khánh lịch sự bao nhiêu thì Lâm Vũ lại đáng ghét bấy nhiêu. Không hiểu sao, anh lại còn có thể cười được sau khi bị cô hất trọn ly sữa vào người. Không có chiếc áo sơ mi bằng vải kaki dài tay, chắc chắn là anh đã bị bỏng.

Lâm Vũ đi trước với hai vali nặng trĩu. Lam Đông đi sau lưng anh. Vẻ mặt cô đầy chán chường. TRước sau gì cô cũng rời khỏi nơi đây. Chỉ có một điều duy nhất làm cô an tâm là thái độ của anh đối với cô dù sao cũng lành mạnh. Cô không sợ bất trắc xảy đến.

Đứng trước một cái cửa phòng lấp kính màu xanh. Lâm Vũ quay lại nói:

-Căn phòng này dành riêng cho cộ Để đón tiếp cô, tôi đã cho gọi thợ đến cấp tốc thay đổi những nội thất bên trong. Hy vọng cô sẽ hài lòng khi nghĩ tại đây.

Lam Đông kêu lên:

-Anh không định….nhốt tôi ở đây mãi mãi chứ.

Lâm Vũ lấp lửng:

-Biết đâu cô lại tình nguyện ở đây đến suốt đời thì sao. KHông nên hỏi tôi một câu khó trả lời như vậy.

Nói xong, Lâm Vũ liền cởi nút cổ áo sơ mi, Lam Đông hoảng hồn:

-Anh định làm gì vậy?

Lâm Vũ cười nhạo:

-Cô không thấy là trời bắt đàu nóng sao. Dù Đà Lạt thời tiết đang dễ chịu. Đừng sợ. Tôi có phải là ngáo ộp đâu. Ly sữa của cô bắt đầu làm tôi cảm thấy khó chịu. Xin lỗi cô nhé.

Lâm Vũ cởi chiếc áo sơ mi nhớp nháp sữa ra. Quỷ thần. Cho dù anh đang mang một chiếc áo may- Ô thì Lam Đông vẫn đỏ bừng mặt. Đây không phải là bể bơi để anh có thê khoe thân hình vạm vỡ mạnh khoẻ rám nắng trước mặt cô.

Lam Đông lùi lại. Cô ước lượng khoảng cách của cô và cánh cửa. Liệu cô có kịp thoát ra khỏi căn phòng này trước khi anh kịp ngăn cô lại không nhỉ.

Lâm Vũ nhướng cao mày. Nụ cười chế nhạo của anh làm Lam Đông thiều đường độn thổ. Anh trầm giọng:

-Xin lỗi cô, do sữa bám vào người khó chịu nên tôi mới làm vậy. Cô đừng nên cho tôi là một anh chàng cà chớn.

Lâm Vũ quay người bước ra khỏi phòng. CÁnh cửa đóng sập lại. Chìa khoá được xoay trong ổ. Cô được tự do một mình nhưng cô chợt hiểu rằng mình đã bị nhốt.

Lao theo Lâm Vũ, Lam Đông đấm mạnh vào cửa. Cô hét lên:

-Mở cửa cho tôi.

Giọng Lâm Vũ từ ngoài vọng vào:

-Thông cảm là tôi không thể làm theo ý muốn của cộ Mọi tiện nghi trong phòng đều có đủ. TẤt cả đã được chuẩn bị chu đáo để đón tiếp cộ Phòng tăm ở phiá bên phải.

Ngừng một lúc, Lâm Vũ nói tiếp:

-Tôi đi chuẩn bị bữa ăn trưa cho chúng ta đây. CẢ tôi và cô đều rất đói. Muốn cãi nhau, phải có năng lượng nạp vào cơ thể. KHông thể nhịn ăn được. Cô đồng ý chứ.

Lam Đông chán nản lắng nghe tiếng chân của Lâm Vũ xa dần. Hình như anh đi vào một căn phòng khác cách xa căn phòng của cô chẳng bao xạ Cô bực tức dẫm mạnh chân lên sàn nhà rồi phóng đến bên cửa sổ. Tầng hai cách mặt đất rất xạ Có muốn thử làm cascadeur cũng phải từ bỏ ngay ý định đó. Cuối cùng cô vẫn là một chú thỏ đế. Không dám làm gì cả. Chỉ có thể đấu khẩu với Lâm Vũ mà thôi. Mà về lãnh vực này chưa chắc cô đã thắng anh.

Dù rất ghét Lâm Vũ. Lam Đông cũng phải công nhận quả là anh có con mắt tinh đời khi chọn nơi này để ở. Ngôi biệt thự đồ sộ hiện đại không hề làm mất đi vẻ đẹp của khu vườn quanh ngọn đồi.

Lam Đông nghiêng đầu ngắm.

Bên dưới vườn là những luống hoa cúc indonesia màu hoa cà rất đẹp. Có cả cúc vàng và trắng. Hoa hồng chúa tể chiếm lĩnh một góc vườn. Có đến cả chục loài hồng. Hồng tím, hồng đỏ nhung nhiều tầng, hồng hàm tiếu, hồng tỷ muội, hồng vàng kim, hồng tâm nhạc cánh cam, …..Thích thật, có cả hồng hai da, ngoài trắng trong cam và những cánh hồng lấm tấm điểm hạt trắng vàng như cánh phượng.

Lam Đông ngẩn người ngắm những bông hoa đẹp dịu dàng, e ấp nằm dưới những cây thông non. Nỗi buồn của cô vơi đi được đôi chút. Cô rất thích được tung tăng trong vườn. Lát nữa, thế nào cô cũng yêu cầu Lâm Vũ cho cô được xuống dưới đó.

Cô thả người ngồi xuống nệm. Nệm trắng muốt. Một chiếc gối có những dải thêu ren tỉ mỉ bằng chỉ tơ xanh da trời chạy thành những ô hình thêu trên bề mặt gối. Thơm thọ Giá như được ngã lưng một chút thì hay biết mấy. Tất cả đồ vật đều mới. Có lễ Lâm Vũ vừa mới tân trang lại căn phòng này. Mọi sự đã được chuẩn bị từ trước thật chu đáo.

Toàn phòng được trang trí những gam màu nhẹ. Rèm cửa xanh lợ Thảm mềm màu cam. Trên bàn là lọ hoa khô bất tử. Tất cả hài hoà đến tuyệt dịu. Lam Đông chớp mắt suy nghĩ. Sau bao năm, Lâm Vũ vẫn chưa quên sở thích của cộ Cô rất thích những rèm cửa màu xanh lợ Cô nhớ có lần anh đã bảo sau này khi lấy nhau, anh sẽ cho may tất cả những rèm cửa nhà màu xanh lợ Phòng nào cũng vậy. Chỉ là màu xanh lơ thôi, bốn mùa mưa nắng, xuân hạ thu đông.

Mà sao mình lại chợt nhớ những điều không đáng nhớ chứ. Tình yêu của cô đối với Lâm Vũ đã chết rồi. Còn đâu, Lam Đông thở hắt một cái thật mạnh. Yêu và hận. Hận nhiều hơn yêu. Cố nghĩ đến Trường Khánh để tự nhắc mình. Trái tim của cô rất đỏng đảnh. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho Lâm Vũ đâu.

Lam Đông đi lững thững trong phòng. Cô sờ nhẹ vào các đồ vật một cách không chủ định. Cô muốn tãm quên đi lý do tại sao cô lại có mặt ở đây. Cô muốn chấm dứt sự căng thẳng và muốn được nghĩ ngơi một lát. Có lẽ nên đi tắm một lát để rủ sạch bụi đường.

Lam Đông mở cửa phòng tắm. Ở đây cũng được trang trí cùng gam màu như ở phòng ngủ. Gạch hoa ở sàn lát màu kem dịu nhẹ. Thỉnh thoảng xen lẫn một viên tím hồng theo lối cách điệu. Đẹp không thể tả. Cô không nghĩ là người ta có thể lót nền bằng gạch tím hồng điểm trên nền kem hệt như người ta may một chiếc áo và viền dây đăng ten. Có một chút chút điệu đàng. Sao lại tinh tế đến như vậy nhỉ. Trước đây chưa bao giò cô chú ý đến lãnh vực xây dựng cả. Vì chẳng có gì đáng phải quan tâm. Nhưng bây giờ có lẽ từ nay mọi chuyện sẽ khác đi.

Bốn bức tường lại là một kỳ tích. Chỉ là gương. Trong suốt. Đặc biệt có một mảnh băng pha lê chạy dọc suốt bên tường đối diện với cửa ra vào. Bên trên mảnh băng ấy, trồng những ông pense tím nhỏ. Phía sau những bông hoa màu tím dịu dàng ấy là cùng một tấm gương cực lớn. Các bức tường lớn bằng gương phản chiếu hình ảnh những bông hoa, tạo cho Lam Đông có cảm giác cô đang ở trong một vườn hoa màu tím. Tím ngắt.

Lam Đông mở một chiếc tủ gắn kính xanh. Bên trong có đủ những đồ dùng để tắm. Dầu tắm, bọt bể, phấn thơm, hương liệu hoa hồng… Cô tự nói là không biết bao nhiêu cô gái đã bước vào đây rồi.

Căn phòng này rõ ràng được thiết kế với mục đích phục vụ cho phụ nữ xử dụng. Cô đã đóan được điều ấy khi những lọ nước hoa đắt tiền và phấn thơm nhãn hiệu Pháp dành cho phái đẹp được trưng ở đây.

Lam Đông bước vào bồn tắm, nằm úp sấp, mắt nhắm nghiền lại. Dù sao cô cũng cần thư giãn một chút. Nghĩ đến lát nữa phải đối diện với Lâm Vũ, Lam Đông khẽ lắc đầu.

Lâm Vũ đã thay đổi rất nhiều. Khi Lam Đông mới gặp anh lần đầu, cô còn là một cô gái nhút nhát. Còn anh, anh không giống với bất cứ người đàn ông nào mà cô đã từng gặp. Quyến rũ, lịch sự và phong nhã. Anh rất yêu cô và tôn trọng cô.

Chà nhẹ xà phòng thơm lên cánh tay, Lam Đông chớp nhẹ mắt. Một thoáng xao động nhuốm nhẹ trong lòng. Lam Đông nhớ lại tình cảm của cô đối với Lâm Vũ. Cô đã yêu anh đến mức từng nghĩ rằng sau anh, cô có thể sẽ không còn yêu ai được nữa. Vậy mà cô đã yêu Trường Khánh. Tình cảm con người thật là phức tạp. Cô thấy thật khó mà hiểu được trái tim của mình. Có lẽ sự tĩnh lặng một thời gian rất cần thiết cho cộ Để cô có thể hiểu rõ mình hơn.

Lâm Vũ. Trái tim Lam Đông khẽ rung lên. Lam Đông vẫn còn nhớ thái độ khinh khỉnh, lạnh như băng của anh hôm dự phiên tòa. Những điều bà MN và tên tài xế mặt chuột cáo buộc cho cô đã xúc phạm đến anh. Cô không quên cái tát anh dành cho cộ Vậy là sau năm năm mọi chuyện tưởng chừng như đã giải quyết xong vẫn còn kéo dài đến tận bây giờ. Lâm Vũ đã hiểu được oan tình của cô nhưng cô không tha thứ cho anh. Anh đã bỏ cô khi cô rất cần một bàn tay nâng đỡ. Suốt mấy năm qua, cô đã tâp cho mình thái độ dững dưng khi nghĩ về anh.

Lam Đông bước ra khỏi bồn tắm. Một chiếc khăn tắm mới toanh và thơm tho đã được Lâm Vũ treo sẳn trong phòng. Cô cầm lấy chiếc khăn màu vàng ấy quấn quanh người. Đứng thật lâu trước gương. Lam Đông ngắm nhìn cơ thể cân đối và đẹp của mình. Cô tự biết mình đẹp, gợi cảm. Phải chăng một cô gái quá đẹp thì cũng không phải là một điều tốt đâu, bằng chứng là cô đã là nạn nhân của bà MN và bây giờ là đối tượng săn đuổi của Lâm Vũ. KHông biết sẽ còn những gì chờ đợi cô ở phía trước.

Đang dùng khăn chà sát người và giũ những hạt nước bám trên tóc. Lam Đông chợt giật mình và nghe tiếng gõ cửa từ cánh cửa ở tận phòng ngoài. Giọng Lâm Vũ vang lên:

-Lam Đông….Cô đâu?

Cô ra khỏi phòng tắm, cố tình khua dép để Lâm Vũ hiểu là cô vẫn…còn đây chứ chưa kịp bỏ trốn. Nếu không, đột nhiên anh mở khoá bước vào phòng thì hơi phiền. Cô vẫn chưa kịp mang áo quần và vẫn còn quấn chiếc khăn tẩm quanh người.

Lâm Vũ đằng hắng:

-Bữa trưa đã sằn sàng. Tôi chờ cô ở dưới nhà. Nhanh lên kẻo cơm canh nguội lạnh hết trơn rồi.

Lam Đông nhún vai trả lời:

-Năm phút nữa. Anh xuống trước đi. Tôi xuống sau.

Khẻ cắn môi, Lam Đông mở vali để lấy đồ thaỵ Cô chọn một chiếc đầm dài may bằng vải katê hoa. Chiếc đầm này rất thích hợp cho cô trong bối cảnh này. Cô muốn ra mắt Lâm Vũ bằng bộ dạng xấu xí nhất. Để anh không bao giờ còn mơ tưởng đến cộ Khẽ chớp mi, Lam Đông nghĩ đến Trường Khánh. Anh đang đau khổ ghê lắm. Chắc chắn là anh cô đã đưa lá thư của cô cho Trường Khánh đọc. KHông biết Trường Khánh sẽ nghĩ gì khi trong thư, cô không hề nhắc đến anh. Ngàn lần xin lỗi anh. Cô đâu có muốn vậy. Sự chia tay nào mà không kèm theo nước mắt.

Chải sơ mái tóc dài óng ả. Lam Đông mở cửa. Khoá bên ngoài đã được mở nên chỉ cần một vòng xoay nhẹ , Lam Đông đã thoát ra ngoài.

Hành lang dài và rộng. Đá cẩm thạch được lót đều trên lối đi.

Lam Đông bước chậm rãi trên những tấm thảm màu kem. Cuối cùng thì cô xuất hiện trên ngưỡng cửa phòng ăn. Lâm Vũ đang ngồi hơi ngã người trên ghế. Đôi mắt quyến rũ của anh chăm chú nhìn cô dò xét. Không cảm xúc. Cô có thể chắc chắn là như vậy. Có thể do chiếc áo xấu xí của cô mà cũng có thể do Lâm Vũ là một anh chàng cao ngạo. Không kém cô.

Giọng anh vang lên:

-Mời cô vào đây.

Lam Đông nhìn lên bàn. Một lọ hoa hồng tươi rói, những bông hoa còn ngậm sương. Điều đó chứng tỏ Lâm Vũ vừa mới cắt trong vườn. Chỉ tiếc là hoa cắm hơi vụng. Cách cắm hoa của một người đàn ông. Có bao nhiêu hoa đều vội vã nhét vào chung một cái lọ và không tỉa bớt lá sâu đi.

Dù không muốn sửa chửa sự vụng về của anh, nhưng Lam Đông cũng táy máy tay nhẹ nhàng rút nhẹ những cành hồng ra. Trước ánh mắt chăm chú của Lâm Vũ, cô nói như ra lệnh:

-Cho tôi thêm một chiếc bình nữa.

Lâm Vũ hơi cười:

-Có đốt đuốc cũng không thể tìm được một cái bình khác. Cái bình duy nhất, đó là do Ái Quỳnh mang đến. Ngoài ra, không có một cái bình nào nữa đâu.

Cô trả lời kiêu hãnh:

-Tôi không quan tâm đến Ái Quỳnh là ai. Vậy tôi chỉ cần anh mang đến cho tôi một chiếc ly thủy tinh, pha vào đó cho tôi nửa ly nước.

Lâm Vũ xô ghế đứng dậy. Anh đưa cho cô một chiếc ly pha lê màu hồng rất đẹp. Cô nhướng mày hỏi cộc lốc:

-màu xanh?

Lâm Vũ nhún vai. Anh quay trở lại với chiếc ly như có màu cô yêu cầu, giọng pha chút hài hước:

-Nơi đây, cô có thể tìm thấy mọi thứ từ phi thuyền đến cây kim. Ngoại trừ một bình cấm hoa thứ hai. Còn ly thủy tinh thì có đến ….một tỷ cái. Bạn bè tôi rất khoái uống biạ


Trả Lời Với Trích Dẫn