---Vũ trường nơi Hạnh làm được chia ra thành hai bên . Một bên là sàn nhảy , phòng karaoke, và bar rượu cocktail. CÒn một bên là nhà hàng để cho khách tiện việc ăn uống sau những giờ cuồng say trong tiếng nhạc .
Hạnh đã may mắn được nhận vào công việc hầu bàn như lời Lan đã nói . Lan phục vụ trong phòng karaoke , Hạnh đã nhiều lần có ý hỏi sao Lan không làm hầu bàn như Hạnh . Những lần như thế Lan chỉ cười và nói là việc của Lan kiếm được nhiều tiền hơn và vì Lan ..thích hát karaoke . Hạnh thông cảm được cho bạn vì Hạnh cũng biết là gia đình Lan cũng đang gặp khó khăn như Hạnh . Nhưng mỗi lần thấy Lan phải cố uống những ly rượu chát và sặc sụa khói thuốc , Hạnh tự dưng thấy thương bạn vô cùng và muốn kéo Lan lìa khói chỗ này . Nhưng Hạnh nghĩ , chốn phồn hoa như đất Sài Gòn này , việc làm nào phải đâu dễ kiếm cho những người con gái như Hạnh và Lan. Lan có lẽ đã quen và thích công việc của mình rồi nên Hạnh cũng không muốn gây cho bạn thêm nhiều suy nghĩ phiền phức .
Hôm nay là thứ hai , nhà hàng vũ trường vắng hơn mọi hôm . Hạnh ngồi xếp lại những muỗng nỉa để sẵn . Công việc của Hạnh cũng rất nhàn , nhất là vào những ngày trong tuần như thế . Có khách thì chạy bàn . Còn không thì coi lại rượu bia nước ngọt coi còn đủ không . Nhờ tánh tình chăm chỉ và cởi mở của Hạnh khiến bao khách hàng khen ngợi , ông bà chủ đã chịu mướn Hạnh dài hạn và lên lương nhiều hơn. Hạnh vui mừng định chạy qua kiếm Lan để báo tin này nhưng chưa kịp đi thì đã có ba người khách, một nam hai nữ, bước vào . Thu Nga là ngươì đưa khách đã dẫn họ vào bàn của Hạnh .
Hạnh cầm menu bước tới đưa cho ba người, lên tiếng chào họ và giới thiệu tên mình. Chàng trai ngồi đối diện Hạnh đỡ lấy và mỉm cươì chào lại Hạnh . Hạnh nói sẽ trở lại khi họ chuẩn bị kêu thức ăn và định quay đi thì cô gái lên tiếng gọi Hạnh lại
--" cô gì đó ...um ah` ...cô Hạnh hả ..." người con gái nheo mắt như muốn đọc bảng tên trên ngực áo của Hạnh rồi tiếp ..."chúng tôi mới từ mỹ về VN chơi .....có người quen giới thiệu tới đây để ăn ..va nhảy" ..cô gái cươì lớn .."mà giờ không biết phải ăn gì cho hợp nữa ....cô làm ơn cho chúng tôi ý kiến được không"
Hạnh chưa kịp lên tiếng thì chàng trai ngồi đối diện đã nói ..." thôi mà Út ....mình tới đây đế chơi mà ....đói bụng thì ăn gì qua loa đi ....làm phiền ngươì ta nữa ..." Người con gái nãy giờ ngồi im lặng cũng lên tiếng ..."thôi cái gì cũng được mà ....có menu nè ....mình đọc đi Út .."
Út bỗng thấy bực tức vì hai người họ làm như là cô ta không biết điều . CÔ nói lớn bằng nửa tiếng Việt nửa tiếng Anh mà Hạnh với khả năng của mình cũng có thể hiểu được ..." it's her job to explain what's best here ....that's how she gets paid .....anh tư với Diễm .....you guys always like that ...jeezz ..." rồi cô ta vất cái menu xuống muốn đứng dậy đi .
Hạnh thấy giọng điệu hơi phách lối của cô Út cũng thấy hơi khó chịu , định để cô ta đi nhưng nghĩ đến chuyện nhỏ không đáng để nàng phải giải thích với bà chủ . Hạnh cố nở nụ cười và nhỏ nhẹ nói ..." cô Út ....muốn biết món gì ngon hả ....ở đây chúng tôi có đủ món ngon ...nhưng có món này đa số phụ nữ thích lắm ....vì nó vừa có đủ dinh dưỡng hoa quả và không kém phần protein từ thịt ..." đoạn Hạnh mở menu ra và chỉ cho Út món đó .
Út liếc mắt sơ qua và gật đầù chịu order . Mặt cô ta đã tươi lên phần nào . Hạnh quay qua lấy order từ phía hai người khách còn lại . Chàng trai nãy giờ chăm chú nhìn Hạnh nói chuyện với Út và chợt giật mình khi thấy Hạnh quay sang bất ngờ. Anh ấy ấp úng nói tên món ăn mình muốn và đưa menu cho Hạnh với lời cảm ơn nhỏ . Hạnh cươì nhẹ và nói "không có chi" rồi bước đi .
Đã mấy hôm kể từ ngày gặp Hạnh ở nhà hàng vũ trường về , lòng Quốc tự dưng cứ nghĩ đến cô ấy hoài . Chàng cũng không hiểu tại sao nữa. Khuôn mặt xinh xắn và nụ cười hiền dịu của nàng từng giây phút hiện ra trong đầu Quốc . Quốc đã từng tuổi đầu , đã gặp biết bao người đẹp mà chưa có ai có sức quyến rũ làm chàng nhớ mãi sau lần gặp đầu tiên như vậy . Chàng không ngờ chuyến về VN này để lo hôn sư cho anh mình mà chàng lại bị tơ hồng vương mắt như thế . Quốc mỉm cười khi chợt nhận ra là mình đang suy nghĩ vẩn vơ .
Rồi Quốc nghĩ đến cái lối nói chuyện hơi kiêu của em mình mà lòng buồn xuống vì mắc cỡ . Quốc rất muốn trở lại nhà hàng đế nói câu xin lỗi với Hạnh và đế tiện dịp làm quen luôn . Nhưng lòng Quốc lại ngại ngùng không dám . CHo đến hôm nay khi chàng đã không chịu nổi sự nhung nhớ lạ kỳ này , Quốc đã đứng dậy đóng bộ để đi đến nhà hàng .
Khách sạn Quốc ở không cách xa nhà hàng lắm nên chàng quyết định thả bộ vừa để chầm chậm lấy tinh thần gặp Hạnh , vừa để ngắm cảnh chiều thứ bảy của Sài Gòn . Phố xá đông đúc xe cộ làm Quốc thấy mà hoảng sợ . Chàng nghĩ thầm "cũng may mình không biết lái xe honda ...nếu ko thì chắc rớt tim mỗi lần cầm xế quá ..." Quốc cươì với bản thân mình vì nghĩ mình sao nhát như thỏ đế .
Không bao lâu Quốc đã đến vũ trường . Mở cánh cửa vào nhà hàng . Quốc thấy tim mình đập thình thịch . Chàng cảm thấy lạ vô cùng sao lại có cái cảm giác ngộ như thế . Từ đàng xa Quốc đã nhìn thấy Hạnh . Người dẫn bàn tới hỏi thì Quốc chỉ cái bàn ở góc mà mấy bữa trước Quốc cùng hai người kia đã ngồi . CHỉ một phút sau thì Hạnh đã bưng ly nước đá và cái menu tới . Hạnh ngờ ngợ vì thấy khuôn mặt của người con trai này rất quen . Nhưng cũng chỉ mỉm cười và giới thiệu tên mình . Quốc hồi hộp lấy hết can đảm và nói
--" cô Hạnh .....mấy bữa trước tôi đã tới đây với hai người con gái rồi .....không biết cô còn nhớ không ..."
Bây giờ thì Hạnh đã nhớ rõ người con trai này là ai rồi vì nàng không thể quên được cái cô Út đi theo anh ấy hôm nọ . Hạnh cười ..."oh ....Hạnh nhớ rồi ....hôm đó anh tới đây với cô Út và cô Diễm phải không?? ...anh là ...anh tư mà phải ko ??"
Quốc như reo vui lên vì thấy Hạnh cũng ít nhiều gì còn nhận ra mình .." phải .....phải đó cô Hạnh ..." rồi Quốc như sực nhớ tới Út ...." hôm đó thật xin lỗi ....em gái tôi hơi quá đáng ....nó còn trẻ ...mong cô thông cảm nhé ..."
Hạnh thấy vẻ mặt của Quốc như thành khẩn và không phải làm cho có lệ nên nàng cười vui vẻ dáp ..."oh ....đâu có gì đâu anh ....Hạnh đâu có buồn gì đâu nè .."
Có tiếng ai gọi Hạnh nên nàng nói xin lỗi nhanh với Quốc và hẹn trở lại khi Quốc cần order . Quốc nhìn theo Hạnh mà lòng nhẹ hẳn . Nụ cười lúc nào cũng nở trên môi và tiếng nói nhu mì nhỏ nhẹ của Hạnh thật đã làm lòng Quốc ngây ngất . Chàng mải mê với dòng suy nghĩ mà quên luôn không chọn món ăn của mình cho đến khi Hạnh trở lại thì Quốc mới thấy mình sao bữa nay kỳ quá .
--"xin lỗi Hạnh ....tôi còn chưa biết món nào để mà order nữa ..." Quốc ngập ngừng ..."hay Hạnh chọn giùm tôi luôn đi .."
Hạnh cười và nghĩ thầm anh em giống nhau quá ... rồi Hạnh chọn món mà nhiều người thích . ...."hay anh ăn thử món Giây Tơ Hồng này nhé .."
Quốc nghe cái tên hay hay và có ý nghĩa trong lòng mình và là do Hạnh chọn nên chàng không chờ Hạnh hỏi chịu hay không đã gật đầu lia lịa . Hạnh bước đi và quay lại với một ly rượu nhẹ trên tay . Quốc còn ngạc nhiên vì Quốc không có order rượu thì Hạnh đã lên tiếng
--"món này thường hay đi kèm rượu Giao Bôi này ....đây là món hoà hợp chung đặc biệt của nhà hàng Hạnh đó anh tư...ly này Hạnh đãi anh tư coi như là ly rượu quen biết nhé ..." Quốc tưởng chừng như mình đã nghe lộn . Quốc còn chưa biết phải ngỏ lời làm quen ra sao mà giờ nghe Hạnh nói vậy lòng Quốc vui vô cùng . Quốc vội đáp
--"như vậy sao được ....để Hạnh tốn tiền ....tôi ngại lắm ...' Quốc không giâú được cái vui trên khuôn mặt ...."Hạnh chịu ..quen biết tôi ...là tôi vui rồi "
Quốc nhìn Hạnh đắm đuối làm Hạnh hơi thẹn . Thật ra Hạnh thấy Quốc có khuôn mặt hiền và tánh tình hoà nhã không kiêu căng phách lối như những người khác từ nước ngoài về mà nàng đã gặp , và đặc biệt chàng đã đến đây xin lỗi dùm cô em gái . Hạnh thấy tự dưng cũng mến Quốc nên đã nói chuyện với Quốc như vậy .
Hôm nay tối thứ bảy cho nên nhà hàng cũng đông đúc hơn . Hạnh chỉ kịp mang thức ăn ra cho Quốc rồi cũng bận bịu với mấy bàn khác . Quốc cũng không muốn lấy thêm thời gian của HẠnh nên ngồi một chút nhâm nhi hết ly rượu rồi Quốc đứng dậy ra về . Chàng không quên bỏ lại miếng giấy nhỏ và tiền tip trên bàn .
Hạnh trở lại bàn thì thấy Quốc không còn đó nữa . Ly rượu đã cạn mà thức ăn còn nguyên . Kế đó còn có một mảnh giấy được xếp lại và một số tiền khá lớn .Hạnh thắc mắc sao QUốc lại đế lại nhiều tiền quá nhưng vì bận quá nên đã quơ tay lấy miếng giấy và số tiền bỏ vào túi áo và định bữa nào gặp Quốc sẽ trả lại .
Quốc thu dọn lại căn phòng và bỏ quần áo vào va li để chuẩn bị trả phòng lại cho khách sạn . Quốc cảm thấy buồn buồn vì ngày mai chàng phải về quê một thời gian đế lo phụ việc cưới hỏi dùm cho anh chàng là Thế Anh . Như vậy là Quốc phải xa Sài Gòn , không còn tới nhà hàng gặp Hạnh được nữa . Quốc định sẽ ở lại mấy hôm nữa nhưng mẹ chàng đã gọi điện lên mấy lần hối Quốc và Thế Anh về đặng còn kịp vì ngày cưới đã định hai tuần lễ sau . Út và Diễm đã về quê mấy ngày trước, chỉ còn Quốc ở lại chờ Thế Anh lo xong việc ở đây rồi hai anh em cùng về .
Quốc đang uể oải xếp đồ thì Thế Anh bước vào . Nhìn Quốc với nét mặt không vui thì Thế Anh thắc mắc hỏi
--" em có gì buồn hả Quốc .....nhớ Diễm phải không ?? " ....Thế Anh nháy mắt chọc Quốc. Quốc bật cười và không hiểu sao mọi người trong nhà ai cũng muốn ghép đôi chàng với Diễm . QUốc xét lòng và chỉ thấy mình coi Diễm như một người em, không khác gì Út Diệu trong nhà .
--"anh ba này ....thiệt tình ....đừng nói thế trước mặt Diễm nha ....sợ cô ấy hiểu lầm .. tội nghịp ..." Quốc nói xong và đi vào nhà tắm chải đầu định sẽ đi đến nhà hàng gặp Hạnh lần cuối trước khi lên đường về quê với Thế Anh.
Thế Anh nằm xuống giường , chàng thấy thật thoải mái sau một ngày thực tập tại bệnh viện mệt nhọc . Chàng cười và nghĩ chắc Quốc còn mắc cở, thích Diễm mà không dám nói ra . Thế Anh biết Diễm từ lâu đã cảm mến Quốc nên đến nỗi không ngần ngại theo gia đình chàng về VN trong dịp này luôn. Diễm là cô gái dễ thương và si tình . Thế Anh nghĩ Quốc đã được may mắn hơn chàng mà Quốc không biết . Chàng nghĩ đến người vợ sắp cưới mà mẹ chàng đã chọn cho chàng và nhân dịp chàng về VN thực tập , mẹ chàng đã ngỏ ý muốn chàng cưới cô ta luôn .
Thy và Thế Anh chỉ mới gặp nhau chưa quá ba lần mà hai tuần nữa hai người sẽ thành chồng vợ . Thế Anh càng nghĩ càng thấy chuyện này sao mong manh cơ hồ . Chàng từ lâu rất mong muốn sẽ cưới được một người mà lòng chàng yêu thương và có thể chăm lo cho nàng suốt đời . Cưới Thy đều là do ý muốn của mẹ chàng và lòng chàng sao hờ hững trước sự chìu chuộng phục tùng của Thy . Đối với Thế Anh, nụ cười của Thy có gì là gượng gạo dường như chỉ muốn làm cho chàng hài lòng mà thôi .Thế Anh hiểu được là mình không hề yêu Thy nhưng chàng chưa hề cãi lại những gì mẹ chàng chỉ định .Thế Anh chợt thở dài và cố nhắm mắt nghỉ ngơi .
Quốc bước từ nhà tắm ra thấy Thế Anh đã ngủ, chàng nhè nhẹ khép cửa và bước đi xuống phố tiến về phía nhà hàng .
__________________
|