View Single Post
  #8  
Old 10-13-2004, 08:07 PM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

uổi sáng đồng quê không khí thật trong lành . Quốc đi ra ngoài dạo quanh vườn . Chàng lấy thuốc ra châm lửa . Vừa hút thuốc vừa suy nghĩ đến chuyện của Thế Anh và Hạnh. Tối qua khi thấy Thế Anh về với nét mặt suy tư nên Quốc không tiện hỏi chuyện. Diễm đã nói với chàng là Thế Anh đi gặp Thy. Quốc băn khoăn không biết anh của chàng đã giải quyết như thế nào rồi. Có tiếng bước chân sau lưng, Quốc quay lại thì thấy Diễm bưng ly cà fê bước tới với nụ cười trên môi:

--"anh uống cà fê nhé ...buổi sáng có điếu thuốc với cà fê thì còn gì bằng nữa ..." Quốc đỡ lấy ly cà fê:

--"cám ơn Diễm ....Diễm để anh được rồi ....làm phiền Diễm quá ..." Quốc thấy mến Diễm ở điểm này, nàng rất hiểu tâm tư của người khác. Quốc cũng biết nàng rất si tình với chàng mặc dù Quốc cứ thờ ơ lánh né. Đối với Quốc, Diễm dễ thương như một người em gái và ngoài tình cảm anh em ra, Quốc nhận định lòng mình không có tình yêu trai gái với Diễm .

Thấy Quốc trầm ngâm im lặng, Diễm lên tiếng: "anh đang suy nghĩ gì hả ...thấy anh có vẻ lo lắng .."

--"ồ ...tôi ...tôi đang nghĩ không biết chiều qua anh tôi gặp Thy hai người bàn chuyện ...cưới hỏi ra sao rồi .." Quốc nghĩ Diễm chưa biết chuyện Thế Anh muốn thoái hôn nên nói đỡ như vậy .

--"ồ ...anh định nói chuện anh ba của anh muốn huỷ bỏ đám cưới đúng không .." Quốc ngạc nhiên không biết sao Diễm lại biết thì Diễm nói tiếp "hôm qua Diệu trở lại kiếm Thy thì đã tình cờ nghe hai người nói chuyện .....Diệu còn hỏi em còn nhớ cô Hạnh mà mình gặp ở nhà hàng lúc trước không nữa .." Diễm nhìn Quốc ngập ngừng .."hình như anh ba có gì với cô Hạnh thì phải .."

Quốc nghe Diễm nhắc tới tên Hạnh và sự thật trái ngang này thì lòng bỗng thót đau. Chàng khẽ gật đầu:

--"anh ba của anh thương cô Hạnh và muốn cô ta làm vợ nên mới đòi huỷ bỏ hôn lễ với Thy " Quốc nhìn vào bụi chuối xa xăm .."anh biết ...chuyện tình yêu thật kỳ lạ .....lòng người khó có thể chống cự lại sức mạnh của nó .."

Diễm nhìn nét mặt trầm ngâm của Quốc mà dâng lên cảm xúc thương mến tận cùng. Nàng mê chàng không chỉ bới tánh tình của chàng mà bởi những nét lạnh lùng nhưng quyến rũ mỗi khi chàng suy tư. Diễm cũng nói thầm trong lòng mình nếu tình yêu thật dễ hiểu thì em đâu phải yêu anh và chờ đợi tình anh khổ như vầy

Có tiếng của bà Quản nói lớn trong nhà làm không khí yên lặng tan vỡ. Quốc đứng dậy chạy vô nhà xem chuyện gì và Diễm cũng đi theo.

Mới vào tới Quốc đã thấy Thế Anh đứng yên giữa nhà và bà Quản thì đang ngồi trên ghế khóc lóc .

--'con muốn làm má tức chết hả Anh .....từ hồi nào con đã trở nên như vậy ....đã cãi lời của má ??" bà Quản vừa lau nước mắt vừa khóc lớn hơn.

--"má ....con không phải là muốn cãi lời má ....nhưng con đã nói với má rồi ....người con yêu không phải là Thy và cô ta đã biết điều đó ....cô ta đã chấp nhận huỷ bỏ đám cươí mà .." Thế Anh nói từ tốn như sợ sự giận dữ sẽ làm bà quản càng phản ứng mạnh hơn

Bà quản nghe thế thì nói lớn : "con Thy nó hiền ....nó thương con nên nó mới chịu làm vậy ....con có biết không ....tối qua nghe con Út nó nói con đã gặp Thy nói chuyện với nó ....má qua thăm nó ...thấy nó đầu tóc rối bời ...đang nằm trong phòng khóc đến xưng mắt ....má thấy con thật nhẫn tâm lắm đó .." Bà Quản thút thít rồi tiếp : con không nhớ đến ơn nghĩa họ đã giúp mình khi xưa, không tội nghiệp con Thy thì con cũng phải nghĩ đến má chứ ....rồi làm sao má ăn nói với ba má con Thy chứ ..bộ con muốn má ? "

Thế Anh chỉ biết đứng lặng im, mỗi lần bà Quản giảng về chuyện ơn nghĩa và mặt mũi là Thế Anh như bị vào thế kẹt . Chàng nhìn Quốc cầu cứu . Quốc hiểu được nên tới gần vỗ nhẹ vai bà Quản:

--"má đừng khóc nữa ....chuyện đã như vậy rồi ...chắc hẳn anh ba cũng không muốn đâu ....nhưng mà tình yêu tuổi trẻ ....má không thể hiểu được đâu ...xin má cứ để cho ảnh được quyền lựa chọn người vợ trăm năm của ảnh ....má cũng biết tánh cúa ảnh mà .....ảnh quyết định chuyện này rồiì thì chắc không ai thay đối được ảnh đâu ..."

Bà Quản nghe Quốc nói thế trong lòng cũng hoang sợ, bà sợ làm găng quá thì bà sẽ mất đứa con trai này như chơi. Bà biết bây giờ không thể nào bắt ép Thế Anh cưới Thy được, nhưng bà cũng không thể bỏ Thy không lo tới . Đối với bà Quản, Thy như là một đứa con dâu rồi . Bà suy nghĩ tìm cách bắt Thế anh phải có một cam kết với bà vì bà biết con trai của bà dù cứng đầu nhưng rất có chữ tín . Bà Quản lên tiếng:

--"thôi được ....má không bắt buộc con làm gì nữa ....con không muốn cưới Thy thì thôi vậy ....con trai của má quan trọng hơn .."

Thế Anh nghe thế lòng trở nên phấn khởi vui mừng . Chàng tới quàng vai bà Quản và cám ơn bà rối rít . Đoạn chàng nhớ đến một việc vẫn chưa làm xong: đó là xin bà Quản cho chàng cưới Hạnh . Bà Quản biết sớm muộn Thế Anh cũng sẽ hỏi bà vấn đề này, nên bà đã có dự tính .

--"con muốn cưới cô Hạnh cũng được ..." bà ngừng giây lát rồi nói tiếp .."nhưng con phải hứa với má điều này .."

Sau khi nghe ba Quản nói điều kiện xong, cả Quốc lẫn Thế Anh đều cảm thấy điêu kiện ấy hơi bất công đối với Hạnh. Nhưng đối với Thế Anh, điều quan trọng bây giờ là bà Quản đã chấp nhận cho chàng thành thân với Hạnh, chàng không cần biết gì đến chuyện sau này nữa . Thế Anh gật đầu và hứa sẽ làm theo lời bà Quản . Chàng mừng vui khấp khởi như muốn có đôi cánh bay về lại Sài Gòn báo tin cho Hạnh biết.

Còn Quốc thì không biết nên mừng cho anh chàng hay là buồn cho thân mình nữa, chàng lằng lặng bước ra ngoài sân.. Nắng đã lên cao soi bụi bông giấy cạnh nhà làm Quốc nhớ Hạnh mênh mang.
-:- Chương Hai -:-


--- Chuông đồng hồ báo hiệu đã hai giờ trưa, Hạnh giật mình vội vã thoát ra khỏi dòng suy tư của mình. Nàng nghĩ cũng may là lúc nãy Quốc đã đến nhắc nhở nàng về cuộc hẹn với bác sĩ hôm nay. Hạnh cảm thấy hồi hộp lạ thường. Ba năm nay từ khi theo Thế Anh đến Mỹ, Hạnh đã hai lần phải vào bệnh viện vì bị xảy thai, nhưng lần này lại khác. Lần này Hạnh cảm thấy sức sống trong cơ thể nàng như mạnh mẽ hơn, như có thể vượt qua được những khó khăn và áp lực trong đời sống của nàng.

Nắng ban trưa đã lên rất cao, Hạnh có thể cảm giác được cái nóng của mùa hè ở đây mà thương nhớ cái nóng của Việt Nam biết bao. Hạnh nhớ đến cha mẹ và hai em nàng, và mơ ước được báo với họ tin vui này, được họ ôm vào lòng trìu mến với bao câu dặn dò tha thiết. Nhưng cuộc sống hiện tại của Hạnh đã làm Hạnh như sợ hãi một ngày nào đó nếu niềm vui nho nhỏ này cũng tiêu tan và gia đình của nàng chắc sẽ buồn cho nàng lắm.

Điều đáng làm cho Hạnh buồn hơn là Thế Anh vì chàng không còn như trước, đã ít quan tâm đến nàng. Mặc dầu chàng có nhu nhược đến đâu nhưng lúc trước chàng cũng thường dành đôi chút thời gian cho Hạnh . Hạnh cũng hiểu Thế Anh dạo này rất bận bịu với công việc vì chàng thường có nhiều ca mổ. Nhưng Hạnh cảm thấy như Thế Anh đang cố ý tránh né bớt gặp nàng, thường hay về nhà những lúc Hạnh đã ngủ say và lại ra đi vào sáng sớm. Hạnh để ý thấy ánh mắt của Thế Anh như có chứa đựng một cái gì thầm kín. Hạnh nghĩ thầm hay là anh ấy đã chán ta, đã có người khác ? . Hạnh lắc đầu sua đi suy nghĩ đó vì nàng biết là nàng nên tin tưởng chồng mình .

Việc Hạnh có thai Thế Anh cũng vẫn chưa hay biết vì Hạnh chưa có cơ hội để nói với chàng. Hạnh định sẽ hẹn một ngày vợ chồng ra ngoài ăn bữa cơm và nàng sẽ báo tin vui này cho Thế Anh. Kể cả bà Quản cũng chưa hay biết gì, hai lần trước khi Hạnh bị hư thai, bà ấy đã trách nàng không cẩn thận làm mất đi huyết thống nhà bà. Hạnh nghĩ nếu như bà không tạo áp lực và đối xử với Hạnh như người con dâu thì Hạnh đâu phải hai lần suất huyết chứ.

Quốc đã lên tiếng gọi Hạnh ngoài cửa phòng. Hạnh nói sẽ ra ngay. Quốc lúc nào cũng vậy, cũng tỉ mỉ quan tâm cho nàng khiến Hạnh rất cảm động biết ơn. Khi Hạnh mới cấn thai, chỉ có Quốc nhận ra sự khác biệt nơi Hạnh và thuyết phục Hạnh để chàng đưa nàng đi khám bác sĩ dùm cho Thế Anh vì Thế Anh dường như không có thời gian nào là rảnh. Hạnh đã coi Quốc như một người bạn thân và vì là nơi xứ sở lạ nên Hạnh đã bằng lòng nhận sự giúp đỡ của chàng.

Sống chung dưới một mái nhà ba năm nay, Hạnh có thể nhìn ra được và cảm giác được cái tình cảm của Quốc dành cho nàng không chỉ đơn thuần là bạn bè hay chị dâu em chồng, mà là một thứ tình "bỏ thương, vương tội". Hạnh đã bao lần cố ý nói gần xa cho Quốc biết là nàng đã là chị dâu của Quốc, và dù thế nào đi nữa Thế Anh vẫn mãi là người chồng nàng thương mến.

Quốc là người si tình nhưng chàng là người đàn ông biết lễ nghĩa. Chàng đã bao lần tự nhủ là không nên suy nghĩ vẩn vơ nữa vì sự thực Hạnh đã là vợ của anh chàng. Quốc đã bao lần muốn bỏ đi đến một nơi khác vì chỉ để không nhìn thấy được Hạnh, để dễ dàng quên đi niềm đau chôn kín. Nhưng chàng lại không yên tâm ra đi, một phần vì chàng biết dù có ở đâu cũng sẽ nghĩ đến HẠnh mà thôi. Phần khác vì chàng thấy cảnh mẹ và em chàng đối xử tệ bạc với Hạnh mà Thế Anh thì lại không dám lên tiếng bênh vực, thế nên Quốc quyết định ở lại để làm bạn ủi an cho Hạnh, hay ít ra có thể giúp nàng vượt qua khó khăn.

Khi thấy Hạnh ói mửa, Quốc đã biết không bao lâu chàng sẽ được làm chú. Một cái gì đó nhói trong tim chàng. Quốc thầm nghĩ nếu như ngày đó giây tơ hồng kia chưa một lần buộc vào chàng thì giờ đây chàng sẽ không phải đau khổ khi nhìn Hạnh cưu mang giọt máu của anh chàng. Quốc giật mình khi cánh cửa bật mở, Hạnh bước ra trong bộ áo trắng. Nhìn nàng xanh xao gầy guộc mà lòng Quốc thắt lại, nhưng biết làm sao giờ. Quốc chỉ biết lo lắng cho Hạnh trong thầm lặng.

--"xin lỗi ...chú tư nhé .." Hạnh mỉm cười lên tiếng nói "tôi chuẩn bị hơi lâu ..."

--"không sao đâu ..Hạnh ....thôi mình đi cho kịp giờ nhé .." Quốc mở cửa cho Hạnh. Chàng nghĩ thầm ước chi Hạnh là ...thì ta không cần bối rối khi gọi tên nàng như vậy . Quốc thở dài nhẹ để tránh Hạnh nghe được. Chiếc xe hướng về phía bệnh viện X.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn