--Căn nhà trở nên vắng vẻ như thường lệ sau khi Thế Anh, Quốc và Phi đi làm và Diệu đi học . Bây giờ cũng chỉ còn lại Hạnh, bà Quản , và bé Thiên tôi. Bà Quản vẫn còn ôm bé Thiên ngủ trong phòng. Mấy bữa nay Hạnh cảm thấy bà Quản như bớt đay nghiến nàng. Hạnh nghĩ chắc sau bà đã biết chuyện Hanh chấp nhận ký giấy li hôn với Thế Anh nên bà đối với Hạnh tốt hơn chút.
Hạnh ngồi nhìn ra cửa sổ, buổi sáng mùa thu trời trong xanh. Những chiếc lá trên cành đang ngả màu vàng làm cảnh vật xung quanh có một cái buồn man mác . Hạnh yêu thích nhất là mùa thu. Nàng thầm nghĩ không biết có phải nàng lúc nào cũng buồn như mùa thu không.
Hạnh đứng dậy khoác chiếc áo len và muốn bước ra công viên gần nhà để tản bộ cho tinh thần được thư giãn đôi chút. Nàng nghĩ đến chuyện của Thế Anh và Thy mà lòng buồn vời vợi mặc dù cố đẩy ý nghĩ ấy qua một bên. Hạnh biết mặc dù ký giấy li hôn là giả, nhưng linh tính cho nàng biết là nàng sắp phải đương đầu với phong ba mới. Thế Anh nói bà Quản muốn chàng bảo lãnh Thy qua mỹ chỉ đế bù đắp thiếu xót cho nàng, nhưng Hạnh hiểu được chuyện này sẽ không đơn giản như vậy. Vì không có người con gái nào chịu phí đi 3 năm xuân xanh của mình để hy vọng một người đàn ông sẽ ly dị vợ về cươí mình.
Nhưng Thế Anh là người con có hiếu, chàng sẽ làm điều đã hứa với má chàng . Nghĩ đến đây Hạnh mới cảm thấy xót xa cho mình . Đang lay hoay với giòng suy nghĩ thì Hạnh giật mình khi nghe tiếng còi sau lưng . Hạnh quay lại thì nhận ra đó là xe của Quốc . Hạnh còn ngạc nhiên thì Quốc đã đậu lại và bước tới gần nàng:
--"Hạnh sao không ở trong nhà ngủ thêm chút nữa ....mà Hạnh suy nghĩ gì đến bất thần thế .." Quốc nhìn Hạnh hoi--
--"ồ ...không gì ....buổi sáng trời đẹp quá ...tôi chỉ muốn ra ngoài cho tinh thần thư giãn chút thôi .."
--"chắc Hạnh đang nghĩ chuyện ...anh ba và Thy phải không .." Quốc nhìn Hạnh dò hỏi
Hạnh không nói gì, nàng cúi đầu để che dấu cái tâm sự ấy trong lòng mình . Nhưng cử chỉ của Hạnh không qua mắt được Quốc, chàng nói tiếp :
--"thế Hạnh có nói với anh ba là Hạnh mang thai rồi chưa ..? "
Hạnh lắc đầu nhẹ, Quốc lo lắng "sao Hạnh không báo cho anh ấy biết đi ....nếu Hạnh không muốn nói thì để tôi nói dùm Hạnh ...'
Hạnh nghe thế hoảng sợ, nàng sợ Quốc sẽ vì bênh vực nàng mà không thể nói chuyện nhỏ nhẹ với Thế Anh đưo8c. rồi sẽ dẫn đến xô xát không hay.
--" ồ ...không cần đâu chú tư ....chiều nay tôi và anh ba chú sẽ ký giấy li hôn rồi ......chuyện đã định ....bây giờ có nói gì cũng không thay đổi được ...mà chỉ làm anh ấy thêm bứt rứt thôi ..."
Hạnh cúi đầu chớp chớp lông mi để kìm lại những giọt nưo8c' mắt đang trực chờ rơi xuống. Thấy thế lòng Quốc trùng xuống. Chàng cảm thấy tội nghiệp cho Hạnh và hối hận đã cùng bà Quản và Thế Anh dấu Hạnh chuyện này bấy lâu nay. Chàng an ủi Hạnh :
--"thôi Hạnh đừng nghĩ nhiều nữa nhé .....Hạnh không muốn nói với anh ấy thì tôi sẽ tôn trọng ý định của Hạnh ..."
Hạnh cười gương, nàng ngước lên nhìn Quốc và bắt sang chuyện khác
--"ủa ....sao chú lại quay về ....hôm nay chú không phải làm hả ?"
--"ồ ...hồi sáng tại đi vội quá nên tôi bỏ quên ít tài liệu ở nhà ....nên giờ về lấy thì thấy Hạnh đang đi trong vông viên này ..." Quốc nhìn Hạnh rồi nói tiếp .."tôi thấy Hạnh buồn buồn ....sợ Hạnh nghĩ lung tung nên vào nói chuyện với Hạnh ..."
Hạnh cảm động trước lòng quan tâm của Quốc. Nàng biết lòng dạ của Quốc đối với nàng ra sao, và cũng vì nàng mà Quốc đã bao lần gạt ngang cái ý định của bà Quản là muốn chàng cưới Diễm. Trong lòng Hạnh, từ đầu quen biết cũng chỉ xem Quốc như một người bạn tố, và một người em chồng dễ mến. Hạnh cũng mong Quốc sẽ thay đổi ý nghĩ và thành hôn với Diễm vì Diễm là một người con gái tốt bụng và hiền ngoan. Từ ngày về làm dâu nhà bà Quản, Hạnh cũng được Diễm bao phen nói đỡ dùm những khi Diệu lên tiếng nói hành nói tỏi. Từ đó Hạnh như có thêm một người bạn thân nữa ngoài Quốc ra.
Cùng là con gái, Hạnh rất hiểu tâm sự của Diễm và thầm khán phục lòng kiên nhẫn chờ đợi và trái tim tình si mà Diễm đã dành cho Quốc . Hạnh cũng đã bao lần trước mặt Quốc ngỏ ý tình của Diễm nhưng đều bị Quốc giả lờ bắt sang chuyện khác . Hạnh đành bó tay chờ đợ cơ hội khác .
--"Hạnh đang suy nghĩ gì nữa hả ....thôi hãy bảo trọng sức khoẻ nhé ....Hạnh không lo cho mình thì cũng lo cho đứa nhỏ nhé ..." Quốc lên tiếng
--"ồ ...tôi biết mà ....cám ơn chú tư .....thôi chú về lấy đồ rồi đi làm đi ...kẻo trễ giờ .." Hạnh cười nhẹ
--"không trễ gì đâu ....Hạnh muốn về chưa ? ...lên xe tôi đưa về luôn ..." Quốc nhìn Hạnh hỏi nhỏ
Hạnh lắc đầu .."chưa ....tôi muốn dạo thêm chút nữa ....không khí ở đây tốt quá ...chú về trước đi ..."
--"cũng tốt ....dù gì ở trong nhà nhiều quá cũng ngột ngạt ....vậy Hạnh cứ thong thả nhé ....nhưng cấm không suy nghĩ lung tung nha ..." Quốc cười rồi xin phép Hạnh lui bước . Chẳng mấy chốc chiếc xe của chàng đã khuất sau rạng cây.
Hạnh nhìn theo thở dài, và đứng dậy bước đi tiếp . Đầu óc nàng vẫn đè nặng những ưu tư phiền muộn . Hạnh tự nghĩ bấy lâu nay nàng thường coi định mệnh là một cái gì năm trong tầm tay nàng, và nàng có thể tranh thủ được. Nhưng bây giờ Hạnh biết định mệnh của nàng đã nằm trong tay người khác và họ muốn làm gì thì làm. Hạnh lắc đầu để suy đi những cái buồn bã và để như chấp nhận số mạng trời đã ban cho nàng . Nắng đã lên cao, Hạnh mệt mỏi lê bước về nhà mặc dù lòng nàng không muốn tro8? về cái nơi mà nàng thường hay mơ hồ gọi là mái ấm ba năm nay.
Đã mấy hôm kể từ ngày ký giấy li dị, Hạnh trở nên buồn bã hơn. Ngoài những lúc phải làm công việc nhà, nàng thường hay giấu mình trong phòng . Thế Anh vẫn bận bịu với công việc, không nhận ra được sự tiều tuỵ của nàng . Chỉ có Quốc, chàng âm thầm lo lắng cho Hạnh . Những lúc chạm mặt nhau, QUốc nhìn Hạnh với khuôn mặt xanh xao thiếu sự tươi tắn mà lòng chàng xót xa. Quốc cũng cảm thấy giận Thế Anh vô cùng, chàng nhủ thầm sẽ tìm Thế Anh nói chuyện cho ra lẽ vì chàng không thể nhịn nổi sự bất công và thiếu quan tâm của anh chàng dành cho Hạnh nữa .
Quốc định tối nay sẽ đợi Thế Anh về . Chàng ra ngoài sân châm lửa hút thuốc . Được chừng vài phút thì chàng đã thấy xe Thế Anh tiến vào sân garage. Quốc kéo một hơi dài và để điếu thuốc cháy trên tay đứng chờ Thế Anh.
---"ủa ...giờ này em chưa ngủ hả Quốc ......có chuyện gì buồn mà đứng hút thuốc ở đây ......anh tưởng em bỏ thuốc rồi mà " Thế Anh đóng cửa xe bước lại gần Quốc .
--"anh còn biết quan tâm cho mọi người xung quanh sao ??..." Quốc nhìn Thế Anh cười khẩy "em có chuyện muốn nói với anh ....mình ra sân sau đi .." Nói rồi chàng bước đi.
Thế Anh không hiểu sao Quốc lại nói chuyện kỳ lạ quá . Thường ngày Quốc không nói chuyện với chàng nhiều. Nhưng không bao giờ có thái độ như vậy đối với chàng. Khi ra tới sân sau, Thế Anh lên tiếng hỏi :
--"em sao vậy Quốc .....sao em lại nói chuyện lạ vậy ?? "
--'không phải sao ? " ...Quốc vất điếu thuốc trên tay rồi nói tiếp ..."anh lúc nào cũng chỉ biết làm làm làm .....anh đừng quên anh có một gia đình cần anh quan tâm chăm sóc đó ..."
Thế Anh cười nhẹ , và đưa tay vỗ vai Quốc
--"anh biết em lo lắng cho má .....nhưng anh cũng cố gắng hết sức rồi ....công việc buộc anh phải như vậy ......bắt em phải một mình gần gũi chăm lo cho má ....anh xin lỗi ..."
Quốc nghe Thế Anh chỉ nhắc tới má chàng thôi thì lòng Quốc còn giận hơn. Chàng gạt tay Thế Anh qua một bên rồi như không kiềm được tiếng của mình nữa . Chàng nói sẵng :
--"tôi cũng là con của má ....tôi lo cho má là bổn phận của tôi ........nhưng còn anh .......ngoài má ra ....bộ trong thâm tâm anh không có vợ anh sao ?? Sao anh lại không quan tâm đến cô Hạnh chút nào vậy ??.."
Thế Anh sửng sốt trước sự to tiếng của Quốc. Chàng nhận ra được Quốc đang rất giận và nguyên nhân chính là vì lo cho Hạnh. Thế Anh cảm thấy trong lòng hơi khó chịu một chút . Thật ra bấy lâu nay chàng cũng nhận ra được sự quan tâm vượt giới hạn của Quốc dành cho Hạnh. Thế Anh biết Quốc đã yêu Hạnh nhưng chàng giả như không biết gì để khi hai anh em gặp mặt không phải ngượng ngùng. Thế Anh cũng đã từng ghen thầm mỗi khi thấy Quốc và Hạnh nói chuyện với nhau. Nhưng chàng cố đấy ý nghĩ ấy qua một bên vì Quốc là em chàng, và chàng không muốn anh em phải có chuyện xô xát mà làm má chàng không vui. Tối nay thấy Quốc khẩn trương tới Hạnh mà to tiếng với chàng, lòng tự ái của một người đàn ông trong Thế Anh như vùng lên, Thế Anh cũng lớn tiếng :
--"em làm gì quát lên thế .....chuyện của anh và Hạnh làm sao em biết được mà nói là anh không quan tâm cho cô ấy ......anh làm đầu tắt mặt tối cũng vì cái gì ?? ....không phải đế cô ta có một chỗ ở như vầy và đời sống không cần lo lắng về tiền bạc sao ?? ..."
Quốc thấy Thế Anh nói thế mà chàng nổi sùng hơn
--"bộ anh nghĩ cho cô ta ở nhà cao cửa đẹp là đủ quan tâm rồi sao ....thực ra anh không hiểu gì về vợ anh cả ....cô ấy không cần những thứ vật chất này ....cái cô ấy cần là chân tình và sự ân cần săn sóc của anh thôi ..."
Quốc nhìn Thế Anh rồi xuống giọng tiếp..."chuyện anh ký giấy li dị làm Hạnh buồn là chuyện bất đắc dĩ tôi không nói ......nhưng chuyện anh sắp làm cha rồi mà anh còn không biết ....anh quan tâm cho cô ấy thật đấy .."
Quốc cười khẩy thêm lần nữa và quay lưng đi . Thế Anh sững sờ trước cái tin sắp làm cha của mình. Chàng chạy theo vịn Quốc lại
--"em nói gì .....Hạnh đã mang thai ?? sao cô ấy không nói cho anh biết gì hết ?? "
--"đâu cần phải cô ấy nói thì anh mới biết được " Quốc bực bội "....nếu như anh để ý săn sóc cho cô ấy kỹ một chút thì anh sẽ nhận ra sự thay đổi của cô ấy mà ....anh làm chồng kiểu gì vậy"
Thế Anh như bị tạt nước lạnh vào mặt, lòng tự ái của chàng không cho chàng kiềm chế thêm nữa
--"tôi làm chồng kiểu gì không liên quan gì đến chú .......Hạnh có thai mà người làm chồng như tôi không được biết mà chú đã biết .......chú quan tâm cho cô ấy quá đáng rồi đó ...hai người làm tôi thất vọng quá" ...Thế Anh thở dài lắc đầu và định bước đi
Quốc tái mặt vì hiểu Thế Anh đang ám chỉ điều gì, chàng gọi lớn
--"anh đứng lại .....anh nói gì thế ....anh phải nói cho rõ ..."
Thế Anh sừng sộ : "chú làm gì thì tự chú hiểu .....như thế chưa đủ nhục nhã cho tôi hay sao mà còn bắt tôi nói ra nữa .."
Quốc hết chịu nổi sự vô lý của Thế Anh, chàng nắm tay đấm Thế Anh một cú vào mặt . Thế Anh như bị một cú sốc. Chàng cũng thẳng tay dáng vào mặt Quốc . Hai người như hai con mãnh thú đang giáp trận .
--"DỪNG TAY" ...tiếng của bà Quản đanh đanh đến phát sợ ở đằng sau làm hai chàng mãnh thú kia dừng lại ngay lập tức . Bà Quản nãy giờ đã nghe hết những tiếng cãi vã của hai đứa con bà nhưng không nghĩ họ sẽ ẩu đả nhau như vậy. Đến khi họ đục nhau thì bà phải xuất hiện . Đi kế bà có Diễm và ớ đằng sau còn có Hạnh. Vì Quốc và Thế Anh to tiếng xô xát nên đã đánh thức hết cả nhà . Mặt Hạnh lúc đó như không còn chút máu . Nàng đứng như chết trân.
Bà Quản tiến lại gần hai chàng trai bây giờ mặt mũi lem nhem máu, và chỉ biết cúi đầu trước mặt bà Quản . Bà lớn tiếng :
--"chúng mày làm gì thế ....thật là nhà gia phong bất hạnh mà .....chúng mày làm thế thì không khác gì kêu tao tự đào lỗ chun xuống" rồi bà Quản oà khóc ..."trời ơi là trời ....tôi làm gì nên tội mà phải nhìn con mình tàn sát nhau vì đứa con gái thế này hả trời "
Thế rồi bà Quản quay phắt về phía Hạnh .."cũng tại cô mà ra .....cô đúng là thứ con gái chẳng lành .....đã cướp hôn phu của người ta ....mà bây giờ còn giở trò làm gia đình mẹ con tôi tan nát nữa hả .."
Chửi rủa chưa đủ, bà Quản chạy lại táng Hạnh một cái và xô Hạnh xuống đất. Cả Thế Anh và Quôc đều hốt hoảng và như tạm gác chuyện xô xát của họ lại, cả hai chạy lại can bà Quản . Thế Anh đỡ HẠnh dậy còn Quốc thì ôm tay bà Quản . Quốc gắt lên :
--"má làm gì kỳ vậy ....không liên quan gì tới cô ấy ....sao má lại đánh người ta "
--"mày buông tay tao ra ....để tao đánh cái con hồ ly tinh này ....nó tưởng ở xứ Mỹ này tao không dám đánh nó hở .....tao dùng tiền cưới nó về thì tao có quyền đánh nó ..."
Tiếng bà Quản cứ đanh đanh. Quốc kêu Diệu phụ chàng kéo bà Quản vào nhà . Diệu vốn đã ghét Hạnh nên nãy giờ nàng cũng hả dạ lắm khi thấy Hạnh bị má nàng đánh . Diệu chề môi :
--"anh cứ để má dạy nó .......nó đã làm anh và anh 3 xô xát như vậy ....anh cứ binh nó hoài à .."
Quốc nghe Diệu nói thế mà muốn giáng cho nàng vài cái luôn nhưng chàng cố xuống giọng : 'em cũng vậy nữa .....bộ em muốn má làm om sòm rồi hàng xóm nghe thấy họ gọi police sao ?? "
Nghe thế cả bà Quản và Diệu đều khớp nên bà Quản và Diệu đều lẳng lặng đi vào nhà . Quốc quay sang phía Hạnh và Thế Anh . Chàng thở dài bước đi.......
__________________
|