--Mấy tháng trôi qua, bé Nguyên cũng lớn hẳn . Nó đã biết cười khanh khách mỗi khi có người giỡn với nó . Không khí của nhà trở nên nhộn nhịp hơn. Bà Quản cũng có phần thinh thích thằng nhỏ . Trước kia bà không bao giờ dòm ngó tới nó nhưng lúc này thấy nó kháu khỉnh, bà nhớ lại hình ảnh của Thế Anh lúc còn nhỏ, bà trở nên gần gũi nó hơn. Lúc rảnh thì bà cũng bế và dỗ nó ngủ . Nhờ vậy mà bà Quản đã bớt khắc nghiệt với Hạnh .
Thấy tình hình như vậy, Thy trở nên lo lắng, sợ một ngày nào đó bà Quản sẽ thay đổi cái nhìn về Hạnh và sẽ không giúp nàng chia rẽ Hạnh và Thế Anh nữa . Thy trầm tư suy nghĩ, nàng muốn tìm một cách nào hoàn hảo để Hạnh mãi mãi là cái gai trong mắt bà Quản .
--"con nghĩ gì vậy Thy ?? " tiếng bà Quản làm Thy giựt mình . Nàng quay sang cười nhẹ để khoả lấp khuôn mặt bất thần của mình .
--"dạ không .....con thấy bác chơi với bé Nguyên mà nhớ má con quá ...." Thy giả làm mặt buồn buồn .
Nghe Thy nói thế bà Quản cũng chạnh lòng đôi chút nghĩ về người bạn già mấy chục năm của bà, người đã ngã bịnh vì tức giận khi nghe tin con gái của bà bị con trai bà Quản từ hôn. Trong giây lát, lòng ray rứt đối với gia đình Thy trở về trong thâm tâm bà Quản. Bà vuốt mái tóc Thy như vuốt tóc đứa con gái, bà an ủi :
--"con đừng buồn ......đợi con có thẻ sanh rồi .....bác và con về thăm má con ..."
Thy gật đầu nói dạ nhỏ . Nhưng trong lòng nàng, cái nàng muốn bà Quản nói ra không phải là điều đó . Bé Nguyên cựa quậy trên vai bà Quản . Bà nhìn nó, và trong lòng càng ray rứt . Bây giờ bà bỏ quên là nó giống Thế Anh hồi nhỏ . Trong mắt bà, bé Nguyên là một cô Hạnh thứ hai. Bà Quản cảm thấy không vui. Bà bế bé Nguyên vào phòng, và gọi điện hối Thế Anh đưa Hạnh về liền sau khi bác sĩ khám vết thương của Hạnh xong.
Chiếc xe chạy qua con đường gồ ghề đang sửa làm Thy muốn :Dng cả mặt . Vì khí hậu bên này Thy chưa quen nên mấy ngày nay nàng thấy trong người mệt mỏi như bị cảm. Nhìn qua bên kia ghế xe, Thế Anh đang hay say lái chiếc Camry và dường như không để ý đến sự khó chịu của nàng. Từ nãy giờ Thy cố gắng nói chuyện để tạo sự chú ý của Thế Anh nhưng chàng cũng chỉ ầm ừ trả lời cho qua.
Sáng nay vì phải lên trình diện sở di trú ở cách xa chỗ ở sáu tiếng đồng hồ, Thy và Thế Anh đã phải dậy sớm để lên đường. Vì phải chờ đợi mấy tiếng đồng hồ mới xong giấy tờ cần thiết để có thể ra về, Thế Anh cũng mệt mỏi không kém gì Thy. Một phần vì tối qua đi trực về trễ nên Thế Anh như người đang lái xe trên mây. Nhìn Thế Anh cứ ngáp ngắn ngáp dài liên tục và chốc chốc lại phải húp một ngụm càfê cho tỉnh táo, Thy trở nên lo lắng .
--"anh mệt thì mình vào trạm nghỉ chút nha anh ..." Thy nói nhỏ khi nàng vừa nhìn thấy cái bảng chỉ rest area như cái hồi sáng Thế Anh đã vào .
--"tôi không sao ..." Thế Anh nói và bây giờ chàng mới quay sang Thy hỏi ..."Thy mệt hả ...Thy có cần xuống trạm nghỉ không ?"
Thy khẽ gật đầu vì nàng biết nếu như nàng không làm vậy thì Thế Anh sẽ cố lái xe về nhà luôn. Một phần vì lo sẽ xảy ra tai nạn không may, một phần vì Thy không muốn Thế Anh về với Hạnh gấp. Sáng nay trong lúc ngồi đợi, Thy có nghe Thế Anh nói điện thoại với Hạnh, và biết được bé Nguyên đang bị sốt ở nhà. Từ lúc đó đến giờ Thế Anh cứ như người ngồi trên lửa mặc dù chàng đã kêu Hạnh nhờ Diễm chở bé Nguyên đi khám bác sĩ dùm.
Thy rất muốn có cơ hội ở riêng với Thế Anh, nàng cũng không biết như vậy sẽ giúp gì nhiều cho nàng trong việc "giựt" lại chàng . Nhưng Thy tin rằng sự gần gũi một ngày sẽ đem lại kết quả tốt cho nàng . Thế Anh đã đậu vào bãi xe của trạm nghỉ .
--"mình nghỉ chút rồi đi ....Thy có cần làm gì thì làm nhé ..." Thế Anh nói với Thy rồi mở cửa xe bước xuống và đi vào nhà nghỉ . Thy dạ một tiếng nhỏ rồi bước theo Thế Anh mà đầu óc nàng vẫn lanh quanh với việc kéo dài thời gian ở bên chàng.
Thế Anh vào phòng vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo . Xong chàng ra ngoài ngồi chờ Thy. Lòng chàng lại trĩu xuống với sự lo lắng cho bé Nguyên ở nhà . Thế Anh gọi điện về nhưng bên đầu dây không có ai trả lời . Bà Quản đã bay sang thăm vợ chồng Phi và ở lại trông bé Thiên dùm cho họ vài tuần. Chắc Hạnh chưa về Thế Anh nghĩ thầm .
Lúc đó Thy đi tới, nàng cảm thấy hơi choáng váng. Chắc vì ngồi xe lâu. Thế Anh thấy khuôn mặt của Thy bỗng nhiên lợt lạt, chàng lo lắng hỏi :
--"Thy không sao chớ .....mấy ngày nay má tôi có gọi điện về nói là Thy bị cảm .....Thy uống thuốc chưa .."
Thy lắc đầu nhẹ và thấy vui vui trong lòng vì sự quan tâm của Thế Anh, và nghĩ đây là cơ hội tốt để có thời gian riêng tư với chàng nhiều hơn. Thy thầm cảm ơn bà Quản đã lên tiếng đánh động cho Thế Anh về sự cảm mạo của nàng . Thy giả vờ liểng xiểng. Thế Anh đứng dậy đỡ nàng và nhanh :Dng dìu Thy vào xe. Chàng sờ trán Thy thấy nong nóng . Với kinh nghiệm bác sĩ của chàng, Thế Anh biết Thy đang bị sốt nhưng không có gì trầm trọng .
--"Thy bị sốt rồi ....để tôi chạy vào sấp miếng khăn ưót đắp cho Thy rồi mình đi về gấp cho Thy nghỉ nhá ..." Thế Anh vừa đặt Thy xuống vừa định bước đi nhưng bàn tay chàng đã bị tay Thy nắm lại . Thy nói như rên rỉ :
--"không cần đâu anh ....em không sao ....anh đừng bỏ Thy một mình trong xe ....thôi mình đi ....về nhà chị Hạnh đang chờ ..."
Thy nhìn Thế Anh cười nhẹ để tỏ vẻ không sao. Thấy vậy Thế Anh cũng không muốn bỏ Thy lại mà chạy vào trong kia và tin là Thy không sao hết . Chàng lên xe cho nổ máy . Mới chạy chưa ra khỏi parking lot thì Thy đã nôn mửa . Mặt nàng càng trở nên tái nhợt và chân tay run lên cầm cập . Thế Anh biết Thy sẽ không ổn nếu như chàng cứ tiếp tục lái xe thêm 5 tiếng đồng hồ nữa . Trong giây lát, Thế Anh không biết phải làm sao vì chàng không mang theo thuốc gì bên người mà có thể giúp Thy được . Chàng đành quyết định kiếm khách sạn cho Thy nghỉ và kiếm chỗ mua thuốc cho nàng uống .
--"Thy ráng nhé ....mình qua bên kia mướn khách sạn cho Thy nằm nghỉ .....đợi Thy khoẻ chút rồi mình về ..." Thế Anh trấn an Thy
Thy nghe vậy mà mừng thầm trong lòng, nàng gật đầu nhẹ nhưng cũng ráng tỏ vẻ lo lắng
--"vậy còn bé Nguyên thì sao ....chị Hạnh chắc đang sốt ruột lắm ..."
--"tôi sẽ gọi điện về nói với Hạnh .....còn bé Nguyên chắc cũng ốn vì tôi đã nhờ Diễm đưa đi bác sĩ dùm rồi .."
Nói xong Thế Anh cho xe tiến về phía khách sạn X. Thy nhắm hờ mắt và mênh mang nghĩ đến kế hoạch mà nàng muốn thực hiện sắp được hoàn thành . Thy cười thầm .
Trời đổ cơn mưa tầm tã . Đài khí tượng cho biết có bão . Hạnh đi qua đi lại lo lắng cho Thế Anh vì đã tối rồi mà chưa thấy chàng và Thy về . Chốc chốc nàng lại vén mành cửa lên ngó ra sân. Những tia chớp dài trắng trời làm nàng sợ hãi . Hạnh nghĩ cũng may là có Diễm và Quốc ở lại chơi với nàng, chớ không nếu chỉ có mình Hạnh với bé Nguyên đang bị bệnh thì Hạnh chắc phải sợ biết bao.
--"Hạnh đừng lo lắng gì nhiều ....nếu mưa lớn quá chắc anh ba sẽ vào chỗ nào đợi mưa hết rồi về mà .." Quốc đã đến sau lưng Hạnh lúc nào nàng không hay. Vì miên man nghĩ đến Thế Anh, Hạnh giật mình khi Quốc lên tiếng làm Quốc như phản xạ tự nhiên đã đặt tay chàng lên vai Hạnh để trấn an:
--"Hạnh không sao chứ ....sorry làm Hạnh giật mình ..."
Hạnh quay lại mỉm cười và nói không sao. Bỗng nàng bắt gặp ánh mắt của Diễm đang nhìn Quốc và Hạnh chăm chăm. Hạnh mới nhận ra là hai người đang đứng gần nhau quá và Quốc mới vỗ nhẹ vai nàng . Hạnh lùi qua một bên và đi về phía Diễm, nàng cố mỉm cười và bắt sang chuyện khác để Diễm không có cơ hội hiểu lầm nàng và Quốc. Hạnh cảm thấy dạo này Diễm làm sao ấy, không còn đối với nàng như trước nữa . Diễm có vẻ dè dặt và ít cởi mở. Hạnh mơ hồ không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến Diễm trở nên hơi xa lạ với nàng.
--"bé Nguyên thức rồi à ..." Hạnh lại gần Diễm
Diễm chớp chớp mắt nói nhỏ "dạ" và đưa bé Nguyên cho Hạnh bồng. Nàng như vừa thoát ra khỏi một cơn sôi động trong lòng . Dạo này Diễm cảm thấy không vui vì Quốc lúc nào cũng kiếm cớ không đi chơi với nàng . Bữa nọ tới nhà tìm Hạnh, Diễm đã gặp Thy và hai người nói chuyện với nhau. Diễm vốn không thích gì Thy mấy kể từ khi Thy tới nhà bà Quản. Trong thâm tâm Diễm, Thy là người có nuôi ý đồ bất chánh và muốn làm tổn thương Hạnh. Diễm càng ghét Thy hơn khi Thy lyên huyên nói là Quốc xưa kia vốn thích Hạnh và hai người có tình cảm với nhau. Diễm đã không tin, nhưng Thy nói đó là do Diệu bật mí, và Diệu lại là người bạn thân của Diễm. Diễm trở nên hoang mang trong thầm lăng. Nàng không muốn lời Thy nói là sự thật, một sự thật đau lòng cho nàng.
Diễm muốn quên những lời ác nghiệt của Thy đi vì nàng cho là Thy đang tìm chuyện li dáng, và tội cho Hạnh còn tưởng là Thy rất thơ ngây và tốt nữa . Nhưng Diễm không hiểu sao những lời ấy cứ ảm ảnh nàng . Diễm đã yêu Quốc sâu đậm, một chuyện gì liên quan tới Quốc là nàng không thể bỏ qau, huống chi là chuyện động trời này . Diễm âm thầm quan sát.
__________________
|