View Single Post
  #14  
Old 10-13-2004, 08:13 PM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Diễm thấy mỗi lần Hạnh có chuyện gì, Quốc là người đầu tiên lo lắng . Nàng nhớ lại mấy tuần trước khi Thế Anh bận việc và nhờ Diễm đưa Hạnh đi khám bác sĩ, Diễm chỉ mới nói với Quốc là nàng hơi bận chút thì chàng đã không chần chừ mà nhận việc đưa đến chở Hạnh đi liền . Hôm nay khi thấy Quốc đặt tay lên vai Hạnh lo lắng, lòng Diễm không thể nào không tin những lời của Thy. Như một bản tánh tự nhiên của phụ nữ, Diễm đã ghen và nàng bắt đầu nghi ngờ Hạnh đã phản bội tình bạn của nàng. Diễmkhông nói câu nào mặc dù cố không để sự không vui hiện trên khuôn mặt của nàng khi thấy Quốc đang tới gần.

--"trời mưa lớn quá Diễm ơi ....anh nghĩ chắc mình phải ở lại đây qua đêm rồi ....em có cần gọi điện về báo cho ba mẹ em biết không ??" Quốc vừa hỏi mà mắt chàng còn dán liền ra cửa sổ .

Cơn ghen trong Diễm như gần tắt mà lại bị Quốc khơi dậy sau những lời vô tình ấy . Diễm nghĩ chắc Quốc muốn ở lại để được thấy Hạnh . Nàng không còn kềm chế nổi bản thân mình, Diễm trả lời cộc lốc :

--"không cần .....anh muốn ở thì ở ....còn tôi có thể lái xe về một mình được ..."

Quốc rất ngạc nhiên vì thái độ của Diễm . Chàng không hiểu sao nàng bỗng nhiên mất đi vẻ ngọt ngào trong lời nói . Quốc biết là Diễm đang giận, nhưng chàng không biết vì lý do gì . Quốc gạn hỏi :

--"em sao vậy Diễm ....có chuyện gì bực mình à ......hay anh đã làm gì cho em giận nữa đây..." Quốc nhìn Diễm dò xét

--"không gì ......anh không làm gì hết ....tôi chỉ muốn đi về thôi" Diễm trả lời mà nàng như muốn khóc nấc lên vì cơn ghen dày xéo trong lòng . Diễm muốn nổ tung, muốn nói ra sự nghi ngờ của mình đối với Quốc và Hạnh . Nhưng nàng không có can đảm . Diễm sợ Quốc sẽ thú nhận, Diễm sợ sẽ mất chàng . Diễm cố đè nén, khuôn mặt nàng lạnh đanh đanh.

Hạnh nãy giờ bế bé Nguyên đi thay tã trong phòng, nhưng vì Diễm nói lớn quá nên nàng đã nghe được giọng gắt gỏng của Diễm. Vì cùng là con gái, khi Hạnh nhìn ánh mắt thất vọng của Diễm khi nhìn nàng và Quốc khi nãy, Hạnh mơ hồ hiểu được chắc Diễm đã thật sự hiểu lầm Hạnh, và Diễm đang ghen. Trong giây lát, Hạnh bối rối vì nàng không biết làm gì để mở lời với Diễm mà không làm Diễm hiểu lầm là nàng đang bị nguyện. Hạnh đã làm tốn thươn Quốc rồi, nàng không muốn mất thêm Diễm vì chuyện hiểu lầm này. Hạnh đang chìm trong sự lo lắng thì có tiếng gõ cửa . Hạnh nhìn lên thì đó chính là Quốc . Hạnh không nghe thấy tiếng Diễm nữa, nàng đoán chắc là Diễm đã bỏ về .

--"Diễm về rồi hả chú tư ..." Hạnh hỏi Quốc

--"về rồi .." Quốc trả lời với khuôn mặt không vui

--"sao chú để cổ về như vậy .....trời đang mưa lớn mà..." Hạnh hỏi và lo lắng cho Diễm

--"cô ta làm sao ấy ....tự dưng giận giỗi .....tôi không thích phải năn nỉ khi cô ta cứ muốn giận nên đã kêu cô ta muốn về thì về đi ....thế là cô ta đi về luôn ..." Quốc giải thích

--"chú làm vậy không được ...con gái ai mà chẳng có đôi lúc bực bôị trong người ....chú phải thông cảm và giỗ giành cô ấy chứ ..." Hạnh nhìn Quốc

--"thôi .....Hạnh biết tánh tôi mà ....không khéo ăn nói như người ta ....nếu cổ thích giận vô lý thì cứ để cổ giận ...hết giận thì nói chuyện lại .."

Hạnh chỉ biết thở dài . Hạnh biết Quốc đang ám chỉ điều gì . Đã có một lần Quốc uống say, chàng đã buộc miệng nói ra những gì trong lòng . Chàng lúc nào cũng nghĩ là tại vì chàng không có tài ăn nói như Thế Anh nên đã để mất Hạnh. Quốc thấy Hạnh im lặng, chàng chợt nhận ra câu nói của mình và nhớ lại chàng đã từng nói gì với Hạnh khi xưa. Quốc bắt qua chuyện khác để đánh tan vỡ sự yên lặng và khó chịu của không gian.

--"bé Nguyên ngoan quá ....bị bệnh mà không có nhõng nhẽo mẹ..." Quốc vừa nói vừa tới gần bé Nguyên đang nằm trên giường và nựng nó . Hạnh nhìn khuôn mặt tươi cười của Quốc và thở dài nhẹ nhớ tới Thế Anh.
Có tiếng mở cửa. Hạnh đứng dậy chạy ra ngoài để xem có phải đó là Thế Anh không. Đúng như điều nàng đoán, Thế Anh đang đi vào cửa chính và theo sau chàng là Thy. Hai người ướt nhèm nhẹp, và họ không ai nói với ai lời gì.

--"anh về rồi ....mưa lớn quá ....sao anh không che dù ?" Hạnh vừa hỏi vừa tới gần Thế Anh.

Thế Anh giật mình ngẩng đầu lên nhìn Hạnh . Một phần vì đèn phòng khách hơi tối, và một phần vì chàng còn đang lẩn quấn với giòng suy nghĩ riêng nên đã không nhìn thấy Hạnh trong phòng bước ra.

--"trời mưa lớn quá ....nhưng anh sợ em lo nên tranh thủ về luôn..." Thế Anh nói nhỏ, và chàng cố tình tránh ánh mắt của Hạnh.

--"vậy anh đi thay đồ ....rồi ra ăn gì nhá .." hạnh quay sang Thy ..."cả Thy nữa nhé "

Nãy giờ Thy im lặng cởi giày. Nàng chỉ cười nhẹ với Hạnh và nói

--"tôi hơi mệt ...tôi về phòng nghỉ ". Thy bỏ về phòng riêng.

Thế Anh liếc nhìn Thy rồi chàng nhìn sang Hạnh. Xong Thế Anh lại lập tức nhìn chỗ khác. Ánh mắt rụt rè của Thế anh nói cho Hạnh biết đã có chuyện gì không ổn với chàng, nhưng Hạnh không biết đó là chuyện gì. Hạnh im lặng nhìn Thế Anh bước vào phòng tắm .

Vừa lúc đó quốc bước tới. Hai người chạm mặt nhau.

Thế Anh như người bị sốc, chàng quay sang nhìn Hạnh rồi lại nhìn Quốc. Sắc mặt chàng thay đổi hẳn khi nhận ra quốc vừa mới bước ra từ phòng ngủ của chàng . Quốc cũng không kém "ngạc nhiên". Hạnh nhận ra có điều không ổn vì từ khi có vụ ẩu đả giữa Quốc và Thế Anh, hai người đã tránh gặp mặt nhau vì sự nghi kỵ của Thế Anh. Và tối nay, Quốc lại có mặt trong căn nhà này trong khi không có Diễm bên cạnh. Hạnh và Quốc còn chưa kịp lên tiếng thì Thế Anh đã sừng sổ :

--"chú làm gì ở đây .....sao chú lại ở trong phòng tôi ....hai người ..." Thế Anh không nói nên lời nữa, mặt chàng tím lại khi nghĩ đến Hạnh và Quốc đã làm điều thương thiên hại lý.

--"anh nói gì thế .....tôi mới vào phòng thăm bé Nguyên ra mà thôi ....anh muốn ám chỉ gì hả ..." Quốc gắt lên

--"phải ....chú tư chỉ tới chơi với bé Nguyên thôi ....anh đừng hỏi vậy kỳ lắm .." Hạnh nói chen vào

Thế Anh nghe giọng gắt gỏng của quốc và giọng nói như bênh vực cho Quốc của Hạnh, chàng càng trở nên giận dữ và không kềm chế được bản thân mình nữa, chàng như người điên vô lý trí:

--"tao ám chỉ gì thì mày tự hiểu.." rồi Thế Anh quay sang Hạnh ..."cô với nó có gì mà bênh nó vậy....cô ...cô quên cô là chị dâu của nó rồi à ..." Thế Anh đẩy Quốc qua một bên để bước đi.

Quốc ú ớ vì chàng không còn có thể nói nên lời trước sự nghi ngờ quá đáng của Thế Anh. Chàng đi theo cản lại Thế Anh

--"anh đứng lại ....anh thật quá đáng ....tôi hết chịu nổi anh rồi ....anh đối với tôi như thế nào không sao ....anh không được nói với Hạnh như vậy ..." Quốc đã thật sự nổi nóng

Thế Anh đứng lại, chàng nhếch miệng cười, nụ cười thách thức .."huh ...hai người đóng kịch giỏi lắm ....còn thâm tình nữa chứ ....bênh nhau hả ..."

Quốc chưa kịp lên tiếng phản úng thì Thế Anh đã nói tiếp ..."bây giờ tôi đã hiểu vì sao chú không chịu cươí Diễm cho lẹ .....chú còn có ý đồ với chị dâu của chú"

Quốc tái mặt, chàng tức tối giáng cho Thế Anh một cái . Thế anh loạng choạng và nhanh :Dng hai người lại nhảy vào cuộc ẩu đả .

Nãy giờ Hạnh như bị ai giáng một cú đau đớn. Nàng tái mặt khi nghe câu nói đầy phần phỉ báng của Thế Anh đối với nàng. Hạnh chết trân, tai nàng ù đi và mắt nàng đã nhoà vì nước mắt. cả thân nàng như bị tê liệt, nàng khóc không lên tiếng, chỉ có nước mắt thi nhau rơi.

Thy đã nghe hết tất cả những gì hai anh em Thế Anh nói với nhau. Nàng cảm thấy như trời cao đã cho nàng thêm cơ hội nữa . Thy giả vờ không nghe thấy gì để nghe ngóng tình hình . Bây giờ khi thấy Thế Anh bị quốc đánh và Hạnh thì đứng khóc như người mất hồn, nàng xót ruột nên chạy ra can:

--"hai anh làm gì thế .....bộ hai anh muốn làm rùm lên để cho má anh biết hả .." Thy hét lên

Nghe nhắc tới bà quản, hai người như hai con trâu điên bị điện làm tê liệt . Họ dừng ngay lập tức .

--" sao chị đứng đó mà không can hai người họ ....để anh Thế Anh phải bị thương như vầy ...." Thy quay sang gắt với Hạnh rồi quan sát vết thương trên miệng của Thế Anh và tỏ vẻ lo lắng .

--"cô ấy mà biết lo cho tôi sao ....chắc cổ chỉ muốn tôi chết khuất đi cho rảnh nợ đó ..." Thế Anh chưa hết giận dữ . Chàng quắt đôi mắt sắc về phía Hạnh và Quốc rồi bỏ về phòng . Thy bước theo sau.

Quốc lại gần Hạnh . Nhìn đôi vai đang run rẩy theo từng tiếng nấc của Hạnh mà lòng chàng xót xa. quốc hối hận sao đã không theo Diễm về nhà . Nhưng mọi việc đã xảy ra, Quốc không biết sao để an ủi Hạnh, chàng biết nàng chắc đang đau khổ lắm .

--"Hạnh ......" Quốc chưa kịp nói gì thì Hạnh đã đứng dậy và lao chạy ra ngoài sân dưới cơn mưa tầm tã . Quốc chạy theo gọi tên nàng . Hạnh không quay lại, nàng cũng không biết mình đang làm gì, Hạnh để tiếng khóc của mình thoát ra khỏi cổ họng. Hạnh choáng váng và ngã xỉu trên nền nước mưa.



__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn