View Single Post
  #6  
Old 10-16-2004, 01:06 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Chuơng Hai

Nguyễn! Chính Nguyễn đã là hình bóng ám ảnh Đoan suốt cả một tuần. Ở trước mắt Đ, bây giờ hồ như không còn ai cả. Chỉ có Nguyễn, sống động như biển khơi - và đôi khi cũng trầm lặng như hồ thu. Trong trí Đoan, lúc nào cũng như có đôi mắt sâu buồn của Nguyễn đang chăm chú nhìn, và bên tai như có tiếng hát ấm áp cùng giọng đàn êm ngọt.

Nguyễn đã đến, qua bức chân dung, qua tập ảnh nhỏ, qua chiếc mấy thâu băng - trong một giây phút ngắn ngủi ở nhà Thái - với Đ, bằng cả năm dài. Phải thế không? Người ta chỉ cần vài giây thôi, đủ bằng mấy tháng mấy năm tìm kiếm. Một giây phút sống động, một phút giây đầy niềm cảm xúc đủ lưu lại trong tâm trí cô bé những nỗi nhớ vô biên. Đoan bỗng dưng thấy lòng mình có một sự thay đổi, khó giải thích, nhưng hết sức thú vị . Đoan đã thoát ra khỏi những muộn phiền vô cớ. Đoan cảm thấy yêu đời, yêu tất cả mọi cảnh vật xung quanh. Bởi vì ở đâu đâu Đoan cũng thấy như có Nguyễn hiện diện. Khi chim hót trên ngọn cây Kim Quất, hồ như có tiếng đàn ấm của Nguyễn phụ họa theo. Khi cá lội trong hồ nước trong vắt, có dáng Nguyễn ngồi vẽ lại cảnh nên thơ. Khi hoa Hoàng Hậu rơi rụng trước hiên nhà cũng có Nguyễn lắng cảm xúc ghi thành lời nhạc. Và lúc Đoan đàn một mình cơ hồ có Nguyễn ở một phía vô hình nào cất tiếng hát theo. Có phải Nguyễn như đáp số cho bài toán khó khăn của Đoan? Có phải Nguyễn là câu trả lời như mọi nỗi băn khoăn mới chớm lên trong lòng cô bé?

Đoan cảm thấy đời sống như đã có một vài đổi thay - những đổi thay thú vị trong một khoảng đời bình lặng êm đềm và đổi thay trong tư tưởng đủ để mỗi khi nghĩ đến cô bé lại thấy tim đập nhanh một chút và lòng xuyến xao lạ thường. Nhưng luôn luôn cô bé tự nhủ. - Phải che dấu đi, thứ tình cảm riêng tư đó, và triệt để che dấu, cô bé đã không hé răng cho một ai biết nỗi niềm riêng của mình. Cô bé cảm thấy như mình vừa phạm tội - một tội đáng yêu - mỗi khi nghĩ đến Nguyễn lòng lại hồi hộp lên như sợ ai nhìn thấu tư tưởng mình. Chỉ dám hỏi đón đầu Thái một câu "Anh của Thái chỉ về nhà ngày chủ nhật ? " Vì Thái nói anh ở xa, mỗi tuần đều có về - thì Đ phải đoán là ngày chúa nhật. Thế thôi, Thái không cho biết gì thêm và như vậy Đoan cũng ngại ngùng không hỏi gì nữa. Đoan sợ Thái biết được Đoan đã tò mò tìm hiểu Nguyễn qua những vật dụng trong nhà, sợ Thái biết rằng Đoan đã ngẩn ngơ khi chạm phải đôi mắt của Nguyễn trong bức chân dung, và đã lâng lâng tâm trí khi lắng nghe lời hát của Nguyễn.

Ngược lại, Thái cũng không để ý đến sự đổi thay nơi Đoan. Cả lũ bạn nhỏ cũng vậy. Không ai biết gì về Đoan. Điều này làm Đoan đỡ áy náy hơn. Hôm ấy, Đ. phải giữ nét mặt bình tĩnh ghê lắm để không ai nghi ngờ. Đoan vẫn hòa mình vào những câu chuyện vui vẻ, vào những cuộc chơi lý thú. Giang chèo xuống đưa cả bọn đi, vòng một cái ao rộng. Đoan phải đàn cho tất cả bạn bè nghe. Không ai biết cô bé vừa đàn vừa ngóng mắt về phía gian nhà gạch - nơi mà cô bé nghĩ rằng có Nguyễn chiếm hữu tất cả những vị trí khắp nơi. Ba me Thái rất hiền hòa, để mặt bọn trẻ chơi đùa, ăn uống nhau. Cuộc vui kéo dài đến mãi bốn giờ chiều, năm đứa mới rủ nhau về.

Đoan sợ cả lũ bạn thân. Tụi nó vô tư quá đi ! Nhưng nếu lỡ có đứa biết được ý nghĩ của Đoan thì sao ? Biết đâu được... Huyền, Giang, Văn, Hướng... đứa nào cũng lém lỉnh cả. Rủi nó biết được, Đoan sẽ mắc cở chết thôi. Đoan sợ luôn cả chi Thúy nữa. C hị có vẻ lưu tâm đến sự vui buồn của Đoan lắm. Đ. không dám hé môi nói gì với chị, ngoài những khi phải trả lời những câu hỏi của chị Đoan không có cái bạo dạn của mấy cô bé trong phần đông những cuốn tiểu thuyết, hơi một tí là xà vào lòng mẹ hay ngồi bên chị kể lể, tâm sự. Dầu thương chi. Thúy rất nhiều nhưng Đoan nghĩ sẽ không bao giờ Đoan nói với chị điều ấy. Đoan thấy thứ tình cảm lạ đó, nó yếu đuối, bé mọn lắm - cần phải che dấu đi với tất cả mọi người. Nhưng trái lại, ở trong Đoan, nó lại mạnh mẽ to lớn, chiếm đầy cả con người... Nguyễn! Một hình ảnh xa lạ chợt thân mến, chưa gặp nhưng hồ như đã quen nhau tự đời kiếp nào
-Con nhà Hướng nhắc, ta mới nhớ. Chết không! Đ. vội vã lấy tờ giấy báo có ép cánh hoa dại ở Suối Dầu ra xem. Lá và hoa đã khô lại và mỏng ra. Màu hoa vẫn không phai. Hướng mới nhìn thấy đã suýt xoa:

- Đoan gắn vào tập đi! Để ở ngoài nó rách hết đó.

- Dĩ nhiên rồi. Đoan đã ép đến trang thứ hai trăm thì thôi, không ép nữa.

Hướng trố mắt:

- Sao vậy?

- Vì Nha Trang gần hết hoa dại rồi. Đi đâu cũng gặp lại những thứ hoa cũ. Sợ còn không đến hai trăm thứ hoa.

- Tại Đoan không biết, chứ nếu đi đến những nơi xa xa như ngọn đồi hôm nọ, có nhiều loại cậy hoa dại đẹp "dễ tào"...

- Gì gì? Hướng nói lại... "dễ tào" là gì?

Hướng cười:

- Danh từ nhập cảng từ Sàigòn đó. "Dễ tào" là dể sợ, là ghê lắm, là vô cùng, là... là...

Đoan cũng cười, xua tay:

- Thôi, biết rồi! Nói tiếp chuyện đi ! Bộ Hướng tưởng trời sinh hoa dại cho tụi mình hái hoài sao?

- Chứ gì nữa?

- Hướng lầm rồi! Ta gọi chúng là hoa dại bởi vì chưa ai đặt tên cho chúng. Nay mai có những thi sĩ, những văn sĩ, hay những nhà thực vật học sẽ lưu ý đến chúng, và sẽ đặt cho mỗi loại một tên. Chúng sẽ không còn là hoa dại của tụi mình nữa. Mà chúng sẽ tầm thường như hoa Cúc, hoa Hồng, hoa Móng Tay, hoa Hoàng Hậu trong sân nhà này vậy thôi.

Đoan thở dài:

- Lúc đó, tập hoa của ta, ta sẽ vứt đi một xó.

Hướng ngạc nhiên trước thái độ của Đoan. Đôi mắt anh chàng mở tròn như để tìm xem cô bạn của mình đã có gì buồn bực. Nhưng Hướng vẫn không thấy gì hơn là: Đoan vẫn dể thương, dễ mến và đáng được mọi người chìu chuộng. Hướng nói:

- Thế nếu mà Nha Trang này quả thật hết hoa dại, thì Đoan sẽ tìm ở đâu?

- Nếu chưa đủ hai trăm cây, Đoan sẽ hái thêm ở... Sàigòn.

Hướng giật mình như một lò xo. Điều này thật tình chưa bao giờ Hướng nghĩ tới.

- Đoan vô Sàigòn?

Đoan không để ý đến sự ngạc nhiên của Hướng, vui hẳn lên:

- Huyền nó chưa nói cho Hướng nghe à? Nó bảo nếu Đoan đậu cao, nó sẽ nộp đơn xin cho Đoan vào đệ nhất Gia Long học với nó.

- Hướng đâu có nghe Huyền nói gì?

- Đoan cũng bảo nó khoan nói cho ai biết, vì kết quả chưa có mà! Nhưng sớm muộn gì, trong năm nay, không thì lúc lên đại học, đứa nào cũng phải vô Sàigòn.

Hướng vẫn chưa hết ngơ ngác:
- Nhưng... sao Đoan lại thích học đệ nhất ở trong ấy?

- Vì trong ấy học vui, nhiều sinh hoạt, đầu đủ phương tiện. Đoan lại không lo chỗ ở, vì đã có chi Thúy trọ học trong Sài Gòn rồi. Với lại, Hướng thử nghĩ, nếu Đoan xin vào trường công, Đoan đỡ tốn tiền một năm học, trong khi ở đây ba má phải lo cho Đoan học trường tư. Hơn nữa...

Đoan bỗng nghĩ đến Nguyễn, và im bặt. Nguyễn hiện ra, to lớn, lôi cuốn. Đoan muốn nối tiếp câu nói - bằng ý nghĩ - rằng Nguyễn là một sinh viên của một trường đại học nào ở Sàigòn. Chắc chắn là như vậy. Đoan tin là trực giác và sự suy luận của mình đúng. Sài Gòn, nơi mà Nguyễn sống nhiều hơn sống ở nhà - sẽ là nơi Đoan đặt chân đến. Đoan tin là nơi đó có Nguyễn. Đoan tin là Đoan sẽ sẽ gặp Nguyễn...

Còn Hướng, bỗng nhiên Hướng nghe lòng chùng xuống. Hướng ngơ ngẩn nhìn Đoan, không ngờ bạn mình có những mơ ước xa hơn mình nghĩ. Hướng cũng thi vừa xong, cũng lo âu chờ đợi kết quả, cũng được rảnh rang mấy ngày hè để đi chơi với bạn cho thỏa. Nhưng chưa bao giờ Hướng có một ý nghĩ nào như Đoan, ý nghĩ xa lìa thành phố quen thân này để đi tìm một nơi học khác. Hướng nghĩ nơi đây có quá nhiều người thân, có quá nhiều nguồn vui. Nhất là còn có Đoan - nhỏ bạn gái thân mến từ ấu thời, mà Hướng quý, thương, chìu chuộng luôn luôn - nhỏ bạn gái mà Hướng tự nguyện hái hoa dại cho hắn và thỉnh thoảng đùa vui Hướng vẫn quen miệng xưng hô "bà, tui " và hắn vẫn tỉnh bơ gọi Hướng là "con nhà Hướng" hay "thằng khỉ".

Hôm nay Hướng chợt nhận thấy Đoan không còn hoàn toàn là "Cô Bé" của những ngày tháng xa xưa. Đoan đã có một chút gì xa lạ. Đoan đã có những ý tưởng mới, những ước mơ mới, và những cữ chỉ đối với Hướng cũng mới nốt. Hướng nghe hơi buồn buồn. Tuy nhiên, Hướng không muốn để lộ cho Đoan thấy. Hướng vờ đứng lên huýt sáo nho nhỏ. Nhưng đã hết hứng để nói chuyện:

- Hướng ăn ổi không? Đoan hỏi đằng sau Hướng.

Hướng lắc đầu, và tiếp tục huýt sáo. Đoan cho rằng đó là cử chỉ bình thường của Hướng, nên thản nhiên ngồi ngắm nhánh hoa dai. Bỗng Đoan nhớ ra một điều, liền gọi:
- Hướng này! Chủ Nhật, ngày mai Hướng có đi họp không?

- Chắc là không.

Đoan vui mừng:

- Vậy thì bọn mình rủ nhau đi đến nhà Thái nhé!

Hướng quay lại. Một tia nắng vui vừa rọi vào lòng. Thì ra nhỏ Đoan vẫn còn thích đi chơi với lũ nhóc tụi mình. Hướng gật đầu ngay:

- Đi chứ! Nhưng sao không đi chỗ nào mà lại đến Thai?

- Đoan thèm uống nước dừa nhà Thái... nhất là môn bơi xuồng... Đoan muốn nhờ Giang nó tập cho Đoan chèo xuồng...

Đoan nói dối tài tình. Hướng tin ngay và vui hẳng nét mặt lên.
Hướng và Giang leo xuống chiếc xuồng. Đứa em trai lớn của Thái cũng xuống theo. Hướng kêu lên:

- Đoan! Xuống đây!

Đoan lắc đầu, chỉ vào hai ống quần ướt xũng nước:
- Thôi! xin đi! Leo lên leo xuống ướt hết quần áo người ta rồi đây. Suýt nữa là té chết luôn. Thôi! Tôi sợ rồi! Hướng tập một mình đi.

Đoan cố ý tỏ vẻ sợ sệt cho bạn tin thật. Giang chèo xuồng quay đầu đi. Đ. nhìn Thái, le lưỡi:

- Tưởng là dễ, không ngờ tập chèo xuồng khó ghê Thái nhỉ?

Thái cười:

- Rồi cũng quen đi chứ! Nhưng thôi, nếu Đoan sợ thì tụi mình ngồi đây chơi cho mát. Tiếc nhỉ, không có Huyền và Văn cho đủ "ngũ quái" của Đoan.

Đoan gật đầu. Không có Huyền và Văn vì hai người ấy bận việc nhà. Nhưng đã có Giang và Hướng, Đoan vẫn rũ đi được. Khi đến vẫn thấy Thái vui mừng và tươi cười vì có bạn đến chơi. Nhưng trong thâm tâm Đ., không phải muốn đến để thăm Thái hay để học chèo xuồng, mà để cốt gặp Nguyễn - một hy vọng không lấy gì chắc chắn cho lắm - Đoan mong sẽ gặp Nguyễn, hiện diện ở trước sân nhà, hay trong phòng khách, sau vườn dừa hay trên chiếc xuồng con. Nhưng mãi đến trưa nay, Đoan vẫn chưa thấy ai ngoài Thái, ba má Thái và các em Thái. Đoan muốn hỏi Thái một câu, nhưng cảm thấy vô lý. Đoan lại e ngại một sơ hở nào của mình sẽ khiến Thái biết được ý nghĩ của mình, và lúc đó Đ. sẽ xấu hổ biết bao! Hay là Nguyễn không có về nhà như Thái nói? Đoan nghĩ thế rồi lại phủ nhận ngay, bởi vì những vật dụng của Nguyễn để trong phòng khách chứng tỏ rằng ít nhất phải có mặt Nguyễn trong nhà một ngày nào đó trong tuần. Càng nghĩ Đoan càng tức tối cho sự nhút nhát của mình và càng băn khoăn vì sự vắng bóng của Nguyễn.

Thấy Thái lim dim mắt sắp ngủ dưới tàn cây mát, Đoan giả vờ đứng lên nói:

- Để Đoan vào phòng khách lấy quyển album cho Thái xem hình 5 đứa tụi Đoan nhé! Đoan để ở trong giỏ mây.

Thái gật đầu trong khi mắt gần như trít lại. Đoan nhẹ nhàng đứng dậy. Đi ngang căn nhà bằng đất Đ. liếc nhìn thấy các em của Thái đang bày trò chơi cho nhau. Đoan chừng ba mẹ Thái cũng đi nghỉ trưa rồi, Đoan se sẽ bước lên phòng khách. Khung cảnh vẫn yên vắng như ngày Đoan đến, như lúc sáng nay. Không có gì thay đổi. Đoan đến bên chiếc giỏ của mình để ở góc phòng. Và Đoan thừ người ra trước bức ảnh bán thân của Nguyễn. Nguyễn vẫn đưa đôi mắt sâu và buồn nhìn Đoan. Đôi mắt như muốn nói gì với Đoan, làm Đ. bối rối. Một cảm giác như ngây dại thoáng qua trong lòng. Đ. tưởng tượng nếu người trong ảnh bây giờ là Nguyễn thật sự, Nguyễn bằng xương bằng thịt... đứng trước mặt Đoan nhìn Đoan bằng đôi mắt ấy... Đoan nghe nóng bừng hai má, hoảng hốt lui lại.

Đoan định với lấy giỏ rồi chạy ra khỏi phòng. Nhưng rồi Đoan lại tự chế nhạo mình đã lo sợ hão. Ở đây không có Nguyễn, không có ai cả, ngoài Đoan. Thái có lẽ cũng đã say ngủ dưới bóng cây. Mấy tên con trai chắc cũng đang bơi xuồng ra đến giữa ao. Đoan lặng yên ngồi xuống ngế, rồi cũng tiện tay Đoan bấm nhẹ nút của chiếc mấy thu băng.

... Giọng của Nguyễn lại cất lên, trầm ấm trong một bản nhạc ngọt ngào. Đoan nhắm đôi mắt lại... Nguyễn! Anh là ai? Người của sự thật và người của tưởng tượng. Anh ở đâu? Tại căn nhà này, một nơi nào của đất nước, hay chỉ có trong trí tưởng của cô bé? Nhưng anh là một thực thể. Anh có đó, bằng hình ảnh và giọng hát. Nghĩa là phải có anh, dù ở một nơi nào... Nguyễn đã chấm dứt bài hát và đang dạo đàn cho bản kế tiếp. Ca khúc này, không êm dịu ngọt ngào như bài trước. Mà Nguyễn hát bằng giọng đau đớn, khắc khoải. Lời hát diễn tả tâm trạng của một người rơi từ đỉnh thác xuống một vực sâu, một người đang ở tận cùng của hy vọng rơi xuống khoảng tối tăm của cuộc sống. Lời lẽ ẩn dấu nỗi tuyệt vọng, Đoan nghe tim nhói đâu. Phải Nguyễn đó không? Phải nỗi lòng của Nguyễn là như thế không? Đoan xúc động nghẹn ngào. Không kiềm chế nổi, Đoan bật khóc. Tiếng Nguyễn vẫn vang vọng bên tai...

...

Chi. Thúy kê tượng con... gà lại cho ngay ngắn, rồi gật gù ra vẻ hài lòng lắm:

- Chắc ba sẽ khen cho coi. Đoan ngắm xem có được điểm nào không?

Đoan ngừng viết, nhìn lên:

- Để khuyến khích, em cho mười một điểm bẩy mươi lăm. Ba mà không khen thì ai khen bây giờ? À, nhưng chị Thúy ơi, sau con gà này, chị sẽ làm gì?

- Chị sẽ nắn cho Đoan một bức tượng đương ngồi đàn, chịu không?

- Nhất chị Thúy! Em ước gì có tài như chị, để em nặn một bức tượng...
Mắt Đoan trở nên mơ màng.

Chị Thúy cười:

- Của ai?

Đoan nói lảng đi :

- Một bức... tưởng tượng. À, em đố chi Thúy, nếu chị nghe một cái tên, chị có đoán ra người mang tên ấy hình dáng, tính tình ra sao không?

Chị Thúy đùa:
- Được chứ! Thí dụ... nghe tên "Đoan", chị có thể hình dung một cô bé cao lêu nghêu này, da hơi trắng này, mắt to lông mi dài này, mặt xương xương buồn buồn này, đánh đàn ghi ta giỏi này, tính tình thì hay nổi cáu bất tử, lười biếng như con mèo này...

Đoan phá lên cười:

- Chị Thúy khôn nhé! Tả người ta kỳ cục quá! À, thí dụ... tên Hậu?

Chị Thúy suy nghĩ:

- Tên Hậu... chị tưởng tượng một cô mặt tròn tròn này, da thật trắng này, miệng luôn luôn cười này...

- Tên Đình?

- Đình!... Nếu hắn là con trai, hắn có lẽ là một người ốm, cao, đen, mặt vui vẻ và... có đeo kính cận.

- Tên... Nguyễn.

Chị Thúy mở to mắt:

- Nguyễn! Một cái tên khó gợi hình quá! Thật khó tưởng tượng một người tên Nguyễn hình dạng ra sao...

Đoan tủm tỉm cười:

- Chị thử ráng tưởng tượng xem sao?

- Nhưng mà... Nghe tên mà đoán người đâu có gì là hợp lý? Thí dụ nhiều người mang cái tên thật kiêu kỳ diễm lệ mà thô kệch xấu xí, hay mang tên Trung, Hiếu, Tiết, Hạnh mà lại không có một đức tính nào thì sao ? Nghe tên đoán người, chị thấy có vẻ "kô phải khoa học" lắm Đoan ạ!

- Thì chị đoán thử xem.

Chi Thúy nhíu mày:

- Ừ thì đoán! Tên Nguyễn... Chà khó dữ! Cái tên không gợi một ý nào... À, thôi thì cứ tưởng tượng chàng Nguyễn nào đó là một anh chàng lùn này, mập này, đen này, lé này, có giọng cười khả ố và... lúc nói chuyện người ta thấy lắp lánh răng "dzàng " này...

Đoan bịt tai lại cười rú lên:

- Á! Ghê quá! Thôi chị Thúy ơi, em xin chị... Tài đoán tướng của chị siêu việt quá, em sợ rồi.

Đoan cười đến chảy nước mắt, cười đến nỗi chẳng thấy gì trước mặt. Chị Thúy cũng che miệng cười:

- Ai tên Nguyễn mà nghe chị đoán như thế chắc giận lắm.

Đoan lẩm bẩm:

- Chị này, làm thầy tướng có nước dẹp tiệm sớm. Người ta... gầy gầy, cao cao, người thanh tao nhã nhặn, đôi mắt sâu và buồn ghê hồn, giọng hắn ngọt như gì...
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn