View Single Post
  #10  
Old 10-16-2004, 01:10 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Chuơng III

Chưa bao giờ Đ. cảm thấy hồi hộp như lúc này. Đ có liều lĩnh không? Xe đò chạy nhanh hơn xe lửa nhiều, nhưng bây giờ Đoan lại thấy đường xa lắc. Cảnh vật hai bên đường ko gợi cho Đoan một ý nghĩ nào, vì Đ. vẫn luôn băn khoăn không biết đến có còn gặp Thái ko. Và Đoan sẽ phải nói chuyện gì với Thái, cũng như lý do nào đến nỗi Đ. chỉ đi một mình với quẵng đường xa như vậy? Đ. có dịp trở lại phòng khách chăng?

Hôm nay là chủ nhật, hay là Đ. sẽ gặp Nguyễn, Nguyễn thật sự bằng xương bằng thịt - không phải một Nguyễn trong hình, trong máy hát. Và nếu Đ. được gặp Nguyễn, Đ sẽ làm gì? Đ. sẽ nói chào những lời gì? Cả một tâm trạng bối rối làm Đ không yên được. Nhưng đã trót lên xe rồi, Đ. đã muốn có được một lần gặp Nguyễn thì Đ phải dự liệu trước những gì sẽ xảy ra.

Xe đã vượt hết đoạn đường dài và đi ngang xóm nhà Thái. Đ xin ngừng lại để xuống. Lần thứ ba Đ vào ngõ xóm, nhưng lại cảm thấy như đất đá đều mới mẻ. Cả những ngọn cỏ, chòm cây và ngôi miếu nhỏ bên đường cũng như còn lạ lùng. Đ gặp những người nông phu hơi quen mặt vác cuốc về. Những đứa bé nghèo khó rong chơi trên đường đất. Tất cả đều vui vẻ. Đcũng nghe vừa hân hoan, vừa lo âu cho một cuộc hội ngộ có thể xảy ra.

Tiếng chó sủa trước sân làm Thái chạy ra dòm. Đ bước vào, lên tiếng trước:

- Thái chưa về SG sao?

Thái nhận ra Đoan, tươi cười:

- A! Đoan mới đến. Thái chưa về chi vội. Còn ở lại làm công việc nhà cho hết đã chứ! Ủa, nhưng Huyền đâu?

- Huyền đã về rồi, vì nó phải lo nộp đơn xin cho Đ vô Gia Long đó Thái.

Thái reo lên:

- A! Đoan đậu rồi ha? Thái cũng đậu rồi Vui quá nhỉ!

Thái chợt nhìn quanh, và ngạc nhiên:

- Nhưng... còn mấy người kia đâu? Mấy anh gì... Hướng, Giang, Văn nữa?

- Hướng và Giang thi hỏng, đi lính rồi Thái ạ

- Trời!

Thái kêu lên và lộ vẻ sửng sốt. Thái nắm lấy tay Đ:

- Như vậy, chỉ có một mình Đoan đi thôi?

Đoan cảm thấy nóng ở hai má, đáp nhỏ:

- Ừ, Đoan thấy nhớ... Thái, nên đến chơi.

Đ biết Đ vừa mới nói một câu ko đúng với lòng mình nghĩ, nên nghe thẹn vô cùng. Thái có vẻ hơi lấy làm lạ, nhưng Thái vẫn giữ nét vồn vã:

- Đoan đi bằng gì?

- Xe đò.

- Chao ơi! Đoan gan quá! Đi đường mệt không?

Đoan càng bối rối hơn nữa, lắc đầu mỉm cười. Thái mời Đ vào phòng khách, và rót nước cho Đ uống. Đ. vẫn ngồi ở chổ cũ, kín đáo đưa mắt nhìn quanh fòng. Vẫn ko có gì khác lạ, Đ hỏi:

- Hai bác đâu rồi hả Thái?

- Ba mẹ Thái dẫn các em Thái đi qua nhà dì dượng, ở gần đây, ăn giỗ.

- Vậy nhà chỉ có một mình Thái?

Thái cúi đầu xuống, không nhìn Đ, đáp nhỏ:

- Ừ! Chỉ có Thái trông nhà.

Đ thất vọng. Như vậy là ko có Nguyễn về. Đ thấy sự có mặt của mình ở đây thật vô lý và vô ích. Vượt một đoạn đường xa, ngồi trên xe đò cả mấy giờ đồng hồ để đi tìm một người ko hiện diện ở nơi mình đến, Đoan thấy Đ thật khờ khạo, ngu ngơ. Thái hỏi:

- Đoan xin bác đi đến chừng nào về?

- Đ thót ruột, nhìn đồng hồ trên tường thấy đã hơn mười một giờ trưa. Đ ấp úng:

- Đ sẽ về ngay bây giờ.

- Kìa! Sao Đoan gấp thế?

Đoan cúi mặt không đáp. Đ thấy mình thật tội nghiệp. Thái ngạc nhiên trước vẻ lạ lùng của Đ cố nuốt nước bọt để tự trấn tĩnh. Đ ko muốn Thái thắc mắc về mình. Nhưng Thái đã rất tinh ý, hỏi ngay:

- Thái đoán hình như Đ. có điều gì khác thường, phải không? Đoan có thể nói cho Thái nghe ko?

- Kô có gì đâu Thái.

Thái đứng dậy, nắm chặt tay Đ:

- Nếu Đ thân với Huyền ra sao, thì hãy xem Thái như vậy. Thái có thể giúp được gì cho Đoan ko? Đ. hãy nói cho Thái biết với. Thái tin là một mình Đ. đến nhà Thái hẳn có việc gì.

Giọng của Thái thành thật khiến Đ cảm động. Đ. chớp nhanh mắt, nói:

- Thái làm Đ. có cảm tưởng là chuyện của Đ trọng đại lắm vậy đó. Ko có gì đâu Thái, bạn bè đi hết, Đoan buồn, đi chơi, và...

- Và sao nữa?

-... Đến đây ko ngoài ý định xin Thái một ít bài hát của... anh Nguyễn.

- Ồ! Để làm gì hở Đoan?

- Để Đoan về đàn, hát chơi. Đ. thích nhạc của anh ấy, chắc Thái cũng biết rồi?

Đoan định bụng rằng sau câu hỏi này sẽ hỏi tới về Nguyễn, nhưng Thái đã quay lưng đi, và nhìn lên bức ảnh của Nguyễn treo trên tường. Thái nói rất nhỏ:

- Xin nhạc của anh ấy? Hiện Thái không có ngay để cho Đ, ngoại trừ... phải xin phép anh.

Đ. chưa kịp nói thêm câu nào, thì bỗng Thái quay phắt lại, nhíu mày nhìn Đoan. Đ. thấy đôi mắt của Thái đỏ hoe. Nhưng không phải Thái khóc. Có một cái gì phẫn nộ trong giọng nói của Thái, Thái gằn từng tiếng:

- Nhưng Đoan này, tốt hơn Đoan đừng xin nhạc của anh Nguyễn, và Đoan cũng đừng hỏi gì về anh Nguyễn cả...
Đoan sửng sốt:

- Kìa! Thái?!...

- Thái ko biết nói gì về anh Nguyễn cả. Anh Nguyễn ở xa lắm, ko bao giờ về nhà.

- Sao hôm nọ Thái bảo rằng anh ấy có về nhà ngày Chủ nhật?

- Thái chỉ trả lời câu hỏi của Đoan thôi mà. Đoan đặt Thái trước một câu hỏi bắt người ta phải "ừ"

- Thái nói gì lạ vậy?

- Thái muốn nói là anh Nguyễn ko có ở nhà. Và... anh ấy cũng ko muốn tiếp ai hết.

Đoan đứng lên, cảm thấy tự ái bị va chạm. Những lời của Thái tuy khó hiểu nhưng ko che dấu được một sự khó chịu đối với Đoan? Thái có hiểu tâm tư của Đoan ko? Tại sao Thái lại nói như vậy? Nguyễn là ai? Một con người đầy tài nghệ, nhưng phải chăng cũng là một con người kiêu căng? "Anh ấy cũng không muốn tiếp ai hết" Thái đã nói như vậy. Cả hai anh em họ đều hợm hĩnh. Trên đời có phải chỉ có một nhạc sĩ? một văn sĩ? một họa sĩ ? một người có đôi mắt sâu và buồn? Đ. ko phải là kẻ chạy đến tìm một sự khinh rẻ dù rất nhỏ. Nguyễn là ai, Nguyễn ở đâu cũng mặc, không còn là vấn đề cho Đ nữa. Đ quá ngu khờ chăng? Đ không nên ở lại căn nhà này nữa.

- Cám ơn Thái. Đoan về.

Đôi mắt Thái bỗng dịu xuống, Thái có vẻ ân hận:

- Đoan về bây giờ sa ?

- Đoan đi... mà chưa xin phép ở nhà.

- Bữa nào Đoan lại đến chơi chứ?

Đ muốn trả đũa một câu. Giọng Đ cứng nhắc:

- Có lẽ... Thái cũng đừng nên mời Đ đến nhà nữa. Đ ko có gì đặc biệt cả.

- Nhưng mà...

- Bởi vì ai chơi với Đ lâu ngày cũng sẽ thất vọng

Đoan rút tay mình khỏi bàn tay Thái và lầm lũi đi ra. Đoan không nhìn lại - căn nhà gạch, những ụ rơm trước sân, và Thái đang ra sao...

Đoan muốn chạy nhanh khỏi con đường này, khu xóm hiền lành này.

Đoan nghĩ đến ba, má và chị Thúy hẳn đương lo lắng vô cùng về mình.

Đoan ko biết con đường cái trước mặt nắng lên bốc khói. Đoan muốn mình tan thành nước...
Biển ào ạt những đợt sóng. Đoan bước dẫm lên lớp cát mịn ướt, chân lún xuống và đợi sóng vào cuốn cát đi. Tiếng sóng réo gọi và tiếng gió cũng như thở than. Mây kéo về làm nền trời thật thấp như muốn mưa. Bãi vắng buồn tênh. Trời đã chiều. Nắng ko còn :Di chang trên mặt nước xanh. Đ ko nhớ mình đã ra đây từ bao giờ, chỉ biết chân đi đã mỏi rồi, từ bến xe lam ở chợ ra đến bãi biển và đi bộ suốt dọc bãi vắng. Những ngón chân muốn tê dại vì... nắng cát. Chưa có thứ buồn bã nào giống như hôm nay. Tâm hồn Đ trống trải nhưng cơ hồ chỉ một hình ảnh của kỷ niệm nhỏ sẽ đủ làm cho cô bé xót xa.

Đ. muốn biển khô lại để nhìn thấy những bí ẩn của lòng đại dương. Cũng như những băn khoăn trong lòng cô bé vẫn ko bao giờ được giải tỏa. Đ. thấy mình yếu đuối, bé mọn và cô đơn lạc lỏng giữa những người thân, giữa những người sơ, và cả giữa thành phố quen thuộc này. Nếu đời đừng xảy ra những thay đổi, nếu những người mới, những tình cảm lạ đừng xuất hiện, có lẽ cuộc đời của một cá nhân sẽ thoải mái vô cùng, và chẳng có gì để nói. Nhưng đó chính là điều mà trước kia Đoan ko muốn. Đã có khi Đ. ao ước đời mình sống động như truyện, như kịch. Và hôm nay Đ sửng sốt nhận ra rằng mình đã va chạm quá nhiều trong tình cảm. Ko ai làm cho Đ. phiền não, mà chính Đoan đã tự đem đến cho mình. Không phải lỗi ở Nguyễn, hay lỗi ở một ai. Bởi Đ. quá nhiều tưởng tượng, nên đã thêu dệt một Nguyễn - thần thánh, rực rỡ trong lòng. Chứ biết đâu, Nguyễn cũng chỉ là một người con trai bình thường như mọi người con trai, có gì khác thường ngoài một chút tài văn nghệ? Đoan ko tiếc rẻ vì mình đã phí một khoảng thời gian khá lâu bị ám ảnh bởi hình bóng Nguyễn, nhưng Đoan rất buồn khi nhận ra rằng có lẽ đời sống ít khi chìu lòng những con người mơ mộng và có quá nhiều trí tưởng tượng.

Nguyễn đã đổ vỡ trong tâm trí Đoan. Đ. ngẩn ngơ với ý nghĩ rằng hãy xem Nguyễn như ko có thật trên đời, hoặc Nguyễn chưa bao giờ hiện diện một giây phút nào trong khoản ngày thơ dại của Đ.

Nhưng càng muốn quên những chuyện đã xảy ra, Đ. càng thấy lạc lõng. Hầu như ko còn một điểm tựa để vui. Muốn gắn chặt tâm tưởng với gia đình để mong tìm một niềm tin khác, thì Đ lại thấy mình có một lỗi nào, to lớn nhưng ko định nghĩa được...

Hôm ở nhà Thái về - mà Đ. nghĩ là lần cuối cùng - đến nhà đã gần xế trưa, Đoan phải nói dối rằng ghé nhà một đứa bạn và được mời ăn cơm. Ba má chỉ trách móc nhẹ nhàng còn chị Thúy thì tỏ vẻ áy náy lắm. Nhìn sự thương yêu quá mực của gia đình, Đ. muốn nói thật với má rằng mình đã lặn lội đến Vạn Giả - để nhận nơi má những lời la rầy và những lời khuyên. Nhưng rồi Đ cũng ko có cái can đảm thú nhận việc mình làm, và ôm mối ray rứt cả mấy ngày trời. Đ cũng ko nhận được một bức thư nào của bạn - Huyền, Giang, hoặc Hướng . Để bù vào những nỗi trống vắng, Đ thường hay ra phố vào buổi chiều, đi lang thang ko biết mấy giờ ngoài phố, ngoài bãi, nhìn người qua lại xôn xao hay ngồi lặng trên cát nhìn từng đợt sóng cuốn trôi cát... và trên hai bàn chân.

Mây kéo về mỗi lúc một chiều. Trời sẽ mưa chăng? Cả tháng nay thành phố khô khan chẳng có một giọt mưa, trời như là hạn hán. Đ vẫn quen tật ko mang áo mưa đi. Bây giờ Đ mới thật sự lo âu, vì về nhà đã trễ mà lại mắc mưa thì thế nào cũng bị rầy. Nhưng Đ thích dầm mưa. Cả nữa năm nay thèm thấy một giọt mưa mát dịu. Thành phố đã ít người, có mưa thấy càng buồn và đẹp. Đoan muốn trở về những ngày thơ ấu, tung tăng chạy dưới mưa và phá nghịch với lũ bạn nhỏ. Bây giờ chỉ có quyền đi, mà không nên chạy, và phải đón xe lam về chợ và từ chợ về nhà vì trời đã nhem tối.

Trời đổ mưa ngay khi Đ bắt đầu đi bộ từ đầu ngõ vào nhà. Trận mưa đầu tiên trong những ngày tháng khô hạn tưới xuống đất làm bốc mùi nồng khó chịu. Đ nghe đầu váng vất. Cả một buổi chiều dang nắng, vọc nước và đi bộ, cộng thêm nỗi buồn phiền khiến Đoan nghe toàn thân mỏi nhừ. Nghĩ đến nét mặt lo âu của ba má và tia mặt trách móc nhẹ nhàng của chị Thúy, Đ. cúi đầu bước nhanh. Mưa đã ướt hết cả người. Đến trước nhà Đoan thấy cánh cổng mở sẳn. Ba con Bông, Vện, Tô trốn mưa trong sân chẳng buồn ra mừng Đ. Có thấp thoáng một bóng người lạ trong nhà. Hình như điện bị cúp. Má đang đốt một ngọn đèn cầy. Có cả bóng ba ngồi, và cả chị Thúy nữa. Đoan định lẻn đi cửa sau để thay quần áo ướt rồi sẽ lên thưa ba má. Nhưng có tiếng chị Thúy gọi:

- Đoan đó hả? Đoan ơi!

Giọng chị như hoảng hốt lạ thường. Đoan phải trở lại cửa nhà trên. Nhận ra người lạ chính là Giang, Đ chạy ngay vào nhà. Giang đứng yên nhìn Đoan, Đ. ngẩn ngơ nhìn quanh thấy ba, má, chị Thúy đều có vẻ khác thường. Má lên tiếng:

- Con đi đâu giờ này mới về, mắc mưa ướt hết vậy? Thằng Giang chờ con cả buổi đó.

Đoan đưa mắt nhìn Giang, dò hỏi, bỗng nghe tiếng chị Thúy bật khóc:

- Giang, nói cho Đoan nó biết đi!
Đoan đưa mắt nhìn Giang, dò hỏi, bỗng nghe tiếng chị Thúy bật khóc:

- Giang, nói cho Đoan nó biết đi!

Giang thẫn thờ, mở miệng như một cái máy:

- Hướng bị đau màng óc chết trong trường rồi Đoan ơi!

... Rồi Giang buông mình xuống ghế. Đ. bỗng nghe bên tai như có muôn ngàn tiếng sóng biển xô đẩy hỗn loạn, có trăm tảng đá lớn rơi từ dốc núi xuống vực sâu, âm vang những tiếng hãi hụng Trước mắt Đ. hồ như có một màn mưa trắng xóa làm mịt mờ cảnh vật. Đ ko thấy ai đang ngồi, ko nghe ai đang nói. Tay chân bỗng nghe rời rạc mỏi tê nhưng ko đủ làm Đoan té xuống nền nhà. Đoan đứng cứng ngắc tê điếng giữa muôn ngàn cảm giác kỳ quái và kịp nhìn thấy trên bàn chơ vơ tập hoa ép của Đoan...

...
Đồng Đế, Ngày... Tháng... Năm...

Đoan thân,

Tôi đang ở một nơi chẳng xa nơi ở của Đoan bao nhiêu, nói về khoảng cách thì là như vậy, nhưng về cách sống cách học tập và lề lối suy tưởng thì xa rất nhiều. Ngày nào cũng bù đầu vào việc tập tành, mệt quá, rồi thì có lúc quên cả chính mình đi, ko còn biết gì nữa. Nhưng hôm nay, tôi nhất định phải viết cho Đoan một lá thư. Tôi nghĩ họa may nhờ đó mà lấy lại những cảm xúc cho riêng tôi được chăng, bởi từ ngày thằng Hướng mất bỗng dưng tôi thấy tôi khô cạn từ tư tưởng đến thể xác - một điều mà trước đây chưa bao giờ tôi ngờ tới và cũng không muốn chút nào. Tôi - đôi lúc tự hỏi, có phải mình là Giang không? Có phải là "Giang lé" của những ngày thân ái cũ; của thằng Hướng, thằng Văn, của Đoan, của Huyền? Có một chút tiếc rẻ, nhưng ai lại chả thế, Đoan nhỉ? Hoàn cảnh và sinh hoạt gần gũi ta nhất vẫn chiếm ưu thế hơn hết làm cho ta phải chấp nhận con người hiện tại của ta mà thôi.

Tôi quả thật là một đứa ngu ngơ, phải không Đoan? Được về phép một cách ko ngờ, và lại được đến gặp Đoan, thằng Văn, thế mà hầu như tôi ko mở miệng ra nói được câu nào nên thân. Để hôm nay tôi nghĩ lại và tiếc. Nhưng tôi ko thể trách tôi được - cũng như Đoan ko thể trách Đ. tại sao khóc ngất lúc đưa đám thằng Hướng. Chỉ vì thằng Hướng - Hướng đã bỏ chúng ta mà đi. Sự thật là như thế rồi mà đôi lúc tôi còn hoảng hốt tưởng tôi nằm mơ. Đúng như thế, Hướng nó đã đi thật rồi. Cơn dịch đau màng óc xảy ra trong khoảng ngày ác nghiệt đó và Hướng đã chịu không nổi. Tôi thương nó quá! Hướng khỏe mạnh, Hướng nhanh nhẹn, Hướng khéo léo và Hướng liến khỉ của chúng ta còn đâu? Trước ngày nó bệnh tôi vẫn còn nghe nó nói nhiều lời chí lý và nó vẫn chọc cười tôi cùng lũ bạn mới trong này. Ko ai buồn chán nữa, khi gần nó. Nó thường kể chuyện những ngày vui vẻ của chúng ta, và khi rảnh nó vẫn thường ôn lại với tôi từng mẩu kỷ niệm nhỏ đủ làm cho nó và tôi quên đi sự mệt nhọc. Nó nhắc Huyền, nhắc thằng Văn, và nhất là nó nhắc đến Đoan nhiều nhất. Lúc đầu tôi lấy làm lạ vì từ nhỏ đến lớn tôi vẫn nghĩ rằng năm đứa chúng ta chơi thân với nhau đồng đều, ko thương ai hơn mà cũng chẳng ghét một ai. Chính tôi cũng vậy, cô bé thì cũng như Huyền bò, còn thằng Hướng khỉ thì chẳng khác vì Văn ăn vụng. Nhưng ở Hướng tôi đã thấy có một người trội nhất, ở trong tư tưởng của nó. Chính là Đ. cũng có ngờ được ko? Đoan có bao giờ nghĩ rằng Hướng đã dành tất cả những gì của nó cho Đ. ko? Từ những việc cụ thể như hái những đóa hoa dại để dành cho Đoan ép, chìu ý Đoan những lúc Đ. muốn đến nhà Thái mà không đi nơi Hướng đề nghị cho đến những gì sâu kín nhất như ý tưởng của nó, niềm vui nỗi buồn của nó, nó đều nghĩ đến Đoan, vì Đoan tất cả. Nhưng Đoan có hiểu một chút gì về nó ko? Tôi phục nó kín đáo quá - đến tôi cũng không biết nữa là Đoan. Nó luôn luôn giữ một bề ngoài tươi tỉnh rạng rỡ nhưng thật ra trong lòng nó có một chút buồn bã. Nó muốn Đoan, cũng như những đứa bạn thân của nó, cùng với khoảng ngày thơ ấu quý giá của nó, phải luôn luôn đẹp đẽ trong lòng nó. Ngày chúng ta chia tay nhau ở nhà của Đoan, nó xin Đoan tập hoa dại. Lúc vào trường tôi có thắc mắc, thì nó bảo rằng nó xin giữ để hái thêm hoa dại đó, là vì có lần Đoan đã nói với nó rằng Đoan sẽ vất tập hoa đi. Tôi tin rằng đó là lời nói đùa của Đoan. Nhưng Hướng thì xem như một lời hăm dọa, không phải của Đoan, mà là những gì mới mẻ, hấp dẫn của ngày mai, sẽ đạp đổ những tươi đẹp non thơ của khoảng đời thơ ấu. Hướng nó cũng có nhiều ý tưởng lạ lạ phải ko Đoan? Nó muốn những gì nó yêu, nó thích thì tuyệt đối. Nó ko muốn có ai, dù là thi sẽ, văn nhân hay nhà khoa học đặt tên cho những cây hoa dại của nó, đem ra mổ xẻ và học hỏi cũng như nó ko muốn Đoan vứt bỏ tập hoa ép vào một xó - tập hoa mà nó đã góp công bằng cách tìm hái cho Đoan khi hoa dại mọc ẩn dấu trên những ngọn đồi. Và ở quân trường này, cũng như những quân trường khác, có những đất cỏ cây mọc đầy. Dù trời khô khan, nắng như muốn cháy cả da người, vẫn ko làm chết những thứ hoa dại mọc khắp nơi. Đoan có tưởng tượng nỗi vui thích của thằng Hướng, khi hái hái ép đủ số hai trăm cây hoa dại dán đầy tập của Đoan ko?

Đoan thân,

Tôi ko biết có nên gọi là một diễm phúc, khi chỉ có tôi là đứa duy nhất được nghe những lời tự sự của Hướng? Nếu nó ko nói cho tôi nghe, thì đến nay nó chết, nó sẽ giữ kín một mình, và đau buồn nhất - là Đoan ko biết một chút gì về nó cả. Hướng ko hề nhắn nhủ một điều gì với tôi, cũng như trước khi chết nó vẫn ko nghĩ rằng nó sẽ chết. Tội nghiệp nó biết dường nào! Tôi đau xót cả con người khi thấy nó bình thản, vui tươi quá - rồi với cơn bệnh tai ác nó đã ko qua nổi. Bạn bè ai cũng thương tiếc nó. Và tôi, bỗng dưng, hôm đưa đám nó, lúc hạ quan tài xuống huyệt, tôi đã tự hứa với lòng, cũng như là hứa với nó rằng, dù trước hay sau, tôi cũng sẽ nói cho Đoan biết phần nào tâm sự của nó đối với riêng Đoan. Tôi ko biết việc làm của tôi có lợi ích gì cho ai chăng? Với Hướng, thì chắc là không - Vì chết là hết, tôi vốn chẳng bao giờ tin có linh hồn như bao nhiêu người đã tin. Còn với Đoan, có ích lợi gì ko khi Đoan hiểu rõ Hướng? Có thể Đoan sẽ buồn, Đoan sẽ đau đớn, và Đoan sẽ khóc rất nhiều. Nhưng ít ra, Đoan cũng sẽ thương nó nhiều hơn, nhiều hơn là tình bạn mà Đoan đã dành cho nó từ lâu. Tôi, định bụng như thế, nghĩa là sẽ nói cho Đoan biết, rồi thì sau này Đoan có giận, có trách, hay chẳng thèm nhìn mặt tôi, thì cũng đành.

Tôi muốn nói với Đoan rằng Hướng nó đã khắc tên "Hướng - Đoan" vào nhiều thân cây mọc hiu quạnh trên những ngọn đồi gần Suối Dầu. Chính nó đã tiết lộ với tôi như vậy khi khoe con dao nhỏ của nó đã lụt rất nhiều. Hướng nó đã mong trời mưa thật lớn trong những ngày mình đi chơi với nhau, để nó được nhường áo mưa của nó cho Đoan. Nhưng trời đã ko chìu nó nên suốt khoảng ngày còn lại vẫn ko có một giọt mưa. Và Đoan có biết, nó đã buồn biết bao, khi một hôm nó thấy Đoan ngồi say mê nghe nhạc trong một căn phòng đầy hình ảnh một người thanh niên khác - Ông anh của Thái chăng? Nó thất vọng vì nó biết Đoan sẽ ko bao giờ hướng về nó như nó đã dành trọn tình cảm của nó cho Đoan. Và, thương cho nó biết bao, nó ko lộ một vẻ bực tức nào, mà đến ngày gặp nhau cuối cùng nó vẫn hoàn toàn là một Hướng vui vẻ, bao dung - Hướng bạn của chúng ta muôn đời.

Tôi với nó là bạn trai. Tôi có thương nó bao nhiêu thì cũng ko thể khóc nó bằng nước mắt được. Vậy tôi xin nhân danh là bạn của nó, cám ơn Đoan - một cách ích kỷ và khách sáo - Phải cám ơn Đoan vì nhờ Đoan mà linh hồn của Hướng (tôi mong rằng có như mọi người đã tin) được toại nguyện, là ba má của Hướng đã chôn nó trên một ngọn đồi. Chúa ơi! Tôi có bao giờ ngờ tới một ước nguyện cao cả và tội nghiệp như mơ ước của nó đâu! Nó chắc đã hài lòng với ngọn đồi ấy.

Thư tôi viết đã khá dài và hình như tôi cảm thấy tôi đỡ bớt sự khô khan cứng cỏi khi viết thư cho Đoan. Tôi mong rằng Đoan sẽ chẳng có một chút gì giận tôi và vẫn xem tôi là Giang lé của năm đứa tụi mình. Những lời cuối thư, tôi ko nói cho tôi, mà muốn nói cho thằng Hướng - rằng Hướng đã thương Đoan rất nhiều bằng một thứ tình thương sâu xa, thắm thiết hơn cả thứ tình bạn mà chúng mình đã dành cho nhau từ thuở ấu thơ. Tôi chưa có đủ can đảm nói trắng ra, nhưng chắc chắn cô bé đã hiểu.

Thân ái,

Giang
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn