View Single Post
  #2  
Old 10-21-2004, 01:58 PM
dethuong123 dethuong123 is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Sep 2004
Nơi Cư Ngụ: none
Bài gởi: 1,547
Send a message via AIM to dethuong123 Send a message via MSN to dethuong123 Send a message via Yahoo to dethuong123
Default

Tố Văn lại nói :

- Hiện giờ tiểu thư đã đi xa mấy chục dậm rồi. Tướng công đừng chờ đợi nữa, nên trở về là hơn.

Tiêu Lĩnh Vu thờ thẫn hỏi :

- Lúc ra đi tiểu thư còn dặn gì nữa không?

Tố Văn đáp :

- Không còn gì nữa !

Thị ngừng lại một chút rồi nói tiếp :

- Tướng công quả là ngớ ngẩn mất rồi.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi :

- Tại sao cô nương lại nói thế ?

Tố Văn đáp :

- Nếu tiểu thư của tiểu tỳ mà dặn lời thì còn viết thư làm gì nữa ?

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :

- Thị nói rất có lý.

Rồi chàng nói :

- Đa tạ những lời chỉ giáo của cô nương.

Tố Văn nói :

- Tướng công bất tất phải khách sáo. Xin lên đường trở về đi thôi.

Tiêu Lĩnh Vu cầm cái hộp gổ đưa ra hỏi:

- Phiền cô nương trao cái hộp gổ này cho Khâu cô nương được chăng ?

Tố Văn lắc đầu đáp :

- Nhất thiết mọi việc tiểu thư đã tiên liệu cả rồi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Tiên liệu thế nào ?

Tố Văn đáp :

- Lúc tiểu thư ra đi đã dặn tiểu tỳ ở lại đây chờ tướng công cho đến lúc mặt trời xuống núi. Nếu không thấy tướng công trở lại tiểu tỳ hãy lên đường… Tiểu tỳ chờ đã nóng ruột quả nhiên thấy tướng công trở lại đúng như lời tiểu thư.

Thị mỉm cười nói tiếp :

- Y dặn khi thấy tướng công sa lệ thì đưa thơ ra. Quả nhiên tướng công khóc thật.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Trước nay Khâu tỷ tỷ vẫn liệu việc như thần.

Tố Văn đáp :

- Tiểu thư không phải là thần tiên chi hết. Y cũng là người, một người tình nghĩa sâu xa. Mấy tháng nay tiểu thư còn đau khổ gấp mấy tướng công hiện nay.

Tiêu Lĩnh Vu nét mặt buồn rười rượi, buông tiếng thở dài, lẳng lặng không nói gì. Tố Văn dương cặp mắt trong suốt nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Tướng công ! Tiểu thư bảo tướng công bụng dạ rất quân tử, nhất định đem chìa khóa cung cấm đến trả. Quả nhiên y đoán không sai…

Thị biến đổi sắc mặt nghiêm nghị nói tiếp :

- Tiêu tướng công ! Tướng công nên biết tiểu thư giao chiếc chìa khóa cung cấm cho tướng công tức là phó thác vận mệnh vào tay tướng công đó…

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi :

- Cô nương có thể nói rõ hơn được chăng ?

Tố Văn đáp :

- Tướng công là người thông minh mà sao lại còn hồ đồ thế ?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại :

- Tại hạ hồ đồ ở chổ nào ?

Tố Văn đáp :

- Tướng công nếu thông minh thì sao lại không hiểu những ngụ ý trong lời nói của tiểu tỳ ?

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Võ công Khâu tỷ tỷ tinh thâm hơn tại hạ nhiều. Bản lãnh của Ngọc Tiêu lang quân so với tại hạ chỉ xít xoát nhau mà thôi. Nếu hai người đó xẩy cuộc động thủ thì Khâu tỷ tỷ quyết chẳng đến nổi thất bại về tay Ngọc Tiêu lang quân, trừ phi tỷ tỷ tự nguyện bó tay chịu trói thì không kể.

Tố Văn nói :

- Đúng thế ! Nếu luận về võ công thì Khâu tiểu thư quả còn cao thâm hơn Ngọc Tiêu lang quân. Chỉ trong vòng một trăm chiêu cô có thể hạ sát y được, nhưng tướng công đừng quên rằng Ngọc Tiêu lang quân là ân nhân đã cứu mạng tiểu thư.

Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài nói :

- Vì thế mà Khâu tỷ tỷ phải nhẫn nhục để hắn khinh nhờn ?

Tố Văn bật tiếng hích hích nói :

- Tướng công lại lầm rồi.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Lầm thế nào ?

Tố Văn đáp :

- Ngọc Tiêu Lang quân đối với tiểu thư một niềm kính cẩn, chẳng bao giờ dám mạo phạm…

Thị ngừng lại một chút rồi tiếp :

- Hỡi ơi ! Nói cho cùng thì cũng chỉ vì tướng công mà ra.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Sao lại vì tại hạ ?

Tố Văn đáp :

- Đúng thế ! Trước khi công tử xuất hiện trên chốn giang hồ, tiểu thư cùng Ngọc Tiêu lang quân thường gặp nhau, dắt tay ngao du sơn thủy. Kể ra tiểu thư cũng thường thường sầu não nhưng còn có lúc vui cười…

Tiêu Lĩnh Vu lại hỏi :

- Sau khi tại hạ xuất hiện trên chốn giang hồ thì sao ?

Tố Văn đáp :

- Từ ngày được tin tức tướng công, tình thế biến đổi rất nhiều. Tiểu thư lúc nào cũng rầu rầu nét mặt chẳng lúc nào tươi. Và từ đó cự tuyệt Ngọc Tiêu lang quân mấy lần ước hẹn. Như vậy mà bảo không phải là tại tướng công ư ?

Tiêu Lĩnh Vu chau mày ngẫm nghỉ một lúc nói :

- Xem ra trong vụ này tất có chổ hiểu lầm.

Tố Văn lấy làm kỳ hỏi :

- Hiểu lầm ư ? Hiểu lầm ở chổ nào ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Trong nhất thời khó mà nói cho rõ được. Chẳng nói nữa là xong.

Chàng ngừng lại một chút rồi hỏi :

- Cô nương vừa bảo Khâu tiểu thư ủy thác vận mạng vào nơi tại hạ. Câu đó ở đâu mà ra ?

Tố Văn đáp :

- Chẳng những tiểu thư mà cả tiểu tỳ nữa cũng đem vận mạng phó thác nơi tướng công.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Cô nương nói rõ thêm được chăng ?

Tố Văn đáp :

- Ngọc Tiêu lang quân đã chứng thực được tiểu thư không chịu lý gì đến y nữa hoàn toàn là vì tướng công. Dỉ nhiên tướng công thành cái đinh trước mắt y. Nếu hai bên xẩy ra cuộc chiến đấu liều mạng thì tiểu thư lâm vào tình trạng khó xử cả với hai bên. Một bên từ thưở nhỏ đã là huynh đệ chí tình với nhau, bây giờ trở thành tình lang, còn một bên là ân nhân cứu mạng lại có một dạo làm bằng hửu rất thân mật…

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :

- Cô nương còn có điều chưa rõ Khâu tỷ tỷ đã chịu lời hôn ước với Ngọc Tiêu lang quân rồi.

Tố Văn lạnh lùng hỏi :

- Sao tiểu tỳ lại không biết ? Lúc tiểu thư nhận lời đã đưa ra hai điều kiện, tướng công có hiểu không ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Khâu tỷ tỷ đã nói cho tại hạ hay điều đó.

Tố Văn nói :

- Thế thì đúng rồi ! Tiêu Lĩnh Vu chưa chết, cuộc hôn nhân kia thành vô hiệu.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Đã thế thì Khâu tỷ tỷ chẳng có điều chi đáng thẹn mà sao y còn sợ Ngọc Tiêu lang quân ?

Tố Văn đáp :

- Một là tiểu thư chẳng thể quên cái ân cứu mạng hai lần để trở mặt vô tình với y. Hai là vì mối an nguy sống chết của Tiêu tướng công.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Tại hạ không sợ Ngọc Tiêu lang quân.

Tố Văn nói :

- Tuy tướng công không sợ y nhưng chưa chắc đã thắng được y. Đôi cọp tương tranh tất có con chết, Tiêu tướng công há chẳng làm cho tiểu thư tan nát gạo vàng, suốt đời mang hận. Bằng Ngọc Tiêu lang quân chết thì võ lâm sẽ nổi một cuộc phong ba khủng khiếp. Người phe phái y thấy y chết về tay tướng công tất chẳng chịu bỏ qua. Họ mà quyết chí báo thù thì chẳng những cá nhân của tướng công không chống cự được mà toàn thể võ lâm sẽ nổi lên một trường gió tanh mưa máu.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Tại hạ còn nghe Khâu tỷ tỷ nói là vị ân sư của y cũng bị lôi cuốn vào đường ân oán này, tại hạ không hiểu vì lẽ gì ?

Tố Văn đáp :

- Vì ân sư của tiểu thư có mối quan hệ mật thiết với Ngọc Tiêu lang quân.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Té ra là thế.

Tố Văn nói :

- Bây giờ tướng công đã hiểu rõ vì sao mà tiểu thư đem vận mạng ủy thác cho tướng công. Cả nhà Ngọc Tiêu lang quân đều ẩn cư nơi hiếm có vết chân người. Ngoại trừ Ngọc Tiêu lang quân, Lam Ngọc Đường và vị Trương cô nương đó là len lỏi vào chốn giang hồ, còn ngoài ra ít ai dời khỏi nơi cư trú.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói :

- Đa tạ cô nương chỉ giáo.

Tố Văn đáp :

- Tướng công đã biết hoàn cảnh của tiểu thư thì dĩ nhiên biết mình phải làm thế nào ? Tiểu tỳ mong rằng công cuộc hành động của tướng công sẽ trót lọt một cách may mắn. Hằng ngày tiểu thư cùng tiểu tỳ thắp hương cầu đảo cho tướng công thành công.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Phải rồi Khâu tỷ tỷ giao chìa khóa cung cấm cho tại hạ là muốn tại hạ tiến vào cung cấm.

Tố Văn ngắt lời :

- Phải rồi ! Vào cung cấm chưa chắc đã học được tuyệt kỷ để thắng nổi bọn người nhà của Ngọc Tiêu lang quân, nhưng đó là cách duy nhất để hy vọng thủ thắng.

Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói :

- Tại hạ hiểu rồi ! Phiền cô nương chuyển lời đến Khâu tỷ tỷ nói là Tiêu Lĩnh Vu này xin hết lòng hết sức mà hành động.

Tố Văn nghiêng mình thi lễ đáp :

- Khi nào tiểu tỳ dám chịu lễ của tướng công ?

Thị ngừng lại một chút rồi nói tiếp :

- Còn một việc tiểu tỳ quên chưa kịp dặn tướng công.

Tiêu Lĩnh Vu giục :

- Cô nương cứ nói đi. Tại hạ rửa tai nghe đây.

Tố Văn nói :

- Lệnh tôn, lệnh đường và hai vị cô nương đều đã được tiểu thư đưa đến một nơi rất kín đáo. Xin tướng công yên lòng.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ tới song thân tuổi già mà còn bị liên lụy, lòng chàng se lại.Chàng buồn rầu hỏi :

- Cô nương có thể cho biết hiện giờ gia phụ và gia mẩu ở đâu không ?

Tố Văn trầm ngâm một chút rồi đáp :

- Tiểu tỳ không thể nói được. Tiểu thư đã an bài khi nào có thể cho tướng công gặp là sẽ có người dẫn đi. Tướng công đừng lo chi hết.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Vậy bây giờ Tiêu mỗ xin tạm biệt cô nương.

Tố Văn dặn :

- Tướng công nên nhớ tổ phụ của Ngọc Tiêu lang quân là Tiêu vương Trương Phóng.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Sao? Tiêu vương Trương Phóng ư ? Hiện giờ lão ở trong cung cấm phải không ?

Tố Văn đáp :

- Phải rồi. Mời tướng công lên đường. Tiểu tỳ cũng đi đây.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn bóng sau lưng Tố Văn cho đến khi mất hút. Chàng mới buông tiếng thở dài, cất bước.

Tôn Bất Tà đứng ẩn ở ngoài mấy trượng, chờ hai người nói chuyện lâu quá nóng ruột. Lão thấy Tố Văn đi rồi, Tiêu Lĩnh Vu cũng trở ra, vội chạy tới hỏi :

- Tiêu huynh đệ ! Con nha đầu đó nói gì vậy ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Thị cho tại hạ hay nhiều việc. Bây giờ trong tâm linh tại hạ phải thêm phần gánh vác.

Tôn Bất Tà hỏi :

- Chuyện gì vậy ? Huynh đệ có thể cho lão khiếu hóa biết được chăng ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Toàn là việc liên quan tới Khâu tỷ tỷ.

Tôn Bất Tà nói :

- Tâm sự của các thiếu nữ thì lảo khiếu hóa vĩnh viễn không làm sao hiểu được. Huynh đệ bất tất phải nói cho lão hay làm chi.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài hỏi :

- Lão tiền bối có biết Tiêu vương Trương Phóng không ?

Tôn Bất Tà cười ha hả đáp :

- Dĩ nhiên lão khiếu hóa biết lắm. Y là một trong thập đại kỳ nhân bị hãm trong cung cấm.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Võ công của Trương Phóng thế nào ?

Tôn Bất Tà đáp :

- Thập đại kỳ nhân bị hãm trong cung cấm võ công đều ghê gớm, vì thế mà Xảo thủ thần công Bao Nhất Thiên phải dựng ra tòa cung cấm để giam hãm bọn họ.

Tiêu Lĩnh Vu ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi :

- Lão tiền bối ! Nếu chúng ta bỏ mặc Thẩm Mộc Phong không can thiệp đến thì liệu trên chốn giang hồ có xảy ra cuộc đại biến không ?

Tôn Bất Tà đáp :

- Thẩm Mộc Phong thu nạp mọi người để sử dụng mà chưa được toại nguyện. Hắn lại bộc lộ dã tâm mưu đồ bá chủ võ lâm, nên hắn không phát động sớm cũng không xong.

Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :

- Nhưng hắn ra binh bất lợi, bị thất bại hoài. Lần nào cũng liên quan đến huynh đệ. Vì thế hắn coi huynh đệ là cái đinh trước mắt. Hắn là người thâm trầm, lập mưu rồi mới hành động. Trước khi chưa hạ sát được huynh đệ, đương nhiên hắn không dám lập tức phát động toàn diện.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Thế thì hay lắm !

Tôn Bất Tà hỏi :

- Hay ở chổ nào ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Khâu tỷ tỷ đã bảo tại hạ nếu muốn thắng Thẩm Mộc Phong thì phải vào cung cấm một chuyến. Vì thế tại hạ tạm gác việc giang hồ, tiến vào cung cấm trước.

Tôn Bất Tà hỏi :

- Có chuyện đó ư ? Nếu thế thì lão khiếu hóa không chủ trương được. Hiện giờ trong võ lâm ai cũng trông vào Tiêu huynh đệ để kháng cự Thẩm Mộc Phong.Nhất đán Tiêu huynh đệ tuyệt tích trên chốn giang hồ thì cuộc chống cự Thẩm Mộc Phong coi như tiêu tan. Một mặt được vào cấm cung là một thịnh sự lớn lao. Bên nào trọng bên nào khinh, lão khiếu hóa không phân biệt được.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện bất giác đã về đến trước cửa tòa nhà lớn. Vô Vi đạo trưởng chạy ra đón hỏi :

- Tiêu đại hiệp có gặp Khâu cô nương không ?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :

- Tại hạ chưa gặp được.

Tôn Bất Tà nói theo :

- Khâu cô nương để lại một tên nô tỳ thuyết phục Tiêu huynh đệ. Y chịu cất giữ chìa khóa cung cấm và muốn đi ngay lập tức.

Vô Vi đạo trưởng thở dài nói :

- Đồng đạo võ lâm khắp thiên hạ đều biết cấm cung ở trong dãy núi Võ Di. Nhưng dãy núi này dài hàng vạn dậm. Cấm cung ở quãng nào chẳng một ai hay.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Cái đó không cần. Trong hộp gổ này đã có bản đồ.

Tôn Bất Tà nói :

- Lão khiếu hóa còn lo một điều là Tiêu huynh đệ mà đột nhiên tuyệt tích giang hồ tất khiến cho phong trào chống đối Thẩm Mộc Phong phải tiêu tan.

Vô Vi đạo trưởng gật đầu nói :

- Đúng thế ! Thấm Mộc Phong mấy phen thất bại, phong trào chống đối Thẩm Mộc Phong đang phát huy mà vắng bóng Tiêu đại hiệp tất nhiên bị ảnh hưởng lớn lao. Ta phải nghĩ kế vẹn toàn mới được.

Tôn Bất Tà hỏi :

- Nhưng Tiêu Lĩnh Vu chỉ có một. Y đã vào cung cấm rồi thì làm sao còn xuất hiện trên chốn giang hồ được nữa ?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Đối với địch nhân, ta cần phải có mưu lược mới được…

Triển Diệp Thanh nói theo :

- Đại sư huynh nói phải lắm ! Lam Ngọc Đường giả danh Tiêu Lĩnh Vu được thì sao chúng ta lại không cắt một người mạo xưng Tiêu Lĩnh Vu ?

Tôn Bất Tà nói :

- Phải đó, Tiêu Lĩnh Vu giả thường hay xuất hiện trên chốn giang hồ vừa giử được phong trào chống đối Thẩm Mộc Phong, vừa khiến hắn không sinh lòng ngờ vực. Đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Vô Vi đạo trưởng khẽ nói :

- Nhưng vấn đề là lấy ai làm Tiêu Lĩnh Vu giả bây giờ ?

Lúc này Đổ Cửu nâng đở Thương Bát tới nơi. Tiêu Lĩnh Vu nhìn Thương Bát hỏi:

- Thương huynh đệ đỡ chưa ?

Thương Bát đáp :

- Xà đầu truy hồn kiếm tuy tàn độc vô cùng nhưng thuốc giải cũng hiệu nghiệm như thần. Tiểu đệ đỡ nhiều rồi.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Thế thì hay lắm !…

Chàng đảo mắt nhìn Triển Diệp Thanh hỏi :

- Triển huynh ! Triển huynh hóa trang làm tiểu đệ được chăng ?

Triển Diệp Thanh đáp :

- Tâm thì có thừa, chỉ sợ sức không đủ.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Đã có Tôn lão tiền bối và lệnhu sư huynh bảo hộ, mặt khác Triển huynh đừng ra mặt chiến đấu với Thẩm Mộc Phong là có thể giữ kín chuyện.

Vô Vi đạo trưởng nói :

- Theo ý kiến của bần đạo thì bất tất phải dùng người trá hình Tiêu đại hiệp.

Tôn Bất Tà nói :

- Xin nghe lời cao kiến.

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Nghe ra thì có vẽ huyền hư, nhưng sự thực không phải là chuyện khó. Chúng ta nghĩ kế hoạch chu đáo để hàm hồ trong mấy tháng tưởng không thành vấn đề.

Tôn Bất Tà nói :

- Xin đạo trưởng nói rõ cho nghe được chăng ?

Vô Vi đạo trưởng liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Chủ trương của bần đạo gồm hai lý do…
__________________
You Are My Friend And I Hope
You Know That's True.
No Matter What Happens
I Will Stand Right By You.
In Times Of Grief
I Will Give You Belief.
I'll Be There For You
Whenever You Are In Need.
To Lend You A Hand
To Do A Good Deed.
So Just Call On Me When
You Need Me, My Friend!
I Will Always Be There For You
Right To The End!
~~~~~~~~~~***********~~~~~~~~~
Trả Lời Với Trích Dẫn