View Single Post
  #6  
Old 10-21-2004, 03:02 PM
dethuong123 dethuong123 is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Sep 2004
Nơi Cư Ngụ: none
Bài gởi: 1,547
Send a message via AIM to dethuong123 Send a message via MSN to dethuong123 Send a message via Yahoo to dethuong123
Default

Bỗng nghe Tiêu Lĩnh Vu khẻ nói :

- Đừng ngó theo nữa.

Thương Bát quay lại hỏi :

- Đại ca có nhận biết cô ta ư ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Hình như cô này hay đi chung với Bát Thủ thần long Đoan Mộc Chính.

Thương Bát vỗ đùi nói :

- Đúng rồi ! Chính là cô ta. Tiểu đệ cũng thấy mặt quen quen mà không nhớ ra đã gặp ở đâu ?

Đổ Cửu hỏi :

- Con nha đầu này trước kia mặc áo xanh, sao bữa nay lại đổi y phục màu đen ?

Thương Bát nói :

- Có lẽ y cũng muốn tránh tai mắt mọi người.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Tiểu huynh thấy hai con mắt cô còn ngấn lệ, dường như cô có điều chi cầu nguyện trước thần linh.

Thương Bát nói :

- Con nha đầu đã xuất hiện nơi đây thì lão già kia chắc cũng gần kề. Chúng ta đi kiếm lão để nói chuyện.

Đổ Cửu nói :

- Ngày trước bọn họ hiểu lầm đại ca tưởng y quy thuận Bách Hoa Sơn Trang. Bây giờ đại ca chống đối Thẩm Mộc Phong còn ai không biết ? Thế mà con nha đầu kia tuyệt không tỏ vẻ kính trọng. Chúng ta cần đi kiếm lão để chất vấn về tội giáo tử bất nghiêm.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn Đổ Cửu hỏi :

- Thôi bỏ quách đi. Người ta chẳng có liên quan gì đến mình, sao lại phải bắt họ kính trọng ?

Đổ Cửu toan tranh luận, nhưng thấy Thương Bát đưa mắt ra hiệu cho hắn đừng nói nữa. Đạo nhân trông coi việc hương hỏa trong miếu dường như đã quen nghe những chuyện lý luận, cãi vã, lại dường như người thâm hiểu triết lý nên không ngó ba người một cái nào.

Thương Bát khẽ hỏi :

- Đêm nay chúng ta có ngủ trên Nhân Duyên phong này không ?

Tiêu Lĩnh Vu toan trả lời bổng nghe thanh âm lạnh lùng đáp lại :

- Ngủ lại là hay lắm.

Thanh âm người này rất đột ngột khiến cho Trung Châu Nhị Cổ và Tiêu Lĩnh Vu không khỏi sửng sốt. Đổ Cửu lạnh lùng hỏi :

- Ai đó ?

Thanh âm lạnh lùng đáp lại :

- Ta.

Một gã thiếu niên áo xanh mặt mũi thanh tú nhưng thấp lùn và gầy nhom từ từ tiến ra. Thương Bát coi tướng này thấy phần xinh đẹp thì có thừa, phần cương quyết thì không đủ, thiếu hẳn tư cách nam nhi. Hắn liền hỏi :

- Anh em tại hạ nói chuyện kkhông liên quan gì đến các hạ. Sao các hạ lại xen vào ?

Thanh niên áo xanh không lý gì tới Thương Bát. Gã giương cặp nhãn thần trong suốt nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Các hạ chạy đến ngọn Nhân Duyên làm gì ?

Giọng nói thâm mật như bạn hửu trùng phùng. Trong câu hỏi lộ vẻ quan hoài.

Tiêu Lĩnh Vu ngắm nghía thiếu niên áo xanh không sao nghĩ ra được là ai và đã gặp ở đâu. Chàng liền hỏi :

- Các hạ là ai ?

Thiếu niên lộ vẻ thê lương hỏi lại :

- Ông bạn không nhận được tại hạ thật ư ? Thế thì ông bạn mau quên quá.

Tiêu Lĩnh Vu còn đang ngẩm nghỉ bổng thấy thiếu niên cởi tấm khăn xanh bịt đầu để lộ mái tóc đen láy. Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn rồi bật tiếng la thất thanh :

- Bách lý cô nương !

Thiếu nữ đột nhiên đưa tay lên bưng mặt khẽ nói :

- Tiểu muội đi tìm đại hiệp thật là cực nhọc.

Thương Bát, Đổ Cửu đưa mắt nhìn nhau, len lén rút ra ngoài miếu.

Đạo nhân cũng hiểu nhân tình thế cố dột nhiên y gõ chuông dồng khẽ ngâm :

- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Có lòng thành tất linh nghiệm.

Tiêu Lĩnh Vu rảo bước tiến lại hỏi :

- Sao cô nương cũng tới đây ?

Bách Lý Băng từ từ hạ cánh tay xuống đáp :

- Tiểu muội đường xa muôn dặm, đi khắp nơi tìm kiếm Tiêu huynh rồi lần đến đây.

Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ nghỉ thầm :

- Ta lên ngọn Nhân Duyên này là vì động cơ khác, không ngờ lại gặp cô này.

Chàng hỏi lại :

- Cô đến đây vào lúc nào ?

Bách Lý Băng đáp :

- Vào lúc chính ngọ...

Cô dừng lại rồi tiếp :

- Tiểu muội có nhiều việc muốn hỏi Tiêu huynh.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Nơi đây không tiện nói chuyện. Chúng ta hãy kiếm chổ nào vắng vẻ hơn.

Bách Lý Băng ngắt lời :

- Tiểu muội đã lấy một cái phòng khách ở ngay trên núi này.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Tại hạ còn hai người anh em đi theo.

Bách Lý Băng đáp :

- Không sao. Nhà điếm đó hãy còn phòng trống. Tiểu muội dẫn Tiêu huynh đi.

Cô vừa trở gót cất bước vừa bịt khăn lên đầu.

Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên cảm thấy nàng công chúa Bắc Hải này quen tính phong lưu, mới ra ngoài mấy tháng mà dường như lớn lên nhiều, dự từng trãi cũng tựa hồ đã thêm mấy tuổi.

Bách Lý Băng ra khỏi miếu đi trước. Tiêu Lĩnh Vu theo sau liếc mắt nhìn quanh chẳng thấy bóng Trung Châu Nhị Cổ, trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi :

- Không hiểu hai người này đi đâu mất rồi ?

Chàng toan cất tiếng gọi nhưng đột nhiên đứng lại. Bách Lý Băng thoăn thoắt bước mau đi thẳng về tòa nhà gianh ở phía chính nam.

Tiêu Lĩnh Vu đành bước mau theo cô vào điếm. Khách điếm này chỉ là nơi để khách thập phương vào ẩn mưa gió dĩ nhiên cách chiêu đãi không được đầy đủ.

Tiêu Lĩnh Vu vào điếm chẳng thấy ai ra đón tiếp.Chàng lầm lũi đi theo Bách Lý Băng vào thẳng phòng khách ở phía sau. Trong nhà đã thắp nến. Thiếu nữ áo đen nét mặt rất nghiêm trang đã vào đó từ trước rồi. Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ tự hỏi :

- Hai cô này sao lại đi với nhau ?

Bách Lý Băng quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Hai vị biết nhau rồi chứ ?

Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :

- Gặp nhau mấy lần thì có nhưng chưa từng nói một câu.

Chàng chắp tay thi lể hỏi :

- Đoan Mộc lão tiền bối có đến đây với cô không ?

Thiếu nữ áo đen cúi đầu đáp :

- Gia sư ư ? Lão nhân gia bị người ám toán. May nhờ Bách Lý cô nương giải cứu mới thoát nạn.

Tiêu Lĩnh Vu nghỉ thầm :

- Té ra hai cô quen biết nhau trong trường hợp này.

Chàng lại hỏi :

- Thương thế của Đoan Mộc tiền bối ra sao ?

Thiếu nữ áo đen vẩn cúi đầu đáp :

- Đa tạ Tiêu đại hiệp có dạ quan hoài. Gia sư được Bách Lý cô nương cho uống linh đan rất thần diệu, không có gì đáng ngại nữa.

Cô nói với Tiêu Lĩnh Vu hai lần mà thủy chung không ngẩng đầu lên nhìn chàng.

Bách Lý Băng đột nhiên xen vào :

- Đoan Mộc lão tiền bối tuy thương thế không có gì đáng ngại nửa, nhưng còn phải tịnh dưởng. Lão nhân gia thấy tiểu muội bôn tẩu giang hồ trơ trọi có một mình mới bảo Đoan Mộc cô nương cùng đi cho có bạn.

Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi :

- Thị kêu Đoan Mộc Chính là gia sư mà sao vẫn ở họ Đoan Mộc ?

Tuy bụng chàng nghĩ như vậy mà không lên tiếng hỏi. Bách Lý Băng nói mấy câu này giương mắt lên nhìn Tiêu Lĩnh Vu để chờ chàng trả lời, nhưng chàng nghĩ mãi đến tâm sự nên quên không hồi đáp. Cô không nhịn được hắng đặng một tiếng rồi bảo :

- Sao Tiêu huynh không trả lời ?

Tiêu Lĩnh Vu như người ngủ mơ choàng tỉnh giấc, chàng ồ lên một tiếng hỏi lại :

- Có phải cô nương nói với tại hạ không ?

Bách Lý Băng đáp :

- Trong nhà chỉ có ba người. Tiểu muội không nói với Đoan Mộc cô nương thì dĩ nhiên nói với Tiêu huynh chứ còn ai vào đấy ?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Cô nương muốn tại hạ nói chuyện gì bây giờ ?

Bách Lý Băng đáp :

- Tiêu huynh nên hỏi muội ấy bửa nay tình trạng cô thế nào ?

Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói :

- Cô nương vì cứu tại hạ mà trong nhà sinh ra rắc rối. Nhưng lệnh tôn vẫn thương cô nương đến cực đểm. Hiện giờ lão nhân gia đang đi kiếm cô rất là vất vã...

Bách Lý Băng liếc mắt nhìn thiếu nữ áo đen muốn nói lại thôi. Cô từ từ ngồi xuống. Thiếu nữ áo đen thông tuệ lạ thường. Cô nói khẽ :

- Hai vị hãy cứ nói chuyện. Tiểu muội đi chuẩn bị chút điểm tâm.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Bảo nhà quán làm cho là được. Đâu dám phiền đến cô nương ?

Nhưng thiếu nữ áo đen vừa nói vừa đi ra khỏi phòng. Lúc Tiêu Lĩnh Vu lên tiếng thì cô đã mất hút. Bây giờ trong nhà chỉ còn Bách Lý Băng và Tiêu Lĩnh Vu là hai người. Bách Lý Băng cặp mắt trong như hồ thu nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu tựa hồ muốn tìm vật gì trong đầu óc của chàng. Tiêu Lĩnh Vu bối rối muốn hỏi thì thấy Bách Lý Băng đột nhiên hai tay bưng mặt nằm lăn xuống giường mà khóc nức nở.

Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác bước lại gần trầm giọng hỏi :

- Cô nương ! Cô nương vì Tiêu mổ mà bỏ nhà ra đi. Tiêu mổ đã biết thế...

Bách Lý Băng vừa khóc vừa nói :

- Tiểu muội ở băng cung từ nhỏ đến lớn. Gọi một tiếng trăm kẻ dạ. Ngày nay một mình bôn tẩu giang hồ lênh đênh trơ trọi. Thậm chí không có đến một người chiếu cố.

Cô được ăn ngon mặc đạp lại được bao nhiêu người sủng ái chiều chuộng. Vì cô đi tìm Tiêu Lĩnh Vu mà phải mạt thiệp phong trần. Bây giờ được gặp chàng lại thấy chàng tỏ vẻ hững hờ. Cô không khỏi tủi thân, mình lại thương mình. Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Nỗi khổ cực của cô nương chẳng phải tại hạ không biết, nhưng...

Bách Lý Băng đột nhiên ngồi nhỏm dậy, lau nước mắt hỏi :

- Tiêu huynh đến đây làm chi ?

Cô hãy còn tính trẻ nít, khóc đấy rồi lại cười ngay. Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp trả lời thì Bách Lý Băng lại hỏi tiếp :

- Tiêu huynh lên ngọn Nhân Duyên này phải chăng để kiếm tiểu muội ?

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :

- Ta có biết đâu cô đã lên đây ?

Nhưng chàng thấy cô đầy vẻ khát vọng, đành liều đáp :

- Phải rồi ! Tại hạ lên đây để kiếm cô nương.

Bách Lý Băng cười khúc khích hỏi :

- Thế ra Tiêu huynh cũng nhớ tiểu muội lắm phải không ?...
__________________
You Are My Friend And I Hope
You Know That's True.
No Matter What Happens
I Will Stand Right By You.
In Times Of Grief
I Will Give You Belief.
I'll Be There For You
Whenever You Are In Need.
To Lend You A Hand
To Do A Good Deed.
So Just Call On Me When
You Need Me, My Friend!
I Will Always Be There For You
Right To The End!
~~~~~~~~~~***********~~~~~~~~~
Trả Lời Với Trích Dẫn