Đàn Chỉ Thần Công
.::Tác giả: Ngọa Long Sinh - Hàn Giang Nhạn dịch::.
Hồi thứ 5: GẶP ĐOÀN VĂN THĂNG HỎI DÒ CUNG CẤM
Đổ Cửu hỏi :
- Ngoắt ngoéo ở chổ nào ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Vực thẳm ở phía này tức là nơi trước kia một đôi nam nữ giắt tay nhau nhảy xuống tự tử. Chắc hai vị còn nhớ chuyện của lão tiều kể lại :Khi ấy nhiều người xuống đáy vực tìm thi thể cặp nam nữ kia thì chẳng những không thấy thi hài mà còn không thấy một vết tích gì.
Thương Bát nói :
- Phải rồi ! Nếu hai nhân vật đó mà tan xương nát thịt thì cũng còn vết tích mới phải.
Đổ Cửu nói :
- Có thể lúc hai người rớt xuống đến lưng chừng rồi gặp dây leo vướng lại chưa lăn xuống tận đáy vực ?
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Nhận xét của huynh đệ cũng có lý. Nhưng tiểu huynh nghĩ rằng còn có lý do khác nữa.
Thương Bát hỏi :
- Lý do nào ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Dưới đáy vực dù có người ở thì làm sao họ lại cầm lồng đèn màu xanh lè ? Phải chăng đèn màu xanh khiến cho người ta dễ nhận lầm là lân tinh mà không sinh lòng ngờ vực ?
Thương Bát nói :
- Đại ca suy luận rất có lý. Đây thật là chuyện đáng ngờ.
Đổ Cửu bụng bảo dạ :
- Bây giờ chúng ta đi kiếm núi Ưng Dương và hang Bàn Xà là việc khẩn yếu.Sao lại nghĩ đến chuyện chẳng liên can gì cho uổng phí tâm cơ cùng thời giờ ?
Bổng nghe Thương Bát hỏi :
- Phải chăng đại ca có ý muốn điều tra cho biết rõ nội tình dưới đáy vực ?
Đổ Cửu xen vào :
- Theo ý kiến của tiểu đệ thì bất tất làm việc này cho phí thời giờ. Chúng ta phải đi kiếm cung cấm ở đâu, chẳng nên để ý đến những chuyện vu vơ.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Đổ huynh đệ nói thế cũng phải. Nhưng chúng ta đã gặp việc khả nghi, chẳng lẽ nhắm mắt bỏ qua ?...
Đổ Cửu lấy làm kỳ hỏi :
- Việc không can thiệp đến mình thì mình dính vô làm chi ?
Trước nay Đổ Cửu vẫn coi Tiêu Lĩnh Vu như một vị thần minh, không muốn trái ý chàng cả những việc nhỏ mọn. Nhưng bữa nay hắn bổng nổi dạ anh hùng khí khái. Hắn chợt động tâm linh tự nhủ :
- Hai vị huynh trưởng đã muốn xuống đáy vực coi mà không để họ thỏa mãn tính hiếu kỳ thì may đây họ lại oán trách ta.
Hắn động tâm liền thủng thỉnh nói tiếp :
- Theo nhận xét của tiểu đệ thì điểm sáng dưới đáy vực là người hay không phải người cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta...
Đổ Cửu nói tới đây chợt thấy ánh sáng xanh lè lại hiện ra, liền dừng lại. Lần này hai điểm sáng lại phân ra hai ngã mà đi. Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
- Vụ này thật quái dị...
Thương Bát hỏi :
- Bây giờ hãy kiếm một người nào để hỏi xem sao, nên chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại :
- Biết tìm ai bây giờ ?
Thương Bát đáp :
- Đạo nhân giữ hương hỏa nơi đây chắc là hiểu biết mọi cảnh vật. Tiểu đệ đi kiếm y.
Dứt lời hắn trở gót. Tiêu Lĩnh Vu toan cản lại thì Thương Bát đã mất hút vào trong bóng đêm. Chàng không tiện lớn tiếng hô hoán, đành để mặchàng cho hắn đi. Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn xuống vực đột nhiên thấy ánh sáng xanh lè dừng lại một chút rồi mất hút. Tiêu Lĩnh Vu nhìn Đổ Cửu nói :
- Đổ huynh đệ ! Chẳng hiểu có phải là người hay không ? Ngọn đèn lồng màu xanh lè dường như đứng lại trước một tòa phòng xá rồi gọi cửa tiến vào.
Đổ Cửu đáp :
- Tiểu đệ cũng nhận thấy như vậy.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Nếu đêm nay chúng ta xuống hang núi coi được thì khỏi lỡ buổi hành trình vào buổi sáng sớm mai.
Thương Bát đã dẫn đạo nhân tới. Đạo nhân này như người đang ngủ mơ bị Thương Bát đến lôi đi hảy còn mắt nhắm, mắt mở. Thương Bát kéo đạo nhân đến trước chàng mặt Tiêu Lĩnh Vu thì dừng lại. Đạo nhân bị Thương Bát kéo đi mau quá, nhọc bở hơi tai.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn đạo nhân thủng thẳng hỏi :
- Huynh đài ở đây đã lâu chưa ?
Hương hỏa đạo nhân đáp :
- Bần đạo ở đây từ ngày dựng miếu Nhân Duyên.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Nếu vậy chắc huynh đài thuộc hết phong cảnh nơi đây phải không ?
Hương hỏa đạo nhân đáp :
- Từ một ngọn cỏ gốc cây, bần đạo đều biết hết.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Hay quá ! Tiểu đệ muốn hỏi huynh đài mấy chuyện được chăng ?
Hương hỏa đạo nhân giơ tay lên dụi mắt hỏi lại :
- Chuyện gì ?
Tiêu Lĩnh Vu cúi đầu nhìn xuống vực thẳm hỏi :
- Trong hang núi này có người ở không ?
Hương hỏa đạo nhân hơi ngạc nhiên hỏi lại :
- Các vị đến đây đã được nghe thiên cố sự về miếu Nhân Duyên này chưa ?
Đổ Cửu lạnh lùng nói :
- Đại ca ta hỏi dưới hang núi có người ở không chứ chẳng cần biết đến cố sự ở miếu Nhân Duyên làm chi.
Hương hỏa đạo nhân nghe thanh âm Đổ Cửu rất lạnh lẽo, không khỏi ớn da gà, liền đáp :
- Hang thẳm này sâu đến mấy trăm trượng. Đừng nói tấm thân bằng xương thịt, ngay cả một tảng đá rớt xuống cũng nát ra như cám...
Đổ Cửu cất giọng lạnh lẽo hơn ngắt lời :
- Ngươi điếc tai hay sao ? Đại ca ta chỉ hỏi ở dưới hang núi có người ở hay không ? Sao ngươi lại nói những chuyện đâu đâu ?
Hương hỏa đạo nhân đáp :
- Dưới đáy hang âm thầm lạnh lẽo, độc vật ẩn hiện bất thường. Dĩ nhiên không ai ở được.
Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói :
- Đa tạ huynh đài có lòng chỉ giáo. Tại hạ xin lổi đã làm mất giấc ngủ say sưa của huynh đài.
Hương hỏa đạo nhân nghe thanh âm của Đổ Cửu sợ quá toàn thân run bần bật. Y thấy Tiêu Lĩnh Vu buông tha mình về, khác nào nghe lệnh đại xá vội đáp lễ rồi trở gót đi ngay.
Tiêu Lĩnh Vu chờ Hương hỏa đạo nhân đi xa rồi hỏi Thương Bát, Đổ Cửu :
- Hai vị huynh đệ nghe rõ rồi chứ ?
Thương Bát đáp :
- Nghe rõ rồi. Đại ca tính sao bây giờ ?
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tiểu huynh muốn xuống đáy hang xem sao, không chừng chúng ta sẽ phát giác ra được những chuyện bất ngờ.
Thương Bát nói :
- Hay lắm ! Chờ trời sáng rồi chúng ta hãy xuống.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tiểu huynh muốn đi ngay cho khỏi mất thì giờ.
Thương Bát hỏi :
- Đi ngay ư ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Phải rồi ! Có khi dưới đáy hang chẳng có chuyện gì khả nghi. Những ánh sáng xanh đó không chừng là do dã thú chết lâu ngày xương chất thành đống mà hóa ra lân tinh...
Chàng ngẩng đầu trông trời chiều nói tiếp :
- Nếu chúng ta xuống hang ngay bây giờ thì có thể trở về trước khi trời sáng và không trể mất thời gian.
Thương Bát nói :
- Đại ca ! Chẳng phải tiểu đệ ngần ngại, nhưng hang núi này sâu thẳm rất là nguy hiểm. Chúng ta không thuộc đường xá mà đi lúc đêm khuya e rằng không ổn.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tiểu huynh cũng biết vậy. Có phải hai vị huynh đệ cho là không có cách nào xuống núi được ?
Thương Bát đáp :
- Chính là thế đó.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười nói :
- Cái đó không quan trọng. Tiểu huynh đã nghĩ được cách xuống hang núi.
Thương Bát hỏi :
- Đại ca định xuống bằng cách nào ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Vừa rồi tiểu huynh đi theo Bách Lý cô nương vào một tòa khách sạn thấy trong đó có chất đống rất nhiều dây cỏ. Hai vị huynh đệ ở trên núi dòng dây cho tiểu huynh xuống, không cần phải tìm đường nào khác.
Thương Bát sửng sốt :
- Như vậy mạo hiểm quá.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tiểu huynh đã quyết tâm nhị vị đừng khuyên can nửa. Tiểu huynh đi lấy dây đây.
Dứt lời chàng trở gót đi ngay. Trung Châu Nhị Cổ thấy chàng lộ vẻ kiên quyết, đành lẳng lặng không dám nói nữa. Động tác của Tiêu Lĩnh Vu rất mau lẹ. Chẳng mấy chốc chàng đã ôm hai bó dây cỏ.
Chàng đặt dây xuống ngước mắt nhìn Trung Châu Nhị Cổ nói :
- Tiểu huynh tưởng hai bó dây này đủ xuống tới đáy hang rồi.
Thương Bát hỏi :
- Đại ca là tiêu chuẩn chính nghĩa võ lâm, không nên mạo hiểm. Để tiểu đệ xuống thay được chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :
- Huynh đệ mập quá sợ sợi dây này chịu không nổi.
Đổ Cửu hỏi :
- Tiểu đệ xuống được chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Không cần, để tiểu huynh xuống coi xem.
Chàng vừa nói vừa cởi buộc dây ra. Thương Bát nhìn Đổ Cửu nói :
- Đại ca đã quyết định. Tiểu đệ không tiện khuyên can nữa.
Tiêu Lĩnh Vu dường như trong lòng nóng nẩy, buộc đầu dây vào lưng nói :
- Nếu tiểu huynh cần hai vị xuống hang giúp đỡ sẽ hú lên ba tiếng làm dấu hiệu.
Chàng không chờ Thương Bát và Đổ Cửu trả lời đã tung mình nhảy xuống.
|