View Single Post
  #1  
Old 10-27-2004, 08:35 PM
MauuTimmToiiYeuu MauuTimmToiiYeuu is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Aug 2004
Nơi Cư Ngụ: ViNa CaSiNo
Bài gởi: 2,258
Send a message via MSN to MauuTimmToiiYeuu Send a message via Yahoo to MauuTimmToiiYeuu
Default Luu Hương Đạo Soái

Luu Hương Đạo Soái


Hồi 1



Trong võ lâm, có bảy phái kiếm lớn, trong bảy đại kiếm phái đó, duy Hoa
Sơn phái có nữ chưởng môn nhân, sự kiện nầy bắt đầu từ Nam Dương. Từ
Thục Chân tiếp nhận quyền chưởng môn, nhưng cũng bắt đầu từ lúc Hoa
Sơn phái suy vi dần dần.
Dù vậy, sơn môn vẫn theo con đường chánh nghĩa, không hề hành động
bại hoại.
Những nữ chưởng môn nhân các đời sau đều cẩn thận giữ gìn di huấn
của Từ Thục Chân, hết sức thận trọng trong việc tuyển chọn môn đồ, thà
thu nhận ít là có được những môn nhân sáng giá hơn là thu nhận bừa bải bất
chấp kẻ thiếu tư cách.
Vào thời kỳ phồn thịnh nhất, Hoa Sơn phái có số môn nhân lên hơn bảy
trăm, nhưng đến đời ẩm Vủ đại sư chọn môn đồ cực kỳ khe khắc. Phàm ai
thuộc giới võ lâm cũng đều biết như vậy.
Khô Mai đại sư là đệ tử chân truyền y bát của ẩm Vủ đại sư.
Theo truyền thuyết trên giang hồ, thì năm mười ba tuổi, vì muốn nhập
môn Hoa Sơn phái, Khô Mai đại sư không ngại hứng tuyết dầm sương luôn
bốn ngày đêm quỳ tại Hoa Sơn.
Khi ẩm Vủ đại sư đáp ứng sự thỉnh cầu, thì Khô Mai đại sư vùi trọn
thân mình trong tuyết, nếu để chậm trể một thời gian ngắn nữa thì chỉ sợ
không còn cách nào làm cho bà sống lại được.
Bảy năm sau, ẩm Vủ đại sư có việc phải ly sơn xuất hành vùng Nam
Hải, Khô Mai ở lại bảo thủ căn cứ.
Bọn Thái Ân Tứ Kiếm vì báo thù một chưởng ngày xưa, tập họp lực
lượng kéo đến Hoa Sơn, toan phóng hỏa đốt tiêu Huyền Ngọc Quán, càn
quét sơn môn.
Khô Mai đại sư nổ lực chống cự, thọ thương ba mươi chín chổ trên
người, dù vậy bà không hề bỏ cuộc, cứ tiếp tục ác đấu, cuối cùng hạ sát Tứ
Kiếm Thái Ân.
Sau chiến dịch đó, bà được giang hồ tặng cái hiệu là Thiết Tiên Cô.
Rồi, năm năm lại trôi qua.
Lãnh Diện La Sát, vùng Thanh Hải, gởi chiến thơ sang, muốn giao thủ
với ẩm Vủ đại sư trên đỉnh Thái Sơn. Giả như sau cuộc so tài đó, ẩm Vủ đại
sư bại, thì Hoa Sơn phái phải lệ thuộc La Sát bang.
Cuộc thách thức đó đánh mạnh vào danh dự phái Hoa Sơn, tạo ảnh
hưởng giây chuyền đến sự tồn vong của sơn môn. Không may, vào lúc đó, ẩm
Vủ đại sư lại lâm vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma, mà Hoa Sơn phái, bằng
mọi giá phải chấp nhận cuộc đấu tại đỉnh Thái Sơn.
Khô Mai đại sư phó ước thay cho sư phụ. Bà tự biết mình không phải là
đối thủ của Lảnh Diện La Sát, nên lúc hạ sơn phó ước, mang theo ý định
chết vì danh dự sơn môn, quyết cùng đối phương đồng quy ư tận.
Dĩ nhiên, Lảnh Diện La Sát không hề lưu ý đến bà, để mặc bà chọn cách
đấu.
Khô Mai đại sư nấu sôi một chảo dầu, ung dung nhúng tay vào đá, thần
sắc an tường miệng cười tươi.
Lảnh Diện La Sát dù có tài lệch đất nghiêng trời, cũng không dám thực
hiện điều đó.
Hoa Sơn phái lại thắng một keo nữa, danh dự vẫn được bảo trì. Và từ
đó, Lảnh Diện La Sát tuyệt tích giang hồ, không còn ai trông thấy bóng hình
bà trên mười ba tỉnh Trung Nguyên nữa.
Bàn tay tả của Khô Mai đại sư chỉ trơ lại mấy đốt xương. Và cũng nhân
thành tích đó, mới có cái hiệu Khô Mai.
Thinh danh của Thiết Tiên Cô Khô Mai đại sư vang dội khắp sông hồ sau
hai chiến dịch đó, bà tiếp nhận quyền chưởng môn Hoa Sơn phái lúc hai mươi
chín tuổi.
Đến nay, đã được ba mươi năm dài. Suốt ba mươi năm bà đảm nhận
quyền chưởng môn, các đệ tử của bà không hề thấy bà cười, dù chỉ là một
lần.
* * *
*
Đại khái, con người của Khô Mai đại sư như thế đó.
Nếu có ai nói rằng bà đã nuôi tóc dài, hoàn tục, thì hẳn trên giang hồ
không người nào tin được !
Nhưng, Đạo Soái Lưu Hương thì phải tin, bởi đó là sự thực, một sự thực
khó tin, song vẫn là sự thực, bắt buộc chàng phải tin.
* * *
*
Hoàng hôn !
Tịch dương trải rộng trên con sông dài, sông xuôi về đông, mang theo
bóng tịch dương trên đầu sóng để trả lại mặt nhật ngày mai, dệt lại chuổi
ngày liên tục. Trên sông, nơi một khúc quanh, có năm sáu chiếc thuyền neo
lại, trên thuyền có khói bốc lên, quyện theo chiều gió. Thuyền neo sát, nhô
bóng như nhà, khói bốc biểu hiện bửa ăn chiều đang được chuẩn bị, hình ảnh
đó nói lên một thôn xóm êm đền nơi hoang vắng.
Một thôn xóm phiêu linh, như khách giang hồ phiêu linh.Trong số, có
một con thuyền nổi bật hơn hết, chẳng những bởi cái vẻ tân kỳ của nó, mà
còn vì con người trên thuyền có cái vẻ hấp dẫn sự chú ý. Cửa hông thuyền có
mành mành trúc che khuất, mành mành cuốn lên nữa vời.
Dưới ánh tà dương, hiện ra một lão phụ, tóc trắng xóa, lão phụ ngồi
trên một chiếc ghế bằng gỗ tử đàn. Tay hữu cầm một chiếc long đầu trượng,
trượng chống xuống sàn thuyền, tay tả dấu trong tay áo, lão phụ có gương
mặt gầy, còn da bọc xương, nhiều vết sẹo hằn trên gương mặt đó, một bên
tai khuyết nửa vành, và đôi mắt chỉ còn một, mắt còn lại khép hờ, chốc chốc
mở ra tinh quang bắn như sao. Vô luận là ai bắt gặp ánh mắt đó cũng phải
rợn mình. Gương mặt của bà lạnh như giá băng, không ai tưởng con người đó
có một điểm nhỏ cảm tình. Bà ngồi bất động như pho tượng, một pho tượng
đặt tại một chổ duy nhất trải qua muôn đời.
Vóc người nhỏ thó, bà có cái oai phong nghiêm lạnh đáng khiếp. Ai muốn
đối thoại với bà, dù thích cái giọng oang oang của bà cũng phải hạ thấp âm
thinh vừa đủ nghe thôi. Bà có vẻ hấp dẩn như vậy, hai thiếu nữ đứng hầu sau
còn hấp dẩn hơn.
Dĩ nhiên cả hai đều đẹp, đẹp tuyệt vời, đẹp trên ý nghĩa của danh từ.
Một, có vẻ nhu hòa như bậc khuê các trâm anh, đầu cúi thấp mường tượng
thèn thẹn với đời. Một, dù là nữ lưu song biểu hiện ý chí kiêu hùng như nam
tử. Ai nhìn nàng một, nàng trừng mắt nhìn lại hai, ba, không hề thẹn, ngán.
Thuyền tân kỳ, lão phụ xấu xí, thiếu nữ diễm kiều, những vẻ đặc biệt đó
không lọt ngoài ánh mắt của Đạo Soái Lưu Hương ở khoảng cách xa xa...
Chàng còn muốn đến gần hơn để quan sát kỹ.
Nhưng Hồ Thiết Hoa ngăn chận rồi hỏi :
- Ngươi từng trông thấy Khô Mai đại sư chứ ?
Lưu Hương đáp :
- Bốn năm trước có gặp một lần. Lần đó ta theo bọn Dung Nhi du
ngoạn Hoa Sơn. Ta thấy bà trong khoảng cách xa xa.
Hồ Thiết Hoa hỏi :
- Ngươi còn nhớ hình dạng bà ?
Lưu Hương thở dài :
- Ngươi có tả cho ta biết rồi mà ! Vô luận là ai, thấy bà một lần rồi là
vĩnh viễn nhớ mãi, không làm sao quên được !
Hồ Thiết Hoa bảo :
- Ngươi nhìn kỹ xem, lão phụ ngồi trong thuyền có phải là bà chăng ?
Lưu Hương đưa tay xoa :Dt mũi, nhếch nụ cười khổ :
- Ta không tin cả đôi mắt của mình !
Hồ Thiết Hoa cười nhẹ :
- Mũi ngươi có tật chẳng lẻ đôi mắt cũng có tật luôn ? Nếu vậy thì thật
lạ lùng !
Mũi của Lưu Hương không thính, chừng như không thông hơi, Hồ Thiết
Hoa rất thính, bởi chàng ít nhất cũng kém cỏi hơn hắn ở một điểm nào đó.
Lưu Hương trầm ngâm một chúc tiếp :
- Ta nghĩ vị tất bà phải hoàn tục ! Nhưng sự thật là vậy, bất quá bà
muốn che mắt thế nhân !
Hồ Thiết Hoa cau mày :
- Tại sao bà cần che mắt thế nhân ?
Lưu Hương đáp :
- Bổng nhiên bà lại hạ sơn, hẳn là phải có một sự kiện trọng đại !
Hồ Thiết Hoa lắc đầu :
- ‘ tại địa phương quỷ quái này làm gì có đại sự phát sanh ? Hà huống
cái tính khí của bà, nhà ngươi cũng biết chứ ! Bà thì còn sợ ai nữa ? Bà không
giống ngươi, thích làm cái việc cải trang, sửa dung mạo, bởi bà cho rằng như
vậy là hèn.
Hắn mắng khéo Lưu Hương, cứ mỗi lần có dịp hạ Lưu Hương là hắn
không từ bỏ và làm được cái việc đó là hắn khoái vô cùng.
Lưu Hương không nói gì, chàng chăm chú nhìn thiếu nữ kiêu hùng, bổng
bật cười khan, thốt :
- Không ngờ Cao Á Nam lại có thần thái đó ! Chẳng những nàng không
già mà lại trẻ người ra, đủ biết con người không mang nặng tâm sự gì thì
thời gian khó mà lưu dấu vết tàn phá !
Hồ Thiết Hoa ngẩng cao mặt lạnh lùng đáp :
- Theo ta thấy thì nàng giờ đây già háp như một lão phụ không chừng !
Đúng là con mắt ngươi cũng có tật như chiếc mũi !
Lưu Hương cười hì hì :
- Mũi có tật thì mắt bình thường, mắt có tật thì mũi bình thường, bây
giờ thì mũi của ta hết tật rồi đó cho nên ta ngửi có mùi chua chua !
Hồ Thiết Hoa chưa kịp trả miếng, từ xa xa một con thuyền nhẹ lướt tới
như bay. Trên thuyền đó có bốn người, hai người chèo, hai người đứng tại mũi,
tuy có hai tay chèo song họ đẩy con thuyền tiến tới quá nhanh, trong
thoáng mắt thuyền đến vịnh, khoảng cách còn xa song một đại hán vận y
phục đen nhún chân phi thân sang thuyền Khô Mai đại sư.
Hắn có mang vẻ đặc biệt cho hạng người chuyên sinh hoạt trên mặt
nuớc, nhìn thoáng qua hắn, Lưu Hương biết ngay hắn là tay có căn bản vững
chắc về thủy tánh.
Chân vừa chấm mũi thuyền đại sư, hắn vừa trầm giọng thốt :
- Lão thái thái ở trong thuyền phải không ? Hẳn là có tiếp được thiếp
mời nên mới cất công đến đây ? Bọn tiểu nhân vâng lịnh nghinh ...
Tiếng „tiếp“ chưa buông, hắn bước tới định bước vào khoang thuyền.
Nhưng hắn không còn có dịp tiếp cái tiếng đó, cũng như không bước tới một
bước nào hơn.
Không thấy bàn tay Khô Mai đại sư nhích động nhưng đầu trượng nhấc
lên điểm tới. Đại hán đó bị bắn vút lên không, bay xa hơn mười trượng. Một
tiếng bỏm vang, ngàn tia nước bắn như pháo hoa, đại hán chìm mất luôn.
Ba người còn lại trên thuyền nhẹ biến sắc, kẻ cầm chèo lập tức đẩy mái
chèo, kẻ đứng tại mũi thuyền lập tức cao giọng hỏi :
- Anh em tại hạ đến đây nghinh tiếp các vị, chẳng lẽ lại nghinh tiếp lầm
?
Câu nói vừa buông dứt, một vệt sáng chớp lên, hắn nghe lạnh một bên
tai, bất giác đưa tay rờ, mặt liền biến sắc. Vành tai mất theo ánh chớp của
thanh kiếm.
Nhưng nào ai thấy ai vung kiếm ? Chỉ thấy thanh đoản kiếm của thiếu
nữ bên cạnh đại sư mường tượng chui vào vỏ đeo lủng lẳng bên hông, thanh
kiếm còn run run. Nơi khoé miệng nàng ẩn uớc có nụ cười.
* * *
*
Khô Mai đại sư vẫn ngồi bất động nơi chiếc ghế tử đàn. Bên cạnh bà,
thiếu nữ vận áo tía đang đọc cho bà nghe một đoạn kinh Huỳnh Đình, giọng
thấp. Cả bà lẩn thiếu nữ mường tượng không hay biết việc xảy ra, bà chăm
chú nghe, thiếu nữ cúi đầu đọc. Trong khoang thuyền khói trầm nghi ngút
bốc từ chiếc lư hương lên, kết vòng tròn, vừa lên vừa nở rộng, tản mác ra...
Khung cảnh một phật đường thường, chỉ thiếu hương án, tượng thờ.
Làm gì có việc bạo động xảy ra ? Việc vừa qua chỉ là ảo ảnh hay sao ?
Con thuyền nhẹ đã chuyển hướng biến dạng trên trường giang. Đến đã
nhanh, đi càng nhanh hơn !
Hồ Thiết Hoa lắc đầu :
- Con người cao niên kỷ lắm rồi, mà tánh nóng vẩn còn ! Lại nóng hơn
thuở thiếu thời!
Lưu Hương cười nhẹ :
- Tự nhiên rồi ! Gừng càng già càng cay !
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Nhưng neo thuyền tại đây là Khô Mai đại sư có hội với bọn áo đen !
Điều này thì không thể chối cải !
Lưu Hương buông gọn :
- • !
Hồ Thiết Hoa hỏi :
- Người ta y ước đến nghinh đón, tại sao bà đuổi người ta đi ?
Lưu Hương mỉm cười :
- Chỉ vì gã đó không tròn lễ độ, dù công lực cao thâm, Khô Mai đại sư
vẫn là con người, vẩn còn tự ái, thì tự nhiên bà không chấp nhận sự vô lễ của
kẻ khác đối với bà.
Hồ Thiết Hoa lại lắc đầu :
- Cái tánh khí của bà trên giang hồ còn ai không biết ? Gã kia tự chuốc
khổ, thì cững đáng đời cho kẻ kém kiến thức !
Lưu Hương tiếp :
- Có gì đây ! Chẳng qua chúng không biết đối tượng là Khô Mai đại sư!
Hồ Thiết Hoa cau mày :
- Nếu chúng không nhận ra khách thì chúng đến đây để làm gì ? Nếu họ
được phái đi đón thì họ phải biết khách là ai chứ !
Lưu Hương cười đáp :
- Ta đâu có phải là thần tiên, mà cũng không ở trong bụng của người
ta, thì làm gì biết được những điều ngươi muốn biết về họ ? Ngươi muốn biết,
ta cũng muốn biết, ngươi hỏi ta, ta lại hỏi ai đây ?
Hồ Thiết Hoa xì một tiếng :
- Vậy chớ người ta đã chẳng cho là Lưu Hương biết tất cả, biết những
cái mà nhân loại đều mù tịt đó sao? Thì ra, ngươi chẳng siêu việt ! Ngươi vẩn
ngu như một số người ngu!
Lưu Hương chừng như không nghe hắn nói gì, lẩm nhẩm theo giòng tư
tưởng của chàng :
- Bao năm không gặp Cao Á Nam ! Ngờ đâu ngày nay nàng lại đẹp hơn
xưa nữa ! Kiếm pháp lại cao hơn xưa ! Ai lấy được nàng làm vợ, kẻ đó thực có
phúc khí !
Hồ Thiết Hoa vênh mặt :
- Ngươi thấy thích nàng thì ta nhường cho đó !
Lưu Hương bật cười lớn :
- Thế nàng là vật của ngươi à ? Thì ra ngươi ...
Chàng chưa nói dứt câu, mà chàng cũng không còn thì giờ đâu để dứt
câu, bởi một sự kiện hấp dẩn trọn tâm tư chàng. Sự kiện đó, là con thuyền
nhẹ đã đi rồi, bây giờ trở lại, rất nhanh. Trên mũi thuyền một đại hán vận áo
mỏng, đứng sửng như cột buồm. Thuyền nhảy sóng lắc lư, hắn không hề chao
mình một chút nào.
Hồ Thiết Hoa tặc lưởi :
- A ! Chúng đi tìm viện binh ! Xem ra gã này có võ công khá lắm !
Thuyền lướt nhanh, gió thổi ngược bốc tà áo của thiếu niên bay phất
phới, trông hắn có vẻ phiêu nhiên thoát tục, nhả khuất vô cùng. Gia dĩ, hắn
lại có dung mạo anh tuấn, miệng luôn điểm nụ cười tươi, thuyền còn cách xa
xa, hắn vòng tay hỏi :
- Phía trước đó, có phải là thuyền của Lam thái phu nhân chăng ?
Âm thinh của hắn không cao lắm nhưng vẫn vang đến tai Lưu Hương.
Khô Mai đại sư bất động như thường, nhưng khẽ ra hiệu cho Cao Á
Nam. Cao Á Nam từ từ bước ra mũi thuyền, quan sát thiếu niên từ đầu đến
chân, đoạn lạng lùng hỏi :
- Ngươi là ai ? Đến đây làm gì ?
Thiếu niên cười vuốt đáp :
- Đệ từ là Đinh Phong, vâng lịnh đến đây nghinh giá ! Vừa rồi thuộc hạ vô
lể xúc phạm thần oai, cầu xin Lam thái phu nhân và hai vị cô nương thứ tội !
Giọng nói uyển chuyển, nụ cười hóa dịu, thiếu niên quả có cái thuật xoa
dịu lòng người. Cao Á Nam từ hòa trở lại, Đinh Phong lại thốt tiếp mấy câu.
Họ nói với nhau rất nhỏ, Lưu Hương không còn nghe được nữa, rồi chàng
thấy Đinh Phong nhảy sang thuyền lớn cung kính làm lể trước mặt Khô Mai
đại sư. Khô Mai đại sư gật đầu trước câu vấn an của hắn. Rồi thuyền lớn kéo
neo, trương bườm, xuyên màn đêm lướt đi.
Hồ Thiết Hoa nhóng mũi hít hít, lẩm nhẩm :
- Tại sao Khô Mai đại sư lại biến thành Lam thái phu nhân ? Thật là kỳ
quái !
Lưu Hương trầm ngâm một lúc, thốt :
- Cứ cái tình hình này thì bọn áo đen có ước hội với người mang tên Lam
thái phu nhân. Chẳng rõ tại sao, Khô Mai đại sư lại mạo nhận là Lam thái
phu nhân mà đến nơi ước hội ?
Hồ Thiết Hoa cau mày :
- Tại sao Khô Mai đại sư mạo nhận tên người khác ! Cái tên hiệu của bà
không đủ dùng sao ?
Lưu Hương tiếp :
- Có thể vì tên hiệu của bà quá lớn cho nên bà mạo nhận một người có
thinh danh vừa phải. Tuy nhiên, điều đáng nói là với tánh khí của bà, mạo
nhận danh hiệu người khác đến nơi ước hẹn là một sự kiện lạ lùng. Hẳn là có
một nguyên nhân cực kỳ quan trọng !
Hồ Thiết Hoa lắc đầu :
- Ta không tưởng tượng nổi cái sự kiện lạ lùng quan trọng đó !
Lưu Hương chớp mắt, bổng bật cười khan, thốt :
- Có thể vi cái việc kén chồng cho Cao Á Nam mà bà phải dàn cảnh đó!
Vị công tử họ Đinh đó, phong lưu anh tuấn quá mà ! Võ công của y lại cao
siêu, y thật xứng đôi vừa lứa với cô nương nhà ta lắm !
Hồ Thiết Hoa vênh mặt buông giọng lạnh :
- Hoạt kê ! Hoạt kê ! Con mẹ nó ! Ngươi thì lúc nào cũng đùa vô duyên
được !
* * *
*
Theo phương thức thông thường của một sinh hoạt trên mặt nước, thì
khi hoàng hôn xuống, mọi hoạt động đều dừng, thuyền neo, người nghỉ, rồi
rượu thịt bày ra, hứng gió sông mà đánh chén. Về đêm không ai buông lưới
cả. Bởi cá tôm ngủ mà người cũng muốn nghỉ để bù trừ một ngày dài xuôi
ngược với ba đào !
Nhưng vốn không là ngư phủ, Lưu Hương có một phương thức của
chàng. Và cái phương thức đó không lấy gì làm đặc biệt cho lắm. Trong khi
chàng thuê thuyền, thì Hồ Thiết Hoa dạo phố mua rượu, dự trử rất nhiều
rượu.
Hồ Thiết Hoa rất nghèo, rất thiếu thốn, song những thiếu thốn về vật
chất hay tinh thần y bất cần, chả hạn không y phục tươm tất, không tiền
dằn túi, không nhà cửa, vợ con, y dững dưng như không. Có điều không thể
thiếu hai món mà y xem như sanh mạng. Hai món đó là bằng hữu và rượu.
Đêm xuống dần. Bóng tối dần dần. Trong bóng tối đó, mặt sông dài mờ
mịt, lớp mờ mịt đó là sương rơi hay khói từ các con thuyền bốc lên đọng lơ
lửng ?
Thuyền của Khô Mai đại sư đã đi xa rồi, trong lớp mịt mờ đó, con
thuyền gom lại chỉ còn là một điểm sáng của ngọn đèn, điểm sáng chiếu mờ
mờ cánh bườm trải rộng.
Thời khắc trôi qua...
Chợt chàng lẩm nhẩm :
- Kỳ quá ! Bình thời hán ba hoa chích choè suốt ngày, không ai chịu nổi,
nhưng bây giờ tại sao hắn nín lặng như bình nhét nút ? Hắn có tâm sự chi
chăng ?
Hồ Thiết Hoa muốn làm ra vẻ không nghe lắm, y thử giả một lúc, cuối
cùng rồi cũng không dằn lòng được, cao giọng đáp :
- Ta khoan khoái nhất trần đời đây, ai bảo là ta có tâm sự chứ ?
Lưu Hương mỉm cười :
- Không có tâm sự sao lại trầm tư ? Ít nhất, chốc chốc cũng phải nói
năng tiếng chớ...
Hồ Thiết Hoa xì nhẹ :
- Con người chỉ có một cái miệng, mà miệng thì bận uống rượu thì còn
nói năng gì được ?
Hồ Thiết Hoa lại cầm chén uống cạn rồi lẩm nhẩm :
- Kỳ quá ! Bình thời, ngươi thấy rượu là uống, ngươi ham rượu còn hơn
trẻ nít ham kẹo, nhưng tại sao hôm nay lại không buồn nhìn đến rượu ?
Chẳng lẽ bỗng dưng ngươi lại sanh thêm một cái tật lạ nữa ?
Lưu Hương điểm một nụ cười :
- Miệng ta bận nói năng, đâu có rổi rảnh mà uống rượu ?
Hồ Thiết Hoa vụt đặt bầu rượu xuống, quay đầu lại trừng mắt nhìn
chàng :
- Ngươi muốn nói gì ? Sao không nói ngay đi ?
Lưu Hương thốt :
- Có một hôm, ngươi mang hai vò rượu đi tìm Khoái Võng Trương Tam,
con người đó có tài nướng cá, vừa thơm vừa mềm, ăn cái thứ cá nướng đó
mà uống rượu thì tuyệt ! Phải vậy không ?
Hồ Thiết Hoa gật đầu :
- Đúng vậy !
Lưu Hương tiếp :
- Ngươi và y ngồi tại mũi thuyền nướng cá đánh chén, bổng có một con
thuyền khác lướt nhanh bên cạnh. Trên thuyền có ba người, một người là chổ
quen thuộc của ngươi. Phải không ?
Hồ Thiết Hoa gật đầu :
- Đúng !
Lưu Hương tiếp :
- Cái con người quen thuộc đó, ngươi nhận ra là Cao Á Nam. Lâu lắm rồi
ngươi không gặp nàng, ngươi muốn vẩy tay gọi nàng. Nhưng nàng làm ngơ,
ngươi lại muốn nhảy sang thuyền nàng, khổ cái là ngươi không dám ! Chỉ vì
Khô Mai đại sư có mặt trên thuyền đó. Trời ngươi không sợ, đất ngươi không
ngán, nhưng ngàn vạn lần ngươi không dám trêu vào Khô Mai đại sư. Phải
không ? Hồ Thiết Hoa không buồn buông cái tiếng đúng nữa, chỉ hốc mồm
đón lấy trọn chén rượu nốc ực.
Lưu Hương tiếp :
- Khô Mai đại sư vắng bóng trên giang hồ hơn hai mươi năm qua, mãi
đến hôm nay mới hạ sơn, mà lại cải trang, đổi dạng, do đó ngươi hoản hồn,
hấp tấp đi tìm ta... Phải vậy không ? Hồ Thiết Hoa vụt nhảy dựng lên, trừng
mắt nhìn Lưu Hương, kêu lớn :
- Thì ta đã nói với ngươi như vậy đó, chẳng phải sao ?
Lưu Hương gật đầu :
- Thật vậy !
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Thế tại sao ngươi còn hỏi ta nữa ? Quỷ nhập xác ngươi rồi nên ngươi
mất bình tỉnh phải không ? Vô lý cho ngươi quá chừng !
Lưu Hương mỉm cười :
- Sở dĩ ta nhắc lại là vì muốn để tỉnh ngươi mấy việc.
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Những việc gì ?
Lưu Hương tiếp :
- Lúc Cao Á Nam muốn lấy ngươi thì ngươi làm cao, chạy trốn nàng, bỏ
rơi nàng, điều đó ta cũng chẳng nói làm chi bởi mỗi con tim có chiều hướng
của nó mà lý trí không điều khiển nổi...
Hồ Thiết Hoa chận lại :
- Nam nhân nào cũng có cái ngu, vì cái ngu đó mà lý trí phải cáo biệt.
Hồ Thiết Hoa nầy vốn là nam nhân. tự nhiên phải có cái ngu, do ngu mà tự
cao không chịu hiểu cái chổ tốt của nữ nhân... Phải vậy không
Lưu Hương mỉm cười :
- Chứ còn gì nữa !
Hồ Thiết Hoa vênh mặt tiếp :
- Lập luận đó ta từng nghe ngươi giảng giải nhiều lần rồi, cần chi ngươi
đề tỉnh ?
Lưu Hương lắc đầu :
- Việc ta muốn đề tỉnh, đâu phải như vậy ?
Hồ Thiết Hoa cau mày :
- Thế việc gì ?
Lưu Hương tiếp :
- Ngươi tự cho mình ngu, đê tiện, song Cao Á Nam lại thích ngươi ! Sở dĩ
nàng lờ đi như tuồng lạnh nhạt là vì hiện tại nàng sắp sửa làm một việc cực
kỳ nguy hiểm. Nàng không muốn ngươi biết nàng sẽ làm gì !
Hồ Thiết Hoa hừ nhẹ :
- Tại sao ?
Lưu Hương giải thích :
- Tuy ngươi không hiểu nàng, nhưng nàng thì rất hiểu ngươi, nàng nghĩ,
nếu để cho ngươi biết nàng dấn thân vào nơi nguy hiểm, nhất định là ngươi
ra mặt tiếp trợ nàng liền, mà tiếp tay nàng là ngươi mạo hiểm. Nàng muốn
ngươi giận ghét nàng mà đứng ngoài vòng !
Hồ Thiết Hoa giựt mình lấp vấp thốt :
- Nói như ngươi thì nàng có thái độ lạnh nhạt đó là vì nàng yêu ta ?
Lưu Hương mỉm cười :
- Lại còn phải nói ! Nhưng ngươi ? Ngươi có làm gì cho nàng, vì nàng chưa
?
Rồi chàng tiếp :
- Ngươi chỉ có tài giận dỗi, ngồi một chổ mà uống rượu, uống cho say tít
cung thang vô luận chuyện gì đến nàng, ngươi cũng để mặc không cần biết
đến !
Chàng cười lạnh.
Hồ Thiết Hoa nhảy dựng lên, vung tay tả tự tát vào mặt, tay hữu chụp
bình rượu quăng xuống sông, mặt ửng hồng vì mấy cái tát vì thẹn.
Y kêu lên :
- Lảo Xú Trùng nói đúng ! Lổi tại ta ! Ta có lổi nặng. Ta là một kẻ ích kỷ,
vô lương tâm, vô tích sự ! Biết rỏ có việc lớn sắp xảy ra, vậy mà còn ngồi lỳ
uống chết. Làm sao ta có cái hứng uống nữa chứ !
Lưu Hương cười tươi thốt :
- Đó là khía cạnh trẻ con ! Ngươi chưa mài dủa được khía cạnh đó, Thiết
Hoa ! Cũng nhờ chính cái khía cạnh trẻ con của ngươi, Cao Á Nam mới yêu
ngươi ! Bây giờ nếu nàng biết được vì nàng mà bỏ rượu, nàng sẽ vui sướng
biết bao !
Hồ Thiết Hoa trừng mắt :
- Ai bảo là ta bỏ rượu chứ ? Bất quá là ta chỉ uống ít lại trong vài hôm
thôi ! Đầu có thể rụng, máu có thể đổ, chứ rượu thì nhất định không thể
chừa !
Lưu Hương lại cười :
- Ngươi vừa biếng nhác, vừa thô lổ, vừa nghèo mà lại thích rượu, thích
đánh nhau, tuy nhiên, ngươi cũng có vẻ đáng yêu. Nếu ta là nữ nhân, nhất
định ta cũng yêu ngươi !
Hồ Thiết Hoa cười ròn :
- Nếu ngươi là nữ nhân, nếu ngươi yêu ta, nhất định ta cuốn gió chạy
trốn dài dài, đâu còn dám ngồi đây đối diện với ngươi !
* * *
*
Trong đời họ, cả hai đã trải qua chẳng biết bao nhiêu lần nguy hiểm. Cứ
mỗi lần gặp đại sự, là họ tìm mọi cách giữ cho đầu óc được bình tỉnh sáng
suốt để được tự nhiên cười nói với nhau, tự nhiên hành động ứng phó tình
thế. Chính nhờ sự bảo trì tinh thần vững chắc đó mà họ còn sống sót cho
đến ngày nay.
Họ quên lảng con thuyền của Khô Mai đại sư một lúc, khi họ chú ý trở
lại thì thuyền đó chẳng rõ từ phút giây nào đã chậm lại rồi. Thuyền trước
chậm, thuyền sau nhanh, hai thuyền gần nhau, khoảng cách thu hẹp dần
dần.
Tuy sương mù trên mặt sông khá dày, họ nhìn rõ hình dạng của thuyền
trước. Ho không hiểu người trên thuyền trước có trông thấy thuyền họ theo
sau hay không. Lưu Hương định bảo phu thuyền bớt tốc độ để giữ khoảng
cách vừa phải, không hiện lộ rõ rệt lắm, bổng nhận thấy thuyền trước dừng
lại chừng như chìm dần, chìm dần...
Dĩ nhiên, dù mắt kém hơn Lưu Hương, Hồ Thiết Hoa cũng phát hiện ra
sự kiện đó.
Y lấy làm lạ lẩm nhẩm :
- Sao đèn thuyền đó cứ thấp dần ? Không lẽ thuyền chìm ?
Lưu Hương đáp :
- Ta cũng thấy như vậy ! Chìm là phải, chứ làm gì có nẻo đi xuống thủy
cung ?
Bây giờ hai thuyền còn cách nhau đọ năm trượng. Hồ Thiết Hoa lẩm
nhẩm :
- Thuyền chìm mà sao bọn Cao Á Nam không có một phản ứng nào ?
Bổng Lưu Hương tung mình nhảy vọt qua thuyền lớn. Khô Mai đại sư,
Cao Á Nam, thiếu nữ thẹn, Đinh Phong và bọn phu thuyền đều vắng bóng.
* * *
*
Đêm cứ xuống, bóng đêm cứ đậm, sương rơi cứ dày, trên mặt sông
không một bóng người. Gió từ xa cuốn tới, quệt qua mình Hồ Thiết Hoa. Bất
giác y rợn người.
Y càu nhàu :
- Con thuyền xem rất mới, hẳn phải chắc, phải bền, làm gì chìm dể dàng
như vậy ? Còn người trên thuyền đi đâu ? Không lẻ họ bị bọn ma da nuốt hết
?
Y muốn nói một câu khôi hài, gây không khí vui nhộn, nhưng câu nói
buông giữa khung cảnh lạnh lùng ghê rợn chỉ đượm vẻ nhạt nhẻo vô duyên,
chính y cũng không cười nổi. Lòng bàn tay của y ướt lạnh. Y thở một hơi dài.
Chợt y ngửi phải một mùi hôi thối bốc tự mặt sông.
Y buột miệng hỏi :
- Mùi gì thế ? Ngươi...
Lưu Hương dở mũi song hay mắt, chàng chẳng ngửi mùi gì cả, song lại
thấy trên mặt nước có ánh sáng đen đen, chớp chớp trôi theo giòng, cái thứ
đen đen dó bao quanh thuyền chàng và khoảng nước chổ thuyền Khô Mai
đại sư chìm xuống.
Câu hỏi của Hồ Thiết Hoa bị tiếng nổ do hỏa tiển từ đâu đó xa xa bay
tới gây nên, lửa chớp lên, lửa bốc cháy rần rần. Lửa phát cháy trong một
vòng tròn, như từ một chiếc lò to lớn đặt tại mặt sông.
Bọn Lưu Hương, Hồ Thiết Hoa, luôn cả con thuyền bị lửa nuốt trọn.
* * *
*
Lửa cháy đen nước. Nước nóng như sôi.
Dầm mình trong nước, Hồ Thiết Hoa và Lưu Hương nhô đầu lên, đầu
đẫm mồ hôi như nhúng nước. Nhưng cả hai không thấy khó chịu chút nào.
Bởi họ đã thoát ra khỏi vùng lửa cháy, nước sôi, họ vào lọt trong một cái hồ
lớn, một hồ tắm.
Hồ Thiết Hoa vớ đâu đó được một cái khăn tắm, nhúng nước vắt ráo,
quấn quanh đầu, thở dài lẩm bẩm :
- Nước, một nhu cầu của con người, nóng hay lạnh đều làm thoải mái
con người tùy trường hợp, cũng như gây khó chịu đến chết được ! ‘ ngoài
kia, ta nghỉ là phải đi chầu Diêm Vương là cái chắc, vào đây rồi, ta có cảm
tưởng mình đang lạc lỏng cõi thiên đàng ! Đồng chất là nước, nước cũng có
khác. Đồng loại là người, người cũng có khác nhau, mà hai điểm tương phản
nổi bật nhất, là lạnh và nóng, ngu ngốc và thông minh.
Y nhắm mắt, nghe thoải mái từ từ len vào mình.
Lưu Hương cũng nhắm mắt, từ từ hỏi :
- Ai là ngốc tử ?
Hồ Thiết Hoa đáp :
- Ngốc tử là ta ! Còn ngươi đương nhiên là thông minh.
Lưu Hương cười lớn :
- Tại sao bổng nhiên ngươi sanh tánh khiêm nhường ?
Hồ Thiết Hoa cười khổ :
- Ta vốn không có ý thừa nhận, nhưng không còn cách nào phủ nhận thì
đành vậy ! Nếu không có ngươi hẳn là ta đã bị chết cháy rồi chết luộc luôn !
Làm gì đến nơi đây mà hưởng cái phúc tắm mát ?
Y thở dài rồi tiếp:
- Nói thực với ngươi, lúc đó ta khiếp quá, như chết rồi ! Ta không hiểu nổi
sao lửa bốc cháy ngay trên giòng sông, ta lại quên luôn dưới lửa là nước,
nước sông. Nếu ngươi không lôi kéo thì ta không bao giờ dám nhảy xuống
sông !
Lưu Hương mỉm cười :
- Trước khi lửa bốc cháy, ngươi có ngửi một mùi kỳ lạ phải không ?
Hồ Thiết Hoa sáng mắt kêu lên :
- Phải rồi !... Ta quên mất là cái mũi ngươi không linh ta còn hỏi ngươi.
Khi ta nhớ ra điều đó, thì lửa đã dấy rồi.
Lưu Hương hỏi :
- Ngươi biết mùi gì đó chăng ?
Hồ Thiết Hoa lắc đầu :
- Nếu biết ta còn hỏi ngươi làm gì ?
Lưu Hương xì một tiếng :
- Có mũi mà đi hỏi người không mũi, thì cái đó cũng kỳ quái chứ !
Hồ Thiết Hoa cười lỳ :
- Đành là ngươi có cứu ta thoát chết cháy, chết luộc, ta vẫn mắng
ngươi là Lão Xú Trùn như thường !
Không cho Lưu Hương trả miếng, y tiếp luôn :
- Ngươi đã biết, vậy cứ nói cho ta nghe xem !
Lưu Hương đáp :
- Tuy ta không ngửi được mùi song vẩn trông thấy !
Hồ Thiết Hoa hỏi :
- Thấy cái gì ?
Lưu Hương buông gọn :
- Dầu !
Hồ Thiết Hoa trố mắt :
- Dầu ? Dầu gì ?
Lưu Hương tiếp :
- Dầu gì, thực sự ta cũng chẳng rõ, bất quá ta có nghe nói tại biên thùy
Tây Tạng trong lòng đất có một mạch dầu, màu đen rất nhạy lửa, một khi
bốc cháy rồi, không có cách gì dập tắt.
Hồ Thiết Hoa cau mày :
- Đúng rồi, ta nghe mùi dầu rõ ràng, nhưng trên mặt sông làm gì có thứ
dầu đó ?
Lưu Hương hừ một tiếng :
- Tự nhiên phải có người đổ xuống chứ ! Dầu thì luôn luôn nổi trên mặt
nước, do đó vẫn đốt được như thường. Tuy vậy, kè nào đó quên rằng lửa chỉ
cháy trên mặt nước, chứ trong nước dưới giòng sông làm gì có lửa ? Nếu
ngươi có chút can đảm nhảy xuống là thoát nạn ngay !
Hồ Thiết Hoa cười hì hì :
- Kẻ nào muốn đốt cháy Lão Xú Trùn, kẻ đó thất vọng gấp !
Lưu Hương tiếp :
- Tuy nhiên, kẻ đó chẳng phải là kẻ tầm thường, bằng cớ là y mang thứ
dầu đó từ Tây Tạng về đây, rồi đổ xuống sông, đốt cháy ! Nhất định kẻ đó
thuộc một tổ chức nào, và tổ chức nào đó vừa có thực lực, vừa có tài chánh
dồi dào mà cũng có luôn can đảm !
Hồ Thiết Hoa trầm giọng :
- Theo ta nhận thấy, thì tiểu tử đó chẳng có gì đặc biệt cho lắm !
Lưu Hương thốt :
- Kẻ phóng hỏa có thể là Đinh Phong, song hắn chưa phải là tay đầu
não. Còn như tên đầu não là ai, ngươi không cần phải hỏi ta, bởi ta không
biết gì cả.
Hồ Thiết Hoa cau mày, trầm ngâm một chút :
- Chúng phát hiện ra bọn ta theo dỏi, nên không tiếc một con thuyền
mới, cho chìm luôn. Lại còn phóng hỏa định đốt tiêu bọn ta ! Chúng muốn gì ?
Lưu Hương hừ nhẹ :
- Thì ta đã ước đoán rồi ! Một việc kinh thiên động địa mà !
Hồ Thiết Hoa nghiêm giọng :
- Thế là Khô Mai đại sư và Cao Á Nam lầm mưu độc của chúng sao ?
Lưu Hương lắc đầu :
- Cả hai không sao cả !
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Thế là nghĩa gì ? Chẳng lẽ chúng tiêu hao bao nhiêu tâm lực chỉ để đưa
Khô Mai đại sư và Cao Á Nam đi ?
Lưu Hương mơ màng :
- •, Có thể...
Hồ Thiết Hoa kêu lên :
- Kỳ quái ! Kỳ quái ! Nếu chúng có ác ý. Đối với Khô Mai đại sư thì khi nào
đại sư chịu đi theo chúng ? Còn như chúng không ác ý thì cần gì phải làm ra
vẻ thần bí ?
Thốt xong, y nhắm mắt lại làm như không cần nghe Lưu Hương đáp lời.
Bởi y biết không có ai giải đáp nổi sự thắc mắc của y, trừ người trong cuộc !
* * *
*
Nơi đây có cái tên là Tiêu Diêu Trì, một hồ tắm công cộng. iá tiền hơi
cao đối với các hồ tắm khác, song khung cảnh rất thích hợp với những người
bình dị không quan tâm đến ai mà cũng không muốn ai quan tâm đến mình.
Màu nước mờ mờ từ những vòi bên dưới phún lên bên trên rơi xuống, che
khuất tầm mắt của nhau, không ai nhìn rõ ai, huống hồ không ai muốn nhìn
ai ?
Người trong hai vùng Tô, Chiết, dù ở xa, dù ở gần, dù sang, dù hèn cũng
tìm đến Tiêu Diêu Trì mà tắm, và mỗi khi tắm, ở lại đó hằng nửa ngày. Ai có
tiền dư thì tắm thường xuyên, ai thiếu phương tiện đi thỉnh thoảng. Tắm tại
đây là một cuộc du ngoạn của họ.
Dĩ nhiên, có mặt tại phòng tắm, chẳng phải độc có Lưu Hương và Hồ
Thiết Hoa. Nơi kia, có ba người, nơi nầy một người, chổ khác một vài người
khác như đã nói, không ai tò mò tìm hiểu ai, và tất cả cảm thấy như tất yên
tâm mà tắm. ‘ một chổ, có hai người đang thì thầm câu chuyện với nhau.
Lưu Hương trông mặt một người rất quen song không nhớ ra người đó là ai.
Có lẻ người đó vào đây tắm rất lâu, nên bọn Lưu Hương vào một lúc là y
lấy khăn lau mình, vừa bước đi, hướng ra phía cửa. Y có đôi chân nhỏ song
rất dài. Phần trên trái lại to lớn, trông rất cường tráng, đôi vai rộng, dáng
đi chập choạng, mường tượng có thể ngã bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, Lưu
Hương nhận ra con người đó là tay khinh công thượng đẳng, vũ khí của y xử
dụng phải thuộc loại nặng, y là một cao thủ trong võ lâm là cái chắc. Người
có thuật khinh công cao, lại xử dụng vũ khí nặng, là một sự kiện hiếm có trên
giang hồ. Thường thường, bất quá họ mang nơi mình một vài thứ ám khí nào
đó thôi.
Y vừa ra đến cửa, bên ngoài có người khác tiến vào. Người vừa vào có vẻ
hối hả, sợ hả, như bị ác quỷ đuổi chạy đến đây. Vào đến nơi, người ấy nhảy
xuống nước ngay. Nước bắn tung toé, tạt vào đầu Hồ Thiết Hoa. Hồ Thiết
Hoa trừng mắt toan mắng, nhưng nhận ra người, y đổi giận làm vui ngay. Rồi
y cũng mắng, song mắng theo lối thân mật :
- Không ở trên mặt sông mà quăng lưới lại vào đây làm gì ? Ngươi định
tìm một vài con cá trong hồ nầy để đổi hương vị phải không ?
Lưu Hương cười thốt :
- Ngươi cẩn thận đấy, không khéo lại lọt vào lưới của y, ta không cứu kịp
đâu nhé!
Thì ra người vừa vào là Khoái Vỏng Trương Tam, một người không xa lạ
gì đối với Hồ Thiết Hoa và Lưu Hương. Hắn rất giỏi thủy công, lại có tài
nướng cá, cơ trí lanh lợi, nói năng rất khéo. Hắn có trất nhiều bằng hữu và
rất trọng nghĩa khí. Hắn có cái tật là thấy châu ngọc thì tay phát ngứa rồi,
phải tìm mọi cách lấy cho kỳ được.
Cái tật đó có thể cho là tham, dù thực sự hắn không sống về nghề cướp
giật, chẳng qua hắn quá thích châu ngọc, chỉ muốn thu nhặt tất cả số châu
ngọc trên đời để riêng một mình trông ngắm mà thôi.
Một tay sưu tầm châu ngọc bất chấp phương tiện chánh tà ! Châu
ngọc đối với hắn cũng như rượu đối với Hồ Thiết Hoa. Có thể cho rằng sanh
mạng của họ đứng hàng nhì. Nhưng hiện tại, hắn trông thấy Lưu Hương và
Hồ Thiết Hoa lại có vẻ cao hứng hơn là thấy châu ngọc. Hắn thở phào phào
mấy lượt, cười hì hì thốt :
- Ta thật là có phúc lớn, mạng lớn, đi đến đâu cũng gặp quý nhân !
Hồ Thiết Hoa lại mắng :
- Ngươi bị quỷ đuổi hay sao mà kinh hoàng thất thố như thế ?
Khoái Võng Trương Tam thở dài, cười khổ :
- Nếu gặp phải quỷ thì còn nói gì ! Ta gặp cái thứ đáng sợ hơn quỷ nữa
kia !
Hồ Thiết Hoa cau mày :
- Kẻ nào lại dữ hơn quỷ ! Ta muốn gặp kẻ đó xem sao !
Trương Tam thốt :
- Ngươi...
Bổng có tiếng động từ bên ngoài vọng vào. Người đó có đôi chân nhỏ và
dài, đã đi rồi bây giờ trở lại.
Ai đó cất giọng khàn khàn thốt :
- Cô nương ! Nơi đây cô nương không vào được đâu !
Nữ nhân đáp :
- Người khác vào được thì ta cũng vào được, tại sao không chứ ? Tại
sao ?
Âm thinh gấp nhưng dịu và thanh, nghe thật êm tai.
Nam nhân bối rối :
- Đây là nơi nam nhân tắm, mà tắm thì... Cô nương vào đâu có tiện ?
Thiếu nữ cương quyết :
- Ngươi nói là không nên vào làm cho ta càng muốn vào, không thể
không vào !
Nàng cười lạnh mấy tiếng đoạn tiếp với giọng cao hơn :
- Thằng trộm con ! Ngươi trốn đi đâu được chứ ! Ngươi cho rằng bổn cô
nương không dám theo à ? Cho ngươi biết, dù ngươi có chạy xuống địa phủ,
ta cũng quyết theo xuống đến nơi, buộc Diêm Vương phải trả ngươi lại cho
ta !
Hồ Thiết Hoa thè lưởi dài thòng rồi bật cười ha hả thốt :
- Cái vị tiểu cô nương đó hung dữ ghê !
Nhìn qua một bên thấy Trương Tam xám mặt, hắn vội thụt đầu xuống
nước trầm luôn bên dưới không dám thò lên.
Hồ Thiết Hoa cau mày cười nhẹ :
- Có bọn ta ở đây ngươi còn sợ cái gì nữa ? Đừng có nốc cái thứ nước
rửa chân của thiên hạ !
Lưu Hương cũng cười theo. Bình sanh chàng ưa gặp những con người
có thú vị, nhu ái như vị tiểu cô nương kia. Chàng hy vọng nàng vào tận trong
này để xem mặt mũi ra sao. Nhưng có thể có thứ nữ nhân vào tận chổ tắm
của nam nhân sao ?
Bên ngoài, tiếng huyên náo
__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng.
Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng
Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé ....
Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu.

thay đổi nội dung bởi: Helen, 11-15-2012 lúc 05:25 PM.
Trả Lời Với Trích Dẫn